CHƯƠNG 85 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 85:
Vài tiểu thái giám lập tức quỳ xuống đất cầu
xin tha thứ.
Hoàng Phủ Giới nhìn về phía Tô Mạt,“Cho ngươi trước.”
Nói xong đem cung của mình cùng một nắm đá khắc hoa khắc chữ đưa cho nàng.
Tô Mạt khóe môi nhếch lên, tiếp nhận đi kiểm tra, lôi kéo da gân kia, quả nhiên lực đàn hồi rất tốt.
Hoàng Phủ Giới nhìn về phía Tô Mạt,“Cho ngươi trước.”
Nói xong đem cung của mình cùng một nắm đá khắc hoa khắc chữ đưa cho nàng.
Tô Mạt khóe môi nhếch lên, tiếp nhận đi kiểm tra, lôi kéo da gân kia, quả nhiên lực đàn hồi rất tốt.
Vài tiểu thái giám đem xâu tiền, đếm,“Ba mươi mai!”
Tô Mạt giơ giơ mi, lập tức một tiểu oa nhi biến thành nghiêm nghị tinh anh, ánh mắt sắc bén, khí thế lạnh thấu xương, sợ tới mức Hoàng Phủ Giới thế nhưng lui từng bước, có điểm kinh ngạc nhìn nàng.
Tô Mạt nhẹ nhàng mà nói ra,“Cùng nhau ném.”
Nơi này địa thế trống trải, dừng ở đồng tiền trước mắt đều xem như thua trận .
Hai tiểu thái giám đem tiền dùng sức hướng lên trên tung, liền trông thấy phía dưới một trận mưa đồng tiền
Tô Mạt rất nhanh di động, mưa đồng tiền đảo qua, tìm được thời cơ ra tay tốt nhất, nút thắt, kéo gân, cũng không thấy nàng nhắm, chỉ thấy nàng không phát nào trượt, leng keng đinh, leng keng đinh......
Thanh âm không ngừng, đồng tiền liền lóe kim quang xa xa biến mất.
Mấy người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, quả thực là thần nhân!
Tô Mạt cười cười, đem cung trả lại cho hắn,“Đến ngươi .”
Hoàng Phủ Giới ánh mắt nháy mắt cũng không chớp, miệng đều không thể đóng lại , mặt đỏ bừng,“Ngươi, ngươi...... Ngươi thắng !”
Hắn nói nhanh, uốn éo người, né tránh nàng.
Tô Mạt cười thầm,“Có thể nói cho ta biết.”
Hoàng Phủ Giới gắt gao cắn môi, chính là chính mình thật sự thua, hắn than thở nói:“Là Đồng Thịnh.”
Tô Mạt tự nhiên không biết Đồng Thịnh, nhưng có tên này thì tốt rồi.
Nàng đem cung trả lại cho hắn,“Ở bên ngoài cùng trong đại điện, đều là ngươi lén lút đánh ta sao? Hay là là tên Đồng Thịnh đó?”
Nàng có thể phán đoán, bên ngoài là Đồng Thịnh, bên trong là hắn.
Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng, xem như trả lời, Tô Mạt lại nghe không rõ, cũng không ép hắn, cười nói:“Chúng ta còn đi chơi cái gì đi?”
Hoàng Phủ Giới đoạt lấy cung bỏ chạy,“Chơi cái gì mà chơi.”
Nháy mắt một mấy người đó đi sạch.
Tô Mạt lấy ra khăn tay chậm rãi lau tay, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nàng vừa muốn rời đi, đã có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi,“Được mở rộng tầm mắt. Tô tiểu thư thân thủ rất tốt.”
Tô Mạt quay đầu nhìn, thì ra là Hoàng Phủ Giác,
nàng nhướng mày nói,“Chẳng qua là vừa vặn ta cũng thích chơi trò này. Trò khác
sợ rằng không thể được như vậy.”
Trốn ở trong này rình coi, bề ngoài là người khiêm tốn nhưng nội tâm lại lén lút.
Hừ!
Nói xong nàng quay đầu muốn rời đi.
Trốn ở trong này rình coi, bề ngoài là người khiêm tốn nhưng nội tâm lại lén lút.
Hừ!
Nói xong nàng quay đầu muốn rời đi.
Hoàng Phủ Giác liền cười cười,“Ta sợ Thất đệ cùng Thập tam muội gây phiền toái cho ngươi, cho nên mới đi theo ngươi. Ai biết ngươi chẳng những không bị thua thiệt, còn đả bại Thất đệ. Về sau, đệ ấy sẽ không dám tìm ngươi gây phiền toái nữa .”
Thật như vậy sao?
Tô Mạt dừng lại cước bộ, nếu là người có lòng tốt, vậy nàng lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử là không tốt rồi.
Làm người phải rộng lượng.
Nàng cười cười, thi lễ,“Đa tạ Ngũ điện hạ quan tâm.”
Hoàng Phủ Giác nói:“Ta vốn định muốn bảo Thất đệ và Thập tam muội nhận lỗi với ngươi, nào biết đâu chính bọn họ lại tới tìm ngươi gây phiền toái. Coi như dâng lên tận miệng cho ngươi trừng trị .”
Tiểu nha đầu này thật đúng là không đơn giản đâu.
Tô Mạt vội vàng cảm tạ,“Xin cảm tạ. Ta phải quay trở về, miễn cho bọn họ lo lắng.”
Hoàng Phủ Giác đi cùng nàng,“Cùng nhau trở về thôi.”
Tô Mạt ngẩn ra, hắn đã dắt bàn tay nhỏ bé của nàng , dẫn nàng đi trở về.
Vừa vặn gặp gỡ đám cung nữ cùng thái giám đang đi tìm nàng, nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay liền sửng sốt, bước lên phía trước nghênh đón,“Bệ hạ cùng Quý phi nương nương có hỏi, sợ thất điện hạ khi dễ Tô tiểu thư, sai bọn nô tài tới tìm.”
Hoàng Phủ Giác cười ôn nhuận,“Có cái gì cần lo lắng, bất quá chỉ là đi ra ngoài dạo chơi chút thôi.”
Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, không cho nàng thoát ra.
Mà khí lực của nàng không lớn bằng hắn, chỉ có thể mặc hắn nắm.
Cứ như vậy, hắn nắm tay nàng về tới trước mặt mọi người.
Hoàng đế thấy vậy hơi cảm thấy kinh ngạc, trong ánh mắt Hoàng quý phi còn ánh lên cái gì đó như lửa.
Nếu đại tiểu thư gả cho thái tử, ngũ tiểu thư gả cho ngũ điện hạ, như vậy vẫn là đang chia cắt thế lực của Tô gia.
Hoàng quý phi có chút đứng ngồi không yên, nhìn về phía lão phu nhân,“Ngũ tiểu thư......”
Lão phu nhân mỉm cười, thấp giọng nói:“Nương nương, bất quá chỉ là đứa nhỏ, không có gì phải lo lắng.”
Hoàng quý phi nhẹ nhàng thở ra.
Hoàng đế cười cười, nói với Tô Nhân Vũ:“ Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cho bọn trẻ vào cung học tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tiến bộ, chúng ta bậc làm phụ mẫu , cũng yên tâm hơn.”
Tô Nhân Vũ đứng dậy đáp ứng .
Nhìn canh giờ, Hoàng đế liền sai người đi lấy lễ vật, sau đó đưa người nhà Tô gia xuất cung.
Lại là một phen rối ren, dập đầu tạ ơn, cáo từ, lên kiệu đổi xe, làm qua làm lại một phen, trời tối mới ra khỏi cung.
Tô Mạt ghé sát trên cửa sổ xe, nhìn xa xa dưới tàng cây tùng, bóng dáng cô độc của Hoàng Phủ Cẩn.
Nhìn canh giờ, Hoàng đế liền sai người đi lấy lễ vật, sau đó đưa người nhà Tô gia xuất cung.
Lại là một phen rối ren, dập đầu tạ ơn, cáo từ, lên kiệu đổi xe, làm qua làm lại một phen, trời tối mới ra khỏi cung.
Tô Mạt ghé sát trên cửa sổ xe, nhìn xa xa dưới tàng cây tùng, bóng dáng cô độc của Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn là đến tiễn nàng!
Trong lòng nàng rất vui, nâng nhẹ tay, lắc đầu vài cái.
Hắn quả nhiên nhìn thấy liền hiểu, ôm cánh tay dựa vào thân cây, ngóng nhìn nàng rời đi.
Trở lại Tô phủ trời đã đen kịt, Tô Mạt mệt không chịu được, ghé vào trong ngực đại tiểu thư ngủ quên.
Lúc xuống xe Tô Nhân Vũ thật cẩn thận bế lấy nàng, lập tức bế nàng tới Thúy Lưu Phương, ban đêm vào đầu mùa đông sương mù dày đặc trắng xóa, đạp trên những chiếc lá khô phát ra thanh âm xào xạc.
Trong lòng Tô Nhân Vũ cảm thấy ấm áp, rất chân thực.
Người nằm trong lòng hắn giống như không có gì sức nặng gì, làm cho hắn không kìm lòng được muốn che chở, ban cho nàng càng nhiều thứ hơn.
Đem nàng thật cẩn thận đặt ở trên giường, nàng lại tỉnh dậy mất rồi.
Tô Mạt mở mắt ra, trong phòng đã đốt đèn, ánh sáng không phải rất sáng.
Tô Nhân Vũ quay lưng vào ánh sáng, sống lưng dày rộng đem ánh sáng ngăn bớt lại như mạ cho hắn một lớp ánh vàng lấp lánh.
Rất ấm áp.
Từ một nơi nào đó trong sâu thẳm, ánh mắt hắn càng phát ra lấp lánh, như là có cái gì đó muốn chảy ra.
Hắn nhẹ nhàng mà nói:“Mạt nhi, mệt sao?”
Tô Mạt ‘ừ’ một tiếng, thân thể này nhỏ bé, tuy rằng tinh thần không mệt mỏi, nhưng thân thể lại quá sức rồi.
Hắn liền không rời đi, ngồi xuống cuối giường, đem nàng đặt trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về,“Muốn ta kể cho ngươi chuyện xưa không?”
Tô Mạt ‘ừ’ một tiếng, lờ mờ không muốn cự tuyệt, rất lưu luyến thời khắc ấm áp như bây giờ.
Tô Nhân Vũ liền kể cho nàng nghe chuyện xưa ở trong quân ngũ, có tiểu binh phạm sai lầm, tham ăn, lén ăn trộm đồ ăn......
Tô Mạt cũng không có phản ứng gì hết, làm ngũ tiểu thư là không thích binh thư không thích nghe chuyện xưa trong quân doanh, hắn đang kể là cho tứ tiểu thư nghe ......
Nàng cứ như thế nghe, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Tô Nhân Vũ ngồi lại trong chốc lát, nhìn nàng thật sâu, nhẹ hôn một cái trên khuôn mặt nàng, sau đó đứng dậy, buông màn xuống, quay người lại, bỗng phát hiện Tĩnh thiếu gia khoanh tay, bộ sáng biếng nhác dựa trên cửa sổ hướng Nam.
Hắn đến đây từ lúc nào?
Im hơi lặng tiếng giống như ma quỷ.
Hắn đến đây từ lúc nào?
Im hơi lặng tiếng cứ như ma quỷ.
Tuổi còn nhỏ, võ công đã đạt đến loại cảnh giới này?
Im hơi lặng tiếng cứ như ma quỷ.
Tuổi còn nhỏ, võ công đã đạt đến loại cảnh giới này?
Tô Nhân Vũ cũng rất kinh ngạc.
Tĩnh thiếu gia nhìn hắn một cái, Tô Nhân Vũ nói:“Mạt nhi không sao, Tĩnh thiếu gia nếu không bận gì, thỉnh đến thư phòng ngồi.”
Tĩnh thiếu gia sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Tô Mạt bèn nói:“Được.” Rồi đi theo Tô Nhân Vũ ra ngoài.
Trước khi tiến cung, mọi người có thời gian vài ngày để nghỉ ngơi, phân công nhau chuẩn bị một chút, thư giãn thả lỏng tinh thần.
Bởi vì là tiểu thư cũng không thể tùy tiện xuất môn, lại có lão phu nhân săm soi chú ý, Tô Mạt cũng không thể làm gì, đành phải cùng đại tiểu thư đọc sách, chuẩn bị một chút giấy và bút mực.
Vào cung một chuyến, nhị tiểu thư càng tỏ ra ôn nhu thanh nhã lịch sự , chính là ánh mắt kia càng phát ra sự thâm trầm, tâm tư cũng rất sâu.
Sự kiêu căng xấc láo của Tô Hinh Nhi hoàn toàn ma biến mất.
Nàng ta trước đây được Tô Nhân Vũ sủng ái, là bảo bối, nay không là cái gì hết.
Nhóm hoàng tử công chúa trong cung, người người cao quý tao nhã, tính tình đủ loại, so với nàng ta còn không biết cao ngạo gấp bao nhiêu lần.
Mà nàng ta còn khập khiễng một chân.
Nàng ta mặt ngoài tỏ vẻ không cần nhưng trong nội tâm càng phát ra sự tự ti, lệch lạc.
Đại tiểu thư ngày thường khí chất lạnh lùng nay đã nhu hòa lại vài phần, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như đang suy nghĩ tới điều bí mật nào đó.
Tô Mạt bắt được đại tỷ đang đối diện với cây hoa thủy tiên bật cười, lập tức hỏi:“Đại tỷ, tỷ cười cái gì chứ? Đi một chuyến vào cung thôi, tỷ có chút mất hồn nha.”
Đại tiểu thư vội khoát tay,“Đừng nói bậy. Mới không có đâu. Ta chỉ cảm thấy bồn hoa này màu trắng không tốt lắm, muốn đổi một cái khác là sứ men xanh mới tốt, còn muốn xanh đậm một chút, mới tưới nước được. Rễ sẽ không lộ ra ngoài......”
Giọng nói của đại tiểu thư về cuối cơ hồ nghe không rõ.
Tô Mạt nghiền ngẫm lời của tỷ tỷ, rễ không lộ ra ngoài?
Đại tiểu thư lập tức mặt đỏ nói:“ Tiểu nha đầu nhà ngươi suy nghĩ cái gì đâu đâu?”
Tô Mạt ủy khuất nói:“Đại tỷ, ta cái gì cũng chưa nghĩ. Rễ hoa Thủy tiên lộ ra sẽ rất khó coi a.”
Chẳng lẽ đại tỷ suy nghĩ thái tử có đôi khi bộc lộ tài năng quá mức, muốn cho hắn rút lại một chút sao?
Điều này xem như là quan tâm hắn ư, chứng minh rằng đại tỷ đã động tâm với hắn sao?
Tô Mạt tuy rằng là thiên tài, lại chưa từng yêu đương hò hẹn, cho dù có nói cũng bất quá chỉ là lý luận suông, cho nên trong lúc nhất thời bản thân cũng không có đáp án.
Đang nói chuyện thì Kim Kết tiến vào bẩm
báo:“Đại tiểu thư, Ngũ tiểu thư, phu nhân đã tới.”
Phu nhân?
Hai người kinh ngạc kêu một tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Phu nhân?
Hai người kinh ngạc kêu một tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Kim Kết gật đầu,“Chính là phu nhân, hiện tại lão phu nhân để cho phu nhân tạm người quản lý việc nhà .”
Tô Mạt nhíu mi, xem ra thế lực của nhà họ Vương thật sự không thể khinh thường, cộng thêm địa vị của đại thiếu gia nữa, nếu muốn lật đổ Vương phu nhân cũng không phải dễ dàng như vậy.
Lão phu nhân chỉ sợ cũng không vui vẻ gì để bà ta quản lý gia đình, nhưng cũng không có biện pháp khác.
Đại tiểu thư sắc mặt có chút tái nhợt, các ngón tay lạnh lẽo, cả người hơi phát run.
Tô Mạt cầm tay nàng ta, ôn nhu nói:“Đại tỷ, có gì phải sợ. Dù cho thế nào đi nữa chúng ta đều sẽ ở cạnh nhau .”
Nàng âm thầm muốn nói với đại tiểu thư, các nàng cùng Vương phu nhân đã không còn quan hệ gì rồi.
Vương phu nhân đối của nàng có dưỡng dục chi ân, cũng bị một gậy kia chặt đứt rồi, hiện nay bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa, ít nhất trong nội tâm không cần như trước kia có gánh nặng sâu sắc như vậy nữa.
Đại tiểu thư hơi gật đầu, nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái.
Vương phu nhân đã dẫn mụ mụ, các di nương bước nhanh đến, vừa tiến đến bèn nói:“Nay ta đã hết bệnh rồi, như cũ quản lý việc nhà, bọn nha đầu các ngươi đều đừng vọng tưởng lại tiếp tục lười biếng. Phải chăm sóc tận tình các tiểu thư mới là nhiệm vụ chính.”
Bọn nha hoàn không dám thở mạnh ra tiếng.
Vương phu nhân bước vào trong phòng, Tô Mạt cùng đại tiểu thư thỉnh an.
Tầm mắt của Vương phu nhân dừng ở trên mặt đại tiểu thư, không có buông tha từng chút biểu tình biến hóa nào.
Nàng có thể nhìn ra, đại tiểu thư sợ hãi, mất mát, thậm chí hiện tại là hờ hững, lạnh nhạt.
Là thật sự,là cái loại không còn quan hệ chỉ ứng phó cho có lệ thôi.
Gương mặt xinh đẹp lại cơ hồ như không có chút máu nào, khiến người ta thương xót.
Ánh mắt Vương phu nhân lạnh lùng nhìn các nàng, nắm chặt các ngón tay, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn nhẫn nại ngồi xuống, nói:“Ta vài ngày trước đó bị bệnh. Không có tới chiếu cố các ngươi. Nay ta đã khỏe lại, các ngươi có cần cái gì, có ủy khuất gì, chỉ cần nói với ta, ta tự nhiên sẽ làm chủ cho các ngươi.”
Bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt, đưa tay ra vỗ lên trên bờ vai đại tiểu thư.
Cả người đại tiểu thư run lên, thật giống như bị độc xà cắn, sắc mặt càng trắng bạch.
Vương phu nhân ôn nhu nói:“Trước đây là ta sai rồi. Vì Hinh Nhi mà lơ là ngươi. Từ nay về sau sẽ không thế nữa. Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Bà ta lại nhìn về phía Tô Mạt, ánh mắt như lưỡi
dao lạnh băng, nhưng lại cười đến rạng rỡ,“Còn có Mạt nhi, ta cũng sẽ tận tình
chiếu cố ngươi.”
Tô Mạt như không có gì thản nhiên nói cảm tạ.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa, cả nhà Tô gia đoàn tụ, Tô Trì cố ý từ trong cung trở về, còn dẫn theo lễ vật thái tử ban cho mọi người.
Tô Mạt như không có gì thản nhiên nói cảm tạ.
Thời điểm ăn cơm giữa trưa, cả nhà Tô gia đoàn tụ, Tô Trì cố ý từ trong cung trở về, còn dẫn theo lễ vật thái tử ban cho mọi người.
Vương phu nhân hăm hở, cảm thấy con mình rất cho mình thể diện, nếu có thể định được hôn sự của nữ nhi cùng thái tử, vậy sẽ càng thêm hoàn mỹ .
Bà ta ân cần gắp thức ăn, hầu hạ lão phu nhân, làm như từ trước tới nay chưa từng phát sinh qua chuyện không vui vẻ vậy.
Tô Mạt bị kinh ngạc dữ dội, thì ra làm người có thể đạt đến cảnh giới này, nhẫn nhịn như thế, mới thành đại sự a.
Nàng phải cần học hỏi mới được.
Hoàn toàn vứt bỏ hết đi những tình cảm hay biểu hiện bề ngoài, yêu ghét oán hận, chỉ nhìn sự việc ở góc độ lợi ích, nên hòa hoãn mềm mỏng liền hòa hoãn mềm mỏng, nên thỏa hiệp liền thỏa hiệp, tất cả sự căm hận tạm gác lại để sau này bản thân lúc mạnh lên sẽ tính sổ sau.
Nàng khe khẽ thở dài, bản thân mình không làm được như vậy .
Dù sao cũng phải có giới hạn, nếu cứ xu nịnh kẻ địch như vậy, so với cái chết còn khó chịu hơn.
Cho nên, xem ra bản thân mình không thể trở thành Câu Tiễn được.
Tiếng cười của Vương phu nhân ríu rớt, gương mặt Tô Nhân Vũ trầm như nước, lão phu nhân không thể hiện gì, vẻ mặt đại thiếu gia vui mừng, nhị thiếu gia ôn nhuận nho nhã, đại tiểu thư sắc mặt hờ hững......
Bữa cơm này, có thể nói mọi người ăn mỗi người cảm nhận một tư vị khác nhau.
Vương phu nhân buông chiếc đũa, cười nói:“Quá hai ngày nữa là lão phu nhân Kinh Nam hầu mở tiệc chúc thọ, chúng ta mới đến, cho dù lão gia không trực tiếp đi chúc thọ, lễ chúc thọ chúng ta nhất định phải tặng. Nương thấy sao?”
Lão phu nhân thản nhiên nói:“Đó là việc đúng dắn. Phương diện này ngươi cũng biết, vậy ngươi thu xếp đi, để Trương mụ mụ giúp đỡ ngươi.”
Trương mụ mụ là trợ thủ đắc lực của lão phu nhân, đương nhiên sẽ trông chừng Vương phu nhân.
Vương phu nhân trong lòng hừ lạnh, nụ cười trên mặt càng tỏ ra khiêm tốn,“Cũng tốt.”
Lại sai người chuẩn bị một bàn bên dưới,“Thỉnh Trương mụ mụ cũng ngồi đi.”
Trương mụ mụ không dám ngồi.
Lão phu nhân nói:“Phu nhân cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi.”
Trương mụ mụ thấy vậy mới ngồi xuống.
Bữa cơm chốc lát đã xong xuôi, mọi thứ được dọn đi, mọi người ngồi ở lại một bên dùng trà một bên trò chuyện.
Vương phu nhân nói:“Nương, bọn nhỏ muốn vào cung, người đi theo cũng phải lựa chọn kĩ càng mới được.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment