TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ - CHƯƠNG 05 - THIÊN HẠ THẤT TRUYỀN - TRUYỆN LỊCH SỬ - TRUYENHOANGDUNG
TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ
Tác giả: Thiên hạ thất truyền
Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, lịch sử
Người dịch: Hoangforever
Người dịch: Hoangforever
CHƯƠNG 05: CHUYỆN VUI NGOÀI Ý MUỐN
Thấm thoát thoi đưa cũng đã qua 2
năm, Vương Dương bây giờ đã 5 tuổi.
Tuy hắn bây giờ mới 5 tuổi nhưng bộ dạng hắn giống như đứa trẻ
7, 8 tuổi vậy. Hắn bây giờ cao bao nhiêu, hắn cũng không rõ lắm nhưng trên sách
có ghi lại, thì ở thời đại này người vượn chỉ cao tầm 1m4 đến 1m6. Dựa theo
Vương Dương sắp đạt tới bả vai của cha hắn, hắn đoán hắn cao chắc tầm 1m1. Điều
này có nghĩa gì là gì, tức là thêm 1 năm nữa hắn phải tiến vào rừng rậm mênh
mông ở mặt ngoài của hẻm núi này. Đối với điều này, hắn đã sớm chuẩn bị xong từ
lâu nên cũng không e ngại lắm.
Bởi vì hắn không ngừng kiên trì rèn luyện, nên hắn đạt
đến trạng thái tốc độ nhanh nhẹn đến chưa từng có. Thân thể của hắn thì càng
thêm cường tráng, da thịt săn chắc lại, thể hiện được sức lực rất lớn.
Dĩ nhiên, hạng mục huấn luyện thì
càng lúc càng nhiều. Hai năm qua, hắn luyện tập chạy nhanh, để cho hắn có thể
tăng tốc trong khoảng thời gian ngắn, vừa luyện tập chạy cự li dài, để gia tăng
khả năng truy đuổi của mình. Đối với “tiểu lý Phi Đao” hắn cũng luyện đến đại
thành, tùy tiện cho hắn cục đá, hắn chỉ cầm nắm trong tay ước lượng sức nặng của
hòn đá, cũng biết nên tung ra bao nhiêu phần sức lực, và ném trúng ngay hồng
tâm. Cổ nhân có câu: “Công nhân muốn khởi nghĩa, phải có vũ khí sắc bén trong
tay”.
Nghĩ tới sắp tiến vào rừng rậm, có
thể tìm được cây mây, có thể chế tạo ra lưới, có thể cải thiện tỉ lệ đi săn
thành công của mọi người, có thể giảm bớt thương vong trong chiến đấu, hắn thật
sự hưng phấn.
Trong 2 năm qua, mùa đông thì có sưởi
ấm, không còn bị ốm do cảm lạnh, nhân số bộ lạc ghi chép lại lên tới ba mươi
người.Vương Dương cũng có thêm một tiểu muội muội, bởi vì không thể nói chuyện,
nên hắn quyết định đặt tên trong lòng là Vương Doanh Doanh (nhẹ nhàng), không
có ý nghĩa gì đặc biệt chỉ là dễ đọc, dễ nhớ mà thôi.
Theo thời gian thì càng ngày càng
có nhiều sinh mệnh mới ra đời, gánh nặng của bề trên càng thêm nặng nề hơn, trọng
tránh trên người Vương Dương giống như trước càng thêm trầm trọng.
Nhân khẩu tăng lên, nhu cầu thức ăn
thì tất nhiên sẽ tăng lên theo, nhất là đối với sức lao động người lớn. Ở những
người lớn này, mỗi ngày thu hoạch thức ăn đều giống nhau, cho nên vẫn có thể
duy trì được ở một mức độ nào đó. Chỉ là đối với thịt thì bị chia đều cho mỗi
người nên lượng thịt mỗi người nhận được ngày càng ít, chỉ dựa vào nước trái
cây dinh dưỡng tất nhiên là không đủ rồi.
Nhìn mỗi người mỗi ngày bận rộn, mà
khuôn mặt vẫn gày gò, Vương Dương lòng đau như cắt.Hắn cơ hồ không nhịn được muốn
đi vào rừng, tìm được cây mây, chế tạo ra dụng cụ tốt hơn.Nhưng hắn hiểu, mình
không thể gấp, phải đợi thêm một năm nữa, khi mình trổ mã tốt hơn. Khi hắn có lực
lượng, tốc độ lớn hơn mới có thể bảo vệ được cho chính mình.Nhưng hết lần này tới
lần khác, trời không phụ lòng người, toàn đưa tới là mùa đông lạnh giá.
**************
Một mùa đông nữa sắp sửa trôi qua,
mùa xuân sắp sửa tới, thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Băng tuyết vừa mới tan ra, tiết trời
mới ấm lại mấy hôm liền lại bắt đầu nổi lên bão tuyết. Thế giới vừa mới hồi phục
một chút, lại quay ngắt trở lại màu trắng chết chóc.
Thịt dữ trữ sớm đã bị ăn sạch sẽ,
nước trái cây chỉ còn lại mười mấy cái, nhiều lắm chỉ duy trì trong vài ngày sắp
tới.Vốn nghĩ là mùa xuân năm nay sẽ tới như năm ngoái, không nghĩ tới nó lại tới
muộn hơn.Hơn nữa nhân khẩu tăng lên, dẫn đến tình trạng thức ăn dự trữ cũng ăn
hết.
Vương Dương căn bản không cần suy
nghĩ cũng biết được nguyên nhân là do thời tiết mà thành ra tình trạng túng quẫn
như thế này.
Hắn rất rõ ràng, ở cái niên đại
này, chỉ có hai vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới mới có rừng rậm xuất hiện. Ở
phương Bắc, tuyệt đối là băng thiên tuyết địa. Coi như là ở nơi này, thì cũng
không có mùa hè chân chính, thời điểm nóng nhất cũng chỉ là tầm 16o , 17 o C.
Cho đến trước công nguyên mấy vạn năm, khí hậu mới trở nên ấm áp, mới có thành
tựu hiện đại như ngày nay. Còn ở thời điểm trước đó, thì Địa Cầu rất lạnh.
Bề trên rất là lo lắng, bọn họ tính
mang theo cây đuốc, đi quanh rừng rậm tìm kiếm thức ăn.Vương Dương muốn đi, lại
bị mọi người ngăn cản không cho đi.
Liên tiếp mấy ngày, bề trên chỉ tìm
thấy lác đác những thức ăn không đáng là bao. Họ khó có thể mang một đầu thỏ trở
về, chỉ có thể bới chút ít rễ cây, hoặc nhặt chút ít nước trái cây hoàn toàn
đóng băng mang trở về.Những thức ăn này thì làm sao đủ được cho 30 cái miệng
ăn.
Đến hôm nay, đã có mấy người lớn
đói bụng.Thức ăn đã sắp hết tới nơi rồi, Vương Dương không thể chờ đợi được nữa,
không để ý bề trên khuyên can, hắn gia nhập đội ngũ tìm kiếm thức ăn. Dù sao
nhiều người, nhiều thêm một người, tỉ lệ tìm thấy thức ăn cũng lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện tại
https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Hắn mang mười mấy cục đá nhỏ, mang theo gai xương, phủ lên người một lớp da
thú, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong sơn động chỉ để lại một đống
hài tử, không ai chăm sóc, cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đốt lửa
cháy lớn lên một chút, đề cho dã thú sợ không dám tới gần.
Vừa ra bên ngoài, gió lạnh đã đập
vào mặt. Gió lạnh thấu xương kia từ mấy khe hở nhỏ chui vào thân thể làm thân
thể hắn run lên. Hắn cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp trắng tinh
khôi của tuyết, một mạch bước vào trong tuyết, đi theo bề trên tiến về phía trước.
Ở niên đại này không có giầy, đám
người Vương Dương đem thỏ bắt được, sau khi lột da đem bọc lại ở mắt cá chân,
đem nội tạng lấy hết, hong gió cho khô, sau đó bọc lại trên bàn chân.
Bọn họ đi bộ theo hàng ngang, tiến
vào khe sâu trong rừng cây ở phía trước.
Cánh rừng rậm này ở giữa hai ngọn
núi, bị cây cối không biết tên to lớn bao trùm.Có một chút cây cối Vương Dương
coi như là biết, nhận thức khá tương đối là cây lá kim, còn có một số khác là
cây miền băng giá.Nhưng bởi vì không có ai đốn củi, nơi đây đích thực là thiên
đường của cây cối, cạnh tranh rất là kịch liệt. Mỗi gốc cây vì bị ánh sáng soi
sáng, tất cả đều điên cuồng lớn lên to cao. Có cây cối, bốn năm người mới có thể
ôm hết, có thể thấy được cây đó to lớn như thế nào.
Vương Dương đi theo bề trên tới ven
rừng rậm, nheo mắt lại cẩn thận nhìn. Sâu trong rừng rậm hết sức u ám, ánh mặt
trời không thể chiếu tới nơi này, chỗ sâu nhất giống như ban đêm giống nhau, tầm
nhìn vô cùng thấp.
Tuyết đọng lại trên mặt đất thật
dày, cây cối ở phía dưới, khó có thể không có một cây không bị bao trùm bởi mặt
đất, màu sắc phần lớn là màu đen nhánh như màu đất ở đây, cục đá nhỏ cùng cây cối
hỗn tạp trong đó.
Đi một lúc, không tìm thấy bất cứ động
vật nhỏ nào, cũng không có cái gì gọi là nguy hiểm. Hơn nữa thật đáng tiếc,
Vương Dương cũng không tìm thấy cây mây nào, điều này làm hắn vô cùng thất vọng.
Bỗng nhiên, động tác của bề trên chậm
lại, ô ô kêu lên hai tiếng, mọi người tiến vào trạng thái đề phòng, Mọi người nắm
chặt vũ khí trong tay, từ từ đi vào bên trong.
Tâm tình Vương Dương không khỏi khẩn
trương lên. Đời trước hắn ngay cả một con gà con cũng chưa từng giết, trong khoảng
thời gian này cũng giết vài con cá, hắn chưa từng có trải qua chân chính săn
thú, nghĩ tới phải đối mặt với mãnh thú cực kỳ hung mãnh từ thời xưa, mồ hôi lạnh
không khỏi toát ra liên tục.
Dọc theo rừng rậm xung quanh không
có quá nhiều bụi gai, cỏ dại, hơn nữa còn có một con đường nhỏ rõ ràng bởi vì mọi
người đã đi qua, chính vì vậy mọi người men theo con đường này tiến lên.
Cứ như vậy, mọi người cẩn thận chú
ý xung quanh nên cũng đi được một đoạn dài không gặp bất cứ nguy hiểm gì. Tới
lúc này bề trên mới thở phào nhẹ nhõm, phất phất tay, ý bảo mọi người ở phụ cận
tìm kiếm thức ăn.
Vương Dương đi theo bên cạnh cha mẹ
hắn. Phụ thân hắn cầm một cái vũ khí bẹp làm bằng thạch, đi tới dưới một cây đại
thụ, đào mở trên mặt đất tuyết đọng, đào sâu xuống phía dưới khoảng mấy cm, bỗng
nhiên hai mắt sáng ngời, phụ thân hắn đào được một đống hạt dẻ.
Những hạt dẻ này là do mùa thu rơi
xuống đất, bởi vì có vỏ bên ngoài, nên bên trong không dễ dàng bị hư, trải qua
thời gian mùa đông lâu dài, hoàn toàn là bị đóng băng lại, là một trong những
thức ăn quan trọng để đề kháng lại mùa đông một cách lâu dài.
Phụ thân hắn lẩm bẩm cao hứng kêu
lên, tỏ vẻ mình vừa tìm được mười mấy con, hẳn là một tổ chuột con, con chuột mẹ
kia hình như chưa có trở về, hơn phân nửa chuột con là bị mấy con vật khác giết
đi mất.
Mẫu thân hắn lấy da lông thỏ làm miệng
túi, đặt tất cả mọi thứ vào.
Vương Dương thì cẩn thận ngắm nhìn
bốn phía, tầm mắt hắn mờ mờ, hắn chú ý đề phòng tùy thời có thể xuất hiện dã
thú.
Hắn không có thấy bất kỳ dã thú, bất
quá hắn cũng nhìn thấy được vài cọng cây có lớn, có nhỏ dưới thân cây, đất thì
bị đào thành lỗ nhỏ, lộ ra rễ cây bên trong, hắn nghĩ đào như vậy có ích gì. Không
đợi hắn nghĩ ngợi chi nhiều, rốt cuộc hắn cũng hiểu được tác dụng của việc đào
như vậy.
Phụ thân của hắn sau một buổi đào bới
miệt mài phía dưới, rất nhanh đào được một nhánh rễ cây. Ở rễ cây, có một trái
cây nhỏ như hạt đậu tương.
Vương Dương cầm một trái, cắn một phát,
phát hiện bên trong có thịt màu trắng, mùi vị hơi nhạt, hơi chua, cơ hồ lập tức thiếu chút nữa hắn hưng phấn điên khùng đứng
lên.
Hắn nhận ra gốc cây thực vật này.
Cây này tên là cây đại kế. Hệ rễ có kết quả, chịu rét, mọc dại, quan trọng nhất
là gốc cây thực vật này là thuốc. Có tác dụng cầm máu, làm tan máu ứ, nói cách
khác, sau này không cẩn thận bị rách vết thương, có thể không lo bị nhiễm
trùng.
Vương Dương cực kỳ hưng phấn, hắn
nhìn chung quanh, chỉ thấy được nơi nơi là cây này, có tầm ba mươi mấy cây như
vậy.
Hắn cực kỳ vui vẻ, vừa bắt đầu không nhận ra,
là bởi vì hắn chỉ nhìn thấy trên sách, chưa có tận mắt chứng kiến, hơn nữa cành
lá nó tương tự cây lá kim, mới nhìn qua cứ tưởng là một cây là kim nhỏ.
Không nghĩ tới, đây là bảo vật a!
Cha mẹ thấy hắn cao hứng như thế,
còn tưởng rằng hắn thích ăn loại cây này, liền đem cho hắn mười trái cây.
Hắn dè dặt giả bộ, không có tham
ăn, đồng thời đem đất và cây trở về.
Cha mẹ không hiểu hắn nhọc lòng
hành động như vậy để làm gì, phải biết rằng bây giờ là lúc nào rồi, không phá
hoại thực vật mà còn đem cả đất và cây trở về như vậy là phá hoại thể lực biết
chừng nào.
Vương Dương cũng mặc kệ, đây là lần
đầu tiên hắn phát hiện ra thuốc men, tương đương với một cọng cỏ cứu mạng, có
thể ngày sau sẽ có tác dụng.Làm xong những thức này, Vương Dương mới cùng cha mẹ
lần nữa lên đường.
Xung quanh một mảnh rừng rậm này,
cách đây một khoảng thời gian ngắn đã từng càn quét qua, cho nên rất khó để tìm
kiếm thức ăn.Chính vì vậy mọi người tập trung lại một chỗ, quyết định xâm nhập
vào sâu bên trong rừng rậm.
Càng ở địa phương sâu bên trong rừng
rậm, cây cối lớn lên dày đặc, nên chặn lại rất nhiều tuyết, có thể nhìn thấy rõ
ràng màu đen trên mặt đất, chính vì vậy việc đi lại cũng dễ dàng hơn, không tốn
nhiều sức lực. Nhưng cước bộ của mọi người càng lúc càng thêm chậm, bọn họ chăm
chú nhìn chằm chằm bốn phía.
Không thể không nói, ở niên đại
này, không cần suốt ngày đọc sách, không có máy tính cùng điện thoại di động,
nên thị lực vô cùng xa và rõ.Bất kỳ vật gì đều có thể thấy rõ ràng. Vương Dương
rất thích cảm giác tất cả đều nhìn thấy rõ ràng như thế này. Nhưng bây giờ
không phải là thời điểm vui vẻ gì.
Mọi người đi một lúc tới một cây đại
thụ rồi ngừng lại. Bọn họ kêu lên mấy tiếng lẫn nhau, rồi mọi người quyết định ở
nơi này bắt đầu tìm kiếm thức ăn.
Vương Dương cũng không dám một mình
một người đi lại trong rừng rậm u ám như thế này, nên hắn quyết định vẫn nên ở
chung với cha mẹ. Nhất thời, đội ngũ hai mươi mấy người cứ như vậy mà giải tán.
Vương Dương cũng tìm nơi để đào
đào, phát hiện hắn đào cũng không sâu gì, biết mình không có kỹ xảo, dứt khoát
nhìn cha mẹ hắn đào.
Cha mẹ vô cùng có kinh nghiệm, đầu
tiên là nhìn phụ cận trên mặt đất có hay không có dấu vết trái cây mục nát, nếu
như không có, tức là đã bị ăn mất rồi, hoặc là bị lão chuột tha đi rồi.
Lúc này, phụ thân thấy được một đạo
dấu vết mờ mờ, đó là một dấu chân nho nhỏ,
không phải là động vật to lớn, có chút giống thỏ hoặc là con chuột.
Truy tìm tung tích, bọn họ tìm được
một lớp tuyết mỏng, đem tuyết vạch ra, phát hiện một cái cửa động. Cái động này
có chiều rộng khoảng 20cm, động rất sâu cũng không biết bên trong có cái gì.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment