CHƯƠNG 99 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 99: MẠT MẠT LỚN LÊN KHIẾN NGƯỜI TA THẬT SỰ LÀ

Thời gian thấm thoát, hai năm lại trôi qua.

Mùa xuân quay trở lại, bách hoa nở rộ.

Trong thời gian vài năm nay, ngoại trừ thời gian kiên trì học võ cùng Tĩnh thiếu gia và cùng Hồ tiên sinh học y ra, Tô Mạt cũng tham gia hoạt động với Hoàng đế và đám hoàng tử kia, làm nhiều chuyện khiến hoàng đế vui vẻ, giúp đỡ Triệu tiên sinh quản lý tốt công việc trong ngoài học đường.

Hiện nay đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đã không còn ở Thái Học học tập, nhóm thái tử bọn họ cũng lớn tuổi, không bắt buộc mỗi ngày đều đến, chỉ cách mấy ngày đến đây cùng mọi người nghe Triệu học sĩ và các học sĩ khác giảng bài, bồi dưỡng chút cảm tình.

Tô Mạt thì càng tự do, có lão học sĩ chống lưng, nàng tự do giống như chú chim nhỏ.

Triệu học sĩ muốn kiểm tra việc học tiếng Phạn của nàng, vừa định quay đầu lại nói chuyện với nàng vài câu, đã phát hiện trong phòng trống rỗng, chỉ để lại mùi thơm nhàn nhạt, người cũng không thấy bóng.

Triệu học sĩ thở dài, nha đầu kia, rõ ràng đã là một người lớn, lại càng nghịch ngợm hoạt bát hơn.

Nghĩ lại lúc bắt đầu mới đến đây, ngày thường yếu đuối gầy gò, đi đường cũng lảo đảo, làm cho người ta tâm sinh thương tiếc.

Thế mà mới không đến ba năm, thế nhưng lập tức cao vọt lên, so với nam hài tử cùng tuổi còn cao hơn.

Nay tay chân lưu loát, linh hoạt giống như tiểu hầu tử, trèo cây, cưỡi ngựa, bắn tên, săn chim, bắt cá, câu tôm...... Cơ hồ không có môn nào tiểu nha đầu đó không biết.

Quả thực -- chính là đứa nhỏ quậy hết cỡ!

Sao có thể là tiểu thư khuê các nha!

Triệu học sĩ chính là người chắn trước gió muốn khóc a!

Nói đến tên đồ đệ này của hắn, thật sự là nửa vui nửa sầu nha.

Ngày hôm qua đi gặp vài đồng liêu, bọn họ còn chắp tay khen:“ Vị nữ đệ tử kia của Triệu công, trí tuệ hơn người, hộc vấn thông thái đa tài, có cách nhìn bất phàm, quả nhiên là nữ tài tử.”

Hắn vừa muốn khiêm tốn hai câu, nói “Các vị quá khen rồi.”

Kết quả người ta cũng chuyển đề tài,“Hắc hắc, chính là nha, vậy tam tòng tứ đức không biết thế nào. Nghe nói nàng ta thích đóng giả bộ dáng công tử, cưỡi ngựa như bay, đi tường khiêu thụ, vượt tường leo cây. A ha ha ha, thật sự là Gia Cát trong bậc nữ trung, sư tử Hà Đông rống a!”

Triệu học sĩ gãi đầu lo lắng cho đệ tử đến nỗi muốn chọc đầu luôn, lại thở dài.

Tuy rằng hắn không có cố ý hỏi, nhưng cũng biết tiểu nha đầu này chỉ dùng thời gian hai năm ngắn ngủn như vậy để làm không ít chuyện tình.

Không nói cái khác, chỉ riêng quyển ‘ Thông thiên bí quyết ’, nha đầu kia đã thuộc làu, điều hắn có thể dạy, nha đầu đó đã lĩnh hội được hết.

Cái khác sẽ để nàng chậm rãi lĩnh ngộ.

Mặt khác, nha đầu kia vốn cưỡi ngựa cũng không biết, hiện tại đừng nói cưỡi ngựa, cho dù là trên lưng ngựa săn thú, cưỡi ngựa đánh bóng, thuật cưỡi ngựa …đều là nhất đẳng.

Ngoài ra, hắn còn biết nha đầu đó tuổi còn nhỏ, võ nghệ cao cường, xuyên tường qua vách dễ như trở bàn tay.

Còn có, nàng còn biết võ công, đao kiếm ám khí, mọi thứ đều không tầm thường.

Càng đáng sợ là, bàn tay nho nhỏ như vậy “Ba” Một cái, một khối đá to tướng liền nát vụn như cám.

Triệu học sĩ càng nghĩ càng muốn rơi lệ, vậy làm sao còn là hình ảnh nữ tiên sinh trong lòng hắn dịu dàng hiền thục, trí tuệ độ lượng, lấy trí tuệ chinh phục thế nhân?

Điều này quả thực......

Nữ đệ tử này của hắn, đã muốn càng ngày càng phát triển theo hướng bạo lực.

Hắn vốn tưởng nàng dựa vào trí tuệ, nay nàng có một chút võ công, thường xuyên lười động não, trực tiếp dùng quyền cước giải quyết.

Học viện mới tới nhóm thiếu niên này, có mấy người chưa bị nha đầu đó đánh qua?

Trước kia, mọi người không chịu đọc thuộc sách, nàng còn động não khiến cho bọn họ ở lại trường, hối lộ, dùng thượng phương bảo thước...gì gì đó

Tóm lại là động não, hơn nữa kế sách cao minh.

Hiện nay thì sao, có mấy người ăn chơi trác táng, chẳng những không đọc sách, còn đùa giỡn nữ hài tử, nàng đã biết, căn bản là không theo chân bọn họ giảng đạo lý, đi thẳng lên chính là chân trước đạp chân sau đá cho vài cái.

Vài tên thiếu niên đó tuy rằng cũng học tập kỵ xạ, thế nhưng cũng không phải đối thủ của nàng.

Bị nàng lấy một đấu ba, đánh cho gào khóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ .

Khiến cho Tống tả tướng, Vương thượng thư, Lưu thị lang …vân vân, liên danh tìm đến nha đầu đó tính sổ, thậm chí còn tìm đến hoàng thượng đòi công đạo, trước đem tội trạng Tô Mạt đã đắc tội liệt kê ra trăm điều, sau đó lại bắt đầu buộc tội Tô Nhân Vũ không biết dạy nữ nhi, quay đầu lại buộc tội Triệu học sĩ nhận lầm đệ tử xấu.....

Rõ ràng là mùa xuân đến rồi, vạn vật đâm chồi nảy nộc, vui sướng hân hoan một vùng.

Nhưng hắn, vì sao cảm thấy gió thu hiu quạnh đây?

Già rồi già rồi, cả đời anh minh của mình đều bị nắm chặt trong tay tên đệ tử này đây.

Ai, hắn thở dài, rất là bất đắc dĩ.

Hắn nhớ tới lời lão mụ mụ nói,“Ngươi nha, vừa nói muốn nghiêm phạt, kết quả nha đầu kia cười hắc hắc một cái, ngươi liền tâm cũng mềm ra, râu cũng vểnh lên đến mang tai, ta thấy ngươi chính là đang hưởng thụ việc nha đầu đó gây họa, chính mình dung túng nàng ta, không thể người khác được ......”

Triệu học sĩ nhấp ngụm trà, gật gật đầu,“Thật đúng vậy.”

Nói ví dụ hiện tại, nha đầu đó chắc lại thay đổi quần áo nam trang, chuồn ra khỏi cung, cưỡi ngựa không biết đi đâu giở trò điên khùng rồi.

Nhưng hoàng đế có hỏi đến, hắn còn che giấu giúp nàng,“Bệ hạ, Mạt nhi ở thư phòng của thần học bài. Thần giao cho nàng bài vở rất nặng, làm cho nàng ta không thời gian suy nghĩ cái khác.”

Triệu học sĩ bất đắc dĩ phải như vậy, Tô Mạt thì lại thần thái hứng khởi, hăng hái, đắc ý giống như cái thứ gì đó.

Nàng thúc ngựa chạy như tên bắn, chạy vội ở trên quan đạo, áo khoác đỏ nhạt nhẹ mỏng, làn váy phiêu dật màu vàng nhạt, tiếng cười như tiếng chuông bạc, thanh thúy như chim hoàng anh xuất cốc, khiến người qua lại người đi đường đều ngắm nhìn.

“Phi, Phi!”

Nàng không ngừng mà giục ngựa chạy nhanh, hai bên đường cây cối đều bị qua mặt lùi xa về phía sau, hôm nay cưỡi là con ngựa ‘ Tia chớp’ của Tĩnh thiếu gia, quả thật là nhanh như sấm chớp, làm cho người ta nhẹ nhàng sảng khoái hăng say.

Thanh âm của Tĩnh thiếu gia từ phía sau xa xa truyền đến, nghe ra hình như có điểm giận,“Tiểu Mạt Lị, thả chậm tốc độ, có nghe thấy không?”

Nàng chỉ mặc kệ, gần đây ở trong cung buồn muốn chết, bởi vì mấy ngày trước đánh cho tên Thế tử An Thanh quận vương một trận, hoàng đế bị quận vương phi khóc sướt mướt, liền phạt tượng trưng cho có kệ phạt Tô Mạt không được tùy tiện xuất cung.

Phải ngoan ngoãn ở chỗ Triệu học sĩ đọc sách.

Hôm nay là trước một ngày bỏ lệnh cấm, nàng thật sự không nín được nữa, quấn quít lấy Tĩnh thiếu gia vụng trộm mang nàng đi ra ngoài.

Lúc trước nàng muốn cưỡi con ‘Tia chớp’ của hắn, nhưng hắn luôn nói Tia chớp tính tình dữ dằn, không cho nàng cưỡi.

Hiện nãy kĩ thuật cưỡi ngựa của nàng rất tốt, nhõng nhẽo nũng nịu đòi bằng được , hắn rốt cục cũng thỏa hiệp, để cho nàng cưỡi.

Kết quả là khi đặt mông lên lưng ngựa, Tô Mạt liền phát hiện, a ha -- quả thực là tiểu xe lừa cùng đại hãn mã khác nhau thế nào!

Hơn nữa Tia chớp hiểu tính người, lại vui mừng tự do tự tại bôn chạy, trước đây Tĩnh thiếu gia khiển mã, sợ Tô Mạt không quen cưỡi, thời điểm cùng nhau cưỡi luôn ghìm ngựa chạy chầm chậm.

Hiện tại bị Tô Mạt nhất phóng túng, nó cũng làm càn, chạy như điên không dừng.

Một người một con ngựa, đều giống như con ngựa hoang, hướng về chân trời chạy như bay.

Tĩnh thiếu gia tuy rằng võ công cao, nhưng cưỡi con ngựa lại là con ngựa mẹ, vốn định cho Tô Mạt học cưỡi dùng đến.

Làm sao là đối thủ của Tia chớp.

Rất nhanh đã bị vượt mặt bỏ rơi ở rất xa.

Bắt đầu còn có thể thấy xinh đẹp bóng dáng của nàng, sau đó quả thực là ngay cả cái điểm đen cũng nhìn không thấy .

Tĩnh thiếu gia dùng tay đưa lên miệng huýt một tiếng, thả người dựng lên, dụng tuyệt đỉnh khinh công, toàn thân như mây, như gió bay đi.

Phía sau đi theo A Lí, Lăng Nhược vài cái trợn mắt há hốc mồm, bọn họ biết thiếu gia võ công trác tuyệt, ba năm đi qua, lại xuất thần nhập hóa.

Chính là...... Không nghĩ tới lợi hại như thế.

Kim Kết hơn nửa ngày mới tìm lại thanh âm của chính mình,“Tĩnh, Tĩnh thiếu gia là thần tiên sao?”

Lăng Nhược trấn định nói:“Là người, nhưng nếu là liên quan đến tiểu thư , thiếu gia so với thần tiên còn lợi hại hơn!”

Chỉ nói Tô Mạt trong lòng vui mừng, vốn nàng thích Tia chớp, Tia chớp cũng thích nàng, một người một ngựa thường sau lưung Tĩnh thiếu gia nói thầm thì gì đó.

Nàng bởi vì chỉ số thông minh siêu cao, cho nên đọc lướt qua bách khoa, rất nhiều tri thức vừa nhìn đã biết, suy một ra ba, thông hiểu đạo lí.

Là vì đi theo Tĩnh thiếu gia chuồn ra khỏi cung chơi, ở trên phố chợ xem diễn xiếc thú, chỉ huy đàn kiến đại chiến, xếp tháp rùa, hầu tử diễn kịch ...vân vân.

Tô Mạt phát hiện những nghệ nhân này, kỳ thật chính là hiện đại ‘ thuần thú sư’( huấn luyện thú), có thể đem bọn chúng huấn luyện đâu ra đó.

Nàng nhất thời tò mò, liền bỏ ra ít bạc đi thỉnh giáo, người ta thấy nàng là con nhà phú quý, nghĩ đến học bất quá chỉ vì ham vui, cũng sẽ không tranh cướp việc làm ăn với mình.

Vì thế đều không hề giữ lại cái gì nói hết cho nàng nghe.

Tô Mạt đương nhiên không phải cái loại chỉ hỏi cho biết qua loa đại khái, nàng sau khi nghe xong, có ghi lại, tìm hiểu một phen, tự mình học.

Bởi vì không phải muốn đi biểu diễn, cho nên nàng chỉ là muốn học tập kỹ xảo.

Hơn nữa muốn thật sự có thể đạt tới trình độ của một nghệ nhân, kia cũng thể một sớm một chiều, cần trải qua ngày tháng khổ luyện mới được.

Cho nên Tô Mạt chỉ là luyện tập kỹ năng.

Những con vật này, cũng cần loại có linh trí cao một chút, nàng mượn Tia chớp để thử.

Quả nhiên -- thử một lần xong, nàng rất vui mừng.

Vậy mà có thể giao tiếp được với Tia chớp, tuy rằng không thể tâm linh trực tiếp đối thoại. Nhưng nó có thể nghe hiểu ý tứ của nàng, sau đó làm ra hành động tương ứng.

Điều này sao có thể không làm cho nàng kích động chứ.

Cho nên, nàng vừa nhìn thấy Tia chớp liền thầm thầm thì thì, không nhìn thấy nó cũng thấy nhớ…

Thường xuyên qua lại, Tia chớp cùng nàng đã thành bạn tốt.

Thường xuyên qua lại, Tia chớp cùng nàng đã thành bạn tốt.

Tĩnh thiếu gia ngược lại chính là chủ nhân của nó.

Tuy rằng người khác nhìn thấy nàng đang đánh ngựa, thực tế roi có vung tới nhưng không đụng tới thân ngựa, chỉ là đang tán thưởng nó,“Tia Chớp, ngươi quá lợi hại đi, phi thật nhanh, thật giỏi quá, còn có thể nhanh nữa không a ?”

Tia chớp nhận được sự khích lệ của nàng, nó bán mệnh phi.

Quan đạo nơi vùng đồng bằng, là đi nơi thông tới kinh thành, ra khỏi thành chính là lá cây sum suê xanh tươi.

Hai bên là ruộng lúa mạch tươi tốt.

Mùa xuân trong tháng ba, lúa mạch tươi tốt phồn thịnh.

Bên đường, nhóm nông phu bận rộn, có người ở ruộng múc nước tưới cây, vội vàng gieo trồng vụ xuân.

Đột nhiên lão nông lưng còng xoay người gánh hai cái sọt, phía trước là tiểu tôn tử của hắn, phía sau là phân, muốn đi tưới ruộng.

Lão nông từ con đường nhỏ quẹo lại đây, phía trước bị rặng liễu ngăn trở, Tô Mạt cùngTia chớp đều không nhìn thấy.

Chờ hắn đi ra, cũng đã đến trước mặt rồi.

Mắt xem xét Tia chớp chân trước phi đạp, như đang muốn giẫm chết lên đứa bé tiểu tôn tử kia.

Người qua đường đều kinh hãi, quát to hướng lại đây, còn có người hét bảo lão nông nơi đó tránh ra.

Lão nông phu bởi vì ánh mắt không được tốt, lỗ tai lại bị điếc, phía trước không phát hiện, hiện tại đã chậm một bước rồi.

Hắn run cầm cập, giống như cái cọc gỗ đứng ở nơi đó, động cũng không động .

Tô Mạt không kịp suy nghĩ, phản ứng theo bản năng xuất ra khí lực bú sữa thúc mạnh ngựa, không cho Tia chớp ngừng, mà là bốn vó phát lực, bay lên không bay vọt đi.

Nhưng là Tia chớp phía trước chính là bôn chạy, không có làm tốt công tác chuẩn bị, tuy rằng nương theo khí lực thân thể Tô Mạt đứng dọc lên, nhưng cũng chỉ là khó khăn lắm mới phóng qua được, không có năng lực giữ vững cân bằng.

Lập tức ngã trên mặt đất.

Tô Mạt cũng bởi vì lôi kéo cương ngựa, dùng hết khí lực, muốn vận khởi khinh công vót đi, nhưng cũng không thể.

Lập tức bị hung hăng ngã văng ra ngoài.

Bàn tay nhỏ bé của nàng đem mặt che lại, đau buồn nghĩ: Xem ra làm người không thể quá đắc ý, còn có trên đường không thể vượt quá tốc độ được ......

Hai bên đường đều là ruộng vườn, trên đầu còn ủ đống phân bón của nhà nông, tản ra hương vị nguyên thủy cực kỳ.

Tô Mạt nghĩ chính mình cũng có một ngày chật vật như thế, chỉ sợ sẽ làm cho đám tiểu tử xấu xa đó vui cười nửa đời a.

Ngay tại lúc nàng cố gắng muốn điều chỉnh thân thể, thời điểm mượn lực né tránh, chỗ eo hông nàng bị kéo chặt, giống như gió thu cuốn bay lá vàng vậy, nhẹ nhàng bị người khác cướp đi.

Tô Mạt cảm động rối tinh rối mù, cơ hồ muốn rơi lệ đầy mặt, khoảng cách xa như vậy, hắn thế nhưng nói hiện ra liền xuất hiện .

“Tĩnh thiếu gia, ngươi, quá lợi hại !” Nàng thực thức thời nịnh nọt nói.

Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng, trên mặt không mỉm cười, theo tuổi tác tăng trưởng, hắn càng ngày càng lạnh lùng.

Quả thực......

Trở lại mùa đông rồi.

Hắn tuy rằng sử dụng hết tư thế, lại bởi vì nội lực kéo dài không dứt, chính mình ở không trung phi lên theo trục dọc, nhón đầu mũi chân, cơ hồ giống chim ưng, liên tiếp nhún chân mấy cái tiêu sái dừng ở trên đường.

Mọi người đều ủng hộ,“Công tử công phu thật giỏi!”

“Có cơ hội mở rộng con mắt nha!”

Tĩnh thiếu gia lại thờ ơ, chỉ là lạnh lùng nhìn Tô Mạt, ánh mắt kia lạnh như sương tuyết cơ hồ muốn đem nàng xuyên thủng .

Tô Mạt mấp máy mím môi, áy náy liếc mắt nhìn hắn, lại muốn cười.

Tĩnh thiếu gia khẽ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng mà uy hiếp nhìn nàng.

Tô Mạt cắn môi, lập tức thái độ nghiêm trang lại, vẻ mặt nghiêm túc, phi thường còn thật sự kiểm điểm chính mình, nghẹn trong họng vẫn là nói không nên lời.

Dư quang xem xét đến vị lão nông bị dọa cho sợ hãi kia, vội nhảy qua, vái đầu nhận lỗi,“Lão trượng, xin lỗi, xin lỗi, là ta không tốt. Dọa đến lão rồi.”

Nàng vội từ trong hà bao lấy ra mười lượng bạc đưa qua,“Lão trượng xin lỗi, đưa cho lão một chút ngân lượng, lát nữa mua kẹo cho tiểu đệ đệ ăn.”

Tiểu tôn tử ở sọt phía trước chẳng những không khóc, ngược lại trừng một đôi đen bóng mắt to tò mò nhìn nàng.

Ngón tay đút ở trong miệng, y y a a kêu, bàn tay khác hướng nàng vẫy tay.

Tô Mạt nhìn thấy vui mừng, vươn tay sờ sờ hắn,“Thật sự là đứa nhỏ rất to gan a, tương lai khẳng định khó lường.”

Vị lão trượng kia phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy một tiểu thư đẹp như tiên nữ từ trong tranh bước ra, khắp cả người là Lăng La tơ lụa, làm sao còn dám lấy bạc, cuống quít chối từ,“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Vị tiểu thư này về sau nên chú ý. Người qua lại nhiều, cưỡi ngựa nhanh như vậy, cho dù kỹ thuật cưỡi tốt, cũng không thể cam đoan không có chuyện xảy ra.”

Tô Mạt vội lại khiêm tốn chấp nhận dạy bảo,“Đa tạ lão trượng, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Nàng đem tiền đưa cho tiểu tôn tử, hắn tiếp nhận rồi, lập tức liền đút vào trong miệng, dùng mấy cái răng sữa cắn thử.

Kết quả cắn không được , bị đau răng.

Lập tức ô ô khóc lên, dùng sức ném đi, bạc rơi trên mặt đất.

Lão nông trách cứ hắn.

Tô Mạt vội nhặt bạc lên, đặt ở trong sọt, lại luôn mãi hướng mọi người xin lỗi, lúc A Lí bọn họ đã đuổi kịp đến liền cuống quít cáo từ.

Kẻ ngốc mới chờ bị người quen xem náo nhiệt!

Nàng chạy vội trở về, nhìn Tĩnh thiếu gia lấy lòng,“Ta sai rồi, chúng ta chạy nhanh đi thôi.”

Tĩnh thiếu gia ngó nàng, tiểu nha đầu này, tuổi càng lớn, càng ngày càng vô pháp vô thiên, ỷ vào hắn sủng ái, cơ hồ muốn lên trời xuống đất .

Cảm thấy lại bất đắc dĩ thở dài, nàng tóm lại không thể vĩnh viễn đều là tiểu oa nhi, khẳng định sẽ phỉa lớn lên.

Sẽ có ý nghĩ của riêng mình, hắn đã sớm biết nàng là một con báo nhỏ, không phải chú cừu nhỏ, nên thích ứng loại tình huống ùn ùn kéo đến này.

Tuy rằng biết đạo lý như thế, hắn vẫn là bày ra bộ mặt đó, không cho nàng chút sắc mặt, về sau không có người có thể chế trụ nàng .

Tia chớp đã đứng lên, cũng may chỉ bị trầy da một chút nhẹ mà thôi.

Tĩnh thiếu gia từ trên lưng ngựa tìm thấy bọc hành lý từ trong đó tìm ra kim sang dược, hơi xử lý một chút cho Tia chớp.

Tô Mạt cười tiến lên hỗ trợ, Tĩnh thiếu gia cũng không để ý nàng.

Tô Mạt trong lòng không dễ chịu cho lắm, hơi hơi bĩu môi, lấy lòng nhìn hắn,“Ta đều nhận sai rồi mà.”

Đuôi mắt Tĩnh thiếu gia hơi hơi chuyển động,“Nhận sai không phải là mục đích .”

Phải sửa!

Nha đầu này hai năm này có lần nào phạm phải sai lầm mà không miệng lưỡi trơn tru nhận sai chứ.

Nhưng là quay người lại, lập tức phạm lỗi tiếp.

Căn bản lấy nhận sai làm thuốc vạn năng dán .

Tô Mạt hé môi,“Ta cam đoan, ta thề, ta về sau chỉ cần nhận sai với ngươi liền nhất định sửa. Ngươi không thích ta sẽ không làm.”

Sự kiêu ngạo trong lòng đang rơi lệ a, nếu chính mình xuyên qua đến đây là người lớn thì thật tốt biết bao, khi đó nói không chừng chính là nữ hiệp, gặp hắn, cũng có thể ngạo nghễ bễ nghễ, thực khí phách nói chuyện với hắn.

Hiện nay thì tốt rồi, chính mình lúc bắt đầu chỉ là đứa nhỏ bị hắn nuôi, nhất cử nhất động, chuyện xấu mặt nào hắn cũng biết hết.

Cho dù muốn ăn vạ, cũng không ăn vạ nổi a!

Hắn ngắm nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói:“Không phục?”

Thời điểm đám người A Lí tới, liền thấy một màn này.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.