TỨ QUÁI TKKG - CHƯƠNG 51 - TẬP 04 - GÓI BƯU KIỆN HÌNH ĐẦU LÂU
TỨ QUÁI TKKG
Tác giả : Stefan Wolf
Thể loại: Phiêu lưu, trinh thám, tiểu thuyết
TẬP 04: GÓI BƯU KIỆN HÌNH ĐẦU LÂU
Tại cổng nghĩa trang, hai thằng Máy Tính Điện Tử và
Tròn Vo đã rời nơi ẩn núp đứng chờ sẵn. Tarzan đung đưa cái túi và tường thuật
mọi việc vừa xảy ra.
Tròn Vo có vẻ không hài lòng chút nào:
- Sao đại ca lại buông lão Stanopski? Lão không phỗng
tay trên thì còn ai vào đó chớ!
Tarzan cười ngất:
- Mày lú lẫn nhanh vậy Tròn Vo. Hồi nãy mày kể cho
tao nghe những gì nào: Rằng mày theo dõi Tonny Vidoman và thấy trên đường chuồn
khỏi đây gã đã vào khu mộ gia đình. Bây giờ tụi mình phải có mặt tại mấy ngôi mộ
trời ơi đất hỡi kia ngay, bằng không thì thằng Detlepho sẽ ẵm gọn…
Trước vẻ ngơ ngác của Tròn Vo và Máy Tính, Tarzan
nói thêm:
- Tao nghĩ thế này. Hai thằng Tonny và Detlepho đã
chơi gác Lemco. Tuy nhiên để tránh sự đa nghi của ông chủ, Tonny phải đi tới
dãy lều trại làm như giao tiền thật. Chỉ khác một chi tiết là “tiền” thì Tonny
lấy ra trước chừa lại cái “túi” bỏ ở bàn bida. Chứ sao, gã phải làm vậy mới
thoát cặp mắt cú vọ của Lemco theo dõi từ trên xe.
Tròn Vo lúc này mới dám thở ra… nhè nhẹ:
- Té ra là vậy. Nhưng hồi nãy tối om om làm sao tao
nhớ nổi ngôi mộ nào. Lạy Chúa, hình như chỗ đó có tượng một thiên thần lớn bằng
đá cẩm thạch đứng trên một cái trụ, tay dang ra như giăng len để cuộn ấy.
- Dang tay để ban phước đó, Tròn Vo. – Tarzan bật cười
– Thiên thần bằng đá thèm gì biết đến len với sợi. Giờ thì đi thôi, bây nhiêu
cũng đủ để tụi mình tìm ra 50.000 mark rồi.
Cả đám băng theo hướng Tròn Vo chỉ. Và tất nhiên
chúng tìm được vị thiên thần nọ.
Coi, giữa các bụi cây, ba tấm bia mộ lớn quây thành
vòng tròn quanh bức tượng. Bọn trẻ thấy rõ những dấu chân mới. Rõ ràng thằng
Tonny đã len lỏi qua rặng cây rồi dừng lại sau tấm bia mộ đứng giữa. Gã đã rẽ
các cành cây và bới tuyết ngay chỗ tấm bia bằng… tay. Cái gói được vùi xuống và
lấp tuyết lên.
Tròn Vo hùng hục bới tuyết như chuột chũi. Nó đắc thắng
đưa lên trời một cái gói bọc nylông với sợi dây ràng lỏng lẻo không lớn hơn hộp
xì gà. Nó bứt đứt sợi dây và lôi trong gói nhựa ra những xấp bạc xếp gọn ghẽ. Tất
cả là 50.000 mark.
Tròn Vo khen ngợi:
- Hoan hô Tarzan, mày… số một.
Tarzan cũng muốn điên lên theo Tròn Vo. Hắn hài hước:
- Thằng Tonny Vidoman cũng “thực thà” đó chớ. Có phải
ai nó cũng lừa như lừa Lemco đâu, hả.
Cả bọn phá lên cười khoái trá.
Quân sư Karl bàn:
- Hiện giờ mình đã nắm trong tay phương tiện áp đảo
tụi Detlepho và Tonny. Số tiền này mà tung vào mặt Lemco là hai thằng đi đời hết.
Chúng ta phải sử dụng ưu thế này để lấy lại cái cặp tài liệu.
Tarzan nghĩ ngợi:
- Tao không muốn bọn tội phạm thanh toán lẫn nhau.
Hi vọng rằng thằng Detlepho sẽ mò ra đêm nay. Theo tao, tụi mình chờ ở đây và
thương lượng với nó về cái cặp.
Tròn Vo làu bàu:
- Bây giờ mà chờ nữa sao? Sáng đến nơi rồi, đại ca
nên nghe ý kiến quân sư.
Nó ngáp liên tục mấy cái như thúc giục làm Tarzan
cũng thấy hết hưng phấn:
- Ừ, ừ… Thôi được. Tao sẽ để lại mẩu giấy nhắn tin vậy.
Cho tao mượn cuốn sổ đi Karl!
Máy Tính có bao giờ lại không kè kè một cuốn sổ kẹp
cây bút chì trong người. Tarzan kể sổ lên lưng thằng mập để viết cho ngay thẳng.
Hắn đọc nội dung cho hai quái kia nghe:
“Tôi đã tìm thấy tiền. Anh có thể lấy lại chúng nếu
trao đổi bằng cái cặp tài liệu. Thứ bảy lúc 14 giờ tôi có mặt tại quán Con Bò
Cười. Xin chào.”
Tất nhiên cách viết vừa khiêu khích vừa tế nhị trên
được hai quái hoan nghênh ngay lập tức.
Tarzan xé mảnh giấy khỏi cuốn sổ, gập lại bỏ vào
trong chiếc túi nhựa mỏng rồi giao cho Tròn Vo chôn xuống tuyết cạnh ngôi mộ.
Ba thám tử ôm cái túi thể thao có chứa năm chục ngàn
mark ra về.
Ba “ông thần” co cẳng chạy. Thành phố hiện ra trước
mặt. Karl chỉ cần một quãng ngắn nữa là về tới nhà. Nó giấu biệt gia đình về những
cuộc phiêu lưu ban đêm này, phước cho nó là phòng ngủ nằm ngay tầng một lại khuất
bởi khu vườn, vì vậy nên Máy Tính Điện Tử có thể vào bất cứ lúc nào mà chẳng sợ
bị phát giác.
Còn Tarzan và Kloesen thì… miễn bàn. Chúng phải “chạy”
tiếp đến trường nội trú. Ba giờ sáng đúng. Hú hồn cho đợt mạo hiểm leo tường đầu
tiên của Tròn Vo: chiếc thang dây vẫn y nguyên chỗ cũ. Giả sử chiếc thang mà mất
tiêu chắc nó chỉ có nước nằm lăn ra cỏ mà khóc, bởi tấm thân bồ tượng của nó
đâu có thể bám vào lưng Tarzan như một… con khỉ được.
Trong nháy mắt, hai thằng quái đã cuốn chiếc thang
dây và rúc êm ái vào “Tổ đại bàng”.
Lúc này thằng Kloesen mới yên trí cười hớn hở:
- Mày định giấu túi tiền dưới gối hả?
Tarzan bóp trán:
- Giấu làm sao cho khỏi bị nhà trường phát hiện. Mày
thử tưởng tượng nếu 50.000 mark này bị một thầy giáo phát hiện? Tai họa đến như
chơi. Tao tính nhét vào trong tủ riêng.
- Ai mà dám đột nhập “Tổ đại bàng”, mấy thằng “quậy”
nhất trường này gặp mày đều ngán. Ớn là ớn các “nhà sư phạm” mẫu mực, có điều
phòng mình đã qua đợt “kiểm tra tủ”. Cứ vậy mà làm đi.
Tarzan vẫn còn thoáng chút lo lắng. Nhưng hắn cũng
biết chẳng có phương pháp cất giấu nào tối ưu hơn. Hắn cất cái túi trong ngăn đồ
lót đằng sau chồng áo len cao nghệu.
Bây giờ thì dại gì suy nghĩ nữa, thằng Tròn Vo đã há
miệng như sắp ngáy. Tarzan ngả lưng và… chỉ một lát sau là không biết gì hết.
*******
Hắn đã ngủ một hơi đến tám giờ rưỡi sáng. Mặc kệ thằng
Tròn Vo còn hốt hoảng cụ cựa vì những con ma từ nghĩa địa về trong giấc mộng,
Tarzan nhảy ngay xuống giường. Công việc đầu tiên là làm vệ sinh.
Công việc thứ hai là… thực hiện bữa ăn sáng thứ bảy.
Hắn phết mật ong vào ổ bánh mì nhỏ và ngồi uống trà. Coi, bữa ăn chưa kết thúc
thì một thông báo đặc biệt vang lên trên loa phóng thanh của trường. Giọng ông
hiệu trưởng trên hệ thống loa đầy… nghiêm trọng:
“Tất cả học sinh thuộc dãy nhà chính, hiện không ở
trên phòng mình, hãy lập tức trở về phòng chờ sự hướng dẫn của thầy giám thị.”
Tarzan ngao ngán uống cạn tách trà. Hắn vừa gặm bánh
mì vừa đi về “Tổ đại bàng”. Ê, thằng mập Kloesen vẫn ngáy khò khò thản nhiên
như không.
- Dậy đi Tròn Vo, có chuyện… lớn.
Thằng bạn quái chiêu của hắn chỉ phản xạ bằng cách dụi
mắt và ngáp. Tarzan chưa kịp đánh thức nó thì ngoài hành lang đột ngột nổi một
hồi còi dài. Trời đất, tín hiệu tập họp của thầy Venighe chứ sao. Tarzan phóng
vội vàng ra hành lang, cùng lúc Tròn Vo cũng uể oải ngồi lên… từ từ.
Mọi học trò sống trên tầng hai đều đã tập họp lần lượt
trước phòng chúng. Đa số vẫn mặc quần áo ngủ và không ngớt xầm xì.
Tarzan hoang mang khi thấy dủ sáu giáo viên đứng
trong hành lang, nghĩa là không thiếu một thầy giáo nào, chưa kể sự có mặt của
ông… hiệu trưởng.
Hiện tại ông hiệu trưởng Phoroiundo biệt danh học
trò đặt là “Nguyên lão nghị viên La Mã” đang lướt qua “hàng quân” một cách
nghiêm khắc. Tất cả im phăng phắc lúc ông giơ tay lên:
- Thế này, một bạn học của các em, em Dito Haidogot,
học lớp 9A, vừa mua một món quà quý giá tặng cha nhân kỉ niệm ngày thành lập
hãng của ông, đó là “năm đồng tiền vàng”. Món quà được cất trong chiếc túi da
màu xanh đặt vào tủ riêng của Dito Haidogot ở đầu giường. Và đã biến mất. Cuộc
tìm kiếm trong phòng em ấy không đem lại kết quả nào. Vì vậy chúng tôi buộc
lòng đi đến kết luận: những đồng tiền vàng đó đã bị lấy cắp. Hiện giờ các học
sinh đang tập họp đông đủ, chưa em nào rời khỏi tòa nhà. Để tránh sự khó chịu của
các học trò trung thực trước một cuộc khám xét, tôi kêu gọi em nào trót lấy những
đồng tiền vàng hãy trình diện. Nếu em đó không cam đảm tự thú, tất cả các phòng
sẽ bị các đồng nghiệp của tôi lục soát kĩ lưỡng.
Im lặng đến… nghẹt thở dành cho Tarzan. Chúa ơi, vậy
là trong trường có một thằng ăn cắp bẩn thỉu. Ai? Tarzan không hề biết, nhưng hắn
biết là sau đó một bậc gõ đầu trẻ đáng kính sẽ gõ phòng mình. Ai? Nguyên “hàng
quân” không một ma nào nhúc nhích, và cuối cùng cái tủ riêng của hắn phải lòi
ra 50.000 mark. Chết thật, hắn không có trong tủ “năm đồng vàng” nhưng lại có tới
50.000 mark không rõ xuất xứ và… một cái thang dây trong tủ của Tròn Vo. Chỉ cần
hai tang chứng đó cũng đủ cho đầu đề của một bài báo “Hai học sinh trường nội
trú dùng thang dây vượt tường ăn trộm”.
Mới hình dung sơ sơ mà Tarzan đã lạnh toát người. Hắn
không hiểu rằng thầy hiệu trưởng còn lạnh toát hơn:
- Vậy là không có ai? Thôi cũng được. Ai ở đâu đứng
nguyên đó. Thầy Venighe sẽ canh chừng giùm tôi. Các thầy khác tiến hành khám
phòng.
Tarzan nhắm mắt trong tuyệt vọng. Hắn càng tuyệt vọng
cùng cực khi thấy thằng Kloesen đang nhắm mắt vì… ngái ngủ.
Tarzan quay lại thầy Venighe. Coi, ông ta gườm gườm
như một con kên kên đầy móng vuốt. Hắn chợt nảy ra một sáng kiến.
- Thưa thầy, má em có hẹn sẽ nhận điện thoại của em
vào giờ này. Xin thầy khám người em trước.
Móng vuốt của con kên kên rụt lại. Thầy Venighe có
bao giờ không tự hào về thằng học trò như Tarzan – vận động viên bóng chuyền số
một của trường, trong khi ông ta vốn là một tín đồ cuồng nhiệt của môn thể thao
này.
- Hừm, tôi cho phép. Nhưng cấm em về phòng mình nghe
không!
Tarzan “dạ” ran một tiếng rồi lao xuống tầng dưới
nhanh hơn tia chớp. Nào, bây giờ thì phải năn nỉ mẹ, phải nhờ mẹ thông tin với
trường rằng 50.000 mark trong tủ là do bà gửi nhờ cậu con trai giữ giùm. Ôi, tội
nghiệp mẹ. Bà đã khổ vì mất cái cặp tài liệu còn chưa đủ sao?
Tuy nhiên mọi tính toán của Tarzan trật lất. Trời ạ,
thầy giáo Boraun đang “trụ” trong buồng điện thoại. Ông ta không ngừng gật gù
bên ống nghe bất chấp thằng học sinh đáng thương đang nhấp nhổm như ngồi trên lửa
ở bên ngoài.
Có lẽ ông ta đã ba hoa tới gần mười phút. Tarzan sắp…
tắt thở thì Tròn Vo hiện ra. Cái bụng đầy ứ sôcôla của nó đang bay nốt những bậc
thang cuối cùng. Nó xông tới Tarzan nửa cười nửa mếu:
- Về phòng Tarzan. Xong rồi. Thằng ăn cắp năm đồng
tiền vàng đã tự thú lúc mày vừa đi.
- Hả?...
- Về. Khỏi điện thoại cho cô Carsten nữa. Tao hiểu
ngay sự đối phó của mày. Suỵt. Mày biết tại sao thằng ăn cắp Anphoret Guytlich
tự thú không? Nó định “hi sinh chuyện nhỏ để mưu cầu đại sự”. Tao không ngờ
Tarzan ạ, nó muốn ngăn chặn các ông thầy lục tủ của nó. Nhưng thái độ đáng nghi
của Guytlich đã khiến họ tiếp tục cuộc khám xét. Thế là…
- Thế là chình ình trong tủ năm đồng tiền vàng.
- Sai bét thưa đại ca, năm đồng tiền vàng giấu dưới
gối nó đã đưa ra trước. Vấn đề “mưu cầu đại sự” của Guytlich nguy hiểm hơn nhiều.
Ma túy. Mày nghe rõ chưa?
- Trời đất!
- Một nhúm bột trắng nằm trong cái túi nhỏ. Thầy dạy
hóa Vacne đã phát hiện đó là… bạch phiến.
Tarzan sững sờ:
- Tao… hiểu rồi. Như vậy là tụi mình sắp đối phó với
tình hình còn khốn đốn hơn nữa. Một thiếu niên còn cắp sách mà dám tích trữ ma
túy trong phòng thì ngôi trường nội trú sắp tan hoang đến nơi. Sẽ có một chiến
dịch lục soát toàn diện từng ngõ ngách ngay bây giờ vì có thể còn những học
sinh khác đang giấu ma túy. Mày tính sao Kloesen?
- Tẩu tán ngay 50.000 mark và cái thang!
- Ô kê! Chỉ có một chỗ tương đối ổn: Phòng sinh vật.
Có điều…
Mặt Tròn Vo “láu cá” hơn bao giờ hết:
- Có điều chạy ngược lầu lên phòng thì mình sẽ bị lộ
tẩy phải không? Khỏi lo, mày không thấy cái bụng tao phình như cái trống đây
sao? Ai dám nghi ngờ tao, tao vốn mập từ cha sinh mẹ đẻ mà. Hà hà, coi đây đại
ca. Tao đã cuộn cái thang dây trong cái túi màu bạc. Bá phát chớ? Cả một gia
tài… nằm trong áo.
Hoan hô thằng mập. Lúc nó xổ lớp trung gian giữa cái
bụng và chiếc áo khoác phùng phình Tarzan không nén được cười. Hắn tha hồ cười
vì chúng đã kịp lọt vào phòng sinh vật, nơi không học sinh nào dám bén mảng đến
vì toàn xương thú và xương người… khủng khiếp. Tarzan giấu tiền đằng sau con đại
bàng nhồi bông còn Kloesen hì hục đút cái thang dây dưới một gầm tủ.
Chúng trở về phòng vừa kịp thấy thầy Venighe moi sạch
“Tổ đại bàng” dưới sự chứng kiến của ngài “Nguyên lão nghị viên La Mã” kiêm hiệu
trưởng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment