CHƯƠNG 93 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 93: SỐNG Ở HOÀNG CUNG --- PHẢI CÁO

Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, chưa đầy mười tuổi, vẫn nên chỉ học nửa ngày thôi. Chỉ cần đem việc học tiên sinh đã phân phó hoàn thành, là có thể tự do đi chơi đùa. Như vậy mới là học mà chơi, chơi mà học, không đến mức quá cứng nhắc, làm cho bọn họ chống đối việc đọc sách. Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ cũng nên hiểu biết một chút phong tục dân gian.”

Nếu bọn họ biết dân chúng sống như thế nào, sẽ không sẽ có cái loại thời điểm khắp nơi người chết đói, lại nói ra lời nói ngu xuẩn : vì sao không ăn cháo thịt.

Hoàng đế yên lặng nhìn nàng, tiểu nha đầu này, có khả năng nhìn xa như vậy, tâm cơ, khát vọng, thật sự rất hợp với tâm tư của hắn.

Hắn nâng tay sờ đầu nàng, hoàng đế lại biểu lộ ra bộ dáng thiệt tình làm phụ thân mà hàng ngày không dễ thấy được, ôn nhu nói:“Thật là đứa trẻ nhu thuận khiến người ta ưa thích, có thời gian đi đến thư phòng, trò chuyện với trẫm.”

Sau đó lại đem một khối ngọc bội phỉ thuý hình rồng giắt bên hông người tháo xuống đặt ở trong tay nàng,“Đây là thưởng cho ngươi. Về sau ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền cho hắn xem vật này.”

Tô Mạt vội đứng dậy tạ ơn.

Hoàng quý phi tức giận đến sắc mặt đều xanh mét, lại còn phải cố gắng bảo trì vẻ bình thản, dẫn mọi người hướng Tô Mạt chúc mừng.

Tô Mạt ôm ngọc bội, quay đầu nói với Hoàng quý phi, một bộ dáng thực ngây thơ đơn thuần nói:“Quý phi nương nương, ta nghe nói ngài chấp chưởng hậu cung, thưởng phạt phân minh, rất làm cho người ta kính phục .”

Hoàng quý phi trong ngực đập lộp bộp, tiểu nha đầu này lại muốn làm cái gì?

Nàng phát hiện ra thật đúng là không thể coi khinh nha đầu kia được.

Tô Mạt cười nói:“Chuyện ta thu bạc, điều này còn không tính là hối lộ, bất quá chỉ là dùng một biện pháp khác thúc giục mọi người đọc sách. Tiền thu được, ta đã nói qua Triệu tiên sinh, để ở chỗ tiên sinh, mua một ít phần thưởng, ai học tập tốt thì thưởng cho người đó. Tuy rằng mọi người đều sống sung túc không thiếu cái gì, nhưng đây là một phần vinh dự, đều thấy lấy được mà cảm thấy vinh quang.Những có thể có người không phân biệt trắng đen, không có tìm hiểu rõ ràng, liền đi rêu rao xuyên tạc khắp nơi, nói bậy bạ sau lưng ta, muốn cho nương nương cùng bệ hạ trừng phạt ta. Không biết nương nương có nghe được người nào đó cáo trạng cùng ngài? Có phải hay không nên chủ trì công đạo cho ta?”

Trên mặt nàng lộ vẻ đơn thuần vô tà tươi cười, trong lòng lại như mở cờ trong bụng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hoàng quý phi.

Không cho nàng biết mặt, nàng ta còn tưởng rằng mình thật sự là tiểu nữ oa, cái gì cũng đều không hiểu, tùy ý bọn họ ngấm ngầm tính kế.

Hoàng đế nhìn về phía Hoàng quý phi,“Có chuyện đó sao?”

Hoàng quý phi vội cười nói:“Không, không có. Làm sao có thể có người đến cáo trạng chứ. Học đường là có chuyện của học đường, ở đó tiên sinh là lớn nhất, nô tì chỉ để ý chuyện hậu cung, đương nhiên sẽ không quản lý chuyện ở học đường.”

Tô Mạt nhìn nụ cười dối tá của nàng ta, trong lòng lạnh lùng cười, Hoàng quý phi có chủ ý gì, nàng đều có thể đoán được ra một vài điều.

Đơn giản là muốn mượn sức Tô gia, muốn Tô gia dốc lòng dốc sức cống hiến phục vụ cho Thái tử, còn muốn đề phòng Tô gia cùng Ngũ hoàng tử có quan hệ lén lút, một chân đứng hai thuyền.

Dù sao trong triều đình từ cao đến thấp, tướng quân nhận được nhiều sự tôn kính nhất chính là Tô Nhân Vũ.

Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, không đủ để phục chúng.

Mấu chốt nhất là, hoàng đế tựa hồ đối với hắn luôn luôn có nhiều sự kỳ thị.

Ánh mắt chúng đại thần cũng không phải bị mù hết, tự nhiên sẽ nhận ra.

Khứu giác đánh hơi chính trị của bọn họ còn mẫn cảm so với khứu giác của cảnh khuyển ( chó cảnh sát) truy tìm ma túy còn lợi hại hơn rất nhiều.

Tô Mạt quay đầu, đúng lúc đụng với ánh mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Mạt, ánh mắt ôn hòa thanh nhã, khắp người lộ vẻ ôn nhuận hào phóng, không có một chút nào là âm trầm lạnh như băng, giống như một vầng ánh sáng ấm áp.

Nhưng có ai biết được đâu, bát a ca con của vua Khang Hi nổi danh là ôn tồn tao nhã, kết quả lại là kẻ giỏi sử dụng mưu kế.

Chỉ có thể nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Nàng chỉ thích người chân thành đối đãi với nàng, cũng chỉ biết trung thành với người cũng tận trung với nàng.

Nàng cũng biết, nếu muốn sống tốt thì phải dỗ dành lấy lòng hoàng đế.

Nơi này dù sao cũng không phải xã hội do dân làm chủ, đây là thời đại chuyên chế hoàng quyền, hoàng đế một người định đoạt.

Bị Tô Mạt nói như vậy, hoàng đế thực vui vẻ, đặc biệt cho phép hoàng tử công chúa nào chưa đến mười tuổi không cần cả ngày phải theo Triệu học sĩ học tập, như vậy bọn họ cũng thoải mái, Triệu học sĩ cũng vui mừng.

Tô Mạt nay được hoàng đế sủng ái, lão phu nhân cũng thích, Vương phu nhân cùng Tô Trì cũng không dám đối nàng thể hiện gì.

Hơn nữa nhóm tiểu tử nghịch ngợm trong học đường này, trái lại thật ra đều đối nàng vừa bội phục vừa cảm kích, chỉ cần nàng phân phó đọc thuộc sách, bọn họ ai cũng vội vàng học thuộc, còn có người lén lút đưa cho nàng thiệt nhiều đồ tốt, đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, đồ đáng tiền, đồ không đáng tiền ......

Bọn họ đều kêu nàng là tiểu tiên sinh, có người kêu là nữ học sĩ, Tô Mạt ngại ngần, hét lớn một tiếng,“Đều gọi ta là lớp trưởng đi!”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau,“Lớp trưởng, là cái gì?”

Tô Mạt mỉm cười, nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”

Tô Mạt mỉm cười, nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”

Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Lớp trưởng có nguồn gốc sâu xa gì? Có nguồn gốc từ đâu? Triều đại nào từng có?”

Tô Mạt vốn chỉ bị một nhóm tiểu nam hài tử vây quanh, bị Hoàng Phủ Giới một tiếng hô to như vậy, Thái tử, Ngũ điện hạ đều nghe thấy.

Hoàng Phủ Cẩn đến đọc sách là vì muốn gặp nàng, những lời nói chuyện của bọn họ sớm đã lọt vào tai của hắn rất rành mạch, ngồi trong góc đều nhịn không nổi nhếch miệng cười. Vẻ lạnh lùng băng giá trên người cũng vì điều đó mà tan đi ít nhiều.

Triệu tiên sinh cũng nghe thấy, không tránh khỏi tò mò dừng lại việc giảng dạy cho Thái tử, nghiêng tai nghe Tô Mạt giải thích như thế nào.

Tô Mạt nhất bĩu môi, bàn tay nhỏ bé khua lên,“Này có cái gì. “ Lớp” từ xưa đã có, chính là hiện tại không phải vào triều cũng phải xếp lớp, đứng lớp đó thôi?Trong cuốn 
có nhắc tới: Trong lớp có 9 người. Điều đó có ý là vị trí thứ bậc, giống như Lớp trật tự; Lớp bổng lộc; Lớp tư cách các cách nói như vậy đều có, nếu như thế, ta vì sao không thể làm lớp trưởng. Chúng ta cũng là một lớp, đến lớp đúng giờ đọc sách, nghe Triệu tiên sinh dạy bảo. Triệu tiên sinh là tiên sinh, ta đây đương nhiên chính là lớp trưởng giúp Triệu tiên sinh quản lý nhóm người các ngươi rồi.”

Giọng nói của nàng véo von, ăn nói lanh lợi, nói được có bài bản hẳn hoi, liền hù dọa tụi nhóc đơ luôn.

Vốn đã có thiệt nhiều tiểu hài tử bội phục nàng, liền một cía càng đông thêm, lập tức khom lưng cong người bái một cái, so với lễ nghi học sinh khi gặp tiên sinh giảm một nửa,“Bái kiến lớp trưởng.”

Hoàng Phủ Cẩn xa xa nhìn nàng, tiểu nha đầu này thế nhưng lại lộ ra ý tứ ngượng ngùng, hơi hơi nghiêng đầu, khoát tay áo,“Ấy, không cần, không cần bái kiến, về sau gặp mặt hô một tiếng ‘lớp trưởng’ là được rồi.”

Chúng tiểu tử vẻ mặt lập tức nghiêm túc, nhất tề hô một tiếng,“Lớp trưởng.”

Tô Mạt vui điên luôn, Hoàng Phủ Giới lại tức điên luôn, ánh mắt đen láy trừng mắt với Tô Mạt, hừ một tiếng,“Dương dương tự đắc, có gì đặc biệt hơn người chứ.”

Nói xong ngoảnh đầu tự ngồi xuống, đặc biệt lớn giọng đọc diễn cảm Luận Ngữ:“ Tử viết: Thành sự bất thuyết, toại sự bất gián, ky vãng bất cữu.” ( Dịch: Việc đã thành, chớ nói lại; việc đã xong, chớ can gián; việc đã qua, chớ trách cứ.)

Thanh âm của hắn lanh lảnh, mọi người lại cực kỳ im lặng, rất bất ngờ, trong học đường vọng âm du dương.

Tô Mạt đi đến hắn trước mặt, cười tủm tỉm “Thất điện hạ, chuyện đã qua xin đừng nói lại, đem tầm nhìn hướng đến tương lai mới là đạo lý. Mọi người cùng nhau cố gắng nhé.”

Lấy tư cách là sư tỷ vỗ bả vai Hoàng Phủ Giới, cổ vũ hắn nỗ lực đọc sách.

Hoàng Phủ Giới tức giận đến đập đầu lên trên bàn học,“Tô Mạt, ta muốn đơn thương độc mã đấu với ngươi!”

Hoàng Phủ Giới một lời nói ra, mọi người đều nhìn nàng chuyên chú không chuyển mắt, không rõ hắn tại sao lại có hành động không thức thời như vậy chứ.

Có mấy người dám so với Tô Mạt?

Hiện tại nàng ta chính là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng.

Nàng ta cũng là cao đồ của Triệu tiên sinh.


Nàng lại là người đã nhìn qua là không quên, tiểu thiên tài thông minh khó gặp.

Chẳng lẽ hắn muốn so bì sức lực với nàng? Thi đánh nhau? Thi bắn cung?

Mọi người hiểu ra rồi, nghĩ hắn nhất định là như thế.

Thi đấu sức lực với nữ nhi còn tính là hảo hán gì nữa?

Hoàng Phủ Giới từ trong ánh mắt mọi người thấy được một thông tin như thế, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo của hắn ngượng đỏ bừng, cơ hồ cứng họng ,“Các ngươi, các ngươi...... Các ngươi hơi quá đáng. Ta chưa có nói đánh nhau với nàng ta.”

Mọi người a một tiếng, lập tức lại bắt đầu đọc sách.

Vài tên tiểu nam tử, ghé sát vào nhau, hì hì cười,“Đến đặt cược đi, cược ai thắng!”

Bọn họ bắt đầu lấy tiền đặt cược, hoặc là tháo xuống vài thứ như ngọc bội, kim khóa để đặt cược.

Phía bắc là nhóm nữ hài tử cũng nóng lòng muốn tỷ thí.

Hoàng Phủ Kha bởi vì Tô Mạt đã giúp bọn hắn tranh thủ không cần phải học cả một ngày, còn có nửa ngày thời gian để chơi, tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng không có chán ghét như cũ nữa.

Lại hơn nữa nàng là nữ hài tử, Hoàng Phủ Giới từ lần trước cùng Tô Mạt tỷ thí bắn cung cứ luôn lải nhải Tô Mạt, làm cho nàng phản cảm. Cho nên, hiện tại nàng rất mong cho Tô Mạt thắng, hạ nhuệ khí của Hoàng Phủ Giới, miễn cho hắn luôn khi dễ nàng.

Tô Mạt hơi cười nhìn hắn,“Ngươi nói đi, muốn so tài cái gì?”

Đọc sách, bắn cung hắn cũng không phải là đối thủ của mình.

Thi cái khác là cái gì?

Hoàng Phủ Giới cười hắc hắc gian manh,“Thi cưỡi ngựa cùng trèo cây.”

Tô Mạt cả kinh, tiểu tử đáng chết này, làm sao biết nàng không biết cưỡi ngựa, không biết trèo cây ?

Tuy rằng kiếp trước nàng đều đã biết, nhưng kiếp này đầu óc biết thân thể lại không biết.

Thân thể rất nhỏ bé yếu ớt, rất nhiều động tác làm không được.

Hoàng Phủ Giới thấy nàng do dự, đắc ý cười, cao ngạo nhìn nàng, cao ngạo nhếch môi, đi đến bên người nàng thấp giọng nói:“Ngươi nếu bại trong tay ta, về sau phải ngồi cùng bàn với ta, nghe lời ta .”

Tô Mạt nghe thấy hắn đề ra một cái yêu cầu như vậy, quả thực là hết chỗ nói rồi.

Nàng hừ một tiếng, nhướng mày nói,“Ai sợ ai, thi thì thi!”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.