CHƯƠNG 94 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 94: BIẾN ĐIỀU KHÔNG THỂ THÀNH THẮNG

Hắn đắc ý chạy vèo đi, hướng về phía một gốc cây trong viện giẫm lên cây trèo lên, tốc độ cực nhanh thế cứ y như một tiểu hầu tử ( con khỉ nhỏ).

Những kẻ đặt cược cho Tô Mạt lập tức biến sắc, nhìn Tô Mạt thân thể nhỏ bé gầy yếu thế kia, đều bắt đầu đổi người cá cược.

Chuyện Hoàng Phủ Giới khiêu chiến Tô Mạt, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ hoàng cung đều biết.

Trong hoàng cung chính là người rảnh rỗi cực kỳ nhiều, người hiểu chuyện càng nhiều hơn nữa, lập tức mở sòng, cược ai thua ai thắng.

Tô Mạt lại dường như không có việc gì, ngoảnh đầu tự quay về chỗ ngồi của mình.

Đại tiểu thư lo lắng nhìn nàng,“Mạt Mạt, đừng cố chống đỡ, cưỡi ngựa trèo cây là mấy trò chơi của nam hài tử. Ngươi làm sao làm được?”

Tô Mạt tỏ vẻ đã tính trước kỹ càng,“Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng.”

Tuy rằng nàng không biết, nhưng cũng không thể để lộ ra, nếu không bọn họ càng đắc ý.

Thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên bay tới,“Đừng sợ, ta âm thầm trợ giúp nàng.”

Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, hướng hắn cười cười, lắc đầu, nàng muốn tự mình giành phần thắng.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức chau mày, nha đầu kia rốt cuộc là muốn làm cái gì, nàng tuy rằng đầu óc thông minh, nhưng thể thực rất bình thường, thậm chí so với nữ hài tử khác đều kém hơn, làm sao có thể thắng được vị hoàng tử bị hoàng đế cười mắng qua là tiểu hầu nhi Hoàng Phủ Giới chứ?

Triệu tiên sinh ngoắc Tô Mạt, nàng vui vẻ chạy tới,“Nha đầu, được không?”

Tô Mạt tự tin cười,“Tiên sinh, ngài yên tâm, nhưng nhất định phải đặt ta thắng đó. Sẽ giúp ngài thắng thêm một khoản tiền lớn.”

Triệu tiên sinh vuốt râu bất đắc dĩ lắc đầu,“Tiểu nha đầu, ngươi yên tâm, cho dù thua, ta cũng thua được. Vi sư đặt một tháng bổng lộc ủng hộ ngươi.”

Tô Mạt vui rạo rực nói,“Tiên sinh thật tốt. Tiên sinh đối với ta thật tốt, ta cũng sẽ không làm cho tiên sinh phải thất vọng, khẳng định sẽ giúp người kiếm tiền.”

Triệu tiên sinh hai mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói:“Nha đầu, thật có thể thắng? Có biện pháp gì, tiết lộ chút đi, cũng để cho vi sư trong lòng yên tâm.”

Nếu là trăm phần trăm có thể thắng, hắn về nhà bẩm báo với phu nhân, lại lấy một trăm lượng bạc đến, đến lúc đó còn có thể thắng gấp đôi.

Triệu tiên sinh dù sao cũng là đại nhân, đương nhiên hiểu biết về hoàng cung này, rất nhanh học đường này sẽ bị trong tầm ngắm, toàn bộ hoàng cung thậm chí cả đám người hoàng thân quốc thích cũng nhào vô góp vui.

Hắn rất hiểu bọn người nhàn rỗi không có việc gì kia, đám người giàu có rảnh rỗi đó cả ngày chỉ ước gì xảy ra chút sự tình để nào nhiệt tưng bừng thôi.

Tô Mạt mỉm cười,“Tử viết : Bất khả thuyết, bất khả thuyết dã.” ( Không thể nói)

Sau đó cất bước chân thư thả đi ra cửa, nhìn thấy Hoàng Phủ Giới trên chạc cây dương dương tự đắc, cười nói:“Bày ra bộ dáng như hầu tử làm cái gì chứ? Ba ngày sau ngay tại nơi đây mới tỷ thí.”

Thời điểm nói chuyện vẻ mặt rất tự tin, không có nửa điểm do dự.

Hoàng Phủ Giới trong lòng mừng rỡ, trượt xuống dưới, thách thức nhìn nàng, bộ dáng giống như nắm chắc trong tay như lấy vật từ trong túi mình,“Đừng có mà đổi ý đó.”

Tô Mạt mắt to chuyển động, ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn, thần bí hề hề nói:“Ngươi cũng đừng hối hận.”

Nói xong tiến lên dùng sức đạp một cước lên thân cây, sau đó nghênh ngang mà đi.

Người có tâm, nhất thời trong lòng bắt đầu suy xét.

Lúc nàng cùng Hoàng Phủ Giới định ngày thi đấu xong, trong học đường như nổ tung, Tô Mạt như không có việc gì, đi bộ một vòng lại trở về trước mắt mọi người.

Chỉ có Thái tử ba người kia còn có thể bình tĩnh, những người khác, quả thực như mau chóng đi cho kịp chợ. Người thì nói mau về nhà tắm gội, người thì nói vôi đi gom bạc.

Triệu tiên sinh nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm , để cho bọn họ tan học.

Ai ngờ được đám trẻ bướng bỉnh này đều là mỗi ngày tìm cách nghịch ngợm , chuyện hôm nay so với cái khác đều thú vị hơn, đương nhiên thích thú, một người cũng không chịu đi, đều vây quanh ở nơi đó thương lượng đặt cược ra sao.

Tô Trì nhìn Thái tử liếc mắt một cái, muốn để hắn chủ trì, từ góc độ lợi ích Tô gia mà nói, tự nhiên là muốn Tô Mạt thắng, thua người không thua khí thế.

Nhưng là bồi thường tiền......

Cả khuôn mặt hắn lãnh khí, trong lòng hung hăng phê bình Tô Mạt một chút.

Bên kia Tô Việt nói:“Ta cá là ngũ muội muội ta thắng.”

Tô Trì hừ một tiếng,“Ngươi liền khẳng định nàng ta sẽ thắng sao?”

Tô Việt ôn hòa cười,“Cho dù thua, ta đây cũng cược nàng thắng. Ai bảo nàng là muội tử của ta chứ.”

Tô Trì nhất thời lạnh mặt, chính hắn thân làm đại ca không lên tiếng trước, ngược lại để cho nhị đệ đoạt đi.

Như vậy trong lòng tiểu nha đầu kia khẳng định sẽ hướng về Tô Việt.

Hắn hơi trầm tư, lập tức nói với Thái tử:“Điện hạ, không bằng ngài chủ trì, cược tiểu nha đầu thắng.”

Thái tử đương nhiên là cực kỳ thông minh, đầu óc suy tính thì đã có sự so sánh, thua tiền không là vấn đề, mặt mũi của Tô Mạt cũng không phải là vấn đề. Mấu chốt là, Tô Nhân Vũ hiện tại rất thích nha đầu kia, nhìn hắn ở trước mặt hoàng đế khẩn thiết cầu tình là biết ngay.

Nếu chính mình ủng hộ Tô Mạt, Tô quốc Công đương nhiên sẽ càng thêm nghiêng về phía mình.

Mặt khác, tiểu nha đầu này thông minh như thế, nếu lớn lên, còn nói không chừng tiền đồ sẽ trở thành một yêu nữ như thế nào đây.

Hắn gật đầu, vừa muốn đáp ứng, lúc này Hoàng Phủ Giác đột nhiên đứng lên, lang lảnh cười,“Ta ủng hộ tiểu nha đầu này một chút. Ván này cứ để cho Thái tử điện hạ chủ trì đi. Người khác chỉ sợ cũng không làm cái được nữa rồi.”

Thái tử mặt mày lạnh lùng, vừa muốn nói chuyện, bên kia Tống tiểu thư đứng lên, thở phì phì chạy tới, nói với Hoàng Phủ Giác:“Ta đặt một ngàn lượng cược Thất điện hạ thắng.”

Mọi người lập tức trừng lớn mắt, một ngàn lượng, Tống gia quả nhiên có tiền a, một tiểu nha đầu vừa ra tay liền là một ngàn lượng.

Đều nói quốc khố là của Tống gia , không biết có phải sự thật hay không nữa.

Thái tử mặt đều xanh tái, cau mày nhíu mặt, giọng điệu nghiêm túc vô cùng,“Dung Hoa, không được bướng bỉnh.”

Dung Hoa là khuê danh của Tống tiểu thư, Thái tử sốt ruột, liền gọi tên nàng ta.

Tống Dung Hoa cũng không để ý, hừ một tiếng,“Biểu ca, vì sao ta không thể đặt? Ta có tiền, ta sẽ đặt. Hơn nữa, Tô Mạt cũng chỉ biết đọc thuộc sách, cái khác nàng ta còn có thể biết cái gì chứ? Bất quá chỉ là nịnh bợ mọi người xung quanh thôi, chính nàng ta muốn cùng với thất điện hạ tỷ thí , ta vì sao không thể đặt cược.”

Lúc này lập tức có người đều tới tấp đến đặt cược, có người đặt mười lượng, có một lượng, còn có trăm lượng, Triệu tiên sinh cũng bảo người ta ghi lại, hắn đặt một trăm lượng, cược Tô Mạt thắng.

Thái tử ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Dung Hoa,“ Chuyện này mọi người chỉ là đùa thôi, ngươi lấy một ngàn lượng đến đặt cược, không có nhiều như vậy đặt Tô......”

Lúc này phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai,“Ta ra một vạn, đặt Tô Mạt.”

Lúc này Hoàng Phủ Giác ha ha cười,“Ta sẽ không tranh đứng đầu, chỉ đặt một trăm lượng vui vẻ chút thôi.”

Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt Thái tử âm trầm, cười nói:“Tam ca, nếu Nhị ca đã ra nhiều tiền như vậy, không bằng cứ để cho hắn làm cái đi.”

Trong lòng Thái tử ngọn lửa tức giận vây kín, hắn không phải lấy không ra được số tiền lớn như vậy, mấu chốt là việc này sẽ liên lụy rất nhiều thứ, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục trong triều.

Hoàng Phủ Giác ở một bên xem náo nhiệt không sợ sự tình nảy sinh càng lớn, mình là Thái tử, có gì sơ xuất thì người chịu thiệt vẫn là mình, hắn đương nhiên không bị ảnh hưởng.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng,“Cũng tốt, chỉ sợ Nhị ca......”

Làm người ta kinh ngạc là, từ trước đến nay người luôn không để ý sự đời là Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:“Để ta làm cái cho. Cược Tô Mạt một ăn mười, đặt lão Thất một ăn hai.”

Tô Mạt ghé trên xửa sổ quả thực muốn điên rồi, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ không biết là tiền tài không nên để lộ ra sao?

Nếu làm cho người ta biết hắn có nhiều tiền như vậy, có tra xét hắn hay không?

Hoàng đế có ghen tị hay không?

Lại suy nghĩ cách khác, có thể là do hắn đánh giặc thắng trận, hoàng đế ban thưởng cho.

Trong đám hoàng tử người có nhiều tiền nhất có lẽ hắn.

Tô Mạt trong lòng có suy tính, không khuyên hắn, ngược lại trong lòng mừng rỡ, một vạn lượng bạc, láy giá cả ở thời đại này mà nói, liền tương đương với thời hiện đại là một trăm vạn. Nhưng so với giá cả lạm phát hàng hóa tăng giá, đồng tiền sụt giá lúc trước khi nàng xuyên qua mà tính thì có giá trị tương đương hai trăm vạn.

Hắn ủng hộ nàng như vậy, nàng đương nhiên không thể để hắn thất vọng rồi.

Tuy rằng hắn có thể cũng không trông cậy vào nàng sẽ thắng. Dù sao hắn cũng biết thực lực của nàng cùng Hoàng Phủ Giới cách nhau xa.

Hoàng Phủ Giác cười tủm tỉm nói:“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ tìm người giúp Nhị ca ghi sổ.”

Hắn ngay tức khắc chỉ vào hai tiểu thái giám, Tô Mạt hừ nói:“Ta cũng muốn cược chính mình thắng. Không thể để mất sĩ khí.”

Nàng cố ý làm ra một bộ dáng miệng cọp gan thỏ, mặc dù lời nói rất kiên cường, nhưng lại lộ ra ánh mắt sợ sệt.

Người sáng suốt liếc mắt một cái là thấy ngay, càng kêu la muốn cược Hoàng Phủ Giới thắng.

Tô Mạt nhìn về phía đại tiểu thư nói:“Ta với đại tỷ tỷ đặt chung, hai chúng ta cũng đặt một ngàn lượng bạc, lát nữa sẽ có người đưa lại đây.”

Hoàng Phủ Giác liền sai tiểu thái giám ghi sổ, tiền chưa tới thì khoanh tròn một cái, đợi khi chuyển tiền tới là đánh cái móc câu.

Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía tiểu người hầu của mình,“Trở về lấy tiền đưa cho Ngũ điện hạ.” Tiểu người hầu vội đi làm ngay.

Nơi hoàng cung này, không thiếu kẻ rảnh rỗi, nhiều hơn cả là kẻ thích tám chuyện.

Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.

Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.

Theo bọn họ biết thì Tô Mạt tính cả tuổi mụ mới có 8 tuổi, đừng nói tới cưỡi ngựa trèo cây, cho dù là đi bộ xa chút cũng không có thể lực. Cho nên nàng thua là chắc, không thể nghi ngờ gì nữa!

Trong học đường, hoàng cung, kinh thành các nhà quý tộc đều đặt cược nườm nượp.

Chỉ trong một đêm cảnh tượng thay đổi vô cùng đồ sộ.

Mặt ngoài chỉ là hai tiểu hài tử chơi đùa tranh đấu, thực tế cũng là cuộc đấu sức của mấy đại gia tộc.

Người tinh nhạy, đương nhiên lập tức có thể nhìn ra ngay.

Tô Mạt tuy rằng đã sớm dự tính được chuyện này, nhưng cũng thật không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức này, nàng hiện nay đang bận ứng phó “Phỏng vấn” kia.

Người thứ nhất đương nhiên là người quan tâm nàng nhất - Tĩnh thiếu gia của nàng.

Kết quả đặc biệt bởi vì sự gia nhập của Hoàng Phủ Cẩn mà sự việc nhanh chóng trở nên chấn động, chuyện này chẳng những là hoàng thân quốc thích , ngay cả văn võ bá quan cũng đều góp vui náo nhiệt.

Bởi vì Tô quốc Công cũng đặt một ngàn lượng bạc ủng hộ nữ nhi. Đồng thời Tống Dung Hoa trở về nói, ca ca thúc thúc của nàng ta đương nhiên muốn nhất trí cùng với nàng ta, huống hồ bọn họ đều chắc chắc rằng Hoàng Phủ Giới khẳng định sẽ thắng.

Tiểu tử kia tuy rằng nhỏ, không thích đọc sách, nhưng học võ vẫn là có chút năng khiếu.

Tống gia tổng cộng đặt cược hai vạn lượng bạc.

Tô Mạt về nhà, Vương phu nhân cùng Tô Trì khuôn mặt bọn họ cáu kỉnh, còn muốn giáo huấn nàng một chút, kết quả bởi vì lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ủng hộ nên ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tô Nhân Vũ lạnh lùng nghiêm mặt nói:“Đừng nói Mạt nhi có ngọc bội ngự ban, cho dù không có, tại cái nhà này, chỉ cần Mạt nhi không có làm ra chuyện khi sư diệt tổ cũng không ai có thể động tới nữ nhi của ta.”

Lão phu nhân hoà giải,“Dù sao mọi người cũng nhàn rỗi, cũng coi như náo nhiệt náo nhiệt. Với lại làm như vậy cũng khiến cho gia đình chúng ta và người trong kinh thành dễ gần nhau hơn.”

Tô Mạt còn hướng tới lão phu nhân cười nói:“Lão tổ mẫu muốn đặt cược ủng hộ ta hay không?”

Lão phu nhân tránh né,“Phụ thân ngươi đã muốn đặt cược, thì đại biểu rồi.”

Tô Mạt bĩu môi, biết bà ta không tin chính mình.

Hôm đó ban đêm nghe nói trong cung điện của Ngũ hoàng tử đèn sáng suốt đêm, có người đi đi lại lại đưa tiền, nhưng đặt cược Hoàng Phủ Giới rất nhiều người.

Tỉ lệ khoảng 30 trên 1.

Nói cách khác là cứ có ba mươi lượng bạc cược Hoàng Phủ Giới thắng, thì có một hai lượng đặt Tô Mạt thắng. Điều này vẫn là do đám người Hoàng Phủ Cẩn, Tô Nhân Vũ ủng hộ.

Ngày hôm sau hoàng đế gọi đám người Tô Mạt vào trong cung Hoàng quý phi diện kiến, cười ha ha nhìn nàng,“Nha đầu, trẫm công bằng không thiên vị ai, ủng hộ ngươi một ngàn lượng. Ủng hộ lão Thất một ngàn lượng. Miễn cho các ngươi nói trẫm bất công.”

Tô Mạt dập đầu tạ ơn, nhìn về phía hoàng quý phi,“Không biết nương nương đặt ai.”

Hoàng quý phi hừ nói:“Trong hậu cung, phải giữ vững trật tự, cũng không được tham dự đánh bạc.”

Tô Mạt trong lòng cười lạnh, lừa quỷ ấy, các phi tần mặt ngoài không cược, liền mượn danh nghĩa cung nữ bên người mình đặt cược cũng chả ít đâu.

Nếu không thì một cung nữ lại dám tùy tiện đặt một trăm lượng bạc, một ngàn lượng bạc sao?

Toàn bộ hậu cung cơ hồ đặt cược cũng đến mấy vạn lượng bạc.

Thật đúng là có tiền a.

“Ách xì!”

Tô Mạt hắt xì một cái, hít hít cái mũi, xem ra ban đêm quá mệt mỏi, có chút bị cảm rồi.

Mọi người lập tức khẩn trương, rất nhanh có người đem tin tức thân thể Tô Mạt không khoẻ truyền ra ngoài, điều này ngay tức khắc lại ảnh hưởng đến người đặt cược, nguyên bản có người vốn nghĩ đến còn tồn tại sự may mắn, có khả năng xuất hiện kì tích cũng sửa lại cược Hoàng Phủ Giới.

Đến buổi tối ngày hôm sau, nghe nói tỉ lệ là 500 trên 1.

Rất nhiều người vì muốn làm thân mà đến đặt cược, đều cảm thấy tiền của Nhị hoàng tử dễ kiếm.

Nhị hoàng tử từ lúc mười tuổi đã mang binh đánh giặc, mỗi một lần đắc thắng về triều, hoàng đế đều ban cho mấy vạn lượng vàng.

Toàn bộ hoàng gia hắn là kẻ giàu nhất.

Nghe nói sổ ghi nợ đều ghi đầy vài quyển, khóa ở trong một cái rương đồng lớn, bạc đầy mấy rương, do Nhị hoàng tử, Thái tử, Ngũ hoàng tử mỗi người sai một người đi canh giữ, hoàng đế cũng phái hai gã thị vệ hỗ trợ.

Chỉ còn chờ thời điểm ngày thứ ba tỷ thí là có thể kết sổ.

Thời điểm trước thi đấu một ngày, Tô Mạt bị bệnh, nằm trên giường, còn xin phép không đi học.

Đại tiểu thư liền ở nhà chăm sóc nàng.

Tô lão phu nhân sai người đóng chặt cửa lớn không tiếp khách, nếu không cửa lớn Tô gia khẳng định cũng bị người ta đạp phá.

Tô Nhân Vũ vào triều, huynh đệ Tô Trì còn có nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi học. Mấy người này cơ hồ cũng bị đám người bao vây nhằm tìm hiểu dò la tin tức Tô Mạt.

Tô Nhân Vũ không hề đề cập tới, cuối cùng dứt khoát trốn vào ngự thư phòng của hoàng đế.

Hoàng đế hơi cười nhìn hắn,“Ái khanh, Mạt nhi rốt cuộc như thế nào?”

Tô Nhân Vũ vuốt mồ hôi trên trán,“Bệ hạ, chỉ bị trúng gió một chút thôi.”

Hoàng đế ám chỉ,“Ngày mai đã đến ngày tỷ thí. Trẫm phải tự mình đi chứng thực mới được.”

Tô Nhân Vũ chỉ cười không nói.

Tô Trì đi theo thái tử, vốn là người có khí thế bức người, hiện tại vẻ mặt âm trầm, càng không ai dám tới dò hỏi.

Tô Việt lúc bắt đầu còn chống đỡ được, sau đó dứt khoát xin phép nghỉ học.

Hoàng Phủ Giới cười ha ha,“Nàng ta sợ rồi sao.” Vẻ mặt thật dương dương đắc ý.

Hoàng Phủ Giác thân thiết nói:“Mạt nhi muội tử không có việc gì chứ, có thể đi thăm một chút không?”

Tô Việt lắc đầu,“Điện hạ vẫn là chờ sự việc lắng lại mới đi a.” Bây giờ mà đi thăm, Tô Mạt khẳng định sẽ bị ánh mắt Vương phu nhân cùng Tô Trì kia tùng xẻo mất thôi.

Hoàng Phủ Giác cười nói:“Không ngại, cho dù thua, chúng ta cũng thua đẹp. Ta và Nhị ca cùng nhau đền là được.”

Tô Việt xấu hổ cười cười.

Triệu học sĩ cũng không có tâm tư đọc sách, đặt cược không phải vì tiền, mà là hắn rất thích nha đầu Tô Mạt kia.

Nha đầu kia như đem hắn quăng vào dung nham đốt lên trong hắn ngọn lửa nhiệt tình, hắn lại hoàn toàn tin tưởng vào tiểu nha đầu này, về nhà nịnh nọt thuyết phục phu nhân, nịnh hót đến nỗi nàng ta vui sướng hài lòng tự nguyện lấy ra một trăm lượng bạc.

Ngoảnh mặt lại đi mượn một trăm lượng bạc của đồng liêu thân thiết, lén lút sai người đem đến đưa cho Ngũ điện hạ đặt Tô Mạt thắng.

Lúc Hoàng Phủ Giới đang khoe khoang với người khác rằng hắn cưỡi ngựa rất tốt, trèo cây rất nhanh, có tiểu thái giám đưa tới cho hắn một phong thơ.

Hoàng Phủ Giới nhìn thoáng qua, mọi người muốn xem, hắn liền vội vàng giấu đi, vội vã chạy đi.

Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, không biết vì nguyên cớ gì.

Tô Mạt không đi học, Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên là cũng không đến, hắn lại thay đổi quần áo thành Tĩnh thiếu gia, lặng lẽ đi thăm Tô Mạt. Đem theo ít dược cho nàng.

Lúc chạng vạng tối Kim Kết, Hoàng Oanh vài người bọn họ canh giữ ở bên ngoài, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia nói chuyện ở trong phòng.

Hắn lấy khăn lụa mềm mại lau nước mũi giúp nàng, thương tiếc nói:“Không nên miễn cưỡng. Thân thể của nàng như vậy sao có thể cưỡi ngựa trèo cây?”

Cưỡi ngựa đã học lâu như vậy, trèo cây càng đừng nhắc đến làm gì.

Tô Mạt cười hì hì chọc hắn,“Ngươi bây giờ dạy ta đi, ta vận khinh công để trèo cây a.”

Tĩnh thiếu gia sủng nịch cười, sờ vuốt đầu nàng,“Nếu nàng học thêm hai năm nữa, hiện tại là có thể dùng khinh công cùng nội lực để trèo cây cưỡi ngựa. Hiện tại không làm được.”

Tô Mạt mặt mày ủ dột nói:“Chẳng lẽ ta thua chắc rồi sao?”

Nàng ai oán xem xét hắn,“Ngươi sẽ phá sản. Ta thua chắc rồi, ngươi còn đặt cho ta.”

Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Không đặt cược ngươi, những người đó coi như không được thắng sao.”

Tô Mạt không chịu, sẵng giọng:“Ngươi xem thường ta.”

Tĩnh thiếu gia ôm lấy nàng, cười nói:“Ai dám coi thường nàng chứ, ta đánh hắn. Ta tin tưởng vững chắc nàng sẽ thắng.”

Tiểu nha đầu này, cứ nghĩ là hắn không biết sao chứ?

Tuy rằng hắn không hỏi thăm chuyện của nàng nhưng không có nghĩa là hắn không ăn âm thầm theo dõi. Khinh công của Lăng Nhược cũng không thể cao bằng hắn.

Tô Mạt dựa vào ngực hắn, vui rạo rực nói:“Chờ ta có tiền......”

Sau khi Tĩnh thiếu gia rời đi, Tô Mạt ngủ mê man, nghe thấy thanh âm của Tô Nhân Vũ, nàng liền mở mắt ra.

Tô Nhân Vũ cười cười, kéo tấm màn che, ngồi ở đầu giường,“Tỉnh rồi à. Còn khó chịu không?”

Tô Mạt sụt sịt cái mũi,“Có, có chút khó thở.”

Tô Nhân Vũ vươn tay thay nàng vuốt ngực, cười nói:“Hay là ngày mai đừng đi học nữa. Dù sao bọn họ cũng không dám đến Quốc Công phủ đòi người.”

Tô Mạt cười nói:“ Gia tài của Tĩnh thiếu gia cùng và của ngài, chẳng phải là sẽ bị ta làm phá sản sao.”

Tô Nhân Vũ cười ha ha,“Sợ gì chứ. Cho dù phụ thân có đi ăn xin, cũng sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất.”

Tô Mạt trong lòng thấy ấm áp, không biết có phải hay không bởi vì sinh bệnh, đặc biệt thấy yếu đuối, nàng tới gần Tô Nhân Vũ, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:“Phụ thân, ta sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Tô Nhân Vũ run rẩy, hoài nghi chính mình đã nghe lầm, mừng như điên nhìn nàng,“Mạt nhi, ngươi, ngươi vừa gọi ta?”

Tô Mạt vừa cong môi, sẵng giọng:“Cái này có gì đáng giá ngạc nhiên như vậy chứ. Ta không gọi phụ thân, chẳng lẽ kêu nương sao.”

Nhắc đến mẫu thân, Tô Nhân Vũ trong lòng đau xót, ôm chặt lấy nàng, áy náy nói:“Mạt nhi, phụ thân xin lỗi ngươi. Về sau ta sẽ thay mẫu thân ngươi chăm sóc ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất nữa.”

Tô Mạt thấp giọng nói:“Ta bây giờ không cảm thấy có bất kì chút ủy khuất nào cả, ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Hơn nữa ta không cần trông vào việc được các ngươi bảo hộ. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo hộ các người.”

Tô Nhân Vũ cười oang oang,“Giỏi, Mạt nhi bảo hộ phụ thân.”

Hắn thấy nàng tha thứ cho hắn, tâm lý vui mừng trong lòng giống như có điều gì đó muốn tràn ra ngoài, luyến tiếc không muốn rời đi, nhẹ nhàng yêu cầu:“Mạt nhi, phụ thân có thể ở tại chỗ này không? Ngay tại gian ngoài.”

Tô Mạt cười dí dỏm háy mắt với hắn một cái,“Phụ thân nếu không chê nơi này nhỏ thì cứ ở phía đối diện giường sưởi là được.”

Phía nam là giường sưởi, nàng ngủ ở buồng giường sưởi phía bắc, bên trong có giường.

Tô Nhân Vũ cao hứng lập tức ôm lấy nàng,“Không chê, nữ nhi nếu muốn căn phòng lớn hơn, ta sẽ xây cho ngươi.”

Nhìn bộ dáng hắn như kiểu hận không thể đem toàn bộ khả năng mình có ra để sủng ái nàng, trong lòng Tô Mạt ngọt như đường, lại cảm thấy dạt dào tình thương phụ tử, lại thấy hắn bắt đầu không có nguyên tắc rồi.

Lúc này Lan Như ở bên ngoài bẩm báo:“Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư sai người bán trang sức đổi lấy tiền mặt, tối nay nhờ người lén đi đặt cược. Vương phu nhân cũng sai người mang tiền đến nhà mẹ đẻ, bảo người nhà họ Vương đặt Thất điện hạ thắng. Cũng khoảng hơn vạn lượng bạc.”

Cả nhà họ Vương cộng lại sợ sẽ nhiều hơn nữa.

Tô Nhân Vũ hừ một tiếng, nếu không phải vì tâm trạng hiện tại rất tốt, tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.

Tô Mạt cười nói:“Phụ thân không nên tức giận làm gì. Chờ các nàng ấy không lấy được tiền lại thì lúc ấy chỉ có nước khóc thôi.”

Tam tiểu thư còn có chút tiền. Nhị tiểu thư coi như là dốc sạch vốn liếng vào việc cá cược này.

Tô Nhân Vũ ở trong phòng Tô Mạt nghỉ ngơi cả đêm, ngày hôm sau sắc mặt của Vương phu nhân liền sa sầm xuống, đợi lúc không có người, cả giận:“Lão gia cũng quá không chú ý đi. Ngũ tiểu thư lớn như vậy, ngươi sao có thể nghỉ ở nơi đó?”

Cho dù Tô Hinh Nhi năm đó, Tô Nhân Vũ yêu thương nàng ta như vậy, ban đêm cũng không ngủ cả đêm ở trong phòng nàng ta. Vậy mà hiện nay lại ......

Vương phu nhân nghiến răng nghiến lợi.

Tô Nhân Vũ hừ lạnh một tiếng,“Ngươi đừng quên bổn phận của mình. Nữ nhi của ta, ta muốn như thế nào cưng chiều liền làm thế đó, không quan hệ tới ngươi.”. Nói xong xoay người bỏ đi, bỏ mặc Vương phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tô Mạt liền thức dậy, bôi một chút thuốc bột lên chóp mũi, ra hắt xì hơi vài cái, thư thái hơn rất nhiều.

Bên ngoài tuyết trắng phau, sau nửa đêm rơi một trận tuyết lớn đến tận sáng. Khung cảnh như khối ngọc được điêu khắc tinh xảo, một vùng sáng loáng, vô cùng tươi đẹp.

Vừa ra khỏi cửa, một trận gió lạnh thấu xương quét tới, khiến cho Tô Mạt không chịu nổi bắt đầu ho khan.

Tô Nhân Vũ vội cởi xuống áo khoác của mình xuống, quấn lên người Tô Mạt, tự mình ôm nàng ra cửa, đặt ở trong buồng xe ngựa to rộng ấm áp.

Đại tiểu thư khoác một chiếc áo choàng dài màu lam, liếc nhị tiểu thư một cái, lạnh lùng nói:“Nghe nói các ngươi đi đặt cược rồi ?”

Tô Hinh Nhi hừ lạnh nói:“Ta vì sao không thể đặt cược. Ta đặt thất điện hạ vì ta cảm thấy hắn có thể thắng. Vậy thì tại sao không thể đặt?”

Nhị tiểu thư cười ôn nhu nói:“Đại tỷ, ta cũng vì muốn nhà chúng ta tốt thôi. Chúng ta đặt thất điện hạ, cũng coi như nể mặt hoàng quý phi. Tống tiểu thư dù sao cũng là......”

Đại tiểu thư xì một tiếng khinh miệt,“Điều này có quan hệ gì tới Hoàng quý phi chứ? Mọi người đặt cược, đặt chỉ vì muốn vui vẻ. Ngươi đặt cũng đã đặt rồi, không ủng hộ tỷ muội, chúng ta cũng không trách ngươi. Ta hỏi chỉ là vì các ngươi đêm khuya khoắt sai người đi đặt cược, cũng quá lén lút đi.”

Nhị tiểu thư sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt đỏ hoe.

Tô Trì thấy thế liền hỏi thăm vài câu, nàng ta vội cười nói không có việc gì.

Tô Trì thấy nàng ta sinh ra đã xinh đẹp, khí chất lại càng thêm nhu nhược, như một gốc cây u lan khiến cho người ta thương tiếc, liền khuyên nhủ:“Đại muội muội từ trước đến nay có chút lạnh lùng cao ngạo, ngươi cũng không cần khó chịu.”

Nhị tiểu thư vội hỏi:“Đại ca, ta không khó chịu. Ta là bị gió thổi vào mắt. Đại tỷ tỷ giáo huấn ta là đúng.”

Tô Trì thấy nàng ta hiểu chuyện như thế, không khỏi đối với nàng ta nể vài phần, cảm thấy nữ hài tử trong nhà này, thì thấy nàng ta là người tinh đời nhất.

Một đường xe ngựa lộc cộc, nghiền nát tuyết thành băng vụn, đã đến Thái Học viện.

Mọi người thấy nàng đến đây, có vẻ bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, bên trong mặc quần áo màu hoa đào hồng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo choàng lông cáo không pha tạp bất kì một sợi lông nào khác, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kiều diễm, so với ngày bình thưởng có hơn vài phần ôn nhu do bị bệnh, thiếu một chút lanh lợi, làm cho người ta trong lòng càng nảy sinh sự thương tiếc.

Tuyết ở Thái Học viện đã được quét tước sạch sẽ, dưới gốc cây cổ thụ cao to kia không hề có một tý tuyết nào cả, sạch trơn.

Sân bãi bên ngoài cũng đã dọn sạch sẽ, chuẩn bị đua ngựa.

Tổng cộng có năm con ngựa, nhìn là biết đều là những con ngựa cao to mạnh mẽ. Người biết nhìn ngựa sẽ thấy ngay đây là ngựa tốt.

Lại nhìn Tô Mạt kia thân thể nhỏ con, con ngựa này cao to, nàng có thể để chân vào bàn đạp sao?

Người đặt nàng thua đều cười hớ hớ, cứ nhắm mắt lại là thấy như có bông tuyết với hình dáng thỏi bạc rơi vào trong túi áo mình.

Hoàng đế tự mình dẫn theo người làm nhân chứng, bảo đảm không có người gian lận với ngựa và cây.

Học viện to như vậy lần đầu tiên kín hết chỗ, còn phải huy động cẩm y vệ đến duy trì trị an.

Những kẻ xem náo nhiệt thò đầu ra nhìn, cơ hồ vây kín hết cả bức tường vây.

Hoàng đế cũng không nghĩ tới trận tỷ thí của hai đứa bé còn hôi mùi sữa này lại náo động như vậy.

Ai bảo thanh danh Tô Mạt lại vang xa dữ vậy chứ?

Ngày đầu tiên đến Thái Học viện đã dám cùng người khác đánh nhau, đây còn là người đầu tiên dám ném quăng nghiên mực đánh nhau ở Thái học viện. Nhìn thấy hoàng đế, chẳng những không sợ, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng lại làm cho hoàng đế thật cao hứng, làm cho Triệu học sĩ rất thưởng thức.

Làm trợ thủ của Triệu học sĩ, thế nhưng lại dám thu nhận hối lộ phát giấy phép. Chẳng những không bị chịu phạt, ngược lại còn làm cho hoàng đế thực vui vẻ sau đó còn thưởng cho nàng ta ngọc bội.

Kinh thành tuy rằng to lớn, nhưng tám chuyện còn nhanh hơn cả mọc cánh, chỉ trong một đêm trong đầu xóm cuối ngõ nhà nhà đều biết.

Trận đặt cược này, có người đặt cược hai người bọn họ ai thắng ai thua, đương nhiên cũng có người cược hoàng đế kết quả sẽ cao hứng hay là mất hứng, thậm chí còn có chuyện hoàng đế liệu có bị Tô Mạt dỗ dành trở nên vui vẻ hay không , ngay cả đến sau này Tô Mạt có được ban thưởng hay không cũng được kẻ hóng chuyện đánh cược.

Hạng mục thứ nhất, trèo cây.

Bởi vì vốn là do hai đứa trẻ kia tự định ra hạng mục và quy củ thi đấu, cho dù đám trẻ con, hoặc là người lớn thấy không hợp tình hợp lý cũng không dám hó hé điều gì.

Người ta tự mình muốn tỷ thí, các ngươi tự mình ham hố, cùng đương sự một chút quan hệ cũng không có.

Tô Mạt cởi áo choàng xuống, lộ ra vóc người mảnh mai mềm mại, nàng thổi khí xoa xoa tay,“Quá lạnh a, ta đeo bao tay đã.” Mang bao tay không trái với quy định.

Hoàng đế sai người tiến lên kiểm nghiệm găng tay của nàng.

Nhìn lại nhìn, không có gì đặc biệt. Sờ sờ cũng không thấy đặc biệt. Chỉ là đôi găng tay nhỏ.

Tô Mạt chậm rì rì đeo vào, lại xê dịch chân vài bước, nhìn Hoàng Phủ Giới ,“Thất điện hạ quá lạnh a, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”

Nàng chậm rãi đi đến gốc cây gần như có thể ôm được, đánh giá một chút, đột nhiên dùng hết sức, đá hai cái vào thân câu, sau đó lại đi đến cái cây khác dùng sức đá.

Hoàng Phủ Giới nhất thời sắc mặt đại biến, theo bản năng mân mê miệng, nhìn chằm chằm Tô Mạt.

Mọi người cũng không giải thích được tại sao nàng lại làm vậy.

Tô Mạt hướng Hoàng Phủ Giới hí mắt, cười nói:“Làm nóng người.”

Hoàng đế chỉ định Hoàng Phủ Giới cùng Tô Mạt mỗi người một cây, ai lên đến trước cái chạc cây thứ nhất liền thắng, ước chừng cái cây dài chừng 3 trượng.

Tô Mạt phất phất tay,“Cho ngươi leo trước đó.”

Hoàng Phủ Giới phẫn nộ nhìn nàng, trong mắt Tô Mạt tỏa sáng chói lóa,“Ngươi không leo trước, vậy ta đây sẽ leo trước đó.”

Nàng làm ra bộ dáng muốn chuẩn bị trèo cây, bên kia hoàng đế nói:“Chuẩn bị, trẫm nói bắt đầu, thì các ngươi có thể leo.”

Tô Mạt hướng Hoàng Phủ Giới cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ bừng hết mức.

Hoàng đế vừa nói bắt đầu, hắn lập tức hướng lên trên leo, thời gian chớp mắt một cái đã leo được một trượng rất cao.

Tô Mạt còn ở dưới chậm rãi trèo lên.

Nàng tuy rằng chậm, nhưng rất vững vàng kiên cố, đám người bộc phát ra tiếng cười to ầm ầm.

“Tô tiểu thư, ngươi bò như ốc sên vậy, người ta leo vài vòng, ngươi cũng không thể leo tới ngọn được.”

Tô Mạt mỉm cười, cũng không để ý tới, tiếp tục trèo, lúc Hoàng Phủ Giới trèo lên được hai trượng, nhảy nhót giống y hệt như hầu tử.

Lúc này Tô Mạt mới trèo lên được nửa non một trượng, phỏng chừng cũng khoảng hơn một mét.

Đột nhiên, Hoàng Phủ Giới sợ hãi kêu lên một tiếng, rớt oạch xuống.

Thị vệ bên giưới vội giơ cánh tay ra đón được hắn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt trợn tròn.

Mọi người vừa thấy như thế, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì, nếu hắn thất bại rồi, bọn họ phải mất tiền a.

Cho dù hòa nhau cũng không được, hòa nhau bọn họ tiền cũng không lấy lại được a.

Lúc này bọn họ mới nghĩ tới hạng mục thi đấu của hai đứa trẻ này chỉ có trèo cây cùng cưỡi ngựa, vậy chẳng phải là chỉ có hai hạng mục thôi sao, nếu hòa thì không thể được.

Bất quá hoàng đế sớm đã nghĩ tới vấn đề này, nói rõ thi 3 trận 2 thắng.

Trèo cây, cưỡi ngựa, trèo cây.

Hoàng đế lớn tiếng nói:“Lão thất, ngươi sao vậy ?”

Hoàng Phủ Giới có bộ dáng hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn.

Hoàng đế sai thị vệ leo lên cây kiểm tra, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Lúc này Tô Mạt đã leo được hơn phân nửa trượng .

Mọi người tưởng Hoàng Phủ Giới trèo cây rất nhanh, lập tức liền có thể leo tới ngọn.

Hoàng Phủ Giới phun nước miếng vào lòng bàn tay, chà xát hai tay vào nhau, lại bắt đầu hướng lên leo, kết quả mà mọi người chờ mong hắn sẽ nhanh chóng vượt qua Tô Mạt, hắn lại sợ hãi kêu lên một tiếng rồi lại ngã xuống dưới.

Thị vệ đón được hắn.

Những người đặt cược hắn thắng , quả thực muốn điên lên mất.

Rốt cuộc là tình huống gì a!

Hoàng đế cũng cau mày, nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái, lại tin tưởng không phải do hắn dở trò quỷ.

Vì duy trì sự công bằng của trận đấu, hắn phái người âm thầm bảo hộ Hoàng Phủ Giới, cũng trông coi Thái Học viện, không có người ngoài đến giở trò gian lận.

Lần này Hoàng Phủ Giới sắc mặt lại trắng bệch, hoảng sợ nhìn trên cây, giống như có quỷ vậy.

Mọi người nóng nảy,“Thất điện hạ, nhanh chút a.”

Cuộc thi chạy của rùa và thỏ cũng không chịu nổi nỗi giày vò của con thỏ cứ chạy đi chạy lại suốt a!

Tô Mạt con rùa nhỏ kia đều đã trèo đến đỉnh .

Nhìn bộ dáng vẻ mặt hoảng sợ của hắn, tất cả mọi người rất nghi hoặc.

Ai chẳng biết tiểu tử này nổi danh to gan lớn mật, dám đêm khuya ở trong cung đi dạo, có người nói chuyện ma quái với hắn, hắn dám đi lấy cung đuổi tà ma.

Kết quả chỉ là có người vụng trộm buổi tối đi phơi quần áo.

Bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, người đông như kiến. Hắn càng không có gì phải sợ chứ.

Tô Mạt hướng xuống dưới nhìn hắn, cười hì hì nói:“Ngươi không leo nữa sao?”

Hoàng Phủ Giới bĩu môi, mặt nghẹn cứng đỏ bừng hết mức, giống như là bị người ta lột sạch quần áo vậy, cả gương mặt đều nhăn nhíu lại.

Mọi người đều nhìn hắn, gấp đến độ hô hấp cũng không thông.

Chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có gió cuốn mùa đông thổi vào lá cây rào rào sột soạt.

Mọi người nghe thấy tiếng tim đập rầm rầm và nuốt nước miếng. Đều âm thầm ra sức cổ vũ, Thất điện hạ, ngài nhanh chút a!

Thất điện hạ người mà cả đám đông đang mong quay trở lại leo cây kia lại gắt gao cắn môi, cả người căng cứng, ánh mắt như muốn phun lửa.

Lúc mọi người đang nghĩ đến hắn muốn quyết tâm chinh chiến lại lần nữa, đột nhiên, tất cả mọi người đều bị hắn làm cho kinh sợ.

Trong lúc nhất thời, như là bị sét đánh ngang tai. Ngay cả suy nghĩ muốn chết quách đi cũng có luôn.

Chỉ thấy hắn oán hận giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch,“Được, ta nhận thua .” Nói xong xoay người bỏ chạy.

Những người cược hắn thắng nóng nảy, ba chân bốn cẳng cuống quít ngăn hắn lại,“Thất điện hạ, đây là vì sao a, còn có đua ngựa mà.”

Hoàng Phủ Giới cơ hồ nổi giận ,“Ta nhận thua không được hả, ngươi quản được sao. Như thế nào lại đáng ghét như vậy!”

Quả thực là mất mặt!

Hoàng Phủ Giới muốn chạy, có người nói:“Thất điện hạ, chúng ta đặt cược ngươi thắng, ngươi lại dễ dàng nhận thua như vậy sao?”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.