CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 08 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 08: BECKY (2)
Chiều hôm nay, khi vừa ngồi nghỉ trên chiếc ghế kê cạnh
lò sưởi trong phòng của Sara, một cảm giác dễ chịu chưa từng có lan tỏa trên
đôi chân ngắn ngủn và đau nhức khiến cho toàn thân cô bé cũng có cảm giác êm ái
khôn tả. Hơi ấm từ ngọn lửa lan tỏa mơn man khắp da thịt như bùa mê làm cô bé
ngây ngất. Becky nhìn chăm chú và những viên than hồng, trên khuôn mặt nhem nhuốc
khẽ thoáng một nụ cười mệt mỏi. Đầu cô bé ngoẹo xuống như không quan tâm tới mọi
thứ bên ngoài, hai mắt díp lại và thế là cô bé rơi nhanh vào giấc ngủ. Thực ra,
cho đến khi Sara vào phòng thì Becky mới chỉ ngủ được mười phút nhưng giấc ngủ
của em như giấc ngủ hàng trăm năm của nàng công chúa ngủ trong rừng trong chuyện
cổ tích. Nhưng hỡi Becky khốn khổ - trông cô bé chẳng giống một nàng công chúa
ngủ trong rừng chút nào. Em chỉ là một cô bé rửa bát thuê xấu xí, luôn hốt hoảng
và mệt mỏi.
Để so sánh với Becky, Sara như người của thế giới
khác. Nhất là ngày hôm nay.
Buổi chiều hôm nay thật đặc biệt, Sara tham dự lớp học
khiêu vũ. Nhưng hôm nào mà có sự hiện diện của vũ sư thì hôm ấy sẽ là một dịp đặc
biệt mặc dù tuần nào cũng có một dịp như thế. Các học sinh được mặc những chiếc
áo choàng đẹp hơn mọi ngày. Sara khiêu vũ rất đẹp, em học rất tiến bộ. Vì thế
chị Mariette có nhiệm vụ làm cho em càng xinh đẹp và nổi bật bao nhiêu càng tốt
bấy nhiêu. Hôm nay Sara mặc một chiếc áo dài màu hồng. Chị Mariette mua những nụ
hoa thật và kết thành vòng đội lên má tóc đen của Sara. Sara vừa học một điệu
nhảy mới thật nhẹ nhàng và vui nhộn. Em nhảy như bay, lướt khắp căn phòng giống
như một con bướm màu hồng, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt màu hồng rạng rỡ của
em. Khi quay về phòng, bước chân của Sara vẫn còn cảm giác bồng bềnh như đang
khiêu vũ. Becky thì ngồi đó, ngủ gật, chiếc mũ lệnh muốn rơi ra khỏi đầu.
“Ôi!”
Sara giật mình kêu lên khi nhìn thấy Becky khốn
khổ.
Sara không hề cảm thấy tức giận khi Becky với bộ dạng
bẩn thỉu đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ của riêng mình. Ngược lại em có vẻ vui
vui khi nhìn thấy điều đó. Khi nhân vật khốn khổ kia tỉnh dậy, Sara có thể nói
chuyện với cô ta. Em nhẹ nhàng đến gần và đứng nhìn cô bạn. Becky ngáy nhè nhẹ.
“Mình ước sao tự bạn ấy sẽ tỉnh dậy!”
Sara nghĩ:
“Mình không muốn đánh thức bạn ấy nhưng bà Minchin chắc chắn sẽ rất tức giận nếu
nhìn thấy cảnh này. Mình sẽ đợi thêm mấy phút nữa.”
Em ngồi lên mép bàn, đung đưa đôi chân khẳng khiu và
suy nghĩ phải làm gì. Lúc này cô Amelia có thể đến bất cứ lúc nào, nếu cô ấy đến
thì chắc chắn Becky sẽ bị mắng.
“Nhưng bạn ấy rất mệt mỏi!”
Em nghĩ thầm:
“Bạn ấy
quá mệt mỏi.”
Ngay lúc ấy, một viên than lóe sáng đã gián đoạn suy
nghĩ của Sara. Viên than rơi ra khỏi một cục than to và rơi xuống tấm chắn lò
sưởi. Becky giật mình mở mắt và tỏ vẻ hốt hoảng. Em cũng không biết mình đã ngủ
gật. Em chỉ ngồi xuống ghế một lúc và cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ lỏ sưởi. Còn
bây giờ em đang ngồi đây hoảng sợ, trước mặt là cô gái nhỏ nổi tiếng nhất trường.
Cô ấy cũng ngồi khá gần với em và trông cô ấy như một nàng tiên màu hồng còn
đôi mắt của cô ấy thì lộ vẻ thích thú khi nhìn thấy em.
Becky đứng bật dậy, tay chụp lấy mũ, em cảm thấy chiếc
mũ như treo lơ lửng trên tai em. Em vội vã nắn sửa lại chiếc mũ trên dầu cho
ngay ngắn.
“Ôi! Chắc chắn mình sẽ gặp rắc rối. Nếu cô ấy giận dữ
thì thật khốn khổ cho mình.”
Việc dám ngồi ngủ gật trên chiếc ghế dành riêng
cho quý cô khiến em có thể bị đuổi việc và thậm chí sẽ không được thanh toán tiền
công.
Becky bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào.
“Ôi thưa cô, thưa cô!”
Becky nói trong tiếng nức nở,
“Xin cô thứ lỗi, ôi tôi đã…”
Sara nhảy xuống sàn nhà và tiến gần đến Becky.
“Đừng sợ!”
Sara nói, thái độ rất đúng mực như đối với
một người bạn ngang hàng với em.
“Điều đó chẳng có vấn đề gì cả!”
“Tôi không có ý định làm thế, thưa cô!”
Becky chống
chế.
“Đó là vì ngọn lửa ấm quá, còn tôi thì mệt quá. Tôi không cố ý hỗn hào như
thế đâu!”
Sara bật cười thân thiện và đặt tay lên vai Becky.
“Bạn mệt quá mà! Bạn không thể chống lại được điều
đó. Bạn vẫn chưa tỉnh hẳn cơ mà!”
Sara nói.
Becky khốn khổ nhìn Sara kinh ngạc. Từ trước tới nay
em chưa bao giờ nghe một ai nói với em bằng giọng nói ngọt ngào và thân thiện
như thế. Em thường bị sai bảo lung tung, bị mắng chửi vô cớ, bị bợp tai một
cách tàn nhẫn. Còn cô bé này, người đang rực rỡ kiêu sa trong bộ quần áo khiêu
vũ màu hồng nhìn em với một vẻ trìu mến độ lượng chưa từng có. Cứ như là em được
quyền mệt mỏi, được quyền ngủ. Bàn tay mềm mại của cô bé động vào vai em là điều
cảm động nhất mà em cảm được từ nhỏ đến giờ.
Sự lo lắng lẫn buồn rầu trên khuôn mặt lấm vệt than
tỏ vẻ rất hối tiếc đến nỗi Sara không thể chịu đựng được. Em đặt bàn tay lên má
của Becky và hỏi:
“Tại sao cơ chứ?”
Em nói.
“Chúng ta có khác gì nhau
đâu. Tôi cũng là một bé gái như bạn. Việc tớ không phải là bạn và bạn không phải
là tớ chẳng qua chỉ là một tai nạn thôi mà.”
Becky nghe và chẳng hiểu mô tê gì cả. Đầu óc em
không thể bắt kịp những ý nghĩ kỳ lạ của Sara. Đối với em tai nạn có nghĩa là một
thảm họa xảy ra khi ai đó bị xe húc phải, bị ngã ra khỏi cái thang và được mang
tới bệnh viện.
“Một tai nạn?… Thưa cô,”
Becky run rẩy.
“Có thật là
một tai nạn!”
Sara trả lời, mắt mơ màng nhìn Becky nhưng Sara chuyển
sang nói với Becky về chuyện khác. Em nhận thấy Becky không hiểu được những gì
em nói.
“Bạn làm xong việc chưa?”
Em hỏi.
“Bạn có thể ở lại
đây thêm mấy phút không?”
Becky xúc động đến nghẹn thở.
“Ở đây? Thưa cô? Tôi…?”
Sara chạy ra mở cửa nhìn ra ngoài và lắng nghe.
“Ở ngoài không có ai cả?”
Sara giải thích.
“Nếu bạn
dọn xong giường ngủ rồi thì bạn có thể ở đây thêm một chút. Tớ nghĩ… có lẽ… bạn
muốn ăn một miếng bánh.”
Mười phút sau đó đối với Becky như là một cơn mê.
Sara mở tủ thức ăn và đưa cho Becky một miếng bánh to. Sara có vẻ rất mừng khi
thấy Becky ăn miếng bánh một cách ngon lành. Em hỏi chuyện và cười với Becky
liên tục cho đến khi Becky hoàn hồn. Một hai lần Becky mới thu đủ can đảm để hỏi
lại Sara một câu:
“Có phải…?”
Em đánh bạo hỏi, mắt nhìn chiếc áo
choàng khiêu vũ màu hồng mà Sara đang mặc một cách say mê. Giọng em hỏi như một
lời thì thầm.
“… Đây có phải là một chiếc áo đẹp nhất của cô không?”
“Đây là một trong những bộ váy áo khiêu vũ của tớ,”
Sara trả lời.
“Tôi thích nó lắm, cậu cũng thích nó à?”
Becky bị hấp dẫn đến mức không nói được. Cuối cùng
cô bé cất giọng sợ sệt:
“Một lần tôi đã nhìn thấy một nàng công chúa khi
đang đứng giữa một đám đông trên phố Coving Garden để xem những ông bà tai to mặt
lớn vào nhà hát. Cô ấy thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô ấy là người
con gái đã lớn, mặc một bộ quần áo toàn màu hồng có thêu hoa. Tôi chợt nghĩ đến
cô ấy khi nhìn thấy cô lúc cô đang ngồi trên bàn, thưa cô! Trông cô giống cô ấy
lắm.”
“Tớ cũng thường nghĩ rằng,”
Sara nói giọng đầy suy
tư.
“Rằng lẽ ra tớ nên là một công chúa. Tớ tự hỏi không biết lúc ấy tớ sẽ cảm
thấy như thế nào. Một lúc nào đó tớ chắc chắn sẽ giả vờ làm một công chúa cho
mà xem!”
Becky nhìn Sara khâm phục và cũng như trước, em cũng
không hiểu những câu nói của Sara. Em nhìn Sara với một vẻ thán phục kỳ lạ.
Ngay sau đó, Sara nhanh chóng thoát khỏi trạng thái suy tư đó, em quay lại phía
Becky và hỏi:
“Becky,”
Em nói.
“Bạn chưa nghe câu chuyện mà sáng
nay tớ kể cho mọi người bao giờ phải không?”
“Đúng vậy thưa cô!”
Becky thú nhận với vẻ hoảng hốt.
“Tôi biết tôi không nên thế nhưng đó là một câu chuyện hay, tôi biết, tôi không
thể khác được.”
“Tớ muốn bạn nghe chuyện đó,”
Sara nói.
“Nếu bạn kể
chuyện thì điều mong muốn nhất lúc ấy là bạn sẽ kể cho những ai muốn nghe bạn kể.
Tôi không biết tại sao lại như thế. Bạn có muốn nghe nốt phần còn lại không?”
Becky lại cảm thấy hụt hơi.
“Tôi… nghe… á?”
Em kêu lên.
“Tôi sẽ được nghe cô kể
như các học sinh khác phải không ạ? Thưa cô, tôi sẽ được nghe câu chuyện về
chàng hoàng tử và những nàng tiên cá màu trắng với những ngôi sao trên mái tóc
luôn cười đùa.”
Sara gật đầu:
“Bây giờ tớ e bạn sẽ không đủ thời gian để nghe hết
đâu! Nhưng nếu bạn nói cho tố biết mấy giờ bạn có thể lên phòng tớ thì tớ sẽ sắp
xếp thời gian để kể cho bạn nghe dần dần từng ngay cho đến khi hết thì thôi. Đó
là một câu chuyện khá dài và tớ lại hay thêm vào các tình tiết mới.”
“Thế thì…”
Becky thở gấp gáp.
“Tôi sẽ không ngại những
thùng than nặng, tôi sẽ không ngại người đầu bếp mắng chửi nếu như tôi có một
điều may mắn như thế để mong chờ!”
“Bạn có thể lắm chứ,”
Sara nói.
“Tớ sẽ kể hết cho bạn
nghe.”
Khi Becky xuống tầng dưới, em trở thành một người
khác hoàn toàn. Em không còn vẻ mệt mỏi, không còn còng lưng bởi sức nặng của
giỏ than nữa. Sara lại vừa đưa thêm cho em một miếng bánh nữa. Em được ăn, được
sưởi ấm nhưng không chỉ có bánh và hơi ấm. Có một điều kỳ diệu, đã sưởi ấm lòng
em và làm cho em không còn cảm thấy đói nữa. Đó chính là Sara.
Khi Becky đi khỏi, Sara ngồi trên bàn, hai chân em để
lên ghế, hai cùi tay để lên đầu gối, hai tay chống cằm.
“Nếu mình là một công chúa… một công chúa thực sự.”
Em thì thầm một mình.
“Mình có thể đem đến cho những người nghèo khổ niềm vui và
tiền bạc. Nhưng nếu mình là một công chúa giả vờ thì mình có thể làm được một số
việc cho mọi người. Những việc tương tự như vừa rồi chẳng hạn. Bạn ấy rất vui
khi được nghe mình kể chuyện và mình nghĩ đó là điều mà người ta thường gọi là
hạnh phúc. Mình sẽ giả vờ là một công chúa để làm mọi việc miễn sao mọi người hạnh
phúc. Mình là người đem hạnh phúc đến cho người khác.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment