CHƯƠNG 98 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 98: 

Chim nhỏ quá mức đơn thuần, không biết thế sự hiểm ác, ở trong cảnh khốn cùng tuy rằng lấy khổ làm vui, nhưng là không nên bại lộ mục tiêu.

Có đôi khi đá ngươi xuống giếng, vị tất là kẻ địch.

Có đôi khi cứu ngươi lên bờ, vị tất là bằng hữu.

Ở trong nghịch cảnh khốn cùng nhất, phải biết thu bớt cánh lại, khép cái miệng lại, giấu tài là lẽ phải.

Gương mặt hoàng đế trầm như nước, đoán không ra suy nghĩ của hắn, hoàng quý phi khẩn trương nhìn hắn,“Bệ hạ, có gì không ổn sao?”

Hoàng đế nhéo nhéo cái trán,“Không có gì, không sai.”

Lúc này Lưu Ngọc nói:“Nô tài đụng phải thất điện hạ, thất điện hạ......”

Hoàng đế mỉm cười,“Nói đi.”

Lưu Ngọc tuân lệnh, nói:“Thất điện hạ nói, phu nhân mèo là sợ trượng phu thích con chim nhỏ xinh đẹp, mới đá nó xuống giếng. Thợ săn dẫn con chim nhỏ đi, là muốn chữa thương cho nó, sau đó phóng sinh đi, đương nhiên, nếu gia đình thợ săn có đứa nhỏ nghịch ngợm, chim nhỏ kia sẽ bị nguy hiểm. Nếu có một vị phu nhân tham ăn, chim nhỏ......”

Hoàng đế cười ha ha, khoát tay áo,“Lão thất này, không đứng đắn!”

Hoàng quý phi cười nói:“Bệ hạ, nô tì đổ cảm thấy, Giới nhi rất có cách nghĩ đó chứ.”

Tô Mạt cười nói:“Đùng vậy, trí tưởng tượng phong phú, không cố chấp tiểu tiết trước mắt, tư tưởng không bị giới hạn.”

Hoàng đế gật gật đầu, cao hứng nói:“Tốt lắm, câu truyện xưa của ngươi trẫm thực thích, chuẩn các ngươi nghỉ ba ngày lễ.”

Tô Mạt vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé,“Tạ bệ hạ, bệ hạ tốt nhất . Ta muốn chạy nhanh đi nói cho bọn họ biết.”

Nói xong, vội vàng hành lễ, giống như chim nhỏ bay đi.

Hoàng đế nhìn bóng dáng của nàng, lẩm bẩm nói:“Thật sự là nhân tài hiếm có!”

Hắn nhìn hoàng quý phi liếc mắt một cái,“Chờ nàng ta lớn lên, ban hôn cho thái tử nàng thấy như thế nào?”

Hoàng quý phi nhíu mi, bất mãn nói:“Bệ hạ, nàng ta là con thứ nữ. Thân phận liền không xứng với Tuyên nhi.”

Hoàng đế cười lạnh,“Chẳng lẽ con của chính thất liền xứng với thái tử sao?”

Hoàng quý phi trong lòng run lên, vội bồi tội nói:“Bệ hạ không cần tức giận, nếu bệ hạ...... cảm thấy tốt, nô tì, đương nhiên không dám trái ý, chỉ là...... Cũng phải hỏi qua ý tứ Tuyên nhi một chút, dù sao cũng kém vài tuổi.”

Hoàng đế đứng dậy, thản nhiên nói:“Chỉ là nói đùa thôi.”

Nhấc chân bước đi.

Lưu Ngọc vội kêu:“Bệ hạ khởi giá!”

Hoàng quý phi hoảng hốt, hoàng đế tuy rằng thường đến cung của nàng, nhưng đã lâu rồi chưa từng ngủ lại.


Vốn tưởng rằng......

“Bệ hạ...... Nô tì sai người chuẩn bị dùng thiện, cứ nghĩ đến bệ hạ sẽ...... Còn gọi cả bọn nhỏ tới rồi.”

Hoàng đế khoanh tay đi trước, cũng không quay đầu lại,“Không cần, trẫm muốn đi dạo một chút.”

Hoàng quý phi tức giận đến nghiến răng, khẳng định là đi tới chỗ Lương phi.

Chờ hoàng đế đi rồi, nàng tức giận đến nỗi lập tức đem tất cả những thứ trên bàn hất xuống đất.

Đám cung nữ nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Ánh mắt của Hoàng quý phi đảo qua, rất âm độc,“Nhìn cái gì, còn không mau thu thập lại, còn phải đi nịnh bợ hồ ly tinh nữa?”

Vài cung nữ nô tì sợ tới mức lập tức tiến lên thu thập, một tiếng không dám hó hé.

Tô Mạt trở về vừa nói, ai đọc thuộc sách xong là có thể đi, kết quả vài tên quỷ lười nhác ngay cả ngày thường không thích đọc sách nhất, suốt ngày chỉ biết hối lộ quấy rối giở trò vô lại cũng ồn ào chủ động tìm Tô Mạt đòi đọc thuộc, nhanh như chớp chạy mất, hẹn nhau đi chơi.

Hoàng Phủ Cẩn đứng ở sau lưng, nói với Tô Mạt:“Dẫn nàng đi tới một nơi.”

Tô Mạt gật gật đầu,“Được.”

Hoàng Phủ Cẩn liền nhìn không chớp mắt, sắc mặt nhàn nhạt rời đi.

Tô Trì cùng thái tử thu dọn rời khỏi, Tô Trì muốn cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư theo chân bọn họ cùng nhau đi về, kết quả Hoàng Phủ Giới giành nói:“Mạt Mạt, tới cung của ta chơi đi?”

Tô Mạt lắc đầu,“Không được, ta còn có việc.”

Nàng cự tuyệt như thế, Tô Trì cũng không tiện bảo nàng đi theo thái tử, nếu không thì chính là mình đang muốn cùng Hoàng Phủ Giới phân cao thấp a.

Hắn cũng không biết Hoàng Phủ Giới có phải cố ý hay không, hừ một tiếng.

Tô Mạt nói vài câu với đại tiểu thư, để nàng ta đi về trước, đại tiểu thư nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:“Chú ý an toàn a.”

Tô Mạt cười cười, đưa lỗ tai:“Đại tỷ, ngươi yên tâm đi. Trở về chúng ta liền thương lượng chuyện mở tiệm.”

Nói xong nàng khoác túi sách của mình, vui vẻ chạy đi, nhẹ nhàng như con chim nhỏ.

Kim Kết hiển nhiên đuổi kịp, tiểu thư cũng không phải là luôn dẫn nàng đi chơi.

Hoàng Phủ Giới đuổi theo,“Này, ngươi cũng chưa nói lời từ biệt với ta.”

Tô Mạt dừng lại cước bộ, hướng hắn phất phất tay,“Giới ca ca, tái kiến a.”

Tô Mạt dừng lại cước bộ, hướng hắn phất phất tay,“Giới ca ca, tái kiến a.”

Nàng sợ Hoàng Phủ Giới quấy rối dây dưa, dù sao nàng đáp ứng về sau gọi hắn là ca ca, cũng làm cho hắn kiếm chút tiện nghi mới tốt a.

Nàng rất rộng lượng a.

Quả nhiên Hoàng Phủ Giới rất hưởng thụ, lập tức cao hứng cười toe toét, cảm thấy chính mình bỗng dưng lớn hẳn ra.

Nhìn Tô Mạt chạy xa hút, hắn mới trở về học đường.

Bên kia Tô Trì mời đại tiểu thư đi tới cũng của thái tử thưởng mai.

Hắn nói với đại tiểu thư:“Ngươi không phải thích nhất hoa mai sao? Hoa mai Ninh Châu là không có cách nào mang đến đây, bất quá trong cung thái tử điện hạ có vài ành rất đẹp. Đi ngắm cũng giống nhau cả thôi.”

Đại tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi, nhanh nhìn thái tử một cái, hắn chính là đang ngưng mắt nhìn nàng, một đôi mắt hữu tình mênh mông bao la như nước vô cùng hấp dẫn người khác.

“Tô tiểu thư không cần câu nệ, nếu là ghét bỏ chúng ta, ta cùng Tô Trì đi cung quý phi đi dạo một chút.”

Đại tiểu thư vội lắc đầu,“Không, không phải. Chính là......”

Thái tử cười cười, rất ôn hòa tao nhã,“Có huynh trưởng cho phép, ngươi sợ gì chứ? Chẳng lẽ còn có người dám chê trách hay sao.”

Lúc này Tô Nhân Vũ phái gã sai vặt tìm đến kêu nữ nhi về nhà, Tô Trì nói:“Nói với lão gia, muộn chút mới trở về, bảo ngài ấy đi trước một bước.”

Gã sai vặt nhận lệnh rời đi.

Nhị tiểu thư tiến lên nói:“Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng từ chối nữa. Thái tử điện hạ chưa bao giờ chủ động mời người khác.”

Lần này hắn cũng không mở miệng, nhưng Tô Trì liền đại biểu cho hắn.

Mọi người đương nhiên hiểu.

Đại tiểu thư do dự một chút, cảm giác tầm mắt nóng rực của thái tử ngưng lại ở trên mặt mình, nhất thời tim đập mặt đỏ lên, cuống quít nói:“Ta, ta vẫn là nên đi về trước .” Nói xong nàng vội vàng dẫn theo tiểu cung nữ đi mất.

Thái tử nhướng mi lên, liếc mắt thấy bóng dáng nàng yểu điệu, tốc độ đi rất nhanh, phi thường dứt khoát, tựa hồ như là sợ chính mình đổi ý vậy.

Hắn hơi hơi cong lên khóe môi, lộ ra một nét cười lạnh lẽo.

Nhị tiểu thư đứng ở bên cạnh Tô Trì, nhẹ nhàng cắn môi, nhìn thái tử một cái, hắn cực kỳ tuấn mỹ.

Hoàng đế vốn là một mỹ nam tử hiếm có, nếu không năm đó cũng sẽ không lên làm được hoàng phu.

Con của hắn, người người khí chất bất phàm, dung mạo tuấn mỹ.

Thái tử tựa như một đóa hoa của cây thuốc phiện, mang theo vẻ đẹp yêu mị khiến người ta nghẹt thở.

Thái tử tựa như một đóa hoa của cây thuốc phiện, mang theo vẻ đẹp yêu mị khiến người ta nghẹt thở.

So với Hoàng Phủ Cẩn cái kiểu người cao cao tại thượng, cách xa người khác ngàn dặm, phảng phất như chính mình ẩn thân dưới đám mây, không nhiễm nhân gian khói lửa, lấy sát khí lạnh lùng bao bọc lại nét đẹp là rất khác biệt.

Cũng không giống Hoàng Phủ Giới ôn nhuận tao nhã như vậy, như cỏ lan xuyên thấu tận tâm can, như vầng trăng sáng ngời treo cao, đồng thời là một loại quyến rũ người ta phóng túng, vẻ tuấn mỹ mang theo nét dụ hoặc quyến rũ chết người.

Một vẻ đẹp âm nhu, lạnh lùng, lại thần bí, sa đọa. Làm cho người ta nhịn không được muốn tìm hiểu một chút bên trong rốt cuộc là bộ dạng gì.


Phía sau Tô Trì nói:“Điện hạ, không bằng cho nhị muội muội đi chơi cũng tốt. Chúng ta có thể uống vài chén.”

Đuôi lông mày của Thái tử giương lên, lơ đãng quét nhị tiểu thư liếc mắt một cái, nói:“Cũng tốt.”

Tô Hinh Nhi tiến lên,“Ta cũng muốn đi.”

Tô Trì mày rậm nhanh túc, trách cứ nói:“Ngoan ngoãn trở về đi.”

Muội muội này trước đây được nuông chiều hỏng rồi, hắn liền không quen mắt. Đến nay hắn làm sao còn cố kỵ nàng nữa.

Tô Hinh Nhi gắt gao cắn môi.

Muốn nói dung mạo, nàng là nữ hài tử xinh đẹp nhất Tô gia, bất quá hiện tại hỏng mất cái chân mà thôi.

Hắn tình nguyện tốn nước bọt giở trò để cho nhị tiểu thư đi, cũng không chịu chịu cho chính mình đi.

Nàng gắt gao cắn môi, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra.

Nàng nhìn bọn họ đi xa, oán hận than thở.

Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa trở về tìm Hoàng Phủ Giới, nhìn đến nàng, cười nhạo nói:“A, sao vậy ?”

Tô Hinh Nhi dùng sức xoa xoa nước mắt.

Tống Dung Hoa không để ý đến nàng, nói với Hoàng Phủ Giới:“Hoàng Phủ Giới, chúng ta chơi đi. Chơi ném tuyết.”

Hoàng Phủ Giới cũng không ngẩng đầu lên,“Ta muốn đọc sách.”

Hoàng Phủ Kha châm chọc yêu:“A, ngươi cũng đọc sách .”

Tống Dung Hoa tiến lên kéo tay áo hắn,“Đi, chúng ta đi ném tuyết đi.”

Hoàng Phủ Giới không kiên nhẫn tránh ra, đem theo cả sách phi thân qua cửa sổ chạy.

Làm cho Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha dậm chân tức giận.

Các nàng quay đầu nhìn đến Tô Hinh Nhi, nhân tiện nói:“Được rồi, ngươi tới chơi đi.”

Tô Hinh Nhi vừa nghe, lập tức đi tới,“Đa tạ công chúa, đa tạ Tống tỷ tỷ.”

Hoàng Phủ Kha đem túi sách đặt vào trong lòng Tô Hinh Nhi, bên trong là bài vở tiên sinh bố trí, sách học, dụng cụ thư phòng. Dù sao trong cung cũng còn có vài cái khác nữa.

Tô Hinh Nhi bị trở thành tiểu người hầu, nàng lại vui sướng hài lòng, trong lòng nghĩ, chính mình cùng công chúa và Tống tiểu thư có quan hệ tốt, đương nhiên là tốt.

Nàng đột nhiên cảm thấy chân mình cũng hồi phục rồi, người cũng cao quý hẳn lên, thân phận thứ nữ, sự thật không hề được sủng, tựa hồ cũng không còn quan trọng nữa.

Nàng thậm chí cơ hồ nhìn thấy vài năm sau, thời điểm chính mình cùng công chúa có quan hệ thực thân thiết, giống như tỷ muội, Tô Mạt và đại tiểu thư sẽ làm thế nào để nịnh bợ mình đây.

“Hắt xì!” Tô Mạt hắt xì một cái.

Nàng không thích ngồi xe ngựa, nhất quyết muốn cùng Tĩnh thiếu gia cưỡi ngựa chung.

Cho nên ngồi ở trong lòng hắn, hắn dùng áo khoác bọc lấy nàng, bắt đầu chậm rãi chạy chầm chậm, nàng nhất mực nói tâm tình tốt, muốn đi hóng gió.

Kết quả chạy mới được một khắc, nàng đã bắt đầu hắt xì hơi.

Tĩnh thiếu gia nhíu mày lại, ôm chặt nàng, làm cho ngựa chạy chậm lại,“Về sau không được tùy hứng.”

Tô Mạt quyệt miệng, ngửa đầu nhìn hắn,“Chỉ là hắt xì một cái thôi.”

Kim Kết cùng Lăng Nhược cưỡi chung một con ngựa, A Lí dẫn người theo ở phía sau bảo hộ.

Kim Kết nói:“Tiểu thư, người về sau đừng cậy khỏe nữa. Bẫn lên nghe lời Tĩnh thiếu gia đi.”

Tô Mạt khóe miệng nhếch lênh, sẵng giọng:“Giỏi lắm, ngươi cũng hướng về hắn.”

Kim Kết hì hì cười nói:“Đương nhiên. Tĩnh thiếu gia vĩnh viễn luôn luôn đúng .”

Cô gái nhỏ! Tô Mạt uy hiếp trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng liền thấy kỳ quái, Hoàng Phủ Cẩn khuôn mặt lạnh lẽo, thời điểm là Tĩnh thiếu gia cũng chỉ là đối với nàng ôn nhu, Kim Kết tại sao lại cho hắn mặt mũi như vậy?

Nàng đem bàn tay nhỏ bé vòng ở bên hông hắn sưởi ấm,“Ngươi nói một khối đại đầu gỗ cộng thêm đại khối băng, dùng cách nào mua chuộc được nha đầu của ta?”

Tĩnh thiếu gia mỉm cười, ôn nhu nói:“Bởi vì ta đối với nàng tốt.”

Ở trước mặt nàng, hắn cho dù là băng cũng hóa thành một vũng nước mùa xuân. Cho dù là sắt, cũng hóa thành sợi dây mềm yếu.

Kim Kết hì hì ha ha nói:“Tĩnh thiếu gia là tuấn mỹ nhất, cho nên ta nghe lời Tĩnh thiếu gia .”

Tô Mạt xấu hổ, nha đầu của nàng giống như so với nàng còn “ hám sắc” hơn!

Kinh thành phương Bắc chính giữa là hoàng cung, bên ngoài phía nam là hoàng thành, tọa lạc ở vị trí trung ương phủ quan lại cùng với một ít Vương phủ, Quốc Công phủ và chỗ ở của các quan lại quan trọng.

Bên ngoài hoàng thành chính là nội thành, chủ yếu là nơi ở của một số ít quý nhân, cùng với một ít cửa hàng, chùa chiền…..

Từ nội thành đi ra ngoài chính là ngoại thành cùng với tường thành .

Đó là chỗ ở của dân chúng bình thường, nhưng cũng là nơi có sức sống nhất, náo nhiệt nhất.

Trong đó cũng có rất nhiều khách thương giàu có, thân quyến của quan lại ….

Thời điểm mặt trời lên cao nhất, bọn họ đến một chỗ thoạt nhìn rất giống một tòa nhà thường dân.

Tuy rằng sân không nhỏ, nhưng là bởi vì ở kinh thành, quy chế kiến trúc phải nghiêm khắc tuân thủ quy định của triều đình, không dám rất vượt qua, bức tường màu trắng đá đen, không có gì trang trí màu sắc rực rỡ.

Cảnh cửa chính cũng là loại bình thường, chỉ có bán gian cổng tò vò, hơn nữa mởi ở phía đông nam.

Tô Mạt hiếu kỳ nói:“Đây là ngươi mua sao?”

Tĩnh thiếu gia hơi hơi vuốt cằm.

Tô Mạt lo lắng nói:“Bọn họ có thể biết không?”

Dù sao Tô gia biết hắn là Hoàng Phủ Cẩn, vậy thái tử và hoàng đế khẳng định đều biết.

Tĩnh thiếu gia nhẹ giọng an ủi nàng,“Đừng sợ, không có gì. Cái này bọn họ không biết. Hắn chỉ biết là ta không thích đọc sách, không thích hoàng cung, một lòng hướng tới cuộc sống dân dã bên ngoài, cho nên rất nhiều lúc cũng không câu nệ, ta rất tự do. Hắn bắt đầu còn phái người theo dõi ta. Sau lại phát hiện ta bất quá là đến thể nghiệm cuộc sống. Cũng liền từ bỏ. Bọn họ biết ta là Tĩnh thiếu gia, lại không biết sự tình chính thức ta muốn làm.”

Tô Mạt gật đầu, vậy thì tốt, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Lúc này nàng nhìn thấy trong chỗ tối có mấy cái bóng người xẹt qua, A Lí tiến lên nói:“Chủ tử, hết thảy an toàn.”

Tĩnh thiếu gia gật t đầu, nắm tay Tô Mạt bước vào sân, nô bộc bên trong lập tức đi lên nghênh đón.

Tô Mạt hỏi:“Mỗi lần đều âm thầm có người xem xét có người theo dõi không à?”

Tĩnh thiếu gia cười cười,“Đúng.”

Tô Mạt âm thầm bội phục hắn, thật sự là đủ cẩn thận a.

“Ha ha, ha ha ha, cha, thật vậy sao?...... A, bọn họ đến đây sao? Thật sao? Ai nha, rốt cục đã đến đây, ta nhớ bọn họ muốn chết......”

Mới vừa đi hai bước, chợt nghe thấy tại chỗ cửa tròn có tiếng nói thanh thúy vang lên, một loạt tiếng bước chân truyền đến, một bóng dáng đỏ như lửa nhào về phía Tô Mạt.

Tư thế kia, tựa hồ muốn đem Tô Mạt lật qua lật lại xem xét.

Tĩnh thiếu gia ôm chặt Tô Mạt, nhẹ nhàng né tránh.

Hồ Tú Hồng nhào tới lại bị nhào tới chỗ không người, lập tức ngã văng ra ngoài.

Bên cạnh Lăng Nhược cười đi lên tiếp được nàng.

Hồ Tú Hồng vỗ ngực, phẫn nộ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Quá đáng !”

Tô Mạt vội chạy tới ôm lấy nàng, hô lớn:“Cầu vồng cầu vồng, ta nhớ ngươi muốn chết.”

Hồ Tú Hồng lập tức bị cuốn hút, ôm nàng nhảy nhót.

Lúc này cặp phu phụ Hồ tiên sinh còn có Thủy Muội đi tới.

Thủy Muội bước lên phía trước dập đầu hành lễ với Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt.


Tĩnh thiếu gia phất ống tay áo một cái, tuy rằng không chạm vào thân thể của nàng ta, nhưng cũng khiến cho nàng ta không thể tiếp tục dập đầu nữa.

Hắn thản nhiên nói:“Không cần quá đa lễ, tiểu thư không thích .”

Thủy Muội lập tức vâng lời.

Kim Kết đã chạy tới, đang đánh giá nàng, thấy nàng ta mặc áo giáp màu hồng nhạt, bên trong là áo khoác và váy là màu xanh lá mạ, sinh động như nước trong veo, rất là tinh tế.

“Ngươi chính là Thủy Muội sao.”

Thủy Muội gật gật đầu,“Ra mắt Tỷ tỷ.”

Kim Kết lôi kéo tay nàng, nói:“Tiểu thư nhắc với ta về ngươi. Nói muốn mang ta đến gặp ngươi, quả thực hôm nay đã được gặp rồi.”

Thủy Muội vội gặp qua tỷ tỷ.

Kim Kết lấy cái khăn mới tinh tự tay mình mang đi hôm nay đưa cho nàng ta,“Không có quà gặp mặt, đây là tinh phẩm của Cẩm Tú đường, tiểu thư ban thưởng cho ta, tặng cho ngươi.”

Thủy Muội không dám lấy, Tô Mạt cùng cầu vồng ‘phát điên’ xong rồi, cười nói:“Không phải cái gì giá trị đâu, ngươi cứ nhận lấy. Về sau mấy thứ này rất nhiều a.”

Thủy Muội thế mới dám nhận lấy.

Tô Mạt tiến lên lôi kéo tay nàng ta, cẩn thận nhìn, tuy rằng vẫn không mập, nhưng cũng có hơi chút nở nang, khí sắc tốt hơn, chỉ là vẫn tỏa ra vẻ nhã nhặn rụt rè.

Nàng ôn nhu nói:“Ngươi ở không quen phương Bắc sao? Có phải nhớ nhà hay không? Không cần sợ hãi. Phải ăn nhiều cơm vào, phải ngủ ngon giấc.”

Thủy Muội cảm kích nhìn nàng, dùng sức gật đầu,“Tiểu thư không cần lo lắng ta, ta sẽ tốt thôi.”

Tô Mạt nắm cả đầu vai của nàng,“Đương nhiên là phải tốt, chúng ta còn muốn sống những ngày tốt đẹp kìa.”

Các nàng cùng nhau hành lễ với Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân.

Hồ tiên sinh vuốt râu cười khẽ,“Mạt nhi, từ hôm nay trở đi bắt đầu chuẩn bị cho ngươi chương trình học y, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”

Đầu của Tô Mạt giương lên,“Đương nhiên!”

Hồ phu nhân cười nói:“Vào trong phòng rồi hãy nói, bên ngoài rất lạnh.”

