CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 07 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 07: BECKY (1)
Một trong những điều có sức lôi cuốn nhất ở Sara, những
điều khiến em được các bạn yêu quý và cũng làm cho Lavinia và một số đứa trẻ
khác ghen ghét là khả năng kể chuyện của em. Sara có thể biến những điều em nói
thành những câu chuyện mặc dù đôi khi chúng thực ra không phải là những câu
chuyện có đầu có đuôi.
Những ai đã từng đến ngôi trường này, đã được nghe
em kể chuyện sẽ biết thế nào là sự ngạc nhiên, sẽ hiểu tại sao bọn trẻ cứ đi
theo Sara và lắng nghe những câu chuyện bất tận của em, sẽ được chứng kiến những
buổi dạ tiêc, mọi người vây quanh để nghe Sara kể chuyện còn những người đứng
vòng ngoài thì cố gắng chen chân vào vòng trong.
Không những Sara có tài kể
chuyện mà em còn như say mê với việc kể chuyện cho người khác nghe. Khi em ngồi
hoặc đứng giữa một đám đông quây tròn để kể chuyện thì đôi mắt màu xanh lá cây
của em mở to hơn, lấp lánh, hai má đỏ ửng và em bắt đầu diễn tả mọi tình tiết của
câu chuyện bằng giọng nói lúc trầm, lúc bổng, một cách say mê như người nhập đồng.
Em xoay người bên này rồi lại xoay người bên kia, cúi khom người và đôi bàn tay
thì diễn tả những câu chuyện đầy kịch tính.
Em quên mất mình đang kể chuyện trước
các bạn, nhưng sự thật là em đang hóa thân vào từng câu chuyện thần tiên, chuyện
về các ông vua và các bà hoàng hậu, về những quý bà xinh đẹp trong các cuộc viễn
du mà em tự nghĩ ra. Những lúc kết thúc câu chuyện, Sara thở hồn hển khuôn mặt
biểu hiện sự phấn khích tột độ. Em đặt nhẹ tay lên bộ ngực gầy đang thở dồn dập
và cười khe khẽ như cười với chính mình vậy.
Khi kể chuyện em thường nói:
“Có vẻ như các câu chuyện
đó không phải là chuyện bịa mà thậm chí chúng còn thực hơn cả các bạn, hơn cả lớp
học này. Tớ cảm thấy như tớ đang hóa thân vào từng nhân vật trong chuyện. Thật
lạ lùng!”
Thấm thoát, Sara đã học ở đây được hai năm. Một buổi
chiều đông đầy sương mù của thành Luân Đôn. Sara vừa bước ra khỏi xe ngựa, mình
bọc bên trong tấm áo nhung viền lông ấm áp. Khiến cho dáng em to hơn bình thường.
Những ngày qua đây, Sara thường bắt gặp một bóng người nhỏ bé bẩn thỉu đang đứng
trên bậc tam cấp, nghển cổ, mở to đôi mắt và nhìn chằm chằm về phía mình qua
hàng rào. Có một điều gì đó tha thiết và ngượng ngập trên khuôn mặt lấm lem kia
đã khiến em chú ý.
Sara quay lại nhìn và mỉm cười. Đây là cách mà em vẫn hay
chào mọi người. Rõ ràng người có bộ mặt nhem nhuốc với đôi mắt mở to kia có vẻ
sợ người ta bắt gặp vì dám để ý đến những học sinh quan trọng của trường. Cô bé
đó thụt ngay đầu vào nhanh như cái lò xo và chạy biến vào trong bếp nhanh đến nỗi
nếu bộ dạng cô bé không khốn khổ và bẩn thỉu thì Sara đã không kìm được và bật
cười rồi.
Buổi tối hôm đó, khi Sara đang ngồi giữa các bạn trong góc lớp kể
chuyện thì cô bé ban chiều ngượng nghịu đi vào phòng, kéo theo một thùng than
to quá cỡ, em quỳ trên tấm thảm trước lò sưởi, cời đống lửa lên và gặt tàn than
sang hai bên. Lúc này trông em có vẻ sạch sẽ hơn buổi chiều nhưng bộ dạng có vẻ
rất sợ hãi. Em sợ nhìn thấy bọn trẻ trong lớp và sợ phải nghe thấy chúng nói.
Em nhặt từng viên than cho vào lò cẩn thận đến nỗi không gây ra tiếng động nào
và em cũng rất nhẹ nhàng gạt tàn than quanh tấm kê lò bằng sắt.
Nhưng chỉ hai
phút sau Sara đã nhận ra cô bé đã bị câu chuyện của mình cuốn hút và em nhận thấy
cô bé đang chậm rãi làm việc đó để có thể nghe thêm dược một chút những gì mà
Sara đang nói. Vì vậy Sara cố ý nói to hơn và phát âm rõ ràng hơn.
“Các nàng tiên cá bơi nhè nhẹ trong làn nước trong
xanh như pha lê kéo theo là những tấm lưới đan bằng ngọc trai của biển sâu.
Công chúa đang ngồi trên một tảng đá màu trắng và ngắm họ…”
Đó là một câu chuyện tuyệt vời về một nàng công chúa
yêu chàng hoàng tử cá đã về sống với chàng trong một cung điện dưới đáy biển.
Cô bé ngồi trước lò sưởi đang quét tàn than hết lần
này đến lần khác. Hai lần, ba lần. Đến lần thứ ba thì câu chuyện của Sara đã hấp
dẫn em đến mức trông em như đang bị bỏ bùa mê. Em quên khuấy rằng mình không có
quyền được nghe chuyện và em cũng quên tất cả mọi thứ trên đời. Em quỳ gối xuống
sàn và ngồi trên gót chân, tay cầm hờ hững chiếc chổi nhỏ. Giọng của Sara vẫn đều
đều dẫn dắt em vào cõi thần tiên nơi biển cả, nơi có những hang động quanh năm
lộng gió, nơi tràn ngập ánh sáng màu xanh trong suốt, nơi mà cát trải đều như
thảm bụi vàng. Những bông hoa và cỏ biển kỳ thú uốn lượn quanh em, xa xa các
thiên thần đang hát xen lẫn tiếng nhạc rộn rã. Chiếc chổi rơi khỏi bàn tay chai
sạn của cô bé khiến Lavinia Herbert quay lại nhìn, nó nói:
“Nó đang nghe câu chuyện của chúng ta đấy.”
Kẻ tội đồ khốn khổ chộp lấy chiếc chổi và lê bước về
phía thùng than. Em vồ lấy thùng than và chạy ra khỏi phòng nhanh như một con
thỏ trong cơn hoảng hốt.
Sara cảm thấy tức giận với Lavinia.
“Tớ biết rằng cậu ấy đang nghe tớ kể chuyện,”
Sara
nói.
“Tại sao cậu ấy không được phép nghe?”
“Hứ!”
Lavinia dằn giọng.
“Tớ không biết mẹ cậu có
cho cậu kể chuyện cho bọn người hầu nghe không, nhưng tớ chắc rằng mẹ tớ sẽ
không bao giờ cho phép tớ làm chuyện đó.”
“Mẹ của tớ,”
Sara nói vẻ xúc động mạnh.
“Tớ tin rằng
mẹ tớ sẽ không ngăn cản tớ làm điều đó. Mẹ tớ biết rằng các câu chuyện thuộc về
tất cả mọi người, không phân biệt ai cả.”
“Tớ nghĩ rằng,”
Lavinia phản đối với vẻ hơi gay gắt.
“Tớ nghĩ rằng mẹ cậu đã chết, làm thế nào mà bà ấy biết được?”
“Cậu làm thế nào mà biết được mẹ tớ có biết hay
không?”
Sara nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết. Thỉnh thoảng giọng em lại nhỏ
nhẹ và kiên quyết như vậy.
“Mẹ của Sara cái gì cũng biết,”
Lottie nói.
“Mẹ của
em cũng thế, không kể Sara là mẹ của em ở đây. Mẹ khác của em cũng biết tất cả
mọi thứ. Những đuờng phố tràn đầy ánh sáng, những cánh đồng hoa Lily trải ngút
tầm mắt tất cả mọi người đang chạy tung tăng vui đùa và hái những ôm hoa đầy chặt.
Sara đã kể điều đó khi em đi ngủ.”
“Cậu thật ma quái,”
Lavinia nói và quay sang Sara.
“Cậu đã bịa ra các câu chuyện về thiên đường.”
“Có vô số các câu chuyện kỳ thú hơn trong sách Khải
huyền mà tớ đã đọc nữa cơ!”
Sara trả đũa.
“Nào, hãy xem nhé, làm thế nào mà cậu
biết được các câu chuyện của tớ là các câu chuyện cổ tích. Nhưng tớ có thể nói
cho cậu biết,”
Sara nói vẻ hơi mỉa mai.
“Cậu sẽ không bao giờ biết rằng chúng
là các chuyện cổ tích nếu như cậu không phải là người tử tế - tử tế hơn bây giờ.
Thôi, Lottie đi theo chị.”
Nói xong Sara bước ra khỏi phòng, trong lòng hy vọng
rằng có thể tìm được cô bé người ở nhưng Sara nhìn quanh vẫn không thấy cô bé
đâu.
“Chị Mariette! Người nhóm bếp lò sưởi là ai thế?”
Đêm hôm đó Sara hỏi Mariette và thế là Mariette được thể kể hàng tràng dài về
cô bé đốt lò cho Sara nghe.
“Quý cô Sara đã hỏi đúng người rồi đấy! Cô bé đó là
một con người khốn khổ vừa thế chân công việc rửa bát thuê trong trường vì người
làm công trước mới nghỉ việc, nhưng ngoài việc rửa bát nó còn phải làm tất cả
các công việc khác. Nó phải đánh xi các đôi giày của mọi người trong nhà, mang
các thùng than lên xuống cầu thang, lau sàn nhà, lau cửa sổ và bị sai khiến bởi
bất kỳ ai. Năm nay nó mười bốn tuổi nhưng trông còi cọc như đứa bé mười hai tuổi.”
Rõ ràng Mariette có vẻ thương cô bé.
“Cô bé nhút nhát đến nỗi nếu có ai đó tình
cờ bắt chuyện thì đôi mắt sợ hãi của nó mở to tới mức như sắp bật ra ngoài.”
“Tên bạn ấy là gì ạ?”
Sara hỏi, lúc này em đang ngồi
cạnh bàn, hai tay đỡ cằm và chăm chú lắng nghe chị Mariette kể.
“Tên của cô bé là Becky!”
Mariette nói.
“Chị hay
nghe thấy mọi người dưới tầng hầm gọi:
‘Becky làm việc này’ và ‘Becky làm việc
kia’ liên tục không nghỉ trong ngày.”
Sara ngồi nhìn ngọn lửa suy nghĩ về Becky sau khi chị
Mariette đi khỏi. Trong đầu em nghĩ ra một câu chuyện trong đó Becky là nhân vật
chính - một người luôn bị ngược đãi và hành hạ tàn nhẫn. Sara nghĩ có lẽ Becky
luôn bị đói. Em hy vọng sẽ tiếp xúc Becky vào một dịp nào đó. Sau đó em cũng gặp
Becky nhiều lần nhưng lúc nào Becky cũng có vẻ vội vã và như trốn tránh nên
Sara không có cơ hội nói chuyện với nó.
Nhưng vài tuần sau, vào một buổi chiều sương mù, khi
Sara quay về phòng mình, em chợt bắt gặp ngay một hình ảnh rất cảm động, Becky
đang ngồi gà gật trên chiếc ghế xinh xắn được làm riêng cho Sara đặt phía trước
lò sưởi, trên mặt còn lấm lem vệt than. Chiếc tạp dề cứng lấm bẩn vì than, chiếc
mũ nhỏ nhàu nát đội lệch trên đầu và dưới chân là thùng than rỗng không.
Trông
Becky vô cùng mệt mỏi, có thể công việc ở đây quá sức đối với một cơ thể còm
cõi như cô bé. Becky thường phải làm công việc dọn giường vào buổi tối cho mọi
người. Ở đây có nhiều người phải phục vụ cho nên cô bé phải chạy đi chạy lại cả
ngày.
Hôm nay, Becky đã cố ý dọn phòng của Sara sau cùng. Phòng của Sara khác những
căn phòng khác. Trong khi phòng của các học sinh khác nhỏ và ít đồ đạc thì
phòng của Sara đầy ắp những thứ đắt tiền sang trọng. Nhất là đối với một người ở
như Becky thì những đồ đạc đó quá sang trọng.
Thực tế thì căn phòng này rất
xinh xắn, sáng sủa và không lớn lắm. Trong phòng có treo nhiều tranh, sách và
vô khối những thứ hấp dẫn được Sara mang từ Ấn Độ sang.
Trong phòng có kê một
chiếc ghế sofa, một chiếc ghế tựa thấp và êm. Emily đang ngồi trên một chiếc ghế
dành riêng cho búp bê khuôn mặt như thiên thần. Chiếc lò sưởi được đánh sáng
bóng và ngọn lửa thì hầu như không bao giờ tắt. Becky để dành căn phòng của
Sara đến cuối buổi bởi vì cô bé nghĩ mình có thể nghỉ ngơi đôi chút trong phòng
được.
Becky luôn hy vọng tranh thủ mấy phút để được ngồi trên chiếc ghế mềm và
quan sát xung quanh. Cô bé nghĩ về sự may mắn hiếm có của cô chủ nhỏ trong căn
phòng này - người chủ sở hữu của tất cả những thứ đẹp đẽ trong căn phòng, người
mà Becky đã cố gắng nhìn trộm qua hàng rào quảng trường khi đang đi ra phố rét
mướt trong bộ quần áo ấm áp và sang trọng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment