CHƯƠNG 44 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - PÉ KEM - TRUYỆN TEEN
EM YÊU ANH, THẦN CHẾT
Tác giả: Pé Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen
CHƯƠNG 44: TÔI HẬN ANH (H)
"Ưm... ư ... ứ" chiếc lưỡi điêu luyện luồn
lánh vào sâu bên trong khoang miệng cô, cùng khuấy đảo, treo đùa rượt đuổi.
Cô chán ngán cắn đôi môi ngài. Ngài nhíu mày rời khỏi khuôn miệng cô. Nhếch mép:"Em hư thật. Có phải tôi nuông chiều em quá nên hóa hư hay không?"
Cô sợ hãi nhưng vẫn bắt mình phải mạnh mẽ trước ngài, không để cho hắn ăn hiếp: "Tôi... đã làm gì chứ?"
"Đã làm gì? Hài thật đấy! Ở một góc tâm tình cùng trai lạ. Đến khi chồng ngay trước mắt thì né tránh". Ngài lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ một. "Cô cắm sừng tôi à! Cô xem tôi là cái thá gì?"
"Cái thá gì?" Hắn quá đáng rồi đó, cô bắt đầu tức giận. Hắn nói cô cắm sừng à. Hắn nhìn lại bản thân mình thử đi có khác cô là bao không? "Anh chẳng là cái thá gì! À không, anh là vị thần tối cao không ai dám phản, chuyên đi áp bức người khác làm theo ý mình!".
"Hahahaa...." Vỹ cười lên, báo hiệu điều chẳng lành. Ngoài trời có lẽ cũng theo cảm xúc mà giật lên từng tiếng ầm trời, các cánh cửa va đập vào nhau 'rầm rầm'.
"Em có muốn biết tôi áp bức người khác như thế nào không?" Giọng điệu hắn không còn tức giận thay vào đó là sự nhẹ nhàng như nước chảy mượt mà lăng tăng trên mặt biển, nhìn như vậy chứ biết đâu được khi vào tới đất liền nó có trở nên hung bạo hay không. "Tôi nghĩ nên cho em hiểu một chút về tôi."
Vừa nói xong, ngài mạnh tay xé đi lớp váy mỏng, luôn tiện kéo chiếc quần lót mỏng manh bao bọc lấy hạ thân. Nơi tiếp xúc đang khô ráo bỗng 'sinh vật lạ' to lớn chen chúc khiến cô đau rát theo quán tính mà cong người lên. Đôi tay nắm lấy ra giường bấu chúng nhăn nhúm.
Ngài không một khúc dạo đầu đã mạnh bạo đưa đẩy, mỗi cái đẩy như trút giận, chỉ muốn tìm kiếm nơi để thõa mãn. Sự cấu chặt của hàng ngàn miệng hút, bám chặt vào cự vật của ngài. Nó khiến ngài sướng mà gầm lên từng tiếng. Nhịp đẩy một nhanh hơn.
"Gọi tên tôi" ngài ra lệnh.
"Đau.. đauuu..."
"Tôi nói em gọi tên tôi". Ngài muốn cô phải nhớ rõ nổi đau này, nhớ rõ cô là của ai.
"..." cô cắn chặt rặng không chịu mở miệng kêu.
"Quả nhiên hư" anh không ngừng gia tăng tốc độ. Cự vật đâm rất mạnh, Hạ thân cô như sắp nứt ra rồi. Không kiềm nổi cơn đau. Nước mắt cô rơi, nấc lên từng tiếng. "Tôi.. hận ...anh!"
Một câu ngắn gọn khiến động tác ngài dừng lại. Ngài đưa mắt nhìn về phía cô, đôi mắt lạnh lẽo buốt giá:"Em ghét tôi đến thế? Ghét sự đụng chạm với tôi?" Khi cơn tức giận lên tới đỉnh điểm ngài quát to:" TẠI SAO? TẠI SAO EM KHÔNG YÊU TÔI! PHẢI LÀM THẾ NÀO EM MỚI CHÚ Ý ĐẾN TÔI, EM NÓI ĐI!" Đôi mày kiếm của ngài nhíu lại, ánh mắt hằng lên vài tia máu đỏ, bờ môi run run, đôi tay nắm lấy bả vai cô mà lắc. Điều đó khiến lòng cô hơi nhói đau. Đây là lần đầu cô thấy ngài như vậy. Xúc động khôbg kiềm chế, trong lời nói có ẩn nhẫn sự vang xin.
Cô cúi đầu để không nhìn thấy khuôn mặt đó vì cô sợ mình sẽ mềm lòng:"Dù anh làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ mãi mãi không yêu anh!"
Một cổ im lặng trầm luân bao quanh hai người, nhưng nó thật nặng nhọc, làm cho người ta muốn lười. Lười đối mặt, lười kiềm nén, lười thở, rất muốn bốc hơi khỏi nơi này.
Gió, mây, cây, trời lặng thinh yên ắng ngưng đọng trong không gian mới bị xáo trộn. Thật bất thường!
Nhếch mép, ánh mắt nheo lại rõ khinh thường . Cầm cự vật lớn lôi ra, sau đó ném quần áo lên người cô, ngài biến ra một áo choàng dài che chắn cơ thể rồi quay đi, biến mất sau cánh cửa.
Trong khoảng khắc đó, tay cô với lên định níu kéo ngài. Rồi khự lại. Cô không biết tại sao mình bị vậy. Chỉ thấy lồng ngực rất khó chịu, giống như cô mong mình và ngài sẽ không bao giờ lọt vô tình thế này. Luôn luôn hòa thuận, thấu hiểu nhau thì hay biết mấy.
Cô thở dài, đưa tay lên gạt đi mấy giọt nước mắt, cầm lấy bộ đồ bước vào phòng tắm.
~~~~~~
Ở nơi khác...
Đây là một căn phòng khá lớn. Chiếc ghế mạ vàng được đặt ngay phía trên cao. Người ngồi trên đó là một chàng trai trẻ. Tướng tá cao to khoát trên mình bộ đồ lông báo. Khuôn mặt rõ rệt hai sự khác biệt. Một con mắt đỏ ngầu hung dữ như mảnh thú, còn con mắt kia bị một vết cắt ngang có thể đã mù.
Phía dưới một người hầu đang quỳ, bẩm báo:" Thủ lĩnh, tên đó đến".
"Cho hắn vào"
Người hầu lui ra. Mấy phút sau có người bước vào. "Khi nào ngài mới ra tay vậy, Vũ!"
Người đàn ông ngồi ngai vàng khẽ cong môi, đưa tay qua nâng ly rượu lên xăm xoi "Khá khen cho ngươi, dám gọi thẳng tên ta. Ngươi có tin ta dập tắt ngươi trong chưa đầy một giây?"
Người kia cũng bậc cười đáp:"Tin! Nhưng chung một thuyền thì làm sao nhỉ?"
Vừa nói xong người đàn ông tên Vũ phóng chiếc ly trên tay mình về phía trước. Chiếc ly rất nhanh bay thẳng tới người kia. Người kia bắt kịp chuyển động mà giữ lấy uống hết. Sau đó chiếc ly thủy tinh trong tay bị đốt, sức nóng khiến nó vỡ vụn.
Cô chán ngán cắn đôi môi ngài. Ngài nhíu mày rời khỏi khuôn miệng cô. Nhếch mép:"Em hư thật. Có phải tôi nuông chiều em quá nên hóa hư hay không?"
Cô sợ hãi nhưng vẫn bắt mình phải mạnh mẽ trước ngài, không để cho hắn ăn hiếp: "Tôi... đã làm gì chứ?"
"Đã làm gì? Hài thật đấy! Ở một góc tâm tình cùng trai lạ. Đến khi chồng ngay trước mắt thì né tránh". Ngài lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ một. "Cô cắm sừng tôi à! Cô xem tôi là cái thá gì?"
"Cái thá gì?" Hắn quá đáng rồi đó, cô bắt đầu tức giận. Hắn nói cô cắm sừng à. Hắn nhìn lại bản thân mình thử đi có khác cô là bao không? "Anh chẳng là cái thá gì! À không, anh là vị thần tối cao không ai dám phản, chuyên đi áp bức người khác làm theo ý mình!".
"Hahahaa...." Vỹ cười lên, báo hiệu điều chẳng lành. Ngoài trời có lẽ cũng theo cảm xúc mà giật lên từng tiếng ầm trời, các cánh cửa va đập vào nhau 'rầm rầm'.
"Em có muốn biết tôi áp bức người khác như thế nào không?" Giọng điệu hắn không còn tức giận thay vào đó là sự nhẹ nhàng như nước chảy mượt mà lăng tăng trên mặt biển, nhìn như vậy chứ biết đâu được khi vào tới đất liền nó có trở nên hung bạo hay không. "Tôi nghĩ nên cho em hiểu một chút về tôi."
Vừa nói xong, ngài mạnh tay xé đi lớp váy mỏng, luôn tiện kéo chiếc quần lót mỏng manh bao bọc lấy hạ thân. Nơi tiếp xúc đang khô ráo bỗng 'sinh vật lạ' to lớn chen chúc khiến cô đau rát theo quán tính mà cong người lên. Đôi tay nắm lấy ra giường bấu chúng nhăn nhúm.
Ngài không một khúc dạo đầu đã mạnh bạo đưa đẩy, mỗi cái đẩy như trút giận, chỉ muốn tìm kiếm nơi để thõa mãn. Sự cấu chặt của hàng ngàn miệng hút, bám chặt vào cự vật của ngài. Nó khiến ngài sướng mà gầm lên từng tiếng. Nhịp đẩy một nhanh hơn.
"Gọi tên tôi" ngài ra lệnh.
"Đau.. đauuu..."
"Tôi nói em gọi tên tôi". Ngài muốn cô phải nhớ rõ nổi đau này, nhớ rõ cô là của ai.
"..." cô cắn chặt rặng không chịu mở miệng kêu.
"Quả nhiên hư" anh không ngừng gia tăng tốc độ. Cự vật đâm rất mạnh, Hạ thân cô như sắp nứt ra rồi. Không kiềm nổi cơn đau. Nước mắt cô rơi, nấc lên từng tiếng. "Tôi.. hận ...anh!"
Một câu ngắn gọn khiến động tác ngài dừng lại. Ngài đưa mắt nhìn về phía cô, đôi mắt lạnh lẽo buốt giá:"Em ghét tôi đến thế? Ghét sự đụng chạm với tôi?" Khi cơn tức giận lên tới đỉnh điểm ngài quát to:" TẠI SAO? TẠI SAO EM KHÔNG YÊU TÔI! PHẢI LÀM THẾ NÀO EM MỚI CHÚ Ý ĐẾN TÔI, EM NÓI ĐI!" Đôi mày kiếm của ngài nhíu lại, ánh mắt hằng lên vài tia máu đỏ, bờ môi run run, đôi tay nắm lấy bả vai cô mà lắc. Điều đó khiến lòng cô hơi nhói đau. Đây là lần đầu cô thấy ngài như vậy. Xúc động khôbg kiềm chế, trong lời nói có ẩn nhẫn sự vang xin.
Cô cúi đầu để không nhìn thấy khuôn mặt đó vì cô sợ mình sẽ mềm lòng:"Dù anh làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ mãi mãi không yêu anh!"
Một cổ im lặng trầm luân bao quanh hai người, nhưng nó thật nặng nhọc, làm cho người ta muốn lười. Lười đối mặt, lười kiềm nén, lười thở, rất muốn bốc hơi khỏi nơi này.
Gió, mây, cây, trời lặng thinh yên ắng ngưng đọng trong không gian mới bị xáo trộn. Thật bất thường!
Nhếch mép, ánh mắt nheo lại rõ khinh thường . Cầm cự vật lớn lôi ra, sau đó ném quần áo lên người cô, ngài biến ra một áo choàng dài che chắn cơ thể rồi quay đi, biến mất sau cánh cửa.
Trong khoảng khắc đó, tay cô với lên định níu kéo ngài. Rồi khự lại. Cô không biết tại sao mình bị vậy. Chỉ thấy lồng ngực rất khó chịu, giống như cô mong mình và ngài sẽ không bao giờ lọt vô tình thế này. Luôn luôn hòa thuận, thấu hiểu nhau thì hay biết mấy.
Cô thở dài, đưa tay lên gạt đi mấy giọt nước mắt, cầm lấy bộ đồ bước vào phòng tắm.
~~~~~~
Ở nơi khác...
Đây là một căn phòng khá lớn. Chiếc ghế mạ vàng được đặt ngay phía trên cao. Người ngồi trên đó là một chàng trai trẻ. Tướng tá cao to khoát trên mình bộ đồ lông báo. Khuôn mặt rõ rệt hai sự khác biệt. Một con mắt đỏ ngầu hung dữ như mảnh thú, còn con mắt kia bị một vết cắt ngang có thể đã mù.
Phía dưới một người hầu đang quỳ, bẩm báo:" Thủ lĩnh, tên đó đến".
"Cho hắn vào"
Người hầu lui ra. Mấy phút sau có người bước vào. "Khi nào ngài mới ra tay vậy, Vũ!"
Người đàn ông ngồi ngai vàng khẽ cong môi, đưa tay qua nâng ly rượu lên xăm xoi "Khá khen cho ngươi, dám gọi thẳng tên ta. Ngươi có tin ta dập tắt ngươi trong chưa đầy một giây?"
Người kia cũng bậc cười đáp:"Tin! Nhưng chung một thuyền thì làm sao nhỉ?"
Vừa nói xong người đàn ông tên Vũ phóng chiếc ly trên tay mình về phía trước. Chiếc ly rất nhanh bay thẳng tới người kia. Người kia bắt kịp chuyển động mà giữ lấy uống hết. Sau đó chiếc ly thủy tinh trong tay bị đốt, sức nóng khiến nó vỡ vụn.
Phòng khách tràn ngập mùi thơm của các loại thức ăn
bổ dưỡng. Nào là heo sữa, cà ri samundari khazana, bít tết bò wagyu,.... Cảnh
Tuấn cung kính đứng bên cạnh bưng chiếc khay vàng có loại rượu hảo hạng. Người
ngồi trên ghế đang mặc chiếc áo thun cùng quần joging thoải mái tay cầm thứ gì
đó phát sáng, trong đó toàn là mặt chữ, có thể hiểu đại loại là tờ báo.
Ngọc đi xuống, bước gần lại ghế ngồi đối diện, ngồi xuống. Cầm lấy một dao và nĩa cắt thức ăn. Nhưng chưa kịp đặt con dao xuống miếng thịt đang bốc khói thì ngài lên tiếng.
"Bỏ xuống, đứng lên". Ngài gấp tờ báo lại nhẹ nhàng đặt lên bàn. Cầm lấy thức ăn cho vào miệng, uống một ít rượu. Động tác vô cùng tao nhã, và không hề đưa mắt tới chỗ cô.
Cô dừng lại nhìn hắn. Lại thấy Cảnh Tuấn nhìn cô rồi lắc đầu như có điều gì đó muốn nói.
Từ trên lầu, Thu Huyền mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh, ngắn ngủn có vài chỗ che đi nơi nhạy cảm nhưng không đáng kể bao nhiêu. Tất cả đều lộ ra đến người ta đỏ mặt. Gò bông ưỡn cao, da thịt trắng noãn nà, ở phần cổ có vài dấu ấn kí vô cùng chói mắt, mặt thì rạng ngời tươi tắn hồng hào khí sắc.
Nàng ta lả lướt đến bên ngài, ngồi vào lòng, ôm lấy cổ ngài "Vỹ ca ca! Người ta đói". Nàng nõng nịu dụi dụi thân hình vào cơ thể ngài.
Cứ nghĩ rằng vị Thần Chết này sẽ ghét ai xưng hô với mình như vậy. Nhưng trái ngược, ngài đưa tay vỗ vỗ đầu Thu Huyền để dựa vào lòng mình."Đợi một chút" ngài dịu dàng uống ly rượu, đặt bờ môi mình lên bờ môi Thu Huyền.
Theo ánh mắt mọi người có thể thấy rượu từ khoang miệng ngài truyền qua khoang miệng Thu Huyền. Thu Huyền đón nhận nuốt xuống nhưng vẫn luyến tiết ôm lấy đầu ngài mút mát bờ môi mà ả thầm mong muốn. Ngài lại không hề né tránh mà giữ lấy thế chủ động. Hai người ân ân ái ái không kiên nể gì.
Hành động dịu dàng kia, những vết ái muội kia. Tất cả tất cả là hàng ngàn mũi kim nhọn đâm tới tấp vào trái tim vốn đã phập phồng rỉ máu. Cô bị sao vậy? Cô đang khó chịu đó à? Cô đang ghen đó à? Màn này là cố tình để cô thấy? Thật đau đớn. Nhưng cô vẫn cố kiềm nén, lấy lại bình tĩnh. Thật không may nước đã trào tới hốc mắt, cô không thể ngăn lại cảm xúc đang vỡ òa. Cô đứng lên, nở nụ cười nhẹ trên đôi môi:"Chúc hai người ngon miệng" cô quay người hướng lên từng bậc cầu thang nhòa nhòa vì nước mắt. Bàn chân nặng trịch cố nhấc lên từng bước.
"Đứng lại" Hắc Vỹ lên tiếng, đưa mắt nhìn tấm lưng mảnh khảnh kia. "Từ nay Trần Như Ngọc dọn ra khỏi phòng phu nhân đồng nghĩa không còn là vợ ta, và xếp vào hàng người hầu cho ta".
Thật bén nhọn! Câu nói đó thật có sức sát thương cao! Cô không còn là vợ mà là người hầu đấy! Từ đầu , cô đã rất căm ghét hai chữ vợ chồng. Có người luôn bắt ép cô phải chấp nhận cái thân phận vợ kia. Giờ lại muốn cô gỡ bỏ nó. Được cô sẽ gỡ nó xuống. Nhưng lòng cô có thật muốn vậy? "Được, tôi với anh chẳng là gì! Và tôi không muốn làm người hầu để phục vụ ngài Thần Chết đây. Vì thế mong ngài đưa tôi về trần thế".
"Không được". Ngài khựng lại, đôi tay đang mân mê trên gò má hồng của Thu Huyền bỗng dùng lực bóp mạnh vào. Thần sắc trên mặt ngài trở nên lạnh đi có chút tức giận khiến ả rất sợ không dám mở miệng rên.
"Tại sao? Tôi là trò chơi của ngài bao lâu chưa đủ hay sao? Ngài chán rồi thì nên vứt tôi về chỗ cũ đi." Lời nói mang giọng điệu khinh thường nhưng thực tế trái tim cô đau đớn vô cùng. Cảm giác này rất giống khi cô mất đi Phong.
"Trong căn nhà này, cô chỉ được mang thân phận thấp hèn. Nhưng cô nên lấy làm hạnh phúc khi tôi còn nể nang để người ngoài nhìn vào có thể thấy hai ta là cặp vợ chồng hòa thuận. Cô đừng bao giờ mơ tưởng sẽ rời khỏi đây. Cô sinh ra vốn đã ở nơi này, vốn là người thuộc về tôi!"
Thật bá đạo! Cô thuộc về ngài, còn ngài thuộc về ai?
"Tôi không làm vợ, không làm người hầu, không làm gì liên quan tới ngài đây cả. Tha cho tôi!"
Ngài phất tay, màn hình hiện lên trên bức tường phía mà cô có thể nhìn thấy. Hình ảnh, màu sắc bắt đầu hiện lên ngày nột rõ. Đó là Sơ. Cô ngước nhìn lại xúc động hơn, nước mắt không thể kiềm được trào ra rơi tách tách trên sàn.
Sơ đanh ở căn bếp thân thuộc ngày nào, vẫn bộ đồ trắng đen và chiếc tập sách đựng mấy cuốn sách đạo chúa. Nhưng tóc sơ đã bạc đi nhiều, nếp nhăn xuất hiện nhiều. "Sơ ơi!"
Sơ chuẩn bị xong, cầm cặp sách lên nhìn xung quanh căn bếp rồi bà thở dài. Chắc là do đã quá lâu căn nhà thiếu đi tiếng cười nói của Ngọc nên thành ra không gian tĩnh mịch. Bà đã cố hết sức tìm kiếm đứa cháu nuôi nhưng vẫn không tung tích. Cảnh sát vì bất lực mà im hơi lặng tiếng. Bà chảy xúc động chùi đi giọt nước mắt trên mặt hướng ra cửa chính.
Sơ ơi! Con cũng nhớ Sơ. Đôi chân cô bước gần với màn hình, rồi đưa tay chạm vào tựa như chạm vào người bà nhưng nhiệt độ tường phản lên, thật tê tái trên đầu ngón tay.
Ngài nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhìn bóng lưng bé nhỏ đang run run, nhếch mép.
Trong màn hình, bỗng chiếu ngay trước mắt cảnh tượng thật đáng sợ khiến Ngọc lắc đầu miệng lẩm bẩm "Đừng".
Ngọc đi xuống, bước gần lại ghế ngồi đối diện, ngồi xuống. Cầm lấy một dao và nĩa cắt thức ăn. Nhưng chưa kịp đặt con dao xuống miếng thịt đang bốc khói thì ngài lên tiếng.
"Bỏ xuống, đứng lên". Ngài gấp tờ báo lại nhẹ nhàng đặt lên bàn. Cầm lấy thức ăn cho vào miệng, uống một ít rượu. Động tác vô cùng tao nhã, và không hề đưa mắt tới chỗ cô.
Cô dừng lại nhìn hắn. Lại thấy Cảnh Tuấn nhìn cô rồi lắc đầu như có điều gì đó muốn nói.
Từ trên lầu, Thu Huyền mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh, ngắn ngủn có vài chỗ che đi nơi nhạy cảm nhưng không đáng kể bao nhiêu. Tất cả đều lộ ra đến người ta đỏ mặt. Gò bông ưỡn cao, da thịt trắng noãn nà, ở phần cổ có vài dấu ấn kí vô cùng chói mắt, mặt thì rạng ngời tươi tắn hồng hào khí sắc.
Nàng ta lả lướt đến bên ngài, ngồi vào lòng, ôm lấy cổ ngài "Vỹ ca ca! Người ta đói". Nàng nõng nịu dụi dụi thân hình vào cơ thể ngài.
Cứ nghĩ rằng vị Thần Chết này sẽ ghét ai xưng hô với mình như vậy. Nhưng trái ngược, ngài đưa tay vỗ vỗ đầu Thu Huyền để dựa vào lòng mình."Đợi một chút" ngài dịu dàng uống ly rượu, đặt bờ môi mình lên bờ môi Thu Huyền.
Theo ánh mắt mọi người có thể thấy rượu từ khoang miệng ngài truyền qua khoang miệng Thu Huyền. Thu Huyền đón nhận nuốt xuống nhưng vẫn luyến tiết ôm lấy đầu ngài mút mát bờ môi mà ả thầm mong muốn. Ngài lại không hề né tránh mà giữ lấy thế chủ động. Hai người ân ân ái ái không kiên nể gì.
Hành động dịu dàng kia, những vết ái muội kia. Tất cả tất cả là hàng ngàn mũi kim nhọn đâm tới tấp vào trái tim vốn đã phập phồng rỉ máu. Cô bị sao vậy? Cô đang khó chịu đó à? Cô đang ghen đó à? Màn này là cố tình để cô thấy? Thật đau đớn. Nhưng cô vẫn cố kiềm nén, lấy lại bình tĩnh. Thật không may nước đã trào tới hốc mắt, cô không thể ngăn lại cảm xúc đang vỡ òa. Cô đứng lên, nở nụ cười nhẹ trên đôi môi:"Chúc hai người ngon miệng" cô quay người hướng lên từng bậc cầu thang nhòa nhòa vì nước mắt. Bàn chân nặng trịch cố nhấc lên từng bước.
"Đứng lại" Hắc Vỹ lên tiếng, đưa mắt nhìn tấm lưng mảnh khảnh kia. "Từ nay Trần Như Ngọc dọn ra khỏi phòng phu nhân đồng nghĩa không còn là vợ ta, và xếp vào hàng người hầu cho ta".
Thật bén nhọn! Câu nói đó thật có sức sát thương cao! Cô không còn là vợ mà là người hầu đấy! Từ đầu , cô đã rất căm ghét hai chữ vợ chồng. Có người luôn bắt ép cô phải chấp nhận cái thân phận vợ kia. Giờ lại muốn cô gỡ bỏ nó. Được cô sẽ gỡ nó xuống. Nhưng lòng cô có thật muốn vậy? "Được, tôi với anh chẳng là gì! Và tôi không muốn làm người hầu để phục vụ ngài Thần Chết đây. Vì thế mong ngài đưa tôi về trần thế".
"Không được". Ngài khựng lại, đôi tay đang mân mê trên gò má hồng của Thu Huyền bỗng dùng lực bóp mạnh vào. Thần sắc trên mặt ngài trở nên lạnh đi có chút tức giận khiến ả rất sợ không dám mở miệng rên.
"Tại sao? Tôi là trò chơi của ngài bao lâu chưa đủ hay sao? Ngài chán rồi thì nên vứt tôi về chỗ cũ đi." Lời nói mang giọng điệu khinh thường nhưng thực tế trái tim cô đau đớn vô cùng. Cảm giác này rất giống khi cô mất đi Phong.
"Trong căn nhà này, cô chỉ được mang thân phận thấp hèn. Nhưng cô nên lấy làm hạnh phúc khi tôi còn nể nang để người ngoài nhìn vào có thể thấy hai ta là cặp vợ chồng hòa thuận. Cô đừng bao giờ mơ tưởng sẽ rời khỏi đây. Cô sinh ra vốn đã ở nơi này, vốn là người thuộc về tôi!"
Thật bá đạo! Cô thuộc về ngài, còn ngài thuộc về ai?
"Tôi không làm vợ, không làm người hầu, không làm gì liên quan tới ngài đây cả. Tha cho tôi!"
Ngài phất tay, màn hình hiện lên trên bức tường phía mà cô có thể nhìn thấy. Hình ảnh, màu sắc bắt đầu hiện lên ngày nột rõ. Đó là Sơ. Cô ngước nhìn lại xúc động hơn, nước mắt không thể kiềm được trào ra rơi tách tách trên sàn.
Sơ đanh ở căn bếp thân thuộc ngày nào, vẫn bộ đồ trắng đen và chiếc tập sách đựng mấy cuốn sách đạo chúa. Nhưng tóc sơ đã bạc đi nhiều, nếp nhăn xuất hiện nhiều. "Sơ ơi!"
Sơ chuẩn bị xong, cầm cặp sách lên nhìn xung quanh căn bếp rồi bà thở dài. Chắc là do đã quá lâu căn nhà thiếu đi tiếng cười nói của Ngọc nên thành ra không gian tĩnh mịch. Bà đã cố hết sức tìm kiếm đứa cháu nuôi nhưng vẫn không tung tích. Cảnh sát vì bất lực mà im hơi lặng tiếng. Bà chảy xúc động chùi đi giọt nước mắt trên mặt hướng ra cửa chính.
Sơ ơi! Con cũng nhớ Sơ. Đôi chân cô bước gần với màn hình, rồi đưa tay chạm vào tựa như chạm vào người bà nhưng nhiệt độ tường phản lên, thật tê tái trên đầu ngón tay.
Ngài nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhìn bóng lưng bé nhỏ đang run run, nhếch mép.
Trong màn hình, bỗng chiếu ngay trước mắt cảnh tượng thật đáng sợ khiến Ngọc lắc đầu miệng lẩm bẩm "Đừng".
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment