CHƯƠNG 120 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 120: HẢO HUYNH ĐỆ CÙNG NHAU TRƯỞNG THÀNH

Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi cười nhìn nàng, chậm rãi hái xuống một chiếc lá cây ngô đồng, dài mảnh xanh biếc, tước hết ra, lộ ra cọng xơ bên trong.

Hắn xấu xa nói:“Tiểu Mạt Lị, bức cung có rất nhiều biện pháp a, ôn nhu nhất ......”

Hắn đem cọng xơ của chiếc lá ngô đồng nhẹ nhàng mà hướng nàng phất đi, Tô Mạt nhất thời cảm thấy cả người mềm yếu tê ngứa, nhịn không được cười khanh khách, mềm nhuyễn ở trong lòng hắn.

“Được rồi...... Được rồi, ta nói, ta khai hết......”

Đội trưởng đằng sau mọi chuyện đã khai hết rồi...... Đổ mồ hôi, nhưng nhất định phải tìm binh lính không sợ ngứa mới được.

Tô Mạt đem kế hoạch của mình kể rõ ngọn nghành nói cho hắn biết.

Hoàng Phủ Cẩn chỉ cảm thấy gió lùa thẳng tới đỉnh đầu,“Tiểu Mạt Lị, nếu nàng muốn binh sĩ lợi hại hơn binh sĩ bình thường, có thể chiêu mộ mộtt bộ phận võ lâm cao thủ.”

Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn,“Ngốc!”

Hoàng Phủ Cẩn con ngươi nhíu lại, khẽ hừ nhẹ một tiếng, trên đời này, nàng là người đầu tiên nói hắn ngốc.

Tô Mạt nhẹ nhàng nói:“Nếu có có một võ lâm nhân sĩ khác, muốn tạo thành một đội ngũ, kêu ngươi đi nghe chỉ huy, ngươi chịu sao?”

Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Ta sẽ không dốc sức vì bọn họ.”

Tô Mạt vỗ vỗ tay,“Vậy không phải đúng rồi sao.”

Cho dù là cổ đại, tập võ cũng không phải dễ dàng như vậy, nhất là tu luyện nội công.

Nếu không có thiên chất, cho dù cầm trong tay tuyệt thế bí tịch, tu luyện cả đời cũng không có thành tựu gì mấy.

Mà những người có thiên tư thông minh luyện tập võ công, hoặc là võ si, hoặc là thông minh tuyệt đỉnh, như thế nào có thể chịu phục người khác?

Càng sẽ không chủ động phối hợp cùng người khác, chịu sự quản thúc gò bó của người khác.

Cho dù là Thiên Cương Bắc Đẩu trận pháp, còn phải chú ý đến trận nhãn, áp trận.

Nếu không phải là sư huynh đệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rõ lẫn nhau, ai sẽ có thể cùng nhau phối hợp thân mật khăng khít được chứ.

Hơn nữa người thường, là không có khả năng thiên phú tập võ như vậy.

Có thể nói trên thế giới này, cơ hồ 99% người, là không có khả năng đó.

Nếu không hoàng đế tìm đến võ lâm cao thủ, đưa cho binh lính của hắn bí kíp võ công, để bọn họ tu luyện nội ngoại, kia chẳng phải là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao?

Nghe xong những lời của nàng có vẻ như ngụy biện, có rất hàm nghĩa trong lời nói, Hoàng Phủ Cẩn gật gật đầu,“Cũng là như thế.”

Tô Mạt lại nói:“Nếu thiên phú không đủ, từ nhỏ tập võ, vậy thì lại càng hại người.”

Tô Mạt lại nói:“Nếu thiên phú không đủ, từ nhỏ tập võ, vậy thì lại càng hại người.”

Cũng may Đại Chu hiện nay thi hành chính sách là ‘binh hộ chế’ kết hợp cùng chính sách ‘chế độ mộ lính’.

Cả nước có một bộ phân quân hộ, không phụ trách lao dịch, hàng năm đi tham gia nghĩa vụ binh dịch.

Đồng thời cũng yêu cầu dân chúng ở nơi có nạn chiến tranh cao, nhà nhà chỉ cần có hai nam nhi mạnh mẽ đều phải tham gia binh dịch.


Mỗi ba năm một lần.

Như vậy phải cam đoan những nam nhân này phải có khí lực, ngày thường cũng thường rèn luyện.

So sánh mà nói, thực thích hợp cho nàng tiến hành chọn lựa.

Lưu Hỏa bọn họ vây quang Từ Tam thật lâu, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nói danh từ, nói không được nguyên do, nóng ruột đến độ bọn hắn ở dưới đất cầu xin nói:“Thiếu gia tiểu thư, cầu xin các ngài xuống dưới đi. Thuộc hạ sắp nghẹn chết rồi đây.”

Tô Mạt cười nói:“Nghẹn sắp chết thì đi nhà xí đi. Nhà xí đều chuẩn bị tốt cho ngươi rồi đó.”

Lưu Hỏa đổ mồ hôi lạnh.

Tô Mạt tóm lấy ống tay áo Hoàng Phủ Cẩn, hắn ôm nàng bay lên đáp nhẹ xuống.

Tô Mạt nhìn về phía Từ Tam cùng Liễu Đại, nói:“Phiền toái các ngươi tìm vu trương thôn trang tới, dựa theo kế hoạch trước đã định thi hành.”

Hai người đáp:“Tiểu thư, đều đã chuẩn bị tốt .”

Nói xong liền dẫn mọi người hướng đến vùng đất mặt bên ngoài đại viện đi tới.

Đi vòng qua một mảnh rừng cây nhỏ, đó là một vùng cỏ, nơi đó tụ tập đông nghìn nghịt thoạt nhìn không chỉ năm sáu trăm người.

Hơn nữa người người mặc áo ngắn vải thô, đều lộ ra hơn phân nửa cơ bắp, hở ra cánh tay cùng bắp chân.

Hoàng Phủ Cẩn cả kinh mi tâm nhảy dựng lên, lập tức nắm chặt tay nàng,“Nàng từ đâu tìm đến nhiều người như vậy?”

Tô Mạt cười một tiếng,“Điều này ngươi phải hỏi ba người bọn họ, ta cũng rất thắc mắc a, hiệu suất này! Chậc chậc!”

Không phải cao bình thường.

Mới không đến ba năm thời gian, bọn họ thế nhưng đã tìm được nhiều thanh niên như vậy.

Nếu thiếu gia đã lên tiếng, Liễu Đại lập tức theo chân bọn họ giải thích.

“Tiểu thư đã sớm đem kế hoạch nói cho ta, để ta đi ra ngoài thu thập không ít những hộ nông dân có gia cảnh khốn khó, vì để bảo đảm an toàn, chúng ta mỗi lần đều là đem cả một nhà bọn họ đều đón tới đây luôn .”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nếu như là cố gắng trong hai ba năm, cũng có thể làm được.

Lưu Hỏa nhịn không được,“Nhưng, nhưng bọn họ làm thế nào lại người nào người ấy đều cường tráng như vậy?”

Hắn gặp qua không ít các hộ nông dân rồi, cũng không gặp loại cường tráng như vậy, một đám người sắc mặt cương nghị, giống như đám chiến binh mới từ chiến trường trở về.

Mới tháng năm đều mặc áo đơn, còn là một đám cao lớn vạm vỡ, có thể cảm giác được phía dưới lớp vải mỏng manh kia chất chứa cơ bắp mạnh mẽ sức bật vô hạn.

Từ Tam thấy Tô Mạt vừa lòng gật đầu liên tục, đắc ý nói với đám người Lưu Hỏa giải thích:“Tiểu thư đã sớm phân phó trước rồi, những nam tử mười ba đến hai mươi hai tuổi đều chỉ có thể ăn thịt gà vịt, trứng gà, thịt bò, rau dưa, trái cây, không có thể ăn thịt heo, trừ bỏ ngày mùa, mỗi ngày đều phải chạy ba mươi dặm......”

A Lí cùng Lan Như vài người bọn họ còn đỡ, cho dù kinh ngạc cũng chỉ là là hai mắt trong trẻo.

Lưu Hỏa lại không được, quả thực là hai mắt như chuông đồng, miệng như cái đại bồn.

Liễu Đại bổ sung nói:“Cái này cũng chưa tính đâu, bước đầu chúng ta đã giúp tiểu thư chọn lựa qua. Lần đầu tiên chạy thửu trước mười lăm dặm, chạy không được thì không cần tuyển, cho dù ngươi biết chút quyền cước công phu, hoặc là ngươi đã từng tòng quân đánh giặc, giết qua người cũng không được chọn......”

Lưu Hỏa không phục nói:“Vậy, ngươi nói ta như thế nào?”

Liễu Đại lắc đầu,“Tiểu ca không thể được.”

Lưu Hỏa cười ngất, hắn tuy rằng võ công so ra kém A Lí, nhưng cũng tuyệt đối xem như cao thủ, thế nhưng...... Nói hắn không được?

Hắn không phục lắm, vẻ mặt đau khổ nói với Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn:“Thiếu gia, tiểu thư, vì sao Lưu Hỏa không được?”

Tô Mạt khoanh tay đi lên trước, cười nói:“Chưa nói ngươi không được, nhưng là ngươi phải đi theo thiếu gia, bất quá cuộc huấn luyện từ ngày mai bắt đầu, ngươi có thể theo chúng ta đến tham gia.”

Lưu Hỏa vừa nghe âm thầm hăng hái, hắn cũng không tin.

Liễu Đại thỉnh Từ Tam để các huynh đệ đến nói chuyện một chút, mọi người đều nghe được nhiều chuyện từ nàng, đa số bọn họ đều chưa có dịp gặp nàng.

Tô Mạt hơi hơi cười tiến lên trước, Liễu Đại giới thiệu xong rồi, nàng nâng tay ý bảo mọi người im lặng.

Những người đó đại bộ phận đều kinh ngạc nhìn nàng, chỉ là một nữ oa nhi?

Dáng người nho nhỏ ?

Bộ dáng mềm mại xinh đẹp.

Có thể dẫn dắt bọn họ sao?

Bọn họ lại là nam nhân giống như sói như hổ!

Tô Mạt cũng không nói suông, mạnh miệng, nói lời hư không làm gì, nàng phiền nhất là dài dòng văn tự và nói suông, chẳng qua chỉ là để lộ sự diễn thuyết thiếu sức sống vô vị của bản thân mà thôi.

Nàng đi đến một bên trên đài cao, như vậy có thể làm cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy nàng.

Trong đầu nhanh chóng tính toán một chút diện tích đất đai còn trống, nhân số, tốc độ gió, sau đó trong nháy mắt xuất ra giọng nói âm lượng đủ lớn để mọi người có thể nghe.

Dù sao đầu óc của thiên tài là rất khác biệt, con người có tố chất thần thánh.

Nàng trước tiên nở nụ cười, không vội không nóng nảy nói:“Chào mọi người! Thật cao hứng được quen biết các ngươi.”

Gió chầm chậm thổi, có hương thơm mát dịu đặc trưng của điền viên, phía dưới có đến mấy trăm cặp mắt nhìn nàng, có tò mò có nghi ngờ có kinh ngạc có bội phục......

Mặc kệ như thế nào, cũng không có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của nàng.

“...... Ta muốn các ngươi trở thành một thành viên trong đội ngũ hùng ưng, đội ngũ cọp báo, trở thành một chi nhánh chính trong đội quân hổ lang bí mật. Chỉ cần các ngươi cuối cùng có thể phù hợp với yêu cầu của ta, tên của các ngươi sẽ là ‘Mị Ảnh kỵ sĩ’!”

“Cho dù quân địch thiên quân vạn mã, các ngươi cũng có thể tập kích chúng, khiến bọn họ tan tành như xác pháo, cho dù là vài tên võ lâm cao thủ, cũng sẽ ở dưới loan đao của các ngươi chật vật chạy trốn......”

“...... Các ngươi sẽ trở thành Tu La khiến địch nhân nghe tin đã sợ vỡ mật.”

“......Đội ngũ này chính là một gia đình, đối đãi với tên phản đồ, chính là tối trừng phạt nghiêm khắc, đối đãi với các chiến hữu thì trung thành tận tâm tận sức......”

“...... Các ngươi sẽ chiến đấu vì vinh dự! Vì phụ mẫu huynh đệ tỷ muội mà chiến đấu!”

“Hắn -- là đội trưởng của các ngươi.”

Tô Mạt chỉ chỉ A Lí, khí thế của hắn trầm ổn, nội liễm, làm đội trưởng là thích hợp nhất.

Ngay cả Hoàng Phủ Cẩn cũng thấy kỳ quái, vì sao không phải chính nàng làm đội trưởng.

Tô Mạt cười hắc hắc, vung tay hô lên,“Ta cũng chỉ là đội viên a!”

Nói xong đi đứng vào trong đội ngũ trung.

A Lí lại càng không nói lời vô nghĩa, đi lên liền phân tổ, mỗi mười người một tổ.

Phân xong tổ, hắn nói với Từ Tam:“Hiện tại liền đem chăn, khăn mặt, bột đánh răng…các đồ dùng cá nhân đưa đến ký túc xá đi. Mỗi cái giường đều phát một bộ dụng cụ.”

Từ Tam bị mơ hồ, nói với Tô Mạt:“Nhưng nơi đó cũng không đủ giường ngủ a.”

Ít nhất có tới một trăm người khả năng không chỗ ở.

Tô Mạt thản nhiên nói:“Vậy là đủ rồi.”

Kiếp trước nàng đặc biệt yêu bộ đội, hồi nhỏ quấn quít lấy gia gia nói, khi trưởng thành tự mình sẽ sưu tập các loại tư liệu, cái gì như đội đột kích Hải Báo Mĩ quốc, bộ đội đặc chủng trên các quốc gia, nàng thuộc như cháo chảy.

Nhưng lại may mắn kết bạn được với một vài đội viên, đem những thứ không trái với kỷ luật hết thảy đều học lỏm được.

Sau lại làm bác sĩ ngoại khoa, tham gia bộ đội đặc chủng, xem như nhân viên ngoài biên chế, coi như được tiếp cận hiểu rõ toàn bộ.

Kiếp trước biết được những thứ bí mật lúc ấy cũng không thể lộ ra chút mảy may nào, bây giờ ở hơn ngàn năm trước cổ đại, cũng không có người đến truy cứu nàng.

truyenhoangdung.blogspot.com

No comments

Powered by Blogger.