TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ - CHƯƠNG 07 - THIÊN HẠ THẤT TRUYỀN - TRUYỆN LỊCH SỬ - TRUYENHOANGDUNG
TRỞ LẠI THỜI ĐỒ ĐÁ
Tác giả : Thiên Hạ Thất truyền
Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, lịch sử
Người dịch: Hoangforever
CHƯƠNG
07: TUYỆT CẢNH
Lợi ích bốn phương thế lực giống
nhau, mâu thuẫn giống nhau, quả thực chính là bốn nước diễn nghĩa.
Vương Dương tuy rằng là một thanh niên kiệt xuất của thế kỷ 21 ,
nhưng danh tiếng này hoàn toàn là do hắn
trong lúc nhàm chán khoác lác, đối mặt với bọn giết người không chớp mắt này , cũng
không có biện pháp khả quan nào.
Sự thật đúng là như thế thật, một con
hổ không đáng sợ, một đám dã trư cũng sẽ không tạo thành thương vong trầm trọng,
lại đến một đám Sói! Cái này là không để người ta có đường sống à!
Rất hiển nhiên, những người lớn
cũng có thấp thoáng ý nghĩ thoái lui. Họ muốn mọi người lui về phía sau, đi nơi
khác tìm kiếm thực vật để ăn.
Bọn hắn đối mặt cục diện hơn mười đầu
dã trư, hơn mười đầu Sói, một con hổ, căn bản không có nắm chắc được bao nhiêu
phần thắng có thể có được đầu tuần lộc này.
Hơn nữa vũ khí của bọn hắn thô sơ, muốn
chống lại hơn mười đầu Sói , cũng không có khả năng chiến thắng.
Vì một đầu tuần lộc chết mà liều mạng,
không đáng! Cho dù là bọn họ biết vì vậy mà đói hơn nữa.Với tư cách người vượn
có trí lực cao nhất, võ lực tương đối yếu một chút , bọn họ tất nhiên lựa chọn
lùi bước. Bọn hắn quyết định bảo tồn thực lực, đi địa phương khác tìm thực vật.
Nhưng Vương Dương không muốn lui, hắn
thật sự không muốn lui, những người lớn có lẽ cho rằng những dã thú này qua mấy
ngày sẽ rời đi. Nhưng mà hắn hiểu rõ vô cùng, ở thời điểm mùa đông còn kéo dài
thế này, trong rừng rậm động vật vô cùng có hạn, hôm nay vừa lui, cũng sẽ bị những
con dã thú này chiếm cứ, chắc chắn cuộc sống sẽ không có diễn ra trong bình yên!
Hơn nữa không ai biết được không
khí lạnh lúc nào sẽ dừng lại? Giống như không khí lạnh lần này là đại quy mô kéo
dài xuống phía nam, lại thêm ảnh hưởng của thời kỳ cuối của Kỷ Băng Hà, nếu muốn
nghênh đón mùa xuân, chắc cần phải một tháng !
Một tháng này ăn cái gì, uống gì ?
Cũng không thể mỗi ngày nghĩ đến tiểu
động vật đi, nếu mà có rất nhiều như thế, bọn sói này, cùng cái kia con hổ lớn,
còn có Dã Trư chắc cũng không đói đến đỏ rồi.
Thực vật thì đừng nên suy nghĩ tới
làm gì, băng thiên tuyết địa đấy, cả một gốc cây cỏ đều không thấy được!
Vương Dương tranh thủ thời gian ô ô
hai tiếng đối với mọi người, ý bảo bọn hắn đừng lui, nhưng bọn hắn tuy rằng coi
như thông minh, nhưng cũng không có thông minh đến có thể tính toán trước tương
lai. Hiện tại lui về an toàn, bọn hắn đã đói bụng đến hoa cả mắt rồi, không phải
là thời điểm dốc sức liều mạng, đến tình huống lúc đó càng thêm không xong!
Tuy rằng Vương Dương không muốn chết,
nhưng nếu ép buộc hắn, hắn thật sự dám cùng hổ đơn đấu! Chỉ là bọn họ thật sự một
chút cũng không hiểu, hơn nữa còn không có cách nào nói chuyện, Vương Dương đúng
là không có biện pháp nào giải thích.
Đối mặt với thế lực ba phương, những
người lớn trước tiên chậm rãi lui về sau. Vương Dương thật sự muốn ở lại, nhưng không có biện pháp nào, chỉ
có thể cùng mọi người ly khai.
Bạn đang đọc truyện tại
https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Mọi người chậm rãi lui lại, sau khi
thoát khỏi ánh mắt của ba cái hắc bang , tâm tình mọi người cũng dần buông lỏng.
Bọn hắn lùi lại ra bên ngoài, cũng không
dám tách ra, năm người một tổ, bốn cái tiểu đội tìm thực vật.
Nhưng mà Vương Dương đối với sự kiện
kia vẫn canh cánh trong lòng, hắn vẫn luôn đang tự hỏi khả năng tương lai .
Dã trư là động vật có tính ăn tạp ,
chỉ cần là thức ăn, nó đều ăn hết, nhưng chúng nó cũng không tìm thấy đồ ăn, điều
đó chứng tỏ trong rừng rậm này đồ ăn rất ít.
Hổ thích sống ở trên núi, hiện tại
nó xuống núi, hoặc là bị đuổi xuống đây, hoặc là trên núi cũng không có đồ ăn
gì.
Đã vậy còn có bọn Sói là động vật không thích liều mạng cũng phải tập hợp lại, điều
đó chỉ ra rằng đồ ăn thực sự thiếu thốn vô cùng.
Vương Dương thật sự không nghĩ ra
được, ở thời điểm tuyệt cảnh thế này đám người vượn lại không phân tích ra được,
tốt xấu bọn họ cũng có dung lượng một nửa
não người hiện đại cơ mà.
Hắn thật sự rất buồn rầu, rất tuyệt
vọng.
Nhất là hắn bỗng nhiên nghĩ tới sự
tình nào đó diễn ra, càng làm cho toàn thân hắn run rẩy, hô hấp không thông.
Nếu như hổ rút lui, Dã Trư hoặc là
Sói rút lui, chúng nó không có xuất hiện tình huống phải chiến đấu với nhau thì
sao? Mà bởi vì, chúng nó số lượng cũng rất nhiều, cần rất nhiều đồ ăn, nếu như
thật sự tìm không thấy thức ăn, chúng nó có hay không tới công kích nhân loại?
Vương Dương rất tin tưởng, cái sự
tình này nhất định sẽ phát sinh, nhất là tại thời điểm mọi người đang phân tán
tìm thực vật, chúng nó đột nhiên tập kích, chắc chắn sẽ thành công.
Như vậy một tập thể nhỏ của hắn không chỉ lâm vào tình trạng hoàn cảnh đồ ăn khan hiếm,
mà còn phải luôn luôn đề phòng dã thú đánh lén.
Đói khát, tuyệt vọng, sợ hãi! Cuộc sống sống không bằng chết!
Vương Dương
rất bất an, thế nhưng dù bất an thế nào đi nữa cũng không có biện pháp nào, bản
thân vừa không có AK47, không có khả năng "Đát đát đát" loạn xạ, đến
mạng của mình còn không thể bảo vệ được nữa là!
Hắn
không thể ngồi chờ chết, hắn muốn nắm giữ thế chủ động.
Hắn
chăm chú cau mày, bỗng nhiên nghĩ tới một cái kế hoạch, thần sắc hiện lên một
tia kích động.
Thế
nhưng là kế hoạch này chắc chắn sẽ rất mạo hiểm, hắn nhìn mọi người chắc chắn
không nói cho mọi người hiểu được, nên hắn quyết định bản thân làm một mình!
Cái này
cũng không phải là khoe khoang rằng mình là anh hùng, vì đồ ăn, vì đại gia đình
của mình, cùng an toàn của mình, hắn không thể không áp dụng kế hoạch này!
Thừa dịp
những người lớn không chú ý, hắn thoáng cái liền chạy vào chỗ sâu bên trong rừng rậm .
Hắn chạy
trở về phụ cận thế lực ba phương , ba đại "Bang phái" vừa thấy hắn một
mình trở về, mỗi con hai mắt tỏa ra tinh quang, nghĩ thầm lại là một con mồi
đưa tới miệng.
Vương Dương
nhìn ánh mắt tham lam của tụi nó là đã hiểu,hắn tranh thủ thời gian bò lên trên
một cây đại thụ, như vậy thì loài nào cũng không lên được, mình tuyệt đối an
toàn.
Đồng thời
hắn bò ra một nhánh cây thô không có cành lá, ở nơi này tầm quan sát rất tốt.
Hắn thầm
may mắn trong lòng, ba phương thế lực vẫn còn giằng co, hổ bên phải, Dã Trư
phía trước, đàn sói bên trái. Kế hoạch của hắn rất đơn giản, chính là muốn đẩy
ba phương vào tình thế chiến đấu, để cho bọn chúng ngươi chết ta sống, sau đó bản
thân ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng đột
nhiên, hắn "Ồ" lên một tiếng.
Hắn phát hiện lúc đầu mười lăm con sói, hiện tại biến thành mười ba con, hắn
nhìn xung quanh xem, lập tức phát hiện ở cách đó không xa dưới một cây đại thụ,
thấp thoáng hai cái đầu sói, hai cặp ánh mắt tối tăm lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm
vào hắn.
Lúc đầu
đến một mình một người xuất hiện, lập tức đã bị hai con Sói theo dõi.
Nhưng hắn
cũng không quan tâm hai con Sói kia, mà là tập trung ánh mắt vào tình huống
phía dưới.
Trong cuộc,
đàn sói bên trái,đang thở ra làn khói trắng. Hổ ở bên phải, gầm gừ âm thanh
nho nhỏ. Dã Trư ở đối diện trước mặt, hai chân đào đào tuyết trên mặt đất.
Từ đó
có thể thấy được, ba phương đều đói đến
phát điên rồi, bên nào cũng đều muốn đầu tuần lộc chết kia là của mình .
Giữa bầu
không khí thập phần vi diệu này , chỉ cần một ba động nhỏ, sẽ làm cho những
loài này thần kinh thập phần căng thẳng đi.
Nhưng
Vương Dương có thể phát hiện, con hổ kia có phần sợ hãi, theo thời gian nó dần dần lui về phía sau một
bước, điều này cũng không toàn toàn nằm ngoài dự tính cái, hổ nó cũng rất đói, mà
bản thân nó cũng chỉ có một mình, căn bản không tạo thành ưu thế gì , nên chỉ có
thể lui.
Nhưng
Vương Dương không muốn nó lui! Hắn không cho phép một đầu động vật vì nguyên
nhân gì mà lui lại !
Hắn lấy
ra một tảng đá có đường kính mấy cm, hắn cũng không có nhắm trúng bọn Sói, cũng
không có nhắm trúng con hổ đang sợ hãi, hắn nhắm ngay đến bọn Dã Trư có tính
cách nóng nảy .
Hắn ném
mạnh một cái, tảng đá "Vút" một tiếng bay đi, giống như là lưu tinh,
chuẩn xác nện lên một đầu Dã Trư .
"Rô..ô
Rô..ô ~!"
Dã trư
quả nhiên giận dữ, thống khổ kêu lên, mắt đỏ hồng , hướng về cây to có Vương Dương
vọt tới.
Nó khẽ
động, mặt khác Dã Trư còn lại tưởng rằng là nó muốn chiếm đồ ăn, từng con từng
con một hướng theo nó ....mà bắt đầu.
Điều
này làm Sói nổi giận!
Phương
hướng Dã Trư chạy là hướng con tuần lộc chết đấy ! Chúng nó cho rằng Dã
Trư muốn cướp đồ ăn, "Ngao!" lên một tiếng điên cuồng xông về phía Dã Trư.
Hổ nhìn
thấy trận thế như thế này, ánh mắt nguy hiểm lập loè không ngừng, trốn đến một
bên ẩn núp...mà quan sát.
Mặt
khác hai con sói nhìn chằm chằm Vương Dương lúc đầu Sói, cũng không thể thấy đồng
bọn đánh nhau mà bỏ qua được, liền vội vã xông về phía Dã Trư.
Chiến đấu
bạo phát!
Vương Dương
đã thành công!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment