CHƯƠNG 117 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 117: TRÙ TÍNH MUỐN RỨT RA – ĐA TẠ GIỞ TRÒ XẤU ĐÃ GIÚP ĐỠ

Một bên khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi xả ra một đường cong mờ, thanh âm thản nhiên như trước,“Đương nhiên có thể. Bất quá ta không thu đồ đệ, hơn nữa nếu là theo ta học khẳng định phải chịu khổ, phải thông minh.”

Mấy người ăn mày lập tức quỳ xuống như đệ tử hành lễ,“Cầu xin sư phụ truyền thụ công phu cho chúng ta!”

Tô Mạt vội nói:“Các ngươi chỉ gọi hắn Tĩnh thiếu gia là được rồi, đừng sư phụ này sư phụ kia.”

Nàng mới là giúp, hắn là sư phụ, vậy nàng chẳng phải đều là thấp hơn hắn một vai vế sao.

Hoàng Phủ Cẩn liếc nàng một cái, hơi hơi vuốt cằm,“Ta sẽ tìm thời gian đến truyền thụ.”

Mọi người lập tức hoan hô.

Tô Mạt lại nói:“Các ngươi cũng không nhưng gióng trống khua chiêng, càng không thể xuất hiện giữa đám đông. Mỗi một lần bất quá là tới bảy tám người thôi.”

Hoa Tử lập tức lĩnh mệnh,“Bang chủ, chúng ta ở bên ngoài còn có đến hai trăm huynh đệ.”

Tô Mạt nâng tay vuốt trán, hiện tại không phải dân chúng an cư lạc nghiệp sao? Như thế nào lại có nhiều khất cái như vậy?

Bất quá có bọn họ, thêm vào Hoàng Phủ Cẩn an bài người bí mật liên lạc, như vậy Thiên Ngoại Lái Hương liền chân chính trở thành tổ chức bí mật của bọn họ.

Mặt ngoài là Hương lâu, kinh doanh hương liệu cùng đồ cổ, như vậy có thể che dấu dễ dàng.

Những ngày kế tiếp, Tô Mạt cùng đại tiểu thư, nhị ca mấy người bọn họ mỗi ngày đi Hương lâu xem xét, đồng thời Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo người bí mật truyền dạy cho bọn tiểu khất cái công phu, hơn nữa bí mật phái sáu thủ hạ thời gian dài lẫn vào đám khất cái, tiến hành đồng hóa, bồi dưỡng tố chất của bọn họ.

Chờ thời điểm Tô Mạt rất cần đến, bọn họ cũng có thể thực nhẹ nhàng đảm nhiệm nhiệm vụ.

Mà Tô Mạt còn nhớ đến chuyện loan đao* ( lưỡi đao hình cong) của Mạc Vân quốc.

Ở thời đại vũ khí lạnh, đao kiếm là đồ vật vô cùng trọng yếu.

Có một thanh bảo kiếm là không khó, chuyện khó là có một đội ngũ sở hữu thần binh lợi khí.

Chuyện này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn liên thủ làm, từ trong đám thương nhân Tây Vực này xuống tay.

Đám khách thương Tây Vực này đều đi thành đoàn đến Hương lâu xem hàng hóa, vừa xem vừa khen không dứt miệng.

Hương liêu ở nơi này, thoạt nhìn giống với loại hương của bọn họ, nhưng có loại tốt hơn của bọn họ.

Tô Mạt đóng giả một tiểu nha đầu, chỉ để Hình chưởng quầy đàm phán, nàng theo bàng quan đứng bên cạnh theo dõi tìm hiểu, có thể phân tích phẩm hạnh của đám khách thương này, danh dự cùng với thói quen, thậm chí là tình trạng kinh tế của bọn họ.

Rất nhanh, Tô Mạt tập trung bốn thương nhân Tây Vực, bọn họ thoạt nhìn rất có bản lĩnh, hàng hóa đầy đủ, cơ hồ không có loại hàng gì bọn họ không làm.

Sản phẩm tơ lụa, lá trà, đồ sứ, khí cụ bằng sắt thiết, kỹ thuật, gạo và các sản phẩm khác của Đại Chu, đồng thời các mặt hàng khác từ Tây Vực đến như cây bông, chế phẩm từ lông dê, da, trì kẽm, bảo thạch, hương liệu, dược liệu đặc thù, ngựa, còn có vật phẩm các loại quý hiếm khác của các quốc gia đều bán.

Bọn họ đại bộ phận đều dùng phương pháp trao đổi vật, vật ngang giá chính là ngựa, lá trà, tơ lụa...

Tô Mạt chắc chắn trong đám người bọn họ có người bán Ô Kim đao của Mạc Vân quốc.

Những điều này đều do Hoàng Phủ Cẩn âm thầm hỏi thăm.

Rất nhanh, Hoàng Phủ Cẩn đem tin tức tìm hiểu được, ở trong cửa hàng cùng Tô Mạt thảo luận, đem tin tức nói cho nàng biết.

Trong bốn thương nhân, có hai người là từ Đại tần, Đại thực quốc đến, hai người còn lại, khẩu âm pha tạp, tựa hồ là hỗn huyết*( dòng máu pha trộn), rất nhiều địa phương đều rất quen thuộc, thậm chí các quốc đô ( thủ đô ) của các nước Mạc Vân quốc, Tây Kim quốc, Tuyết Nhạc đều rất quen thuộc tục lệ và phong cảnh con người nới đó.

Người có vóc dáng cao gọi là Thiện Chi, người có vóc dáng trung bình gọi là Tín Chi, tự mình đặt cho mình cái tên giống người dân Đại Chu, tự nhận là “Đại Chu thông” ( hiểu rõ mọi việc ở Đại chu).

Tô Mạt cảm thấy chính mình còn chưa vội, quan sát tiếp bọn họ thêm một đoạn thời gian nữa, nàng để Hoàng Phủ Cẩn chuyên tâm lưu ý mấy người kia.

Dù sao hoàng đế biết hắn làm việc ở Hương lâu, về phần làm cái gì, việc này hoàng đế không thể quản.

Hơn nữa dưới sự quản lý Tô Mạt, người khác hắt nước không tới được, trừ phi nàng cố ý cho phép.

Có đôi khi kẻ địch phái tới gian tế ngược lại có thể trở thành vũ khí có lợi.

Người của Hoàng đế có mặt ở trong này, như vậy đối bọn họ cũng yên tâm, tự cho là hiểu mọi động tĩnh hướng đi của bọn họ, sẽ không tiếp tục gây rối chuyện khác nữa.

Nếu không thì càng không cho người của hắn tiếp cận tra xét, hắn lại càng tò mò, đến lúc đó người chịu thiệt lại là hắn.

Lăng Nhược cùng A Thành giám thị tên thám tử đó, phát hiện hắn cũng không thu được cái gì, mật báo với hoàng đế vài lần, cũng đều nói là mọi việc đều ổn.

Tô Mạt chỉ sai người âm thầm lưu ý hắn, trừ phi là chuyện thực cơ mật, không cần giấu hắn.

Dù sao nàng phải làm chuyện chân chính, cũng sẽ không để cho nhiều người biết được. Mọi việc ở chỗ Hình chưởng quầy, đương nhiên không có gì sợ người khác biết.

Mà trong khoảng thời gian này, nông trường của nàng bí mật cũng truyền đến một tin tức tốt, thủy tinh rốt cục cũng luyện thành rồi.

Lần này thành công không phải đơn giản làm ra thủy tinh, mà là có thể căn cứ yêu cầu của Tô Mạt, có thể làm ra những đồ có hình dáng như chai lọ thủy tinh.

Cuối cùng trong khoảng thời gian xấp xỉ ba năm, rốt cục đã thành công .

Đảo mắt đến đầu tháng năm, công việc làm ăn tại Hương lâu phát triển không ngừng, có Hình chưởng quầy quản lí tỉ mỉ, Tô Mạt đưa ra chiến lược, hợp tác rất thân mật khăng khít.

Hoàng Phủ Cẩn âm thầm quan sát đám người thương nhân Tây Vực cũng càng thêm nắm chắc, đã hợp tác lẫn nhau trao đổi rất nhiều mặt hàng như hương liệu châu báu lá trà tơ lụa, chỉ là về vấn đề ngựa và loan đao tạm thời không có đề cập đến.

Hoa lựu nở đỏ au, Tô Mạt thấy mọi việc ở Hương lâu đã ổn định rồi, liền có tâm tư khác.

Nàng phải nắm chắc thời gian.

Tìm ngày lành tháng tốt, Tô Mạt mấy bàn rượu ở sau hoa viên trong Hương lầu, thỉnh lão phu nhân cùng Tô quốc Công còn có các vị di nương cùng với các tiểu thư đến uống rượu ngắm hoa.

Còn thỉnh mọt gánh hát nhỏ xướng khúc cho không khí thêm náo nhiệt.

Từ lúc Tống Ngũ cùng Tống Dung Hoa bị Tô Mạt làm cho nhục nhã, đã bị Tống lão gia cấm túc ở nhà, nghe nói Tống Ngũ còn bị đánh cho toét mông.

Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa không thời gian để ý tới Tô Hinh Nhi, nàng ta được một đoạn thời gian ngoan ngoãn ở trong phủ.

Tô Nhân Vũ cùng Hoàng Phủ Cẩn, Tô Việt chơi cờ nói chuyện phiếm, lão phu nhân kêu nhóm người di nương cùng nhau đánh bài diệp tử.

Nhị tiểu thư nhìn thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư đang ở cạnh hồ xem cá chép bơi, đi qua đó, cười nói:“Nay có cái Hương lâu này, thanh danh của đại tỷ tỷ cùng ngũ muội muội lại càng thêm lan truyền rộng.”

Đại tiểu thư không xoay người lại,“ Thanh danh có cái gì đáng lan truyền lớn . Hương lâu là của ngũ muội muội, ta chỉ quản đến chơi, chẳng lẽ bên ngoài cũng biết?”

Nhị tiểu thư ngượng ngùng nói:“Tỷ tỷ điều hương giỏi như vậy, các phu nhân nhà khác tự nhiên sẽ biết. Tỷ tỷ điều ra hương liệu dâng lên, Quý phi nương nương, đều khen không dứt miệng.”

Đại tiểu thư nhìn Tô Mạt,“Đều là công lao của Mạt nhi. Ta cũng cái gì cũng không biết.”

Nhị tiểu thư hướng về Tô Mạt cười,“Ngũ muội muội quản lý Hương lâu có mệt hay không? Ta ngày thường ở nhà vô sự, cũng biết đùa nghịch bàn tính, thật ra có thể giúp muội một chút việc.”

Tô Mạt vẫn ghé trên lan can, đưa tay ném thức ăn cho cá vào trong nước, nghe nhị tiểu thư ý tứ, liền biết nàng ta muốn đến đây làm gì.

Nàng cười cười, cũng không quay lại, nhìn ảnh ngược trong nước,“Nhị tỷ muốn giúp thế nào đây?”

Nhị tiểu thư nghe giọng nói của nàng, giống như có thể thương lượng bèn nói:“Ta có thể giúp đỡ muội muội giám sát, tính sổ sách. Dù sao khoản này khiến người ta đau đầu. Trong nhà mẫu thân cũng thường xuyên kêu ta hỗ trợ quan tâm việc vặt, ta có thể làm được.”

Tô Mạt quay đầu hơi hơi cười nhìn nàng ta một cái, ánh mắt trong suốt so với ánh sáng trên mặt nước phản chiếu lại càng trong veo hơn, khiến tâm nhị tiểu thư như run lên, cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.

Vẫn là da mặt dày, cười nói:“Ta giúp muội muội quản lý, muội muội tự nhiên không cần mệt như vậy. Ta cũng không cần nhiều, chỉ muốn được hai phần lợi nhuận là tốt rồi.”

Nàng nghĩ công việc làm ăn của Hương lâu tốt như vậy, Tô Mạt mỗi ngày lời đấu vàng, chính mình muốn hai phần, cũng không ít rồi.

Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, nàng ta thật đúng là dám mở miệng a.

Nàng ta biết hai phần này là bao nhiêu bạc sao?

Nàng ta thật đúng là coi chuyện bạc như kiểu từ trên trời rơi xuống a.

Hai người bọn nàng là thân tỷ muội sao?

Nếu nói là tỷ muội, đại tiểu thư mới là tỷ muội của nàng, Hương lâu này nàng chiếm sáu phần, đại tiểu thư cùng nhị thiếu gia mỗi người hai phần.

Vốn đều là của nàng, nàng thích cho ai liền cho người đó, nhưng là quan hệ của nàng cùng đại tiểu thư, lại nghĩ đến nhị thiếu gia ở nhà không được coi trọng.

Về sau tước vị là của đại ca, gia sản cũng hơn phân nửa là của đại ca.

Nhị ca không thể không có khoản tiền thu nhập.

Hơn nữa nhị ca đọc sách giỏi, lại không cổ hủ có thiên phú kinh thương, cho nên nàng mới cho hắn hai phần lời.

Chính sáu phần của nàng, còn phải lấy ra số lượng nhất định làm lễ hiếu kính hoàng đế, thái tử, ngũ hoàng tử.

Tô Mạt hừ nở nụ cười một tiếng, nếu nàng ta muốn một tháng hai mươi lượng bạc, chính mình còn cứu tế được.

Nhị tiểu thư thấy mặt nàng biến sắc liên tục, liền nghĩ nàng tất nhiên là keo kiệt rồi, cười nói:“Muội muội nếu không nỡ tỷ tỷ cũng sẽ không để tâm. Dù sao người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Thân sinh phụ tử đều có thể trở mặt thành thù, huống chi ngươi ta chỉ là tỷ muội?”

Tô Hinh Nhi nghe thấy bọn họ nói cái gì bạc, cũng qua đây.

Nhị tiểu thư cười lạnh, nói với Tô Hinh Nhi:“Tam muội muội vẫn là nên tùy mặt gởi lời.”

Nói xong xách váy tránh ra.

Không đợi Tô Hinh Nhi nói chuyện, đại tiểu thư lôi kéo Tô Mạt tránh đi, bên kia nha đầu nói lão phu nhân tìm tỷ muội các nàng đi nói chuyện.

Lão phu nhân ngồi ở trên phù dung sạp ( một loại giường nhỏ có điêu khắc hình hoa phù dung), Vương phu nhân ở một bên bộ dáng giống như ngủ, thời điểm Tô Mạt cùng các nàng đến, nàng ta vén lên mí mắt.

Lão phu nhân cười cười nói với Tô Mạt:“Nha đầu, đều lại đây ngồi đi. Hôm nay cơm no rượu say, lại có diễn xướng, náo nhiệt. Ta thực vui vẻ.”

Tô Mạt cười cười, thản nhiên nói:“Chỉ cần lão tổ mẫu thích là tốt rồi, cũng không uổng phí tâm tư của ta cùng tỷ tỷ.”

Lão phu nhân vuốt đầu nàng,“Thật sự đứa nhỏ giỏi giang. Ngươi xem nhà chúng ta nhiều đứa nhỏ như vậy, ngươi có đầu óc kinh doanh nhất, cũng mệt lòng bệ hạ chiếu cố, chẳng những không trách cứ, ngược lại còn lớn ủng hộ nhiệt tình. Chúng ta cần phải cảm ơn mới tốt.”

