CHƯƠNG 116 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 116: TRỞ THÀNH BANG CHỦ CÁI BANG
Trải qua sự tình khiếu hóa tử,
thanh danh Hương lâu của Tô Mạt lại càng chấn động hơn.
Bởi vì đám khiếu hóa tử vốn là đi quấy rối bây giờ quay lại truyền miếng nhau nói Thiên Ngoại Lái Hương tốt ra sao, hương liệu tốt, người tốt, có khí độ.
Không giống như chủ tiệm nào đó hẹp hòi, người khác mở có cái cửa hàng bọn họ liền ngứa mắt đi phá đám, cứ mong người ta đóng cửa.
Tô Việt đọc sách giỏi giang, có hắn chuyên môn biên cho Tô Mạt các bài vè thuận miệng, làm cho hơn trăm tên khiếu hóa tử mỗi ngày ở trong kinh thành khắp nơi truyền xướng, hiệu ứng quảng cáo kia, thậm chí so với dựng sân khấu hát tuồng còn hiệu quả hơn.
Mà Hoa tử tuy rằng là chỉ là tên ăn mày, nhưng đám người Tô Mạt cảm thấy hắn kỳ thật cũng không đơn giản, rất có trình độ, hơn nữa còn có nguyên tắc chính mình.
Chẳng những giúp đỡ Hương lâu làm quảng cáo, rửa sạch đám nuwocs bẩn trên người bị bọn Tống Ngũ hắt lại có thể thay Tô Mạt tìm hiểu tin tức trong các góc nẻo ở kinh thành.
Tô Mạt kêu A Lí tìm người có võ công tốt một chút đi tiến hành huấn luyện đám khiếu hóa tử này, cần biết kĩ thuật cơ bản đánh nhau và thân thủ lanh lẹ.
Như vậy có trợ giúp bọn họ làm việc.
Nay có đám khất cái giúp, chỉ cần nàng muốn, mọi ngóc ngách trong kinh thành, cho dù là nhà ai đã đánh mất một con gà, nàng đều có thể biết đến rành mạch.
Đương nhiên phải giấu lão phu nhân, nếu không bà ta lại dong dài .
Hơn nữa nàng cũng kếu đám người A Lí chuyên môn theo dõi bọn họ, đám người ăn mày quả thật một lòng nhập nhội đi theo nàng nàng, rất đáng yên tâm.
Mà Tô Mạt mỗi ngày trời chưa sáng đã tới Hương lâu, có Tô Việt làm bạn đồng thời làm việc bí ẩn, đại tiểu thư cũng có thể đến Hương lâu giải sầu.
Không cần ở trong Quốc Công phủ, mỗi ngày đối mặt Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, kìm nén sự phiền lòng.
Đại tiểu thư đối với nghiên cứu hương liệu rất giống với A Cổ Thái, rất có thiên phú, có thể điều phối ra mùi hương bất đồng cùng phương pháp chà lau, sau đó ghi lại, coi như là bí phương hương liệu cùng nhau bán cho các tiểu thư phu nhân của đại gia tộc.
Hình chưởng quầy mỗi ngày gảy bàn tính tính tiền mệt đến đau ê ẩm tay, mừng rỡ hắn cười toe toét.
Ông chủ chính là lợi hại, đừng xem thường tuổi tác còn nhỏ, kiếm tiền lại cực kì giỏi nha.
Đương nhiên còn có sự cai quản nữa, phàm là thủ hạ của nàng, làm việc cho nàng, có thể nói là trung thành, tận tâm, một tên phản bội cũng không có.
Hắn cũng thật vui mừng.
Tô Mạt lại cho tự hắn làm chủ, lại thêm bốn người thu chi, dù sao về sau còn có cửa hàng khác nữa.
Cửa hàng của nàng, kiếm tiền là che dấu, mục đích cuối cùng đương nhiên là có ý định khác.
Bởi vì đám khiếu hóa tử vốn là đi quấy rối bây giờ quay lại truyền miếng nhau nói Thiên Ngoại Lái Hương tốt ra sao, hương liệu tốt, người tốt, có khí độ.
Không giống như chủ tiệm nào đó hẹp hòi, người khác mở có cái cửa hàng bọn họ liền ngứa mắt đi phá đám, cứ mong người ta đóng cửa.
Tô Việt đọc sách giỏi giang, có hắn chuyên môn biên cho Tô Mạt các bài vè thuận miệng, làm cho hơn trăm tên khiếu hóa tử mỗi ngày ở trong kinh thành khắp nơi truyền xướng, hiệu ứng quảng cáo kia, thậm chí so với dựng sân khấu hát tuồng còn hiệu quả hơn.
Mà Hoa tử tuy rằng là chỉ là tên ăn mày, nhưng đám người Tô Mạt cảm thấy hắn kỳ thật cũng không đơn giản, rất có trình độ, hơn nữa còn có nguyên tắc chính mình.
Chẳng những giúp đỡ Hương lâu làm quảng cáo, rửa sạch đám nuwocs bẩn trên người bị bọn Tống Ngũ hắt lại có thể thay Tô Mạt tìm hiểu tin tức trong các góc nẻo ở kinh thành.
Tô Mạt kêu A Lí tìm người có võ công tốt một chút đi tiến hành huấn luyện đám khiếu hóa tử này, cần biết kĩ thuật cơ bản đánh nhau và thân thủ lanh lẹ.
Như vậy có trợ giúp bọn họ làm việc.
Nay có đám khất cái giúp, chỉ cần nàng muốn, mọi ngóc ngách trong kinh thành, cho dù là nhà ai đã đánh mất một con gà, nàng đều có thể biết đến rành mạch.
Đương nhiên phải giấu lão phu nhân, nếu không bà ta lại dong dài .
Hơn nữa nàng cũng kếu đám người A Lí chuyên môn theo dõi bọn họ, đám người ăn mày quả thật một lòng nhập nhội đi theo nàng nàng, rất đáng yên tâm.
Mà Tô Mạt mỗi ngày trời chưa sáng đã tới Hương lâu, có Tô Việt làm bạn đồng thời làm việc bí ẩn, đại tiểu thư cũng có thể đến Hương lâu giải sầu.
Không cần ở trong Quốc Công phủ, mỗi ngày đối mặt Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, kìm nén sự phiền lòng.
Đại tiểu thư đối với nghiên cứu hương liệu rất giống với A Cổ Thái, rất có thiên phú, có thể điều phối ra mùi hương bất đồng cùng phương pháp chà lau, sau đó ghi lại, coi như là bí phương hương liệu cùng nhau bán cho các tiểu thư phu nhân của đại gia tộc.
Hình chưởng quầy mỗi ngày gảy bàn tính tính tiền mệt đến đau ê ẩm tay, mừng rỡ hắn cười toe toét.
Ông chủ chính là lợi hại, đừng xem thường tuổi tác còn nhỏ, kiếm tiền lại cực kì giỏi nha.
Đương nhiên còn có sự cai quản nữa, phàm là thủ hạ của nàng, làm việc cho nàng, có thể nói là trung thành, tận tâm, một tên phản bội cũng không có.
Hắn cũng thật vui mừng.
Tô Mạt lại cho tự hắn làm chủ, lại thêm bốn người thu chi, dù sao về sau còn có cửa hàng khác nữa.
Cửa hàng của nàng, kiếm tiền là che dấu, mục đích cuối cùng đương nhiên là có ý định khác.
Tiểu nhị cùng bọn nha đầu
trong cửa hàng cả ngày bận bịu, nàng đến đây chỉ là cùng Hoàng Phủ Cẩn uống
trà, đánh bài, hoặc là hai người liền lặng lẽ đi ra ngoài đi dạo.
Bởi vì người của nàng ở tại Quận Vương phủ, đem cái tên Lưu Xuyên kia ca ngợi vui mừng như điên, có tiền lấy có kịch vui để xem, làm sao còn để tâm đến việc giám thị Hoàng Phủ Cẩn.
Hội báo định kì cũng bất quá là qua loa cho xong chuyện.
Bởi vì người của nàng ở tại Quận Vương phủ, đem cái tên Lưu Xuyên kia ca ngợi vui mừng như điên, có tiền lấy có kịch vui để xem, làm sao còn để tâm đến việc giám thị Hoàng Phủ Cẩn.
Hội báo định kì cũng bất quá là qua loa cho xong chuyện.
Mà hắn làm quen công việc này, cho dù có lệ, cũng là rất có trình độ, sẽ không làm cho người ta nhìn ra có cái gì không thích hợp.
Tô Mạt đầu đội mũ sa che mặt, lại kêu Lăng Nhược đem Hoàng Phủ Cẩn dịch dung hơi bình thường chút, sau đó hai người đi ra ngoài dạo phố.
Giống như người thường dân bá tánh.
Hoàng Phủ Cẩn trên mặt bị Lăng Nhược đồ một tầng thuốc mỡ, sau khi làm xong hiện ra sắc xanh trắng, làm cho người ta thoạt nhìn làn da có vẻ không được tốt lắm, không có cái gì tức giận.
Nhưng là hắn dáng người cao, tuấn tú, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén, đi ở trên đường trăm phần trăm luôn có người ngoái lại nhìn.
Tô Mạt quyệt miệng, cách cái khăn che mặt nói:“Ánh mắt bọn họ không bị bệnh chứ, ngươi đều thành như vậy rồi, bọn họ có cần phải nhìn ngươi sắc như vậy không hả?”
Thật sự là nam nữ già trẻ một chút cũng không e lệ, mở to con mắt quay đầu nhìn ngắm hắn.
Tuy rằng dáng người hắn rất tốt, khí chất có chút xuất chúng, như hạc trong bầy gà.
Nhưng nàng cũng không có tệ a, như thế nào lại không nhìn ngắm nàng chứ.
Nhìn xem, lại tới nữa, có một tiểu cô nương khuôn mặt đỏ hồng như máu, từng bước vừa quay đầu lại nhìn, lập tức đụng vào trong lòng người thiếu niên đối diện đang đi tới.
Tô Mạt thở dài, hắn khoác chặt cánh tay của nàng, sắc mặt càng hiện ra sự lãnh khốc.
Đối với Hoàng Phủ Cẩn mà nói, được người ta ca ngợi dung mạo đẹp, hoặc là bị người ta nhìn chằm chằm quá đáng, đó là sỉ nhục của hắn.
Làm cho hắn thập phần phản cảm.
Ngoài Mạt nhi của hắn ra, hắn vẫn là thích nàng nói hắn đẹp trai.
“Lão đại, lão đại!”
Góc sáng sủa truyền đến rất nhỏ thanh âm.
Tô Mạt quay đầu nhìn, trước mắt lập tức xuất hiện khuôn mặt của tên Hoa tử ,“Hì hì, lão đại, hôm nay rảnh rỗi như vậy, vợ chồng son đi ra ngoài tản bộ nha.”
Hoa tử người này tâm tính tùy hứng tiêu sái, nói chuyện cũng thực tùy tiện, Tô Mạt cũng không so đo cùng hắn, lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi theo hắn vào một ngõ ngách,“Nếu muốn ăn gà, cứ để lại lời nhắn.”
Tên Hoa tử khoát tay, cười hắc hắc nói:“Các huynh đệ muốn khấu đầu với lão đại, về sau liền đi theo lão đại, núi đao biển lửa, chúng ta cũng không dám chớp mắt.”
Tô Mạt hơi hơi nghiêng đầu,
lườm hắn,“Để bọn họ đi theo ngươi không phải ngươi thành công rồi sao.”
Tên Hoa Tử cười hì hì nói:“Lão đại, vậy cũng không giống nhau. Các huynh đệ đối với ngươi sùng bái như nước sông cuồn cuộn......”
“Được rồi, được rồi......”
Tô Mạt ngắt lời hắn, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, cười nói:“Chúng ta đi xem sao.”
Tên Hoa Tử cười hì hì nói:“Lão đại, vậy cũng không giống nhau. Các huynh đệ đối với ngươi sùng bái như nước sông cuồn cuộn......”
“Được rồi, được rồi......”
Tô Mạt ngắt lời hắn, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, cười nói:“Chúng ta đi xem sao.”
Hoàng Phủ Cẩn ôm vai nàng, nói với tên Hoa Tử:“Ở nơi nào?”
Tên Hoa Tử chỉ chỉ,“Thanh Bình phường......”
Còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã không thấy đâu nữa.
Hoa Tử trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhìn chung quanh, mọi người thế nhưng cũng không chú ý tới.
Đây, đây là người hay là quỷ a?
Hắn biết là có khinh công, nhưng cũng không có lợi hại như vậy chứ!
Quả thực......
Hoa Tử cảm khái ngàn vạn chạy chậm trở về.
Trong Thanh Bình phường có tòa đại viện rách nát, đám ăn mày đều tụ tập ở nơi đó, đang trong lúc trông ngóng chờ đợi, trong viện bỗng nhiên sáng ngời, tự nhiên xuất hiện hai người.
Nam nhân ngọc thụ lâm phong, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế khiếp người.
Nữ nhân trong tay cầm mũ sa che mặt, dịu dàng dễ gần, xinh đẹp như tiên tử.
