TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 93
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 93:
Trương Thiên Anh cười cho ta ngồi,
ta vẫn đứng nói:
"Trương công công có chuyện gì cứ việc sai bảo, ta còn y
phục cần phải giặt."
Trương Thiên Anh nói:
" Ta không phải đã lệnh
cho người khác giặt thay rồi sao?Trước kia khi ngươi chưa đến, Vương công công
đã đến thu xếp dặn dò, ngay sau đó Thập Tứ gia lại phái người đến dặn dò. Lại
nói, ta ngược lại nên đa tạ ngươi, bằng không loại người như chúng ta đây sao
có thể lọt vào mắt của Thập Tứ gia được chứ."
Ta cười nói:
" Khoảng thời
gian này "thật sự may mắn" công công "chiếu cố" !"
Hắn
đi tới bên cạnh ta, đầu ghé sát, dùng mũi ra sức hít hà lẩm nhẩm nói:
"Thật
thơm mát! Khó trách người đi rồi, Vương công công vẫn còn lưu luyến,mong ngóng
mà vội vã tới đây dặn trước vài tiếng. Một cô nương giống như hành nước thế
này[ý nói yêu kiều], đừng nói chi Vương công công thương yêu ngươi đến vậy,
ngay cả ta cũng cảm thấy nên thương yêu ngươi nhiều một chút!"
Một mặt nói
một mặt muốn nắm lấy tay của ta.
Ta vội vàng nhảy tránh hắn vài bước,
trong lòng cuồng nộ. Áp chế suy nghĩ bức xúc muốn tát cho hắn một bạt tai, cúi
người nói:
"Công công nếu không có chuyện gì sai bảo,Nhược Hi xin cáo
lui."
Hắn chau mày quan sát ta vài lần, khoát khoát tay nói:
" Có
lòng giữ ngươi lại uống chén trà, ngươi lại không thèm nhìn đến cái mặt này.
Thôi về đi!"
Ta xoay người đi ra, trong lòng vừa
đau vừa tức, trong cung cũng có một số thái giám làm chuyện đồi bại đối với
cung nữ, ta tuy mơ hồ biết, nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày chính
mình lại gặp phải. Trương Thiên Anh, tốt nhất ngươi nên đem hùng tâm gan báo
thu lại đi, ta chưa từng có suy nghĩ hại người, nhưng không có nghĩa ta sẽ
không bao giờ hại người. Lại nghĩ,Thập Tứ nếu đã qua đánh trước vài tiếng, hắn
hẳn là chưa đến mức to gan lớn mật mà làm cuồng. Nếu không thì hôm nay cũng sẽ
không gọi đến rồi lại thả cho về thế này.
Lấy lại đống y phục trong tay bọn
Diễm Bình,ra sức mà nện mà giã. Hăng sức làm việc nửa ngày,cảm giác lộn mửa
trong lòng mới lắng xuống.
Buổi tối sau khi dùng nước ấm rửa sạch
tay, lấy cao trị nẻ mấy ngày trước Ngọc Đàn đem tới, nhẹ nhàng bôi trên tay.
Màu sắc thuốc cao đỏ tươi, mùi vị thơm ngọt, hoàn toàn không có mùi khó chịu
như các loại cao trị nẻ khác.Mới vừa bôi thứ thuốc thượng hạng chưa được bao
lâu, chợt cảm giác tay nóng rát đau nhức, vội lao ra khỏi phòng đi xối nước. Diễm
Bình cười cười đứng ngay cổng nhìn ta rửa tay,
" Thuốc cao tốt như vậy sao
lại gột tẩy hết đi thế?"
Thuốc cao gặp nước biến chất, chỉ thừa lại trên mặt
nước một lớp bột ớt cay nhờ nhờ nổi.
Sau khi về phòng, cẩn thận xem xét
tất cả các loại cao mỡ bôi mặt bôi tay, tất cả mọi thứ đều có thêm thành phần
khác, bột ớt cay, bột kiềm, thậm chí còn có cả đất sét, ta nhàn nhạt liếc nhìn
vẻ mặt cười cợt của Diễm Bình, tiện tay đem tất cả quăng vào thùng rác.
Giữa tháng Một duy nhất một ngày được
nghỉ ngơi, đúng lúc gặp Ngọc Đàn cũng không phải làm việc, nàng kéo mạnh tay ta
đi ra, trên đường đi lại không nói một câu nào. Ta cười nói:
"Đừng buồn nữa
mà! Mấy ngày vất vả nhất đã qua đi, hiện tại sớm đã thành quen, cũng không cảm
thấy cực nhọc nữa."
Ngọc Đàn nói:
"Không phải vì việc này."
Ta hỏi:
"Vậy thì vì sao?"
Nàng trù trừ thấp giọng nói:
" Lý Am Đạt lệnh
muội thay thế chức vụ của tỷ."
Ta vỗ tay cười nói:
" Ta ngay từ đầu
cũng đoán được nên là muội. Đây là việc đáng mừng mà! Vì sao lại buồn chứ?"
Bỗng nhiên khóe mắt Ngọc Đàn đỏ ngầu, cúi đầu nói:
"Muội vẫn nghĩ rằng khi
Vạn tuế gia hết giận, có lẽ sẽ gọi tỷ tỷ quay trở lại."
Lòng ta chùng xuống cảm động, nàng
đối với ta giống như chị em ruột thịt vậy,kéo tay nàng thở dài:
"Thật là một
nha đầu ngốc mà!"
Ngọc Đàn sắc mặt rầu rĩ, ta cười vỗ về nàng,
"Ta cả
tháng chỉ có một ngày nghỉ như thế này, muội vì sao mới đến đã vội không vui chứ?"
Ngọc Đàn sửa lại sắc mặt, cười nói:
"Bây giờ trong viện chỉ có một mình muội, muội pha cho tỷ tỷ một ấm trà
ngon nhé!"
Ta không muốn làm xuôi đi hứng thú của nàng, gật gật đầu.
Hai người đang vừa đi vừa cười, một
giọng nói ở ngay sát phía sau, nhàn nhạt vang lên:
"Nhược Hi!"
Cả cơ
thể ta cứng đờ, dừng bước, Ngọc Đàn đã xoay người lại thỉnh an,
"Tứ Vương
gia cát tường!"
Ta hé cười nhẹ, chậm rãi xoay người
hành lễ. Hắn ra lệnh cho Ngọc Đàn:
" Ngươi lui ra trước đi!"
Ngọc Đàn
liếc mắt nhìn ta một cái, hành lễ xin cáo lui.
Tứ a ka xoay người lại đi chầm chậm,
ta nối gót theo sau, đi đến một chỗ yên tĩnh, hắn dịu giọng nói:
"Qua đây
một chút, để ta nhìn cho rõ nào."
Ta đi tới trước người hắn đứng yên. Hắn
lặng lẽ nhìn ta một hồi lâu mới hỏi:
"Nàng suy cho cùng đã làm gì? Là vì
nói giúp cho lão Bát phải không?"
Ta lắc đầu nói:
"Không phải."
Hắn hỏi:
"Vậy rốt cuộc đã gây nên chuyện gì? Chuyện gì mà có thể khiến cho
hoàng a mã luôn luôn yêu thương nàng lại nổi giận đến như vậy?"
Ta nói:
"Chuyện này ta không muốn nói."
Hắn khẽ thở dài:
"Thôi bỏ đi!
Không miễn cưỡng nàng. Những ngày này nàng sống có tốt không?"
Ta mỉm cười nói:
"Khá tốt!"
Hắn nắm lấy tay của ta nãy giờ vẫn luôn giấu sau lưng,nói:
" Đây mà là khá
tốt à? Nói thật cho ta biết!"
Ta nói:
"Đây là nói thật!Tuy là mỗi
ngày làm việc từ sớm cho đến tối,ăn uống sinh hoạt ngày thường cũng rất không bằng
trước,nhưng ta lại ít sợ hãi hơn rất nhiều.Ngày trước bình thường vừa mở mắt ,
đã lo lắng hôm nay không biết lại phát sinh thêm chuyện gì đáng sợ nữa đây,
hoàng thượng lại đem ta ban cho ai đó, giờ đây ta chỉ có biết đến mỗi chậu quần
áo đang chờ ta mà thôi."
Hắn lặng đi một lát, nói:
"
Nàng hãy nhẫn nại thêm một khoảng thời gian nữa, chờ cơn giận hoàng a mã qua
đi, ta sẽ đi xin ban nàng."
Trong lòng ta như có lọ ngũ vị trật đổ, vui,
đau,chua, khổ, ngọt lẫn lộn, hít một hơi thật sâu nói:
"Hoàng thượng sẽ
không đồng ý chuyện đó đâu."
Hắn nói:
"Thập Tam đệ bị giam cầm đến giờ
đã hơn hai năm, lòng nghi ngờ trong hoàng a mã hẳn là đã tan biến hết rồi. Hơn
nữa…Nàng cũng biết, ta hiện tại tương đối được lòng hoàng a mã. Cầu một chút
chung quy cũng có vài phần cơ hội. Chỉ sợ là danh phận cưỡng cầu cũng không được,
bất quá dù chỉ cho nàng làm thị thiếp của ta, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ
không để nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất."
Ta cắn môi trầm ngâm một hồi mới
nói:
"Hoàng thượng phạt ta đến Hoán Y Cục là bởi vì ta kháng chỉ bất tuân."
Đôi hàng chân mày hắn nhíu chặt, nghi hoặc nhìn ta.
" Hoàng thượng vốn định
đem ta ban cho Thập Tứ gia."
Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm,
"Hoàng a mã muốn đem nàng ban cho Thập Tứ đệ? Vì sao nàng không muốn?"
Ta cười nhẹ không nói. Hắn hỏi:
" Nàng không phải vẫn luôn muốn thoát khỏi
Tử Cấm Thành sao? Không phải chung quy muốn tìm một tiểu viện bình bình an an
mà sống qua ngày sao? Cơ hội tốt ở ngay trước mắt, vì sao không cần! Vì sao lại
muốn kháng chỉ? Thập Tứ đệ tướng mạo xuất chúng, văn tài võ lược cũng thuộc vào
loại giỏi nhất trong số huynh đệ chúng ta, hiện tại rất được hoàng a mã coi trọng,
đối xử với nàng lại vô cùng tốt, nàng đã quên giữa mưa to gió lớn đệ ấy đã vì
nàng mà quỳ cả một đêm ư? Nàng còn không hài lòng điều gì nữa?"
Ta nói:
"Chuyện đã qua đi, nhắc lại còn có ý nghĩa gì?"
Hắn cúi đầu không nói gì, cả buổi,
hốt nhiên ngẩng đầu nhìn ta kiên định nói:
"Nhược Hi, nàng nhất định nói
cho ta biết nguyên nhân."
Ta ôm lấy ngực, nghiêng đầu cười nói:
"Nghe
theo trái tim mình, nó không muốn, ta ít nhiều biện pháp đều không có."
Nét mặt hắn tựa như vui tựa như buồn, chăm chăm nhìn ta một lúc lâu mới nói:
"Tạo hóa trêu ngươi ư? Ta lại không tin vào cái việc không chính đáng này
! Ta không tin chúng ta không duyên phận! Ngay cả lão Thiên không cho, ta cũng
muốn đoạt lấy từ trong tay của ông ấy!"
Một mặt đưa tay khẽ ôm lấy khuôn mặt
ta, một mặt nói từng câu từng chữ:
"Ta nhất định sẽ cứu Thập Tam đệ ra,
cũng nhất định sẽ lấy nàng!"
Nói xong, vung tay áo xoay người bước nhanh
đi.
Ta lặng lẽ đứng yên lâu thật lâu,
mãi đến khi sắc trời chuyển đen, mới chầm chậm quay về phòng. Người chưa tới
trước cửa viện, thì thấy Chiêu Nam đứng ngay trước cổng vừa thấy ta lập tức chạy
vào trong viện. Trong lòng đầy thắc mắc, vội nhanh chân bước đi.
Khi đến cửa phòng, Chiêu Nam đang
kéo cửa muốn đi ra, trông thấy ta đến gần ,nói:
"Ngươi đã về đấy à?"
Ta cười kéo tay nàng, đẩy nàng vào phòng,
"Vì sao ta vừa mới trở về, ngươi
đã vội muốn đi chứ?"
Tay nàng có hơi run lên, lẩm bẩm nói:
" Không phải
ta muốn đi, chỉ là ta mở rộng cửa hít thở chút không khí thôi."
Diễm Bình cùng Lan Hoa ngồi trên
kháng cắn hạt dưa, tuy là đang lớn tiếng cười nói, sắc mặt lại có chút khác thường.
Ta nhìn lướt qua gian phòng tịnh không có gì khác thường, trong lòng vẫn thắc mắc,
liền giả vờ không chú ý từ từ đi quanh phòng, một mặt cố ý khi đi chốc chốc lại
ngừng bước một chút, một mặt lén quan sát sắc mặt hai người bọn họ, khi ta đứng
trước tủ rương của mình, sắc mặt hai người khẽ thay đổi, tiếng cười đột nhiên
có phần lớn hơn.
Trong lòng ta cũng đã rõ, chỉ với
chút tinh ranh như thế, còn ở khắp nơi giở trò gian trá sao? Hôm nay trái lại
muốn xem các ngươi rốt cuộc muốn đùa trò quỷ gì đây? Ta lấy chìa khóa, mở tủ
rương, quả nhiên đã bị xáo trộn.
Tiện tay lật qua lật lại, không có
gì khác thường. Mở hộp đồ nữ trang kiểm tra, lập tức giận dữ, cây trâm mà Tứ a
ka tặng, khuyên tai cùng vài món đồ nữ trang khác đều không thấy nữa. Ta đóng
rương lại, xoay người nhìn chằm chằm bọn họ, nói:
" Còn không trả lại
đây!"
Diễm Bình cười lạnh nói:
"Không biết ngươi đang nói đến cái gì."
Ta nhàn nhạt nói:
" Cái
khác có thể giữ lại, nhưng cây trâm hoa mộc lan và khuyên tai hình giọt nước trả
lại đây cho ta.Mọi thứ khẳng định còn đang ở trong phòng, muốn gọi người đến lục
soát sao?"
Diễm Bình sắc mặt hơi hoảng, Lan
Hoa cười với Diễm Bình nói:
"Chúng ta nhiều người như vậy đều ở đây, cái
rương của ngươi khóa kỹ thế mà, chúng ta cũng không phát hiện thấy có người nào
động vào đồ của ngươi cả, ngay cả có nói đến chỗ Trương công công cũng chỉ là
những lời này, lẽ nào chúng ta nhiều người như vậy đều nói dối cả sao? Vả lại,
những thứ đồ như của ngươi thiên hạ đều có đầy ra! Không phải chỉ mình ngươi có
cây trâm hoa mộc lan, khuyên tai hình giọt nước, người khác lại không có chắc?"
Ta đến bên Diễm Bình, nhìn nàng
nói:
" Đem hai thứ ấy trả lại đây, cái khác của ta coi như không cần lấy lại."
Diễm Bình cáu gắt nói:
" Vậy là ngươi vẫn dứt khoát cho rằng ta cướp đồ."
Ta khẽ gật đầu, khẳng định đồ chắc chắn đang ở chỗ ngươi.
Ta xoay người cầm hộp đồ nữ trang,
mở ra đặt trước mặt nàng nói:
"Chỗ đồ này tùy ngươi lấy, đem hai cái kia
trả lại đây. Nếu ngươi chê những thứ này không tốt, hôm khác ta sẽ cho ngươi thứ
tốt hơn."
Sắc mặt Diễm Bình nổi đỏ bừng, đứng dậy gắt gỏng nói:
"Ngươi chính là tiểu thư khuê các ư? Đồ tốt ngươi có nhiều lắm ư? Chúng ta
mà cần ngươi bố thí cho ư?"
Ta cười nói:
"Ta vốn định làm
êm chuyện cho qua, nhưng mà xem ra việc này thật sự muốn gây ầm ĩ đến chỗ
Trương công công đây mà. Các ngươi người nhiều, nói là có thể tin. Nhưng Trương
công công lại giúp ta hay sẽ giúp các ngươi đây nhỉ?"
Trương Thiên Anh sử
dụng "kế chia rẽ", hôm nay ta đúng lúc lợi dụng hắn, cũng thử một lần
"kế chia rẽ".
Ba người bọn Diễm Bình sững sờ, Lan
Hoa nói:
"Trương Thiên Anh cũng phải chiếu theo quy tắc trong cung mà làm,
không thể vu khống cho người ngay được."
Ta cười nói:
"Ta không ngại
nói thẳng, đồ trang sức nào cũng đều có khả năng lặp lại một kiểu, nhưng ngọc
thì không như vậy, mỗi một khối ngọc đều có đường vân màu sắc riêng biệt của
nó, ngọc quý vốn đã khó có được, như loại cực phẩm dương chi ngọc thế gian càng
hiếm có khó tìm, ta lại không tin đồ trang sức ngọc của ngươi đến ngay cả hoa
văn đều giống như của ta, hoặc giả có đi, ta thật ra muốn thỉnh giáo một chút,
trang sức ngọc của ngươi cụ thể màu sắc hoa văn như thế nào, xuất xứ nơi đâu?
Trong cung còn có rất nhiều chuyên gia ngọc thạch, mời đến hỏi là rõ cả
thôi."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment