CHƯƠNG 118 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 118: KHÔNG NÓI LÀ SỢ NGƯƠI KHÔNG ĐỒNG
Ý – NGƯỜI PHỤ THÂN GHEN TỴ
Thái tử hỏi thăm ân cần vài
câu, liền cáo từ, Tô Nhân Vũ thỉnh hắn không cần lấy việc nhỏ này ra làm phiền
bệ hạ, miễn cho bệ hạ lo lắng.
Thái tử hơi hơi vuốt cằm, hướng trên lầu nhìn thoáng qua, lại chỉ có vài cái nha đầu từ trên xuống dưới lấy đồ vật, không có nhìn thấy người khác.
Rũ mắt xuống, hắn chắp tay, dẫn người rời đi.
Nhị tiểu thư đứng ở một góc trênhành lang gấp khúc, đang khẽ nức nở, trên người mặc mộ thân sắc tím, đầu vai gầy yếu, rung lên, rất là làm cho người ta thương tiếc.
Thái tử hơi hơi vuốt cằm, hướng trên lầu nhìn thoáng qua, lại chỉ có vài cái nha đầu từ trên xuống dưới lấy đồ vật, không có nhìn thấy người khác.
Rũ mắt xuống, hắn chắp tay, dẫn người rời đi.
Nhị tiểu thư đứng ở một góc trênhành lang gấp khúc, đang khẽ nức nở, trên người mặc mộ thân sắc tím, đầu vai gầy yếu, rung lên, rất là làm cho người ta thương tiếc.
Thái tử nhìn nàng một cái, nói với Tô Nhân Vũ:“Việc này quả thật không nên trách nhị tiểu thư, Tô quốc công không thể lại giận chó đánh mèo .”
Tô Nhân Vũ liên tục nói hổ thẹn.
Thái tử nhìn về phía Hoàng Phủ Giác,“Ngũ đệ, đi thôi.”
Chẳng lẽ hắn còn muốn lưu lại xum xoe hay sao chứ?
Hoàng Phủ Giác liền gọi Hoàng Phủ Giới rồi dẫn người cáo từ, lại kêu Tô Nhân Vũ chờ Tô Mạt khỏi bệnh thì truyền tin cho hắn.
Tô Nhân Vũ đáp ứng, Hoàng Phủ Giới vẫn là lo lắng,“Quốc Công, Tô Mạt thật sự không có gì nguy hiểm chứ?”
Tô Nhân Vũ cam đoan không nguy hiểm tới sinh mệnh.
Hoàng Phủ Giới gãi gãi đầu,“Ta vẫn còn lo lắng, muốn nhìn nàng một chút.”
Hoàng Phủ Giác nhìn hắn một cái,“Không thể vô lễ.”
Chờ sau khi mọi người cáo từ, Tô Nhân Vũ cũng sai Tô Việt lập tức thu thập, đưa lão phu nhân bọn họ hồi phủ.
Hắn ngược lại muốn lưu lại ở bên cạnh Tô Mạt.
Thực tế Tô Mạt kêu hắn lưu lại, còn có một cái tác dụng khác là làm tấm lá chắn.
Tuy rằng nàng dặn dò mọi người không được nói cho Hoàng Phủ Cẩn biết việc nàng rơi xuống nước, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng về Hoàng Phủ Cẩn thần thông như vậy, hắn làm sao có thể không biết?
Chẳng những muốn dạy dỗ nàng, hơn nữa nếu hắn biết nàng cố ý rơi xuống nước, vậy khẳng định càng muốn hung hăng trừng phạt nàng.
Cho nên nàng phải giả bệnh, lừa hoàng đế, thái tử cùng Hoàng Phủ Giác.
Cũng làm cho Hoàng Phủ Cẩn chỉ đau lòng nàng, sẽ không trừng trị nàng.
Thời gian lúc chạng vạng tối hoàng đế đưa ngự y tới chẩn đoán bệnh cho nàng, Kim Kết đem màn buông xuống, chỉ lộ ra một bàn tay, ngự y kia bắt mạch xong liền cảm thấy thật là khủng hoảng.
Trước khi tới bệ hạ đã dặn dò trước.
Hắn vội cẩn thận bắt mạch, lập tức hơi hơi vuốt cằm, nói:“Tuy rằng hung hiểm, nhưng không trở ngại. Cần yên tĩnh dưỡng bệnh mới được.”
Ngự y kê toa thuốc, tiến cung hội báo.
Nói tới Hoàng Phủ Cẩn từ bên ngoài trở về, nghe nói Tô Mạt rơi xuống nước, hắn nghe cũng không có nghe chi tiết liền trực tiếp bay vọt lên nóc nhà, thân hình vừa lật, theo cửa sổ tiến vào.
Cũng không quản Tô Nhân Vũ
còn đang ở trong phòng liền đến trước giường cướp người, bắt lấy tay Tô Mạt, vội
vàng nói:“Mạt nhi!”
Tô Mạt mím môi, thực chột dạ trốn lui trong ổ chăn, nàng thì thầm nói:“Ta không sao. Ngươi không cần sốt ruột.”
Tô Nhân Vũ nhíu mi, tuy rằng hắn ngầm thừa nhận người trong lòng của nữ nhi, nhưng...... Có thể hay không đừng trực tiếp không coi người phụ thân đang ở trước mắt này a?
Tô Mạt mím môi, thực chột dạ trốn lui trong ổ chăn, nàng thì thầm nói:“Ta không sao. Ngươi không cần sốt ruột.”
Tô Nhân Vũ nhíu mi, tuy rằng hắn ngầm thừa nhận người trong lòng của nữ nhi, nhưng...... Có thể hay không đừng trực tiếp không coi người phụ thân đang ở trước mắt này a?
Nghĩ nữ nhi nhỏ như vậy mà trái tim đã bị người khác bắt cóc mất, nói không chừng không tới hai năm nữa ngay cả người cũng bị người ta bắt đi mất luôn, tấm lòng phụ thân này của hắn a, thật sự là nóng như lửa.
Tô Mạt giọng nói êm ái:“Cẩn ca ca, ngươi đi cùng ta đến thôn trang sống một khoảng thời gian được không?”
Nàng mở miệng, hắn làm sao còn có đường lựa chọn, đương nhiên đều là tốt a.
Cho dù là bất kì chuyện gì trong thiên hạ cũng có thể bỏ được.
Tô Nhân Vũ nói:“Mạt nhi, không phải kêu là ta cùng ngươi đi sao?”
Tô Mạt hơi hơi cười nói:“Cha, ngài đưa chũng ta cùng đi a.”
Tô Nhân Vũ khẽ hừ nhẹ một tiếng, biểu đạt chính mình bất mãn, lập tức lại nói:“Nhị điện hạ không thể rời khỏi kinh thành lâu, nếu không bệ hạ sẽ nghi hoặc.”
Tô Mạt hì hì nói:“Không quan hệ, dù sao Cẩn ca ca phải giúp ta trông coi Hương lâu sao, còn phải xử lý chuyện thương nhân Tây Vực, cũng không cần luôn tiến cung.”
Hoàng Phủ Cẩn nói cho nàng, hắn có thế thân.
Dung mạo có vài phần tương tự, lại được dịch dung một chút, cơ hồ có thể đánh tráo.
Đến lúc đó có thể làm bộ mắc bệnh hoặc là cái gì đó, cũng có thể ổn thỏa qua mặt người khác.
Tô Nhân Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng, nữ nhi này, thật sự là tiểu khắc tinh của hắn mà.
Hắn cố ý phụng phịu nói:“Các ngươi chỉ có thể trò chuyện, ta đi kêu người ta chuẩn bị đồ ăn. Hai ngày sau sáng sớm sẽ xuất phát đi thôn trang.”
Hai ngày này lưu lại cho các ngự y đến chẩn đoán chính xác bệnh tật.
Tô Mạt cười cười, có Lăng Nhược, không có gì phải sợ.
Lăng Nhược có thể điều động mạch đập, tạo ra mạch tượng suy yếu.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức ý thức được có chút gì đó không thích hợp, bình tĩnh vẻ mặt lạnh nhạt nói:“Mạt nhi, sao lại thế này?”
Nha, nàng trung khí đầy đủ, bị hắn nhìn ra rồi!
Tô Mạt trong lòng kêu thảm thiết, vội kêu:“Cha, quay lại đi, ta có việc muốn thương lượng cùng người.”
Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, các cửa sổ đều đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không khí ngưng trọng giống như sắp đọng lại thành giọt nước vậy, ánh mắt của hắn......
Tô Mạt nuốt ngụm nước miếng,“Cẩn
ca ca, ta, ta chỉ là có chút nóng, muốn tắm chút nước lạnh. Một chút vấn đề
cũng không có. Ta chỉ muốn đi tới nông trường bí mật của chúng ta làm chút chuyện
thôi......”
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm mặt, sắc mặt lạnh lẽo,“Cho nên nàng ngày hôm qua đã nghĩ xong đâu vào đấy, sai ta đi dạy công phu cho đám khất cái, để nàng được tắm...... tắm nước lạnh?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm mặt, sắc mặt lạnh lẽo,“Cho nên nàng ngày hôm qua đã nghĩ xong đâu vào đấy, sai ta đi dạy công phu cho đám khất cái, để nàng được tắm...... tắm nước lạnh?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau đó làm cho Hoàng Phủ Giác đem nàng ẵm lên?
Hắn -- thật sự là muốn giết người !
Tô Mạt lấy hai tay hắn đưa lên, cố bành quai hàm ra, làm giống như một cái bánh bao nhỏ, đem bàn tay chính mình cầm lấy bàn tay hắn áp lên hai má mình, lấy lòng nhìn hắn, thanh âm nhuyễn ôn nhu nói:“Cẩn ca ca......”
Nàng vừa bị hành động mắc ói của chính mình mà nổi da gà, một bên còn phải kéo dài giọng nói nhão nhẹt lấy lòng nam nhân trước mắt này.
Nàng giỏi nhất là xem xét thời thế, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lúc này, hắn muốn ăn thịt người, nàng còn không hạ thấp mình xuống lấy lòng hắn, không lẽ lại tự mình chuốc lấy cực khổ sao.
Thời điểm bình thường, nàng liền là một tiểu ma nữ, tiểu bá vương.
Đã làm sai chuyện, chính là cái bánh bao nhỏ, biết sai liền nhận, vô cùng dũng cảm!
Bị nàng làm như vậy, Hoàng Phủ Cẩn mềm lòng, nhưng hắn bắt buộc chính mình phải cứng rắn, lạnh lùng nói:“Mỗi lần đều là nhận sai nhanh hơn so với bất cứ ai, nhưng nàng có sửa sao?”
Tô Mạt bĩu môi, lười biếng nói:“Nhưng đối với ngươi lâu lắm rồi ta chưa có phạm lỗi a.”
Lần trước không phải là cưỡi ngựa sao?
Hoàng Phủ Cẩn chế trụ thắt lưng của nàng, đem cả nàng và chăn đều ôm vào trong lòng, oán hận nói:“Cho dù muốn chuồn đi, chẳng lẽ cứ phải rơi xuống nước mới có thể giả bệnh sao? Đã nói cảm lạnh......”
Hắn thở hổn hển, thật sự là cũng bị nàng làm cho tức chết rồi.
Tô Mạt ôm cánh tay hắn,“Đừng tức giận nữa, ta tuy rằng là cố ý, nhưng là ta có bảo đảm a.”
Nàng tu luyện nội công tâm pháp của hắn dạy cho nàng, tuy rằng không giống các đại hiệp luyện thành thần công cái thế, nhưng nói như thế nào thì cũng đạt được tới mức thân thể khoẻ mạnh.
Đừng nhìn vóc dáng nàng nhỏ bé, nhưng tuyệt đối không phải là loại ăn chay a.
Rớt xuống hồ có một cái vẫn là không thành vấn đề .
Hơn nữa, nàng muốn đi nông trang lâu như vậy, ngoài việc là đi an dưỡng ra, không có biện pháp nào khác a.
Kỳ thật nàng vốn không nghĩ tới muốn thái tử ngũ hoàng tử bọn họ làm chứng cho mình, chỉ là muốn tự mình không cẩn thận ngã xuống nước chút thôi.
Ai biết Tô Văn thế nhưng lại nóng vội như vậy, vậy mà muốn hại nàng, vừa vặn làm cho việc rơi xuống nước của nàng càng thật.
Hoàng đế cũng không thể không
tin .
Đừng cùng nàng hỏi vì sao muốn gạt hoàng đế, bởi vì nàng không tín nhiệm hắn.
“Vậy nàng không thể nói cho ta biết trước một tiếng hay sao chứ?” Hắn tuy rằng đã bớt giận, còn là không thể tha thứ, nếu không Mạt nhi sẽ càng được dịp lấn tới.
Tô Mạt đùa nghịch ngọc bài bên hông hắn,“Không phải là sợ ngươi không cho chứ còn gì nữa.”
Đừng cùng nàng hỏi vì sao muốn gạt hoàng đế, bởi vì nàng không tín nhiệm hắn.
“Vậy nàng không thể nói cho ta biết trước một tiếng hay sao chứ?” Hắn tuy rằng đã bớt giận, còn là không thể tha thứ, nếu không Mạt nhi sẽ càng được dịp lấn tới.
Tô Mạt đùa nghịch ngọc bài bên hông hắn,“Không phải là sợ ngươi không cho chứ còn gì nữa.”
Nàng mới không ngốc như vậy, nếu nói cho hắn, hắn nhất định cho nàng rơi xuống nước?
Có quỷ mới tin ấy.
Hắn tên nam nhân này hận không thể đem nàng coi như đứa nhỏ sủng nịch, tuy rằng luôn nói muốn cho nàng tự do, tôn trọng nàng, nhưng mỗi lần nàng muốn làm chút chuyện hơi có nguy hiểm, hắn không phải luôn trưng ra biểu tình lấy đao chém thịt sao chứ.
Hoàng Phủ Cẩn đối với việc nàng tiên trảm hậu tấu cũng thật sự không có cách, ít nhất hiện tại không có cách.
Chuyện này bị nàng giảng đạo lý như vậy, ngược lại thành nàng vì tốt cho hắn.
Để ý hắn, săn sóc hắn.
Nếu hắn đang tức giận, thì không phải là không biết suy xét sao.
Hắn làm sao còn dám tức giận?
Hoàng đế quả nhiên lại phái người đến chẩn đoán bệnh cho Tô Mạt, chẩn đoán chính xác thật sự cần an dưỡng, mới để nàng đi vườn hoa.
Mà đại tiểu thư cùng Tô Nhân Vũ, đi theo cùng.
Tô Mạt mới không nỡ để lại người đại tỷ tỷ đơn thuần thẳng thắn ở lại trong nhà để cho đám kia sài lang khi dễ đâu.
Trừ phi có một nam nhân đáng tin cậy chiếu cố nàng, Tô Mạt sẽ không an tâm.
Nàng tự nhận cái số nàng hay phải lo lắng vẩn vơ.
Mấy người ngồi xe ngựa rộng thùng thình, Hoàng Phủ Cẩn hoá trang thành một người mã phu, Tô Nhân Vũ mang theo đội quân xuất phát đi vườn hoa.
Sau khi đến vườn hoa, vào chính phạm vi thế lực của mình, vành đai an toàn, Tô Mạt lại hoạt bát lên.
Nàng đương nhiên là lấy tư thái của người bệnh nặng bị Tô Nhân Vũ ôm vào trong, sau đó lại phái vài người gác cửa trông chừng, có ai không được cho phép tùy tiện đi vào quấy rầy, mặc kệ là nha đầu hay là mụ mụ, mặc kệ là người mình hay là người ngoài, đều đánh chết không tha.
Hơn nữa người canh chừng cửa đều là người võ công không tầm thường.
Đây cũng nhằm vào đám người ỷ vào biết chút khinh công, đã muốn tự do đi lại trong hoa viên một chút cảnh cáo, dám đến, ta liền dám diệt ngươi!
Tô Nhân Vũ tuy rằng ngày thường không mấy giao tiếp nhiều với người khác, cũng không để tâm gì nhiều, nhưng nếu là chuyện có liên quan đến nữ nhi bảo bối của hắn, thì luôn là mạnh mẽ vang dội, quỷ thần vô kỵ.
Mọi người đều biết bí mật này của hắn.
Lần này cũng có thể trở thành sự che chắn cho Tô Mạt.
Ban đêm, trong phòng đèn sáng
rực, Tô Nhân Vũ nhìn nữ nhi đang thu thập đồ đạc, quần áo bó sát a, tiểu chủy
thủ a......
Hắn chân mày cau chặt lại, nha đầu kia đến bây giờ còn chưa nói cho hắn bất cứ cái gì.
Hắn chỉ biết là nàng khẳng định đang làm cái gì đó, nhưng là không biết rốt cuộc làm cái gì.
Hắn chân mày cau chặt lại, nha đầu kia đến bây giờ còn chưa nói cho hắn bất cứ cái gì.
Hắn chỉ biết là nàng khẳng định đang làm cái gì đó, nhưng là không biết rốt cuộc làm cái gì.
Vậy trong lòng tư vị cũng không dễ chịu mấy.
Không giúp được gì, còn bị bài xích bên ngoài.
Hắn có chuyện bức xúc rất lớn, muốn hỏi nữ nhi một chút, khi nào thì mới có thể thật sự đem hắn coi như người thân cận nhất.
Tô Mạt thu thập xong xuôi, quay đầu đụng phải ánh mắt bi thương của hắn, cười nói:“Cha, chờ nữ nhi làm xong, sẽ nói cho cha nghe. Hiện tại mà...... Không thể nói, nếu là làm không tốt sẽ mất mặt lắm.”
Tô Nhân Vũ cười khổ, nha đầu này.
Hắn tiến lên, đem nàng ôm vào trong ngực,“Nha đầu, nhớ chiếu cố tốt chính mình.”
Tô Mạt cười nói:“Cha, ngài cứ yên tâm đi. Có hắn nữa mà.”
Tô Nhân Vũ càng bi thống, cái này còn để nam nhân khác chiếu cố đến chính nữ nhi của mình, quả thực là...... Làm cho hắn có cảm giác giống như trái tim như bị dao cứa từng nhát.
Hoàng Phủ Cẩn một thân quần áo màu đen bó sát, sạch sẽ lưu loát, cả người bị một cỗ đại khí cường mạnh bao bọc.
Hắn nhìn Tô Nhân Vũ một cái, không có xem nhẹ sự lưu luyến cùng cưng chiều trong mắt hắn đối với nữ nhi.
Tuy rằng nam nhân này là phụ thân của Mạt nhi, nhưng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, hắn nhất thời cũng thấy khó chịu.
Hừ một tiếng, Hoàng Phủ Cẩn đem Tô Mạt cõng trên lưng,“Đi thôi.”
Bọn họ muốn dùng xe ngựa ngày thường hay dùng để đưa hoa đi ra ngoài.
Tô Mạt quay đầu hướng Tô Nhân Vũ cười cười, phất phất tay,“Cha, người cứ nhìn là được rồi. Rất nhanh ta sẽ nói với người, nói không chừng còn tìm cha hỗ trợ nữa đấy.”
Tô Nhân Vũ nghe Tô Mạt nói sẽ tìm hắn hỗ trợ, lại cảm thấy vui mừng, tiểu nha đầu này luôn là kiểu người đánh người ta một cái bạt tai rồi lại đem táo qua cho ăn.
Nàng biết tự mình cố ý để rơi xuống nước sẽ làm cho Hoàng Phủ Cẩn tiểu tử kia không thoải mái, tức giận, chẳng lẽ sẽ không biết chính hắn một người phụ thân cũng sẽ đau lòng cũng sẽ tức giận sao?
Chẳng qua là không nỡ làm cho nàng thân thể khó chịu lại chịu thêm ủy khuất mà thôi.
Tên tiểu tử thúi này, Mạt nhi đều bị rơi xuống nước rồi, khó chịu như vậy, thế nhưng còn mặt dày để nữ nhi của mình dỗ dành tên nhóc đó lâu như vậy.
Tô Nhân Vũ càng nghĩ càng ghen tị, trong lòng chua chát.
Nhất là nhìn nữ nhi cùng Hoàng Phủ Cẩn tâm linh tương thông, bộ dáng cực lực săn sóc nhau như thế, hắn thật sự là...... Aiz.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment