CHƯƠNG 86 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 86:

Lão phu nhân gật đầu, lời này vừa vặn hợp tâm ý của bà.

Đem người bên cạnh bọn nhỏ thay bằng tay chân của mình, tóm gọn tâm tư động tĩnh của bọn nhỏ ở trong tay, còn có thể mau chóng biết sự tình trong cung.

Không có điều gì trọng yếu hơn chuyện này.

Từ trước đến nay các bậc trưởng bối luôn như vậy cai quản bọn nhỏ.

Người duy nhất khó quản nhất chính là Tô Mạt.

Vương phu nhân lại nói:“Chọn vài người đắc lực, thỉnh các cô cô trong cung đến chỉ đạo dạy dỗ, sau đó mới tiến cung được thuận lợi.”

Tô Mạt chỉ biết đây là nhằm vào chính mình, bởi vì trừ bỏ nàng ra thì bọn nha hoàn đều là người bên cạnh của lão phu nhân.

Nàng bưng ly trà, thong thả nhìn về phía Tô Nhân Vũ.

Vừa vặn chiếu đúng tầm mắt của hắn, hắn thật giống như luôn luôn chờ nàng nhìn hắn vậy, nhìn nàng cười nói:“Ngũ nha đầu sẽ không muốn thay đổi. Hai tỷ muội kia là do Tĩnh thiếu gia đưa tới, Kim Kết, Hoàng Oanh và bọn họ đều là tay chân đắc lực .”

Lão phu nhân sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng, nhưng cũng không phản đối,“Ngươi nếu đã nói như thế thì cứ như vậy đi.”

Tô Mạt nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ là lúc nào, nếu muốn hoàn thành công việc, một người cũng rất có hoàn thành , không có tâm phúc đắc lực là bất thành .

Cho nên khi đối phó với bất kỳ ai, trước tiên là trừ bỏ đi phe cánh của hắn là biện pháp đúng đắn nhất.

Vương phu nhân lại nói:“Về sau bọn nhỏ vào cung, mọi chuyện phải dựa vào ý tứ của đại ca mà hành sự. Nghe đại ca dạy bảo, không thể ngông cuồng sinh sự. Càng không thể lấy tùy ý kết giao với hoàng tử.”

Lúc nói chuyện, bà ta giống như vô tình liếc nhìn Tô Mạt một cái,“Nhất là Ngũ hoàng tử.”

Tô Mạt cúi đầu, nhướng mi, chẳng lẽ không biết lại không biết rằng biết người biết ta, bách chiến bách thắng sao?Nếu là nàng, nàng càng muốn tiếp cận ngũ hoàng tử, như vậy mới có thể hiểu rõ mọi chuyện xung quanh ngũ hoàng tử.

Bất quá, nàng cũng không tưởng cuốn vào sự tranh đấu giữa thái tử cùng ngũ hoàng tử.

Nàng chỉ cần cùng Tĩnh thiếu gia bên nhau thì tốt rồi.

Lão phu nhân nói:“Lời này mẫu thân các ngươi nói có lý. Ở trong cung, phải cần cẩn thận từng bước, dè dặt bước từng bước một không thể đi sai một bước. Một câu vô ý, liền có thể lưu lại nhược điểm, để lại hậu hoạn, liên lụy gia tộc. Khi đó sẽ không còn là mất đầu đơn giản như vậy.”

Mấy người dạ vâng.

Lão phu nhân lại nói:“Đại tiểu thư cũng sắp trưởng thành rôig, từ giờ trở đi, không thể lại giống như tiểu oa nhi nữa. Chi phí ăn mặc, nô bộc hầu hạ, đều phải đều sẽ tăng lên hai cấp bậc.”

Vương phu nhân mừng khấp khởi dạ vâng .

Sắc mặt Đại tiểu thư khó coi y như trước, gắt gao xoắn lấy khăn tay, Tô Mạt nhìn thấy hiện tại không còn việc của các nàng nữa bèn nói:“Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, chúng ta xin phép về phòng trước để đọc sách. Ôn tập một chút bài học, nếu có phân phó gì thì sai mụ mụ nói cho chúng ta biết là được rồi.”

Chuyện trưởng bối thương lượng, khó tránh khỏi có chuyện trẻ nhỏ không thể nghe , nàng coi như là hiểu lòng bọn họ.

Lão phu nhân hơi xoa cằm, cười nói;“Các ngươi đi đi.”

Nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư muốn đi tới phòng đại tiểu thư nói chuyện, đại tiểu thư lại lạnh nhạt nói:“Ta muốn đi tới phòng Ngũ muội muội nghỉ ngơi một chút, các ngươi trở về phòng của mình đi.”

Nhị tiểu thư trong lòng cực hận, vẫn cười như cũ, tam tiểu thư bĩu môi, chỉ cảm thấy mọi người đều cô lập mình, nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải trở về.

Tô Mạt cùng đại tiểu thư trở lại phòng, sai bọn nha hoàn canh giữ bên ngoài, nàng cùng đại tỷ tâm sự nhỏ to.

“Mạt nhi, ta có loại dự cảm không tốt.” Đại tiểu thư cầm lấy Tô Mạt thủ, thanh âm phát run.

Tô Mạt an ủi tỷ tỷ,“Tỷ tỷ, không phải sợ, chỉ là tiến cung thôi mà. Tỷ yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ thao túng tỷ. Trừ phi chính là tỷ thích bằng không thì không ai có thể bắt buộc tỷ được.”

Đại tiểu thư gật đầu, cũng nói không nói lên được vì sao, nàng chính là tín nhiệm Tô Mạt, tuy rằng Tô Mạt bất quá là một tiểu nha đầu, không có gì năng lực gì, cũng không có năng lực thật sự gì có thể làm cho các nàng được tự do.

Nhưng trong lòng đại tiểu thư, chính là có một loại cảm giác tín nhiệm nói không nên lời, được Tô Mạt an ủi hai câu, trong lòng liền yên ổn trở lại.

Ban đêm đại tiểu thư liền nghỉ lại ở phòng Tô Mạt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Nhược truyền lời tới, nói Tĩnh thiếu gia mời Tô Mạt ra ngoài đi dạo.

Tô Mạt ngồi ở trên giường, xoa con mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ nói:“Ta muốn dẫn đại tỷ tỷ ra ngoài đi dạo, ngươi hỏi thiếu gia một chút xem có được không?”

Lăng Nhược cười nói:“Chủ tử thích là tốt rồi, thiếu gia làm sao lại không đáp ứng được?”

Đại tiểu thư nhìn Tô Mạt một cái nói:“Hắn tìm ngươi đi, ta đi làm cái gì?”

Nói không chừng là có chuyện gì đó.

Tô Mạt cười nói:“Đi chơi a.”

Tô Mạt bảo Lăng Nhược đi xin lão phu nhân.

Rất nhanh Lăng Nhược trở về, còn dẫn theo mụ mụ.

Tô Mạt cùng đại tiểu thư đã rời giường, đang trang điểm.

Tô Mạt liếc nhìn mụ mụ kia một cái, liền có cảm giác rất không thuận lợi rồi...

Mụ mụ kia cung kính hành lễ xong rồi nói ,“Hồi bẩm hai vị tiểu thư, lão phu nhân nói, Ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, đi ra ngoài chơi không sao hết, nhưng Đại tiểu thư thì không được. Đại tiểu thư tuổi tác đã lớn. Nay ánh mắt cả kinh thành đều nhìn đang nhìn chằm chằm vào. Tùy tiện đi ra ngoài, sẽ bị người ta nghị luận .”

Tô Mạt bĩu môi, nhìn về phía đại tiểu thư.

Trong mắt của tỷ ấy mặc dù có sự mất mát, nhưng vẫn mỉm cười,“Không sao, ta cũng không hẳn là muốn đi.”

Nàng chưa từng hy vọng thể thoát khỏi cái lồng sắt này, cho dù là muốn xuất gia cũng cần phải được cho phép, ngay cả cơ hộ ăn chay niệm phật cũng không có.

Nàng chỉ có thể làm đại tiểu thư, đại biểu cho thể diện của Tô gia, sau đó giúp Tô gia liên hôn, mang đến lợi ích lớn hơn nữa cho gia tộc. Đây chính là số mệnh của nàng.

Tô Mạt tìm cớ đuổi mụ mụ kia đi.

Đứng dậy ôm vai đại tiểu thư, kề sát lỗ tai nói thầm:“Ta cảm thấy lần này đi ra ngoài trở về, một thời gian ngắn nữa, chúng ta có khả năng sẽ tiến hành chuyện của chúng ta rồi .”

Hai mắt của Đại tiểu thư sáng ngời,“Thật sao?”

Tô Mạt gật đầu,“Đương nhiên, ta đi ra ngoài khảo sát thực tế, lúc trở về sẽ nói cho tỷ nghe.”

Tô Mạt thay quần áo bình thường, dẫn Lăng Nhược cùng Kim Kết đi theo, để cho Hoàng Oanh cùng Lan Như ở lại trông coi nhà, luôn chú ý động tĩnh ở Tô phủ.

Tĩnh thiếu gia đánh cỗ xe ngựa rộng lớn tới đón nàng, xe ngựa đẹp đẽ quý giá dị thường, nhưng cũng không phải loại xe ngựa thuộc quy chế của các hoàng tử, ngược lại là của một hộ gia đình nhà giàu trang trí quá mức xa xỉ lãng phí.

Trên xe bao trùm một tấm màn che màu xanh, màn xe là loại gấm Tứ Xuyên thêu hoa màu tím sẫm, trang trí trân châu mã não, trong buồng xe còn trang trí các loại vàng ngọc trân châu, leng keng nghe rất vui tai.

Càng làm cho Tô Mạt kinh ngạc là trên cửa xe thế nhưng lại được khảm một miếng kính lớn. Nàng tò mò nhìn, thời đại này rõ ràng là không có thủy tinh, tại sao lại có thể như vậy?

Tĩnh thiếu gia im lặng ngồi ở góc xe, ở tại trên đỉnh bốn góc trong toa xe có gắn bốn viên dạ minh châu to, ở giữa còn treo chiếc đèn hình hoa sen được làm bằng các viên dạ minh châu gắn kết lại, ánh sáng chói lóa bao phủ nàng, càng thêm xinh đẹp đáng yêu.

Hắn ôn nhu cười cười, giải thích nói:“Đó là làm từ đá vân mẫu, còn dùng cả Dương Giác ( sừng cừu), dùng phương pháp đặc chế cán mỏng nên trong suốt .”

Có thể che mưa ngăn gió, còn có thể không ngăn cản tầm mắt, hơn nữa là tự động , có thể dời dịch lên.

Tô Mạt hướng hắn cười,“Thật thông minh!”

Tĩnh thiếu gia vươn tay, đem nàng kéo vào trong lòng,“Ta dẫn nàng đi thôn trang chơi.”

Nếu hắn không dẫn nàng đi, cho dù chốn ấy có rộng lớn thế nào đi nữa, nàng hiện tại chỉ sợ cũng không có tự do đi ngắm nhìn.

Tô Mạt dựa vào trong ngực hắn, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn,“Được, ta đã có kế hoạch rồi.”

Tĩnh thiếu gia cũng không hỏi nàng, nhẹ nhàng nói:“Trên đường còn xa, ngủ một giấc đi.”

Tô Mạt cong môi nói:“Vậy ta không phải là heo sao? Ta ngủ đã rất nhiều rồi. Ta muốn hít thở không khí trong lành.”


Nói xong định đi mở cửa sổ.

Tĩnh thiếu gia cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sẽ bị gió lạnh. Hiện tại cứ ngồi đi đã, ra khỏi thành, ta sẽ dẫn nàng đi cưỡi ngựa.”

Tô Mạt vỗ tay nói:“Được a, vậy ta muốn học cưỡi ngựa.”

Tĩnh thiếu gia gật đầu,“Đương nhiên là sẽ dạy nàng học.”

Tiểu nha đầu này, nếu hắn không dạy, chỉ sợ chính nàng cũng sẽ học bằng được mới thôi, nếu như đem cơ hội thân mật như vậy dành cho người khác, thà rằng là hắn tận tâm tận lực dạy cho nàng không phải hơn sao. Hơn nữa nếu người khác dạy nàng, hắn sợ nàng sẽ bị thương.

Phải luôn giờ giờ khắc khắc để tâm tới nàng mới yên tâm được.

Thời điểm ra khỏi cổng thành, binh lính đứng canh kiểm tra thắt lưng của bọn họ mới cho đi.

Vừa ra khỏi thành, Tô Mạt liền ngồi không yên nữa, nhất định phải học cưỡi ngựa.

Tĩnh thiếu gia ôm nàng nhảy ra bên ngoài xe, nói với A Lí:“ Ngươi tới ngồi xe, đưa ngựa cho ta.”

A Lí ghìm cương chế ngự ngựa đứng lại, nhảy xuống, Tĩnh thiếu gia ôm Tô Mạt lập tức nhảy lên lưng ngựa.

Đầu mùa đông thời tiết không phải vô cùng lạnh, không khí lại đặc biệt mát lạnh, trời cao mây thưa, bầu trời xanh thẫm.

Trên đầu bạch điểu lượn bay như rất hài lòng.

Tô Mạt hít sâu một hơi, mùi hương cây cối hoa cỏ của vùng đồng bằng thật thấm vào lòng người.

Nàng vui vẻ gào thét, sự buồn bực của nhiều ngày giống như bị xua tan hết đi trong chốc lát, tâm tình vô cùng dễ chịu.

Có vài ngày không phải nhìn thấy vài khuôn mặt của các vị phu nhân trong Tô gia kia, thật hạnh phúc a!

Tĩnh thiếu gia ôm trọn eo nàng, thúc ngựa đi từ từ, dạy nàng nội dung chính khi cưỡi ngựa, Tô Mạt thông minh, một lần liền biết.

Nàng khó dằn nổi sự gấp gáp nói:“Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi để ta tự mình cưỡi.”

Tĩnh thiếu gia liền nhảy xuống ngựa, vận khí sử dụng khinh công đi theo một bên.

Tô Mạt tự mình cầm dây cương, con ngựa kia vẫn như cũ im lặng đi chậm rãi.

Hai chân của Tô Mạt nhẹ đụng bụng ngựa,“Giá!”

Ngựa lập tức chạy, hung hãn như điên, Tô Mạt khống chế không được, thân thể nhỏ bé lập tức bay ra ngoài, trong không trung xẹt qua một đường vòng cung, rồi hướng tới vũng nước rơi xuống.

Luôn luôn đứng cạnh canh gác cho nàng là Tĩnh thiếu gia thân hình cực nhanh, bay xẹt qua, ôm lấy Tô Mạt, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt nước, giống như chuồn chuồn lướt nước, tư thế tuyệt đẹp đáp lên bờ.

Thị vệ tùy tùng đi theo đồng thanh reo hò tán thưởng.

Tô Mạt kinh hồn chưa định thần, túm lấy áo hắn,“Ngựa chết tiệt, dám khi dễ ta. Vừa rồi gạt ta, làm bộ hiền lành.”

Tưởng là giống như Tĩnh thiếu gia mới vừa rồi cưỡi qua, con ngựa kia lúc bắt đầu rất lành tính, lúc Tĩnh thiếu gia xuống ngựa nó còn có thể bảo trì đi được hai bước, lúc nó bắt đầu chạy liền không để Tô Mạt vào mắt ngay.

Tĩnh thiếu gia nhìn biểu tình quật cường căm giận trên mặt nàng, cười nói:“Muốn trút giận thế nào đây?”

Tô Mạt hừ nói,“Ta nhất định phải học bằng được cưỡi ngựa, ngày ngày cưỡi nó!”

Trong giọng nói biểu lộ khí thế bừng bừng, dáng điệu hiên ngang,“Lại đặt ta ngồi lên đi, ta cũng không tin không hàng phục được nó.”

Tĩnh thiếu gia tuy rằng sợ nàng bị thương, nhưng cũng biết nàng không phải con thỏ con, mà là con sư tử cái nhỏ cho nên chỉ có thể chính mình gắng hết sức bảo hộ nàng, dằn lại sự xúc động muốn ôm nàng vào lòng bảo vệ che chở nàng, hắn cho nàng tự do hoàn toàn, làm cho nàng trở lên mạnh mẽ.

Tô Mạt bị con ngựa kia khơi dậy bản tính, nhưng việc cưỡi ngựa này cùng việc động não là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Đối mặt với kẻ địch, nàng còn có thể tìm kiếm nhược điểm của kẻ địch, hoặc là đả kích, hoặc là dụ hoặc.

Đối mặt với một con ngựa, vì nó chỉ là động vật, không chịu dụ hoặc, cũng không sợ bị đả kích. Hiện tại ăn no rồi, một chút cũng không thèm quan tâm xung quanh. Cho nên thái độ của nó đối với Tô Mạt một chút cũng không tôn kính, không lấy lòng, nói ngã liền ngã.

Tĩnh thiếu gia biết tính tình của nàng, cũng không đi giáo huấn con ngựa kia, chỉ còn cách hết lần này đến lần khác đón lấy nàng khi nàng bị hất ra ngoài, rồi lại đặt nàng trên lưng ngựa.

Đáng tiếc! tuy rằng đầu óc Tô Mạt thông minh, là thiên tài, kiếp trước cũng có được thân thủ mạnh mẽ, tuy rằng học đại học y khoa, nhưng từ nhỏ dưới sự hun đúc của ông nội, thân thể cũng rất khỏe mạnh, tay chân lanh lẹ, sau lại trải qua huấn luyện đặc biệt, lại càng trở lên lợi hại. Gần như có thể so sánh được với các thành viên trong đội đặc huấn cấp bậc trung. 

Không biết tại sao đến cái thế giớ này thân thể lại không được như thế.

Tay chân thường xuyên không theo kịp sự chỉ huy của trí não, đã vậy người còn nhỏ lại còn khó thực hiện hơn.

Tĩnh thiếu gia lại một chút cũng không cáu kỉnh, luôn cẩn thận trông chừng nàng.

Chờ tới lúc bị ngã xuống lần thứ 14, vẻ mặt Tô Mạt thất bại đen như than, bất đắc dĩ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Ta có phải quá ngu ngốc không?”

Chờ tới lúc bị ngã xuống lần thứ 14, vẻ mặt Tô Mạt thất bại đen như than, bất đắc dĩ nhìn Tĩnh thiếu gia,“Ta có phải quá ngu ngốc không?” Chữ “ngốc” này nàng chưa từng dùng qua trên người mình.

Tĩnh thiếu gia ôn hòa cười, nâng tay giúp nàng lau đi cái trán đầy mồ hôi, khuyên nhủ:“Sắc trời đã tối rồi, không bằng đi thôn trang trước, sau đó từ từ học cũng được?”

Tô Mạt cũng mệt mỏi, thân thể nhỏ gầy, tinh thần cũng không sung mãn, chỉ có thể như thế.

Nàng biết nghe lời nói phải nên nói :“Được.”

Sau đó đứng ở trước mặt con tuấn mã kia, hầm hừ tức giận nhìn nó,“Con ngựa chết tiệt, đừng vội đắc ý, chờ ta lớn lên một chút, ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta.”

Kia mã thế nhưng lại ‘khì khì’ làm như cười rộ lên, lấy miệng liếm nàng, bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt vỗ vỗ nó, sau đó bị Tĩnh thiếu gia ôm lên xe ngựa.

Thôn trang đó cách kinh thành hơn hai trăm dặm, buổi trưa ngày hôm sau khi nàng thức dậy mới biết, Tô Mạt ngủ suốt dọc đường, nên hiện tại không thấy buồn ngủ đồng thời tinh thần rất phấn chấn.

Nàng đứng trên một tấm phản cứng phía trước xe, nhìn vùng đồng bằng mênh mông bát ngát, thời gian đầu mùa đông vắng vẻ, chỉ có màu lục sắc trơ trọi.

Hai bên đường những hàng cây dương thụ thẳng tắp, lá cây cơ bản đã rụng gần hết, trên mặt đất phủ kín màu vàng của lá khô, xe ngựa cán lên, phát ra thanh âm xào xạc.

Tô Mạt cong khóe môi, chỉ vào trong ruộng hỏi:“Đó là lúa mạch sao?”

Kinh thành ở phương bắc sẽ không lúa .

Hơn nữa cũng tuyệt đối không giống như kiếp trước các bạn học của nàng kinh ngạc than lên : Oa, thiệt nhiều rau hẹ nha!

Nghĩ lại năm đó, nếu nàng không phải là đã từng đi theo ông nội đi thăm hỏi những bạn lão thành cách mạng ở nông thôn của ông nội mới biết rõ, thì nàng cũng sẽ không chút do dự kinh ngạc than hô ‘nhiều rau hẹ như vậy’ như đám bạn học của nàng.

Tĩnh thiếu gia gật đầu, khen ngợi nói:“Mạt nhi thật lợi hại, còn biết cả lúa mạch.”

Tô Mạt đổ mồ hôi lạnh, điều này có gì lợi hại chứ.

Tĩnh thiếu gia dùng roi ngựa chỉ chỉ, kia một mảnh, kia một mảnh đều là của nàng hết.

Xa xa khói bếp lượn lờ, xông lên tận trời xanh, bạch điểu chơi đùa dưới tầng mây trắng.

Một tòa thôn trang hiện ra trước mắt, tiếng bò rống “ ò ọ”, tiếng gà vịt kêu, tiếng chó sủa, tiếng nữ nhân mắng tiểu nhi bướng bỉnh, tiếng bọn tiểu hài tử hò hét gọi bạn chơi đùa không chịu về nhà ăn cơm......

Tô Mạt ngạc nhiên nhìn thật đúng là một quang cảnh điền viên thảnh thơi an nhàn a.

Khoảng thời gian này, việc nhà nông việc cũng xong rồi, người dân trong thôn đều rảnh rỗi, hoặc là ở nhà tránh đông, hoặc là tìm nghề kiếm sống khác làm.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.