CHƯƠNG 96 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 96: CHÂN TƯỚNG MẠT MẠT THẮNG

Chưa từng có người nào đối với hắn như vậy. Nàng là người đầu tiên. Làm cho hắn cảm động, ấm áp như vậy.

Tô Mạt nhìn hắn không có mặc áo khoác, quan tâm nói:“Ngươi lạnh không? Sao đến được đây. Đám người mụ mụ không biết sao?”

Hoàng Phủ Giới kiêu ngạo nói:“Ta muốn trốn, các nàng ta đương nhiên không biết .”

Tô Mạt cười nói:“Ngươi thật lợi hại! Ta lại không làm được.”

Hoàng Phủ Giới thế nhưng ngại ngùng cười cười,“Về sau ta mang theo ngươi, ta dạy cho ngươi như thế nào để né tránh bọn họ.”

Tô Mạt gật gật đầu, lại nói:“Chúng ta buôn bán lời thiệt nhiều tiền, đã nói rõ rồi, tiền của ta phân cho ngươi một nửa, cho ngươi cũng kiếm món tiền lớn.”

Nàng lấy ra ba vạn lượng ngân phiếu đưa cho hắn.

Hoàng Phủ Giới dùng sức lắc đầu,“Ta không cần.”

Tô Mạt cố chấp đưa, hắn mới nói:“Ngươi giúp ta cất đi.”

Tô Mạt nghĩ một chút, cũng đúng, hắn hiện tại đi theo Hoàng quý phi, không có phủ riêng, đến lúc đó tiền liền vào hầu bao của người khác a.

Nàng nhỏ giọng nói:“Ta giúp ngươi để dành, tính như ngươi đang đầu tư. Về sau chờ ngươi lớn lên, đi ra ngoài xây phủ. Ta liền trả lại cho ngươi.”

Hoàng Phủ Giới kinh ngạc nhìn nàng, nàng mới nhỏ như vậy, sao có thể đã nghĩ được nhiều như vậy. Hắn hiện tại chỉ biết chơi đùa. Đột nhiên trong lúc đó, hắn phát hiện , bọn họ thật sự có khoảng cách.

Hắn thật sự không bằng nàng.

Nàng thông minh, xinh đẹp, hắn ngoài việc gây chuyện thị phi, thật sự cái gì cũng không biết.

Lần đầu tiên, hắn có một loại cảm giác, chính mình cũng muốn trở nên mạnh mẽ cường đại, cũng muốn cố gắng, một loại xúc động như vậy chợt đến.

Hắn cắn chặt răng, lớn tiếng nói:“Ta sẽ không thua ngươi, chúng ta chờ xem!”

Nhìn hắn vẻ mặt ngạo khí, lại khôi phục một kẻ Hoàng Phủ Giới kiêu ngạo , tràn ngập sức sống kia, tuy rằng nông nổi, nhưng lại nhiệt huyết, thẳng thắn.

Nàng trong lòng thấy vui mừng, một chút cũng không hy vọng thật sự đã đả kích hắn.

May mắn, hắn thực kiên cường!

Cáo từ Hoàng Phủ Giới, Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt rời khỏi hoàng cung, ngồi xe đưa nàng trở về.

Vừa đến nhà, nàng như biến thành tiểu anh hùng.

Lão phu nhân vui tươi hớn hở thưởng nàng một đống quà, lại giữ nàng lại ăn cơm, sau đó làm cho người ta đưa nàng về viện.

Tô Nhân Vũ đem hết khoản tiền mà hắn thắng được tự tay đưa đến cho nàng, cười nói:“Mạt nhi có năng lực như vậy, đều có thể đương gia rồi. Nếu không đảm đương nổi đương gia của cả nhà, vậy có thể làm đương gia của phụ thân. Thỉnh Mạt nhi làm đương gia cho phụ thân nhé.”

Tô Mạt cười khanh khách .

Tô Nhân Vũ bởi vì không quản Tô gia, trong nhà tiền đều là dùng chung, hắn rất ít khi tiêu xài.

Lần này vì ủng hộ Tô Mạt, muốn mấy ngàn lượng.

Nay buôn bán lời, hắn cũng không muốn giao trở về. Để lại ở chỗ nàng để nàng quản lý.

Tô Mạt cũng không khách khí với hắn,“Được, về sau phụ thân không có tiền, thì cứ đến chỗ nữ nhi lấy, nữ nhi chính là tiểu ngân khố của phụ thân!”

Tô Nhân Vũ vui vẻ đến nỗi thân thể như bay lên, lập tức đưa ra nghi vấn:“Thất điện hạ làm sao vậy?”

Tô Mạt cười trộm, nhưng đã đáp ứng không nói ra, chính là không thể nói.

Nàng nói:“Ai nha, phụ thân, qua trễ rồi, nên đi ngủ. Ta còn để cho đại tỷ tỷ đến đây ngủ nữa.”

Tô Nhân Vũ cúi người, hôn lên cái trán của nàng,“ Bảo bảo ngoan, đi ngủ sớm một chút.”

Tô Nhân Vũ đi rồi, đại tiểu thư tới đây, tỷ muội hai người ở trên giường không thiếu được tâm sự nhỏ to.

Nằm ở trên giường, Tô Mạt nghĩ lại tình cảnh cuộc hẹn lén gặp mặt Hoàng Phủ Giới.

Ngày đó nàng cảm mạo ở nhà xin miễn hết thảy khách nhân tới chơi, sai Lăng Nhược cùng Lan Như nghĩ biện pháp mang nàng đi gặp Hoàng Phủ Giới.

Các nàng ta trước tiên đưa thư một phong thơ cho Hoàng Phủ Giới, hẹn hắn ở bên ngoài Thái Học viện tại con đưởng nhỏ trong hẻm gặp mặt, có Lan Như tỷ muội canh chừng, đương nhiên rất an toàn.

Tô Mạt bọc áo khoác chồn bạc ấm áp, cười hơi hơi đứng ở dưới chân tường, Hoàng Phủ Giới đã chạy tới, không có mặc áo khoác, lạnh đến nỗi khiến hai má hắn đỏ bừng, trong miệng không ngừng nhả ra bạch khí.

“Tiểu nha đầu, ngươi sợ rồi sao, đến cầu xin tha hả.”

Hoàng Phủ Giới đắc ý xoa thắt lưng,“Ngươi hiện tại nhận thua, ta liền chừa cho ngươi chút mặt mũi. Không lo trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.”

Tô Mạt mặc áo khoác chồn, còn ôm cả cái túi sưởi, hơi hơi cười nói:“Ta là đến cho ngươi cơ hội bảo toàn thể diện.”

Hoàng Phủ Giới vẻ mặt buồn cười nhìn nàng,“Ngươi mơ mộng hão huyền đi.”

Tô Mạt lắc đầu,“Ta nói thật đó. Ta am hiểu đọc sách, ngươi am hiểu cưỡi ngựa trèo cây bắn cung, nếu ngươi đọc sách mà hơn ta mới thể hiện được là ngươi lợi hại. Nhưng ngươi cố tình tỷ thí cái mà ta không am hiểu nhưng ngươi lại am hiểu. Đương nhiên, điều này cũng không có gì đáng chỉ trích, nhưng ngươi đừng quên rằng, ngươi là nam tử hán. Nhưng, ta không với ngươi so đo với ngươi. Dù sao ta so với ngươi cũng lớn hơn hai tháng .”

Gương mặt Hoàng Phủ Giới mặt lập đỏ bừng, ngay cả lỗ tai đều đỏ hết lên.

Hắn nhất thời tức giận, không băn khoăn nhiều như vậy, hiện tại bị Tô Mạt nói, tựa hồ thật đúng là như vậy.

Lúc ấy nếu nàng nói tỷ thí bắn cung, hắn sẽ bị thiệt.

Tô Mạt lại cười, chính mình nói như thế nào cũng là người lớn, kiến thức rộng rãi, sao có thể chấp hắn đứa bé tám tuổi được ?

Nàng nói:“Ngươi cũng không ngẫm lại xem, như ta thích cùng người ta sử dụng mưu trí như vậy, làm sao sẽ ngu ngốc hồ đồ bỏ dài lấy ngắn như vậy chứ, tỷ thí với ngươi ta sẽ biết ? Ta vì sao không phản đối, còn đưa ra thời gian thi đấu là sau ba ngày? Ngươi cho là ngươi trèo cây rất lợi hại sao. Đương nhiên, ngươi là rất lợi hại, mà ta trèo cây thực bình thường, thậm chí thực vụng về. Nhưng sao biết rõ ngươi lợi hại ta không được còn muốn ở trước mặt mọi người tỷ thí?”

Nàng đứng nơi đó, thanh tú xinh xắn, tươi cười giảo hoạt, ánh mắt trong suốt, lộ ra một sự tự tin.

Hoàng Phủ Giới trong lòng nói thầm,“Vì sao? Ngươi muốn giở trò gian trá?”

Tô Mạt lắc đầu,“Không phải giở trò gian trá, ta chỉ là tới nói cho ngươi biết. Nếu ngươi hối hận. Chúng ta có thể hợp tác. Nhất là, hai ta cứ tỷ thí hết mình, đến lúc đó nếu ngươi bị gãy chân gãy tay, về sau biến người què, hoặc ngã vỡ mặt, biến thành người quái dị không có nữ hài tử thích cũng không thể oán ta. Hai là, ngươi có thể nhận thua, sau đó ta đáp ứng ngươi một yêu cầu, còn đem tiền ta thắng đưa cho ngươi một nửa. Như vậy ngươi có tiền, có nhiều thời điểm sẽ được tự do. Không cần cái gì cũng phải xin Hoàng Oanh quý phi. Nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử vì sao được tự do? Chính là bởi vì bọn họ có tiền.”

Tô Mạt đương nhiên biết, Hoàng Phủ Giới chỉ là tiểu hài tử, đơn thuần cho hắn tiền, là không thể khiến hắn động tâm, hắn cũng không phải là tay sút bóng lơ tơ mơ, càng không phải là tay điều khiển ngựa dở òm, hắn chỉ là một đứa nhỏ, còn không biết tiền trọng yếu ra sao.

Nhưng là cứ là người là sẽ có nhược điểm, để tâm điều gì đó, khát vọng cái gì đó, đã biết dục vọng của đối thủ, cơ bản là không có gì không khắc chế được.

Hắn sợ chết, ngươi liền lấy sinh mệnh ra uy hiếp.

Hắn để tâm đến người nhà, ngươi liền lấy sinh mệnh người nhà hắn ra uy hiếp.

Hắn tham tài, làm dễ nhất, chưa cho hắn khoản tiền thù lao lớn.

Hắn thích mỹ nữ, mỹ nhân kế từ trước đến nay luôn được sử dụng vốn lại ít nhất.

Mà đối với Hoàng Phủ Giới tiểu hài tử này mà nói, được thừa nhận năng lực, muốn đạt được sự tôn trọng, làm cho mọi người kính nể, mới chính là điều hắn hiện tại để tâm nhất.

Nói trắng ra là, chính là tìm kiếm cảm giác tồn tại, cảm giác được mọi người nhìn chăm chú.

Nàng cười hì hì nhìn hắn, gương mặt Hoàng Phủ nhất thời bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng, cánh mũi phập phồng, trong chốc lát lại bởi vì hoài nghi mà nhíu mày.

Hư hư thật thật, binh bất yếm trá.

Nàng quả thật không biết cưỡi ngựa cũng không biết trèo cây, Gia Cát Lượng cũng không có đến mười vạn tinh binh đâu, không phải cũng đem Tư Mã Ý dọa chạy sao?

Nàng vừa cười vừa nói:“Trước đó vài ngày, ta có đi một chuyến xuống nông thôn, lúc đi về dọc đường tự mình cưỡi ngựa trở về. Ta còn học một bộ nội công, một bộ tiểu cầm nã thủ.”

Nói xong nàng đột nhiên hướng về phía trước, hai chân hơi cong xuống, hai tay gập lại, liền dễ dàng đem Hoàng Phủ Giới lật ngược lại.

Bởi vì không phải muốn đánh cái, cho nên hắn vẫn đứng yên.

Sự việc phát triển rất đột ngột, Hoàng Phủ Giới không có chuẩn bị, sững sờ nhìn nàng.

Nàng thật sự biết võ công?

Lợi hại hơn so với hắn?

Tô Mạt hơi cười nói:“Lúc cưỡi ngựa, ta có thể dùng tiểu cầm nã thủ cùng nội lực, có thể bám sắt chặt chẽ ở trên lưng ngựa, còn có thể biểu diễn không ít chiêu thức đẹp đẽ kìa, lật trái lật phải, lòi ra thụt vào......”

Nói xong nàng liền thực hiện vài động tác, cười nói:“Ngươi có thể làm không ?”

Nàng một bên biểu diễn một bên thi triển tiểu cầm nã thủ.

Tuy rằng vừa mới học thành, cũng không có sức lực gì cho lắm, nhưng cũng làm cho Hoàng Phủ Giới hoa cả mắt.

Nàng hiểu Hoàng Phủ Giới, như vậy đủ để đả kích lòng tự tin của hắn.

Hiện tại Hoàng Phủ Giới học bất quá là cưỡi ngựa, đứng tấn, bắn tên, những môn đánh nhau kịch liệt nhiều nhất là học đấu vật.

Thấy Tô Mạt lại biết võ công cao thâm như vậy, lập tức bị dọa rồi.

Lương tâm của Tô Mạt vừa áy náy vừa muốn cười trộm, thật sự là ngượng ngùng, nàng thật sự là không biết cưỡi ngựa không biết trèo cây, nhưng vì thắng, là cần phải bỉ ổi một chút.

Ít nhất cũng không có làm cho hắn chịu thiệt quá đáng.

Nàng cũng không thể để cho tiền của Tĩnh thiếu gia tan thành mây khói hết a.

Thấy Hoàng Phủ Giới bị nàng đè áp, nàng lại đứng nghiêm, sắc mặt nghiêm trang, nghiêm túc nhìn hắn,“Còn nữa, có biết ta vì sao tỷ thí trèo cây với ngươi không? Là vì hiện nay nội lực của ta đã đạt đến trình độ nhất định, cộng thêm tiểu cầm nã thủ, là có thể không uổng khí lực từ từ leo lên trên. Đương nhiên, ta có thể không nhanh bằng ngươi, nhưng là......”

Nàng cười xấu xa, đuôi mắt có hơi chút nhếch lên, cánh môi hồng thắm khẽ mân mê, nhẹ nhàng nói:“Ta biết, ngươi sợ hãi......”

Sắc mặt Hoàng Phủ Giới đại biến, nàng làm sao mà biết được?

Tô Mạt cười hắc hắc,“Ngươi cho là mùa đông, chúng nó sẽ không đi ra ngoài sao? Chẳng qua là tạm trốn đi thôi. Trong lỗ ở trên thân cây, rất nhiều.”

Hoàng Phủ Giới không khỏi rùng mình một cái, run rẩy.

Nàng làm sao có thể biết chứ? Không ai biết hắn sợ cái đó, rất...... Toàn thân hắn bủn rủn, nhịn không được đến nỗi đùi phát run, vội vàng giậm chân, lấy hành động đó để trừ đi cảm giác không thoải mái kia.

Tô Mạt hướng hắn cười,“Nếu ngươi bên ngoài giả bộ nhường ta, ta cũng không cần ra tay như vậy, về sau đương nhiên cũng là ngươi lợi hại hơn ta. Ta gọi ngươi là ca ca, không cần ngươi gọi ta là tỷ tỷ cũng được a? Hai ta vẫn là bạn tốt. Nếu ngươi khư khư cố chấp, ta đây cũng không khách khí với ngươi. Đến lúc đó ngươi thua, cũng đừng khóc nhè. Trên đời này mọi người đều biết Thất điện hạ cùng một tiểu cô nương tử tỷ thí cưỡi ngựa trèo cây, ai đoán được lại thua. Ngươi không biết a, hiện tại khắp kinh thành đều đang nghị luận, mỏi mắt mong chờ đấy. Ngay cả phụ hoàng người cũng đều đặt cược rồi.”

Nàng thở dài, nhíu mi bất mãn nói:“Ngươi nói bọn họ cũng thật là, như thế sao lại rỗi rãi vậy a, cũng không phải là hoàng tử đã trưởng thành, nếu là Thái tử cùng Ngũ điện hạ tỷ thí, mọi người đến đặt cuộc cũng chả nói làm gì. Ta chỉ là một tiểu nữ tử như vậy, bọn họ có cái gì mà phải đặt cược cơ chứ. Nếu ta thua, ta là nữ hài tử, không có gì mất mặt. Nhưng Thất điện hạ ngươi sẽ khác a.”

Hoàng Phủ Giới gắt gao nắm chặt tay, khóe miệng nhếch lên, cánh mũi thở phập phồng . Ánh mắt đen láy cơ hồ muốn bốc hỏa.

Tô Mạt thản nhiên nói:“Nếu thật sự tỷ thí, ngươi thua, hai ta vẫn là bạn tốt. Nếu ta thua, bao nhiêu tiền của ta cũng mất hết rồi. Phụ thân ta còn đặt cược thiệt nhiều tiền kìa. Nếu tất cả mất hết, ta đây sẽ đau lòng muốn chết mất. Hai ta về sau cũng chỉ có thể làm kẻ thù của nhau. Không đội trời chung a?”

Khóe miệng nàng cong lên hiện lên chút tà khí,“Thua lần này không có gì, nhưng tiền của nhà ta mất sach, ta đây sẽ rất khổ sở, ta một khi thấy khổ sở về sau sẽ nghĩ ra những chiêu xấu xa, đặc biệt là đối với kẻ thù của ta, hừ, ta nhất định sẽ không cho hắn sống yên ổn đâu.”

Hoàng Phủ Giới mí mắt run lên, hừ nói:“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao?”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.