CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 06 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 06: LOTTIE (2)
Lần
đầu tiên Sara phải chịu trách nhiệm về Lottie là vào một buổi sáng, khi đang
ngang qua phòng khách em nghe bà Minchin và Amelia đang cố gắng dỗ dành một đứa
trẻ nào đó đang gào thét. Đứa trẻ giãy giụa khóc lóc đến nỗi bà Minchin bắt buộc
phải quát lên một cách nghiêm khắc mới nghe được những gì chính mình nói.
“Tại
sao nó khóc thế?”
Bà ta la lên.
“Ôi…!
Ôi…”
Sara nghe thấy.
“Cháu không có mẹ.”
“Ôi
Lottie!”
Cô Amelia kêu lên.
“Hãy nín đi cháu, đừng khóc nữa, làm ơn đừng khóc nữa.”
“Ôi…
ôi!”
Lottie rú lên náo loạn.
“Cháu không có mẹ?”
“Phải
quật cho nó một trận mới được,”
Bà Minchin kêu lên.
“Ta sẽ quật cho mày một trận
đứa bé hư đốn kia!”
Lottie
càng gào thét lớn hơn. Cô Amelia bắt đầu khóc, giọng bà Minchin mỗi lúc một dữ
dằn cho đến khi không chịu được nữa, bà ta bật dậy khỏi ghế một cách phẫn nộ và
lao ra khỏi phòng, để lại mình cô Amelia giải quyết.
Sara
đứng lại trước sảnh, phân vân không biết có nên vào phòng hay không bởi vì gần
đây em đã bắt đầu quen với Lottie và có lẽ em có thể dỗ được cô bé thôi không
khóc nữa. Khi bà Minchin bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Sara đang đứng trước cửa.
Bà ta tỏ vẻ khó chịu. Bà ta nhận thấy rằng tiếng quát nạt của bà ta mà người đứng
bên ngoài nghe thấy sẽ chẳng hay ho gì.
“Ôi
Sara!”
Bà ta rên rỉ, cố gắng nở một nụ cười.
“Cháu
đứng lại…”
Sara giải thích.
“… Bởi vì cháu biết Lottie đang ở đó, cháu nghĩ có
lẽ… có lẽ cháu có thể dỗ được bạn ấy. Cháu có thể thử được không bà Minchin?”
“Cháu
có thể làm điều đó nếu cháu muốn. Cháu là một đứa trẻ thông minh.”
Bà ta nói với
một giọng không bình thường. Sau đó, bà ta chợt nhận thấy Sara có vẻ hơi sợ sệt
thái độ cộc cằn của mình, bà ta liền thay đổi thái độ.
“Nhưng cháu là một người
thông minh trong mọi vấn đề,”
Bà ta xum xoe,
“Ta dám chắc rằng cháu có thể dỗ
dành được nó, hãy vào đi!”
Nói rồi bà ta bỏ đi, để Sara lại một mình.
Khi
Sara bước vào phòng thì Lottie đang nằm lăn trên sàn nhà gào thét, hai cái chân
mập mạp đập thình thịch xuống sàn còn cô Amelia thì đang cúi xuống dỗ dành tuyệt
vọng và lo lắng, khuôn mặt đỏ bừng và đầm đìa mồ hôi. Khi còn được nuông chiều ở
nhà, Lottie nhận ra rằng nếu gào thét và quẫy đạp thì nó sẽ luôn được người
khác dỗ dành bằng một cách nào đó. Cô Amelia phục phịch khốn khổ thử hết cách
này đến cách khác nhưng vẫn chưa ăn thua gì.
“Lottie
yêu quý!”
Cô Amelia nói.
“Ta biết cháu không có mẹ, thật đáng thương!”
Một lát
cô lại đổi giọng.
“Nếu cháu không nín ta sẽ đánh cháu, thiên thần nhỏ bé đáng
thương ạ! Đó, đó! Đứa trẻ hư thân tồi tệ kia, ta sẽ, ta sẽ… tát cho cháu một
cái… ta sẽ…”
Sara
từ tốn bước đến gần, thực ra em không biết phải làm gì lúc này, nhưng em nghĩ rằng
nếu muốn làm cho Lottie nín thì không nên nói những lời vô ích và quá xúc động
như cô Amelia.
“Cô
Amelia!”
Em nói nhỏ.
“Bà Minchin nói rằng cháu có thể dỗ Lottie, cô cho phép
cháu chứ?”
Cô
Amelia quay lại nhìn Sara vẻ tuyệt vọng:
“Ôi!
Cháu nghĩ rằng cháu làm gì được?”
“Cháu
không biết cháu có làm được hay không!”
Sara trả lời giọng nhỏ nhẹ,
“Nhưng cháu
sẽ cố.”
Cô
Amelia nhổm người lên, thở dài nặng nhọc. Lottie quẫy đạp càng tợn.
“Cô
hãy tạm lánh đi một lát,”
Sara nói.
“Cháu sẽ ở lại với bạn ấy.”
“Ôi!
Sara,”
Cô thút thít.
“Ta chưa từng gặp được đứa trẻ nào như thế này, ta không
tin rằng chúng ta có thể dỗ được nó.”
Nhưng
cô Amelia cũng đi ra khỏi phòng và có vẻ như đã trút được gánh nặng sau khi nói
với Sara như thế.
Sara
đứng cạnh cô bé đang giãy giụa kêu khóc một lát. Em cúi xuống nhưng không nói
gì. Đối với Lottie đây là một vấn đề hoàn toàn mới lạ. Cô bé đã quá quen với việc
cưng nựng hoặc bị quát nạt mỗi khi gào thét. Gào thét giãy giụa mãi mà hình như
Sara không bận tâm khiến Lottie chú ý. Em mở to đôi mắt đẫm nước để nhìn xem đó
là ai. Một cô bé đang đứng cạnh mình, nhưng đây lại là người bạn có búp bê
Emily và rất nhiều điều thú vị nữa. Bạn ấy đang nhìn mình, khuôn mặt đang trầm
tư suy nghĩ điều gì.
Dừng
lại vài giây để nghe ngóng, Lottie chợt nghĩ là phải tiếp tục gào thét, nhưng sự
yên tĩnh của căn phòng và thái độ kỳ lạ của Sara đã làm Lottie không còn đủ can
đảm để gào thét như trước được nữa.
“Không
có mẹ!”
Cô bé kêu lên nhưng giọng đã mềm hẳn đi.
Sara
vẫn nhìn chăm chú Lottie nhưng trong mắt em đã biểu lộ một sự thông cảm đối với
người bạn đáng thương.
“Chị
cũng không có mẹ.”
Sara nói
Lottie
cảm thấy bất ngờ, quá bất ngờ đến mức không thể tin được. Cô bé tội nghiệp duỗi
chân ra sàn, vặn vẹo một lúc rồi im thin thít, mắt trân trân nhìn Sara. Lottie
không thích bà Minchin vì bà ta hay cáu giận, em cũng không thích cô Amelia vì
cô ấy ngốc nghếch một cách quá đáng. Nhưng Lottie lại có vẻ mến Sara mặc dù em
biết rất ít về Sara. Lúc này Lottie chưa có ý định từ bỏ ngay việc khóc lóc ăn
vạ nhưng ý nghĩ miên man đã làm phân tán đầu óc của em vì vậy cô bé tội nghiệp
lại bắt đầu vặn vẹo và sau một hồi thổn thức, em hỏi Sara:
“Mẹ
chị đâu rồi?”
Sara
ngẫm nghĩ giây lát. Người ta đã nói với em rằng mẹ em đang ở trên thiên đàng.
Em đã suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện này và tất nhiên những ý nghĩ trong đầu
em như thường lệ, lại chẳng giống ai bao giờ.
“Mẹ
chị ở trên thiên đàng!”
Em nói.
“Nhưng chị chắc rằng thỉnh thoảng mẹ sẽ quay lại
để gặp chị mặc dù những lúc ấy chị có thể không nhìn thấy mẹ. Mẹ của em cũng thế.
Có lẽ mẹ của em và mẹ của chị đang cùng nhìn chúng mình. Có lẽ mẹ chúng mình
đang trong phòng này ấy chứ!”
Lottie
ngồi thẳng dậy và nhìn quanh. Em là một cô bé xinh xắn với mái tóc lượn sóng,
đôi mắt tròn xoe như bông lưu ly ướt. Nếu linh hồn mẹ em là có thực và nếu bà
nhìn thấy em chừng nửa giờ trước đây thì có lẽ bà sẽ không nghĩ rằng đây là con
gái bà, con gái của một thiên thần.
Sara
tiếp tục kể chuyện. Có lẽ mọi người nghĩ rằng những gì em kể giống như một câu
chuyện cổ tích, nhưng cách kể chuyện cũng giống như trí tưởng tượng phong phú của
em khiến cho câu chuyện có vẻ như thật và Lottie thì nghe như nuốt lấy từng lời.
Trước đây, đã có người nói với em rằng mẹ em là một thiên thần có đôi cánh. Sau
này em cũng đã có lần được xem các bức tranh vẽ những quý bà đẹp đẽ mặc những
chiếc áo dài trắng - những thiên thần - mọi người nói với em như thế. Nhưng câu
chuyện của Sara thì lại có vẻ như một câu chuyện có thực kể về một xứ sở kỳ diệu
mà ở đó có những người bằng xương bằng thịt đang sống.
“Ở
nơi đó có những cánh đồng rộng trồng đầy hoa.”
Em
nói say sưa như thường lệ, có cảm tưởng như em đang miên man trong một giấc mơ:
“Những cánh đồng đầy hoa Lily và những cơn gió nhẹ luôn thoảng qua khơi dậy mùi
hương thơm ngào ngạt của chúng. Các em nhỏ chạy tung tăng trên những cánh đồng
đầy hoa Lily và hái từng bông hoa. Chúng cười đùa với nhau và cùng kết thành những
vòng nguyệt quế đội đầu hoặc đeo vào cổ. Những con đường rực nắng, không đứa trẻ
nào mệt mỏi cả mặc dù chúng phải đi qua những quãng đường dài. Bọn trẻ có thể
đi lại nhẹ nhàng như những đám mây trôi đến những nơi nào chúng thích. Ở đó những
bức tường bao quanh thành phố được làm toàn bằng ngọc trai và bằng vàng nhưng
chúng không cao lắm, người ta có thể leo lên trên đó, tựa lưng vào chúng nhìn
xuống mặt đất và mỉm cười, gửi những lời ngọt ngào xuống dưới trần gian.”
Những
câu chuyện hấp dẫn của Sara đã làm Lottie ngừng khóc hẳn, cuốn hút cô bé theo từng
chi tiết chuyện. Rõ rằng chúng hấp dẫn hơn hẳn những câu chuyện trước đây mà
Lottie được nghe kể. Em ngồi xích lại gần Sara, nuốt lấy từng lời cho đến khi
câu chuyện kết thúc, Lottie thèm thuống tiếc nuối quá khiến miệng em tròn vo.
“Em
muốn đi tới đó!”
Lottie khóc.
“Ở đây em không có mẹ!”
Sara
cảm thấy dấu hiệu nguy hiểm nên nhanh chóng thoát ra khỏi “giấc mơ” mà em đang
đắm chìm khi kể chuyện. Em nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Lottie, kéo cô bé sát lại
và cười khe khẽ an ủi:
“Chị
sẽ là mẹ của em!”
Sara nói,
“Chúng mình sẽ chơi trò mẹ con, và em sẽ là đứa con
gái bé bỏng của chị. Còn Emily sẽ là em gái của em.”
Hai
má núm đồng tiền của Lottie lộ rõ:
“Thật
chứ! Emily sẽ là em gái của em?”
Lottie hỏi.
“Ừ,”
Sara trả lời và đứng bật dậy,
“Chúng ta cùng đến nói cho Emily biết điều đó
nhé, chị sẽ rửa mặt và chải đầu cho em.”
Lottie
đồng ý ngay, nhanh chóng theo Sara đi ra khỏi phòng và leo lên tầng trên. Cô bé
tội nghiệp có vẻ quên khuấy mất mới chừng một giờ trước em đã không cho ai rửa
mặt, chải đầu và điều đó đã làm cho bà Minchin phải đích thân đến giải quyết.
Và
từ lúc ấy Sara trở thành mẹ nuôi của Lottie.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment