TẬP 5 - CHƯƠNG 5 - LŨ NGỐC BÀI THI VÀ LINH THÚ TRIỆU HỒI - LIGHT NOVEL
CHƯƠNG 5:
Câu hỏi thứ tư
Hãy xác
định trọng âm của từ được gạch dưới trong câu tiếng Anh sau đây.
“Don’t
mind. It’s your imagination. He had stayed on business in New York yesterday.”
Câu trả
lời của Himeji Mizuki:
“It’s
your imaginátion.”
Lời phê
của giáo viên:
Câu trả
lời chính xác. Thường thì, những từ kết thúc bằng ‘tion’ sẽ có nhấn trọng âm ở
trước nó, vì thế tốt nhất là hãy nhớ nó.
Câu trả
lời của Tsuchiya Kouta:
"It’s
your íḿáĝíńáťíóń."
Lời phê
của giáo viên:
Cho dù
nếu em có nhấn mạnh tất cả chữ cái thì không nhất thiết là em lại đúng.
Câu trả
lời của Yoshii Akihisa:
“It’s
your imagination!”
Lời phê
của giáo viên:
Thỉnh
thoảng, thầy cứ ngỡ em thực sự là một thiên tài, nhưng đó chỉ là ấn tượng lầm.
---------
giải phân cách -------
Tôi
đang sống chung dưới một mái nhà với người chị đầy nguy hiểm của mình.
Có lẽ
bởi vì cái cảm giác căng thẳng như thế mà các giác quan của tôi trở nên nhạy
bén một cách bất thường, hay là khả năng dự đoán tình huống của tôi trở nên sắc
bén hơn?
Tôi đã
phải chịu đau khổ cả ngày hôm qua, và tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi với vì tôi
đã học, điều mà tôi hiếm khi làm. Tuy nhiên, vì một lí do nào đó, tôi mở mắt ra
trước khi đồng hồ reo.
“…”
“…”
Khoảnh
khắc tôi mở mắt mình ra, tôi thấy mình đang cầm một đống đồ trang điểm trong
tay và đang trao đổi cái nhìn với chị tôi.
“…À…erm…”
Người
này đang làm cái gì trong phòng tôi vào sáng sớm thế này?
“Chào
buổi sáng, Aki-kun.”
“À, un.
Chào chị.”
Vì chị
tôi chào tôi một cách bình thường, tôi trả lời lại không mấy suy nghĩ gì. Chờ
đã, giờ không phải là lúc để nói chào buổi sáng!
“Chị!
Tại sao chị lại vào phòng em!? Và chuyện gì với đống đồ trang điểm vậy? Chị
đang nghĩ cách bắt nạt em lần nữa phải không?”
Có phải
chị ấy định vẽ lên mặt tôi trong lúc tôi đang ngủ!?
“Ý em
là gì khi nói bắt nạt? Điều đó nghe không hay đâu. Em nên nói là nâng niu em
hay là chơi một trò chơi khăm nho nhỏ với em thôi!”
“À, bất
cứ thứ gì chị nói thì chẳng quan trọng nữa! Tốt thôi, thế nói em nghe chị đang
chơi trò chơi khăm gì vậy!?”
“Liên
quan đến tình dục.”
“RA
NGOÀI NGAY!”
“Chị
hiểu rồi. Vậy thì coi nó như là ôn tập cho đêm qua. Chị sẽ đi ra nếu em dịch
câu đó sang tiếng Anh một cách chính xác.”
Chết
tiệt! Một bài kiểm tra ngay lúc này ư? Chị tôi thật là quá đáng khinh! Dù sao
đi nữa, tôi chỉ cần đuổi chị ấy ra khỏi phòng mình.
“Take
off!”
“Trừ 10
điểm.”
Chết
tiệt! Trừ điểm lần nữa sao! Chẳng phải nó nhứ thế sao? Để tôi xem nào… ‘take’
mang nghĩa là bước đi hoặc ‘đi’, và ‘out’ sẽ có nghĩa là ‘ra ngoài’ ở đây. Nếu
tôi ghép chúng lại…
“Take
ou— ”
“Thật
không may mắn thay, nếu em định nói ‘take out’, chị sẽ phải đem
Aki-kun ‘về’ phòng của chị và diện em như là một con búp bê.”
“Take
ouch!”
Điều
này thật tệ! Phải nhanh chóng thoát khỏi chuyện này—
“Em vừa
nói ‘take ouch’ sao? …Trừ thêm 10 điểm nữa.”
—Tôi
lại sai lầm một lần nữa.
Không
không. Tiếng Anh của từ ‘đi ra’ là gì nhỉ…là, là gì nhỉ…
“Aki-kun,
chẳng phải em muốn nói là ‘take off clothes’ phải không?”
Có lẽ
chị ấy không thể chịu được việc thấy tôi hoảng loạn như vậy vì thế chị ấy giúp
tôi một chút. Thật tuyệt! Tôi không biết nó có nghĩa là gì nhưng tôi có lẽ sẽ
thoát được!
“Đúng,
đúng vậy! Nó đó! ‘Take off clothes, hurry!’”
“Chị
hiểu rồi. Nếu Aki-kun nói vậy, thì chị chỉ có thể từ bỏ việc kết hôn thôi.”
Cái gì!
Nghĩa của ‘take off clothes’ là gì? Tại sao chị ấy lại nói
rằng chị ấy chỉ có thể từ bỏ việc kết hôn!
“Được
rồi, cân nhắc toàn bộ hình phạt từ ngày hôm qua, đủ với những trò đùa rồi.”
“Ơ? Trò
đùa? Thế còn việc trừ điểm thì sao?”
“Chị
thì nghiêm túc với phần đó.”
“ĐỒ ÁC
QUỶ!”
Trong
trường hợp đó, tôi sẽ phải bị trừ 240 điểm. Chết tôi rồi. Mỗi ngày càng tệ hơn…
“Một
lưu ý nhỏ là ‘take off clothes’ được dịch ra là ‘cởi bỏ quần
áo’. Thật là, Aki-kun của chúng ta đây thật là biến thái.”
“Ahahaha,
chị đang nói gì thế. Cho dù em thấy chị khỏa thân đi nữa thì cũng không có lợi
gì cho em dù chỉ một chút.”
“…Trừ
em thêm 30 điểm.”
“CHỊ
ĐÚNG LÀ ÁC QUỶ.”
Sẽ có
vấn đề thật sự nếu một em trai thích thú với cơ thể khỏa thân của người chị
đấy.
“Nhắc
mới nhớ, trong khi Aki-kun đang ngủ sáng nay, chị đã dùng cái cớ dọn dẹp để
kiểm tra phòng của em.”
“Cái
cớ…đó không phải là thứ mà chị có thể chỉ nói không thôi…”
“Chị
tìm thấy thêm hai cuốn sách H nữa.”
“HAAAUUU!!”
Làm sao
người này lại có thể tìm thấy những cuốn sách cũ mà đến chính tôi cũng hoàn
toàn quên mất…
“Vì thế
chị sẽ trừ em thêm 20 điểm nữa.”
“Uu…vậy
là chị trừ mỗi cuốn sách 10 điểm, và hai cuốn là 20 điểm?”
“Không,
em nhầm rồi.”
Ơ?
Không phải thế sao?
“Chị đã
tìm thấy sáu cuốn sách cho đến giờ, nhưng chẳng có cuốn nào nói về tình cảm với
chị gái, vì thế chị trừ em 20 điểm.”
“CHẲNG
PHẢI NHƯ THẾ LÀ QUÁ VÔ LÍ ĐÓ SAO?”
Tôi đã
có chị gái rồi, làm sao tôi thậm chí lại có thể đi mua những cuốn sách ero kiểu
đó!? Nói đến việc đó, vì chị ấy là chị ruột của tôi, chẳng phải chị ấy nên thấy
kinh tởm nếu chị ấy thấy những thứ đó sao?
“Chị có
thể hơi nghiêm khắc một chút, nhưng chị hi vọng rằng điều đó sẽ coi như là một
bài học tốt cho em. Đây là tình yêu của chị dành cho em.”
“AI MÀ
LẠI CÓ THỂ TIN MỘT CÁI CỚ KHÔNG THỎA ĐÁNG ĐÓ SAU KHI CHỊ RÕ RÀNG THỂ HIỆN Ý
THÍCH CÁ NHÂN CỦA MÌNH?!”
“Được
rồi, em nên đi ngay sau khi ăn sáng đi. Hôm nay chị phải đi làm việc.”
“Uu…mình
không thể chịu đựng một cuộc sống như thế này…”
Làm sao
mà sống chung với một thành viên trong gia đình lại đau khổ như thế này?
☆
“Việc
là thế đấy, Yuuji. Vì thế hãy có thêm một buổi học nhóm vui vẻ lần nữa nha!”
Sau giờ
học, tôi dọn cặp với tốc độ nhanh nhất có thể và nhanh chóng chạy đến bàn của
Yuuji.
“…Akihisa.
Những lời đó nghe thật sự ghê tởm khi chúng chẳng phải là thứ mà cậu bình
thường sẽ nói.”
“Cậu
nói gì cũng được. Tớ chẳng bận tâm với việc nghĩ về những điều người khác nói.”
Càng
nhiều điểm bị trừ, tôi càng không có việc gì khác để làm ngoại trừ cố gắng nâng
điểm mình lên.
“Cái
quái gì thế, cậu lại bị trừ điểm nữa sao?”
“Ừ…chị
tớ kiểm tra tiếng Anh của tớ vào sáng này…”
Kiểm
tra khi tôi chỉ vừa mới thức dậy; phải có giới hạn về một người có thể đáng
khinh đến thế nào chứ! Nhưng tôi đoán thời điểm nào cũng không quan trọng, vì
tôi cũng chẳng thể nghĩ ra câu trả lời…
“Thật
sao? Vậy cậu bị trừ bao nhiêu điểm rồi?”
“Tổng
cộng, 290. Thật là tệ.”
“290,
sao. Có vẻ như cậu phải đạt ít nhất 1090 điểm trong kì thi cuối kì này.”
“Đúng.
Cho dù tớ trong tình trạng tốt, điểm tối đa của tớ cũng vào khoảng 1000. Nếu tớ
không thể kiếm thêm 50 điểm nữa…”
Nếu tôi
có thể đạt được 1100, nó sẽ là số điểm trung bình của lớp E. Thật lòng mà nói,
tôi chẳng có tự tin vào việc đó.
“Nếu
chỉ có thế, cậu có thể làm được điều đó.”
“Ơ?
Thật sao?”
“Nếu
cậu chịu học như điên để ghi nhớ những thứ cần nhớ, cậu có thể nâng điểm mình
lên. Trong trường hợp của cậu, Lịch Sử Thế Giới sẽ là cơ hội tốt cho cậu. Tớ
nhớ nó chỉ khoảng 50, 60 điểm?”
“Ừ. Cậu
thật sự nhớ điều đó.”
“Dù gì
thì tớ cũng là lớp trưởng của lớp F.”
Yuuji
sẽ kiểm tra điểm của mọi người trước khi bắt đầu một cuộc chiến triệu hồi. Là
người ra lệnh, cậu ấy chắc chắn phải biết điểm của lớp của cậu ấy.
“Có vẻ
như là người chịu trách nhiệm cho kì kiểm tra cuối kì sẽ khác với lúc thi xếp
lớp—người đó sẽ là thầy Tanaka. Đây là một điều tốt đối với cậu, đúng không?”
“Thầy
Tanaka…nếu thầy ấy là người ra đề, thì việc kiếm điểm sẽ dễ dàng hơn rất
nhiều.”
Thầy Tanaka,
người phụ trách môn Lịch sử Thế Giới, là một người trung niên dễ dãi. Vì những
bộ đề của thấy ấy thì rất đơn giản, thầy ấy được đánh giá cao trong giới học
sinh.
Thường
thì, những câu hỏi đơn giản thì không thể đánh giá điểm số tốt hay xấu, và một
bài kiểm tra mà không đánh giá tiêu chuẩn tốt hay xấu thì nó là vô nghĩa.
Nhưng
đối với tôi hiện giờ, đây là thứ mà tôi thực sự cần đến. Bên cạnh đó, điều quan
trọng không phải là để thi đua với các lớp khác, mà là để kiếm điểm.
“Việc
kiếm điểm từ những môn chỉ cần ghi nhớ thì nên dễ hơn những môn mà cậu giỏi.”
“Câu
nói đúng. Cho dù tớ bắt đầu học toán bây giờ, tớ có thể sẽ không đạt được điểm
tốt.”
Với
tôi, chìa khóa để kiếm điểm trong kì kiểm tra cuối kì này sẽ là Lịch Sử Thế
Giới.
Trong
khi tôi và Yuuji thảo luận việc làm cách nào để đối phó với bài kiểm tra và
những thứ như vậy, Hideyoshi, người mà đang cầm cặp của mình, bước về phía
chúng tôi.
“Các
cậu đang thảo luận gì thế? Có phải chúng ta sẽ có một buổi học nhóm nữa ở nhà
Akihisa?”
“Nhà
tớ? Un…chị tớ đã ra ngoài làm việc, vì thế chị ấy sẽ không có mặt vào ban đêm,
các cậu có thể đến. Nhưng…”
“Nhưng?”
“Tốt
hơn là nên đến nhà Yuuji học. Tốt hơn là lâu lâu phải đổi chỗ khác nhà tớ chứ.
Và nhà tớ thì không có bất kì cuốn sách tham khảo nào cả, vì thế chúng ta không
thể học được nếu có thứ chúng ta cần không có.”
Tôi
ngay lập tức đề xuất ý kiến rằng chúng tôi nên học tại nhà Yuuji.
Đó
không phải là lời nói dối khi tôi nói rằng tôi không có bất kì cuốn sách tham
khảo nào cả, nhưng lí do tôi chọn nhà Yuuji bởi vì thật ra tôi muốn lôi cậu
theo. Tên Yuuji đó không bao giờ thích thú với những thứ mà cậu ấy không quan
tâm, vì thế nếu tôi không làm vậy, tôi lo rằng cậu ấy sẽ không dạy tôi nữa. Cậu
ấy nói sẽ giúp tôi vì lợi ích của cuộc chiến triệu hồi lần tới, nhưng tôi phải
chuẩn bị trước.
“Chúng
tớ có thể không, Yuuji? Cậu đã đến nhà tớ một cách hung bạo ngày hôm qua rồi.”
“Chà,
đúng là bọn tớ có xông vào nhà cậu hôm qua…”
Yuuji
lưỡng lự một chút,
“Được
rồi vậy, chúng ta sẽ đến nhà của tớ vậy. Mẹ tớ sẽ đi một chuyến du lịch đến
suối nước nóng và không có ở nhà bây giờ. Thật sự là rất may mắn.”
Tôi
không biết chuyện gì đáng để vui khi mẹ của Yuuji không có mặt ở nhà, nhưng cậu
ấy đồng ý một cách nồng nhiệt. Giờ thì tôi có thể hỏi cậu ấy dạy tôi vào hôm
nay.
“Trong
trường hợp đó, tớ có thể tham gia không? Thật sự là khó để có động lực khi học
một mình.”
“Tất
nhiên là được rồi. Hay đúng hơn là, các bạn khác cũng tập trung lại đúng không?
Trong trường hợp đó, tốt nhất là tập hợp họ lại để tiết kiệm thời gian.”
“Cậu
nói đúng. Nè, Muttsulini, Himeji, Minami!”
Tôi la
lên với ba người nữa đang chờ trong lớp học.
“Vâng,
có chuyện gì thế, Akihisa-kun?”
“Gì
nào?”
“…Chúng
ta sẽ đi đâu?”
Đã dọn
cặp xong, bộ ba xách cặp bước về phía chúng tôi.
“Ừ. Bọn
tớ định đến nhà Yuuji học. Nếu các cậu ổn với…”
Có lẽ
vì chuẩn bị cho kì kiểm tra cuối kì sắp đến, mọi người đều hoàn toàn đồng ý.
☆
Sau một
cuộc đi bộ dài mười lắm phút từ trưởng, chúng tôi đã đến nhà của Yuuji, nằm
ngay góc của một khu dân cư.
“““Xin
cho chép chúng tôi.”””
Sau khi
cởi giày tại hành lang, chúng tôi vào nhà từng người một.
Không
như nhà của tôi, nhà của Yuuji là một căn nhà hai tầng và trông rộng hơn nhà
của tôi. Học ở đây sẽ dễ dàng hơn đây.
“Yuuji,
không có ai ở nhà hết sao?”
Tôi bước
tới trước và hỏi Yuuji, người mà chuẩn bị dẫn chúng tôi vào phòng của cậu ấy.
“À, giờ
thì ba tớ vẫn còn làm việc, và mẹ tớ đã đi du lịch suối nước nóng với bạn từ
thời phổ thông của bà ấy, vì thế đừng ngại gì và coi như là nhà của các cậu.”
“Tớ
hiểu rồi. Lần cuối khi tớ đến đây, có vẻ như họ hàng của cậu cũng chẳng ở nhà,
Yuuji.”
“Đúng.
Nhưng nó sẽ tốt hơn nếu bọn họ chẳng ở nhà trong nhiều phương diện nào đó.”
Yuuji
cười vui vẻ và mở của dẫn đến phòng khách, và rồi,
“……(Guchi
guchi guchi guchi)!”
Có một
người phụ nữ đang tập trung bốp nổ túi bong bóng.
“…”
—RẦM!
Yuuji
không nói không rằng đóng của lại.
“Yu,
Yuuji? Người mà đang bốp đống bịch bong bóng mà chất đống như một ngọn đồi kia
là—”
“…Một
người nào đó mà tớ chẳng biết.”
“Đó, đó
có phải là mẹ của Sakamoto…? Tại sao dì ấy lại bốp nổ nhiều bịch bong bóng như
thế…”
“Ừ,ừ,
chẳng phải là có quá nhiều sao? Nếu dì ấy muốn bốp nổ nhiều như vậy, sẽ mất
khoảng 1, 2 giờ đấy.”
“…Thật
là một sự tập trung đáng kinh ngạc.”
“Có
phải công việc của mẹ Sakamonoto là bốp nổ bịch bong bóng?”
Rất
nhiều ý kiến xuất hiện trong đầu mọi người. Việc vừa rồi là gì thế…
“Chắc
chắn là một bệnh nhân rối loạn tâm thần nào đó. Không biết sao lại có thể lọt
vào nhà tớ, bởi vì mẹ tớ phải đi du lịch đến suối nước nóng rồi.”
Thật là
hiếm khi thấy Yuuji nói một lời nói dối mà mọi người có thể nhìn thấu như vậy.
Yuuji có thể lừa trái tim người khác như một tay lừa đảo chuyên nghiệp và tôi
nghĩ rằng tên Yuuji đầy xấu xa như thế chẳng khác gì một tên quỷ thật cả, vì
thế tôi thấy ngạc nhiên với câu trả lời của cậu ấy ngay lúc này.
Yuuji
đã đóng cánh cửa dẫn đến phóng khách lại, và giờ chúng tôi chỉ có thể đứng ở
hành lang. Vào lúc đó, giọng nói của người lạ đó vang lên.
“Ôi
trời? Mình không nghĩ là đã trễ đến mức này. Mình nhớ là Yuuji chỉ vừa mới đi
học.”
Có vẻ
như người ở trong đó đã bốp nổ bịch bong bóng trong gần tám giờ đồng hồ.
“Mình
sẽ làm xong đống còn lại sau khi ăn trưa vậy.”
Và có
vẻ như dì ấy vẫn còn muốn tiếp tục.
“MẸ
CHẾT TIỆT! MẸ ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ!?”
Có vẻ
như không thể chịu đựng hơn nữa, Yuuji cuối cùng cũng bước vào phòng khách.
Thật sao? Người đó thật sự là mẹ của Yuuji…
“Ôi
trời, Yuuji. Con đã về rồi.”
“TẤT
NHIÊN LÀ CON VỀ RỒI! TẠI SAO MẸ LẠI Ở NHÀ!? CHẲNG PHẢI MẸ ĐÃ NÓI RẰNG MẸ SẼ ĐI
DU LỊCH SUỐI NƯỚC NÓNG VÀ Ở LẠI ĐÓ SAO!?”
“Về
việc đó, có vẻ như mẹ đây đã nhầm lẫn về thời gian. Tháng Bảy và tháng Mười Một
rất dễ nhầm nếu nhìn thoáng qua. Rắc rối làm sao.”
“LÀM
SAO MÀ NÓ CÓ THỂ NHẦM ĐƯỢC CƠ CHỨ!? CON SỐ THÌ KHÁC NHAU MÀ, VÀ MỘT CÁI THÌ MỘT
CHỮ SỐ TRONG KHI CÁI KIA THÌ HAI CHỮ SỐ! HAI THỨ ĐÓ HOÀN TOÀN KHÁC NHAU!”
“Con
thật là, Yuuji, coi mẹ như là một học sinh phổ thông ngây thơ vậy.”
“ĐỪNG
CÓ SỬ DỤNG CÁI CỚ KHÔNG THẤY XẤU HỔ ĐÓ NỮA ĐỂ THOÁT KHỎI VẤN ĐỀ! THỜI KÌ VÀNG
SON CỦA MẸ ĐÃ KẾT THÚC HƠN MƯỜI NĂM TRƯỚC RỒI!!”
“Ôi
trời, đó có phải là bạn của Yuuji?”
“THẬM
CHÍ LÀ MẸ CÒN KHÔNG LẮNG NGHE CON NÓI NỮA SAO!?”
Chúng
tôi thật sự choáng váng trước một cuộc nói chuyện đầy điên rồ như vậy. Thật,
thật kinh ngạc…tôi nên miêu tả nó như thế nào nhỉ? Dù sao đi nữa…nó thật đáng
kinh ngạc…
“Mọi
người, chào mừng đã đến đây. Yuuji của dì đã làm phiền các con rất nhiều. Dì là
mẹ của nó. Cứ gọi dì là Yukino.”
Dì
Yukino cười với chúng tôi một cách đầy tử tế và nói một cách đầy trang nhã. Cái
sự hiện diện đầy dịu dàng mà dì ấy tỏa ra thật sự khó có thể tưởng tượng rằng
dì ấy có bất kì quan hệ huyết thống nào với Yuuji.
Và hơn
nữa, sau khi trông thấy vẻ ngoài của di ấy, có một thứ mà tất cả chúng tôi còn
kinh ngạc.
“Sakamoto?
Mẹ của cậu…thật quá trẻ, đúng không?”
“Đúng
vậy…tớ cảm thấy rằng mẹ của Yuuji quá trẻ đến mức dì ấy chưa sinh bao giờ…”
“…Một
người đẹp.”
“Tớ cảm
giác rằng dì ấy như là chị của Sakamoto-kun hơn~”
Đúng
như những gì mọi người nói, dì ấy trông như một người chị, người mà chỉ lớn hơn
Yuuji một chút thay vì là người mẹ. Nhắc đến đây, dù sao đi nữa thì dì ấy bao
nhiêu tuổi rồi?
“Mọi…mọi
người, cứ vờ rằng các cậu chưa bao giờ gặp mẹ tớ và đi đến phòng tớ nào.”
“U,un.
Xin hãy bỏ qua sự làm phiền của chúng con.”
Sau khi
cúi đầu chào mẹ của cậu ấy, chúng tôi đi lên phòng của Yuuji ở lầu hai.
“Mọi
người, một chút nữa dì sang mang trà đến nha.”
Mọi
giọng nói đến từ phòng khách. Thật tuyệt khi có một người mẹ trẻ, đep và diu
dàng…mặc dù nó có cảm giác hơi kì cục.
“Phòng
tớ đây. Xin mời vào.”
Chúng
tôi bước vào phòng Yuuji khi cậu ấy dẫn chúng tôi vào.
Một khi
chúng tôi vừa bước lên lầu, chúng tôi đến ngay phòng của Yuuji. Căn phòng khá
gọn gàng, điều mà thật sự đáng ngạc nhiên. Đối với căn phòng dành cho một
người, nó khá là rộng.
“Nói
đến đây,cũng đã khá lâu từ khi tớ đến nhà của Yuuji.”
“Tớ
cũng nói thế.”
“…Tớ
cũng vậy.”
Có vẻ
sau lần tôi đến đây vào mùa thu năm trước cùng với Muttsulini và Hideyoshi, thì
chúng tôi chưa bao giờ vào nhà Yuuji lần nào nữa.
“Ơ?
Bình thường các cậu không đến sao?”
“Thường
thì, bọn họ sẽ đến nhà tớ. Chúng tớ hiếm khi sang nhà Yuuji, hay thậm chí
Muttsulini hay Hideyoshi.”
“Nơi đó
thì tuyệt và rộng rãi. Nhà của Akihisa thì vẫn là tốt nhất.”
“Đó bởi
vì Akihisa đã quá xa xỉ khi sống trong một ngôi nhà lớn như thế.”
“Còn ba
bữa ăn thì khác.”
Đúng,
đúng, nhưng tôi phải coi coi điểm của những bài kiểm tra cuối kì này có quyết
định được việc tôi có thể sống cuộc sống một mình đầy xa vỉ vui vẻ được hay
không.
“Nhưng…với
quá nhiều người như vậy, phòng tớ sẽ quá nhỏ, sẽ rắc rối đây…”
Có sáu
người chúng tôi cả thảy. Nếu chúng tôi chỉ nói chuyện chơi, thì nó sẽ không
sao, nhưng nếu chúng tôi mở tất cả tập sách ra, căn phòng sẽ trở nên nhỏ và khó
có thể di chuyển.
“Chúng
ta không thể xuống phòng khách sao?”
“Không
phải là chúng ta không thể, nhưng mẹ tớ thì ở đấy. Khi bà ấy ở xung quanh, thì
chúng ta không thể nào học được.”
Yuuji
thể hiện một cái nhìn hoàn toàn đầy khó chịu. Có thể đây là ngày may mắn của
tôi khi biết thêm điểm yếu của cậu ấy ngoài Kirishima ra.
“Thật
là, sao cậu có thể nói thế, Sakamoto-kun? Coi mẹ cậu như là một dạng rắc rối
vậy.”
“Himeji,
cậu nói thế vì cậu không sống với một người mẹ như thế. Nếu cậu sống với mẹ tớ
trong vòng 24 giờ một ngày trong cùng một mái nhà, cậu sẽ thấy rằng có rất
nhiều điểm cậu phải rầy bà ấy—”
Prrr!
Prrr!
Khi
Yuuji đang trả lời lại, một tiếng động điện tử đột nhiên vang lên trong phòng.
Có thể điện thoại của ai đó đang reo.
“À,
điện thoại của tớ. Xin lỗi, tớ nghe điện thoại đây.”
Minami
lấy điện thoài từ túi của cái váy ra và đặt lên tai. Không phải là một tin nhắn
mà là một cuộc điện thoại trực tiếp. Có chuyện gì gấp sao?
“Alo?
À, Mut—mẹ ư. Chuyện gì ạ?...Un..un. Con hiểu rồi, vậy đi.”
Cuộc
gọi chỉ kéo dài chưa đầy một phút khi Minami bỏ điện thoại vào túi lại.
“Có
chuyện gì xảy ra sao, Minami?”
“Ừ…thường
thì mẹ tớ không phải đi làm và có thể ở nhà…nhưng có vẻ công ty đột nhiên có
việc gấp, vì thế mẹ tớ phải ra ngoài.”
“À, vậy
aso? Thế Hazuki là người duy nhất ở nhà, phải không?”
“Ừ, xin
lỗi mọi người, có lẽ tớ phải về nhà hôm nay rồi. Hãy học chung lần tới nữa
nhá.”
Tôi
hiểu rồi. Thật đáng tiếc, nhưng không thể làm gì được. Hơn nữa, để một đứa trẻ
học tiểu học ở nhà một mình là rất quá đáng.
Minami
đã lấy cặp và chuẩn bị rời khỏi phòng Yuuji. Nhưng vào đúng lúc đó, Yuuji gọi
Minami.
“Chờ
đã, Shimada. Trong trường hợp đó, tại sao chúng ta không dời việc học nhóm sang
nhà cậu?”
“Ơ? Nhà
tớ sao?”
Nhà của
Minami. Tôi hiểu rồi, đó một ý kiến hay.
“Đó
không phải là một ý kiến tồi. Em gái của Shimada cũng đã biết chúng ta, và
phòng của Yuuji thì đầy người nên hơi chật một chút đây.”
“Và
chúng ta khó thể gặp Hazuki-chan nữa.”
“…Tớ có
thể nấu ăn cho cậu.”
Cả đám
chúng tôi đều đồng ý với lời đề nghị này. Quan trong nhất là, có vẻ như Yuuji,
người mà đề nghị ý kiến này, muốn thay đổi địa diểm dù thế nào đi chăng nữa.
“Nếu
cậu đồng ý, Minami, chúng tớ có thể đến đó chứ?”
“Ừ…cậu,
cậu nói đúng…”
Thật
lạ? Nghe như có vẻ Minami không thích cho lắm. Tôi thì thấy đó là một ý kiến
hay.
“V, vậy
thì qua nhà tớ nào…”
Sau khi
đắn đo một lúc, cuối cùng thì Minami cũng đồng ý. Thật tuyệt, giờ Hazuki sẽ
không cảm thấy cô đơn nữa, và mọi người có thể tập hợp cùng nhau học.
“Nhưng
cậu tuyệt đối không được vào phòng tớ!”
Vì một
vài lí do, Minami nhìn thẳng vào mắt tôi khi nói điều đó. Trông tôi như là
người sẽ tự tiện vào phòng con gái ư? Và nghĩ rằng Minami lại nghĩ phải cảnh
giác với tôi hơn là Muttsulini. Ân hận làm sao!
“Được
rồi. Đã quyết định như thế, nhanh đi thôi nào! Nhóc con ấy sẽ cảm thấy cô đơn
nếu chúng ta để nhóc ở nhà một mình đấy!”
Sau khi
nói điều đó, Yuuji đẩy chúng tôi từ phía sau và nhanh chóng đi ra hành lang.
Cậu ấy thực sự ghét có mẹ ở nhà trong khi học lắm sao?
Yuuji
đi vào phòng khách trong khi chúng tôi mang giày ở ngoài hành lang, và nói với
dì Yukino.
“Mẹ ơi,
con ra ngoài đây. Còn những món dư từ hôm qua trong tủ lạnh đấy, mẹ lấy nó ra
và đun lại để cho bữa tối đi.”
“Ôi
trời, con lại ra ngoài à? Mẹ chỉ mới vừa pha trà.”
“Con
xin lỗi, vì có việc đột xuất…nói đến nó, tại sao mẹ lại đang cầm chai tương
vậy?”
“Tương
ư? Ôi trời, mẹ cứ tưởng nó là cà phê.”
“Mẹ…con
sẽ không đòi hỏi mẹ phải ghi nhớ màu hay mùi vị, nhưng ít ra thì mẹ cũng phải
đọc nhãn chai chứ..”
Chuyện
gì đang xảy ra thế? Tại sao tôi lại có cảm giác rằng Yuuji cảm thấy bơ phờ khi
ở nhà hơn cả ở trường.
☆
“Chị về
rồi nè. Em có ở nhà không, Hazuki?”
Minami
lập tức gọi vào nhà khi cậu ấy mở cửa dẫn vào hành lang.
“Waa,
chị? Chị, chị về rồi?”
Một
hình dáng nhỏ nhắn chạy vụt ra từ phía kia của hành lang.
Cô gái
với đôi mắt hình quả hạnh chếch lên phía trên và hai chùm tóc đuôi gà được cột
lên bời những cột tóc hình bươm bướm là em gái của Minami—Shimada Mizuki.
“?
Hazuki? Em vừa mới từ phòng chị đi ra phải không?”
Có vẻ
như Hazuki mới vừa chạy ra từ phòng của Minami.
“À,
auu…thật ra bởi vì…bởi vì hơi buồn khi ở một mình, nên Hazuki đã đi qua phòng
của chị…”
Nghe
Hazuki có vẻ như em ấy thực sự có điều gì đó không muốn nói, và có thứ gì đó
giấu trong túi của parka của em ấy.
“Em qua
phòng chị để lấy con gấu bông phải không? Chị sẽ không giận vì việc đó đâu?”
“Th,
thật ư? Cám ơn chị.”
Tốt
tốt. Minami vỗ nhẹ đầu của Hazuki. Tôi thấy cuộc nói chuyện của hai người ấy đã
kết thúc, và bước lên từ phía sau Minami để chào Hazuki.
“Chào
em, Hazuki.”
“A!
Baka onii-chan!”
Khi
thấy tôi đến, Hazuki, không một lời thứ hai, nhảy đến tôi với đôi tay dang
rộng. Sau khi ôm eo tôi, Hazuki dụi đầu vào eo tôi vài lần. Un un, đúng là em
của Minami…trán của em ấy vừa vặn một cách chính xác với bụng của tôi.
“Xin
chào, Hazuki-chan. Bọn chị cũng đến nè.”
“Waah.
Cả chị xinh đẹp cũng ở đây. Có nhiều khách hôm nay quá!”
Một đứa
trẻ học tiểu học phải ở nhà một mình thì phải rất cô đơn, vì Hazuki lập tức nở
một nụ cười ngay lúc mà em ấy thấy chúng tôi đến, và em ấy trông cực kì thích
thú. Một đứa trẻ thật thà như vậy thì rất hợp với cụm từ ‘ngây thơ’.
“Được
rồi, Hazuki, bỏ Aki ra nào, không thì những người khác không thể vào nhà được.”
“Được
ạ, em hiểu rồi. Baka onii-chan, mọi người, xin hãy đi theo em.”
“Được
rồi, được rồi, Hazuki, em không cần phải kéo anh vậy đâu. Anh sẽ theo—nn?”
Khi tôi
bị kéo dọc hành lang bởi Hazuki, tôi vô tình thoáng thấy bên trong một căn
phòng không khóa. Có một vài con gấu bông bên trong, và chính giữa có một con
gấu bông lớn khá quen thuộc. Con gấu đó có vẻ như đang cầm một cái gì đó.
Con gấu
bông đó đang cầm gì nhỉ? Nó trông như…một khung hình…?
“Đợi,
đợi đã, Aki!!?”
“Houe?”
Nghe
Minami gọi, tôi quay lại trong vô thức. Vào lúc đó, trán tôi, mũi và cằm bị
đánh bởi một lực mạnh. Ngay khi tôi bị mất thăng bằng, các khớp nối ở cổ tay
tôi bị văn với một lực đầy tàn bạo làm cho chúng bị trật.
“Cậu
đang nhìn gì thế hả?”
Tôi cho
là tôi đang nhìn vào hố địa ngục.
“Nghe
nè! Đây là căn phòng mà cậu không được phép vào!”
Minami
nhanh chóng đóng cánh cửa lại, và vào lúc đó, Muttsulina cũng thăng cùng tôi
với cổ tay bị trật. Sau đó Minami quay lại và chỉ tôi một cách đầy giận dữ. Un,
thoải mái đi, tôi chắc chắn sẽ không mở cánh cửa đó đâu. Tôi biết rõ rằng cánh
cửa đó dẫn thẳng đến địa ngục.
“Thật
là, các cậu đang làm cái quái gì thế…em khỏe không, nhóc?”
“Hazuki
vẫn khỏe, anh cơ bắp.”
“Thật
ư? Thật tuyệt.”
Yuuji
với tay ra và vỗ lên đầu của Hazuki hai lần trước khi để tay lên đầu của em ấy.
Có vẻ như Yuuji thích đặt tay lên trán của Hazuki bởi vì sự khác biệt trong
chiều cao.
“Ồ đúng
rồi, có phải phòng khách nhà cậu hướng này không?”
“Đúng,
nó ở hướng này.”
Có vẻ
Yuuji đã lấy lại được sự điềm tĩnh và thái độ của mình ngay lúc cậu ấy bước ra
khỏi nhà. Nếu biết thế, tôi đã chọc cậu ấy nhiều hơn.
“Kiếm
chỗ ngồi đi. Tớ sẽ kê thêm bàn.”
Minami
bước qua trước chúng tôi và chuẩn bị để dời bàn lại để chúng tôi có thể mở sách
ra và đọc.
“? Chị
ơi? Tại sao chị lại cần bàn? Chị chơi bài ư?”
Hazuki
nghiêng đầu với một cách khỏ hiểu khi em ấy thấy hành động của Minami.
À, đúng
rồi. Chúng tôi vẫn chưa nói với Hazuki lí do tại sao chúng tôi lại sang nhà của
em ấy.
“Hazuki.
Trường chị sắp có kì kiểm tra cuối kì, vì thế chị dẫn bạn về nhà để học.”
Nghe
thấy lời giải thích của Minami, Hazuki thể hiện một cái nhìn đầy cô đơn và nhìn
xuống một chút.
“Auu…vậy
là chị chuẩn bị học bài…Hazuki chỉ có thể quay về phòng và không làm phiền
chị…”
Tôi nên
nói là em ấy thật sự biết cách đọc tâm trạng hay là rất biết nhận thức. Hazuki
chuẩn bị quay về phòng em ấy dù chúng tôi chẳng nói gì.
Đây
thực sự là một cách cư xử mà một đứa trẻ ngoan cần có, nhưng..
“Chờ
chút, Hazuki. Nếu em không thấy chán, tại sao em không ở lại học chung với bọn
anh? Em có thể làm bài tập về nhà hay học bài gì đó.”
Thật
không phải là một điều tốt khi một đứa trẻ có thể đọc được tâm trạng của mọi
người. Em ấy đã rất vui khi thấy chúng tôi đến. Chẳng phải là sẽ rất buồn khi
nếu em ấy phải trở lại căn phòng một mình như thế?
“Ơ?
Hazuki có thể ở lại học cùng mọi người?”
Nét mặt
em ấy ngay lập tức rạng rỡ hẳn lên.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment