CHƯƠNG 112 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 112: TỐNG DUNG HOA ĐẾN THỊ UY NGƯỢC
LẠI BỊ XẤU HỔ
Nay, hắn bắt đầu đối mặt, đây
là một chuyện tốt.
Nàng cười cười, ôm chặt hắn,“Mặc
kệ là Tĩnh thiếu gia, hay là Hoàng Phủ Cẩn, ta đều thích. Đều là người tốt nhất
của ta.”
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn
lên trán của nàng, nàng còn chưa lớn hẳn, hắn vẫn còn thời gian.
Thật sự là vừa mong nàng
nhanh chút lớn lên, lại sợ chính mình còn không có năng lực bảo hộ nàng ở bên
người.
Rất nhanh, cửa hàng hương liệu
của Tô Mạt trang hoàng xong xuôi, vị Hình chưởng quầy kia ngoài việc không làm
được ông chủ buôn bán ra, chưởng quầy là rất có tài.
Ngắn ngủn vài ngày liền đem cửa
hàng tu chỉnh đổi mới hoàn toàn, năm sáu gã sai vặt mi thanh mục tú, sáu bảy tiểu
nha đầu làn da trắng nõn, khỏe mạnh sạch sẽ.
Còn dựa theo Tô Mạt yêu cầu,
mỗi người làm hai bộ quần áo lao động.
Đám tiểu nhị nha đầu này người
người đều là Hình chưởng quầy hiểu rõ gốc gác, từ trong đmá người quan hệ thông
gia trong gia tộc của chính mình chọn lựa ra, như vậy sẽ không xuất hiện tình
trạng nhà khác phái người tới làm gián điệp.
Ý tứ của Tô Mạt, cam đoan nội
bộ bên trong trong sạch, trả thù lao cao.
Như vậy cho dù có người muốn
gây mấy chuyện xấu, cũng chỉ có thể từ bên ngoài nghĩ biện pháp.
Bên ngoài đến, không giống
người một nhà khó lòng phòng bị như vậy.
Hình chưởng quầy đem mặt sau
chủ viện nhường ra để cho Tô Mạt sau này ở, hắn cùng phu nhân và tụi nhỏ đến tiểu
khóa viện ở, tiểu khóa viện cùng với phía trước tiểu nhị viện thông nhau, cách
chủ viện một con đường hẻm, không dính nhau.
Hơn nữa nếu cần, còn có thể
mua vài căn nhà ở bên cạnh.
Mấy ngày này Tô Mạt thỉnh Tô
Việt còn có Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới vài người đến uống rượu,
xem như cảm tạ bọn họ, đồng thời hy vọng về sau giúp đỡ nhiều hơn nữa.
Nàng trở lại trong kinh,
Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng tìm hai đầu bếp nữ đi theo đến, nay sẽ ở trong Hương
lâu.
Bởi vì đều là người một nhà,
Hoàng Phủ Giác kêu bọn họ đều không cần câu nệ, lại càng không cần hành lễ, ở
bên ngoài rất không được tự nhiên.
Rượu quá ba tuần, Tô Mạt lại
nói còn muốn mua mấy gian phòng, để bọn tiểu nhị ở.
Hoàng Phủ Cẩn ly rượu trong
tay, nhìn nàng một cái, hơi hơi ôm lấy khóe môi,“Không đủ chỗ ở, không cần mua
thêm làm gì, Quận vương phủ thừa chỗ.”
Tô Mạt nhãn tình sáng lên,
đúng a, tới đó ở đi, đó là người của nàng, còn có thể giúp hắn làm chút chuyện,
cũng là người tin cậy bên cạnh hắn.
Hơn nữa lợi dụng dịp này nàng
có thể cài vài người vào theo dõi hắn, miễn cho hắn bị người ta khi dễ nàng
cũng không biết.
Hừ, dám khi dễ người của
nàng, nàng sẽ không bỏ qua.
Tuy rằng hắn lợi hại, nhưng
dù sao có đôi khi nam nhân không thèm để ý đến chuyện vặt vãnh.
Nàng cũng không rộng lượng
như vậy!
Có người của nàng ở đó, cũng
có thể giám thị Lưu Xuyên bọn họ, như vậy Lưu Xuyên kia cũng không có cách nào
thử dùng thế lực khác bắt ép Hoàng Phủ Cẩn .
Tô Mạt nhịn không được cười rộ
lên, lại uống thêm hai ly rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kiều diễm như hoa.
Hoàng Phủ Giới nhìn thấy
trong lòng đột đột nhảy dựng lên, hai má cũng nóng rát, chỉ cảm thấy trong lòng
bị người ta đốt lên bó lửa, nóng bỏng cực độ .
Hắn kéo kéo vạt áo chính
mình, lớn tiếng nói:“Ai nha, buồn chết ta. Ta muốn đi ra ngoài đi dạo một
chút.”
Nói xong như kiểu trốn chạy
xông ra ngoài.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn bóng
dáng hắn, muốn đi ra xem sao, Hoàng Phủ Cẩn liếc nàng một cái, đem ly rượu đưa
qua,“Châm rượu.”
Tô Mạt nhíu mi, chỉ chỉ trước
mặt hắn,“Không phải có cái bình lớn sao.”
Hoàng Phủ Giác đang cùng Tô
Việt nói chuyện, thấy được cười cười, chế nhạo Tô Mạt nói:“Không châm rượu cũng
biết, dù sao không cần phải đi ra ngoài, an vị ở trong này.”
Tô Mạt chu miệng lên, liếc
Hoàng Phủ Cẩn một cái, không khỏi cười cười, Hoàng Phủ Cẩn bị nàng cười, hai má
nóng lên, vội quay đầu uống rượu.
Lúc này nghe được bên ngoài
có tiếng âm nhạc ồn ào truyền đến.
Tô Mạt hỏi Kim Kết,“Có phải
có người tới quấy rối hay không?”
Tô Việt nói:“Không thể nào. Cửa
hàng còn chưa khia trương, náo loạn cía gì chứ?”
Bên ngoài tiểu nha đầu bước
nhanh chạy vào, bên ngoài gian bị Kim Kết ngăn chặn,“Có chuyện gì ?”
Tiểu nha đầu vội la lên:“Có vị
tự xưng là cái gì công chúa Tống tiểu thư, dẫn theo người đến đây quấy rối. Còn
cầm mã tiên ( roi ngựa), còn vung roi quật đồ đạc của chúng ta, đều đã đập hư
vài cái cái chai .”
Đám người Tô Mạt ở bên trong
nghe thấy, sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn phát lạnh, buông ly rượu xuống,“Ta đi nhìn
xem.”
Tô Mạt đè hắn lại,“Ngươi cùng
Ngũ điện hạ uống rượu đi. Ta đi nhìn xem.”
Nữ hài tử điêu ngoa bốc đồng
đến quấy rối, nam nhân không có cách ứng phó được, lấy vũ lực áp nàng ta, nàng
ta sẽ không nghe.
Nếu động thủ, khó tránh khỏi
tội danh khi dễ nữ hài tử.
Huống hồ hắn vĩ đại như vậy,
về sau còn lớn hơn nữa, nữ nhân thích hắn còn nhiều hơn nữa a.
Đối mặt với tiểu tam, nàng
tuyệt đối sẽ không nương tay đâu.
Nàng đương nhiên biết Tống
Dung Hoa có cái chủ ý gì, Hoàng Phủ Cẩn là nam nhân lạnh nhạt, bất cẩu ngôn tiếu,
lại dung mạo như thế mê muội rất nhiều nữ nhân!
Tô Mạt mang theo Kim Kết đi
thay đổi một bộ quần áo dễ hoạt động, sau đó hơi hơi cười đi tới phía trước cửa
hàng. Cửa hàng của nàng còn chưa khai trương, nhưng đã được trang hoàng chu đáo
hết rồi.
Mặt tiền cửa hiệu là tham khảo
ý kiến Hoàng Phủ Giác, hắn tự mình thiết kế, giúp nàng vẽ bản vẽ, làm sao trang
trí, cần trang trí cái gì hắn đều tính toán cẩn thận.
Nàng nghe được bên trong có
tiếng kêu gào của Tống Dung Hoa liền không khỏi cười cười, chẳng lẽ nàng không
biết nam nhân thường chán ghét những nữ nhân ngang ngược, điêu ngoa tùy hứng
sao? Thế nên cho dù không có Tô Mạt nàng, Hoàng Phủ Cẩn cũng tuyệt đối không
thích Tống Dung Hoa.
Hoàng Phủ Cẩn là người nhìn
có vẻ lạnh lùng đạm mạc, nhưng nội tâm lại nóng như lửa, là băng sơn bọc hỏa.
Từ ấn tượng đầu tiên, nàng dã
biết hắn là người thiếu đi tình cảm mẫu tử, phải, điều hắn cần là sự yêu
thương.
Chỉ có nữ nhân được hắn yêu
thương mới có thể làm hắn cảm động, có thể làm hắn có ý muốn bảo hộ, nhưng nữ
nhân đó cũng phải có năng lực an ủi hắn, cùng hắn chịu đựng và vượt qua nỗi thống
khổ, cùng hắn kề vai chiến đấu.
Chỉ có người như vậy mới có
thể trở thành nữ nhân được hắn yêu thương chân chính.
Loại nữ nhân giống Tống Dung
Hoa này gia thế hiển hách, tính cách đã phá hư rồi, từ lần đầu tiên gặp, cảm thấy
Hoàng Phủ Cẩn rất đẹp, lại thần bí, không những từ người hắn toát ra sự lạnh
lùng, cô độc, đặc biệt hơn nữa là u buồn, bi tình, đương nhiên sẽ làm cho nữ
nhân không tự chủ được hãm sâu trong đó.
Người có loại cảm tình này
đương nhiên sẽ khiến nàng ta thích. Nhưng nếu không chiếm được, không được hắn
đáp lại, nàng sẽ tức giận. Nhưng cho dù được hắn đáp lại, nàng ta cũng sẽ bởi
vì sự cao ngạo chính mình, tùy thời điểm sẽ dựa vào gia tộc tạo áp lực lên người
hắn.
Nam nhân như hắn làm sao có
thể chịu đựng loại vũ nhục này?
Cho nên Tô Mạt đối với Tống
Dung Hoa một chút cũng không cảm thấy lo lắng, chẳng them đem nàng ta làm đối
thủ, nàng ta chỉ là một đứa nhỏ tính cách hư hỏng, kiêu kì, tùy hứng không hơn
không kém a.
Đây là do phụ mẫu nàng ta dạy
hư, họ rồi sẽ phải phụ trách toàn bộ mọi chuyện phát sinh từ nàng ta ra thôi.
Tống Dung Hoa nhìn thấy Tô Mạt
đi ra đã không tức giận lại còn cười tủm tỉm, nàng cảm thấy thật giận dữ ,
giương mã tiên trong tay lên,“Tô Mạt, bổn cô nương nhẫn ngươi đã lâu rồi .”
Các nàng cùng nhau đọc sách ở
Thái Học, thế nhưng lúc này nàng mời khách lại không hề gọi Thập tam công chúa
và mình.
Dám miệt thị chúng ta như thế,
buồn cười.
Huống hồ, nàng vài lần đi quận
Vương phủ bái phỏng đều không thấy Hoàng Phủ Cẩn thì ra hắn vẫn đứng Phá Hương
lâu chết tiệt này!
Hôm nay là sinh nhật của đại
ca mình, hầu hết các công tử trẻ tuổi đều đi chúc mừng uống rượu.
Cho dù là Hoàng Phủ Giác cũng
tự mình đi tặng lễ vật, uống một ly rượu mới về . Vậy mà Hoàng Phủ Cẩn hắn dựa
vào cái gì dám không lộ diện?
Hắn dám miệt thị Tống gia như
thế, đúng là không để lại mặt mũi cho nàng. Làm nàng lúc đó xấu hổ đên không
dám nhìn mặt bọn tỷ muội trong nhà.
Những nữ hài tử đang tuổi
xuân xanh thì bị quản lý nghiêm khắc, nhưng những lúc hoàng đế cho phép vẫn có
thể ở cùng các hoàng tử, anh em con cháu của gia đình quyền quí công khai gặp mặt.
Vậy nên trên cơ bản đều có
người mình thích.
Ngày thường không những lý tỷ
muội so với nàng đã được tộc trưởng sủng ái hơn lại còn có người trong lòng tuấn
tú, gia thế hiển hách, nói năng cùng năng lực thật tốt đang chờ các nàng. Hôm
nay Hoàng Phủ Cẩn không nể mặt như vậy, đã làm cho nàng không còn mặt mũi. Làm
cho bọn tỷ muội châm chọc nàng!
Mà hết thảy đều là bởi vì Tô
Mạt, tiểu yêu nữ này, đùa nghịch một ít hương liệu rách nát khẳng định là có sử
dụng yêu pháp gì dùng để mê hoặc nam nhân. Cho nên Hoàng Phủ Cẩn mới có thể bị
nàng ta mê hoặc cứ thế.
Tống Dung Hoa đã muốn tức
điên lên rồi.
Nhất là hiện tại Tô Mạt đứng ở
nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi lộ vẻ cười nhợt nhạt, ánh mắt trong suốt như
vậy, thậm chí còn mang theo cả biểu tình thương hại.
Nàng quay đầu hỏi Hoàng Phủ
Kha,“Tô Hinh Nhi nói của nàng võ công chỉ là khoa chân múa tay, đúng không?”
Hoàng Phủ Kha gật gật đầu,“Đúng
vậy, chính là đánh như đánh thái cực, hiện tại trèo cây, cưỡi ngựa bắn tên đều
thực tệ. Trong một lần Tô gia bọn họ đi đạp thanh cưỡi ngựa, nàng ta kém đến độ
lập tức ngã ngựa a.”
Tống Dung Hoa tính trước kỹ
càng trong chốc lát, nàng nhất định phải tỷ thí tỷ thí kỵ xạ với Tô Mạt, phải dọa
cho nàng ta sợ sau này không dám huênh hoang với ai được nữa.
“Tô Mạt, ta là tới tìm ngươi
để khiêu chiến !” Nàng hầm hừ nói.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, Hình
chưởng quầy thấy có người đến quấy rối, sớm đã đóng cửa trước, cho nên người
ngoài cũng không rõ chuyện gì.
Nhưng Tống đại tiểu thư ngang
ngược kiêu ngạo thế này cũng không ai muốn thưởng thức đâu.
Tô Mạt cười cười, ung dung nói:“Tống
tiểu thư có gì chỉ giáo? Nếu muốn mua hương liệu, xin quá vài ngày nữa ghé lại,
hiện tại cửa hàng vẫn chưa khai trương đâu. Hàng hóa đều cất trong kho hàng cả
.”
Tống Dung Hoa nghe nàng thế
nhưng không chút nào biết liêm sỉ đem mình trở thành khách hàng tới mua hàng
hóa cổ động, thật sự là càng thêm tức giận, không đợi nàng nói chuyện Tô Mạt lại
hơi hơi cười nói:“Chúng ta có rất nhiều loại hương, Tống tiểu thư thích hương
khí nào? Mạnh mẽ, ác độc vẫn là nên dùng loại hương khí mãnh liệt......”
“Câm miệng!”
Tống Dung Hoa tức đến rống giận
điên cuồng, giương mã tiên trong tay lên,“Ba” một tiếng hung hăng đánh trên mặt
đất.
Xa xa đứng ở cửa đường hành
lang Hoàng Phủ Cẩn nhất thời nhíu mi, cơ hồ nhịn không được muốn ra tay.
Tô Việt việc ngăn lại hắn,“Nhị
điện hạ không cần nóng vội. Mạt nhi có thể tự mình ứng phó .”
Hoàng Phủ Giác ha ha cười,“ Tống
tiểu thư như thế này, thật là làm nhục môn phong. Cũng không biết Tống tướng
cùng Tống phu nhân nghĩ như thế nào thế nhưng còn cho phép nữ nhi như vậy xuất
đầu lộ diện ra bên ngoài.”
Hắn nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn,
cười nói:“Nghe nói Tống phu nhân cố ý đem nữ nhi gả cho nhị ca a.”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, lạnh
lùng nói:“Ta không có hứng thú để chơi đùa với một đứa nhỏ.”
Hoàng Phủ Giác nhấp một ngụm
rượu,“Mạt nhi hình như cũng là tiểu nha đầu. Nhị ca tựa hồ......”
Hoàng Phủ Cẩn mắt lạnh nghễ hắn,“Ngươi
càng ngày càng nhàn rỗi thích quản chuyện thiên hạ rồi đó.”
Hoàng Phủ Giác rũ mắt tiệp xuống,
nhị ca a nhị ca, ai mà thèm quản tiểu nha đầu chứ , nhưng Tô Mạt rõ ràng cũng
là đứa nhỏ a.
Hắn cũng không phản bác, dù
sao làm cho Hoàng Phủ Cẩn cùng Tống gia quan hệ ác liệt là tốt rồi, huống hồ
tuy rằng phụ hoàng khinh thị Hoàng Phủ Cẩn, nhưng cả triều văn võ có mấy người
dám khinh thị hắn?
Không dám kết giao nói là sợ
bị liên lụy, không bằng nói là kính sợ mới đúng.
Cho dù hắn là thân đệ đệ, đến
gần còn có chút cảm giác đảm chiến, huống chi mấy nhóm huân quý tử đệ?
Nếu không phải Mạt nhi mời
khách, chỉ sợ muốn cùng hắn uống ly rượu sẽ là vấn đề khó khăn.
Hoàng Phủ Giác đánh bàn tính
toán, thích ý uống rượu, trong đầu ý tưởng lại bay nhanh xoay chuyển.
Tâm tư Hoàng Phủ Cẩn toàn bộ
chỉ đặt lên người Tô Mạt trên, chỉ cần nàng có nửa điểm nguy hiểm, hắn sẽ lập tức
bay qua mặc kệ nàng cho phép hay không cho phép.
Nhưng nếu nàng đã có thể nắm
mọi chuyện trong tay thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không phá hư chuyện tốt của
nàng.
Hắn _ _ _ thậm chí còn thực
chờ mong nàng, hắn thích nhìn nàng bình tĩnh, điệu bộ xấu xa, kiêu ngạo như vậy
nữa kìa.
Bên kia Tô Mạt biết bọn họ ở
nhìn chằm chằm mình nhưng một chút cũng không để ý, nâng tay hướng sau phẩy phẩy,
ý bảo mình không có trở ngại gì cả.
Nàng không hề sợ hãi nhìn Tống
Dung Hoa xong, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Kha,“Tống tiểu thư, ngươi và Thập Tam
công chúa ở cùng một chỗ lâu như vậy, vì sao một chút cũng không được công chúa
một hun đúc thành tài? Công chúa tao nhã như vậy, có tri thức lại hiểu lễ
nghĩa. Không dựa dẫm vào mẹ mình như một số người nào đó. Ta đây vốn tưởng rằng......”
Tô Mạt vẫn là không tiếp
chiêu, lại nói:“Ta nghe nói Tống gia các vị, tiểu thư người người xinh đẹp như
hoa, có người tính tình tiêu sái lanh lẹ, có người tính tình ôn nhu nhàn thục,
nhưng là không có nghe nói đến có kỵ xạ cao thủ. Không biết trong các vị tiểu
thư Tống tiểu thư ngươi sắp xếp thứ mấy nha?”
Trong tâm Tống Dung Hoa lúc
này chỉ có phẫn nộ, chém ra quyền đầu tiên không một chút suy nghĩ, thế nhưng tất
cả đều đánh vào không khí.
Nàng phẫn nộ phất roi mạnh đi
qua.
Con ngươi đen bóng của Tô Mạt
đen chợt nhíu lại, bắn ra ánh sáng nguy hiểm, nàng điểm mũi chân một chút bay
nhanh tránh thoát trường tiên sau lại phi thân dựng lên, theo thế roi quất ra một
phen bắt lấy trường tiên sau đó lại mượn lực lượn vòng một cái, lập tức dừng ở
trước mặt Tống Dung Hoa, mạnh mẽ quất roi xuống.
Tô Mạt vừa chơi đùa roi trong
tay vừa nhìn sắc mặt đại biến của Tống Dung Hoa cùng một chút kinh hoảng của
Hoàng Phủ Kha.
Hoàng Phủ Kha trách mắng:“Tô
Mạt, ngươi muốn làm gì?”
Tô Mạt híp mắt, ánh mắt lạnh
lùng , hơi hơi gợi lên khóe môi, cổ tay giương lên, nhìn về phía mặt Tống Dung
Hoa quất xuống.
“A --”
Tống Dung Hoa kêu thảm thiết
một tiếng, ôm đầu ngồi xổm, lúc cảm thấy trên mặt có vết cắt đau xé như lửa
cháy mới sợ tới mức ô ô khóc lên mà chẳng còn nghĩ đến hình tượng nữa.
Hoàng Phủ Kha vội vàng nhìn
cây roi trong tay Tô Mạt, cười hơi hơi nói:“Này, ta còn chưa thật sự quất
ngươi, ngươi làm sao lại giống như con rùa đen rút đầu thế kia?”
Hoàng Phủ Kha nhìn nhìn, quả
nhiên một roi quất xuống Tống Dung Hoa kia bất quá chỉ để lại vết hồng như sợi
tóc mà thôi.
Tống Dung Hoa sắc mặt vừa trắng
bệch lập tức biến xanh mét, nàng oán hận nhìn Tô Mạt,“Có bản lĩnh chúng ta
tranh nhau bằng kỵ xạ!”
Kỵ xạ là sở trường của Tống
Dung Hoa. Nhất là ngồi trên lưng ngựa, thiện xạ là không thành vấn đề .
Lúc này Hình chưởng quầy chạy
tới,“Ông chủ, bên ngoài có vị Tống công tử muốn gặp ngài.” Tô Mạt hừ một tiếng,“Cái
gì tống công tử Tống công mẫu , chẳng lẽ đến một cái ta đều phải gặp một cái
sao?”
Nàng hừ một tiếng, xoay người
bước đi. Để lại đấy là Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha tức giận đến ngã ngửa.
Ai biết bên ngoài lại truyền
đến một âm thanh trong trẻo của nam tử,“Tô ngũ tiểu thư, tại hạ Tống Minh
Dương, đã từ lâu nghe thấy phương danh tiểu thư như sấm bên tai, hôm nay đặc đến
cầu kiến.”
Tô Mạt nghĩ nghĩ, Tống Minh
Dương hẳn là Tống gia tam công tử, hôm nay là sinh nhật đại công tử nhà hắn, giờ
này hắn chạy tới chỗ ta làm cái gì?
Chẳng lẽ cũng cùng một nhà
nhưng đại ca và nhị ca nàng giống nhà ta… ngầm không hợp nhau?
Nghe nói Tống gia đại công tử
cùng thái tử rất tốt, giống với Tô Trì - là phụ tá đắc lực của thái tử thì phải.
Vị tam công tử này lại như
nhàn vân dã hạc, không hỏi chính sự, mỗi ngày thích đọc sách du ngoạn, hai năm
trước còn đi các nơi du lịch .
Khi nàng đang thất thần suy
nghĩ thì ở trước mắt đã thấy bóng người chợt lóe, một vị cẩm y tuấn lãng nam tử
đã dừng ở trước mặt.
Tống Dung Hoa lập tức ô ô
nhào vào trong lòng hắn,“Tam ca, tam ca ngươi phải làm chủ cho ta. Tô Mạt mời
ta cùng công chúa đến làm khách, thế nhưng kết quả khi chúng ta gần đến thì
nàng liền đóng cửa lại, muốn...... Ô ô......”
Tống Minh Dương cười cười,
đem Tống Dung Hoa nâng dậy, “Ngươi không cần khóc kể, tất nhiên ta tự biết
ngươi đến tìm Tô tiểu thư quấy rối.”
Tống Dung Hoa ngây ngẩn cả
người, nước mắt lập tức nảy lên, đối mặt với địch nhân nàng còn có thể cậy mạnh,
nhưng đây là ca ca của mình thế nhưng lại giúp đỡ ngoại nhân như thế.
Nàng oán hận nói:“Tam ca, nếu
ngươi không phải đến giúp ta thì tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ cũng hấp tấp đến
muốn nịnh bợ nàng ta sao?”
Tống Minh Dương nhíu mày, hướng
Tô Mạt làm thi lễ,“Xin lỗi. Tại hạ thay tiểu muội xin lỗi, ngày khác xin ghé lại
bồi tội.”
Bấy giờ công tử tuấn lãng,
nho nhã lễ độ đã lên tiếng tạ lỗi, mặc kệ người ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nếu
hắn đã có lễ trước, nàng cũng không thể thất lễ.
Tô Mạt còn thi lễ,“Công tử có
lễ .”
Tống Dung Hoa tức giận lôi
kéo Hoàng Phủ Kha bỏ chạy.
Tống Minh Dương cáo từ đi hai
bước, rồi lại quay lại,“Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng tại hạ tâm nghi đã
lâu, tiểu thư tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại thức đại thế, uyên bác, sáng tạo,
nhanh nhẹn. Tại hạ đã hận không thể gặp gỡ. Thế nhưng chưa từng nghĩ hôm nay lại
gặp nhau trong tình trạng thế này, thật sự là...... Hổ thẹn!”
Nói xong lại đối Tô Mạt xa xa
thi lễ, mới nói:“Có chuyện phải nhắc nhở Tô tiểu thư, quý phô khai trương, chỉ
sợ sẽ có người đến quấy rối, mong rằng tiểu thư chuẩn bị tất cả thật tốt. Tại hạ
đã nói hết, xin cáo từ .”
Tô Mạt sợ run một chút, chẳng
lẽ đây là tiên lễ hậu binh?
Người nhà họ Tống xem nàng
không vừa mắt, nên cho vị tam công tử này đến nhắc cho tỉnh? Cẩn thận bọn họ quấy
rối?
Thật ra nàng đã chuẩn bị tốt
cả, phải ứng phó với tình huống phát sinh đột ngột như thế nào, phải đối phó với
trăm phương ngàn kế của kẻ địch như thế nào.
Nàng chỉ nói cám ơn, còn Tống
Minh Dương thì hướng nàng mỉm cười, chắp tay, đuổi theo Tống Dung Hoa đi ra
ngoài.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment