TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 32
YÊU ĐI RỒI KHÓC
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 32:
Một tháng sau...
“Nếu như em lại nói, lần này chưa đi, anh cũng đã là người mà em nhớ nhất,
thì... anh có tin không? Nếu như anh tin hay nếu như anh không tin thì... em
cũng không quan tâm nữa. Vì em biết đó chỉ là cảm xúc của một mình em mà thôi.”
[Anh có thể delete tin nhắn này với bất kỳ lý do gì.]
Và vì là cảm xúc của một mình em nên anh không có quyền bắt em ngừng yêu
anh được. Em vẫn cứ gửi cho anh cái mệnh đề “Nếu như...” điên rồ như vậy trước
khi bắt đầu một cuộc chạy trốn mới. Nhưng lần này em không chạy trốn để cho
mình câu trả lời từ phản ứng của anh.
Mà lần này, em tự tìm câu trả lời từ chính mình, vì anh biết không? Anh
không phải là người mạnh mẽ trong tình cảm. Trái lại, em là đứa dám yêu, dám
nói, dám làm tất cả vì tình cảm của mình. Em là người theo chủ nghĩa phục tùng
con tim.
Em biết anh ít nhất cũng từng xao lòng trước em. Nếu như không xao lòng thì
ít nhất, anh cũng từng xem em như một người thay thế tạm thời. Nhưng những lần
như thế anh không dám khẳng định, không dám thể hiện. Dẫu rằng anh biết, em sẵn
sàng chấp nhận vị trí người thay thế dù chỉ trong chốc lát, mà không trông chờ
vào bất kỳ điều gì sau đó. Ngược lại, em luôn đòi hỏi, đòi hỏi anh, đòi hỏi một
người không thể yêu em bằng trái tim nguyên vẹn, rằng anh hãy cho em biết, em
là gì của anh?
“Nếu như bây giờ em đưa tay ra, thì anh... có nắm lấy tay em không?”
Vào một ngày anh buồn và em cũng không hơn gì anh [cả hai người đều buồn vì
người mình yêu], em đẫ nhắn cho anh mệnh đề “Nếu như” đó.
“Nếu như anh nói giờ anh đang ở đâu, em sẽ đến và mang cho anh bánh ngọt."
Vào một ngày anh buồn trước đó, em đã nhắn tin cho anh như thế. Vì người
làm anh buồn vẫn không-thể là em, để em có thể làm anh hết buồn... nên em chỉ
có thể mang cho anh bánh ngọt.
Một cuộc tình gần đi đến kết thúc là khi mà hai người trong cuộc, ít nhất
là một trong hai người gặm nhấm lại hết những ngọt ngào lẫn khổ đau... để mà
buồn, mà tiếc nuối. Một cuộc tình gần đi đến kết thúc là khi đâu đó có một
người hằng ngày tự hỏi mình...
“Nếu như mình là một cái bánh ngọt, thì sao nhỉ...!?”
Lần này, sóng điện thoại của anh vẫn với tới nơi em đang trốn. Số anh hiện
lên trên màn hình di động của em trong một buổi chiều nắng le lói trên biển.
Giọng anh xen lẫn với tiếng sóng rì rào dưới chân em. Câu chia tay anh nói với
ai kia được anh lặp lại trong điện thoại với em...
Làm sao để em mô tả lại hết cảm xúc của em lúc đó cho anh bây giờ? Em chỉ
biết là em đã đứng chết trân, trong khi đầu dây bên kia anh cũng là khoảng lặng im đến đáng sợ. Lúc đó nói thật là em sợ anh ạ! Em
sợ rằng rồi tiếp sau đây, vì câu nói này mà em tiếp tục cho mình cái quyền gieo
thêm một hàng dài những mệnh đề “Nếu như...” khác nữa với anh, trong khi em vẫn
chưa giải được mệnh đề.
“Nếu như sau này, người anh yêu tiếp theo vẫn- không-thể là em, thì...”
Em dành thêm một ngày nữa để tìm cách trả lời mệnh đề “Nếu như...” kia.
Khẳng định lại một lần nữa rằng: tình cảm của em là chuyện chỉ có thể do con
tim em quyết định, nên em yêu hay không yêu anh nữa thì anh cũng không thể điều
khiển được. Thế nhưng, cũng lại một lần nữa, em trao quyền cho anh gián tiếp
quyết định thay con tim em.
“Nếu như sáng sớm ngày mai em về lại thành phố trên chuyên tàu X, thì anh
có ra tận nơi chờ đón em không?”
[Em sẽ tắt điện thoại cho tới khi đến nơi.]
No comments
Post a Comment