CHƯƠNG 92 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 92: DỤ ĐỊCH BẠI LỘ

Triệu học sĩ phân biệt điểm danh, làm cho bọn họ đọc hai câu kiểm tra thí điểm, cảm thấy đúng, liền đối với vài người không biết đọc thuộc nói:“Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ, tư chất so với các ngươi tốt hơn nhiều , nhưng hai người bọn họ đều là ngày đêm khổ đọc. Các ngươi tư chất còn không bằng, nay lại ham chơi, đương nhiên càng không được. Từ hôm nay trở đi, ai không biết đọc thuộc, mỗi ngày phải lưu lại thêm một cái canh giờ.”

Bên trong học đường lập tức nổ tung.

Nhóm biết đọc thoải mái không ngại, nhóm không biết đọc thuộc đăm chiêu ủ dột.

Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Làm như vậy làm gì chứ, hơi quá đáng. Khi dễ người khác nha!”

Vài tiểu hoàng tử đều phụ họa theo hắn.

Triệu tiên sinh nói:“Bài của hôm nay, chờ các ngươi tìm Tiểu Mạt Mạt đọc xong mới được đi về nhà. Hôm nay không đọc được, ngày mai phải ở lại thêm một canh giờ. Ai đọc được rồi một canh giờ đó có thể tự do chơi đùa. Nếu ai không nghe, bệ hạ có ban thưởng cho ta ‘thượng phương bảo thước’ đó .”

Hắn hướng Tô Mạt vẫy tay,“Tiểu Mạt Mạt, ngươi tới đây.Thượng phương bảo thước này, ngươi cầm lấy. Ai không đọc thuộc được, không nghe lời, bất hảo, cứ trừng phạt. Sau lưng ngươi có Tiên sinh ta chống đỡ, có bệ hạ nữa.”

Tô Mạt vui rạo rực tiếp nhận lấy, mấy tiểu hoàng tử sắc mặt đen như đất, kêu oai oái một vùng, Hoàng Phủ Kha mấy người bọn chúng lại càng tức giận đến méo mó mặt mày.

“Không có cách nào học được nữa, lớp học này cũng không thể đến nữa rồi ! Tiên sinh bất công.”

Hoàng Phủ Kha thở phì phì ôm cánh tay, lắc lắc thân mình ngồi phịch về phía sau ghế.

Triệu tiên sinh cũng không để ý tới nàng ta.

Dù sao nhóm công chúa đến đây đọc sách chính là phải chịu chút đúc thúc.

Mấu chốt là mấy vị hoàng tử.

Một cái quyết định của Triệu tiên sinh, làm cho chúng hoàng tử khổ không chịu nổi.

Vốn là buổi sáng đọc sách, giảng sách, buổi chiều tiên sinh giảng chút phong tục nhân gian, nhân tình thế thái, lịch sử điển cố.

Đến buổi chiều vị chính khoảng tầm 3 giờ chiều ở thời gian hiện đại, học sinh có thể nghỉ ngơi tự do hoạt động, sau đó chuẩn bị về nhà .

Nay Triệu tiên sinh thêm vào một quy định kêu những người không biết đọc thuộc phải ở lại thêm một canh giờ, tức là hai tiếng đồng hồ, phải chờ tới sau 5 giờ chiều rồi .

Đối với Thái tử và người thích đọc sách thì không sao cả, đối với Hoàng Phủ Cẩn cái kiểu người trời sanh tính cô lãnh này cũng không vấn đề, nhưng đối với đám người trời sanh tính thích chơi đùa ầm ĩ, trẻ nhỏ không thích bó buộc mà nói, quả thực rất thống khổ a.

Vì thế có người bắt đầu giả bệnh, có người nói đau đầu, có người nói đau chân, tóm lại toàn thân trên dưới tất có chỗ bị đau.

Triệu học sĩ đem quyền lực giao cho Tô Mạt, còn đem thượng phương bảo thước đưa cho nàng , vậy thì có thể tùy tiện đánh người.

Vì vậy cho dù là nhóm hoàng tử công chúa cũng không dám không nghe lời nàng.

“Tô nữ học sĩ, ta thật sự đau bụng”

Vị Thập nhị điện hạ kia đã từng hối lộ qua Tô Mạt mặt mày nhăn nhó cầu xin, hắn hẹn sẵn là sẽ cùng đi câu cá, cần câu đều đã giấu kĩ rồi.

Tô Mạt nhìn hắn vắt chéo chân, ôm ngực, cười nói:“Bụng đau, như thế nào lại ôm ngực?”

Thập nhị điện hạ phản ứng cũng mau,“Tô nữ học sĩ không biết chứ, bụng đau quá mức, liền hướng lên trên đau.”

Tô Mạt cười cười, bàn tay nhỏ bé vung lên,“Được, ngươi đi đi. Ngày mai đến sớm một chút.”

Thập nhị điện hạ ghé sát vào Tô Mạt, nhỏ giọng nói:“Muốn đi ra ngoài, phải có giấy của tiên sinh. Ngươi cầu xin tiên sinh viết cho một cái.”

Tô Mạt nghĩ một chút, đến hỏi Triệu tiên sinh, Triệu tiên sinh nói cho nàng đại diện toàn quyền.

Tô Mạt mừng rỡ.

Điều này làm cho các tiểu hoàng tử đều bắt đầu hối lộ nàng, thậm chí bắt đầu ra giá, 5 lượng bạc một tờ.

“Nữ học sĩ, nữ tể tướng, nữ......”

Một đám bọn họ tặng cho Tô Mạt những lời tâng bốc, chọc Hoàng Phủ Giới tức giận đến nỗi gạt phăng ra, trách cứ nói:“Thứ không có tiền đồ, không phải học thuộc lòng xong rồi tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa sao?”

Vài đứa nhỏ hét lên:“Thất ca chỉ biết nói nghe rõ hay, ngươi nghĩ rằng đầu óc chúng ta đều có thể đọc thuộc lòng sách sao. Có Thái tử ca ca biết đọc thì tốt rồi. Chúng ta đọc cái gì chứ? Lại không cần phải phê duyệt tấu chương? Ngươi xem nhị ca ca...... Hắn cũng không cần học, biết giết người là tốt rồi!”

Có người hì hì cười, chỉ chỉ vào góc Hoàng Phủ Cẩn vẫn đang yên lặng ngồi.

Tô Mạt nhíu mi, trừng mắt nhìn hắn một cái, cả giận nói:“Ngươi, lưu lại. Năm mươi lượng bạc cũng không được. Những người khác, 5 lượng bạc lấy đến đây, là có thể lĩnh giấy .”

Vài người bọn họ vừa nghe thấy lập tức vui mừng đi chuẩn bị, còn một người lại ủ rũ , không biết đã đắc tội gì với Tô Mạt, cầu nửa ngày cũng không được, liền bắt đầu mặt dày mày dạn lăn qua lăn lại.

Những người biết đọc sách cũng đã sớm trở về, cũng không ai quản bọn họ, dù sao bọn họ ngày thường huynh đệ lông bông với nhau, cũng không vấn đề gì.

Lúc này Tô Mạt đột nhiên nghe được thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn, ôn nhu nói ,“Tiểu nha đầu, mau chóng thoát khỏi bọn chúng đi, ta mang nàng đi chơi.”

Tô Mạt quay đầu, đã thấy Hoàng Phủ Cẩn đang chống cằm, ở nơi đó hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ý, hắn cùng nàng nói chuyện sao?

Nàng nhìn những người khác, bọn họ giống như đều không có phản ứng gì.

Đây là “Truyền âm nhập mật” trong truyền thuyết sao?

Chỉ có người muốn nghe mới nghe thấy?

Nàng cũng muốn học! Quá lợi hại đi.

Như vậy chẳng phải là hai người có thể trước công chúng nói chuyện bí mật sao?

Tô Mạt nhìn thoáng qua tiểu hoàng tử ở trước thư án nàng khóc lóc om sòm kia, cười nói:“Ngươi, mười lượng đem đến đây, là có thể đi rồi.”

Vị tiểu hoàng tử này làm gì có tiền, lại bắt đầu muốn khóc, sau đó đành phải cởi xuống ngọc bội thay thế.

Tô Mạt lắc đầu,“Cái này không nên.”

Trên người tiểu hoàng tử đều được cấp cố định, có ghi lại, đánh mất sẽ rất phiền toái, huống chi đưa cho nàng, người ta sẽ nói nàng lừa bịp.

Bạc thì sao, nàng cười cười, đương nhiên rất có tác dụng.

Đây chính là bạc của nàng, muốn dẫn dụ ra kẻ ghi hận trong lòng đối với nàng......

Bị giày vò hơn nửa canh giờ, Tô Mạt đi báo cáo với Triệu học sĩ.

Triệu học sĩ xoa xoa thái dương, nhấp ngụm trà, vui rạo rực nhìn nàng,“Nếu không phải ngươi, ta cũng thật không giáo dưỡng được đám binh nữ nhi kia. Tiểu Mạt Mạt, đến đây, coi như cảm tạ, ta cho ngươi mấy quyển sách.”

Triệu học sĩ thật cẩn thận từ trong một cái hộp gỗ mang phong cách cổ xưa lấy ra cuốn sách.

Tô Mạt tiếp cận đi qua thì thấy, là sách tiếng Phạn......

Nàng đổ mồ hôi lạnh, đại học sĩ ơi, nàng xem không hiểu a.

Triệu học sĩ cười cười, phủ phủ bìa mặt sách,“Lần tới ta sẽ dạy cho ngươi.”

Tô Mạt dùng sức gật đầu, tuy rằng nàng không phải thực sự thích, nhưng cũng phải học, ai bảo chính mình có cái đầu óc thông minh chứ?

Cho dù không có hứng thú, học được cũng là kiến thức của mình.

Hơn nữa nàng biết chữ Latin, biết tiếng Pháp, Đức, Italy, nhưng lại không biết tiếng Phạn.

Vừa vặn!

Triệu học sĩ học thức uyên bác, hơn nữa cũng không tham dự tranh đấu chính trị, cho nên hoàng đế tín nhiệm hắn vô cùng, Tô Mạt đương nhiên biết điểm ấy, cho nên mới tạo mối quan hệ tốt với Triệu học sĩ.

Nếu không, nàng cũng không làm mất thể diện thục nữ mà đi đại náo học đường a.

Nàng cũng không phải là thiếu nữ hăng hái sôi nổi!

Triệu học sĩ xem nàng vẻ mặt sốt ruột, cảm thấy rất kích động, liền đọc một đoạn ngắn, tuy rằng thực khó đọc, hắn cũng rất hưởng thụ, một bộ dáng còn đọng lại dư vị.

Hắn giải thích choTô Mạt,“Đoạn này có ý là ‘bão nguyên thủ nhất, tâm tùy ý động, thân bất động tâm.......”

Tô Mạt nghe được ánh mắt đều trợn tròn lên, đây...... đây không phải là võ công bí tịch sao?

Nàng run rẩy hỏi:“Tiên sinh, đây là sách gì?”

Triệu học sĩ lén lút nói:“Đây là ‘thông thiên bí quyết’, ngươi học cho cẩn thận, nói không chừng có thể trở thành người đầu tiên có thể lĩnh ngộ được chân lý đó.”

Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tiên sinh, ngài không lĩnh ngộ được sao?”

Triệu học sĩ nét mặt già nua ửng đỏ, cười ha ha, vuốt râu nói:“Ta chỉ là biết chút chút mà thôi.”

Tô Mạt đầu óc thông minh, cùng tiên sinh học một khắc, liền cũng có thể đọc được năm sáu câu, Triệu học sĩ rất vừa lòng, để cho nàng tan học đi về.

Tô Mạt cung kính hành lễ xong, sau đó vui sướng hài lòng chạy đi tìm Hoàng Phủ Cẩn.

“Tô Mạt?” Một thanh âm ôn nhuận truyền đến, Hoàng Phủ Giác từ bên cạnh bước tới, hướng nàng cười cười.

Tô Mạt vội hành lễ,“Ngũ điện hạ vừa đi đâu sao? Chúng ta tan học rồi.”

Hoàng Phủ Giác gật đầu,“Đúng vậy. Ta từ chỗ Hoàng quý phi lại đây, đại tỷ ngươi ở nơi đó chờ ngươi.”

Tô Mạt nói cảm tạ,“Vậy ta đi qua đó.”

Hoàng Phủ Giác ngăn nàng lại, cười nói:“Như thế nào lại gấp như vậy, ta đi làm chút chuyện, đi cùng ngươi trở về cũng tốt.”

Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, nàng còn muốn cùng Hoàng Phủ Cẩn nói chuyện nữa.

Hoàng Phủ Giác đột nhiên cúi người, cùng nàng mặt đối với mặt, cười nói:“Tiểu nha đầu chính là quá mức đa tâm, nghĩ rằng ta tính kế ngươi hả. Ta bất quá là muốn giúp ngươi. Có người đi đến chỗ Hoàng quý phi cáo trạng, nói ngươi nhận hối lộ, vơ vét tài sản tiền vật. Không thể để phụ hoàng biết, vậy ngươi có thể bị chịu phạt. Phụ hoàng ghét nhất bị giở trò .”

Tô Mạt nhướng mi, cáo trạng? Hẳn phải là Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư , hừ, nàng sớm đã có đối sách, sợ cái gì?

Lại nói nàng thu khoản tiền này, cũng không phải là tùy tiện thu, mà là có dụng ý .

Nàng cất giọng giòn tan nói:“Cảm tạ Ngũ điện hạ nhắc nhở. Ta sẽ không nói cho người ta biết ngươi đã nói qua với ta chuyện này.”

Hoàng Phủ Giác cười lang lảnh, ôn hòa tao nhã,“Cho dù ngươi nói, chẳng lẽ ta sợ sao? Ta nếu đã nói với ngươi thì sẽ không sợ .”

Hắn lại có điểm tò mò,“Nha đầu, ngươi tính làm sao bây giờ?”

Tô Mạt khóe miệng cong lên, cười đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, thần bí nói:“Giữ bí mật!”

Nói xong nàng xoay người bước đi, Hoàng Phủ Giác liền đuổi kịp nàng, hai người kẻ trước người sau đi tới trong cung của Hoàng quý phi.

Thấy bọn họ cùng nhau tới, Tô Trì đang chờ ở bên ngoài sắc mặt lập tức lãnh xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạt một cái, hắn nói qua vô số lần, để nàng cùng Hoàng Phủ Giác bảo trì khoảng cách, nàng lại một chút cũng không hiểu chuyện, nay lại gặp phải tai họa như vậy.

Tô gia sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta hại chết.

Tô Mạt tiến lên hành lễ xong, sau đó vào đại điện, lại hành lễ với Hoàng quý phi cùng Thái tử.

Lúc Hoàng quý phi nói miễn lễ, Hoàng Phủ Giác lập tức quan tâm nâng Tô Mạt dậy, ôn nhu thân thiết nói:“Trên đất lạnh, áo khoác của ngươi đâu?”

Thái tử ánh mắt lạnh lẽo nhíu lại, khóe môi hơi hơi cong lên.

Tô Mạt nói cảm tạ rồi đi đến bên người đại tiểu thư, hỏi:“Tỷ tỷ, chúng ta có thể đi được chưa?”

Đại tiểu thư cầm tay nàng, nắm thật chặt, ý bảo nàng chờ một chút.

Tô Mạt nhìn thấy Hoàng quý phi sắc mặt không tốt, chỉ biết nàng ta khẳng định muốn làm khó dễ bọn nàng.

Hoàng quý phi lạnh lùng quét Tô Mạt liếc mắt một cái, xú nha đầu này càng ngày càng không biết thân biết phận, nguyên bản nàng cứ tưởng nha đầu kia là tiểu nữ nhi Tô quốc Công sủng ái nhất, muốn đối xử với nàng tốt một chút, cũng là muốn làm cho Tô quốc Công quyết một lòng làm việc cho Thái tử.

Ai biết mấy ngày nay quan sát được, nha đầu kia đối với Thái tử cùng Thập tam công chúa phi thường bài xích, ngược lại cùng Hoàng Phủ Giác kia càng ngày càng gần gũi.

Cho dù không có nàng ta, Tô gia tự nhiên cũng sẽ cùng phe cánh với Thái tử.

Dù sao đại thiếu gia cũng là thư đồng của Thái tử.

Hoàng quý phi ánh mắt âm trầm, lại cười rộ lên, lập tức đổi thành biểu tình nhu hòa, hiền lành đoan trang.

Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, chẳng lẽ không phát tác?

Nguyên bản nàng cảm thấy Hoàng quý phi người này già mồm dối trá, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm, cho nên không muốn cùng nàng ta quá thân cận, nàng ta đối với Tô Mạt phòng bị không kém.

Cho nên nay Hoàng quý phi mặc kệ nói cái gì, làm cái gì nàng cũng không kinh ngạc, không mất mát.

Bởi vì căn bản không ôm quá nhiều hy vọng.

Lúc này hoàng đế sai người tới truyền lời,“Bệ hạ khẩu dụ, ban cho thiếu gia cùng các tiểu thư Tô gia ở Thanh Âm cung dự yến.”

Thanh Âm cung là nơi hoàng đế thiết yến thưởng vũ nghe khúc, chỉ có thần tử thực sự được sủng ái mới có thể tham gia.

Thái tử đứng dậy, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái,“Nếu như thế, trước hết đi chuẩn bị một chút đi.”

Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh Nhị ca đến?”

Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh nhị ca đến?”

Thái tử nhíu mi, lạnh lùng nói:“Một khi ngươi đã hảo tâm như vậy thì đi thỉnh là được rồi.”

Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, Tô Trì vội đuổi theo.

Tô Mạt trong lòng hừ lạnh, Tĩnh thiếu gia của nàng, mới không thèm đi đâu.

Đoàn người ngồi kiệu đi Thanh Âm cung, nơi đó có treo loại đèn cung đình lộng lẫy, lụa trắng bồng bềnh, hương thơm nhẹ nhàng dịu mát, tiếng đàn du dương.

Tô Trì dẫn đầu nhóm huynh đệ tỷ muội Tô gia tiến lên khấu kiến hoàng đế, hoàng đế thân thiết nâng hắn dậy, cười nói:“Phái người đi đưa thư chưa?”

Lời này vốn nên do Tô Nhân Vũ quan tâm, hoàng đế nói như thế, tỏ vẻ hắn đối với đám trẻ con Tô gia như giống với con ruột của chính mình.

Tô Trì thụ sủng nhược kinh, vội hỏi:“Hồi bẩm bệ hạ, đã phái người đi rồi.”

Hoàng đế nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Sau khi bọn họ đến đây, trong cung sẽ náo nhiệt hơn. Nhất là nha đầu Tô Mạt này.”

Hắn hướng Tô Mạt vẫy vẫy tay, cười khoan dung,“Nha đầu, lại đây.”

Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, thân thiết nói:“Có mệt hay không?”

Tô Mạt lắc đầu, lại cảm tạ hắn quan tâm.

Hoàng đế thấy nàng da dẻ mịn màng, lông mi vừa dài vừa dày, cặp mắt to đen sáng trong veo như nước, có đôi khi nhìn nhu nhược nhát gan, lơ đãng lại thấy có chút tinh quái, nhất thời thật cảm thấy hứng thú.

Hơn nữa nghe Triệu học sĩ, cùng với những người khác kể về nha đầu đó, thật sự là thích nàng đến cực kỳ thích, cũng có loại cảm giác chán ghét nàng đến thật muốn nàng chết quách cho xong.

Hắn giang cánh tay đem Tô Mạt bế lên, Tô Nhân Vũ bước lên phía trước đỡ,“Bệ hạ, nha đầu đó nặng.”

Hoàng đế nhìn hắn một cái, ha ha cười nói:“Ái khanh, người biết thì nói ngươi quan tâm trẫm mệt nhọc, không biết còn tưởng rằng ngươi sợ trẫm quăng ngã nha đầu kia.”

Tô Mạt hơi hơi cong khóe môi, trên người hoàng đế có hương vị Long Tiên Hương, rất dễ chịu.

Hiện nay nàng chỉ là một đứa nhỏ, có quyền không nói chuyện chỉ giả bộ ngoan ngoãn. Cho nên nàng chớp đôi con ngươi to đen bóng, một câu cũng không nói.

Thời điểm ngồi vào vị trí, Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Hoàng quý phi, phía dưới phân biệt là Thái tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử và những người khác, đối diện là Tô Nhân Vũ, Tô Trì, Tô Việt, đại tiểu thư ….

Hoàng đế nói vài câu mở màn bữa tiệc, vừa muốn bảo mọi người nâng ly, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.

Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.

Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.

Hoàng đế cau mày, ánh mắt trầm xuống, nhìn Hoàng quý phi một cái.

Hoàng quý phi lập tức nói:“Nô tì xin đi xem xét.”

Rất nhanh, Hoàng quý phi trở về, phía sau còn dẫn theo một người phi tần, kéo tiểu nam hài khoảng 6 tuổi.

Tiểu nam hài kia kháu khỉnh bụ bẫmvẻ ngoài trắng trẻo đáng yêu, chỉ là bởi vì khóc lóc quá dữ, gương mặt lem luốc toàn nước mắt.

Tô Mạt trong lòng nhất thời hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lạnh lùng cười, giương mắt chống lại tầm mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn hướng nàng cười cười, chỉ chỉ túi tiền của mình.

Tô Mạt biết hắn đang nhắc nhở mình về chuyện nhận hối lộ.

Nàng đáp lại bằng nụ cười mỉm.

Thái tử nhìn thấy vậy, đuôi lông mày giương lên, nhất thời mang theo nét tàn khốc trên gương mặt, liếc Tô Mạt một cái, tầm mắt lập tức lướt qua sắc mặt của đại tiểu thư, không dừng lại lâu.

Hoàng đế giận dữ nhìn người phi tần kia,“Có chuyện gì?”

Phi tần kia cuống quít quỳ xuống đất, kéo tiểu hoàng tử nói:“Bệ hạ, cầu bệ hạ làm chủ cho thiếp. Thiếp trước nay luôn giữ khuôn phép, giúp đỡ Quý phi nương nương dạy tiểu điện hạ, cũng không dám để cho hắn làm ra chuyện tình trái với lệ thường. Nhưng hôm nay, đứa nhỏ này, thế nhưng...... Thế nhưng biết được cách nói dối, biết tham ô, biết tư lợi tài vật , vơ vét tài sản của cung nữ nô tỳ, còn học thói...... Hối lộ.”

Hoàng đế cau mày càng chặt, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tiểu hoàng tử kia,“Liễn nhi, có thật hay không?”

Tiểu hoàng tử kia kêu Hoàng Phủ Liễn, nhưng ngày thường mọi người đều gọi hắn là thập tứ điện hạ, trong lúc nhất thời không biết Liễn nhi là kêu ai.

Có điểm mờ mịt nhìn hoàng đế mặc long bào ngồi trên cao kia, người mà hắn quanh năm suốt tháng khó được nhìn thấy vài lần, cảm thấy thực xa lạ.

Khóc có chút ủy khuất, gần như nghẹn lời.

Hoàng đế hừ một tiếng,“Nói đi.”

Hoàng Phủ Liễn nức nở một chút, quỳ trên mặt đất nhìn đông nhìn tây, thấy được Tô Mạt con mắt sáng lên, đã muốn cùng nàng nói chuyện.

Phi tần kia sợ tới mức việc ấn hắn xuống.

Lúc này Hoàng quý phi cho gọi những người có liên quan đưa tới hỏi một chút, rất nhanh đã hiểu đại khái chuyện, thì ra tiểu tử này lại đi vơ vét tài sản của cung nữ, quản bọn họ muốn bạc, còn từ trong cung vụng trộm lấy bạc cất đi, thậm chí còn muốn lấy đồ vật đi cầm cố …vân vân.

Hoàng đế nhất thời giận dữ, đem ly rượu hung hăng hất đổ lên bàn,“Còn nhỏ như vậy, đã tham tài như thế, ngày sau còn thế nào nữa?”

Phi tần kia sợ tới mức dập đầu liên tục.

Hoàng quý phi lập tức nói:“Bệ hạ cũng bớt nóng giận, hỏi rõ chân tướng rồi nói sau.”

Lúc này Hoàng Phủ Liễn đột nhiên nói:“Ta không buộc bọn họ đưa tiền, ta bất quá chỉ nói là có bạc hay không thôi, cho ta chút. Nếu không có, ta tự mình có thỏi vàng, còn có dây chuyền vàng, có thể đi đổi cho ta thành bạc. Dựa vào cái gì mà chụp cho ta cái mũ lớn như vậy?”

Tiểu tử này tuy rằng nhỏ, nói chuyện cũng có bài bản hẳn hoi.

Vị phi tần bên cạnh là Dung tần, lại nói thêm cũng không phải là thân nương hắn, thân nương hắn bất quá chỉ là một cung nữ của Dung tần, được hoàng đế ngẫu nhiên lâm hạnh một lần, có thai, sinh hạ được đứa nhỏ hoàng quý phi cũng không dạy dỗ nổi, liền để cho Dung tần chăm nom.

Hiện nay Thủ Chính hoàng đế, ngoại trừ vị thái tử đầu tiên đã mất đi và vị Nhị hoàng tử do hoàng hậu sinh mới bệnh chết ra, trước mắt đứa nhỏ lớn nhất cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng những nhi nữ tuổi còn nhỏ thì thành đàn.

Đồng thời tuổi tác đều không sai biệt lắm.

Lại nói chính hắn có đôi khi cũng nhận không ra.

Cho nên nghe Hoàng Phủ Liễn nói như thế, cảm thấy mất kiên nhẫn, nhìn về phía vài người cung tì,“Rốt cuộc sao lại thế này.”

Cái người cung tì việc đem sự tình nói ra một cách rõ ràng, chính là Hoàng Phủ Liễn hồi cung đòi tiền, các nàng không biết hắn định làm cái gì, liền hỏi , hắn lúc đầu không nói, sau lại nói:“Lấy bạc đưa cho Tô Mạt a! Như vậy sẽ không phải đọc sách cũng không cần ở lại học đường thêm một canh giờ nữa.”

Một lời làm khiếp sợ bốn phía.

Tất cả ánh mắt đều bay lả tả nhìn về phía Tô Mạt.

Ngay cả Tô Nhân Vũ đều khẩn trương đứng lên, tiểu nha đầu này, hắn như thế nào lại không biết nàng có tâm tính lớn như vậy, nhỏ như thế đã biết vơ vét của cải?

Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, ánh mắt vút qua hướng Tô Mạt, nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt bình thản như trước, chỉ là giọng nói lại rất uy nghiêm,“Mạt Mạt, là như vậy sao?”

Tô Mạt đứng dậy, đi đến bên cạnh Dung tần, quỳ xuống, giọng nói nhẹ nhàng khaon khoái:“Bệ hạ, đúng vậy.”

Tất cả mọi người hít vào một ngụm lãnh khí, sắc mặt Hoàng quý phi lập tức âm trầm, lạnh lùng nói:“Tô Mạt, ngươi là ý tứ gì?”

Tô Nhân Vũ đứng bật dậy, vén áo bào quỳ gối,“Thỉnh bệ hạ khai ân, Mạt nhi bất quá là tuổi còn nhỏ, ham chơi chút thôi. Bất hảo một chút, ỷ vào Triệu học sĩ sủng ái......”

Tô Trì biến sắc, tức giận đến mím môi.

Đại tiểu thư cùng Tô Việt vội đi đến quỳ theo.

Nhị tiểu thư do dự một chút, nhìn Hoàng quý phi một cái, không đi qua đó, Tô Hinh Nhi lại lầm bầm vui sướng khi người khác gặp họa.

Cứ để cho hoàng đế chém đầu nàng ta mới tốt, hoặc là ít nhất cũng đem Tô Mạt đuổi trở về, không được vào cung nữa.

Tô Mạt nhìn hắn liều lĩnh nhảy ra bảo hộ mình, trong lòng thấy cảm động, nàng cười giòn giã nói,“Bệ hạ, người không biết đọc thuộc lòng, kể cả giao tiền rồi, cũng không phải là khỏi cần bị đọc thuộc a. Mà là càng biết đọc hơn a .”

Hoàng đế nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng,“Quả đúng như vậy sao?”

Tô Mạt gật đầu, chỉ vào Hoàng Phủ Liễn nói:“Thập tứ điện hạ, hôm nay hai trang “ Đại học” kia ngươi chưa biết đọc, lấy 5 lượng bạc đổi lấy giấy thông hành, nếu ta hiện tại tới hỏi ngươi, ngươi sẽ biết đọc thuộc chứ ?”

Nàng ngẩng đầu lên, Hoàng Phủ Liễn vốn còn đang nức nở, nay thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, lại nghĩ mình tuy rằng là hoàng tử, nhưng căn bản là không có tiền, những lời nói như vậy sáng mai mọi người biết đọc đều đi rồi, kẻ có tiền cũng được đi rồi, đến cuối cùng chỉ còn lại người không biết đọc, chẳng phải là rất mất mặt sao.

Cho nên hắn tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng có điểm kiên cường. Hắn lớn tiếng nói:“Ta biết đọc thuộc !”

Giọng nói non nớt của vị hoàng tử kia vang lên rất có khí phách.

Hoàng đế giương mi lên ,“Vậy đọc nghe thử xem.”

Hoàng Phủ Liễn quả nhiên một chữ không thiếu đọc hết ra, tuy rằng hơi chút có sai mấy chỗ, so với lần trước là tốt hơn rất nhiều.

Hoàng đế nghe được lại cảm thấy thật không đơn giản.

Nguyên bản Triệu tiên sinh đối với vài vị hoàng tử này cũng không thực sự để tâm, tầm tuổi này học ‘Bách gia tính, Ngàn tự văn, Thanh luật các sách nhập môn cũng được rồi, nay hắn lại để cho bọn họ học sách ‘ Đại học, Luận Ngữ’, cũng bất quá là điệu bộ thả dê ăn cỏ thôi.

Dù sao bọn họ chỉ cần đọc sách biết chữ là được, dù sao thì về sau bọn chúng bất quá chỉ là kiểu vương gia nhàn hạ, nếu như có tham vọng lớn lao, đối với triều đình, đối vị vua mới lên ngôi sau này đều là bất lợi.

Hoàng đế nhịn không được cười ha ha, sự uất giận lúc trước trở thành hư không, hắn hướng Tô Mạt vẫy tay,“Ngươi tới đây.”

Tô Mạt đứng dậy, vững vàng đi qua, Hoàng đế bảo nàng ngồi ở đối diện chính mình, hỏi:“ Nói tỉ mỉ cho trẫm nghe, ngươi vì sao lại muốn thu bạc của bọn chúng?”

Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, ngài để cho các vị hoàng tử công chúa đều đi đến học đường đọc sách, điểm ấy Triệu học sĩ thực khổ não. Bởi vì nếu là người muốn học, không cần tiên sinh quản thúc, bọn họ cũng sẽ chủ động đi học, có nghi vấn gì không hiểu cũng sẽ cầu tiên sinh giải thích. Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ đều là người như vậy. Nhưng là đại đa số trẻ nhỏ 7, 8 tuổi, đều ham chơi ham vui, nếu cả ngày đều bắt đọc sách, mọi người rất nhanh sẽ chán ngấy. Miệng thì học bài nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến chuyện chơi đùa. Đương nhiên sẽ học không tốt ......”

“...... Vì thế ta cùng tiên sinh thương lượng một chút, trước tiên tiên sinh đem những người chưa học thuộc giữ lại, làm cho bọn họ phải ở lại học thêm một canh giờ, như vậy bọn họ sẽ càng không có thời gian chơi đùa. Đương nhiên sẽ rất sốt ruột. Nếu muốn chơi, vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải trong một canh giờ này nhanh chóng đọc thuộc lòng. Đại đa số mọi người nghĩ như vậy, nhưng có vài tiểu hoàng tử, bọn họ tuy rằng không thích đọc sách, lại có chút tiểu xảo, hơn nữa trong túi lại có tiền, sẽ nghĩ đến dùng tiền để giải quyết vấn đề.”

Hết thảy tử nữ của các quan lớn, xảy ra sự tình gì đó, hơn phân nửa sẽ muốn dùng quyền thế của gia tộc để đè áp người khác.

Nhưng nàng có thượng phương bảo thước, quyền lực không thể chèn ngã nàng được.

Như vậy bọn họ sẽ muốn dùng tiền giải quyết êm thấm, cho dù là đâm chết người, đều có thể nói một trăm vạn hòng giải quyết vấn đề, huống chi chuyện đọc thuộc lòng nho nhỏ như vậy, đương nhiên cũng có thể lấy tiền giả quyết rồi.

Bọn họ chính là có tâm lý như vậy.

Tô Mạt hơi cười nhìn hoàng đế, không lo không ngại, một bộ bộ dáng hồn nhiên chân chất, tiếp tục nói:“ Các tiểu hoàng tử sống trong vinh hoa phú quý, không biết cái gì là khó khăn, trong tay có tiền, tự nhiên muốn nghĩ dùng tiền giải quyết vấn đề. Lúc này ta cũng không đối nghịch với bọn họ. Đắc tội với bọn họ, ngược lại càng không có lợi gì. Lại ầm ỹ lên khiến tiên sinh đau đầu nhức óc, bệ hạ tức giận. Ta cũng không muốn bọn họ đưa ra quá nhiều, ta biết bọn họ trong túi tiền có ít bạc vụn, hơn phân nửa là lúc nhàn rỗi đạt được. Nhưng các vị hoàng tử tuy rằng là nhi tử của bệ hạ, nhưng bệ hạ lại là minh quân thánh phụ, tuyệt đối sẽ không vô nguyên tắc cưng chiều nhi tử của mình, trong túi bọn họ cũng sẽ không có nhiều tiền lắm. Hôm nay ta muốn bọn họ đưa 5 lượng, lần sau bọn họ phát hiện chính mình cũng chỉ có vài chục lượng bạc, dăm ba bữa là nhiều, bất quá mười ngày sẽ phát hiện tiền đều bị ta lấy đi hết. Bọn họ sẽ cảm thấy không có lời, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn đọc sách một ngày, buôn bán lời 5 lượng bạc. Vừa làm cho bọn họ đọc sách, lại hiểu được tiết kiệm, cùng kiếm tiền. Cớ sao mà không làm chứ.”

Hoàng đế bị nàng một phen ngụy biện vỗ tay cười to, quay đầu nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Ái khanh, ha ha, làm trẫm cười chết mất thôi, nha đầu này của ngươi nha, thật sự là...... Thật sự là một nha đầu trước nay chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua mà. Nha đầu, ngươi giỏi lắm!”

Hắn hướng Tô Mạt giơ ngón tay cái lên,“Nói, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi.”

Tô Mạt vội khấu tạ hoàng ân, lại nói:“Bệ hạ, thần nữ thật đúng cũng có muốn chút chuyện.”

Hoàng đế khẳng khái nói:“Cứ việc mở miệng, trẫm đều đáp ứng.”

Tô Mạt cười như trăng lưỡi liềm, quét Hoàng quý phi liếc mắt một cái, nàng ta cũng đang lạnh lùng nhìn qua.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.