CHƯƠNG 87 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 87:

Cho nên cho dù là buổi trưa, trong thôn người qua lại cũng rất đông, rất náo nhiệt.

Đầu thôn đã có một đám người chờ ở nơi đó từ rất sớm, người cầm đầu mặc bộ áo bào màu xanh, nhìn thấy xe ngựa của Tĩnh thiếu gia lập tức tiến lên vái chào,“Tiểu nhân tham kiến thiếu gia, tham kiến tiểu thư.”

Tĩnh thiếu gia giới thiệu với Tô Mạt nói:“Đây là người đứng đầu của Lục Liễu thôn trang, Liễu Đại, mọi chuyện ở thôn trang này đều phải thông qua hắn.”

Tô Mạt cười cười, nhìn Liễu Đại còn quỳ trên mặt đất, áo bào mới tinh liền như vậy phủ trên mặt đất, bộ dáng không hề để ý tới chuyện nhỏ nhặt đó.

Nàng nói:“Liễu Đại thúc, ngươi đứng lên đi. Về sau không cần như thế nữa.”

Liễu Đại ngẩn ra, không dự đoán được Tô tiểu thư sẽ gọi hắn là đại thúc, vừa mừng vừa lo dập đầu một cái mới đứng lên, cũng không phủi bụi đất dính trên áo bào xuống.

Liễu Đại đi trước một vài bước dẫn đường, đưa Tĩnh thiếu gia bọn họ đi đến tòa nhà trong trang viên.

Tuy rằng Tĩnh thiếu gia rất ít khi đến, nhưng trong thôn trang chuyên môn có một tòa nhà lớn chuẩn bị sẵn cho hắn, ngày thường Liễu Đại có sai người quét tước dọn dẹp giữ gìn vệ sinh bên trong tòa nhà, rất sạch sẽ. Hơn nữa đồ gia cụ và đồ dùng sinh hoạt đều đã có sẵn, rất tiện nghi.

Tòa nhà không phải quá lớn, sân nhỏ có bốn lối, hai bên đông tây có hai tòa viện và đằng sau viện có hoa viên. Mọi thứ tuy không hoành tráng nhưng cũng rất tinh xảo, khắp nơi đều có thể thấy được sự sáng tạo trong cách bài trí.

Vì là ở nông thôn, trong một điền viên lại có một tòa nhà tinh xảo như vậy, bên trong có hòn giả sơn, lầu các, đình đài, cầu nhỏ suối chảy róc rách, quả thật là cảnh đẹp nhìn rất vui mắt.

Liễu Đại sớm đã sai bảo người chuẩn bị đồ ăn, bởi vì không biết khẩu vị của Tô tiểu thư cho nên hắn chuẩn bị hai loại, một loại là đồ ăn tinh xảo mà người trong thành thị thích ăn, một loại khác chính là đồ ăn mộc mạc ở nông thôn, lấy một cái nồi thật lớn hầm thịt, thơm nức mũi.

Tô Mạt dáng người nhỏ gầy, nhưng khẩu vị cũng rất tốt, ước chừng ăn sạch một cái bánh bao lớn.

Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một chút, Tĩnh thiếu gia đích thân gọt táo cho nàng ăn,“Ăn xong thì đi ngủ một giấc.”

Tô Mạt làm sao ngủ được, kiếp trước nàng cũng là người giàu sang phú quý, cho dù nhà nàng có hai người xuất thân là tư lệnh, cũng bất quá chỉ là một tòa tiểu lầu, một tiểu viện, nếu muốn có được một vùng thẳng cánh cò bay như vậy chỉ có thể nằm mơ mới có được.

Thế nhưng bây giờ lại trở thành sự thật, đương nhiên là phải ngắm cho đã.

Nàng cắn miếng táo thật to,“Ta muốn cùng Liễu Đại thương lượng chút chuyện.”

Tĩnh thiếu gia cười cười,“Không cho ta dự thính nghe một chút sao?”

Tô Mạt gặm hai miếng táo, cắn quá to, liền đặt ở trong đĩa, Tĩnh thiếu gia tiện tay lấy đi, chậm rãi cắn một miếng.

Tô Mạt định nói chuyện, nhìn thấy hắn như thế, thiếu chút nữa nghẹn chết, đôi má nàng đỏ bừng, xoay người chạy ra ngoài.

Kim Kết lập tức đi theo nàng, Lăng Nhược vì là hộ vệ cho nên ở trong nhà này cơ bản không có chuyện của nàng ta nên có phần mừng rỡ đến phát ngốc.

Liễu Đại gọi hai bà mụ mụ là quản gia trong phủ đến gặp Tô Mạt, một là thê tử của hắn, còn người kia là tiểu di tử ( cô em vợ), Liễu Đại mụ mụ, Liễu nhị mụ mụ, cũng rất dễ nhớ a.

Tô Mạt hỏi một chút về tình hình của thôn Lục Liễu.

Liễu Đại bẩm báo một cách tường tận mọi chuyện không bỏ sót bất cứ chuyện gì.

Thôn Lục Liễu có 943 mẫu ruộng có thể canh tác, có nửa ngọn núi, sau hắn lại lấy một mảnh đổi với người chủ đối diện, hiện tại cả một ngọn núi đều là của bọn họ. Trên núi trồng toàn cây, còn khai thác một vườn trái cây.

Tô Mạt lại hỏi thêm về hai cái thôn trang bên cạnh, đặc điểm của thôn trang thứ nhất là đất đai phì nhiêu, trái cây ngọt sắc, còn có một đập chứa nước, ngoài việc cung cấp nước cho cả ba thôn sử dụng ra còn đem nước bán cho các thôn khác.

“Liễu Đại thúc, thôn trang có núi chính là ở đây đúng không?”

Liễu Đại gật đầu,“Núi to nhất thì ở nơi này, nơi khác chỉ có núi nhỏ, không có tác dụng gì.”

Tô Mạt suy nghĩ một chút, cười nói:“Đủ rồi.”

Bàn hết xong chính sự, Tô Mạt liền bảo Liễu Đại chuẩn bị xe, dẫn nàng đi ra ruộng đồng xem xét.

Tô Mạt dọc theo đường đi hỏi không ít chuyện, A Lí tạm thời phụ trách giúp nàng ghi lại, bởi vì Kim Kết chỉ nhận được vài mặt chữ.

Tô Mạt thông qua trong lời nói của Liễu Đại, đại khái nắm bắt được tình hình về nơi này là: có ba thôn trang, chỗ này không giáp với các thôn khác, tương đối bí mật.

Xem hết thôn Lục Liễu xong nàng lại bảo bọn họ dẫn nàng đi xem hai thôn trang kia.

Liên tục ba ngày, Tĩnh thiếu gia đều đi tới đi lui cùng nàng ở đồng ruộng, không biết nàng muốn làm cái gì, hắn cũng không hỏi, dù sao thời khắc này hắn có thể thư giãn. So với lúc ở trong kinh thành, không biết là thoải mái dễ chịu biết nhường nào.

Kim Kết nhịn không được,“Tiểu thư, ngài rốt cuộc là nhìn cái gì, cũng không nói cho chúng ta biết, ta sắp nghẹn chết đây.”

Tô Mạt cười cười,“Đi thôi, trở về sắp xếp.”

Nàng quay đầu nhìn Tĩnh thiếu gia, hắn đã thay ra bộ áo bào gấm vóc sang trọng, mặc vào bộ trường bào vải bông bình thường, cho dù là như thế, dưới trời xanh mây trắng lại không hề áp chế được vẻ khí chất cao quý bức người của hắn, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần khí chất thanh nhã.

Giống như bậc nhân sĩ ẩn cư nhàn nhã.

Nàng cười.

Tĩnh thiếu gia giương mắt nhìn nàng,“Tiểu nha đầu, lại có chủ ý quỷ quái gì thế?”

Tô Mạt cười hì hì nói:“Nói ngươi đẹp trai kìa, Tĩnh thiếu gia thật sự là một nam nhân tốt toàn năng, có thể lên chiến trường, cũng có thể xuống thôn trang.”

Có thể dùng văn có thể dùng võ, có thể thanh cao có thể dung tục, có thể lạnh lùng có thể nhiệt huyết......

Tĩnh thiếu gia duỗi tay ra liền đem nàng đặt ở trên lưng, cũng không chê bàn tay dính bùn đất của nàng,“Nàng chắc là rất vui mừng a. Trên đời này sẽ tìm không ra một nam nhân tốt đến như vậy đâu.”

Tô Mạt bĩu môi, Tĩnh thiếu gia cũng quá tự mãn đi!

Tô Mạt sau khi xem xét cẩn thận hết ba thôn trang, bước đầu định ra một kế hoạch, ở cái hồ nước có sẵn trong thôn Bạch Thủy dùng để nuôi trồng thủy sản, bên trong tôm cua ca gì đó đều có thể nuôi, bên cạnh hồ cá sẽ dựng một cái chuồng lớn hàng năm để nuôi gà, bò, dê.

Sau đó ở vùng phụ cận có địa thế tương đối cao thì nuôi tằm, nơi đó có một mảng cây dâu tằm, dân trong thôn vẫn không nỡ chặt bỏ, nhưng cũng là chỗ vô dụng, chỉ ăn mỗi trái dâu.

Mặt khác nàng lại ở vùng phụ cận đó khoanh một vùng đất dùng để làm vườn trái cây, trồng cây bông.

Người khác đều không hiểu vì sao nàng làm như vậy, Tô Mạt cũng không giải thích nhiều, thời gian lâu dần bọn họ sẽ tự nhiên biết chỗ có lợi.

Thời điểm nàng muốn có thôn trang, nàng đã nghĩ rất kỹ, nhập gia tuỳ tục phải làm chút chuyện, đến nơi đây thì thấy, bởi vì là nơi có đập chứa nước nên đất đai cũng phì nhiêu, trong đầu nàng lập tức hiện ra kế hoạch này.

Kiến tạo một khu liên hợp nông trang, lợi dụng nguyên lý sinh vật liên kết lại với nhau.

Đương nhiên đối với nàng mà nói, nông trang không phải vì kiếm tiền, cái có thể kiếm tiền là ở phía sau. Nếu muốn làm đại sự, người và tiền ắt là không thể thiếu .

Nàng đem kế hoạch của chính mình phác thảo ra thành bản vẽ, sau đó triệu tập lại những người trưởng phó đứng đầu 3 thôn trang lại, đại thể giảng giải cho bọn họ nghe.

Bọn họ đều là người giỏi việc nhà nông, vừa nghe thấy liền đại thể lĩnh hội được ý tứ của nàng.

Ba tòa thôn trang, thôn Hồng Diệp cùng thôn Lục Liễu đất đai phì nhiêu, thôn Bạch Thủy Hà mặt giáp với đập chứa nước thì phì nhiêu, một nửa khác thì kém hơn, thu hoạch chỉ bằng một nửa các thôn trang khác.

Cho nên Tô Mạt để nơi đó không cần canh tác trồng trọt, chỉ cần có thể tăng cao sản lượng, hai tòa thôn trang kia đã đủ rồi.

Đem mảnh đất đó giữ lại sau này sẽ xây xưởng chế tác.

Tô Mạt đã âm thầm tìm hiểu nền kinh tế của Đại Chu, nay chủ yếu là dựa vào nông nghiệp, buôn bán tuy rằng đã đến trình độ nhất định, nhưng là hơn phân nửa bị người ta lũng đoạn, cũng không phải thực phát đạt.

Nếu muốn kiếm món tiền hời, vẫn là phải dựa vào kinh doanh thương mại, hoặc là có sản phẩm riêng độc đáo để lũng đoạn thị trường.

Hai điều trên nàng đều muốn làm.

Thật đúng là một tòa bảo tàng, muốn cái gì có cái đó.

Tô Mạt một bên viết một bên than thở nói:“Nếu ta ở chỗ này phát minh ra điện hoặc cái gì đó có lẽ không được, chỉ riêng chế tạo thủy tinh cũng đủ dư dả rồi .”

Nàng đem giấy giao cho A Lí, phân phó nói:“Ngươi sai người ra roi thúc ngựa đi khu mỏ vùng phụ cận, đem những khoáng thạch bên trong, chế tạo ra một ít sản phẩm, đều để riêng mang đến cho ta xem.”

A Lí nói:“Tiểu thư, muốn ta tự mình đi sao?”

Tô Mạt lắc đầu,“Không cần, chọn ra hơn vài người trong thôn thông minh lanh lợi có chút đầu óc một chút sai đi tìm.”

Ai tìm được nhiều thì người đó sẽ là người quản lý cho xưởng chế tạo thủy tinh của nàng.

A Lí lập tức đi tìm ba vị trưởng thôn phân phó xuống.

Ba vị trưởng thôn nay đều ở Liễu gia đợi lệnh bất cứ lúc nào, Tô Mạt mệnh lệnh xuống, bọn họ lập tức đi an bài ngay.

Đảo mắt một cái đã ở thôn trang quá mười ngày, cũng sắp tới thời điểm phải vào cung rồi, Tô Mạt bảo Kim Kết thu dọn một chút chuẩn bị trở về.

Tĩnh thiếu gia đã sai người ta chuẩn bị xong xe ngựa, chuyến đi này hắn thu hoạch rất lớn, lại phát hiện ra vài điểm trong con người nàng khiến người khác ngạc nhiên thú vị.

Đây là lạc thú của hắn, cũng coi như là điều bí mật nhỏ của hắn.

Hắn thích dung túng nàng, để mặc nàng làm những chuyện nàng thích.

Thời điểm nàng làm việc, biểu tình hết sức chăm chú, có một loại sức quyến rũ kinh người.

Không quan hệ đến tuổi tác.

Hắn tâm tình tốt, những sự ức chế phải chịu ở trong cung đã tiêu tan hết.

“Không đợi xem khoáng thạch sao?” Hắn hơi hơi cười hỏi.

Tô Mạt để cho hắn bế mình lên xe ngựa, đến bây giờ nàng cũng không có thời gian học cưỡi ngưạ, chỉ có thể hồi cung mới tính tiếp.

Nàng cười nói:“Lăng Nhược cùng Lan Như đi theo ta, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền lại tin tức, A Lí bọn họ ở bên ngoài, không phải vừa vặn có thể làm việc này sao.”

Để cho A Lí bọn họ truyền tin tức qua lại, cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm chứ.

Tĩnh thiếu gia thấy nàng đem ‘sức người sức của’ mà hắn cho nàng đã dùng phương pháp hớp lý nhất để tận dụng, trong lòng cũng không khỏi bội phục nàng.

Tối chạng vạng ngày hôm sau thì về tới Tô phủ, vừa vặn là thời gian cơm chiều.

Tô Nhân Vũ nhận được thư biết Tô Mạt trở về, đã sớm đứng ở bên ngoài chờ, cùng Tĩnh thiếu gia hàn huyên vài câu, Tĩnh thiếu gia sai người ta lấy xuống lễ vật mà Tô Mạt lựa chọn để tặng, nhìn Tô Mạt bước vào Tô phủ, thẳng đến không thấy bóng dáng nàng nữa mới quay đầu ngựa rời đi.

Tô Nhân Vũ tự mình đưa Tô Mạt trở về phòng thay quần áo, trên đường nhịn không được hỏi:“Mạt nhi đi nơi nào chơi? Thú vị không ? Có mệt hay không?”

Nhìn thấy trước đây Quốc Công gia luôn nghiêm mặt nay thế nào lại dong dài như nữ nhân thế, Tô Mạt không khỏi cười thầm, cười trả lời:“Rất vui, một chút cũng không mệt, về sau còn muốn đi nữa.”

Tô Nhân Vũ nhịn không được hỏi:“Về sau có thể dẫn ta cùng đi mở rộng kiến thức được không?”

Tô Mạt mỉm cười,“Vậy xem ngài có đủ tư cách hay không đã!”

Bí mật của nàng cũng không thể tùy tiện nói cho người khác nghe.

Thân hình Tô Nhân Vũ dừng một chút, lập tức đuổi kịp, cười nói:“Phải như thế nào mới đủ tư cách?”

Lúc nói chuyện đó thì đã đến trước cửa, Kim Kết giúp đỡ Tô Mạt hạ kiệu, Lan Như cùng Hoàng Oanh sớm chờ ở nơi đó, hành lễ với Quốc Công rồi bước lên phía trước đỡ Tô Mạt.

Tô Mạt quay đầu nhìn Tô Nhân Vũ cười cười, dưới ánh đèn lồng chiếu rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm, nàng lớn tiếng nói:“Đa tạ Quốc Công đón ta. Chờ ta nghĩ ra mới nói cho ngài nghe.” Sau đó xoay người vui rạo rực chạy về phòng.

Tô Mạt thay đổi quần áo, đi lão phu nhân nơi đó trước thỉnh an rồi ăn cơm.

Thấy nàng đến, đại tiểu thư lập tức nghênh đón,“Ngươi cuối cùng đã trở lại rồi.” Những ngày Tô Mạt không có ở đây, nàng đều buồn muốn chết, quả thực giống như một thác nước cạn.

Tô Mạt nắm tay nàng, thấp giọng nói:“Chờ mấy ngày nữa, có cơ hội ta mang tỷ đi ra ngoài. Thật sự rất vui.”

Nàng bước vào phòng hành lễ với lão phu nhân và Vương phu nhân, lại sai người đem danh sách các lễ vật nàng đem về đọc lên cho mọi người nghe.

Lăng Nhược giúp nàng đọc ra, đều là những thứ rất thú vị ở thông thôn, còn có một ít rau khô mới phơi nắng trong mùa thu này, còn có các loại dưa muối bằng nước tương, đều là thứ đặc biệt ngon miệng.

Tô Hinh Nhi cười lạnh, nói thầm:“Bất quá chỉ là mấy thứ đồ nhà quê, cũng đáng để điều động binh lực vận chuyển về đây sao. Cứ như trong nhà không có mấy thứ đó vậy.”

Nhị tiểu thư tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt cũng lộ ra một tia châm chọc.

Vương phu nhân liếc Tô Mạt một cái, nghiêm trang nói:“Chơi thì cũng chơi rồi, trở về rồi thì lo chăm chỉ mà đọc sách. Nói như thế nào thì cũng là tiểu thư, cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài nghịch ngợm, nếu là quen thói, bản thân không nói làm gì, mọi người sẽ khinh thường......”

Nghiễm nhiên đem Tô Mạt trở thành tứ tiểu thư.

Bên kia Lăng Nhược lại thỉnh an nói:“ Tĩnh thiếu gia sai người đem bạc đến, nói là phí sinh hoạt của tiểu thư dùng trong mùa đông năm nay. Đa tạ lão phu nhân cùng Quốc Công lo lắng chiếu cố.”

Nàng ta đúng lúc nhắc nhở chuyện Tô Mạt bất quá chỉ tạm trú thế thôi, Tĩnh thiếu gia là đưa bạc tới, hắn hiện tại không tiện để Tô Mạt ở lại trong phủ cho nên mới đưa nàng ở tạm chỗ Quốc Công phủ mà thôi.

Để Vương phu nhân không nên quên, nay Tô Mạt không phải là tiểu thư của Tô gia, không chịu sự quản lý của bà ta.

Vương phu nhân bị hẫng một chút, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng.

Đến nay bọn họ đều khẳng định, Tô Mạt chính là tứ tiểu thư lúc trước, trận đại hỏa không làm nàng chết cháy, bất quá là được Tĩnh thiếu gia cứu đi chẳng qua là họ không biết được cứu bằng cách nào mà thôi.

Chính là mọi người chưa nói toạc ra, nàng cũng không thể quá mức lộ liễu, cho nên cũng không tiện trách cứ Lăng Nhược.

Lão phu nhân cười nói:“Tĩnh thiếu gia khách khí như vậy làm cái gì. Vẫn là quên chuyện đó đi. Mạt nhi ở nhà chúng ta, cũng chính là con cháu trong nhà. Chẳng lẽ chúng ta còn không cho nàng ăn uống sao. Bất quá thiếu gia các ngươi đã đưa bạc tới cũng không có lý do trả trở về. Ta làm chủ, đem số tiền này giao cho ngũ nha đầu. Để nàng ta tự quản, về sau vừa đúng làm của hồi môn.”

Mọi người cười rộ lên, Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, Tô Hinh Nhi vài người bọn họ bị tức chết.

Tĩnh thiếu gia cư xử hào phóng, sủng ái Tô Mạt như vậy, số tiền đưa tới đương nhiên không phải là con số nhỏ.

Đều đưa Tô Mạt quản lý, nàng ta là một nữ oa nhi, trong chốc lát trở thành một phú bà .

Nhị tiểu thư và những người khác một tháng bất quá chỉ được hai lượng bạc tiền tiêu, quanh năm suốt tháng dành dụm cũng không được bao nhiêu.

Nhất thời ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm Tô Mạt.

Tô Mạt hồn nhiên không để ý, cũng không chối từ, vui sướng hài lòng nói lời cảm tạ.

Vương phu nhân thấy nàng cứ như vậy nhận lấy, ngay cả giả vờ chối từ cũng không chối từ, không khỏi càng tức điên lên.

Lão phu nhân nhìn Tô Mạt,“Ngươi không ở phủ mấy ngày nay, bọn tỷ muội đều làm mấy bộ đồ mới, mua những dụng cụ dùng học tập khi vào cung cần dùng. Đồ của ngươi là do đại tỷ tỷ ngươi giúp ngươi chọn .”

Tô Mạt lập tức cười nói cảm tạ với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ chọn cái gì ta cũng thích .”

Sau khi ăn xong, nàng lại đem theo ở nông thôn mang đến một ít món đồ thú vị phân cho người trong phủ, có cái giỏ nhỏ làm bằng hàng mây tre, hộp tráp đựng trang sức, còn có một số đá mài bóng, rễ cây tạo hình đẹp đẽ …vân vân.

Đại tiểu thư yêu thích không buông, nha hoàn mụ mụ thân cận của Tô Mạt cũng đều thích, Tô Mạt đại đa số đều tặng cho các nàng, nhưng không cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư cùng Vương phu nhân. Mà là đem những đồ mua ở kinh thành có tính tượng trưng đem tặng bọn họ.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.