CHƯƠNG 119 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 119: NHỮNG THÀNH TÍCH ĐÓ KHIẾN NGƯỜI TA RỚT QUAI HÀM

Tô Nhân Vũ đứng ở dưới hành lang, nhìn Tô Mạt một thân hắc y, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết thanh tú xinh đẹp cùng Hoàng Phủ Cẩn cước bộ không tiếng động đi ra ngoài, trong lòng như có cảm giác làm bể bình ngũ vị (năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn).

Nữ nhi khi nào thì mới có thể mở rông trái tim tiếp nhận hắn chứ?

Tô Mạt đi được vài bước, thì nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Cẩn ca ca ở bên ngoài chờ ta một chút.”

Hoàng Phủ Cẩn chỉ biết thời điểm nàng gọi hắn Cẩn ca ca, bình thường thời điểm là muốn làm cho hắn không bực dọc, nhưng hắn không thể cự tuyệt.

Hắn đi phía trước, nghe Tô Mạt quay thân nhào về phía sau, kêu lên một tiếng,“Cha, ta sẽ nhanh chóng trở về thăm người cùng đại tỷ. Cha không cần nhớ ta đâu.”

Hoàng Phủ Cẩn tăng nhanh bộ pháp đi ra ngoài.

Trái tim trong lồng ngực Tô Nhân Vũ quả thực như bị thứ hạnh phúc làm căng nứt, đây là nữ nhi lần đầu tiên vô cùng thân thiết nói chuyện với hắn như vậy, chủ động nhào vào trong lòng hắn.

Hắn vui tươi hớn hở ôm lấy nàng,“Nha đầu ngoan, biết cha nhớ ngươi là tốt rồi.”

Tô Mạt hì hì cười, sau đó nhảy xuống, phất phất tay, lần này là thật đi rồi.

Nhanh như chớp chạy đi.

Theo xe hoa mộc rời vườn hoa đi, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến ngoại ô, ngồi chung một con ngựa hướng thôn trang phía trước đi tới.

Ở trên đường hội tụ với Lăng Nhược cùng A Lí vài người bọn họ.

Lan Như như trước đang âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, còn chưa có cái gì tiến triển, bất quá lại phát hiện vài trinh sát của người đế hoặc trong cung, nhiều ngày này Tô Mạt đến, bọn họ liền đi ra ngoài đưa thư.

Tô Mạt kêu người khác không cần đả thảo kinh xà, mật thám như vậy là cần lưu giữ lại.

Bọn họ hơn phân nửa là gã sai vặt tiểu nhị trong vườn hoa, căn bản không thể tiếp xúc nòng cốt, cho nên cũng không cần quá để ý, chỉ giữ lại bọn chúng nhằm khiến đám người trong cung yê n lòng là được rồi.

Suốt đêm chạy đến căn cứ bí mật của Tô Mạt, lần này xuất phát từ sự cần thiết, Kim Kết không cùng đến, nàng ta bắt buộc phải lưu lại trong vườn hoa để nhằm che giấu.

Đến thôn trang, bọn họ nghỉ ngơi đôi chút, đám người Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn liền tiến về phía hầm lò.

Bọn họ đem hầm lò xây dựng trong núi, số lượng lớn than đá cũng vận chuyển nơi đó, mặt ngoài cũng mở vài hầm lò đốt than, thiêu thành than rồi chỉ tiêu thụ ở vùng phụ cận mấy thôn trang này thôi.

Trong xưởng lò than rất an toàn, hơn nữa còn thông gió, che phủ, nhóm thợ thủ công bên trong bận bịu trăm bề , phân công rõ ràng, trật tự rành mạch có trình tự.

Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặt ngoài không tở vẻ gì, nhưng bên trong lại dữ dội như nước lũ, tuy rằng đã sớm biết nàng rất có khả năng, lại không nghĩ đến lợi hại như vậy.

Trong kho hàng những dụng cụ thủy tinh trơn bóng, bồn chậu, bình lọ, chén cốc, bể cá,...... Đủ loại kiểu dáng, rực rỡ đủ loại.

Có hàng mỹ nghệ có giá trị sang trọng quý giá, có dụng cụ phục vụ trong cuộc sống, còn có to nhỏ đủ các loại hình dạng bình nước hoa tinh xảo làm cho người ta kinh ngạc......

Hoàng Phủ Cẩn cầm lên một cái chai nhỏ dài có tạo hình mang phong cách cổ xưa, hoa văn tinh xảo, bởi vì ánh sáng chiết xạ lại có hiệu quả thị giác thần kỳ.

Tô Mạt nhìn hắn hiếu kì như là bà Lưu đi vào đại quan viên ( một tình tiết trong truyện Hồng Lâu Mộng), thần sắc kinh ngạc muốn che giấu cũng che giấu không được, không kiềm được sự vui vẻ.

Nàng lại đi mật thất quan sát dặn dò mấy món đồ rất đặc biệt, rất hợp tâm ý của bản thân, liền sai người ta khóa lại, tìm cơ hội lặng lẽ vận chuyển tới Hương lâu, để Hình chưởng quầy cùng nhị ca giữ gìn chúng, về sau tất trọng dụng tới.

Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng thần thần bí bí, nhịn không được hỏi:“Nàng giấu cái gì?”

Thế nhưng không cho hắn xem.

Tô Mạt nở nụ cười rất xinh đẹp,“Là thứ tốt, sẽ có một ngày có thể giúp ngươi a .”

Nàng để Hoàng Phủ Cẩn tự mình tùy tiện xem khắp nơi, nàng đi theo các sư phụ thương lượng kỹ thuật mới.

Nàng vốn cảm thấy bọn họ khả năng phải cần tới cơ hồ năm sáu năm mới có thể thí nghiệm ra loại thủy tinh có chất lượng như nàng yêu cầu, không nghĩ tới không đến ba năm đã thành công.

Như vậy nàng có thể để cho bọn họ làm chuyện khác rồi.

Hai năm này, nàng sai các trưởng thôn trang đi chung quanh hỏi thăm, tìm các người thợ có tay nghề cao trong dân gian như luyện gốm sứ, vẽ gốm sứ, cùng với điêu khắc …tất cả đều nghĩ hết cách phair mời bằng được về.

Khiến bọn họ thực tâm kiên định muốn ở nơi này.

Hoàng Phủ Cẩn đi vào phòng làm việc thợ thủ công, đó là phòng kỹ thuật mà Tô Mạt chuẩn bị cho bọn họ, nàng đang kích động cùng các bậc sư phụ mái tóc hoa râm kia thảo luận cái gì đó.

Hoàng Phủ Cẩn đi qua nhìn, thấy nàng đang ở vẽ một mảnh gương nhỏ, vừa là thấu kính lõm vừa là thấu kính lồi .

Hắn cảm thấy rất là mới mẻ kì lạ, hơn nữa thời điểm nàng đang giảng giải mấy thứ này, hai mắt sáng trong suốt, quả thực như là bảo thạch phát ra tia sáng kỳ dị, làm cho người ta không di khỏi tầm mắt được.

Hắn thấy nàng cầm lên cái muôi, vị trí bên trong chính là kính chìm, vị trí bên ngoài chính là kính lồi.

Lại cầm lấy quả thủy tinh cầu cùng hạt trân châu như giọt nước lên làm ví dụ, sau đó vài vị sư phụ kia hô to lên thần kỳ!

Tuy rằng không có súng bắn tỉa, nhưng tác dụng của ống kính ngắm chuẩn có rất nhiều, nàng cũng không muốn bỏ qua!

Hoàng Phủ Cẩn nghe nàng giảng giải cái gì kính mắt, lại nhịn không được, hỏi:“Kính mắt là cái gì?”

Tô Mạt nghiêng đầu hướng hắn cười cười, gọi hắn đi qua bên nàng, lại quay sang nói với mấy vị thợ đầu có hai thứ tóc ấy:“Vu sư phó, Chu sư phó, Kinh sư phó, kỳ thật loại kính mắt này, rất lâu trước kia đã có rồi. Dùng thủy tinh, hoàng ngọc và các loại bảo thạch khác để mài ra, có thể giống xuyên thấu qua nước xem các vật thể phóng đại ra. Người tới nhất định độ tuổi nhất định sẽ bị mờ mắt, đeo lên một cặp kính mắt, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.”

Khuôn mặt mập mạp của Vu sư phó cười nói:“Nói như vậy, chúng ta sau này già đi vài năm, cũng không sợ mắt bị lão hóa đi.”

Đối với bọn họ những bậc thầy về thủ công kĩ nghệ mà nói, phải dựa vào tay và mắt để kiếm cơm.

Đến độ tuổi nhất định, con mắt sẽ không nhìn thấy rõ, chỉ có thể truyền dạy cho nhi tử cùng đồ đệ, nhưng cặp mắt không tốt, ngay cả truyền thụ cũng chịu ảnh hưởng.

Nếu có thể có đồ vật giống như tiểu ông chủ nói, vậy không phải có thể làm công việc này cả một đời sao?

Bọn họ thật sự là bị kích động, vài người ríu rít thảo luận,“Ông chủ đem bí phương đốt ra thủy tinh nói cho chúng ta biết, kỳ thật căn bản không có khó như trong tưởng tượng, tiền vốn của thủy tinh, khẳng định còn rẻ hơn so với bảo thạch. Ông chủ đem thủy tinh bán đi, lại đổi thành vàng bạc, vậy là có lời rồi.”

Bộ dạng gầy teo của Kinh sư phó vỗ tay nói:“Đúng, đúng rồi, sẽ đem loại kính mắt gì đó làm ra, để ông chủ lấy đi bán trong kinh thành. Ngươi xem xem ông chủ nói nhiều như vậy loại, có đeo cho đẹp, có kính lão, còn có cái gì kính lão dành cho người trẻ tuổi bị lão thị, còn có loại che ánh nắng mặt trời, đám quan to quý nhân, khẳng định không tiếc bỏ ra giá tiền cao a.”

Vài vị sư phó đang thảo luận, nói làm liền làm, một người phụ trách đi tìm loại thủy tinh có sẵn để nghiên cứu, một người phụ trách vẽ hình thiết kế, nhìn xem có thể một lần nữa chế tạo lại theo yêu cầu được hay không, lách ca lách cách vang lên nhưng âm thanh bận rộn.

Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy tuy rằng thần bí, nhưng cũng nghe hiểu được, người trẻ tuổi mắt bị lão hóa, thì ra kêu là mắt cận thị a.

Hắn xem như được mở rộng kiến thức một phen.

Hắn ngưng mắt nhìn nàng, tiểu nữ nhân này, trong đầu rốt cuộc đều chứa bao nhiêu thứ.

Thứ bảo kính này hắn biết đến, là dúng để đọc sách, có thể phóng đại, nhưng có thật là dúng tốt như vậy không.

Ở trong cung tại Trân Lung các có trữ hai cái.

Đó vẫn là đồ vật của mấy đời truyền xuống.

Nàng như thế nào lại biết đến?

Miên man suy nghĩ, Liễu Đại tiến vào,“Thiếu gia, tiểu thư, Từ Tam đến rồi.”

Từ Tam là trưởng thôn trang của Bạch Hà thôn trang, nơi đó xây dựng một loạt nông trường, hai năm này hắn rốt cục dựa theo Tô Mạt yêu cầu làm ra, cuộc sống trải qua thật sự là náo nhiệt.

Vốn mấy năm đó, thôn trang hắn cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, so với cái khác thôn trang thu hoạch luôn kém hơn một nửa, nay dùng cách của Tô Mạt xây dựng nông trường với hệ thống sinh vật cải cách một chút, kết quả tuy rằng không trồng trọt, thu nhập lại rất tốt.

Sau đó từ các thôn trang khác bán lương thực cũng dư dả.

Mà hắn tinh ranh hơn, không mua lương thực, mà là nghĩ biện pháp dùng các hiện vật trong nông trường như thủy sản, gà, vit, cá…để đi đổi.

Vừa nhìn thấy Tô Mạt, Từ Tam cười toe toét khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn, vui mừng nói:“Thiếu gia tiểu thư, lần này thỉnh tới thôn trang của chúng ta ở được không.”

Mỗi hồi đến đều ở chỗ thôn trang của Liễu Đại, tuy rằng tòa nhà kia của hắn cực kì rộng lớn, những cũng không cần vênh váo a, nông trường hiện tại của mình cũng không tệ a.

Hơn nữa hắn biết Tô tiểu thư vẫn rất quan tâm đến nông trường kia, về phần Tĩnh thiếu gia thì không lo, Tĩnh thiếu gia tự nhiên là đi theo Tô tiểu thư.

Liễu Đại nghe thấy hắn vừa mở miệng thì là cướp người, nhất thời nói:“Từ Tam, ngươi như vậy là không đúng a. Ta đều chuẩn bị tốt mấy tháng rồi.”

Từ Tam vươn cổ nói:“Chúng ta đây còn chuẩn bị tốt đã vài năm. Chính là mong muốn tiểu thư đi đến chỗ ta ở vài ngày.”

Tô Mạt không nín được cười,“Được rồi được rồi, hai người các ngươi cộng lại đều vượt qua một trăm tuổi rồi, còn giống như tiểu hài tử vậy. Lần này phải ở một khoảng thời gian, nơi nào cũng không bỏ qua. Các ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Từ Tam vui sướng hài lòng thị uy với Liễu Đại, chuồn đi chuẩn bị ngựa, để cho Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn cưỡi ngựa, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.

Hiện tại là tháng năm, đúng là thời điểm rất tốt.

Trên đường Tô Mạt cùng Từ Tam hàn huyên tán gẫu, nghe trong lời nói của hắn lộ rõ vẻ tự hào, nàng đều cười đến vài lần nằm úp sấp ngã trên lưng ngựa.

Nông trường rất lớn, cơ hồ đem mấy trăm mẫu đều vây bọc ở bên trong, gà vịt ngỗng đều thành đàn, trong Ngư Đường có cá, ba ba, tôm, cua, cuối hạ hái đài sen lấy ngó sen, còn có một vùng đồi cỏ chuyên môn dùng để chăn nuôi một đám dê bò.

Nơi này nuôi tằm chỉ có một mùa, chủ yếu vẫn là trồng cây bông, tự cấp tự túc, kéo sợi dệt vải, đều đủ dùng.

Guồng nước cao lớn quay không ngừng, dòng suối nhỏ trong ruộng chảy róc rách, không cần nhân công tưới tiêu, vườn rau xanh mơn mởn, các loại trái cây, rau xanh rất phong phú......

Hồ cá, chuồng gà, ruộng đồng...... Biến thành một chỉnh thể thống nhất.

Hoàng Phủ Cẩn xem như mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.

Hoàng Phủ Cẩn xem như được mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.

Ở những nơi trong nông trường không thích hợp trồng hoa màu, bao bọc xung quanh khu sân đó là từng tòa kí túc xá san sát với nhau, mỗi gian trong phòng đều kê 5 chiếc giường tầng, tất cả đều làm bằng những loại gỗ cứng chắc, thành giường được bọc bằng đồng, nhìn rất vững chãi bền chắc.

Bên trong chỉ có mấy cái bàn mấy cái ghế dựa kê sát vào cửa sổ, còn lại trong phòng không có đồ đạc gì.

Càng làm cho Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc là – trên những cửa sổ đó đều khảm thủy tinh!

Thủy tinh!!!

Chính là cái loại thủy tinh có giá trị như mã não,trân châu, bảo thạch đó?

Cho dù hắn là hoàng tử, gặp qua bảo vật cũng không đếm hết, nhưng cái dạng một tấm thủy tinh lớn như vậy được khảm trên cửa sổ ......

Hắn cả kinh từ trước đến nay cái nét mặt cho dù núi Thái Sơn có sập xuống mà vẫn không thay đổi rốt cục cũng có một tia lơi lỏng......

Đợi hắn nghe rõ Tô Mạt lẩm bẩm gì đó, hắn lại muốn té xỉu.

“Uhm, loại thủy tinh này tuy rằng còn chưa đủ trong suốt, không đủ tinh thuần, còn có không ít hạt bọt khí, ngoài trừ bền cứng ra thì vẫn chưa thực sự hoàn hảo. Đồng thời lại có chút nhỏ, một khối chỉ có 3 tấc vuông, quá nhỏ...... cần một thước vuông mới được.”

Từ Tam thấy trong con mắt đen bóng Tĩnh thiếu gia đều hiện lên thần sắc kinh ngạc, thật sự là thích muốn chết luôn.

Nhất là nhóm tùy tùng chưa thấy qua khu thao tập, ánh mắt kia của bọn họ tròn xoe mắt, miệng không thể khép lại, cằm như muốn rớt xuống.

Từ Tam nháy mắt ra dấu cho Liễu Đại, hai người cười đắc ý, chuẩn bị hai ba năm nay, chính là vì hôm nay đây.

Tam đại thị vệ A Lí, A Thành, A Tùng của Hoàng Phủ Cẩn, còn có tỷ muội Lăng Nhược đã tặng cho Tô Mạt, bên người hiện tại còn có hai người gọi là Lưu Hỏa, Lưu Vân, không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng còn hơn hẳn huynh đệ ruột.

Nhưng tuổi còn nhỏ, hơi có chút nóng vội cương trực không ổn trọng, cho nên Hoàng Phủ Cẩn chỉ đem theo ở bên người.

Lưu Hỏa trái xem phải ngắm, nhỏ giọng nói với Lưu Vân:“Đại ca, ngươi nói xem trong hoàng cung cũng không có thủy tinh nhiều như vậy đi.”

Hắn nhoài người lên phía trên nhìn chút, đột nhiên kêu lên ‘ai nha’ một tiếng,“Làm gương soi so với gương đồng còn rõ hơn a.”

Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, hắn vội cắn miệng yên lặng lại.

Tô Mạt kêu Từ Tam mở cửa phòng ra đi vào bên trong xem, ký túc xá, phòng rửa mặt, phòng tắm...... Đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là dựa theo yêu cầu của nàng mà thi công.

Thậm chí......

Lưu Hỏa chạy tiến lên kinh ngạc há to miệng,“Đây là cái gì?”

Mọi người bước lên phía trước xem, thấy một đồ vật đặt trên mặt đất được lát bằng gạch đá xanh, sau đó cái ghế dựa được làm bằng bạch sứ, có thể ngồi lên, lại rỗng bên trong, phía dưới còn vươn ra một khối, giống như đổ ra ngoài tường.

Ghế dựa phía sau còn có cái giống như lu nước, bên trong đựng đầy nước, có một sợi dây thả xuống.

Lưu Hỏa nhịn không được tiến kéo một cái,“Rầm” Có nước dội ra.

Cả kinh hắn lập tức nhảy dựng lên, nhìn trên nhìn dưới không thể hiểu nổi.

“Tiểu thư, đây là vật gì?”

Tô Mạt cười mà không nói, Lưu Hỏa liền cầu xin Lưu Vân,“Đại ca, ngươi hỏi tiểu thư đi, đây là cái gì? Nghẹn chết ta. Ta rất hiếu kì a.”

Lưu Vân cũng thật là tò mò, chẳng qua là đang kiềm chế thôi, đưa lỗ tai nói:“Tý nữa sẽ biết.”

Thiếu gia tuy rằng không lên tiếng, nhưng là cặp con ngươi trước nay vẫn lạnh lùng kia hiện tại luôn liên tục tỏa ánh sáng, không hiếu kỳ mới quái a.

Chỉ cần thiếu gia biết, bọn họ sẽ biết chắc.

Từ Tam thấy bộ dáng kinh ngạc của mọi người, rốt cục không nín được, cười ha ha, lúc ấy tiểu thư nói với hắn đồ vật này, hắn cũng giống như hòa thượng không mò thấy tóc.

Phải để một vị sư phó đốt lò dùng riêng một cái lò luyện gốm đốt ra. Phải mất một năm mới đốt ra được cái khiến tiểu thư vừa lòng.

Bọn Lưu Hỏa lập tức tới gần Từ Tam hỏi, Tô Mạt liền lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài, đi thăm nơi khác.

Hoàng Phủ Cẩn lại cùng nàng đi xem nững bức tường thấp, lưới sắt, đầu gỗ cao thấp, cầu treo......

Cũng không biết có tác dụng gì.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Lưu Hỏa bọn họ đang vây quanh Từ Tam cùng Liễu Đại, vươn tay quơ lấy Tô Mạt, hai người bay vọt lên đỉnh một thân cây ngô đồng thật lớn, vững vàng ngồi trên một cành cây chắc chắn.

“Tiểu Mạt Lị, hiện tại nàng nên nói cho ta biết đi.”

Nếu còn tiếp tục, mười mấy năm tu dưỡng của Tĩnh thiếu gia sẽ đi tong mất thôi.

Thấy Lưu Hỏa giống như mấy đứa nhóc hiếu kì, hỏi đông hỏi tây.

Hắn cơ hồ cũng bị cuốn hút vào.

Tô Mạt cười hắc hắc, tựa vào trong lòng hắn, kéo vài sợi tóc lòa xòa xuống tùy tay xoắn,“Nghỉ ngơi một ngày, sáng mai nói cho ngươi nghe.”

Hoàng Phủ Cẩn hờn trách vươn ra một đầu ngón tay, uy hiếp nói:“Ta hiện tại muốn biết. Ngày mai nàng mới nói cho bọn họ.”

Tô Mạt vội lắc lắc thân mình cầu xin tha thứ,“Không được thọc lét ta, nếu không ta sẽ ….”

Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi cười nhìn nàng, chậm rãi hái xuống một chiếc lá cây ngô đồng, dài mảnh xanh biếc, tước hết ra, lộ ra cọng xơ bên trong.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.