chương 23: cha ta là nam thần

Chương 23: Hãm hại lão tổ tông
"Mau! Báo cho Diêu Tiềm." Diêu Tư kéo cổ áo Khuất Trạch, cảm giác kiên nhẫn của mình đã hoàn toàn sụp đổ, nàng không bao giờ muốn cùng cái người chuyên hãm hại nàng ở cùng một chỗ nữa.
"Sợ rằng không được." Khuất Trạch vẻ mặt vô tội giơ cánh tay dính đầy dịch nhờn của hoa lên, "Những dịch nhờn này ngoại trừ tiêu hóa thức ăn ra, còn có thể che đậy tin tức." Chưa kể hắn cũng không có thông tin hiệu của đối phương a.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Chẳng lẽ chờ ở chỗ này để bị tiêu hóa.
"Điện hạ yên tâm." Hắn vẻ mặt không sao cả trả lời, "Tham thực không tiêu hóa được Huyết tộc, không bao lâu nữa nó sẽ phát hiện chúng ta không dễ ăn, sau đó phun ra."
"……." lần sau những lời như thế này ngươi có thể nói sớm một chút không.
Tâm tính thiện lương mệt mỏi! Từ lần chiến tranh Huyết tộc bị gặp tai vạ, sau này cũng chưa từng mệt tâm như vậy a. Quả nhiên Hoàng Mao cũng không phải là người tốt lành gì.
Khuất Trạch lúc này đúng là không có lừa gạt nàng, các nàng ở trong bụng Hoa Tham thực ngây người hai canh giờ, tham thực quả nhiên đem cả hai người dính đầy dịch nhờn phun ra. Hơn nữa còn từ trên mặt đất vươn ra một cái cành, ghét bỏ đem bọn họ đẩy ra bên ngoài.
Sau khi thoát ra Diêu Tư trước tiên liền mở Quang Não ra, muốn liên hệ với Diêu Tiềm hoặc là Diêm Hiên. Nhưng đánh thông tin hiệu một lúc lâu cũng không có phản ứng. Chuyện gì xảy ra? Quang Não hư?
"Ồ, thì ra tín hiệu không phải là bị dịch hoa che đậy!" Khuất Trạch vẻ mặt kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không có nửa điểm gấp gáp, ngược lại mang theo chút hưng phấn, "Xem ra từ trường trong cánh rừng rậm này rất đặc thù a."
"Ngươi, cái hạt truyền tống khí kia đâu?" Diêu Tư hỏi, "Thử truyền một lần." Trở về tắm rửa cũng tốt, nàng thật sự chịu không nổi một thân đầy dịch nhờn.
"Di, ta không có nói cho ngươi biết sao?" Hắn cả kinh, móc cái hộp trống rỗng ra, tiện tay ném, "Hạt truyền tống khí chỉ có một cái a."
"……."
Cái rãnh!
Diêu tư hít vào thật sâu, không được nổi dóa a.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Không biết địa điểm, không liên lạc được.
"Chỉ có thể chờ ở chỗ này! Hoặc là"
"Hoặc là cái gì?" Chẳng lẽ hắn có biện pháp?
"Dựa theo chặng đường đặt ra của hạt truyền tống khí, truyền tống khoảng cách sẽ không hơn hai vạn cây số. Cho nên chúng ta có thể thử" hắn dừng lại, khó có khi nghiêm túc gằn từng chữ, "Đi, bộ, về!"
"Tạm biệt!" Diêu Tư xoay người rời đi, nàng mà tiếp tục tin tưởng người này nàng chính là ngu ngốc, hai vạn cây số! Này cũng có thể xuyên qua nửa địa cầu?
"Di, lão tổ tông đi đâu, lão tổ tông, điện hạ!"
Diêu Tư thật không biết trong Huyết tộc cũng có một nam tử hiếm thấy như vậy, người khác chẳng qua là hãm hại cha, hắn là hãm hại tổ tông. Hơn nữa một khi dính lên thì vứt không được, chỉ có trình độ xui xẻo đã đến độ tương đối lợi hại.
Nhưng lập tức nàng sẽ hiểu cái gì gọi là hãm hại tổ tông. Cũng không biết có phải từ khi sinh ra chỉ số may mắn đã bị Khuất Trạch đem xuống thành số âm hay không mà dọc theo đường đi, hắn không phải là bị Hoa ăn, chính là bị cây trói, hoặc chính là bị điểu bắt.
Dù sao tất cả mọi chuyện xui xẻo giống như đều đứng xếp hàng chờ hắn tới cưng chìu, nàng cả đoạn đường này đừng nói là đi ra cánh rừng rậm này, toàn bộ thời gian đều dùng để cứu người này.
Kết thúc?
Khuất Trạch một chút việc cũng không có, đều là Diêu Tư bị Hoa nuốt, bị cây rút ra, bị điểu mổ, mệt mỏi gần chết mới cứu được cái mạng nhỏ của hai người.
Nàng đối với chủng tộc của mình sinh ra thật sâu hoài nghi, tại sao lại đem những động thực vật nguy hiểm như vậy ở lại trên hành tinh mẹ, lại còn nuôi thả  đầy đất, đây rốt cuộc là người có phẩm giá ngưu B cỡ nào, nàng hiện tại xin biến trở về người Lam Tinh vẫn còn kịp sao?
"Lão tổ tông, chúng ta tại sao lại phải trốn ở chỗ này." Khuất Trạch chọc chọc Diêu Tư đang gục ở trong bụi cỏ.
"Ngươi không thấy được những bông Hoa kia sao?" Trực tiếp kéo hắn xuống, chỉ vào phía trước.
"Hoa?" Khuất Trạch theo hướng tay nàng nhìn tới, nhất thời ánh mắt sáng lên, "Di, đây không phải là Tham thực sao? Tại sao lại có nhiều như vậy."
"Ta làm sao biết?" Diêu Tư liếc hắn một cái, đến cái tên "Tham thực" này cũng là hắn nói cho nàng biết. Chẳng qua là khác với đóa hoa đứng cô độc một mình kia, nơi này lại có những mười mấy đóa. Vừa nhìn liền tưởng đây là một tấm vải màu trắng đang bay.
Diêu Tư có chút khó nghĩ, rất rõ ràng chỉ cần đi qua những đóa hoa kia là sẽ ra khỏi cánh rừng rậm này. Nhưng nếu cứ như vậy đi tới, nhất định sẽ bị những bông hoa kia nuốt một lần, không đúng, là n lần.
"Cũng không biết những bông hoa này tụ tập ở chỗ này làm gì?" Nàng rõ ràng nhớ lúc trước Khuất Trạch có nói loại hoa này không hay ở chung một chỗ? Nhưng nhìn lại thì phát hiện những hoa ở đây có một quy luật là làm thành một vòng tròn, hơn nữa so với bông hoa chỉ đứng một chỗ lúc mới gặp kia thì những bông hoa này đang di chuyển rất chậm chạp, tuy di chuyển rất chậm chạp nhưng tất cả đều di chuyển về hướng trung tâm giống như là đưa cái gì cho đồ vật bên trong.
"Ồ, bên trong giống như có một tiểu cầu màu tím?" Quả cầu kia đại khái chỉ lớn bằng một nắm đấm, nếu không phải nó có màu sắc đặc biệt thì nàng cũng không chú ý tới. Chỉ thấy một đóa hoa di động đến vị trí quả cấu kia liền cúi thấp cánh hoa hướng qua cầu nhỏ một giọt gì đó. Sau đó đóa hoa tiếp theo lại tiếp tục đưa lên. Cả tràng diện giống như là một hình thức thần thánh.
"Bọn nó hẳn là đang cung cấp thức ăn cho tiểu cầu kia." Có thể từ trong cánh hoa nhổ ra, thì cũng chỉ có thể là thức ăn mà thôi, "Nhìn bộ dạng những bông hoa này, đoán chừng tiểu cầu kia nếu không phải là Hoa vương thì cũng là hổ con, chúng ta vẫn là nên đi đường vòng đi, ngàn vạn lần đừng đụng ….. Di, người đâu?" Mới vừa nãy không phải còn đứng ở bên cạnh nàng sao!
Đáy lòng trầm xuống, nhất thời có dự cảm không tốt.
Quả nhiên sau một khắc đã nghe thấy thanh âm nghi ngờ cùng hưng phấn của đối phương, "Điện hạ, ngươi nói là cái này sao?"
Người kia đang đứng ở trong biển hoa, cầm viên tiểu cầu màu tím, vẻ mặt cười rực rỡ hỏi.
Nàng chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp rơi xuống.
Xong!
Đột nhiên những đóa hoa đang vây thành vòng tròn kia biến thành màu đỏ sậm, cánh hoa mở ra một đạo nứt ra, đều nhất trì xông vào Khuất Trạch, bên trong cánh hoa còn có ánh sáng lập lòe.
"Chạy a!"
Diêu Tư cũng không biết lực phát ra từ đâu, vọt vào bầy Hoa kéo theo Khuất Trạch chạy như điên.
Sau một khắc, đầy trời hiện lên những mảng băng giống như từ súng máy bắn ra, “cạch cạch cạch” hướng các nàng bắn tới, mỗi một cái đều to như cánh tay vậy, lực đạo bắn ra làm cây cối chung quanh bị thổi quét cả một mảng lớn.
Diêu Tư chạy trốn rất cực khổ, vừa trốn băng, vừa còn phải đề phòng bị cây đập, mấu chốt trên tay còn đang nắm một người. Nếu không phải đã có kinh nghiệm chạy trốn trong mấy ngày qua do bị Khuất Trạch hãm hại, thì nàng thật đúng là trốn không được lão luyện như vậy.
Trong lúc nhất thời, nàng có cảm giác xuyên qua trò chơi Plans vs Zombie, phía sau là một đống thực vật, mà các nàng là cương thi.
Tình cảnh này, nàng chỉ muốn rống một câu:
"Khuất Trạch, ta nghĩ ăn đầu óc của ngươi!"
Kháo, hàng này không phải dùng để suy tư, mà dùng để chứa nước a!
Nàng một đường điên cuồng chạy nửa giờ, mới thoát khỏi phạm vi công kích của những đóa hoa kia, liếc hung thủ gây ra vụ này một cái, hai tay chống  đầu gối, nàng đến cả khí lực mắng chửi người cũng không còn, cũng may những đóa hoa di chuyển rất chậm, nếu không có thể các nàng đã bị đâm thành cái sàng.
"Ai nha nha, thật không nghĩ tới những hoa kia trừ ăn thịt người ra, còn có thể công kích. Thật là đáng sợ a!" Khuất Trạch ngoài miệng nói đáng sợ, nhưng thực ra thì bộ dáng tràn đầy hưng phấn, có thể là mấy ngày qua hãm hại nàng thành thói quen, trên mặt không có nửa điểm tội lỗi.
"Biết đáng sợ ngươi còn đi chọc bọn nó! Ngươi có hay không bị S" được rồi, hắn thật khờ.
"Điện hạ" hắn mang theo vài phần ủy khuất, xem xét nàng một cái, "Ta đây không phải là thấy điện hạ người thích, cho nên mới cầm tới cho người xem sao."
"Người nào sẽ thích loại đồ vật này a!" Rõ ràng là chính hắn, không một lời liền tìm đường chết.
"Thật không vui sao?" Hắn ánh mắt một đáng thương, vẻ mặt bị thương tổn.
Lại là cái bộ dạng này, mỗi lần phạm sai lầm, hắn liền trưng ra cái bộ dạng nhóc đáng thương này. Làm cho nàng có nổi giận cũng chỉ có thể dấu ở trong bụng, lên không nổi nữa. Nhưng hoàn hảo, mỗi lần như vậy, thì nàng lại nhìn miễn dịch.
"Không, vui, chút, nào !" Như đinh chém sắt.
"Ồ ta thấy vật này rất đáng giá." Hắn tung tung quả cầu tím trong tay, "Điện hạ không thích, vậy coi như xong."
"Làm sao ngươi còn cầm quả cầu kia? !" Lúc này đáy lòng nàng căng thẳng, hàng này tâm thật lớn, cầm lấy cái này không sợ đám hoa kia đuổi theo sao, "Mau ném xuống!" Nàng trực tiếp tiến lên tính ném.
Khuất Trạch lại đột nhiên co rụt tay lại tránh né, đột nhiên không thể đứng vững lui một bước. Một khối vuông từ trên người hắn rớt xuống. Mơ hồ còn nghe được một tiếng "Giọt".
"Đồ của ngươi rơi" Diêu Tư phản xạ có điều kiện đi nhặt.
Khuất Trạch vẻ mặt liền biến sắc, đột nhiên lớn tiếng nói, "Đừng động!"
Nhưng nàng đã nhặt lên rồi, nhất thời một không gian màu đen hình vuông chiếu ra, đập vào mắt nàng.
Rồi cảnh tượng xung quanh đóng lại!
Gì?

"Cắt, không nghĩ tới nhanh như vậy liền phát hiện rồi!" Một thanh âm quen thuộc vang lên.

No comments

Powered by Blogger.