CHƯƠNG 97 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 97: NÀNG KHIẾN NGƯỜI TA KINH NGẠC LIÊN TỤC NHƯ VẬY

Tô Mạt nhướng mi lên,“Ngươi đương nhiên không sợ. Ngươi có hoàng đế phụ thân mà, đương nhiên so với ta lợi hại hơn. Lấy lớn ăn hiếp nhỏ, ta cũng không có biện pháp a. Bất quá, trận đấu đã mất đi sự công bằng, lợi dụng quyền lực, điều đó mới khiến cho người ta khinh bỉ kìa. Mọi người khắp thiên hạ sẽ khinh thường.”

Hoàng Phủ Giới phẫn nộ nói:“Ta không có lấy quyền lực chèn áp người khác.”

Tô Mạt gật gật đầu,“Ta biết. Ta là nói giả sử thôi.”

Nàng giỏi về nhìn người, nghiền ngẫm tâm tư, tính cách của người khác, biết hắn có chút khuyết điểm.

Tiếp xúc với Hoàng Phủ Giới, nàng liền biết hắn là một người ưa mặt mũi, kiêu ngạo, lòng tự trọng đặc biệt lớn. Không chấp nhận nhất là chuyện người khác vu khống hắn.

Nàng làm như vậy, đơn giản là muốn làm cho hắn đừng lộ ra giao dịch của hai người mà thôi.

Nói xong, nàng hướng hắn vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, lấy nụ cười xinh đẹp nhất cười với hắn, thái độ hòa khí nhất,“Tạm biệt. Là địch là bạn, về sau gặp sẽ biết a.”

Nếu hắn chịu tự động nhận thua, vậy nàng chẳng phải là sẽ không đấu mà thắng sao? Nàng cười hắc hắc, chậm rãi rời đi.

Phía sau, Hoàng Phủ Giới nắm tay giậm chân,“Tô Mạt, ngươi cái tên xấu xa kia!”

Tô Mạt cười hắc hắc.

Lập tức làm đại tiểu thư đang mơ mơ màng màng ngủ thức tỉnh luôn, nàng ngồi dậy nhìn,“Mạt nhi, ngươi làm sao vậy?”

Tô Mạt nghiêng người, ôm đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta cao hứng a, hai ta có nhiều tiền như vậy. Có thể bắt đầu kinh doanh rồi. Ngươi nghĩ kĩ xem, ngươi muốn làm cái gì, mở cửa hàng gì, sau đó ta giúp ngươi mở. Chờ cửa hàng khai trương, ngươi chính là bà chủ bí mật a.”

Đại tiểu thư ừ một tiếng,“Ngươi mới là. Ta không cần làm bà chủ. Khó nghe muốn chết a.”

Tô Mạt cọ cọ, tựa đầu vào cổ đại tiểu thư, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.

Hiện nay có tiền, trở thành tiểu phú bà, Tô Mạt đi đường cảm thấy đặc biệt lâng lâng nhẹ bẫng, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Đám người Nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi thì khác a.

Nhị tiểu thư vốn là không có bao nhiêu tiền, hiện tại muốn nịnh bợ công chúa và Tống tiểu thư, sẽ phải tặng lễ vật, nghĩ muốn kiếm chút tiền, kết quả lại bị mất trắng.

Lão phu nhân cùng lão gia không truy cứu việc nàng ta bán đi đồ vật riêng đã tốt lắm rồi.

Lúc đi đến lão phu nhân nơi đó thỉnh an ăn điểm tâm, các nàng ta đều ỉu xìu buồn bã , thật sự là xót tiền đau như cắt ruột cắt gan đến nỗi suốt đêm cứ chập chờn không yên giấc a.

Người người ánh mắt sưng đỏ, xanh xao.

Vương phu nhân cũng vậy, ánh mắt đỏ như con thỏ, muốn cùng Tô Nhân Vũ kể khổ, hắn lại quay đầu đi cũng không để ý tới nàng ta.

Trên ghế ngồi, Tô Nhân Vũ vui tươi hớn hở nói:“Lão phu nhân, Mạt nhi đã làm Tô gia chúng ta nở mày nở mặt.”

Lão phu nhân cũng nhịn không được cười,“Đúng vậy, nha đầu này, thật tinh quái đi. Ngày thường nhìn thành thật, không nghĩ tới còn biết mấy chiêu như vậy.”

Nói xong vươn tay sờ Tô Mạt đang ngồi bên cạnh, lại gắp một miếng bánh hoa quế cho nàng.

Tô Mạt nói cảm tạ, gắp lên ăn.

Nay đi Thái Học viện học, Tô Mạt quả thực giống như trên đỉnh đầu có gắn thêm một vầng hào quang, bởi vì trong học đường cho dù là có đặt cược, cũng chỉ có chút ít, cũng không thua bao nhiêu cả.

Cho nên cũng không có kẻ nào thua đậm vài ngàn lượng ở nhà khóc lóc ầm ỹ, mắng Thất điện hạ không chịu phấn đấu hết mình.

Nhân tiện, bọn họ cũng đặt Tô Mạt cái ngoại hiệu, tên là “Tiểu ma nữ”.

Quả thực giống y như ảo thuật, bản thân không được, có thể khiến đối thủ thể thảm , làm cho người ta chủ động nhận thua.

Mặc dù bọn họ không có chứng cớ chứng minh Tô Mạt làm cho Hoàng Phủ Giới nhận thua , bọn họ cũng hiểu được nàng khẳng định nàng có mang theo một cỗ yêu khí, giỏi mê hoặc đối thủ, làm cho người ta không tự chủ được liền thần phục .

Đối với cách nói này, Tô Mạt cười trừ.

Không cảm thấy có gì không ổn.

Nàng tiến vào trong học đường, phát hiện Hoàng Phủ Giới thế nhưng đã đến rồi, ngồi ngay ngắn ở nơi đó, đang nghiêm túc đọc sách.

Nàng rất kinh ngạc, đi đến bên cạnh hắn ngó nghía, hắn lại đang đọc sử ký.

“Ngươi Luận Ngữ đọc xong chưa?”

Hắn gật gật đầu, ồm ồm nói:“Đương nhiên!”

Hắn có ngốc như vậy sao? Hắn cũng có thể trong một ngày đọc thuộc lòng cuốn sách đó!

Tô Mạt nói:“Vậy ngươi có thể đọc ‘Trung Dung’ rồi .”

Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ta làm sao phải đọc cái loại sách đó. Phải chính là phải, không phải chính là không phải, cái gì gọi là ‘Trung dung’ chứ. Người nào là khi mới sinh ra tính tình đều lương thiện, ngươi lúc sinh ra đã là tiểu ma nữ rồi!”

Hắn quay đầu không thèm để ý tới nàng, tiếp tục đọc sách.

Lại bộc phát tính tình xấu xa đây, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn đã muốn làm hòa với nàng rồi, lúc ở lãnh cung không phải đã có một màn rất cảm động an ủi hắn một phen sao?

Nghĩ hắn có khả năng do là nam hài tử ưa mặt mũi, nàng cũng không quấy rầy hắn, cười nói:“Hôm nay có trận đấu thi đọc thuộc lòng sách, người đứng thứ nhất sẽ có phần thưởng đó.”

Hoàng Phủ Giới lập tức quay đầu nhìn nàng,“Ta muốn là người đầu tiên đọc.”

Cũng không biết biết là sẽ phải đọc thuộc cái gì đã giơ tay lên, thật sự là kẻ nóng nảy.

Nàng đi vào ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, Kim Kết giúp nàng dọn ra sách và dụng cụ, tiểu cung nữ cũng giúp đại tiểu thư chuẩn bị cho xong .

Tô Mạt bởi vì hoàng đế đặc ban thưởng, chấp thuận cho dẫn theo tiểu nha đầu bên người theo.

Cũng là trường hợp đầu tiên được hưởng đặc thù này.

Tô Mạt nhìn về phía Kim Kết,“Đừng lười biếng, ngươi tới không phải để hầu hạ ta, đọc sách mau.”

Kim Kết gật gật đầu,“Vâng thưa tiểu thư.”

Thời điểm Hoàng Phủ Cẩn đi vào, mọi người đều tự động tránh đường, tuy rằng trên đỉnh đầu hắn cũng có vầng hào quang chói lóa, nhưng lại là màu đen, lạnh như băng , không có vài người dám tới gần.

Đối với chuyện hắn giúp Tô Mạt chuyện, cũng chỉ có cực ít người biết được, đại đa số là không biết.

Dù sao cho dù Tĩnh thiếu gia là Hoàng Phủ Cẩn, cũng không có vài người dám tin.

Tướng mạo có thể phụ họa thêm, nhưng khí chất cũng không thể nào phục chế.

Nhất là Hoàng Phủ Cẩn như vậy, khắp người lạnh lẽo, hai mắt sắc như dao.

Lúc hắn đi đến bên người Tô Mạt, ống tay áo nhẹ nhàng phất lên một cái, để một cái bịch trên bàn của nàng.

Tô Mạt vội đè lại, là một cái hầu bao ( túi tiền) màu lam nhạt thêu một chút hoa văn đơn giản, nàng thật cẩn thận mở ra, ý!

Bên trong lại là mấy cục đá!

Đại tiểu thư ở một bên nhìn thấy, nghĩ Tĩnh thiếu gia tặng, đương nhiên là đồ vô cùng tốt vô cùng tốt , nói không chừng chính là mỏ vàng thạch đó.

Nàng lặng lẽ hỏi Tô Mạt,“Cái gì vậy?”

Tô Mạt thuận miệng đáp:“Cục đá a.”

Đại tiểu thư ngớ ra một chút, Tĩnh thiếu gia sẽ tặng cho muội muội vài cục đá sao, đơn giản chỉ là cục đá?

Tuy rằng rất là kinh ngạc, nàng cũng không có dũng khí quay đầu nhìn một cái về hướng Hoàng Phủ Cẩn để biểu đạt nghi hoặc của chính mình, quay đầu thấy Tô Mạt đang úp mặt lên bàn vẻ mặt hưng phấn nghiên cứu vài cái cục đá kia, đại tiểu thư càng không hiểu nổi Mạt Mạt nữa.

Tô Mạt đi học không cần đọc sách, có thể làm chuyện mình thích, điều này đã được Triệu học sỹ đích thân cho phép.

Hiện tại càng thêm không có ai dị nghị, dị nghị cũng vô dụng.

Tô Mạt đang cầm lên mấy cục đá như lấy được vật chí bảo vậy, nghiên cứu một lần, bên trong có cát vàng Thạch Anh, đá vôi, đá bồ tát vân vân, còn có một ít khoáng thạch của hắn, đều là căn cứ từ những thứ vật liệu mà nàng đã viết ra danh sách, đã miêu tả đặc điểm cụ thể để đi tìm.

Nàng xem đi xem lại, phối liệu để đốt chế tạo ra thủy tinh cơ bản là đầy đủ hết rồi, bổ sung thêm mấy thứ nữa, đồng thời còn phải tiến hành gia công một chút.

Nàng lại bắt đầu cúi đầu múa bút thành văn, bởi vì chính bút lông của nàng viết chữ rất chậm, cho nên bảo A Lí dựa theo yêu cầu của nàng đặc chế bút chì cho nàng dùng.

Khổ nỗi mực ở thời cổ đại với thời hiện đại thành phần không giống nhau, bút chì ở hiện tại thành phần hơn phân nửa là gra-phit cùng đất dính, mà mực ở cổ đại chủ yếu là khói dầu và khói cây tùng gia công thành .

Nàng sai A Lí đem cái loại cục mực dài nhỏ mài nhỏ hơn nữa, sau đó lấy giấy tuyên thành cuộn lại từng lớp từng lớp, trở thành loại bút chì đơn giản nhất.

Tuy rằng viết chữ không phải rất tiện lợi, nhưng nếu dùng để vẽ thì vô cùng tốt .

Viết chữ hay dùng loại bút được làm bằng lông ngỗng, chấm mực nước, coi như một dạng bút lông ngỗng.

Nhưng cái này chỉ có khi nàng làm việc của mình mới dùng đến, nếu là hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, vẫn là sử dụng bút lông như cũ, đồng thời chữ do bút lông viết ra cũng rất tự nhiên đẹp đẽ, có phong cách, giành được tiên sinh khen ngợi.

Tô Mạt đem phương pháp phối liệu, luyện chế chế tạo ra thủy tinh, hạng mục công việc chú ý vân vân đều liệt kê ra rõ ràng, đưa cho A Lí đưa trở về, để cho bọn họ bắt đầu thí nghiệm.

Chờ có thời gian nàng lại đích thân chỉ điểm.

Đồng thời nàng sai người chuẩn bị sinh vật cho dây chuyền nông trường của nàng, mùa đông ấp trứng gà …vân vân, năm sau là có thể triển khai toàn diện.

Bởi vì nơi đó công trình thuỷ lợi phát đạt, nàng lại vẽ một ít bộ dáng máy móc thuỷ lợi, giống như loại máy dệt thủy lợi, máy xay bột thủy lợi, xe tưới tiêu thuỷ lợi…vân vân, những đồ vật này thời đại này đã có rồi, bọn họ chỉ cần tìm sư phó đặt làm là có.

Non nửa tháng thời gian, nàng viết hết hơn trăm tờ giấy tuyên thành lớn, bởi vì nay được hoàng đế yêu thích, nàng có thể tùy tiện tìm đọc sách xưa viết về hoàng gia, cho nên cũng thuận tiện giúp nàng vẽ bản vẽ.

Đại tiểu thư cùng với Lăng Nhược, Kim Kết vài người cũng bị nàng sai khiến chạy loanh quanh, đều phải giúp nàng ghi chép lại.

Thời điểm trước khi tới Đông chí, Tô Mạt đã hoàn thành nốt chút ít tiểu tiết còn lại, sai người đưa đến nông trang, bọn họ đã xây trước vài cái lò đốt, làm căn cứ thí nghiệm, dựa theo yêu cầu của Tô Mạt chế tạo thủy tinh.

A Lí còn vận dụng quan hệ của Tĩnh thiếu gia, từ bên ngoài mời về mộ thợ luyện lò cực giỏi, tar thù lao rất cao, sắp xếp cả nhà lớn nhỏ bọn họ đều ở trong thôn trang.

Dù sao Đại Chu quốc đồ sứ phát đạt, người giỏi tay nghề cũng nhiều, trên cơ bản, công nhận đốt lò cuộc sống cũng rất cực khổ.

Cho dù là kỹ thuật tốt, cũng bất quá chỉ là kiếm nhiều hơn một chút, chỉ đủ cả nhà ấm no, nếu muốn thành thường thường bậc trung cũng đều thành vấn đề.

Cho nên vị Chử sư phó kia rất là thích đến đấy.

Có một vị Chử sư phó tay nghề tốt như vậy, có thể chuẩn xác nắm giữ nhiệt độ hỏa hầu khi đốt lò, dù sao, cổ đại còn chưa có nhiệt kế, không thể khoa học kiểm soát nhiệt độ, chỉ có thể thông qua kinh nghiệm đốt lò của Chử sư phó, mắt thường quan sát và phương thức phán đoán khác để nắm bắt nhiệt độ.

Bọn họ cũng bắt tay làm ăn với bên khai thác quặng mở và khí đốt, hàng năm sẽ mua một lượng than đá lớn, trong đó Tô Mạt đưa ra ý kiến, để lại phương pháp cho bọn họ, để bọn họ làm ra các loại than khác nhau.

Bởi vì tinh luyện kim loại truyền thống bình thường đều là dùng than củi, mà than củi là phải chặt cây cối, Tô Mạt sai bọn họ đi liên hệ với người ta mua than đá, đem than đá chưng khô …và các phương pháp gia công luyện chế, chế ra than cốc.

Dùng than cốc để đốt lò luyện chế thủy tinh cùng với luyện sắt, tạo ra công cụ làm bằng sắt, sẽ càng thêm phù hợp với chi phí.

Đông chí là ngày lễ lớn, cả nước từ trên xuống dưới đều vui mừng, sau đó, bách quan có thể được nghỉ ngơi một ngày.

Tô Mạt thỉnh cầu hoàng đế, cho phép lớp học hoàng gia của bịn họ cũng được nghỉ ngơi hai ngày.

Hoàng đế vừa mới vừa cùng các đại thần thương lượng xong chính sự, ý nghĩ có chút hỗn độn, mệt mỏi thật sự, liền hướng nàng vẫy tay,“Tiểu nha đầu, đến đây, lại đây.”

Tô Mạt nhu thuận đi qua.

Hoàng đế thấy nàng mặc áo khoác hải đường màu hồng, thân váy vàng nhạt, bên hông đeo khối ngọc bội lớn mà hắn ban cho, hơi có chút chói mắt.

Dù sao vẫn là một tiểu hài tử nhỏ xíu, khuôn mặt không bằng bàn tay người lớn, thắt khối ngọc bội to như vậy, có cảm giác cả người như trĩu xuống.

Hắn ha ha cười rộ lên, thấy nàng chu ra cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa hồng đỏ thắm, đôi mắt to trong veo như nước trừng lớn, hàng mi cong dài cao vút chớp lên chớp xuống, trái tim luôn luôn cứng rắn lạnh lùng của đế vương đột nhiên mềm lại, giang cánh tay đem nàng ôm lấy.

Đám người Hoàng quý phi cả kinh.

Hoàng đế cho tới bây giờ chưa ôm bất kì đứa nhỏ nào.

Kỳ thật Đại Chu quốc có cái quy củ không thành văn rồi, phụ thân cực ít khi ôm hài tử, đều là gia gia ôm tôn tử, cháu gái thì có nhiều, hài tử của chính mình phụ thân ngược lại cực ít khi bồng bế chơi đùa.

Hoàng đế càng ngày càng thích nha đầu chết tiệt kia.

Hoàng quý phi cắn khăn tay, trong lòng càng nghĩ càng hận, lại phải gắng hết sức nhịn xuống, bấu chặt đến nỗi trong lòng bàn tay đều thấy đau. Vốn nàng muốn dùng tiểu nha đầu kia để mượn sức Tô gia, còn muốn lợi dụng nàng lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn.

Nhưng nàng phát hiện tên Hoàng Phủ Cẩn kia, căn bản là không đoái hoài gì tới nhân tình thế thái.

Mấu chốt nhất không phải là bọn họ, mà là tiểu nha đầu này.

Hiện tại nha đầu chết tiệt kia, tuy là còn nhỏ, lại đem hết thảy mọi chuyện làm ra rất kín kẽ, không chịu thiếu ân tình của mình cùng Thái tử, cũng không chịu bề ngoài giả bộ luôn, càng không có thái độ muốn quan hệ thân thiết với bọn họ.

Tương phản, lại cùng Ngũ hoàng tử rất gần gũi.

Nàng tiến lên cười nói:“Bệ hạ, không phải mới vừa còn nói viết chữ viết đến nỗi cổ tay mỏi nhừ sao?”

Nàng lườm một cái, vuốt ve cánh tay hắn.

Hoàng đế cười nói:“Nhìn thấy bộ dáng nha đầu này hôm nay thực rực rỡ, ta cũng không thấy mệt nữa. Thật như bông hoa dịu ngọt, làm cho người ta thoải mái. Nhìn bọn chúng đi, chúng ta đều già rồi.”

Hoàng quý phi vội hỏi:“Bệ hạ ghét bỏ nô tì già?”

Tô Mạt nhìn nàng ta một cái, nàng ta không già, là có các phi tử trẻ hơn so với nàng ta.

Nàng cười nói:“Bệ hạ cho dù tiếp tục qua năm mươi năm sau, vẫn trẻ như bây giờ. Tâm tính quyết định tuổi tác. Nếu có thể duy trì tâm tính tươi vui, không mất đi sự hồn nhiên tươi trẻ. Vậy chẳng phải lão ông trăm tuổi cũng như hài đồng ba tuổi ư. Chẳng phải người ta đều kêu là lão ngoan đồng gì đó sao?”

Hoàng đế bị nàng chọc cười ha ha,“Ngươi nói như vậy, trẫm đang là lúc thiếu niên .”

Tô Mạt dùng sức gật đầu, nói thật, nàng phải thừa nhận, Thủ Chính đế là hoàng đế không tệ, ít nhất đến nay cai trị đất nước không vấn đề gì, thiên hạ thái bình, dân chúng có cuộc sống ấm no.

Ít nhất đều không có vấn đề lớn.

So với thời kì nữ đế, vó ngựa của quân phương Bắc tùy ý giẫm lên địa phận quốc gia.

Hoàng quý phi có chút ghen tỵ nói:“Ta thấy tiểu nha đầu này là muốn đến cầu bệ hạ đáp ứng việc nghỉ học, nha đầu này nhận làm người tốt, nhận ân tình của người khác mất rồi.”

Hoàng đế gật đầu hai ba cái, cúi đầu nhìn Tô Mạt,“Trẫm cảm thấy quý phi nói có lý.”

Tô Mạt không chút hoang mang nói:“Bệ hạ là ngôi cửu ngũ chi tôn, cho dù là mặt ngoài không mượn tên tuổi của bệ hạ làm việc thiện, làm được việc thiện rồi, thì đó cũng là long ân của bệ hạ chiếu cố đến. Nếu như không có bệ hạ ngày đêm vất vả cực nhọc, ngày ngày dốc hết tâm sức, làm sao chúng thần dân bá tánh lại có cuộc sống bình an giàu có như hôm nay? Dù sao tiểu nữ thực thấy thỏa mãn, ăn uống no đủ, sẽ không yêu cầu nhiều hơn.”

Ngụ ý, có nhiều người còn đạt được nhiều hơn nữa.

Cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng, nhưng cũng không biết thỏa mãn, luôn nghĩ vạn thế bất diệt.

Làm sao có chuyện tốt như vậy?

Nàng liếc hoàng quý phi một cái.

Hoàng quý phi bị nàng chọc giận đến biến sắc, cố nén không phát tác.

Hoàng đế ha ha cười, đối với Tô Mạt nói:“Ngươi kể cho trẫm nghe một câu chuyện xưa. Trẫm nếu cảm thấy có ý tứ, liền đồng ý với ngươi.”

Tô Mạt nhếch lên khóe môi, ngửa đầu nhìn hoàng đế,“Bệ hạ nên nói cho tiểu nữ biết tiêu chuẩn của sự ‘ ý tứ’. Nếu không tiểu nữ nói, rõ ràng là có ý tứ, bệ hạ lại nói vô nghĩa, hoặc là nói miễn cưỡng, tiểu nữ đây không phải là thua thiệt rồi sao ?”

Hoàng đế bị nàng chọc cho vui vẻ, buông nàng xuống, để nàng đứng ở chính trước mặt mình, đối diện nàng,“Trẫm không cần phải khôi hài, phải để lại trong lòng chút suy nghĩ, có thể làm cho người ta suy tư gì đó, phải hay hơn cái kiểu chuyện cười nhạt nhẽo kia.”

Tô Mạt suy nghĩ một chút, như thế phù hợp với tính cách của hoàng đế.

Thủ Chính hoàng đế ngày thường là người thâm trầm, tâm tư kín đáo, ghét nhất là bị nghe truyện cười thô tục vô lại.

Nàng khoanh tay đi xung quanh lư hương đặt bên cạnh một vòng, sau đó đứng yên, quay đầu hướng hắn cười nói:“Có rồi!”

Hoàng đế thấy nàng hai mắt lóe ra tinh quang, cả người giống như sáng lên, lập tức nói:“Nói mau!”

Tô Mạt hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi thong thả bước, chậm rì rì nói,“Có một con chim nhỏ xinh đẹp bị gãy cánh, rớt xuống bên người của một con mèo hung dữ đang ngủ, phu nhân của con mèo hung dữ đó nhìn thấy liền đem con chim kia một cước đá văng xuống giếng cạn. Chim nhỏ rất phẫn nộ, may là thân thể nó nhẹ, thêm vào đó chỉ có một cái cánh, cũng không té bị thương. Sau đó nó vui sướng phát hiện trong giếng cạn có nhiều sâu làm bữa ăn cho nó. Dần dần vết thương nó cũng lành lặn gần hết. Chim nhỏ thực vui vẻ, cất lên giọng hát uyển chuyển êm tai của chính mình không ngừng mà hót véo von. Một thợ săn nghe thấy, cứu nó lên, chim nhỏ chưa kịp nói lời cảm tạ, đã bị nhốt vào trong lồng sắt mang đi .”

Nói xong , nàng cười nhợt nhạt,“Bệ hạ, truyện như vậy có được không?”

Hoàng đế mím môi ánh mắt ngưng đọng, cẩn thận suy tư một phen, kêu lên liên tiếp ba tiếng “ hay”, vỗ tay khen,“Rất hay, thật là có ý tứ sâu xa.”

Hắn quay đầu nhìn đến Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa, cười nói,“Các ngươi có nghe chứ?”

Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa là tới thỉnh an hoàng quý phi cùng hoàng đế.

Các nàng bởi vì nghe thấy Tô Mạt tìm đến hoàng đế để tranh công, liền cũng đến góp vui.

Các nàng bởi vì nghe thấy Tô Mạt tìm đến hoàng đế tranh công, liền cũng đến đây góp vui.

Chính là không muốn để cho Tô Mạt độc sủng.

Cho dù là được nghỉ học, cũng phải do hai nàng cầu tình hoàng đế mới đồng ý, chỉ trông vào Tô Mạt, căn bản không thể được chấp nhận.

Hoàng Phủ Kha gật đầu,“Nghe được, rất không thú vị.”

Hoàng đế mặt mày trầm xuống, lập tức lại bất đắc dĩ cười, khẽ thở dài một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt.

Thật sự là càng nhìn càng muốn nhìn hơn nữa, Tống Dung Hoa thấy hoàng đế không hỏi mình, bèn nói:“Bệ hạ, hai phu phụ mèo thật xấu xa.”

Hoàng đế nhìn nàng một cái, thản nhiên hỏi:“Thật không?”

Tống Dung Hoa dùng sức gật đầu,“Đương nhiên, một kẻ thường xuyên ăn thịt chim, một kẻ khác lại hay lấy chim ra đùa giỡn. Vẫn là người thợ săn tốt, đem chim mang về nhà, về sau chim không cần phải lo đến không có ăn không có uống rồi. Nhìn xem những con chim nhà chúng ta này, chẳng lẽ không đúng sao?”

Hoàng đế nhướng mi,“Không sai.”

Hoàng Phủ Kha lập tức cọ quậy người cười nói:“Phụ hoàng, vậy có thưởng không a.”

Hoàng đế nhìn nàng một cái,“Muốn cái gì?”

Hoàng Phủ Kha hướng Tống Dung Hoa đắc ý cười cười,“Phụ hoàng, vậy cho chúng ta nghỉ hai ngày lễ đi. Tiết đông chí a. Mọi người đều phải nghỉ ngơi .”

Hai nàng đã xin hoàng thượng ban ơn, mọi người đương nhiên phải cảm kích các nàng, như vậy các nàng cũng có mặt mũi.

Hoàng đế mặt mày trầm xuống,“Chỉ biết chơi đùa, đi đem việc học tiên sinh phân phó làm lại một lần đi.”

Hai người vừa nghe thấy, nhất thời choáng váng, hoàng đế chẳng những không ban thưởng, ngược lại còn hung dữ như vậy hung.

Hoàng Phủ Kha cái miệng nhỏ nhắn móp mép, muốn khóc.

Hoàng quý phi nhìn thấy sự tình trước mắt, bước lên phía trước nói:“Bệ hạ cần gì phải lấy tiểu hài tử ra hả giận. Dù sao mọi người đều là người bình thường, có mấy người có thể có tài trí của Tô ngũ tiểu thư chứ? Cho dù là người trưởng thành hơn mười mấy tuổi, chưa chắc đã bằng.”

Hoàng đế vươn tay đem Tô Mạt ôm vào lòng, nói với Lưu Ngọc,“Lấy câu truyện xưa này, đến hỏi hỏi lão tam, lão ngũ, xem bọn hắn suy nghĩ ra sao.”

Lưu Ngọc nhận lệnh, lập tức đi chuẩn bị.

Tô Mạt mím môi, nhẹ nhàng nói:“Bệ hạ, vì sao không hỏi nhị điện hạ?”

Hoàng đế cười nói:“Hắn chính là con mèo hung ác kia, chỉ là một tên mãng phu thôi, sao biết được ý tứ sâu xa của câu chuyện chứ. Không cần hỏi hắn.”

Tô Mạt cảm thấy căng thẳng, thì ra, Tĩnh thiếu gia bị hoàng đế khinh thị như thế này.

Nàng miễn cưỡng cười cười,“Nhưng là ta nghe người ta nói nhị điện hạ tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại phi thường dũng mãnh, lại giỏi về dụng binh. Người có thể mang binh đi đánh giặc, hơn phân nửa đều là kẻ biết dùng mưu kế, lại am hiểu đánh giặc. Đây cũng là lạc thú lớn nhất của bọn họ. Bệ hạ tại sao ngược lại......”

Nàng cũng không nói tiếp.

Hiện nay nàng chính là một tiểu hài tử, người trước mặt không phải phụ thân của nàng, mà là hoàng đế một người hỉ nộ vô thường, trời sanh tính tình đa nghi.

Một câu bình thường thôi nhưng có khả năng sẽ chọc giận long nhan.

Cho nên lời nói của nàng không cần phải nói hết ra, dùng sự hiếu kì và ngây thơ của một tiểu hài tử, đến thử hắn.

Nếu hắn đối tốt với Tĩnh thiếu gia, vậy nàng cũng sẽ toàn tâm toàn ý nguyện trung thành với hắn.

Nếu hắn đối với Tĩnh thiếu gia rất xấu xa, như vậy thực xin lỗi, hắn với nàng chính là kẻ địch của nhau!

Ở nơi này, Tĩnh thiếu gia là người đối với nàng tốt nhất!

Ai cũng không thể thay thế được!

Thời điểm hắn đối tốt với nàng, nàng chỉ là một tiểu nha đầu chịu sự ghét bỏ của mọi người, một chút thế lực cũng không có.

Hắn là thật lòng đối xử tốt với nàng, không có bất kì điều kiện nào.

Nàng cũng chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn suốt đời suốt kiếp.

Chỉ cần hắn không phụ nàng, nàng sẽ đời đời kiếp kiếp đều coi hắn là nhất.

Cho dù là hoàng đế, cũng không thể thương tổn đến hắn.

Người nào thương tổn đến hắn, đều là kẻ địch của nàng!

Hoàng đế cười cười,“Ngươi là tiểu nha đầu, rất nhiều vấn đề không hiểu. Chờ lớn lên, trẫm sẽ giảng cho ngươi nghe.”

Tô Mạt trong lòng hiện lên một tia mất mát, lại vẫn cười cười,“Được.”

Rất nhanh Lưu Ngọc trở về, mang theo đáp án của mấy người bọn họ.

Thái tử cùng Hoàng Phủ Quyết không sai biệt lắm, cơ bản xem như đáp án đúng, nhưng là cách dùng từ hơi có chút không đúng.

Thái tử là loại người nếu tai thời điểm này cảm thấy ngươi hữu dụng đối với hắn, sẽ cư xử với ngươi hòa khí, nhưng nếu thời điểm khác biết được ngươi có khả năng trở thành kẻ địch của hắn, sẽ lạnh lùng, trở mặt ngay. Cho nên hắn dùng từ có vẻ thiên về âm trầm.

Ví như: Hai phu phụ nhà mèo bằng mặt không bằng lòng, phụ không theo phu, tội đáng bị thả lồng heo trôi sông.

Con chim ngu ngốc kia ở trong cảnh khốn cùng, không suy nghĩ hăng hái, vì chút lợi ích nho nhỏ mà đắc chí, làm bại lộ chính mình, nên bị bắt đi.

Hoàng Phủ Quyết đáp án không sai biệt lắm.

Phu nhân mèo tấm lòng lương thiện đồng thời tâm tư thông minh, biết chim nhỏ sẽ không ngã chết, rơi xuống đáy giếng sâu để no bụng. Cũng là tránh cho chim nhỏ bị ăn thịt, lại vừa có thể làm cho trượng phu bớt chút nghiệp chướng giết chóc, có trái tim thành khẩn.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.