CHƯƠNG 43 - EM YÊU ANH, THẦN CHẾT - PÉ KEM - TRUYỆN TEEN

EM YÊU ANH, THẦN CHẾT


Tác giả: Pé Kem
Thể loại: Ngôn tình, ngược, truyện teen

CHƯƠNG 43: TIỆC (2)

Tiếng nhạc du dương mềm mại của điệu rumba đưa cặp đôi một nam một nữ hòa tấu nhịp nhàng uyển chuyển trong từng bước chân, từng giai điệu, từng cảm xúc.

Xong, lại chuyển sang điệu samba, linh hoạt. Cánh tay rắn chắc của người nam mạnh mẽ ôm eo người nữ nâng đỡ một cách cẩn thận.

Hai người trao cho nhau ánh mắt. Nữ thì ngại ngùng có chút lo lắng bất an. Nam thì lạnh lùng câu hồn muốn người ta chìm đắm vào đó.

Ánh đèn pha ở đâu cũng không rõ chiếu quanh khán phòng với hai màu đen đỏ chủ đạo. Cộng hưởng cùng cặp đôi phía dưới khiêu vũ tạo nên bức kiệt tác đẹp đẽ. Nhìn vào ai cũng sẽ thấy được sự lãng mạn và nồng cháy của tình yêu thời đương trẻ. Thật mãnh liệt!

Mọi người xung quanh đều ngắm nhìn họ. Có người thể hiện sự thán phục và cũng có người lại ganh ghét. Ra là vợ của Thần Chết - Như Ngọc.

Riêng nơi góc phòng, chàng trai trẻ bí ẩn lúc nãy vẫn đang đăm chiêu nhìn cô gái đó, một chút thương nhớ, một chút đau sót và một chút khó nhọc. Thương nhớ người mà ngàn năm nay anh muốn gặp. Đau sót vì cô đang trong tay người đàn ông khác. Khó nhọc! Anh bật cười. Khó nhọc vì anh đáng lẽ không nên à không chắc chắn là không được ở bên cô ấy. Vì.. anh sẽ hại chết cô ấy. Mà thật chất ngay từ đầu, anh gặp cô đã không có ý tốt rồi. Chắc chỉ có ngài, Thần Chết, mới có thể làm em hạnh phúc. Nhưng xin lỗi, tôi không đủ vị tha để tha thứ cho hắn! Tôi phải khiến hắn đau khổ! Tột cùng đau khổ.

Sau khi nhảy đoạn được coi là khai mạc cho buổi tiệc thì cả khán phòng bắt đầu bắt cặp khiêu vũ. Trai gái liếc mắt đưa tình nhau tỏa ra mùi hương âm khí mê đắm thu hút bạn nhảy.

Khi ai cũng đã có đôi có cặp mà chàng trai mặt nạ trắng (tg: chàng trai đỡ ngọc) vẫn đứng đó nhìn ra khoảng sân, tay phải hiện vài đường gân xanh rắn rỏi hiện lên sau lớp da đang mân mê chiếc ly thủy tinh trong xuống đưa lên mũi ngửi rồi đặt bờ môi lên lớp son nhẹ ở vành ly, nhắm mắt cảm nhận mùi hương. Điều đặc biệt ở chỗ chiếc ly rỗng tuệch chỉ có thể soi qua bên ngoài lớp nam nữ đang khiêu vũ. Có thể xem đây là cách hôn gián tiếp nhỉ?

Điệu tăng - gô chậm lãng mạn. Các cô gái di chuyển vòng hông một cách uyển chuyển qua lại nhịp nhàng. Đến những bại tanggo nhanh. Đôi chân mọi người đều nhanh nhạy đệm từng mũi giày lên sàn bóng loáng.

Cô gái trang phục đen bó sát, trên phô ra bộ ngực sữa căng mịn đi đến chàng trai mặt nạ trắng không ai khác chính là Thu Huyền. Nàng ta cẩm ly rượu đỏ hồng đi lượn lờ ra sau lưng anh chàng, tay như con rắn trườn từ cổ anh ra đến lưng. Rồi Thu Huyền nở nụ cười, cất tiếng:"Anh chàng điển trai này có thể mời tôi nhảy được không?". Đưa bộ ngực nặng nề sát tay anh khec đụng.

Anh chàng mặt nạ đặt chiếc ly xuống, nắm lấy bàn tay Thu Huyền đặt lên môi trao nụ hôn "Tại sao lại không!?".

Chàng trai mặt nạ nắm tay đưa Thu Huyền ra giữa sân và cũng như mọi người hòa tâm hồn vào giai điệu.

Khúc nhạc hoán đổi cặp đôi chạy trên nền nhạc nghe nhịp rất vui tai. Nam nhân nhanh tay xoay chuyển bạn nữ mình vòng ra sau để hoán đổi. Tất nhiên ai không muốn cũng phải chịu chấp nhận bởi người nữ sẽ theo sức của cánh tay bạn nhảy với mình mà di chuyển, đồng thời phải cùng lúc không sẽ xảy ra tai nạn. Vỹ đỡ Ngọc xoay người cô năm đến sau vòng ra phía sau. Cô thật sự hoang mang không biết mình sẽ rơi vào tay ai vốn bị xoay rất nhanh chân mang guốc không thể bắt kịp mà dừng lại được. Cuối cùng, cô lại rơi vào một lồng ngực rắn chắc. Không cần nói thì chúng ta đã đoán ra được là ai. Vâng, là anh chàng mặt nạ ban nãy.

Anh chàng đặt tay lên eo cô, giữ vững tư thế cho cô. Cất tiếng :"Chào em" rồi anh nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều đặn, ánh mặt cười biểu lộ ra sự ấm áp vui tươi.

Hai người cùng khiêu vũ rất ăn ý. Mùi hương quen thuộc được toát ra từ đâu xộc lên mũi cô có cảm giác thật lạ, thật thân quen, khiến sóng mũi cô hơi cay cay, nghèn nghẹn trong lòng, có lẽ mùi này là từ cơ thể anh chàng mặt nạ. Cô hơi khép mắt lại, lợi dụng mùi hương tưởng tượng lại khuôn mặt đã lâu lắm không được nhìn thấy. Những lúc buồn khuôn mặt anh ấy ra sao, những lúc vui khuôn mặt anh áy ra sao. Anh ấy rất yêu cô mặc cho những người xung quanh bàn tán vẫn quyết che chở bảo vệ cô. Nhưng ông trời thật biết cách trêu người. Hạnh phúc đong đầy ấy chỉ được một tháng bỗng phút chốc biến mất. Anh chết không rõ nguyên do. Còn cô lại gặp chuyện quái đãng đi xuống cái nơi dành cho người âm. Liệu anh ấy có ở nơi nào đó dưới này không?.

Nước mắt rơi vài giọt trong veo như pha lê thấm đẫm làn mi. Mở mắt ra, bóng hình phía trước mờ nhòa lại thoạt giống anh ấy.

"Em sao vậy? Đau chỗ nào?" Chàng trai mặt nạ lo lắng.

"Không có gì, bụi bay vào mắt thôi". Không biết sau lớp mặt nạ kia là khuôn mặt như thế nào. Suy nghĩ này len lói trong đầu cô.

Người khác nhìn vào thì thấy cặp đôi này rất bình thường nhưng rơi vào tầm măt Ngài thì lại khác. Hai người trong thật thâm tình. Cô gái an tâm để chàng trai nâng đỡ trong mỗi điệu nhảy vòng tay. Còn lúc nhảy với ngài thì lại xa cách. Ngài bậc cười chế giễu.

Lần này cô phạm tội nặng lắm rồi! 

Người khác nhìn vào thì thấy cặp đôi này rất bình thường nhưng rơi vào tầm măt Ngài thì lại khác. Hai người trong thật thâm tình. Cô gái an tâm để chàng trai nâng đỡ trong mỗi điệu nhảy vòng tay. Ngài bậc cười chế giễu.

Lần này cô phạm tội nặng lắm rồi!

Thu Huyền nhìn bạn nhảy của mình. Thấy ngài nhìn mãi một điểm nàng ta mò nhìn theo. Khuôn mày ngang khẽ nhíu lại. "Ngọc thật là xứng đôi với anh chàng đó nhỉ?" Nàng quay sang mỉm cười với ngài, đồng thời đôi tay mảnh mai như con mãng xà choàng lấy cổ ngài, ép sát thân thể đẩy đà lên người ngài.

Ngài đảo mắt lên khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo kia, mặt không chút cảm xúc, thốt ra giọng nói cùng cực của sự lạnh giá "Câm". Đúng, chỉ một câu thôi, Thu Huyền đã sợ mất mật tím tái cả mặt. Nàng biết nàng nắm được điểm yếu của ngài, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ngài có thể đối xử dịu dàng tình cảm hoặc ưu ái nàng. Chỉ sợ ngài sẽ đem nàng ra tiêu biến thì thật gây go. Rốt cuộc Ngọc có gì hơn nàng chứ? Không công phục. Cô ta chẳng làm gì cả, dù có xảy ra chuyện gì cô ta cũng chỉ ngồi đó 'xơi nước' thì cũng có hàng tá người theo. Hừm~ đó là nỗi sỉ nhục rất lớn . Uất ức cùng tức giận bùng cháy trong nàng. Nhưng hiện tại ngoài việc kiềm chế bản thân thì chẳng còn cách nào tốt hơn.

Thần chết cũng chỉ là vị thần. Đôi khi không thể giết ai là có thể giết. Tiêu biến ai thì có thể tiêu biến. Như thế chắc tam giới nổi loạn mất. Tùy vào trường hợp nhất định ngài mới có thể ra tay.

Cùng người lạ như thế này khiến cô không quen. Cô im lặng có thể cảm nhận thấy từng đợt khí mình thổi ra, tiếng tim đập vì hồi hộp.

Cô được anh nâng đỡ ngả người ra sau trong vòng tay của chàng mặt nạ. Lại vô tình chứng kiến cảnh Thu Huyền và ngài đang nhìn nhau. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, khuôn mặt hai người lúc rõ lúc nhòe. Cô không thể phân biệt được gì chỉ cảm thấy ngứa mắt làm sao.

Được một lúc khá lâu, trên sân chỉ còn hai cặp vẫn còn khiêu vũ. Một bên là vị Thần chết cao cao tại thượng cùng cô nàng Thu Huyền nóng bỏng, còn một bên là chàng mặt nạ bí ẩn chưa thể đoán rõ danh tính và cô gái mà ai cũng biết dưới danh vợ Thần Chết. Hai cặp vẫn linh hoạt theo từng bài. Không ai chịu thua ai. Chậm, nhanh đều, mỗi bước nhảy đều đem đến cái hay và mới lạ khiến khán phòng chú ý và không thể không nghi hoặc về câu nói trần tục 'ông ăn chả, bà ăn nem'.

Ngoài trời vốn đỏ kè nhưng nay chuyển sang đen, tiếng lũ dơi kêu lên thứ âm thanh vang vọng dự báo điều chẳng lành. Tiếng gió quật đám cây vào nhau đập mạnh vào cửa kính.

Hết vũ điệu khiêu vũ. Cô khá mệt cho thân thể cử động lắc lư liên tục. Định kiếm chỗ nghỉ ngơi nhưng Hắc Vỹ đã hoàn toàn dập tắt suy nghĩ đó. Bàn tay ngài giật khỏi lòng chàng mặt nạ dắt cô đi về hướng cửa chính. Không quên để lại lời chạm tạm biệt cùng ánh mắt chết chóc.

"Anh định làm .... làm gì?" Cô ra sức dằng co nhưng sức lực như con kiến đối với ngài, à không căn bản là không có chút sức gì."Bỏ ra". Ngài bế cô lên đi về hướng đỗ xe, mở cửa, ném thẳng cô vào trong, khuôn mặt lạnh tanh đến ớn sống lưng.

Cô bị đập mạnh đầu vào thành ghế. Cơn đau đầu không kịp bớt thì ngài đã ngồi vào ghế lái, phóng đi với tốc độ cực đại.

Rất nhanh xe về tới lâu đài u ám. Cánh cửa lâu đài nhanh chóng được mở ra với những thứ ánh sáng ma mị. Xe chạy vào trong.

Bây giờ lòng cô đang rất hoảng sợ. Mồ hôi lạnh sớm đã tuôn ra thấm đẫm trên trán. Cô đã làm gì mà ngài có thể nổi giận chứ. Không phải chính ngài ở với Thu Huyền trông rất vui vẻ đó sao. Sao lại lôi cô rời khỏi tiệc song tức giận như vậy. Cô phải chạy trốn thôi.

Xe dừng, cô mở cửa xe, chạy nhanh tìm kiếm chỗ trốn. Cô chắc chắn rằng nếu giờ bị ngài bắt được thì đêm nay chắc chắn cô sẽ không được yên thân. Nhưng ai bảo ngài là thần chết! Con người có thể đấu với thần linh được ư? Nực cười! Cô vốn không có một chút phần trăm dành phần thắng, dù cho có dùng đến thượng sách trong ba mươi sáu kế.

Hắc Vỹ nắm tay kéo ngược vào lòng:"Em cả gan!"

Đi vào lâu đài, lên lầu. Từ xa, cánh cửa bị ma pháp ngài hất tung. Đến phòng ngài ném cô lên thẳng giường. Tiện thể áp sát thân thể cường trán lên người cô.

"Anh định làm gì...." cô phản khán chống cự, đôi chân nhanh chóng đạp mạnh lên phần bụng ngài. Nhưng ngài nhanh hơn né được.

"Anh.. ưm ư" đôi môi bị khóa chặt lại. Sự gặm cắn, mút mát một cách mạnh bạo, vốn là đang trừng phạt cô.

Hừ~ hôm nay cô đúng là mê người. Khi thấy cô từ cổng bước vào với dáng vẻ xinh đẹp kia, con thú trong ngài đã một phần bị đánh thức tỉnh. Hận không thể đem cô ra mổ xẻ ngay. Thế lại để cho thằng đàn ông thấy được sự mê người đó mà tiếp cận. Thật đáng chết. Cô cũng không phải vừa, dám ngang nhiên trước mặt ngài bày ra bộ mặt cùng thân mật 'tình chàng ý thiếp'. Đã thế còn không màn gì tới ngài. Thật khéo cho cô gái này. Dám 'châm ngòi' ngài. Vậy thì để cô lãnh đủ.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.