TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 07
YÊU ĐI RỒI KHÓC
TÁC GIẢ : HAMLET TRƯƠNG
CHƯƠNG 07:
Hè
đi qua, sắc thu đổ vàng trên những con đường đầy lá rụng.
Mưa
mùa thu dịu dàng khiến lòng người lơ đãng, cà phê sách, một chiều cuối tuần, cô
đứng lại, chần chừ chưa muốn ra vể bởi cơn mưa vẫn còn rả rích. Những hạt mưa
rơi xuống tay cô, nhẹ nhàng, cô nở nụ cười.
Bất
chợt, một giọng nói xoẹt ngang qua khiến cô giật mình ngờ ngợ. Giọng nói này
nghe giống như...
Có
tiêng cười đùa rất vui vẻ.
Cô
nhìn sang bên cạnh, là giảng viên môn Mỹ thuật ở trường. Ánh mắt hai người đối
diện dường như cũng đã chạm phải cái nhìn của cô. Trái tim mách bảo cô không
nên tiếp tục đứng lại đây nữa, nhưng lý trí buộc cô phải lên tiếng khi người
con gái kia bước đến chào hỏi.
“Ơ...
bất ngờ thật, lại gặp em ở đây. Em đi cùng bạn bè à?”
“Không,
em chỉ đến đây một mình thôi.”
“Ừ,
thế giờ em về sao? Trời còn đang mưa mà.”
“Em
quen rồi cô ạ. Thôi, chào cô nhé!”
Cô
mỉm cười băng qua màn mưa, bước chân nhanh dần. Chạy đi cho cơn mưa phủ lấp
gương mặt. Lại một lần nữa cô ngước lên, bầu trời không còn cao xanh nữa và nước
mắt cô cũng không thể cứ mãi chảy ngược vào trong. Giọng cười ấy, ánh mắt ấy,
gương mặt ấy vẫn không thể nhạt nhòa trong màn mưa. Có lẽ anh đã trở vể từ sớm,
anh đi mà không nói thì cũng không cần phải báo với cô rằng anh về khi nào. Anh
đi bên cạnh người con gái thật xinh đẹp, lại chính là giảng viên của cô. Thật xứng
đôi. Cuộc đời này sao lắm bất ngờ đến vậy? Nếu đã không thể bắt đầu sao lại để
cô tìm được anh đúng phút giây định từ bỏ. Hôm nay anh lại dành cho cô cái nhìn
lặng im. Ánh nhìn không chút níu giữ, thản nhiên như nó vốn dĩ đã vậy. Cô không
trách anh, chẳng có lý do gì để trách anh. Cô chỉ trách bản thân, nếu đây không
phải là yêu thì không việc gì phải khóc, phải đau, phải nhớ nhiều như vậy. Cô
không dám khẳng định tình cảm đó với chính mình, cô không muốn một tình yêu đơn
phương. Chiếc móc khóa có tên anh đã rơi mất từ lúc nào. Món quà cô tự làm
nhưng chưa kịp tặng thì anh đã đi. Giờ gặp lại có lẽ cũng không cần nữa. Kết
thúc rồi. Mà đã bao giờ bắt đầu đâu. Cô mỉm cười, cơn mưa tạnh, bước chân cô lặng
lẽ trải dài trên con đường...
“Ngày
mai em đến nhà cô nhé, có một số thứ cô cần đưa cho em.”
“Là
gì vậy cô?”
“Nội
dung bài thi lần này, cô nhờ em nói lại cho lớp hiểu, được chứ?”
“Vâng,
em sẽ đến.”
Cô
gượng cười, né tránh ánh nhìn quá đỗi sắc sảo kia. Trong tất cả các môn học cô
chỉ hứng thú với mỗi Mỹ thuật, nhưng môn này cũng sắp phải kết thúc, chị là một
người phụ nữ xinh đẹp, cô thật sự nghĩ như thế. Mỗi lần cô vẽ xong, chị giúp cô
chỉnh sửa một vài chỗ sai, cái cách chị vẽ cũng thật nhẹ nhàng khiến người khác
thích thú quan sát đến từng nét. Đối với chị, cô dành một sự ngưỡng mộ. Chị đẹp,
đẹp kiêu sa, cô làm thế nào so sánh được.
Buổi
chiều, cô đến như đã hẹn. Ngôi nhà lộng lẫy chẳng khác nào biệt thự. Người giúp
việc đưa cô đến bể bơi. Ánh mắt di động quanh mọi cảnh vật, cô kinh ngạc khi
nhìn thấy chiếc móc khóa của mình được để ngay ngắn trên bàn. Chiếc móc khóa
mang tên anh, sao nó lại ở đây? Lần trước, ở cà phê sách... chẳng lẽ lại làm
rơi ỗ đó? Bên cạnh, quyển album đang lật dở dang, những tấm ảnh của anh và chị.
sợi dây chuyền kia vốn dĩ được đeo trên cổ chị. Ra là thế, giờ thì cô đã hiểu
chị có ý nghĩa đặc biệt với anh, hơn cả những gì cô từng nghĩ, cô làm sao có thể
vượt qua bức tường kỷ niệm chắc chắn ấy?
Tiếng
đập nước đánh bật suy nghĩ của cô. Chị trồi lên từ mặt bể, nở nụ cười rạng rỡ.
"Em
chào cô.” Giọng cô lúng túng.
"Hình
như không được công bằng cho lắm..."
“Sao
ạ?”
“Em
gọi anh ấy là anh, nhưng lại gọi chị là cô...” Chị mỉm cười đầy ẩn ý. Dường như
chị đă biết, có lẽ là từ anh. Khi người ta yêu nhau thật sự thì không có gì phải
che giấu, cô cố gắng che đậy cơn run rẩy trong lòng.
“Vì
anh ấy không còn là thầy giáo và em không còn là học sinh. Nhưng cô là giảng
viên và em là sinh viên cô đang đứng lớp.”
“Nhưng
ở đây không phải giảng đường.” chị lại cười. “Cái này của em, đúng không?”
“Cô
gọi em tới không phải chỉ muốn đưa lại em móc chìa khóa này chứ?”
“Đúng
rồi. À không, còn rất nhiều chuyện để nói nữa chứ.”
No comments
Post a Comment