Tĩnh thiếu gia khó được dịp góp vui,“Chương trình học cưỡi ngựa bắn cung, võ công cũng phải tăng thêm rồi.”

Hai bên thái dương Tô Mạt đột nhiên giật giật, nhìn về phía Tĩnh thiếu gia,“Không phải chứ, các người muốn mệt chết ta sao.”

Nàng còn phải đi đến học đường học nữa, đi theo Triệu tiên sinh học cái gì Phạn văn, thiên văn, địa văn gì đó nữa.

Mọi người đều cười rộ lên, Hồ Tú Hồng vui sướng khi có người gặp họa nói:“Ai bảo ngươi là tiểu thần đồng chứ, hiện nay mọi người đều biết. Một cái đầu của người bằng qua mười cái đầu của chúng ta gộp lại, ngươi thế này mới đọc sách, học y, tập võ, ba môn như vậy.”

Tô Mạt mặt mày ủ ê nhìn nàng ta, không có thời thơ ấu rồi!

Bi thương a, nàng còn phải phát triển nông trường, mở cửa hàng, thật sự rất bận a!

Ông trời a, thổ địa a, có thể cho nàng nhiều thêm thời gian nữa hay không, một ngày giống như có bốn mươi tám tiếng thì tốt quá!

Hồ tiên sinh đưa chương trình học cho nàng, cách mười ngày để nàng đi theo bọn họ học hai ngày y thuật, Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng là bạn học y của nàng, nhưng các nàng mỗi ngày đều phải học, đứng ở bên cạnh Hồ tiên sinh, hơn nữa cả ba người đều là quan trọng như nhau không thiên lệch ai.

Hồ tiên sinh căn cứ tính tình của các nàng để an bài việc học, tỷ như Tô Mạt thông minh, giỏi về phát minh, cơ bản là phải học các trù tính chung, Hồ tiên sinh có cái gì dạy cái đó, hoặc là có bộ sách nào chính mình không am hiểu cũng sẽ để nàng đọc qua.

Mà Hồ Tú Hồng bởi vì tính tình hào hứng nhanh nhạy này, không thể nhẫn lại, liền chủ yếu học phương diện ngoại khoa, Thủy Muội học nội khoa, vọng, văn, vấn, thiết tứ chuẩn *.

*(bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn")

Mặt khác Tô Mạt mỗi ngày sáng tối đều phải tĩnh tọa luyện tập nội công, sau đó có một ngày thời gian cùng Tĩnh thiếu gia học võ công, một ngày thời gian cùng Tĩnh thiếu gia và Tô Nhân Vũ cùng nhau học kỵ xạ ( cưỡi ngựa và bắn cung), đương nhiên mỗi ngày tự mình cũng cần ôn tập.

Còn lại thời gian sáu ngày, cơ bản đều phải ở trong học viện, mỗi ngày đi theo Triệu tiên sinh học tiếng Phạn, đọc điển tịch, đương nhiên môn này nàng học nhẹ nhàng nhất, biết đọc thuộc, lý giải thấu triệt là được.

Đại bộ phận thời gian là hoạt động của chính nàng, toàn bộ dùng vào đại loại những việc như khai phá nông trường, mở mấy cửa hàng.

Lần đó cá cược hiện nay trên tay nàng cũng có khoảng hai mươi vạn lượng bạc, Tĩnh thiếu gia đều muốn cho nàng thêm bạc, nàng không chịu, chỉ cần hai mươi vạn dùng để làm tiền vốn là được rồi, coi như hắn đầu tư mười vạn lượng, còn lại mười vạn lượng, Hoàng Phủ Giới ba vạn, đại tiểu thư ba vạn, nàng bốn vạn.

Đương nhiên phần của Tô Nhân Vũ nằm ngay tại trong định mức của nàng a, nàng là tiểu kim khố của hắn, về sau hắn cần tiền nàng sẽ đưa cho hắn.

Đảo mắt một cái đông qua xuân đến.

Thời gian thấm thoát, hai năm lại trôi qua.

Mùa xuân quay trở lại, bách hoa nở rộ.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.