TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ - CHƯƠNG 06 - THIÊN HẠ THẤT TRUYỀN - TRUYỆN LỊCH SỬ - TRUYENHOANGDUNG

TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ

truyenhoangdung
Tác giả: Thiên hạ thất truyền
Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, lịch sử
Người dịch: Hoangforever

CHƯƠNG 06: TIỆC VUI LẦN NÀY LỚN THẬT


Vương Dương không biết đây là cái động gì? Động chuột à? Chuột đồng? Hay là động của con rắn. Nếu như là của con rắn, có phải quá lớn quá hay không? Mãng xà? Chắc có lẽ không phải rồi. Mãng xà mà có chỗ ở vừa thấp vừa nóng thế này, chắc chắn sẽ chết. Nhưng mà niên đại xa xôi như thế này, cái gì cũng có khả năng.

Vương Dương không biết phải làm như thế nào mới tốt, nhưng cha mẹ của hắn thì rất là bận rộn. Phụ thân hắn cầm lấy đá chùy sắc bén, đứng ở bên cạnh cửa động, mẫu thân thì ở cách cửa động bên ngoài hai thước đào lấy bùn đất.

Vương Dương tranh thủ thời gian chạy tới hỗ trợ, rất nhanh đào giúp mẫu thân hắn. Hắn đào, bới, móc đủ kiểu, rất nhanh đã đào hơn bốn mươi phân, nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì xảy ra.

Mẫu thân ô ô hai tiếng với hắn, sau đó đi đến cửa động bên kia đào.  Vương Dương cùng mẫu thân hắn tới đó, rất nhanh bắt đầu đào bới. Hắn đào rất nhanh, bắt buộc bản thân thích ứng với hoàn cảnh hôm nay, dưới áp lực thật lớn cùng với quyết tâm cao độ, chỉ một lát sau, hắn liền lĩnh ngộ được kỹ xảo đào móc, giảm bớt cho hắn không ít sức lực.

Khi hắn đang cật lực đào bới đất bỗng nhiên lộ ra một cái lối đi vào bên trong. Bên trong đó có một con thỏ lớn như con chuột đang còn đơn độc lẻ loi, trừng trừng mắt nhìn qua hắn.

Quả nhiên là động của con chuột! Con chuột này toàn thân ngăm đen, là chuột đồng ! Chỉ là con chuột đồng này so với chuột đồng thời  hiện đại lại khác biệt rất nhiều, đặc biệt là cái đầu rất là lớn.

Quan trọng nhất là, ánh mắt của nó rất lấp lánh, rõ ràng là có thị lực rất tốt.   Bên ngoài lòng bàn tay có bộ móng vuốt rất lớn, móng tay của nó dài 3-4 cm, vô cùng sắc bén.

Đầu chuột đồng này thấy sào huyệt của mình bị người khác đào bới, “Chít Chít” kêu lên một tiếng chói tai, sau đó quay đầu, hướng miệng hang chạy trốn.

Mẫu thân cũng mặc kệ bên này, chạy tới chỗ phụ thân, cùng nhau trông coi cửa động, chỉ cần nó ngoi đầu lên, liền cho nó 1 kích trí mạng.

Nhưng mà khi nàng vừa chạy sang bên kia, con chuột đồng lại lặng lẽ chạy về, hung dữ trừng mắt nhìn Vương Dương.

Vương Dương sững sờ một chút, không nghĩ tới đầu chuột đồng này không sợ hắn, chẳng lẽ mình lớn như thế này không phải là người xấu? Thật sao!  Người hiền lành thì bị người khác lừa gạt, ngựa hiền thì bị người ta cưỡi. Người nha nếu người không xem trọng ta, ta ngay tại đây sẽ băm vằm ngươi!

Vương Dương kêu lên một tiếng cho mẫu thân biết, sau đó lấy ra gai xương, nhìn chằm chằm vào thân thể chuột đồng, tựa như đâm cá giống nhau, nhanh chóng mà chuẩn xác đâm xuống dưới.

Nói thì chậm, nhưng lại diễn ra rất nhanh, con chuột đồng kia tốc độ như tia chớp, mắt nó sáng lên, lắc mình một cái liền né được một đâm này.

“ Xì... Á”

Gai Xương chọc sâu xuống dưới đất hơn mười phân, va chạm với hạt cát xung quanh tạo ra âm thanh chói tai. Vương Dương một đòn thất bại, thu lực không được, bị đẩy người tới phía trước, xém tí nữa ngã trên mặt đất. Do thân thể của hắn được trui rèn nhiều năm nên tính cân bằng rất tốt, mới không có bị té nhào trên mặt đất.

Con chuột đồng kia thấy kẻ hở bên phía Vương Dương mở rộng ra, “ Chít chít” kêu lên một tiếng cười nhạo hắn, rồi mãnh liệt nhảy lên, móng vuốt sắc bén đâm thẳng vào phần bụng Vương Dương.

“ Nghịch thiên! Nghịch thiên”

Trong đầu Vương Dương hiện lên ý nghĩa này, hóa ra lũ chuột đồng này cũng là một con dã thú hung tàn!

Mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt của hắn, trong mắt vẫn còn lưu lại một tia khiếp sợ,  theo bản năng dùng lực dưới chân, nghiên người sang trái, né hiểm một đòn móng vuốt đáng sợ của con chuột mập.


Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.


Lần này lại đến phiên môn hộ của chuột đồng mở rộng ra.

Thân thể Vương Dương vừa mới nghiêng, trong ánh mắt hiện lên tinh quang, lập tức duỗi hai tay ra, đem cổ con chuột đồng nắm lại.

Chuột đồng sợ hãi lo lắng “ chít chít” kêu gào, hai cái móng vuốt nó hướng ngón tay Vương Dương cào loạn.

Vương Dương sớm đã đề phòng con chuột này phản kích, liền mượn quán tính thân thể, mãnh liệt hất nó lên, ném nó cái rầm trên mặt đất.

Con chuột đồng đau quá, liền bắn ra hai đạn khí, đứng vững thân thể, liền hướng phía xa xa chạy nhanh đi. 

Vương Dương thấy nó muốn chạy, không có thời gian rút lạ gai xương ở trong lòng đất, lưng hắn liền co lại như lò xo, nhanh chóng hướng theo hướng con chuột vừa chạy đuổi theo.

Nhưng vào lúc này, một cỗ tanh tưởi ngập trời mãnh liệt xông thẳng vào cái mũi của hắn, Vương Dương liền chóng mặt, thấy vậy hắn bịt cái mũi lại liên tiếp lui về phía sau, mắng to chửi rửa: 

“ Bọn chuột nhắt chính là bọn chuột nhắt, vậy mà thả độc môn ám khí thật!”

Vương Dương mãnh liệt hất đầu, không thể nào có khả năng bữa tối hôm nay lại chạy thoát được, tập trung nhìn vào, thấy con chuột đồng kia cũng không có chạy xa, mẫu thân ở một bên đuổi theo, vốn lấy tốc độ của nàng, tuyệt đối rất khó mà bắt kịp được.

“ Tặc tử chạy đi đâu!”

Hai mắt Vương Dương trừng lớn, liền nhìn thấy bên cạnh có tảng đá lớn, hơi suy nghĩ một chút, lại nhìn tốc độ chuột đồng đang chạy nhanh chóng tính toán một lần, rồi dùng sức mãnh liệt quăng tới.

Chỉ thấy tảng đá kéo lê một đường cong hoàn mỹ, bay đến phía trước con chuột phái trên. Tảng đá nhanh chóng bay qua đầu con chuột, từ từ rơi xuống.

Chuột đồng đang chạy trốn tốc độ cao, liền bắt gặp tảng đá điên cuồng rơi xuống trước mắt, nó thu lại không được tốc độ, liền đâm đầu vào tảng đá.

“ Đ ... A... N... G.... G!”

Nó trở mình lăn mấy cái, xem bộ dáng là bị choáng váng.

Mẫu thân rất nhanh đuổi theo phía sau, cầm lấy thạch khí ( vũ khí làm bằng đá) bén nhọn, liền một phát đâm xuyên qua đầu con chuột. Chuột đồng giãy dụa vài tiếng, rồi nằm bất động im lìm.

Cuộc săn bắn lần thứ nhất chấm dứt, Vương Dương nặng nề hít vào một hơi, trên mặt vẫn còn lưu lại một màn kinh hiểm mà mồ hôi lạnh phải chảy ra kia. Hắn thật sự sơ suất quá, thiếu chút nữa là bị chuột đồng mổ bụng hắn ra rồi.

Lúc trước Vương Dương chưa kịp nhìn kỹ, liền giở trò “ mèo vờn chuột” với nó. Hiện tại hắn tiếp nhận con chuột đồng bị đục lỗ lớn ở đầu, rốt cuộc có thể cẩn thận quan sát được rồi. Chỉ thấy con chuột đồng này có lớp da rất tốt, da ngăm đen, lông đen thui bóng mượt, cái đuôi có điểm giống mèo, phần đuôi khá lớn. Đầu cùng con chuột hoàn toàn giống nhau, dáng người cùng cánh đồng loại chuột giống như nhau, móng vuốt rất là sắc bén. Vương Dương cẩn thận phân biệt một cái, chẳng lẽ đây không phải là chuột đồng, mà là tổ tông của loài cầy hương. Hắn suy tư một lát, khẳng định rằng, nếu bình thường con mèo hoang mà bắt gặp được nó, chẳng biết hươu sẽ chết về tay ai, đúng là thật khó nói.

Đúng lúc này, tiếng huýt sáo vang lên làm Vương Dương chú ý, đây là khẩu lệnh triệu tập. Thu con chuột đồng vào túi, Vương Dương cùng cha mẹ tranh thủ thời gian hướng chỗ kia chạy tới. Chỉ thấy những người lớn cũng đã tụ tập đông đủ, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang tại nơi đó ô ô nói điều gì đó. Vương Dương tiếp cận lại nhìn qua hắn khua chân múa tay, nguyên lai hai người bọn họ muốn biểu đạt là bọn họ phát hiện được một con hươu đã chết.

Hắc, cái vận khí này cũng không tệ nha, đi ra ngoài con có thể nhặt được con mồi. 

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, hai người bọn họ dẫn đường, đi tới dưới cây đại thụ cách đó không xa. Quả nhiên, có một con hươu trưởng thành nằm trên mặt đất, nhìn bộ dáng của nó, tứ chi tráng kiện, trên người có mấy nút chắm lấm tấm điểm lên. Hai cái cao cao dựng thẳng lên góc đã cứng đờ, khi còn sống chắc là một đầu tuần lộc nhiều tuổi.

Theo lý nó sẽ không tiến vào sâu bên trong rừng rậm, nhưng mà đồ ăn khiếm khuyết, dồn ép nó không thể không vào trong núi, kết quả là nó bị chết đói trước khi chết già, thật sự là bi kịch.

Vương Dương đối với bi kịch của nó cũng không có chút thương cảm nào. Bọn hắn đi cũng đã lâu rồi, có chút không chịu nổi khí trời rét lạnh này, từng người từng người xoa xoa hai lòng bàn tay, đều muốn sinh ra một chút nóng trên người.

Cũng may có đầu tuần lộc này đem tới cửa, xem bộ dáng của nó sợ rằng hơn hai trăm cân, ăn uống tiết kiệm một chút chắc cũng tầm được vài ngày, thật sự là cây cỏ cứu mạng!

Nhưng vào lúc này, một âm thanh nhỏ yếu “ Rô Rô” truyền tới.

Tại nơi yên tĩnh trong rừng rậm này, thanh âm này có thể so với thiên lôi, lập tức thần sắc mọi người cảnh giác cao độ, cẩn thận nghe ngóng, phát hiện ra phía trước có âm thanh truyền đến.

Đột nhiên, một hồi âm thanh chạy nhanh truyền đến, nghe thanh âm số lượng có vẻ là rất nhiều. Chỉ chốc lát sau, một đầu dã trư xuất hiện, hai đầu dã trư xuất hiện, mười ba đầu dã trư xuất hiện. Chúng nó đứng ở một bên, lấy con tuần lộc làm giới hạn, mặt đối mặt nhìn qua.

Vương Dương nheo mắt nhìn kỹ lại, chỉ thấy những con dã trư này cũng không phải là cái gì heo hiền lành, mà là từng con một mặt xanh nanh vàng hùng tàn dã tính.

Thân thể chúng nó cường tráng, khả năng chiều dài tâm 1m5, cao 80cm, cũng so với Vương Dương cao thấp hơn một cái đầu, sức nặng có khả năng hơn ba trăm cân.

Bọn nó giương cái miệng lớn dính máu, một cái nanh dài 20cm từ dưới hàm nâng lên, toàn thân lông màu đen dài hơn 10 mm, thoạt nhìn  như là một con sư tử màu đen vậy, nếu không phải đầu nó giống heo, Vương Dương đều không dám xác định chúng nó là dã trư.

Rất hiển nhiên, mười ba con này nhìn thấy một nhóm người gồm hai mươi mấy người của Vương Dương đang ở đây, phát hiện ra tất cả mọi người đều là dân liều mạng, trên tay dính đầy máu tươi, không thấy một điểm nào là chỗ tốt, nên tụi nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cặp mát ti hí của bọn nó lóe lên hung quang, trong miệng liên tục phát ra uy hiếp “Rô Rô” nho nhỏ, cảnh cáo mọi người rời đi. 

Một nhóm bề trên không e ngại, vung vẩy vũ khí trên tay, đồng dạng phát ra tiếng gầm nhẹ. Cái này đầu tuần lộc rất là trọng yếu đối với bọn họ, trong sơn động hài tử gào khóc đòi ăn, mình cũng không có ăn no, đối mặt với tình trạng thức ăn khan hiếm, không có khả năng buông tha, dù là có dùng máu tươi để đổi!

Vương Dương khẩn trương nắm chặt gai xương trong tay, mồ hôi lạnh túa ra, không biết đợi lúc nữa chiến đấu bộc phát, bản thân có hay không bị dã trư đâm chết. Hắn cực kỳ không tín nhiệm gai xương có thể cắt đứt được lớp da của dã trư. Nhưng lúc này thua người không thua trận, vì vậy nếu bên nào lộ vẻ e sợ trước, chẳng khác nào buông tha đầu đồ ăn này.

Nhưng vào lúc này, lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.

“Rống”

Một âm vang chấn động cả khu rừng từ nơi không xa truyền đến, mọi người cùng dã trư toàn bộ chú ý vào khóm bụi gai kia. Một con cọp mắt màu xanh dần dần hiện ra trong tầm mắt, thong dong bước tới trước. Đừng tưởng con cọp mắt màu xanh là cái gì danh từ chỉ động vật mới xuất hiện, chính là hổ đó!

Vương Dương toát mồ hôi lạnh đầm đìa, xem ra đồ ăn phong phú mùa xuân bị không khí lạnh lần này phá hư tương đối nghiêm trọng, làm cho đồ ăn của tất cả sinh vật xuất hiện tình trạng khan hiếm nghiêm trọng.

Con cọp này cũng không chịu cô đơn, từ trên núi đi tớ rừng rậm phía dưới, không nghĩ tới cứ như vậy lại bắt gặp được. Da lông toàn thân nó so với hổ ngày nay không sai biệt lắm, màu đen vàng giao nhau, chính giữa cái trán có khắc sâu một chữ Vương màu vàng, hình thể so với với con hổ trong vườn thú còn to lớn hơn.

Nó cứ như vậy bước tới, tư thế ưu nhã mà uy nghiêm, nhưng mà nó cũng hiểu rõ, tình thế lúc này nó không được phép càn rỡ, nó ngừng lại bên trái đám người Vương Dương .

Vương Dương nhìn con hổ kia âm thầm nuốt nước miếng, chỉ cầu có Võ Tòng xuất hiện, Quan Vũ hiện thân. Tình thế phức tạp như thế này, hắn thực sự không có tính đến.

Nhưng mà hắn không biết tại sao, thật sự không thể nào quan tâm đến con hổ này được. Con hổ này thật sự lợi hại, hơn hai mươi người xông lên nó không chết sao? Có lẽ nó một mức núp trong bụi gai, chỉ muốn đợi mọi người xong khi ăn xong, lại đến nhặt đồ ăn thừa. Hoặc là tại lúc thời điểm mọi người ăn uống, chọn một đối tượng nhỏ yếu tiêu diệt rồi kéo đi. Bất quá về sau xuất hiện một chi khác có thể cùng nhóm người Vương Dương có thể đối kháng, cái con hổ chết tiệt này mới đi ra, cũng muốn chia một chén canh.

Nhưng còn không đợi Vương Dương nghĩ xong tình huống trong đầu, lại một bầy khách không mời kéo tới. Hơn mười đầu ánh mắt âm u, đó là lũ sói tuyết màu xám trắng tới tham dự. Phảng phất vì muốn xác minh mình tới từ phương bắc, chúng nó nhìn trời kêu to.

“ Ngao~”

“ Ngao~”

Hơn mười đầu sói dừng lại bên phải đám người Vương Dương.

Lũ sói xuất hiện, bộ dáng của nó nhìn qua so với con hổ còn không bức bách bằng, tụi nó không nhanh không chậm, cao ngạo vô cùng, trong mắt bình thản như nước, không có nửa điểm tâm tình.

Vương Dương liếc mắt cái là nhận ra ngay, lũ sói này chính là lũ đã uy hiếp bọn họ lần trước, bởi vì lũ sói này rõ ràng có một tiêu chí để nhận ra, đó là trên mặt có một đường sẹo. Không nghĩ tới lần này nó tụ tập nhiều sói hơn nữa, thế lực phát triển lớn hơn, nên muốn bắt chước làm theo,  muốn đoạt được đầu tuần lộc này. 

Lần xuất hiện này làm bầu không khí trở nên vi diệu hơn rất nhiều, những người lớn mở ra hai tay, ý bảo mọi người lùi về phía sau một chút, rời xa tuần lộc một ít. Đó cũng không phải là e sợ, mà là vì cân bằng, lấy cam đoan mình không phải gần tuần lộc nhất, không trở thành đối tượng bị quần công được.

Đối diện, những con dã trư kia cũng làm sự tình như bên hắn, đồng dạng lùi lại phía sau một chút.

Ngàn vạn đừng đánh giá thấp trí thông minh của lũ dã thú này, nhất là sói cùng hổ, một cái là sát thủ giảo hoạt, một cái là thợ săn ẩn núp.

Nhìn đám dã trư kia, Vương Dương cũng không coi trọng lắm, lau mắt mà nhìn.

Bốn phương dừng lại, ở phần bên mình cảnh giác cùng uy hiếp, tất cả mọi người đỏ mắt vì đói rồi, thế cục hết sức căng thẳng.

Đừng nhìn hổ được xưng là vua của muôn thú, bây giờ nó cũng không dám làm bừa, trước mặt toàn bộ đều là cường giả nha.

Đều nói tụ hội không thể ba thiếu một, quả nhiên không sai, hơn nữa bốn phương khí thế bừng bừng, thật sao, cái này quả là bữa tiệc vui lớn.

Vương Dương thập phần im lặng, hắn nhìn qua đầu tuần lộc đã chết kia, ngăn không được trong lòng cúng bái:

 “ Người là có bao nhiêu mị lực, mới khiến cho thành viên của tứ đại gia tộc, tập thể đối với người tiếc thương à nha”
truyenhoangdung.blogspot.com



No comments

Powered by Blogger.