CHƯƠNG 45 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - PÉ KEM - TRUYỆN TEEN

EM YÊU ANH, THẦN CHẾT


Tác giả: Pé Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen

CHƯƠNG 45: NGƯỜI HẦU

Trong màn hình, bỗng chiếu ngay trước mắt cảnh tượng thật đáng sợ khiến Ngọc lắc đầu miệng lẩm bẩm "Đừng".

Một con dao sắt nơi đặt dụng cụ nấu ăn lay chuyển nhấc lên không trung bằng một thứ gì đó siêu nhiên. Mũi dao nhọn xoay chuyển hướng đến Sơ. Tất nhiên bà là người trần mắt thịt sẽ không cảm nhận được gì. Mũi dao từ từ thầm lặng bay càng sát lưng của Sơ hơn.

Ngọc khiếp sợ lắc đầu, tay thì đập mạnh vào màn hình như muốn cảnh báo nhưng chỉ hao tổn sức lực một cách vô ích. Ánh mắt trợn tròn nhìn theo mũi dao. Tưởng tượng ra trước mắt cảnh dao đâm tới tim Sơ, máu lênh láng khắp nơi. Sơ ngã xuống và chết trong căn nhà hoang vắng không người kề cận. Không! Cô không muốn.

"Dừng lại" Ngọc nấc lên từng tiếng nhỏ trong miệng, run run nơi đầu lưỡi. Con dao vẫn cứ duy trì tiếp tục bay thẳng tới. Chỉ còn 20cm... 10cm... 5cm... "KHÔNG!"

Và.. chiếc dao đã dừng lại. Nhưng nó có thật sự chấm dứt? "Bây giờ em có làm cho tôi không?!" Giọng nói đó thật điềm nhiên nhưng chất chứa sự tức giận cùng tàn nhẫn vô hạn.

Cô im lặng. Im lặng. Điều đó đồng nghĩa với việc chiếc dao vẫn tiếp tục hoạt động. Hắc Vỹ đã hết loại kiên nhẫn. Lần này cô dám thách thức, ngài sẽ chiều theo. Sơ đã tới cửa, chiếc dao cũng bay theo, lần này tốc độ tương đối nhanh. Trong khoảng khắc ngắn nó nhắm thẳng không có khả năng dừng lại.

"Tôi hỏi lần nữa, em có làm không?" Hắc Vỹ nheo mắt chằm chằm vào bóng lưng Ngọc.

Con dao sắp cắm vào lưng Sơ. Chỉ còn ước chừng vài giây 8, 6, 5,... "Có làm không?" Ngài nhấn mạnh từng chữ. Nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng.

Những giây tiếp theo 4, 3, 2... "Có... c.. ó... tôi làm". Ngọc nấc nghẹn, quỳ xuống nền sàn, mái tóc dài xỏa trên đất buông lơi. Cô bất lực, thật sự bất lực. Nhìn thấy người mình yêu thương gặp nguy hiểm lại không thể ngăn cản chỉ trơ mắt ra nhìn. Còn ngài lại hạ lưu vô liêm sỉ dùng cánh này ắp đặt cô. Không phải đã có Thu Huyền xinh đẹp đó rồi sao, hà cớ gì lại không cho cô quay về, bắt cô làm công việc của một kẻ hầu hạ. Tại sao hả?

Cô quay đầu lại, đôi mắt ngập trong làn nước:"Vừa lòng anh chưa".

Tiếng cửa đóng, và con dao rơi phát ra tiếng leng keng. Mọi thứ đã dừng lại.

Không khí nặng nề bao quanh. Cảnh Tuấn nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng. Lúc đó không hiểu sao đôi chân bất giác nhấc lên bước về phía cô, mặc cho ánh mắt Hắc Vỹ sắc bén đã 'xuyên thẳng' người anh, vì anh chỉ biết rằng hiện giờ cô rất khổ sở, rất mỏng manh, nó làm tim anh đau, nó khiến anh muốn tìm đến che chở.

Cảnh Tuấn khuỵu, đỡ cô trong vòng tay. Cô tựa vào lòng anh để yên cho anh bế. Cảnh Tuấn bế cô lên, ở lúc xoay người, Cảnh Tuấn đụng trúng ánh mắt ngài, anh khựng lại vài giây, cúi đầu như thể muốn nói rằng "Tôi sẽ chịu phạt" rồi Cảnh Tuấn quay đi hướng đến cầu thang.

Về đến phòng, Ngọc quá mệt mỏi thừ người ra. Nước mắt vẫn thi nhau trào xuống. Cô đau đớn. Rất đau đớn. Tương lai thật quá mù mịt, cô không thể biết mình sẽ như thế nào.

Cảnh Tuấn lấy một chiếc ghế ngồi đối diện cô, biến ra một chiếc khăn lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô. Cô không hề biết rằng khi nhìn cô như thế này, lòng anh xót lắm. Cô vì người đàn ông khác mà khóc. Mà người đó lại là Thần Chết - chủ nhân của anh. Anh ước gì người làm cô đau lòng kia là một người khác, có như thế anh mới ra tay giết chết. Vì anh không muốn nhìn cô đau đớn. Anh yêu cô nhưng yêu một cách thầm lặng và chỉ mong cô có thể hạnh phúc.

"Diễn đủ rồi! Thu dọn đồ chuẩn bị chuyển phòng đi." Giọng nói chanh chua vang lên. Và tất nhiên không ai khác chính là Thu Huyền. Ả ta lả lướt đi đến bàn trang điểm ngồi ung dung, soi khuôn mặt mình trước gương nở một cười mãn nguyện, với tay trong tủ lấy tất cả mỹ phẩm của cô thẳng tay vứt vào xọt rác. Để lại đó là mỹ phẩm mới toanh. Tay làm miệng nói:"À mà! Tôi nhớ cô xuống đây tay không mà." Ả đứng lên, mở tủ lục lọi bên góc có chiếc áo đồng phục rồi ném thẳng vào mặt cô. "Đây là tài sản của cô đấy!" Giọng nói hết sức khiêu khích cùng ánh mắt khinh thường ngoắc cái đầu ra ý "Còn không ra ngoài".

Cảnh Tuấn thấy vậy, cười mỉa mai:"Nên cư xử cho ra dáng quý cô đi, phá hoại gia đình người ta mà làm như ta đây huy hoàng lắm."

"Anh...!" Ả ta cứng họng. Sắc mặt tím tái.

"Chúc phu nhân phụ có một đời sống dài và vô cùng bình yên trong cái nhà này" Cảnh Tuấn ngước nhìn Thu Huyền sau đó bế cầm tay dắt Ngọc ra khỏi căn phòng.

Để lại Thu Huyền trong phòng. Ả ta hiểu câu nói ẩn ý đó của Cảnh Tuấn lại càng thêm tức giận. Được lắm. Ngọc à, hôm nay là mày còn gặp may đấy, đợi đó tao sẽ hành xác mày dài dài. Và Hắc Vỹ sẽ yêu tao cả về thể xác lẫn tâm hồn, tao tin anh ấy sẽ không như hôm nay.

Để lại Thu Huyền trong phòng. Ả ta hiểu câu nói ẩn ý đó của Cảnh Tuấn lại càng thêm tức giận. Được lắm. Ngọc à, hôm nay là mày còn gặp may đấy, đợi đó tao sẽ hành xác mày dài dài. Và Hắc Vỹ sẽ yêu tao cả về thể xác lẫn tâm hồn, tao tin anh ấy sẽ không như hôm nay.

~~~~~~

Nửa tiếng trước.

Sau khi Ngọc được Cảnh Tuấn bế lên phòng. Ngài vẫn trân trân nhìn về cánh cửa đã đóng. Trong lòng chứa một nỗi phẫn nộ cùng tức giận khó có thể dập tắt, nhưng cũng có một chút thương xót khi thấy cô như vậy. Có phải ngài đã rất quá đáng hay không?

Nhưng nói cho cùng cô rất ghét ngài rồi, ghét một chút thì cũng vậy thôi, ngài không bao giờ buông tha cho cô. Cô là của ngài.

"Vỹ ca ca! Ngài làm em đau" Thu Huyền nõng nịu lên tiếng, nước mắt lưng tròng. Ngài chuyển ánh nhìn, tay lau đi vài giọt nước đọng nơi khóe mắt. Ả thấy Ngài dịu dàng đến lạ, lấn lướt khuôn mặt lại gần có ý muốn hôn, đôi tay thon dài mò vào mò vào lớp áo, mân mê từng tất thịt rắn chắc trên người ngài.

Hắc Vỹ cau mày, Cảm giác thật chán ghét. Không chút thương tiếc ngài đẩy Thu Huyền từ trên người mình xuống, sau đó phủi phủi lại quần áo.

Thu Huyền cắn bờ môi điên tiếc hỏi. "Sao ngài có thể đối xử với em như vậy?" Đôi tay nắm chặt váy áo mỏng manh vì một chút xô xát nhẹ mà bị rách đi.

"Cô đang đòi hỏi đặc quyền?!" Ngài nhếch mép, cúi người về phía Thu Huyền, bàn tay thon dài lạnh giá chạm vào da thịt khiến ả run người. Run ở đây không phải vì nhiệt độ cơ thể mà do ả đang sợ, sợ mình lỡ lời sẽ chọc tức ngài.

"Từ khi nào mà cô đề cao mình vậy?"

Ả im lặng, không dám nói gì.

Ngài cười, nét mặt không chuyển hóa bao nhiêu, tay vỗ vỗ má Thu Huyền:"Em có thể về phòng". Nói xong ngài đứng dậy và biến mất.

Thật đáng sợ! Một vị thần mà ả khó có thể đoán được suy nghĩ và hành động của vị này.

~~~/~~~

Cảnh Tuấn đưa cô đến căn phòng khá gần phòng của Hắc Vỹ. Và cô nhận thấy căn phòng này là phòng trước đó mà Thu Huyền ở. Cô khẽ cười thật hài hước. Có ai có thể tưởng tượng rằng cô và Thu Huyền lại đổi vị trí cho nhau.

Ngọc đi vào trong nhìn sơ lược thấy cũng rất ổn. Cách bài trí trang nhãn rất hợp với tính cách cô. Cảnh Tuấn giúp cô bỏ đồ vào trong tủ, trải ra giường,... khiến cô cảm thấy rất ngại và biết ơn. "Cảm ơn anh" cô cười.

Nhưng đó là nụ cười với ánh mắt buồn bã, nó lại khiến anh đau, lại khiến anh muốn che chở, bảo vệ. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên không trung định gạt đi phần tóc quậy phá trên gương mặt cô.

"Cảnh Tuấn" giọng nói lạnh lùng vang lên mang từ tính rất mạnh. Ngài khi nào đã đứng ở cửa nhìn thấy tất cả mọi hành động của hai người. "Đi làm việc của ngươi đi"

Cảnh Tuấn đưa ánh mắt lo lắng nhìn cô rồi nhấc chân bước ra khỏi phòng. Để trong phòng còn cô và ngài. Sự lạnh lẽo bao trùm khắp nơi. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, đối diện với ngài bây giờ cô hoàn toàn muốn né tránh.

Ngài đi tới bên cạnh nhìn cô:"Em không có gì muốn nói với tôi à? Không muốn biết vì sao tôi làm như vậy sao".

Cô quay đi, đưa lưng về phía ngài "Không!"

"Được, bắt đầu làm việc".

Nghe thấy tiếng bước chân đã vọng xa, cô cũng bất ngờ nhận ra được mình đang khóc. Nước mắt lăn dài trên gò má, mắt cũng đã có dấu hiệu sưng. Cô đang thầm mong điều gì? Thầm mong ngài có thể giải thích chuyện của hai người. Thầm mong ngài sẽ không lạnh lùng với cô. Lòng thì muốn nghe câu giải thích nhưng vẻ bề ngoài vì cái tôi mà giả vờ. Cô bị sao vậy.

Mặc trang phục đầm đen trắng của người hầu lên người. Cô đi xuống nơi làm việc và được giao cho khá nhiều việc nặng nhẹ các loại. Đầu tiên cô phải học hết tên các loại rượu, tên nào cũng dài và khó nhớ, sau đó lau dọn các phòng, ... cô làm việc quần quật không nghỉ ngơi. Mọi người đều thương cảm cho hoàn cảnh của cô nên cũng có người đến giúp cô. Dù gì cô cũng là phụ nữ duy nhất, à không thứ hai trong căn nhà này.

Có lẽ có việc làm nên thấy thời gian trôi qua nhanh xoay qua xoay lại đã đến giờ ăn tối. Cô lại phải đối diện với ngài nữa rồi. Cô thở dài, đến bếp mang bộ dụng cụ xếp trên bàn.

Vừa tới cửa, đã thấy Hắc Vỹ ngồi đó uống rượu từ khi nào. Hắn lúc nào cũng vậy, xuất hiên với chiếc ly rượu đỏ và hình dáng ma mị cuốn hút, tóc mái được hắn tự nhiên vung tay vuốt lên lộ ra vầng trán cao, cặp mày hơi nhíu nhíu, ánh mắt đỏ kia thường vô cùng đáng sợ nay thoáng chút dịu dàng nhưng kiểu buồn bã bất lực.

Có phải vì Thu Huyền đã làm hắn dịu dàng đi không? Tim cô lại nhói nữa rồi.

"Cạch" đặt từng bộ dụng xuống phía đối diện, bộ này là dành cho Thu huyền - Phu nhân. Cô lén nhìn bước về phía Hắc Vỹ, cẩn thận quan sát không cho phép mình bỏ sai cái gì, và cô cẩn thận đặt xuống trước mặt Ngài. Vừa lúc ngài lên tiếng :"Này" cô giật mình lỡ tay thúc vào chiếc ly bên cạnh và chiếc ly rơi xuống kêu lên tiếng chói tai.

Lần này, ngài định làm gì cô đây?


truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.