cha ta la nam than chuong 24

Khung cảnh bốn phía đột nhiên biến hóa, từ núi, bầu trời, thảm thực vật đỏ tất cả đột nhiên biến mất. Không tới 10 giây, vốn là cánh rừng mà nàng đi mất mấy ngày nay đột nhiên biến thành một không gian trắng rộng khoảng 20m.
Thậm chí nàng có thể thấy mười mấy gốc “tham thực” đang đứng cách nàng phía xa giống như bị nhốt trong một thủy tinh trụ đang bắn cột băng.
Đây là cái gì tình huống?
Diêu Tư sửng sờ tại chỗ, một hồi lâu cũng không thể phục hồi tinh thần.
"Ai, thật là đáng tiếc." Khuất Trạch vứt quả cầu tím trong tay, vẻ mặt tiếc hận, "Ta mang về tới mười mấy loại thực vật biến dị còn chwua có khảo nghiệm qua?"
Thực vật biến dị? Khảo nghiệm?
Trong đầu Diêu Tư nhất thời chợt lóe linh quang, chuyện phát sinh trong những ngày qua sẽ không phải là khảo nghiệm như lời hắn nói đi!
"Ngươi đùa bỡn ta!"
"Ai nha nha, đừng nói được khó nghe như vậy nha, điện hạ." Khuất Trạch khôi phục bộ dáng cười tít mắt, chẳng qua là giữa lông mày thiếu đi vẻ hồn nhiên lúc trước, "Đây không phải là để hoan nghênh ngài trở lại tộc ta sao, ta thân là Đại trưởng lão vì tỏ vẻ hữu hão chỉ đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục."
"Ngươi xác định đây là hoan nghênh?" Nàng run lên, cả người mình đã bẩn giống như rẻ rách, nếu như ngươi nói hữu hảo chính là hãm hại đồng đội, thì chúng ta hay là tuyệt giao đi!
"Thuận tiện làm chút thì nghiệm nho nhỏ cho những thực vật biến dị này, nhất cử lưỡng tiện, không phải là rất tốt sao."
"Tốt?" Diêu Tư khóe miệng co quắp, "Ha hả ngươi gọi cái mà bị hoa ăn, bị cây trói, bị điểu mổ là khảo nghiệm?" Huyết tộc thật biết chơi.
"Ách"
Mấy ngày qua, nàng đã đem hắn thành một tiểu bạch, liều cái mạng già đi cứu người, kết cục hắn nói cho nàng biết, chẳng qua là làm khảo nghiệm, đây đều là giả dối, cái rãnh!
Khảo nghiệm cái Em gái ngươi!
Nàng trực tiếp cầm cổ áo của hắn lên!
"Khuất Trạch, đời trước ta thiếu nợ ngươi sao? Đùa bỡn ta như vậy là có ý tứ gì? Hôm nay ngươi không giải thích rõ cho ta, ta liền để cho ngươi biết hoa tại sao lại có màu hồng?" Tượng đất đều có ba phần hỏa khí! Huống chi bị như vậy đùa bỡn.
Khuất Trạch sửng sốt, đột nhiên thu hồi vẻ mặt cười hì hì kia, ánh mắt thẳng tắp hướng nhìn nàng, làm như muốn xác nhận cái gì, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới trầm giọng hỏi, "Ngươi thật muốn biết nguyên nhân?"
Diêu Tư bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, liền buông lỏng tay, nhưng vẫn kiên định gật đầu, "Nói!" Xem ngươi có thể thêu dệt ra hoa gì?
"Tốt!" Hắn gật đầu, trực tiếp cúi đầu nhìn ánh mắt của nàng, cơ hồ gần đến nỗi có thể dán lên mặt nàng, mới gằn từng chữ một, "Ta ghét ngươi!"
"Cái gì?"
"Người nào quy định, ta nhất định phải đối tốt với ngươi?" Hắn cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tất cả đều là khinh bỉ, "Ta thiếu nợ của ngươi? Nếu không thì tại sao chúng ta phải từ ngàn dặm xa xôi từ những tinh hệ khác gấp trở về. Tại vì ngươi là Huyết tộc thời Ngũ Đại sao, chớ có nói đùa. Ngươi đã làm gì cho Huyết tộc? Ngươi có Đại cống hiến gì sao?"
"….." Diêu Tư thở hắt một hơi, nhất thời không tìm được lời phản bác.
"Ta là trưởng lão đời thứ ba mươi, cũng có thể coi là tộc nhân có số tuổi dài nhất." Hắn cười cười, sờ sờ tử cầu trong tay, "Từ thời Trùng tộc, đến Liên minh stars như bây giờ, ta sống vài chục vạn năm. Mỗi một lần Huyết tộc chiến tranh, mỗi một lần kiếp nạn ta đều tham dự qua. Bởi vì ta là Huyết tộc đời thứ ba mươi, cho nên đây là trách nhiệm của ta, ta thủ hộ Huyết tộc nhiều năm như vậy"
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn không gian trong phòng, tiếp tục nói, "Mỗi người trong tộc chúng ta đều như vậy, kể cả Tiểu Thập Tam cũng thế. Đều cố gắng  để cho Huyết tộc trở nên tốt hơn, cho nên ta mới là Đại trưởng lão. Nhưng là ngươi, ngươi thì sao?"
Hắn mang theo tâm trạng không cam lòng nhìn về phía nàng, "Ngươi chẳng qua là ngủ say vài ức năm, ỷ vào huyết thống lỗi thời của mình mà làm mưa làm gió, ngươi chỉ là người ngoại lai mà thôi. Ngươi không vì Huyết tộc làm nửa điểm sự tình, tại sao phải chúng ta phải nhận thức ngươi là lão tổ tông? Tôn trọng ngươi một tiếng điện hạ?”
"Ta" nàng không cách nào trả lời.
"Chúng ta không biết lai lịch của ngươi, cũng không biết nhân phẩm của ngươi, mà ngươi thậm chí đến cả ngôn ngữ thông dụng cũng không biết." Hắn chân mày nắm thật chặt, thở dài, "Đúng! Ta mạo phạm ngươi, nhưng vì Huyết tộc, vì ta là Đại trưởng lão, ta phải làm như vậy. Ta muốn bảo đảm ngươi sẽ không ảnh hưởng đến cả Huyết tộc. Nếu ngươi thật muốn truy cứu chuyện này, ta nguyện ý tiếp nhận ngươi xử trí. Cho dù là tiêu trừ máu duyên của ta, lâm vào yên giấc ngàn thu."
"Yên giấc ngàn thu!" Diêu Tư sợ hết hồn, yên giấc ngàn thu chính là tử hình. Bởi vì thể chất đặc thù của Huyết tộc, có thể miễn dịch hết thảy thương tổn, nhưng không thể chống đở công kích của đồng tộc, nếu như bị đồng tộc giết chết, đó chính là chết thật. Huyết tộc xưng phương thức này là yên giấc ngàn thu, "Không không không ta không có ý tứ này." Nàng tức giận là không sai, nhưng là chưa đến nỗi phải giết người a!
Ngài là Huyết tộc thời Ngũ Đại, tự nhiên có cái quyền lợi này, cho dù không có lý do gì."
"Ta không có ý đó" Diêu Tư nhất thời có cảm giác á khẩu không trả lời được, "Ai! Coi như thôi đi, ta cũng không truy cứu chuyện này nữa, được chưa?" Tại sao lại làm giống như nàng không có tình người vậy.
Bất quá quả thật như hắn nói, đột nhiên xuất hiện Huyết tộc thời Ngũ Đại, thì hẳn mọi người sẽ có chút hoài nghi. Hơn nữa hắn lại là Đại trưởng lão, vì an toàn của Huyết tộc, muốn thử một chút nhân phẩm của nàng, cũng là có thể lý giải a?
Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy lý do này có chỗ lạ lạ? Đang suy nghĩ, đột nhiên nàng nhớ ra chuyện này thì liên quan gì đến nàng. Liền hạ thân đánh cho Khuất Trạch một trận. (Đoạn này ta chém do chương 25 bên TQ giống đoạn sau của chương 24 nên gộp chung trong một chương, cái này có bạn nào đọc convert sẽ biết, m.n có gì thắc mắc mong cũng châm trước bỏ qua cho)
"A! A?" Khuất Trạch sửng sốt, mới vừa còn mang vẻ mặt lòng đầy căm phẫn, nhất thời cứng lại, phảng phất hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Khuất Trạch, ngươi coi ta là kẻ ngu sao?" Diêu Tư cười lạnh một tiếng, "Liên minh, Trùng tộc, còn có kiếp nạn của Huyết tộc, đây là do ta tạo thành sao? Với ta thì có quan hệ gì? Ngay cả xưng hộ điện hạ, còn có gọi ngươi về hồng tinh, là ta làm sao? Ta chưa từng có bắt buộc các ngươi, ngươi đừng lấy lý do đạo đức ra bắt cóc ta. Một mình ngươi trôi qua khó chịu, liền cảm thấy toàn bộ thế giới đều sai. Ngươi cho rằng người người đều là mẹ ngươi sao!"
"…….." Hắn nói không ra lời.
"Ta bất kể ngươi có mục đích gì, nhưng chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, cho dù ngươi có lý do tuyệt đối chính xác, vậy thì cùng ta không liên quan!"
"Ngươi" Hắn giống như còn muốn nói điều gì, đột nhiên phía trên truyền đến thanh âm ùng ùng.
Khuất trạch ngẩn ngơ, cười khẽ một tiếng sửa lời nói, "Nhanh như vậy đã tới rồi cũng tốt!" Cũng không biết ở trên tay nhấn cái gì, nhất thời bốn phía thì ra là màu trắng mặt tường nhất thời giống như là màn sáng một chút cởi xuống tới, lộ ra phía ngoài  thế giới.
"Nhanh như vậy đã tới rồi." Khuất Trạch nhíu mày, cũng không biết ở trên tay nhấn cái gì, nhất thời không gian màu trắng đột nhiên biến mất, lộ ra khung cảnh của thế giới bên ngoài.
Diêu Tư lúc này mới phát hiện, các nàng đang ở trong một cái sân cỏ, mà cái sân này rất quen thuộc với nàng, nơi này rất gần nơi ở hiện tại của nàng, trước kia nàng còn tới này tản bộ.
Trên trời lúc này đang quanh quẩn mười mấy phi hành khí, người đứng phía trên đều lộ ra vẻ lo lắng.
"Điện hạ!" Diêu Tiềm là người thứ nhất từ phi hành khí nhảy xuống, bước nhanh tới bên người nàng, "Ngài có làm sao không." hắn nhìn nàng một cái, nhất thời thanh âm trầm xuống, cầm lấy máy kiểm trắc, lôi kéo nàng kiểm tra một vòng, "Để cho ngài chịu khổ. Đều tại ta, hiện tại mới phát hiện ra người." Hắn vẻ mặt sắp khóc.
"Ta không sao." Nàng không thể làm gì khác hơn là cho hắn một nụ cười.
"Làm sao có thể không có chuyện gì, ngài mất tích thời gian dài như vậy." Hắn đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, quay đầu hướng về phía Khuất Trạch lớn tiếng nói, "Đại trưởng lão, ngươi thật quá mức! Tại sao có thể cứ thế đem điện hạ mang đi, còn cố ý che giấu tín hiệu. Ngươi rốt cuộc là đối với điện hạ làm cái gì?"
"Ai nha nha, Tiểu Thập Tam tức giận như vậy làm gì, nàng không phải là vẫn hoàn hảo đấy sao?" Thảm hại hơn là chính hắn đi.
"Như thế này mà bảo vẫn còn tốt!" Diêu Tiềm chỉ vào Diêu Tư đang một thân bụi bẩn, càng thêm muốn khóc rồi, quay đầu lại nhìn về phía Khuất Trạch, thật giống như lúc này mới phát hiện dị trạng của hắn, "Đại trưởng lão, ngươi làm sao thế, tại sao lại khom người?"
"Ách đây chỉ là một điểm ngoài ý muốn mà thôi." Khuất Trạch tư thế chỉ là chuyện nhỏ. Nhớ tới lúc bị đánh kia, đột nhiên cảm giác càng lúc càng đau hơn. Có thể nói không hổ là lão tổ tông của tộc họ, đến đánh người cũng chuyên nghiệp như vậy!
Diêu Tiềm vẫn còn có chút nghi ngờ, Diêu Tư liền trực tiếp cầm Khuất Trạch lên, đem hắn đẩy đi qua, "Người này giao cho các ngươi, nên xử lý như thế nào. Các ngươi nói cho ta biết một tiếng là được."
Diêu Tiềm vội vàng tiếp được, đem người giao cho các trưởng lão đi theo phía sau.
"Điện hạ ngài không có chuyện gì là tốt rồi." Phía sau Nhị trưởng lão nhìn nàng một cái, thở phào, quay đầu trừng hướng Khuất Trạch nói, "Đại trưởng lão, xét thấy ngài lần này tự chủ trương, đã khiến cho tộc nhân mãnh liệt bất mãn, sự kiện lần này, ngài phải chịu toàn bộ trách nhiệm, kính xin ngài cho Trưởng lão hội một lời giải thích tốt."
"Được rồi, được rồi! Là ta sai, ta nhận sai là được rồi." Khuất Trạch giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng, "Cùng các ngươi trở về, còn không được sao." Vừa nói hắn một tay che chỗ đau, một tay dùng sức bò lên phi hành khí của trưởng lão khác, vẫn không quên quay đầu lại vẫy vẫy tay với nàng nói, "Chào tạm biệt gặp lại sau nha Tiểu điện hạ."
Nhìn vẻ mặt heo chết không sợ nước sôi, chúng trưởng lão mặt nhất tề đen. Vội vàng hướng Diêu Tư bắt chuyện, nhiều lần dặn dò Diêu Tiềm, mới lần lượt lên phi hành khí của riêng mình, hướng phương hướng trưởng lão viện bay đi.
Trong lúc nhất thời cả sân cỏ chỉ còn lại có Diêu Tiềm cùng nàng.
"Các ngươi có xử trí như thế nào hắn?" Diêu Tư không nhịn được hỏi, nhìn bộ dạng nghiêm túc của các trưởng lão, xem ra mang nàng đi nhiều ngày như vậy đích xác là đại sự, "Sẽ không thật yên giấc ngàn thu chứ."
"Điện hạ" Diêu Tiềm có chút cổ quái nhìn nàng, "Ngài tại sao phải hỏi như thế?"
Diêu Tư đem chuyện Khuất Trạch mới vừa nói, kể lại cho hắn lần nữa, "Hắn nói bắt cóc ta, chỉ là bởi vì bất mãn ta không có thủ hộ quá Huyết tộc, nhưng có thân phận cao như vậy."
Diêu Tiềm nghe xong, sắc mặt hơi đổi, vẻ mặt so với trước càng thêm cổ quái, mơ hồ có cảm giác táo bón.
Hồi lâu mới hỏi, "Điện hạ, ngài cảm thấy lấy đặc tính của tộc ta, còn cần có người thủ hộ sao?"
Diêu Tư sửng sốt, nhất thời cả người đều cứng lại.
“Điện hạ ngài bị hắn lừa rồi, hắn chỉ là đơn thuần muốn lợi dụng người làm thí nghiệm mà thôi."
Đéo đỡ được! Đéo đỡ được! Đéo đỡ được! Đéo đỡ được! Đéo đỡ được! Cho nên mới vừa bộ dạng lòng đầy căm phẫn, quả nhiên là nói hưu nói vượn.
"Hiện tại đuổi theo đi đánh cho hắn một trận vẫn kịp sao?"

No comments

Powered by Blogger.