Tô Mạt cùng đại tiểu thư vội ứng.

Vương phu nhân dâng trà cho lão phu nhân,“Nương, đây cũng là Trì nhi rất đắc lực ở trước mặt thái tử. Quý phi nương nương luôn cùng bệ hạ nói tốt rằng trong nhà chúng ta đám tỷ muội hiếu thuận hòa thuận, Quý phi nương nương cùng bệ hạ nói nhiều lần. Bệ hạ cũng có ấn tượng.”

Tô Mạt bĩu môi, đây là đang tranh công sao?

Vậy theo Vương phu nhân vừa nói, hết thảy mọi việc đều là bởi vì đại ca ở thái tử phủ, mà không phải cố gắng của các nàng?

Nàng thản nhiên nói:“Lão tổ mẫu, ta cảm thấy hết thảy đều là âm đức của tổ tông, cũng là sự tận tụy của phụ thân, còn có long ân oai nghiêm của bệ hạ.”

Lại đem công lao của Tô Trì đẩy ra ngoài.

Nếu không có tước vị của phụ thân, Tô Trì có thể được lựa chọn làm thư đồng thái tử sao?

Quả thực là si tâm vọng tưởng a.

Vương phu nhân biến sắc, hừ một tiếng nói:“Đại nhân nói chuyện, có phần ngươi xen mồm vào sao? Ngươi ở bên ngoài tùy hứng, làm cho trong nhà lo lắng hãi hùng cho ngươi, còn phải gánh sự mạo hiểm. Nếu không phải đại ca ngươi ở trước mặt thái tử một mình gánh chịu, chuyện Trần Lượng có thể dễ dàng liền giải quyết như vậy sao?”

Tô Mạt kinh ngạc nói:“Phu nhân lời này không đúng rồi. Tên tội quan kia không phải bởi vì ỷ thế hiếp người, cướp của giữa ban ngày ban mặt, còn đoạt ngọc bội ngự ban mới bị kết tội sao?”

Triều đình đều phát xuống công hàm, nàng từ chỗ phụ thân cùng Hoàng Phủ Cẩn nghe được lời nói như vậy.

Như thế nào đến miệng Vương phu nhân này, lại thành công lao của Tô Trì?

Tô Trì chỉ cần không ở sau lưng cùng Tống gia gây ra trò quỷ thì tốt rồi.

Vương phu nhân bị nàng chọc cho tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn về phía lão phu nhân.

Lão phu nhân hơi khép mắt,“Chuyện này đều qua rồi, không cần nhắc lại.”

Nhìn về phía Tô Mạt nói:“Nha đầu, hôm nay mời khách, có đi thỉnh thái tử cùng ngũ hoàng tử điện hạ hay không?”

Tô Mạt lắc đầu,“Lão tổ mẫu, chúng ta không phải nên tránh hiềm nghi sao. Dù sao cũng là thái tử cùng ngũ điện hạ, nếu bị người ta ở sau lưng nói kết bè kết đảng sẽ không tốt lắm.”

Vương phu nhân tức giận đột nhiên đứng lên,“Cái gì kết đảng không kết đảng, ngươi biết cái gì? Ngươi thỉnh nhị điện hạ tới sẽ không kết đảng sao?”

Lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng,“Hắn tới nơi này, không phải là nhị điện hạ, là Tĩnh thiếu gia. Một người không quyền vô thế, kết cái gì đảng? Bệ hạ cũng không lo lắng, ngươi hao cái kia tâm làm gì?”

Nói Hoàng Phủ Cẩn như vậy, lại ngứa miệng hả.

Lão phu nhân hừ một tiếng, chọc giận tiểu ma nữ trước mắt này, nàng ta không chừng còn nghĩ ra biện pháp khó dễ, hiện tại nàng ta nếu muốn đối phó Vương phu nhân, kia còn không phải dễ như chơi đồ chơi sao?

Vương phu nhân lại không hiểu điều này, chỉ biết nói lão phu nhân về phe Tô Mạt, hừ một tiếng,“Lão phu nhân, phụ mẫu còn, nhi nữ tử như thế nào lại có tài sản riêng? Tiền thu của Hương lâu cũng nên đem lại trong phủ. Quốc Công phủ lớn như vậy, đông người nhiều việc, đều cần tiền lo liệu. Hơn nữa Trì nhi bây giờ còn ở thái tử phủ, phỏng chừng qua nửa năm lên nhậm chức . Đến lúc đó đi lục bộ, vẫn phải chuẩn bị. Nếu là trong tay không có tiền thì thành sao được. Hương lâu này vừa vặn có sẵn tiền thu, không giống như địa tô còn phải theo thời vụ. Kêu nha đầu kia xuất ra 5 phần tiền lời cho Trì nhi sử dụng, còn lại lấy ba phần cấp vào trong phủ, còn lại hai phần kia để nàng ta cùng đại tiểu thư quản cũng được. Nữ hài tử trong gia đình, lại không cần ra ngoài, lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì? Muốn sinh sự sao.”

Đại tiểu thư bị nàng chọc giận đến ngón tay phát run, môi run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời.

Chỉ gắt gao lép bép miệng nhìn Tô Mạt, ý bảo nàng mau nói chuyện đi, chính mình thật là một câu cũng nói không nên lời .

Nhị tiểu thư nghe xong, lập tức nói:“Mẫu thân nói thật là có lí. Làm nữ nhân , vốn nên sẽ tuân thủ lệnh phụ mẫu. Không nên cùng phụ mẫu huynh đệ nội bộ lục đục mới đúng.”

Lão phu nhân thế nhưng lại ngáy “ khò khò” ra một tiếng, giống như đang ngủ cái gì cũng chưa nghe thấy.

Tô Mạt cười lạnh, thản nhiên nói:“Muốn hay không tính sổ a? Tiền mở hoa viên, là tiền hồi ta cùng thất điện hạ tỷ thí, các ngươi đặt cược, Tĩnh thiếu gia kiếm được tiền. Hắn cho ta mượn, ta mượn đi mở hoa viên. Ngày đó các ngươi có từng bỏ ra một lượng?”

Lúc ấy nàng có hỏi qua, nhưng là bọn họ cảm thấy nàng luôn kiếm chuyện.

Hơn nữa một mảnh hoang vắng như vậy, trồng hoa cần một hai năm mới có tiền lời.

Cầm tiền cũng là chơi tát nước.

Cũng không ủng hộ nàng.

Kỳ thật nàng căn bản cũng không cần các nàng ta ủng hộ, vì chính là hôm nay, cho các ngươi bỏ tiền các ngươi không bỏ, nay kiếm được tiền, các ngươi lại muốn đến chia chác.

Chẳng lẽ các nàng ta coi mình là kẻ đần sao?

Nàng tiếp tục nói:“Các ngươi không ra tiền, ta mượn bạc người khác mở hoa viên, kiếm được một chút tiền, hiện nay mở ra Hương lâu. Mua hương liệu, thuê mặt bằng cửa hàng, mướn người làm công, việc nào cũng cần nhiều bạc. Ta trong tay cũng không đủ tiền, đợi vườn hoa tự mình sinh lời, còn phải mượn thất điện hạ một ít bạc. Nếu các ngươi muốn góp bạc cùng làm cũng được, trước tiên lấy ra bốn ngàn lượng bạc, ta lấp đầy khoản nợ của thất điện hạ. Sau đó cả nhà chúng ta kiếm được tiền rồi thì tự mình chia phần với nhau. Các ngươi thấy sao?”

Vương phu nhân nhất thời cứng họng, không nghĩ tới còn có chuyện như thế, thế nhưng...... Vừa nhìn thấy tiền ùa vào như nước, bên ngoài còn có nợ nần sao?

Không có khả năng, đều nói nàng ta mỗi ngày dùng sọt lớn đựng bạc vụn, mỗi ngày đi tiền trang đổi bạc ròng.

Lúc này bên ngoài có người tới báo thái tử cùng ngũ điện hạ, thất điện hạ tới.

Tô Mạt nhất thời nhíu mày, không thỉnh bọn họ, bọn họ tới làm cái gì?

Hoàng Phủ Giới không thành vấn đề.

Đứa nhỏ này lần trước vội tới chỗ nàng hỗ trợ, kết quả bị nàng trách móc, khiến hắn tức giận trở về tránh ở lãnh cung luyện roi.

Nàng thỉnh Hoàng Phủ Cẩn thay mình tặng một phần lễ vật cho hắn, nói cho hắn biết không phải nàng thật sự muốn mắng hắn, mà là quan tâm hắn, dù sao hắn là hoàng tử, không để ý đến thể diện cứ như vậy vung roi ra đánh kẻ thù.

Làm ra chuyện không tốt, hoàng đế sẽ trách tội hắn, thanh danh hắn cũng sẽ bị phá hủy.

Hoàng Phủ Giới cũng hết giận, quan trọng nhất là phát hiện ra Tô Mạt không có chán ghét hắn, lại vác vẻ mặt cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đến đây.

Hắn cũng kỳ quái, rõ ràng rất muốn cùng Tô Mạt làm bằng hữu, nhưng mỗi lần nhìn đến nàng lại luôn làm ra bộ dáng rất cao ngạo, khiến cho Tô Mạt giễu cợt hắn là đứa nhỏ chưa lớn, mỗi lần đều cãi nhau ầm lên cụt hứng bỏ về.

Tô Nhân Vũ dẫn người đi ra ngoài nghênh đón, thái tử chào hỏi nói:“Vừa mới đi Kinh Triệu Doãn nha môn một chuyến, Tô Trì nhớ muội tử, chúng ta thuận tiện ghé thăm.”

Hắn xoay chuyển ánh mắt, liền ngó ra phía sau thấy đại tiểu thư đang nắm tay Tô Mạt.

Nàng mặc áo màu xanh lam, kết hợp với chiếc váy màu vàng nhạt, càng tôn thêm vẻ thanh lãnh thoát tục, khí chất như hoa của nàng.

Mà người bên cạnh nàng là Tô Mạt, cũng đã bỏ đi nét non nót của trẻ con, chải kiểu tóc thiếu nữ, mặc chiếc áo màu hồng nhạt, một thân váy nguyệt sắc, xinh đẹp linh lung, ôn nhu đáng yêu.

Hoàng Phủ Quyết ở bên cạnh hắn cười nói:“Ta cùng với tam ca cùng nhau đi, nhưng thật ra khi về lại không trùng, không nghĩ tới lại có thể gặp ở bên ngoài, liền cùng nhau đến đây.”

Hoàng Phủ Giới làm sao có thể bình chân như vại nói chuyện như bọn họ được, hắn phóng ra mặt sau, nói với Tô Mạt:“Vậy đám khất cái sau đó như thế nào rồi?”

Trước mắt bao người, hắn như thế, làm cho Tô Mạt có điểm ngượng ngùng, chỉ phải thấp giọng nói:“Bị đánh tan. Sau lại ta bồi thường chút bạc, bọn họ sẽ không gây sự nữa, ngược lại còn giúp chúng ta một chút.”

Hoàng Phủ Giới tấm tắc khen, nói nàng lợi hại, vận khí tốt.

Tô Mạt liền cảm giác có hai luồng sáng ngưng chú trên người mình, ngẩng đầu nhìn xem, lại là Hoàng Phủ Giác.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, một tia cười thản nhiên nghiền ngẫm, mang theo một chút cảm giác đáng ghét.

Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn một cái, những người này như thế nào hết một người lại một người đều có một mặt phúc hắc kìa?

Chẳng lẽ là nàng quá thiện lương rồi?

Hoàng Phủ Giác biết tình hình thực tế ngày ấy, thủ đoạn nàng đối phó với Trần Lượng, cho dù đắc ý đắc ý cũng không gì, cũng không cần phải tỏ ra thế chứ?

Nàng hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn, quay đầu nhìn vào tầm mắt của Hoàng Phủ Cẩn, nàng cười với hắn.

Hắn truyền âm nhập mật nói:“Ta đi trước.”

Ngày hôm qua nàng dặn hắn hôm nay đi qua chỗ đám người khất cái.

Tô Mạt muốn tiễn hắn, hắn lại nói:“Không cần tiễn ta.”

Tô Mạt gật gật đầu, ý bảo hắn phải cẩn thận.

Tô Trì đi theo thái tử, đối với Tô Việt cùng Tô Mạt vài người bọn họ thái độ rất ngạo nghễ, tự cao tự đại, Tô Mạt cũng mặc kệ hắn.

Thái tử cùng Tô Nhân Vũ ở một bên nói chuyện, ngũ hoàng tử không tham gia, liền cùng Tô Việt, Hoàng Phủ Giới ở một góc trên đường hành lang nói chuyện phiếm.

Tô Mạt lại lôi kéo đại tiểu thư đi câu cá.

Hồ sen không lớn, nhưng có mấy hòn giả sơn, tạo hình kỳ lạ, mặt trên còn có rêu xanh, rất đáng yêu.

Giữa đám rêu xanh thế nhưng còn nở ra một đóa hoa nhỏ, không biết là loại hoa dại gì, Tô Mạt nhìn thấy rất thích, nói với đại tiểu thư:“Ta đi lên nhìn xem, cảnh sắc chắc chắn sẽ khác biệt.”

Đại tiểu thư lắc đầu,“Đừng đi qua đó, rất trơn.”

Tô Mạt lại không nghe, thật cẩn thận đi lên.

Đại tiểu thư nhìn nàng trên tảng đá trơn ướt, thật sự là lo lắng muốn chết, nàng nín thở, không dám lớn tiếng nói chuyện, miễn cho Tô Mạt ngã xuống.

Đột nhiên, nhị tiểu thư cả kinh nói:“A, rắn!”

Nói xong nàng đá mạnh một cước, một cục đá liền hướng Tô Mạt bay qua.

Đại tiểu thư cuống quít kêu lên:“Mạt Mạt, cẩn thận!”

Nhưng vẫn chậm mất rồi, cục đá kia thoáng cái bắn vào trên đùi Tô Mạt, Tô Mạt nguyên bản chính đang cong lưng, lập tức bị tảng đá đập trúng đùi, không có khí lực, rơi tõm vào trong hồ nước.

Đại tiểu thư cùng Kim Kết hoảng loạn lên, lớn tiếng kêu cứu, đại tiểu thư xách váy đang định lao xuống hồ, Kim Kết cuống quít giữ chặt lấy nàng.

Tô Trì đang ở bên bờ cùng tiểu nha đầu nói chuyện, thấy Tô Mạt rớt xuống hồ, lập tức cười lạnh lùng.

Tô Nhân Vũ đang cùng thái tử nói chuyện nghe thấy Tô Mạt bị rớt xuống hồ, bất chấp tiếp đón với thái tử, phi thân lên, như đại bàng giương cánh hướng hồ sen bay qua.

Tháng năm nước hồ rất lạnh a.

Lòng bàn chân Tô Mạt đạp dưới nước, còn phải làm ra bộ dáng sắp chết đuối, thưởng thức thân hình phụ thân vừa tuấn tú vừa can đảm dưới bầu trời xanh trong.

Còn đang suy nghĩ, may mắn nàng bày kế đem Tĩnh thiếu gia điều đi rồi, nếu không khẳng định sẽ cho nàng ăn đòn, hắc hắc, bất quá hắn nhất định luyến tiếc không nỡ.

Miên man suy nghĩ, một người đã muốn nhảy xuống, ôm lấy nàng nhanh nhẹn hướng bên bờ bơi đi.

Bị cánh tay kiên cường hữu lực nắm chặt, Tô Mạt lại muốn khóc, vì sao lại là hắn!

Hoàng Phủ Giác, ngươi có thể hay không đừng như vậy cướp công a?

Ta không thiếu ơn ngươi nha!

Tô Nhân Vũ thấy Hoàng Phủ Giác đem nữ nhi lên bờ, bước lên phía trước, thay vì nói lời cảm tạ, một tay đoạt lấy Tô Mạt ôm, lập tức ôm Tô Mạt chạy về phía phòng của nàng.

Đám người Tô Việt lại vội vàng kêu đại phu, sai người đi nhóm lửa, chuẩn bị khăn mặt, hầu hạ ngũ điện hạ thay quần áo.

Bọn nha đầu rối ren hoảng loạn, đại tiểu thư cùng Kim Kết vội vàng đi theo vào.

Hoàng Phủ Giới ầm ĩ đòi lên lầu, ở cửa Tú Lâu thì bị mụ mụ ngăn lại,“Thất điện hạ, đây là Tú Lâu của tiểu thư, ngài không thể đi lên.”

Tức giận đến nỗi hắn dậm chân bộp bộp.

Nhị tiểu thư đi theo lên lầu, muốn vào trong phòng, lại bị người ta ngăn lại.

Đại tiểu thư quay đầu lạnh lùng nói:“Nơi này làm sao sẽ có rắn? Như thế nào người khác cũng chưa nhìn thấy? Con rắn kia có hình dạng gì?”

Thực rõ ràng chính là cố ý .

Nhị tiểu thư ủy khuất đến cực điểm, đôi mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống,“Tỷ tỷ, thật sự có rắn, màu sắc rực rỡ, làm ta sợ muốn chết. Ta...... Ta cũng không nghĩ tới sẽ như vậy......”

Tô Trì nhìn nàng một cái, nói với đại tiểu thư:“Ta có nhìn thấy rồi. Quả thật có một con rắn, chắc là từ trong núi bò tới đây.”

Lão phu nhân do nha đầu cùng Vương phu nhân đỡ đi vào phòng, hỏi han sự tình như thế nào.

Tô Trì nói:“Lão tổ mẫu, không có gì .Chỉ là ngũ muội muội ham chơi, tảng đá kia trơn như vậy, nàng ta nhất định phải phô trương, tự mình ngã xuống .”

Lão phu nhân ừ một tiếng,“Nha đầu kia, càng ngày càng quậy, phải nhốt một thời gian mới được.”

Lúc này Tô Nhân Vũ từ bên trong đi ra, đại tiểu thư vội đi vào, cùng bọn nha đầu giúp Tô Mạt thay quần áo.

Tô Nhân Vũ nhìn nhị tiểu thư,“Kim Kết nói ngươi dùng cục đá bắn vào Mạt nhi?”

Nhị tiểu thư rơi lệ càng dữ dội hơn, quỳ mạnh xuống đất.

Tô Trì nhíu mi, khuyên nhủ:“Phụ thân, ta thấy rõ ràng, không phải nhị muội muội. Nhị muội muội quả thật thấy một con rắn, ta vốn muốn tiến lên bắt, muội ấy phản ứng mau một cước đá văng ra. Vậy con rắn đó chui vào lại trong giả sơn. Muội ấy đá văng một cục đá, khả năng là đã dọa đến ngũ muội muội .”

Tô Nhân Vũ nhìn nhị tiểu thư, mặt trầm như nước.

Trong mắt ẩn chứa sự tức giận.

Tô Trì lại nói:“Ba vị điện hạ đang còn ở đây, hơn nữa chuyện này vốn chính là ngũ muội chính mình không đúng. Thiên kim tiểu thư phải để ý hành động của mình. Ngũ muội muội tự mình trèo lên chỗ nguy hiểm như vậy, có thể trách nhị muội sao?”

Đôi mày rậm rạp của Tô Nhân Vũ giương lên, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì, mà là đi tiếp đón đám người thái tử, lại cảm tạ Hoàng Phủ Giác.

Hoàng Phủ Giác đã thay xong xiêm y của Tô Việt, hai người cao gần nhau, rất là vừa người.

Mặc vào trang phục thanh nhã thư sinh, Hoàng Phủ Giác nhìn chằm chằm nhìn vào mái tóc ướt đẫm, ngược lại càng lộ ra khí chất tuấn tú thanh nhã ôn nhu lại có thêm vài phần quyến rũ.

Khiến vài nha đầu liên tiếp cắn môi cười trộm.

Tô Nhân Vũ nói lời cảm tạ, lúc này thái tử nói muốn cáo từ, ngũ điện hạ cũng cáo từ theo.

Tô Nhân Vũ nói:“Điện hạ vẫn là thỉnh lưu lại chút nữa. Đợi đại phu đến đây, chẩn đoán qua, sau đó uống xong bát cang gừng nóng mới dời đi. Tuy rằng là tháng năm, nhưng nước trong hồ vẫn rất lạnh.”

Lúc này Kim Kết khóc sướt mướt chạy đến,“Lão gia, tiểu thư...... Tiểu thư bị thương rồi.”

Trái tim Tô Nhân Vũ như bị người ta mãnh liệt bóp mạnh, việc xông đi.

Một lát sau, phái nha đầu đi tới nói hắn tạm thời không thể tiếp khách.

Không bao lâu đại phu đến đây, lên lầu chẩn bệnh cho Tô Mạt, lại đi xuống lầu xem mạch cho Hoàng Phủ Giác.

Hoàng Phủ Giác tuy rằng dáng người hơi gầy, nhưng thể chất rất tuyệt, xuống nước chút cũng không có gì bất lợi, chỉ giống như tắm nước lạnh một cái.

Lấy bếp lò tới hong khô tóc, thay quần áo sạch sẽ, sẽ ổn thôi.

“Tô tiểu thư thế nào rồi?”

Hoàng Phủ Giác hỏi vị Lưu đại phu kia.

Lưu đại phu lắc đầu,“Có chút không được tốt, bị kinh hách, hơn nữa nước hồ rất lạnh, thân mình tiểu thư lại mảnh mai...... Nàng trong xương còn có chút không đủ huyết khí từ lúc còn trong bụng mẹ chịu ủy khuất, hiện tại một khi bị cảm lạnh, càng khó lường. Về sau là tuyệt đối không thể lại ngâm nước lạnh, nếu không sẽ khiến cho bệnh cũ kia nảy mầm tai họa, sẽ không là việc nhỏ đâu.”

Nói xong hắn đi kê toa thuốc, lĩnh tiền đi về.

Hoàng Phủ Giới sớm đã kìm không được, nghe xong đại phu dài dòng một phen, giống như nói Tô Mạt không được rồi.

Hắn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ánh mắt giống như giết người nhìn nhị tiểu thư,“Trời quang đãng như vậy có rắn gì hả? Ta thấy ngươi là ghen tị Mạt nhi, phỏng chừng muốn nàng ấy ngã xuống nước.”

Nhị tiểu thư nhất thời ủy khuất rơi lệ không ngừng, che mặt lao ra đi,“Ta liền đi đền mạng cho ngũ muội muội.”

Tô Trì phi thân dựng lên, đem nàng kéo lại, cả giận:“Việc này cùng ngươi không quan hệ. Không cần phải tự trách.”

Hắn trở lại, hướng tới lão phu nhân quỳ gối:“Lão tổ mẫu, việc này quả thật không quan hệ đến nhị muội, ta có thể làm chứng.”

Lão phu nhân nói:“Đừng truy cứu nữa. Ngũ nha đầu cũng là ham chơi. Vẫn thỉnh thất điện hạ an tâm một chút chớ nóng vội.”

Cháu gái của mình rơi xuống nước, mình còn không có nóng lòng như lửa đốt như vậy, thất điện hạ này cũng không tránh khỏi quá nóng nảy đi.

Nếu để cho người ta biết, còn tưởng rằng......

Lão phu nhân trong lòng chấn động, nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, không phải là......

Nàng cân nhắc một chút, lại nhìn Hoàng Phủ Giác, vị ngũ điện hạ này nhìn quân tử ôn nhã như ngọc, nhưng khi hành động lại nhanh chân như thỏ.

Hơn nữa, đối với Tô Mạt thoạt nhìn rất là quan tâm.

Ngũ điện hạ được sủng ái, cùng nhị điện hạ đương nhiên là không giống rồi.

Tuy rằng thái tử có mấy đại gia tộc trong triều đình ủng hộ, nhưng là ngũ hoàng tử ở giữa đám người sĩ tử và thanh lưu cũng rất có tiếng tăm, cũng rất nổi danh vọng.

Lúc này thấy Tô Nhân Vũ từ trên lầu xuống dưới, mọi người vội hỏi tình hình như thế nào rồi.

Tô Nhân Vũ sắc mặt xám trắng, bộ dáng rất là đau lòng, hắn hướng tới thái tử xin lỗi, lại nói với lão phu nhân:“Mẫu thân, ta nghĩ nên đưa Mạt nhi đi thôn trang dưỡng bệnh. Không cho nữ nhi động đến chuyện của Hương lâu nữa. Mấy ngày nay Mạt nhi mệt mỏi lắm rồi. Lại bận bịu tiếp việc ở Hương lâu, còn ứng phó người tới quấy rối, cơ bản không nghỉ ngơi cẩn thận. Bây giờ vừa bị rơi xuống nước, nước lạnh kích phế, động tới bệnh cũ khi còn nhỏ.”

Lão phu nhân do dự một chút, Vương phu nhân nói:“Làm sao liền yếu ớt như vậy?”

Tô Nhân Vũ lạnh lùng trừng mắt nàng,“Nếu không phải ngươi gây ra chuyện tốt như vậy sao, Mạt nhi cũng sẽ không từ trong bụng mẹ liền bị ủy khuất.”

Vương phu nhân giật mình rùng mình một cái, ánh mắt này của hắn quả thực như muốn giết người.

Tô Trì giật giật khóe miệng, sắc mặt lạnh lẽo.

Trước mặt mọi người vô lễ với mẫu thân của mình, thì chính là không cho hắn thể diện, nói như thế nào hắn cũng là người của thái tử.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.