TRUYỆN NGÔN TÌNH - BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP CHƯƠNG 03
BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 3:
Bên
ngoài tòa nhà, bóng đêm thăm thẳm, đèn đã giăng đầy rực rỡ, thật đúng là xa hoa
trụy lạc, vàng son lộng lẫy, mà tôi chỉ có thể đứng sững đó dõi theo thân ảnh của
anh đang từ từ xa dần trong những ánh đèn lộng lẫy lung linh kia.
Ngày
hôm sau, tôi ôm cái đầu vẫn còn váng vất vì say rượu từ tối hôm trước gọi điện
cho người kia, định hẹn một cái địa điểm để tới trả tiền, có điều điện thoại vẫn
ngoài vùng phủ sóng, sau khi liên hệ đi liên hệ lại mấy lần liền mà vẫn không
được, cái vụ trả tiền kia chỉ đành gác lại.
Gửi
sơ yếu lý lịch của mình tới MG, dù sao đã lăn lộn trong cái giới tài chính này
năm năm trời rồi, tuy rằng tính chất của hai công ty hoàn toàn bất đồng, nhưng
đối phương cần loại người như thế nào, tôi có thể căn cứ vào thông báo tuyển dụng
kia, đoán ra tám chín phần mười. Sau khi tạo ra một cá nhân không có năng lực
vượt quá yêu cầu của chức vị, cũng như một bản sơ yếu lý lịch hoàn mỹ của một
cá nhân có năng lực không vượt quá yêu cầu của vị trí đó xong, tôi đã được gọi
phỏng vấn một cách thuận lợi. Chỉ là một vị trí bình thường tới mức không thể
bình thường hơn, vẫn phải qua năm ải chém sáu tướng, trải qua sự cạnh tranh kịch
liệt khiến người ta phải giật mình, phải hơn nửa tháng sau, tôi mới được nhận
vào làm.
Trước
hôm đi làm đầu tiên, tôi gần như mất ngủ cả đêm, sáu giờ sáng tự nhiên tỉnh giấc.
Tắm rửa, chải đầu dóc tóc cẩn thận, chọn quần áo, lượn đi lượn lại trước gương
mấy lần, chỉ sợ có gì đó còn chưa hoàn hảo. Đợi tới lúc vào văn phòng, mới tự
cười nhạo mình, một cái công ty lớn như vậy, tôi còn cho rằng mình là một cái rễ
hành, cho rằng tôi muốn thì anh có thể thấy tôi sao ? Quả nhiên, một tuần trôi
qua, tôi đã chọn đủ mọi nấc giờ để tan tầm, nhưng vẫn chưa gặp được anh, nếu
không phải trong mấy câu chuyện buôn dưa lê trong văn phòng có nhắc qua tới
anh, thì tôi đã hoài nghi rằng không biết có thực là tôi đang làm việc cùng một
công ty với anh hay không, xem ra cùng một công ty vẫn không ăn thua, phải nghĩ
biện pháp vào chung một phòng mới được. Vừa thống khổ chịu đựng cuộc sống một
ngày làm việc ở MG bằng một năm, vừa tự an ủi mình, không việc gì phải gấp,
không việc gì phải gấp, mùa đông qua tất mùa xuân sẽ tới, đã chung một công ty
rồi, cái mơ ước chung một phòng có thể xa sao ?
Tuy
rằng vô vọng trong việc tiếp xúc gần gũi, bất quá, dưới tinh thần chọc trời khuấy
đất, phát động vô số phương thức tìm kiếm, rốt cuộc tôi đã "google"
ra cái nick MSM thời đại học của anh, lập tức thêm vào, cơ hồ là check liên tục
24/7, nick của anh vẫn vĩnh viễn đen xì, làm tôi bắt đầu hoài nghi, không biết
cái nick này còn được sử dụng hay không.
Những
lúc ngồi không không phải làm việc, tôi đã tự tưởng tượng ra vô số phương thức
khiến chúng tôi vô tình gặp được nhau.
Ví
dụ như, ngày nào đó, ở một buổi cơm trưa nào đó.
Nhà
ăn thật đông, chỉ có bên cạnh tôi có chỗ trống, anh tới ngồi cạnh tôi, ít nhất chúng
tôi sẽ có nửa tiếng đồng hồ để trò chuyện, trong lúc nói chuyện với nhau, anh sẽ
phát hiện ra tôi là một người có nội tâm phong phú, sẽ lưu ý tới tôi. Một buổi
gặp gỡ hạnh phúc biết bao.
Hoặc
là, một ngày nào đó, vào lúc tan tầm.
Trời
đột nhiên mưa to, nếu anh mang ô, thì tôi sẽ không, mà nếu anh không mang ô, tất
tôi sẽ mang, nói tóm lại, bao giờ chả là nói tóm lại, tôi và anh cùng che chung
dưới một tán ô. Trời mưa, taxi luôn rất khó bắt, cho nên trong tiếng mưa đổ rào
rào, hai người bọn tôi che chung một tán ô nhỏ cùng nói chuyện phiếm. Một buổi
gặp gỡ lãng mạn biết bao.
Hôm
nay phải tăng ca, lúc kết thúc công việc ra về, chờ thang máy chỉ còn có mình
tôi. Người tôi mệt mỏi uể oải, nhưng tinh thần lại càng điên cuồng. Thầm ảo tưởng
có lẽ anh cũng đang tăng ca, hai chúng tôi có thể sẽ ngẫu nhiên gặp mặt trong
thang máy, dù trời không mưa, bất quá thang máy có thể gặp trục trặc, tốt nhất
là cả hai sẽ bị giam trong đó suốt một đêm, những cái gì nên phát sinh hay không
nên đều phát sinh cả. Khắp đầu óc tôi đều là mộng đẹp, trong đôi mắt hạnh phúc
là hai trái tim hồng lấp lánh.
Lúc
cửa thang máy mở ra, trong chớp mắt, lúc ánh mắt của tôi bắt gặp ánh mắt của
người đang đứng trong thang máy, cả hai cùng ngây người, tôi giật mình quên mất
tiêu rằng tôi đang chờ thang máy, chỉ đứng nhìn đối phương ngơ ngác, may mà anh
ta phản ứng nhanh, giơ tay cản lại cửa, mới khiến cho cửa thang máy sắp đóng lại
tiếp tục mở ra.
"Sao
anh lại ở chỗ này ?" Tôi lập tức đặt câu hỏi, nhưng lại cảm thấy như vậy rất
không lễ phép, liền vội vàng nói thêm một câu : "Tôi gọi điện cho anh để
trả tiền, có điều mãi vẫn không kết nối được, đều nói là ngoài vùng phủ
sóng."
Anh
ta không đáp mà hỏi lại : "Sao cô lại ở đây ?"
Tôi
vô cùng sung sướng đáp : "Bây giờ tôi đang làm ở chỗ này." Buột miệng
nói xong mới kịp nhận ra, lập tức hỏi lại với vẻ chột dạ : "Sao anh lại ở
đây? Tới tìm bạn bè à ? Hay thường xuyên tới đây ? Hay ngẫu nhiên mới tới ? Hoặc
bình thường không tới? " Trong lòng thầm mong mỏi đáp án sẽ là "vĩnh
viễn không tới"
"Tôi
làm việc ở đây từ lâu rồi."
Anh
ta chỉ trả lời một cách đơn giản thế, mà tôi đã thấy toàn bộ thang máy bắt đầu
xoay lòng vòng, lập tức ngây người, đột nhiên nhớ ra tôi còn nợ anh ta tiền, lập
tức vừa rút tiền ra trả anh ta, trong đầu vừa thầm tính toán.
"Ừm....
thế này, kỳ thật ngày đó tôi nói rằng tôi công tác ở W, bất quá chỉ là muốn lừa
anh một chút, tôi cũng không làm việc ở đó, tên tôi cũng không phải Freya, tên
tôi là Armanda, anh cứ coi như ngày đó chưa nghe thấy gì hết được không? Tôi sẽ
mời anh ăn cơm..."
Thang
máy đột nhiên ngừng lại, hình như có người nào đó đang đi vào. Tôi cũng chẳng
còn lòng dạ nào mà để ý nữa, cả đầu chỉ thầm toan tính xem làm thế nào để bịt
miệng được người kia, nếu để công ty nghe thấy phong thanh, nhất định tôi sẽ bị
buộc thôi việc, hơn nữa từ nay trở đi sẽ phải mang cái dấu ấn "Kẻ lừa đảo"
trên lưng, chỉ sợ từ nay về sau khỏi lăn lộn trong giới tài chính ở Bắc Kinh
này nữa. Sau này, tôi mới ý thực được việc sửa đổi sơ yếu lý lịch cũng không phải
cái chuyện gì đó đơn giản, nhất là bịa đặt lừa dối để bước chân vào mấy công ty
lớn, hậu quả càng thêm khủng bố.
Tôi
cầm hai tờ một trăm tệ đưa cho anh ta, vô cùng bối rối cố nói : "Tôi mời
anh ăn cơm, anh muốn ăn gì cũng được, vây cá, tổ yến, bào ngư, hoặc muốn mang
tôi ra nấu cũng được, chỉ cần anh coi như không biết gì cả là được rồi."
Tay
anh ta vươn sát ra phía hai tờ một trăm tệ, tôi đang định buông tay, thì thấy
tay anh ta lướt thẳng qua bên cạnh tay tôi, rồi nắm lấy một bàn tay khác.
Cái
âm thanh quen thuộc đến phát mộng bỗng vang lên : "Mới về sao ?"
"Bay
về lúc chiều."
"Tự
tìm khổ rồi."
"Sao
chứ, sao chứ!"
Trong
nháy mắt, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi vừa nói cái gì vậy? Nói cái gì vậy?
Tôi ngơ ngác nhìn hai tờ một trăm tệ trong tay, nhìn chằm chằm vào những đầu
ngón tay mình, cảm thấy tay mình đang phát run, có lẽ động tác kế tiếp, chính
là lập tức tự bóp chết mình.
Lúc
anh ta rút tay lại, đồng thời thuận tiện cầm luôn tiền trong tay tôi, mà tôi vẫn
đứng ngẩn người ra nhìn chằm chằm vào mấy đầu ngón tay mình.
Không
khí trong thang máy im lặng một cách quỷ dị. Người tôi vẫn tâm tâm niệm niệm
trong lòng đang đứng ngay bên cạnh tôi, thế mà ngay cả cái dũng khí ngẩng đầu
lên liếc anh một cái tôi cũng không có nổi. Sự gặp gỡ này lãng mạn hay không
lãng mạn, tôi cũng quên sạch, tôi chỉ biết mới vừa rồi, trong lúc tôi đang thốt
ra mấy lời ngu xuẩn, thì anh xuất hiện đúng lúc tới mức có thể nghe được rõ
ràng rành mạch.
Trên
đời này trừ bỏ lứa tuổi tiểu học, lấy đâu ra những người nào có tâm linh thuần
khiết. Cho dù là trong câu chuyện cổ tích Cô Bé Lọ Lem nhảm nhí nhất kia, bà
tiên cũng phải biến ra cỗ xe bí đỏ, váy công chúa, giày thủy tinh, có đầy đủ đạo
cụ rồi, mới có thể khiến cho hoàng tử chú ý tới nàng, mấy cậu cứ thử để cho Cô
bé Lọ Lem mặc bộ váy rách rưới, cầm cái chổi bẩn thỉu của nàng tới gặp hoàng tử,
xem hoàng tử có thèm chú ý tới nàng hay không. Có thể thấy, cho dù là chuyện cổ
tích thế giới, cũng đều cho rằng vẻ bề ngoài mỹ lệ trọng yếu biết bao nhiêu, thế
mà vì cái gì từ lúc nhỏ cho tới lớn, tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ
dáng chật vật không thể chịu nổi thế này.
Vô
số lần, tôi luôn mong chờ rằng anh sẽ chú ý tới tôi, có thể nhớ kỹ tôi, nhưng
giây phút này đây, tôi lại thầm cầu khẩn rằng anh không thấy tôi, không thèm
nhìn tới tôi, tốt nhất là hoàn toàn không nhớ gì tới. Trời ơi ! Cầu trời ban
cho con một buổi gặp gỡ đầu tiên thật thỏa đáng đi !
Đinh
!
Rốt
cuộc thang máy đã dừng lại, Tống Dực là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy,
theo bản năng tôi cũng bước theo ra khỏi thang máy, cố gắng đuổi theo bước chân
anh. Nhưng lúc đi ra khỏi cửa kính, bị ánh đèn đường chiếu vào, trong chốc lát
người bỗng nhiên thanh tỉnh lại, tôi lập tức dừng chân.
Bên
ngoài tòa nhà, bóng đêm thăm thẳm, đèn đã giăng đầy rực rỡ, thật đúng là xa hoa
trụy lạc, vàng son lộng lẫy, mà tôi chỉ có thể đứng sững đó dõi theo thân ảnh của
anh đang từ từ xa dần trong những bóng đèn lộng lẫy lung linh kia.
Quay
đầu lại, cái người kia cũng sắp biến mất, tôi vội rảo bước trên đôi giày cao
gót điên cuồng đuổi theo : "Này này ! Đứng lại, đứng lại !"
Có
vẻ như tâm tình của anh ta cũng không tốt, đầu mày nhíu lại như sắp đụng vào
nhau, dưới những vệt sáng tối của ánh đèn của đám xe cộ đang qua lại như mắc cửi
kia, ánh mắt anh ta càng thêm sắc bén. Tôi hơi ngẩn người, há miệng thở dốc, cố
lấy dũng khí nói : "Anh không thể, không thể, không cần ..."
Anh
ta lập tức ngắt lời : "Tôi không biết cô ! Cô cũng không biết tôi ! Ok
?"
Tôi
vội vàng gật đầu : "Ok ! Ok"
Anh
ta nhìn chằm chằm vào tôi không nói một câu, tôi lập tức phản ứng ngay, im bặt
lùi xa anh ta, nhanh chóng chạy về phía tàu điện ngầm, phía sau dường như có âm
thanh thoáng đuổi theo : "Tăng ca quá chín giờ, công ty sẽ trả tiền
taxi."
Tôi
như được cảnh tỉnh, lập tức quay đầu, cười đáp : "Cám ...", thấy anh
ta trừng mắt nhìn tôi, tôi lập tức quay đầu lại ngay, đầu óc lập tức thanh
tĩnh, chuyên tâm tìm taxi, không biết, không biết ! Chúng tôi không biết nhau.
----------
Về
tới nhà, thấy nick của Ma Lạt Năng đang sáng, tôi lập tức tố khổ.
"Mình
thảm rồi ! Bị một kẻ ở công ty túm được cái đuôi rồi."
"Chuyện
thế nào ?"
Tôi
lắp ba lắp bắp nói không nên lời, dù sao cái chủ ý sửa sơ yếu lý lịch là do
nàng đưa ra, bằng chứng giả cũng là do nàng làm, mục đích của nàng chỉ nhằm thực
hiện nguyện vọng của tôi, tôi cũng không muốn vì một cái hậu quả có lẽ căn bản
không có khả năng phát sinh làm nàng phải áy náy.
"Cũng
không phải chuyện gì lớn lắm, chỉ là mấy trò buôn dưa lê trong văn phòng ấy mà
!"
"Xì
! Xứng đáng! Ai bẩu cậu muốn tới cái công ty dỏm kia chứ."
MG
là công ty dỏm ? Phần thiếu hụt trong nhận thức mà Ma Lạt Năng lựa chọn quả
nhiên vô địch kinh khủng.
"Cậu
đang làm gì thế ?"
"Nghe
Diêu Cổn"
"Cậu
lại cãi nhau với mẹ cậu rồi hả ?"
"...."
"Lại
vì đàn ông à ?"
"...."
"Thế
thì không được, cậu cứ đáp ứng bà ấy một lần cho rồi, đi xem mắt cũng không làm
người ta chết được, cậu luôn nhường nhịn bạn bè, thế mà vì sao nhất quyết nửa
bước không nhường đối với chính mẹ ruột của mình ?"
"Chuyện
nhà mình, cậu đừng có xen vào ! Mình có hỏi vì sao cậu phải tới cái công ty dỏm
kia để làm nhân viên quèn không ? Mình cũng có hỏi cái kẻ cậu thầm mến kia tên
là gì, làm nghề gì, trông bề ngoài thế nào, có cao tới 1m80 đâu..."
Dưới
tràng súng liên thanh của Ma Lạt Năng, tôi hoàn toàn đầu hàng : "Được rồi,
được rồi, mình sai rồi."
Không
phải tôi không muốn kể chuyện của tôi cho nàng, mà thật ra tôi không dám, tính
tình của nàng chẳng ai dám chắc điều gì cả, vạn nhất ngày nào đó nàng đột nhiên
bộc phát, vọt tới trước mặt Tống Dực, vỗ bàn, túm cổ áo đối phương, hét lên giận
dữ : "Cô em nhà tôi nhìn trúng anh rồi, rốt cuộc anh có đồng ý hay không !
Nói thẳng ra xem nào !", thì tôi chỉ còn cách mua một miếng đậu phụ đập đầu
vào chết đi cho rồi.
Haizz
! Nghĩ tới Tống Dực, tâm trạng của tôi lại bắt đầu chán nản, vì cái gì mà vẻ
ngoài xinh đẹp mỹ lệ động lòng người hiểu chuyện nhu thuận của tôi chẳng bao giờ
lọt vào mắt anh ?
"Mình
đi tắm rồi đi ngủ đây."
Tâm
trạng của Ma Lạt Năng không tốt, cũng không muốn nhiều lời, chỉ gửi sang một
cái icon chúc tôi ngủ ngon.
Tắm
rửa xong, nằm ở trên giường rồi, mà vẫn thấy không nỡ, lăn đi lăn lại hồi lâu,
cuối cùng lại mò dậy bật máy tính, không log in vào QQ mà lại mở MSN. Nick của
Tống Dực đang sáng trưng, tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, mới dám tin đây là sự thực.
Đúng là sáng thật, chứ không phải ảo giác của tôi !
Tim
đập thình thịch, tóc dựng đứng, tay chân run rẩy, tôi cố gắng gõ xong hai chữ
"Xin chào", lại cảm thấy quá dị, liền xóa bỏ, nghĩ một chút, lại gõ
hai chữ "Xin chào", lại xóa bỏ, cuối cùng đành send một cái icon tươi
cười qua đó.
Nín
thở chờ đợi, không ngờ bên kia lập tức đáp lại : "Xin chào, lâu lắm không
sign in, nhiều người nhìn kỹ nick mà vẫn không nhớ nổi tên thật, xin hỏi, bạn
là ..."
"A
!"
Tôi
nhảy dựng lên, giơ hai tay, vừa kêu to vừa chạy như điên quanh phòng :
"Tôi là một quả dứa, dứa dứa dứa dứa..."
Chữ
"dứa" cuối cùng còn chưa thốt ra nốt, tôi đột nhiên tỉnh lại, bây giờ
không phải là lúc kích động, lập tức lại ngồi vào bàn, hít một hơi thật sâu, tiếp
tục run run gõ chữ, hồi lâu mới có thể gõ ra một câu đầy đủ : "Em cũng học
Trường Đại học Thanh Hoa, nhỏ hơn anh hai khóa, em chơi thân với bạn gái, bây
giờ là vợ của Viên đầu to." Trên thực tế tôi chỉ ở chung một tầng kí túc với
nàng ta, gọi là quen biết lẫn nhau mà thôi.
“J”
Tôi
nhìn chằm chằm vào cái icon biểu lộ nụ cười này, nghiên cứu hồi lâu, bất quá
cũng không rõ cái ký hiệu này muốn biểu lộ cho điều gì, có điều, chắc anh ấy
cũng không từ chối nói chuyện với tôi đi ?
Tôi
khổ sở đào bới đầu óc, rốt cuộc anh ấy sẽ có hứng thú với đề tài gì chứ ? Nghĩ
ra vô số đề tài, lại sợ chẳng may nói sai, hậu quả khôn lường, cứ tiến thoái lưỡng
nan, bất giác nửa tiếng trôi qua mà không nói gì cả. Thời gian im lặng càng
dài, càng không thể nói tiếp được, tôi đau khổ tới mức chỉ muốn đập đầu xuống đất,
vì sao chứ ? vì sao chứ ? sao tôi lại ngu xuẩn như vậy chứ ?
Đột
nhiên, có vài tiếng chuông vang lên, một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trên cửa sổ
chat
"Bạn
có thông thuộc Bắc Kinh lắm không ? Có biết nhà hàng nào ăn ngon không ?"
Ăn
chơi sa đọa chính là sở trường của tôi và Ma Lạt Năng, tôi lập tức giới thiệu một
hơi một list những nhà hàng ngon, cụ thể loại đồ ăn nào ngon, thời gian nào tới
ăn là tốt nhất, đều nói cả cho anh.
"Cám
ơn nhiều ! Mấy năm này Bắc Kinh thay đổi nhiều quá, bây giờ vẫn phải cố thích ứng."
"Đừng
khách sáo ạ, vô cùng vui sướng khi được cống hiến sức lực cho các anh chị khóa
trên ạ." Tôi nhanh chóng nắm cơ hội kéo gần thêm mối quan hệ.
Anh
lại đáp lại tôi bằng một cái icon : “J”
Không
hiểu vì sao, cái icon mặt cười này làm tôi nhớ tới nụ cười của anh, sáng lạn
như ánh mặt trời, vô cùng ấm áp. Lúc anh ném bóng trúng rổ cũng thường cười như
vậy, lúc chào hỏi bạn bè cũng cười như vậy, lúc lên nhận thưởng, cũng cười như
vậy. Tim tôi có một cảm giác nói không nên lời, một lúc sau, mới cân nhắc từng
chữ hỏi một câu : "Thỉnh thoảng em có thể gọi anh nói chuyện phiếm được
không ?" Nói xong câu đó, lại vội vàng bổ sung thêm một câu : "Em có
rất nhiều vấn đề liên quan tới lĩnh vực tài chính muốn được thỉnh giáo
anh." Cảm thấy vẫn không ổn, liền vội vàng thêm một câu nữa : "Em biết
anh bận rộn nhiều việc, sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh đâu."
Cảm
thấy tim mình đập thình thịch như trống trận, chính lúc đang không thở nổi, đã
thấy câu trả lời của anh : "Đương nhiên có thể, bất quá không dám nhận hai
chữ chỉ giáo, gọi là trao đổi thì hơn. Kỳ thật tôi cũng không bận lắm, ngoại trừ
làm việc, thời gian còn lại đều rảnh cả."
"Sao
lại thế ạ ? Ở Bắc Kinh chắc phải còn không ít bạn cũ chứ ạ ?"
"Đúng
vậy, bất quá phần lớn bạn bè ở Bắc Kinh đều đã lập gia đình, lập nghiệp, lúc mới
về có gặp qua một vài lần, chứ cơ hội gặp mặt bình thường cũng không nhiều lắm,
con gái của bạn thân tôi cũng phải ba tuổi rồi."
3
Đúng
vậy ! Anh ấy lớn hơn tôi hai khóa, ngay chính tôi còn đã cô đơn giữa đám bạn học,
nữa là anh ấy. Người bình thường công việc đã rất bận rộn, người đã lập gia
đình, thời gian rảnh đều phải dành cho gia đình. Cái thời còn học đại học, nhất
hô bá ứng, sát cánh kề vai, thời ăn không ngồi rồi đã một đi không trở lại mất
rồi.
Tuy
rằng chưa nói một câu, nhưng hai người như có cảm giác tâm linh linh thông lẫn
nhau, cách một màn hình, cùng nhau than thở, tôi gửi qua đó một hình mặt trời
chói lòa, anh gửi lại một cái icon tươi cười.
Vốn
đang cố nặn óc tìm ra một đề tài để chuyện trò, không ngờ anh lại chủ động viết
ra một đoạn rất dài.
"Tới
nhà đứa bạn thân, con gái cậu ấy không chịu ăn cơm, bị vợ cậu ấy mắng cho hai
câu, lập tức nằm lăn ra đất ăn vạ, cậu ấy xốc con gái dậy, nhăn nhó răn dạy con
gái, mỗi câu mỗi chữ, đều trông rất ra vẻ. Tôi lại nhớ lại thời đại học, lúc tới
thảo nguyên Tây Khương (Tây Khương : tên một tộc du mục ít người, thuộc vùng
cao nguyên Tây Tạng, cậu ấy mê Châu Tinh Trì trong "Đại thoại Tây Du"
(phim Tân Tây Du Ký.) điên cuồng tới mức thuộc hết cả lời thoại, mấy bạn học
cùng lớp tôi liền đạp cậu ấy ngã xuống đất, học mấy kẻ huynh đệ lừa đảo trong
bang Lưỡi búa, thay cậu ấy châm lửa, dí lên mặt cậu ấy, đang nằm trên mặt đất cậu
ấy cũng rất phối hợp mà kêu gào lăn lộn. Tiếc là năm đó bọn tôi đều là sinh
viên nghèo, không có máy ảnh, nếu không chụp lại một cái bây giờ đưa cho con
gái cậu ấy xem thử."
Đang
ngồi trước máy tính, tôi lập tức phá lên cười, "Đại Thoại Tây Du" là
bộ phim mà chúng tôi phải xem lúc bắt đầu vào đại học, được coi là bộ phim giáo
dục cho sinh viên mới, không kể nam nữ, chỉ cần mở mồm là có thể nói ra mấy câu
thoại. Bất quá tôi vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc bộ phim này là bộ phim giáo dục
của Thanh Hoa, hay là bộ phim giáo dục của Bắc Đại, Bắc Đại vẫn nói bọn họ đề
ra cái quy định bắt buộc phải xem bộ phim này trước.
"Đương
nhiên là Thanh Hoa rồi ! Chỉ từ lúc bọn mình bắt đầu làm thế, mấy kẻ Bắc Đại
kia mới học theo đấy chứ.”
Tôi
ngồi trước máy tính, thoáng mỉm cười, bản cũ tôi nghe được là Thanh Hoa học
theo Bắc Đại, có điều đoạn lịch sử cần phân xử đó, chúng vãn bối bọn tôi đương
nhiên không dám phát biểu ý kiến rồi.
Đồng
hồ nơi góc máy tính đã gần tới con số 12, tôi liền hỏi dò : "Bình thường
anh đều ngủ muộn thế sao ? Wall Street thật đúng như trong đồn đại, một ngày phải
làm việc ít nhất mười bốn tiếng sao ạ ?"
"Cũng
không khác lắm, mệt thực là mệt, bất quá cũng tốt, đôi khi, sự mệt mỏi khiến
người ta quên mất tự hỏi bản thân, mà quên mất tự hỏi bản thân đôi khi có thể
coi như là một loại hạnh phúc."
"Công
việc trong nước còn bận rộn như lúc trước không ạ ?"
"Công
việc hiện tại trong nước, cường độ làm việc của đầu óc thì chậm lại, nhưng cường
độ làm việc của trái tim thì lại phải tăng cường."
Tôi
nghiên cứu câu trả lời của anh suốt nửa ngày trời, muốn thấu hiểu ý tứ tiềm ẩn
sau mấy chữ này, nhưng càng nghĩ càng loạn, tôi rất muốn hỏi : " Bạn gái của
anh đâu rồi ? Không phải cô ấy cũng đã từng ở nước Mỹ sao ? Vì sao hiện tại anh
lại độc thân rồi ?" nhưng tôi không dám hỏi.
Nhiều
năm về trước, cái truyền thuyết về sự phối xứng của cặp Kim Đồng Ngọc Nữ kia đã
làm tôi khóc ròng hàng đêm, mặc dù hồi xưa cũng chẳng có mấy hy vọng, nhưng phải
bắt đầu từ giây phút đó, tôi mới chính thức hiểu rằng, sự truy đuổi suốt bao
nhiêu năm qua của mình đã hoàn toàn đi vào tuyệt vọng, trong suốt một năm sau
đó, tôi cam chịu, tự ti tự bỉ. Thiên nga chính là thiên nga, con vịt xấu xí thì
vẫn mãi là một con vịt xấu xí, nếu một con vịt xấu xí biến thành một con thiên
nga, thì chỉ có một khả năng, nó là nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích thế
giới, mà sai rồi, cho dù là trong truyện cổ tích thế giới cũng không có khả
năng. Bởi vì con vịt con xấu xí kia vốn dĩ là một con thiên nga bị lạc khỏi bầy,
mà trong hiện thực, chúng ta đều là những con vịt xấu xí thực sự.
Sự
thống khổ của thất tình kèm theo sự kiện cha tôi nằm viện làm tinh thần tôi sa
sút suốt hai năm trời, sau đó tôi gặp Ma Lạt Năng, trong lúc tôi ở trong giai
đoạn đen tối nhất của cuộc đời, nàng cùng tôi điên, cùng tôi quậy, cùng tôi rơi
nước mắt, theo thời gian dần trôi, tôi cũng dần dần trở lại bình thường, hết thảy
mọi thứ như chưa từng tồn tại, tựa hồ như anh đã biến mất cùng với một thời tuổi
trẻ đầy nông nổi của tôi, nhưng những giấc mộng hàng đêm đều nói cho tôi một sự
thực hoàn toàn ngược lại.
Một
lúc lâu sau, tôi mới hỏi : "Đã khuya rồi, anh còn chưa đi ngủ sao ?"
Hẳn
là anh đang làm việc gì đó, một lúc sau mới phát hiện ra câu chat của tôi, mới
trả lời : "Tôi đã có thói quen ngủ muộn rồi, cho dù có lên giường sớm cũng
chỉ lăn lộn chứ không ngủ nổi."
"Anh
đang làm gì vậy ạ ?"
"Đang
xem qua tờ nhật báo Wall Street thôi, vì sao bạn cũng chưa đi nghỉ đi ?"
"Em
cũng có thói quen ngủ muộn." Vừa gõ chữ vừa ngáp dài một cái : "Đúng
rồi, cuối tuần này, Hội Xe Đạp của Thanh Hoa tổ chức đạp xe tới Vườn thực vật
Hương Sơn, có sinh viên đang theo học, cũng có rất nhiều bạn học đã ra trường
công tác rồi, anh có thời gian rảnh không "
"Hiện
giờ tôi không có xe đạp."
"May
quá em lại đang dư một cái xe đạp này."
Hình
như anh suy nghĩ một lúc, rồi mới trả lời : "Bây giờ thì tôi cũng chưa chắc
lắm, bất quá, tôi cũng thật muốn tham gia."
"Yeah
!" Tôi nắm chặt tay lại, giơ lên đầy đắc thắng với cái máy tính, cơn buồn
ngủ đã sớm bay lên tận chín tầng mây. Xem ra cái sở thích thích đạp xe đạp của
anh vẫn chưa thay đổi. Lúc nghỉ hè năm thứ ba, anh đã từng một mình đạp xe từ Bắc
Kinh tới thẳng Đôn Hoàng cơ mà.
"Không
sao cả, hầu như ngày nào em cũng đều online, anh chỉ cần báo cho em trước tối
thứ sáu là được rồi ạ."
"Cám
ơn, tôi phải logout rồi, chúc ngủ ngon."
"Chúc
ngủ ngon."
Đợi
khi nick của anh chuyển sang màu xám, tôi mới tắt máy tính, vừa la hét hát hò vừa
nhảy lên giường, ôm lấy chăn, sung sướng lăn đi lăn lại, thật sự đã rất nhiều
năm rồi tôi chưa từng vui vẻ như vậy, ai nói tình yêu là hư ảo ? Sự vui vẻ sung
sướng đó đúng là thật, cho dù ngàn vàng cũng chẳng mua nổi.
Hưng
phấn quá không ngủ được, đành phải đi quấy rối Ma Lạt Năng, giọng cô ấy díu lại
vì buồn ngủ đầy khẩn trương : "Sao vậy, có chuyện gì vậy Mạn Mạn ?"
"Mình
thật cao hứng, thật cao hứng, thật cao hứng."
Ma
Lạt Năng sững người một lát, rồi mới kinh hãi kêu lên : "Đồ thần kinh ! Cậu
đúng là đồ thần kinh nặng! Nhìn lại coi mấy giờ rồi! Ngày mai cậu không phải đi
làm hả ? Có phải cái tòa băng sơn kia cho cậu cái gì hay ho rồi hả ?"
Tôi
thầm nở một nụ cười ngọt ngào, không nói lời nào, Ma Lạt Năng thở dài :
"Điên rồi ! Con mụ điên ! Một con mụ điên nặng."
Tuy
câu chữ giống như chửi mắng người ta, nhưng ngữ khí thực tế lại nửa đau lòng vì
tôi, nửa cùng vui vẻ với tôi.
Nàng
cùng cười ngớ ngẩn với tôi một lúc, rồi ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc :
"Mạn Mạn, cậu thích hắn ta như vậy, đến lúc cặp thành một đôi với hắn ta rồi,
vạn nhất hắn ta không thích mình, đừng nói là cậu sẽ không thèm quan tâm tới
mình nữa nhé ?"
"Anh
ấy nằm ở nửa tim bên trái, cậu nằm ở nửa tim bên phải, mình phải được ở cùng một
chỗ với cả hai người, thì trái tim của mình mới có thể vui vẻ hạnh phúc được."
"Xì
! Mình chỉ muốn nhanh chóng kiếm một cái chổi, quét sạch đống da gà đang nổi đầy
đây này."
"Tối
mai đi mua xe đạp cùng mình nhé, cuối tuần mình phải đạp xe tới Hương
Sơn."
"Không
phải cậu đã có một cái rồi sao ?"
"Anh
ấy không có."
Thanh
âm của Ma Lạt Năng lập tức lên tới cao độ 8: "Cậu là đồ ngốc...."
thanh âm hơi ngừng lại một chút, rồi lại hạ xuống : "Tất cả những việc đó
mình sẽ ghi sổ, sau này sẽ đòi lại từng cái một."
Tôi
vẫn cười ngớ ngẩn chào từ biệt nàng : "Thôi đi ngủ, ngày mai phải tiếp tục
bán mạng cho nhà tư bản."
Nàng
nói một cách nhẹ nhàng : "Đồ ngốc, nhớ mộng đẹp."
"Cưng
yêu, ta sẽ yêu nàng một vạn năm, cho dù nàng có biến thành Hắc Sơn lão yêu ha
ha." Trước khi nàng kịp mắng tôi, tôi đã nhanh chóng ngắt điện thoại, chui
vào chăn, sung sướng nhắm mắt lại.
4.
Xe
đạp, tôi đã mua; hoạt động đó, anh có thể tham gia bất kỳ lúc nào.
Tối
thứ sáu, tôi online liên tục cho tới tận 12h khuya, mới thấy anh login, thấy
tôi còn đang online, anh hơi giật mình, liền giải thích với tôi, nói là có một
số việc bận, cuối tuần không đi được. Tôi nói không sao cả. Trước đó tin đồn rằng
công ty XX lũng đoạn năng lượng nguyên tử ở hải ngoại muốn vào thị trường trong
nước đang dần có xu hướng trở thành sự thật, cả tuần này toàn công ty họp liên
tục, hiển nhiên, công ty muốn nắm lấy vị khách hàng siêu lớn này.
Anh
hỏi tôi đang làm cái gì, tôi không dám nói là mình đang chờ anh, nên đáp bừa là
đang xem tiểu thuyết.
"Tiểu
thuyết gì vậy ?"
"Ngôn
tình tiểu thuyết ạ "
Anh
cười : "Vẫn còn tin tưởng vào mấy chuyện cổ tích về Bạch mã Hoàng tử sao
?"
Tôi
cũng cười, nhưng hơi lái câu trả lời một chút : "Có ước mơ là tốt
mà."
Giống
như anh cảm thấy có lỗi với tôi, nên vô cùng chủ động tiếp tục chủ đề trò chuyện
với tôi : "Loại ngôn tình gì vậy ?"
Tôi
thoáng ngây người, bình thường vẫn là mấy chuyện nhảm khắp trên trời dưới đất,
giá phòng ở Thượng Hải cứ tăng mãi không hạ, những chuyện linh tinh của đám người
giúp việc, lữ hành tuần trăng mật ở Địa Trung Hải.
Ừm...
loại ngôn tình có nội dung gì chứ ?
"Đó
là câu chuyện về một cô bé thầm mến một cậu bé."
"Vì
sao cô ấy không nói cho cậu ấy biết ?"
"Cô
ấy không dám nói."
"Sao
lại không dám ? Cô ấy nói cho cậu ấy biết, rốt cuộc cũng chỉ có hai kết quả, cậu
ấy chấp nhận cô ấy, hai người ở chung một chỗ; hoặc cậu ấy không chấp nhận cô ấy,
hai người bọn họ không thể ở bên nhau. Cô ấy không nói cho cậu ấy biết, kết cuộc
là hai người bọn họ vẫn không thể bên nhau, tính ra nếu cô ấy nói cho cậu ấy biết,
kết quả còn tốt hơn nhiều."
Tôi
kinh ngạc nhìn những lời của anh, tôi chưa bao giờ xem xét vấn đề dưới góc độ
này, nguyên lai nếu xuất phát từ góc độ kinh tế học, vấn đề này lại có thể đơn
giản như thế, nhưng thật sự nó có thể đơn giản giống như việc lựa chọn một kế
hoạch đầu tư hay sao ?
Sự
trầm mặc một lúc của tôi đã khiến anh hiểu lầm, anh liền nói một cách khách khí
: "Không quấy rầy bạn xem tiểu thuyết nữa."
Tôi
lập tức trả lời : "Bây giờ em có xem đâu, em chỉ đang nghĩ lại những lời
anh vừa nói, cảm thấy cũng khá đúng, lúc em xem truyện thì không nghĩ được như
vậy, chỉ cảm thấy rất đồng tình với nữ chính mà thôi. Anh phải đi nghỉ rồi sao ạ
?"
"Hôm
nay vận dụng đầu óc bao nhiêu lần, từ sáng sớm đã phải ngồi đồng ở quán café,
người đã vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn không thể nghỉ ngơi được, tôi lại
không muốn nhìn tới bất kỳ thứ gì có dính dáng tới công việc nữa, muốn xem TV,
lại phát hiện ra toàn thứ không xem nổi, không phải mấy bộ phim võ hiệp mặc áo
vải gai, thì cũng là một đám diễn viên cạo trọc nửa đầu."
Tôi
bật cười trước máy tính : "Để em kể cho anh nghe một câu chuyện cổ
đi."
"Được
! Là truyện kết thúc có hậu sao ?"
"Không
rõ ạ, tác giả vẫn viết tiếp. Bây giờ có rất nhiều người viết đăng trên mạng, có
phần giống với những truyện đăng dài kỳ trên báo ngày xưa, ưu việt là không trải
qua sự cắt gọt xét duyệt của biên tập, tác giả có thể biểu đạt trung thực tư tưởng
của mình, khuyết điểm là không qua cửa biên tập, nhiều cái bị bỏ lửng, không có
kết thúc."
"
? Thế thì bạn cũng chỉ có thể kể tới chỗ còn tiếp mà thôi sao ?"
"
? Kể cả thế thì cũng dài lắm, anh cũng chẳng có đủ thời gian nghe hết
đâu!"
"Một
câu chuyện cổ rất dài ?"
"Một
nghìn linh một đêm."
Anh
cười to : "Đừng khẩn trương, cho dù bạn kể không hay lắm, tôi cũng sẽ
không chặt đầu bạn đâu"
Tôi
tiếp tục mỉm cười hạnh phúc với máy tính, nếu anh là quốc vương của em, em tình
nguyện mạo hiểm bị chặt đầu, cũng nguyện ý làm cô gái người Ả rập kia.
Tôi
và anh cười đùa một hồi, anh một câu, tôi một câu ngồi nói chuyện lung tung.
Tôi vô cùng cảm kích những người đã phát minh ra internet, như là có những sợi
dây vô hình, trong một cái đêm khuya như thế này, hai kẻ cô đơn bọn tôi có thể
làm bạn với nhau.
Tôi
biết rằng anh chẳng biết gì cả, không biết lúc anh đá bóng, đã từng đá trúng
huyệt Thái Dương của tôi, không biết mỗi trận bóng rổ mà anh tham gia, tôi chưa
bao giờ vắng mặt, và cũng không hề biết rằng chỉ vì một câu nói : "Tôi ở
Thanh Hoa chờ bạn" của anh, tôi đã cố gắng đuổi theo bước chân anh, thật
thần kỳ mà có thể thi đỗ vào Thanh Hoa...