Lập tức có người thông minh liền dẫn đầu hành lễ,“Tham kiến lão đại, tham kiến lão đại......”
Đối với Hoàng Phủ Cẩn bọn họ trong lúc nhất thời không biết xưng hô như thế nào, nếu nói thẳng tướng công của lão đại, tựa hồ không tốt lắm.
Một lát sau, tên Hoa Tử thở hồng hộc tiến vào, vung đả cẩu bổng,“Ai nha, lão đại, ngươi, các ngươi cũng quá nhanh đi!”
Tô Mạt cười cười, sớm có người đưa đến ghế dựa cho bọn họ ngồi, còn có người dâng trà.
Đó lại là loại chén bạch sự thượng đẳng có lò gốm nổi tiếng, trà cũng là loại tốt của Túy Hương lâu.
Tô Mạt cười nói:“Các ngươi rất ra dáng a.”
Hoa Tử đắc ý vỗ vỗ ngực,“Đó là, thỉnh lão đại đến, có thể tệ sao.”
Hắn vừa hô hào, hơn một trăm tên ăn mày lập tức quỳ xuống, đông nghìn nghịt, tuy rằng đều đè thấp thanh âm, lại vẫn rất có khí thế,“Tham kiến lão đại!”
Tô Mạt xấu hổ, nàng bất quá là cho bọn họ mấy con gà để ăn, cái này liền biện thành ‘tiện nghi lão đại’ rồi.
Nàng vội đứng dậy hô:“Mau đứng lên, xin hỏi các ngươi là cái bang sao?”
Nàng kiếp trước xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, thích nhất Hồng Thất Công, nghĩ đến đây, nàng thấy thật buồn cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, cười thoải mái vô cùng.
Tĩnh ca ca...... Cái bang.
Ha ha, đáng tiếc nàng cũng
không phải là Dung nhi.
Hoa Tử vừa nghe thấy,“Cái bang? Chúng ta khất nhi cũng có bang phái rồi? Cái bang tốt, đều nghe theo lão đại, về sau chúng ta chính là cái bang!”
Chúng ăn mày lập tức phụ họa.
Đều đem những thứ tốt mới kiếm được như thức ăn ngon rượu ngon trà ngon ra hiếu kính lão đại.
“Lão đại, trước kia chúng ta chính là chia năm xẻ bảy, chỉ để ý xin cơm, bị nhóm chưởng quầy thủ hạ của tên Tống Ngũ này khi dễ, buộc chúng ta đi làm chuyện xấu. Quấy rối người khác. Về sau, chúng ta không muốn như vậy. Chúng ta muốn chân chính tự do tự tại.”
Hoa Tử dẫn mọi người quỳ gối trong viện, đều nhìn về Tô Mạt phía trước.
Tô Mạt thấy áp lực vô cùng, bọn họ cùng nàng vốn là không có quan hệ gì, xem như không đánh không quen.
Nàng vốn chỉ thầm nghĩ hợp tác với bọn họ, mọi người theo như nhu cầu, nhưng hiện tại, bọn họ tựa hồ là đem tánh mạng thân gia đều giao phó trên tay mình.
Nàng đi đến trước mặt Hoa Tử, nhìn hắn một cái, nói:“Các ngươi nếu đi theo ta, ta chỉ có thể cam đoan, không bức các ngươi làm chuyện vi phạm lương tâm, chỉ cần ta có cơm ăn, sẽ không để các ngươi đói chết. Nhưng là ta cũng cảnh tỉnh các ngươi, các ngươi đi theo ta, cũng không chắc sẽ thoải mái hơn hiện tại.”
“Chúng ta không sợ!”
Hoa Tử lớn tiếng nói:“Từ nay về sau, ngươi chính là bang chủ khất cái bang của chúng ta, lời của bang chủ chính là mệnh lệnh.”
Tô Mạt kêu bọn họ đứng lên mà nói, đông nghìn nghịt như vậy mà quỳ xuống, làm cho nàng rất áp lực.
Nàng kêu Hoa Tử cùng vài tên đầu lĩnh họp lại,“Các ngươi nếu đã đi theo ta, ta muốn dạy các ngươi chiêu thức bảo mệnh. Không chỉ là vài thứ kia tập thể đang huấn luyện, vài người các ngươi xem như là trưởng lão, phải có bản lĩnh xuất chúng.”
Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Cẩn ca ca, có thể hay không dạy bọn hắn nỗi người một môn võ công? Giống như côn pháp a, chưởng pháp a, đao pháp , khinh công, cước pháp......”
Ở trong ấn tượng của nàng, Hoàng Phủ Cẩn chính là không có gì làm không được, mười tám món vũ khí, mọi thứ tinh thông.
Nghe nàng gọi mình là Cẩn ca ca, cả người Hoàng Phủ Cẩn run lên, chỉ cảm thấy trong tim mình như tan chảy mềm oặt.
Lúc trước hắn mỗi khi bảo nàng gọi, nàng luôn trừng mắt, bĩu môi giống như hờn như giận nói:“Ca ca muội muội rất mắc ói a.”
Nhận thức của Tô Mạt là trước mặt người khác kêu còn được, hai người ở chung một chỗ, ca ca muội muội thật sự rất buồn nôn a.
Nàng tình nguyện gọi hắn là Hoàng Phủ Cẩn hoặc là Tĩnh thiếu gia!
Hoa Tử vừa nghe thấy,“Cái bang? Chúng ta khất nhi cũng có bang phái rồi? Cái bang tốt, đều nghe theo lão đại, về sau chúng ta chính là cái bang!”
Chúng ăn mày lập tức phụ họa.
Đều đem những thứ tốt mới kiếm được như thức ăn ngon rượu ngon trà ngon ra hiếu kính lão đại.
“Lão đại, trước kia chúng ta chính là chia năm xẻ bảy, chỉ để ý xin cơm, bị nhóm chưởng quầy thủ hạ của tên Tống Ngũ này khi dễ, buộc chúng ta đi làm chuyện xấu. Quấy rối người khác. Về sau, chúng ta không muốn như vậy. Chúng ta muốn chân chính tự do tự tại.”
Hoa Tử dẫn mọi người quỳ gối trong viện, đều nhìn về Tô Mạt phía trước.
Tô Mạt thấy áp lực vô cùng, bọn họ cùng nàng vốn là không có quan hệ gì, xem như không đánh không quen.
Nàng vốn chỉ thầm nghĩ hợp tác với bọn họ, mọi người theo như nhu cầu, nhưng hiện tại, bọn họ tựa hồ là đem tánh mạng thân gia đều giao phó trên tay mình.
Nàng đi đến trước mặt Hoa Tử, nhìn hắn một cái, nói:“Các ngươi nếu đi theo ta, ta chỉ có thể cam đoan, không bức các ngươi làm chuyện vi phạm lương tâm, chỉ cần ta có cơm ăn, sẽ không để các ngươi đói chết. Nhưng là ta cũng cảnh tỉnh các ngươi, các ngươi đi theo ta, cũng không chắc sẽ thoải mái hơn hiện tại.”
“Chúng ta không sợ!”
Hoa Tử lớn tiếng nói:“Từ nay về sau, ngươi chính là bang chủ khất cái bang của chúng ta, lời của bang chủ chính là mệnh lệnh.”
Tô Mạt kêu bọn họ đứng lên mà nói, đông nghìn nghịt như vậy mà quỳ xuống, làm cho nàng rất áp lực.
Nàng kêu Hoa Tử cùng vài tên đầu lĩnh họp lại,“Các ngươi nếu đã đi theo ta, ta muốn dạy các ngươi chiêu thức bảo mệnh. Không chỉ là vài thứ kia tập thể đang huấn luyện, vài người các ngươi xem như là trưởng lão, phải có bản lĩnh xuất chúng.”
Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Cẩn ca ca, có thể hay không dạy bọn hắn nỗi người một môn võ công? Giống như côn pháp a, chưởng pháp a, đao pháp , khinh công, cước pháp......”
Ở trong ấn tượng của nàng, Hoàng Phủ Cẩn chính là không có gì làm không được, mười tám món vũ khí, mọi thứ tinh thông.
Nghe nàng gọi mình là Cẩn ca ca, cả người Hoàng Phủ Cẩn run lên, chỉ cảm thấy trong tim mình như tan chảy mềm oặt.
Lúc trước hắn mỗi khi bảo nàng gọi, nàng luôn trừng mắt, bĩu môi giống như hờn như giận nói:“Ca ca muội muội rất mắc ói a.”
Nhận thức của Tô Mạt là trước mặt người khác kêu còn được, hai người ở chung một chỗ, ca ca muội muội thật sự rất buồn nôn a.
Nàng tình nguyện gọi hắn là Hoàng Phủ Cẩn hoặc là Tĩnh thiếu gia!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment