CHƯƠNG 74 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 74:

Tô Hinh Nhi giơ chân mắng, mấy ngày nay bọn họ đem nàng nhốt tại trong phòng, cô lập nàng, không ai cùng nàng nói chuyện, trước phụ thân bảo hộ nàng, hiện tại hắn chỉ biết trách cứ nàng.

Không cho nàng như lúc còn nhỏ, gây phiền toái.

Nàng không được tìm Mạt nhi gây phiền toái, nếu không hắn sẽ không tha thứ cho nàng......

Mạt nhi Mạt nhi......

Đều là nha đầu chết tiệt kia!

Tô Nhân Vũ sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:“Hinh Nhi, ngươi lập tức câm miệng cho ta, nếu không ta cho người đưa ngươi về ninh châu.”

Tô Hinh Nhi lập tức lăn lộn trên mặt đất, khóc hô:“Ngươi đưa ta trở về đi, ngươi giết ta đi. Dù sao ngươi cũng không thích ta . Ngươi phản bội di nương ta, ngươi cùng tiện nhân Hỉ Thước kia......”

“Vô liêm sỉ!” Lão phu nhân thanh âm vang lên, nàng đi đến, kéo làn váy, lạnh lùng nhìn Tô Hinh Nhi lăn lộn.

Tô Hinh Nhi sợ tới mức dừng ngay lại, nức nở đứng lên.

Lão phu nhân đối Trương mụ mụ nói:“Đem nàng trói lại cho ta.”

Trương mụ ụ lập tức chỉ huy mụ mụ tiến lên.

Tô Hinh Nhi ngao ngao kêu.

Tô Nhân Vũ vội hỏi:“Mẫu thân không cần tức giận, bất quá là tiểu hài tử.”

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giống dao nhỏ trừng mắt nhìn Tô Hinh Nhi,“Nàng là đứa nhỏ sao? Ngươi hiện tại cảm thấy nàng là đứa nhỏ, đến kinh thành, nàng chính là chúng ta bộ mặt Tô gia. Ta Tô gia cũng không thiếu loại cháu gái điêu ngoa bốc đồng, không bằng không cần.”

Tư thế kia dĩ nhiên là phải ném nàng xuống sông.

Tô Hinh Nhi sợ tới mức ngây ngẩn cả người, cứng họng, nghẹn ngào , khóc cũng không dám khóc.

Nàng đột nhiên ý thức được, phụ thân vứt bỏ nàng thật.

Bởi vì lúc lão phu nhân nói như vậy, Tô Nhân Vũ một chút không có không đành lòng.

Tô Nhân Vũ không nghĩ thương tổn nàng, chính là nghĩ nàng im lặng, mấy năm nay, nhìn nàng khóc lóc om sòm, hắn là thật sự phiền.

Cùng Mạt nhi so sánh, quả thực là trên trời dưới đất.

Lão phu nhân đối Tô Nhân Vũ nói:“Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Tô Nhân Vũ lui xuống, lên lầu đi xem Mạt nhi cùng đại tiểu thư nhị tiểu thư.

Tô Hinh Nhi hoảng sợ nhìn ánh mắt sẳng giọng của lão phu nhân, trước mắt làm sao là lão thái thái, quả thực là Mẫu Dạ Xoa.

Lão phu nhân cả người hàn khí, đem hơi lạnh tám tháng nhuộm đẫm lạnh như băng, cơ hồ muốn đông lạnh.

Tô Hinh Nhi run run.

Lão phu nhân đi đến nàng trước mặt, nhìn xuống lòng bàn chân bẩn của Tô Hinh Nhi, lạnh lùng nói:“Ta nói thật với ngươi, ngươi là nữ nhi của Đỗ Quyên. Không phải Cố di nương . Nếu ngươi thành thành thật thật , ta sẽ nhớ Đỗ Quyên, đối với ngươi tốt. Nếu ngươi tiếp tục như vậy, ta cho người ở trên đường đem ngươi ném xuống sông. Tô gia ta nhiều cháu gái như vậy, phụ thân ngươi lại tuổi trẻ, sinh vài nữ nhân đều có thể .”

Tô Hinh Nhi ngơ ngác nhìn nàng, biết nàng không phải hù dọa nàng, nàng không khỏi sợ run cả người.

“Đã biết?” Lão phu nhân lạnh lùng hỏi.

Tô Hinh Nhi chỉ cảm thấy lạnh, ôm bả vai, co rúm lại ,“Biết...... ”

“Ta không có nghe rõ.” Lão phu nhân nhìn nàng.

Tô Hinh Nhi cất cao thanh âm,“Nghe, nghe rõ .”

Lão phu nhân nói:“Nếu như thế, hảo hảo rửa mặt chải đầu, sáng mai liền cùng mọi người ăn cơm, đọc sách tập viết. Làm tiểu thư quy củ.”

Tô Hinh Nhi gật gật đầu.

Đột nhiên trong lúc đó, nàng lập tức trưởng thành, lập tức ý thức được nàng thật sự thất sủng .

Nàng thật là đứa nhỏ của Đỗ di nương, không phải Cố di nương .

Phụ thân sẽ không sủng ái nàng .

Nếu nàng tiếp tục như vậy, lão phu nhân cũng sẽ buông tha nàng.

Nàng cảm thấy không công bằng, ông trời mắt bị mù.


Tô Mạt Tô Mạt...... Đều là nàng, nếu không phải nàng, chính mình sẽ không lưu lạc đến nước này!

Nàng náo loạn, khóc, mắng......

Toàn bộ sức lực đều dùng hết.

Cũng nhận rõ sự thật .

Nay nàng chỉ có chính mình .

Nhị tiểu thư còn có Dương di nương.

Nàng cũng chỉ có chính mình .

Nàng cần nhờ chính mình.

Nếu không chỉ còn đường chết .

Lão phu nhân nói đem nàng ném xuống sông, cũng không có người quan tâm.

Đến lúc đó chỉ biết nói không cẩn thận rớt xuống hà sông, làm bộ khóc một hồi thôi

Thật giống như...... Tô Hinh Nhi rùng mình.

Nàng không thể giống như trước chờ phụ thân đến thương , nàng cần chính mình giành .

Người trong thiên hạ đều đã chê cười nàng, nàng mới là nữ nhi của Đỗ di nương......

Đỗ di nương......

Không, không phải, nàng là nữ nhi của Cố di nương, phụ thân bị mê tâm, hồ đồ .

Lão phu nhân là cố ý muốn tra tấn nàng.

Nàng không thể cho bọn họ thực hiện được, nếu không không đợi vào kinh, chính mình không bị bọn họ hại chết, cũng chính mình buồn mà chết.

Đều là Tô Mạt...... Nàng nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Tám tháng để thuyền đi được tới thành Lai Châu.

Tô Nhân Vũ lệnh cho thuyền ngừng vài ngày, lên bờ chọn mua vật phẩm, cũng cho mọi người hoạt động thả lỏng một chút.

Trong lúc nhất thời mời hắn dự tiệc, người tặng lễ ứng phó không nổi.

Sau Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân thương lượng, không dự tiệc, không thu lễ, mọi người chỉ ngừng trên thuyền nghỉ tạm, hoặc là ở tửu lâu khách sạn.

Nay Tô Nhân Vũ mang hai vị thiếu gia lên bờ kết bạn, lão phu nhân dẫn các cháu gái ở trên thuyền nghỉ tạm, tìm trong thành một gánh hát hát hí khúc giải buồn.

Tô Mạt một bên nghe diễn, cùng đại tiểu thư thấp giọng nói chuyện, nhị tiểu thư thường thường nói hai câu, chủ yếu đi nịnh hót lão phu nhân.

Phía trên hát vô cùng náo nhiệt, mấy người dưới nói chuyện người khác cũng không nghe thấy, mọi người đều hết sức chăm chú xem diễn, cũng không có người chú ý phía dưới.

Tô Hinh Nhi ở trong góc ngây người trong chốc lát, sau đó kéo chân tiến lên, cổ cổ dũng khí, tiến lại phía đại tiểu thư chào, thanh âm mềm mại nói:“Đại tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ, ngũ muội muội, trước kia là ta tùy hứng, tính tình đùa giỡn, ta xin lỗi các ngươi, ta biết sai rồi. Các ngươi đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta đi.”

Nói xong liền quỳ xuống đi.

Đại tiểu thư sửng sốt, không thể tin được, nghĩ mặt trời mọc đằng tây.

Nhị tiểu thư lập tức cười đi đỡ nàng:“Tam muội muội sao lại nói như vậy, mọi người đều là tỷ muội một nhà, như thế nào xa lạ như vậy. Tuổi còn nhỏ, bướng bỉnh chút là bình thường.”

Nói xong đối đại tiểu thư cùng Tô Mạt cười nói:“Đại tỷ tỷ, ngũ muội muội, các ngươi thấy đúng không?”

Đại tiểu thư như người bên ngoài, thần sắc như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng , càng thêm không muốn có lệ, thản nhiên nói:“Tự nhiên.”

Tô Mạt cười hì hì nói:“Ta mới đến , cũng không biết. Các tỷ tỷ như thế nào liền như thế ấy.”

Nhị tiểu thư cười cười, lập tức cho tam tiểu thư ngồi ở bên cạnh nàng, lại lặng lẽ quay đầu nhìn về phía lão phu nhân.

Quả nhiên lão phu nhân hướng bên này xem, nhị tiểu thư cảm thấy hiểu rõ, lão phu nhân vẫn chú ý bên này.

Nếu là các nàng đối với tam tiểu thư xa cách, lão phu nhân tự nhiên sẽ mất hứng.

Huống hồ tam tiểu thư dù sao cũng là nữ nhi của Đỗ di nương, lão phu nhân dù sao đều sẽ chiếu cố vài phần.

Nhưng nàng ta chân què rồi, tự nhiên không thể tranh được với mình.

Nhị tiểu thư chỉ tính được mặt tốt như nàng ta mong muốn.

Ngũ muội muội không phải doTô gia thân sinh.

Mặc kệ nàng ta có phải là Tô Mạt hay không, ít nhất mặt ngoài là không phải, sẽ không thể tranh cùng nàng.

Đại tiểu thư lạnh lùng cao ngạo, trong lòng lão phu nhân khẳng định là không thích.

Vậy hiện nay chỉ có nàng - nhị tiểu thư của Tô gia thôi.

Đến kinh thành, Quốc Công phủ muốn đứng vững, hay là muốn cùng gia đình khác kết thân gia, phần chính là dựa vào đại tiểu thư với nàng thôi.


Trong lòng nàng tính toán xong, trên mặt cười càng thêm ôn nhu khéo léo, đoan trang tao nhã, so với sự lạnh nhạt của đại tiểu thư thì có hơn vài phần ôn nhu.

So với tam tiểu thư trước kiêu ngạo sau cung kính kia, cũng nhiều hơn vài phần đoan trang.

So với Tô Mạt bản tính trẻ con, đương nhiên hơn vài phần chín chắn.

Các nữ nhi trong đại gia tộc, qua mười tuổi, đã được ghi lại trong danh sách, nhà nhà đều có bản danh sách riêng.

Muốn nghị hôn, trước hết sẽ nghĩ đến gia thế thích hợp, gia thế so sánh xong xuôi, mới tuyển nữ nhi. Đến kinh thành, nữ nhi Tô gia dáng điệu như hoa như ngọc, thanh danh liền lập tức sẽ lan truyền rộng rãi.

Cho nên, nhị tiểu thư không thể không phấn chấn tinh thần lên, dù sao dọc theo đường đi này, sẽ có không ít ánh mắt dán vào.

Đến lúc đó ấn tượng đầu tiên các nàng để lại cho dân trong kinh thành, chính là do bọn họ truyền bá ra ngoài.

Tô Mạt chậm chạp cắn hạt dưa, xem tam tiểu thư gắng sức nhẫn nhịn, một bộ dáng muốn lấy lòng nhưng lại sợ mất mặt, bộ dáng ngượng ngùng cáu giận. Mà nhị tiểu thư, lại một bộ dạng đã tính trước mọi việc, tự tin nắm trong tay cục diện.

Nàng cười cười, nói với đại tiểu thư:“Đại tỷ, ta nghĩ xong rồi, đi tới kinh thành, chúng ta liền làm ăn buôn bán, lặng lẽ mở mấy gian hàng. Tỷ không phải thích đùa nghịch hoa cỏ sao? Chúng ta có thể mở cửa hàng hương liệu, hoa cỏ vườn tược, đến lúc đó chính mình có tiền rồi, cũng không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.”

Đại tiểu thư mím môi cười yếu ớt,“Ta nghe lời muội.”

Tô Hinh Nhi tiếp cận nói,“Các ngươi nói gì vậy, ta cũng muốn tham gia.”

Đại tiểu thư thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói:“Không có gì.”

Tô Hinh Nhi gắt gao cắn môi, nàng biết các nàng sẽ không đối xử thật tốt với nàng, chỉ biết chê cười nàng, cô lập nàng, nhân cơ hội trả đũa nàng.

Tô Hinh Nhi gắt gao cắn môi, nàng biết các nàng ấy sẽ không đối xử thật tốt với nàng, chỉ biết chê cười nàng, cô lập nàng, nhân cơ hội trả đũa nàng.

Liếc Tô Mạt một cái, càng khẳng định là do nàng ta xúi giục.

Mặc kệ vì sao nàng ta thay đổi cái tên, rõ ràng nàng ta chính là Tô Mạt kia.

Nhận không ra mới là lạ.

Tô Hinh Nhi oán hận nghĩ, lại cố gắng cười, tuy rằng nụ cười có điểm cứng ngắc lạnh nhạt,“Ta đi cùng tổ mẫu nói chuyện.”

Nàng đứng dậy đi đến trước mặt lão phu nhân, tự mình bưng trà, quỳ xuống kính lên.

Lão phu nhân thở dài, nhận lấy, đem nàng ta kéo đến ngồi ở bên người mình, thương tiếc nói:“Ngươi cũng là cháu gái của ta, ta sao có thể hại ngươi. Ngươi chỉ cần về sau ngoan ngoãn, hòa thuận cùng mọi người, đừng để người khác chê cười Tô gia của chúng ta. Ta cũng đã mãn nguyện rồi.”

Tô Hinh Nhi trong một đêm đã bỗng chốc lớn lên, vốn là người thông minh lanh lợi, bất quá là được sủng ái kiêu căng thành tính, nay dốc lòng hết sức, cũng có thể nịnh hót một hai bài.

“Tổ mẫu, đều là Hinh Nhi ngang bướng, Hinh Nhi không hiểu chuyện, hồ đồ. Hinh Nhi nay đã trưởng thành, về sau tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe tổ mẫu dạy bảo. Trước kia không ai dạy, nay đi theo tổ mẫu, Hinh Nhi sẽ không vô liêm sỉ như trước nữa.”


Lời này đạp chính mình xuống đất, lại nịnh hót lão phu nhân lên mây.

Trước kia Vương phu nhân không dạy, cho nên nàng ta mới kiêu căng như thế, là do Vương phu nhân cố ý.

Nay đi theo lão phu nhân, lập tức liền hiểu chuyện ngay, tự nhiên suy ra là do lão phu nhân lợi hại.

Nhị tiểu thư nghe xong bĩu môi, nhưng cũng không chịu thua kém, tiến lên một trái một phải nịnh hót.

Tô Mạt lập tức liền có cảm giác lão phu nhân đây là đang vận dụng thuật cân bằng, đem thế lực của mọi người trong nhà đều củng cố lại, bề ngoài không nặng bên này hay là nhẹ bên kia, thực tế là lão phu nhân nắm trong tay hết các thủ đoạn của bọn họ.

Vì tranh thủ tình cảm, đám cháu gái này đều phải vắt hết óc.

Nàng là nghĩa nữ, đương nhiên không đi nịnh hót, nàng nhìn đại tiểu thư một cái, khóe môi đại tiểu thư nhếch lên, cười lạnh, hiển nhiên cũng không chịu làm thế.

Dù sao đại tỷ cũng không cần dựa vào bọn họ mới sống được, Tô Mạt cầm tay đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, dựa vào chính mình, tuy rằng khó khăn, nhưng sẽ vững vàng thiết thực hơn.”

Đại tiểu thư đáp lại bằng nụ cười.

Lúc này Kim Kết đến báo cáo, nói A Tùng tìm nàng.

Tô Mạt lập tức đứng dậy, cáo lui với lão phu nhân, nàng đi đến sau thuyền, A Tùng quỳ xuống đất thỉnh an.

Tô Mạt vội bảo hắn đứng dậy,“A Tùng, có điều gì quan trọng sao?”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.