Có
điều, không sao cả, tôi thầm cảm tạ trời cao, đã cho tôi cơ hội này, để cho anh
và tôi lại bắt đầu mở ra thêm một lần nữa câu chuyện cổ đã từng bắt đầu từ rất
xa xưa. Một nghìn linh một đêm là một khoảng thời gian rất dài, tôi hy vọng đợi
khi câu chuyện của tôi kể xong, tôi và anh cũng có thể giống như vị hoàng đế và
cô gái A rập kia, có thể có cái kết thúc " từ đó trở đi, hai người sống hạnh
phúc với nhau tới trọn đời."
--------
Kể
từ ngày đó, ngày nào tôi cũng online MSM, cho dù Tống Dực login vào bất kỳ thời
điểm nào, cũng có thể thấy tôi. Dù sao cũng là người xuất thân từ cùng một trường
trung học, cùng một trường đại học, chúng tôi có vô số đề tài có thể nói chuyện
với nhau, một điều trọng yếu hơn nữa, là trên thế giới này, trừ cha mẹ của anh,
tôi tin rằng chẳng có bất kỳ người nào chú ý tới anh trong một khoảng thời gian
dài như tôi, tôi biết loại sách anh thích đọc, tôi biết hoạt động thể dục anh
thích chơi, biết loại thực vật anh thích ăn, đương nhiên tôi cũng biết loại
sách anh ghét, loại hoạt động thể dục anh ghét và những loại thực vật anh ghét
ăn. Tôi đã đi qua tất cả những địa phương anh từng qua, xem tất cả những loại
sách anh từng xem, nghe tất cả những bài hát anh từng nghe, làm những chuyện
anh đã từng làm, rất nhiều lần anh vừa mới nói nửa câu đầu, tôi đã có thể nói
tiếp ra toàn bộ phần còn lại.
Chúng
tôi cùng tán gẫu những chuyện thời thơ ấu, tán gẫu những chuyện linh tinh thời
trung học, những chuyện thời đại học, cả những chuyện trong hiện tại, bàn luận
về một quyển sách, một bộ phim, một bài hát, ngay cả chính anh cũng phải kinh
ngạc, từng nói với tôi : "Sao tôi cứ cảm thấy dường như tôi và bạn đã quen
nhau từ lâu lắm rồi, nếu không phải chuyện này xảy ra đúng với tôi, thực tôi
cũng không thể tin nổi." Tôi thoáng ngồi mỉm cười với màn hình máy tính,
đúng vậy, đúng là chúng mình đã biết nhau từ rất nhiều năm rồi anh ạ.
Một
buổi tối cuối tuần, chúng tôi bắt đầu bàn luận từ Lý Bạch, Đỗ Phủ cho tới Cổ
Long, Kim Dung, từ chủ nghĩa lãng mạn cho tới tả thực hoài tình, tung hoành khắp
nền văn hóa mấy ngàn năm của Trung Quốc, tới đoạn lâm li thống khoái, tôi nói với
anh, thực muốn nghe một đại hán Quan Đông cao giọng hét to một tiếng : "Đại
Giang Đông khứ", anh liền cười to.
(Đại
Giang Đông Khứ : là một câu trong bài Niệm Nô Kiều của Tô Thức
Đại
giang đông khứ,
Lãng
đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cổ
luỹ tây biên,
Nhân
đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích
Phỏng
dịch : Sông lớn chảy về Đông, cuốn đi hết thảy nhân vật phong lưu ngàn thuở,
thành lớn ở phía Tây, người bảo đó là Tam Quốc, Chu Du, Xích Bích.)
Hai
bọn tôi tán gẫu quên cả thời gian, đến lúc giật mình tỉnh ra, đã tới bốn giờ
sáng mất rồi, anh vô cùng kinh hãi, cười nói : "Mau đi ngủ thôi, trừ những
cuộc nhậu hồi đại học với bạn học, cho tới bây giờ chưa bao giờ ngồi tán gẫu
lâu như vậy, chỉ nói nhảm mà quên cả thời gian."
Tôi
lại đột nhiên nổi cơn điên, hỏi anh : "Mặt trời cũng sắp mọc rồi, có thể
cùng ngắm mặt trời mọc được không ạ. Vừa hay là ban công của nhà em quay về hướng
đông."
Anh
lập tức đáp ứng một cách sảng khoái, cùng đứng quay mặt về phía cửa kính cửa sổ
ở phía đông, hai người bọn tôi, ở hai địa điểm bất đồng, lại cùng đồng thời chứng
kiến thời khắc những tia sáng của mặt trời bắt đầu le lói chiếu sáng xuống
thành thị này, cùng ngắm nhìn cảnh những ngôi nhà san sát nhau dần dần được ánh
mặt trời nhuộm thành màu cam, cùng quan sát một dãy phố dài rùng mình tỉnh giấc
dưới những tia nắng của mặt trời, tim của tôi lại ngập tràn hy vọng. Trong giây
phút đó, tôi chợt cảm thấy tôi chỉ còn cách anh một khoảng cách rất ngắn, đồng
thời cũng cảm thấy cái thành thị mà tôi đang sống đây mới mỹ lệ làm sao.
Dần
dần, chúng tôi có một loại cảm giác ăn ý, dù không có ước định, có điều mỗi
ngày, đầu tiên bọn tôi cùng nói mấy câu chuyện phiếm, sau đó tôi bắt đầu kể lại
một câu chuyện giống như cô gái Ả rập năm đó thường kể trước khi đi ngủ trong một
nghìn linh một đêm, tôi cũng không biết anh có cảm thấy những câu chuyện đó
chán ngắt hay không, kỳ thật rất nhiều thời điểm, cũng không thể coi như chuyện
xưa, mà là một phần tâm tình tôi từng có, những lo lắng bất an không yên, sự thống
khổ vô cùng trong quá trình tôi thầm yêu đơn phương, dù sao thì anh cũng không
nói là không muốn nghe, tôi lại càng mặt dày tiếp tục kể.
truyenhoangdung.blogspot.com
CHƯƠNG TRƯỚC
|
CHƯƠNG SAU
|
No comments
Post a Comment