CHƯƠNG 111 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 111: NỘI GIAN LÀ CÓ THỂ BỊ MUA CHUỘC
Ngược lại so với trong cung cảm
giác được sự đề phòng càng nghiêm.
Tô Mạt hướng Lưu Xuyên cười
cười, loại tiểu nhân này mặt ngoài là không thể đắc tội, ngược lại phải càng tỏ
ra tôn kính hắn.
Nàng cười nói:“Lưu quản gia là
người tâm phúc trước mặt bệ hạ, đến quận Vương phủ thực ủy khuất. Ngài cứ uống
trà nghỉ ngơi, phái nhóm tiểu tử này đi làm là tốt rồi.”
Lưu Xuyên thấy Tô Mạt cứ như
thế khen tặng hắn, trong lòng thực hưởng thụ, nói:“Tô tiểu thư có điều không biết,
chúng ta làm nghề ban sai* , nếu làm tốt, đó là chuyện phải làm, nếu là làm hỏng,
thì chính là bị hỏi tội .”
*việc bắt phu và trưng thu
tài sản cho quan phủ ngày xưa
Nói xong liếc Hoàng Phủ Cẩn một
cái,“Quận vương là người có tính cách, ở trong cung đã khiến cho đám nô tài
chúng ta bị đánh gậy gộc, đi ra ngoài cung, nếu vô tâm hầu hạ, vậy có phải là
muốn bị đánh chết sao.”
Tô Mạt nhìn về phía Hoàng Phủ
Cẩn, nàng như thế nào lại không có nghe chuyện này.
Lưu Xuyên bĩu môi, lắc đầu,
chọn Lan Hoa Chỉ nói với Tô Mạt:“Bệ hạ là có lệnh. Để ta hầu hạ quận vương cho
cẩn thận, nếu có cái gì sơ xuất chúng ta không đảm đương nổi.”
Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh,“Bổn
vương ngay cả mỗi bước đi, có phải cũng cần báo cáo với các ngươi hay không?”
Lưu Xuyên hừ một tiếng,“Quận
Vương hiểu là tốt rồi.”
Tô Mạt giơ giơ mi lên, áp chế
lửa giận, thà đắc tội quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân.
Quân tử đấu với tiểu nhân, tiểu
nhân thường thắng.
Hoàng Phủ Cẩn tính tình lãnh
ngạo, đương nhiên khinh thường cùng với đám hoạn quan này đấu đá, nhưng có đôi
khi thường thường chính là lơ đãng một chút sẽ hỏng cả đại sự.
Tô Mạt cười cười, híp mắt nói
với Lưu Xuyên:“Lưu công công, quận vương ở trước mặt bệ hạ đều như thế rồi, bệ
hạ cũng không biết như thế nào. Ngươi nếu là cảm thấy bất mãn, chẳng lẽ là cảm
thấy chính mình so với bệ hạ còn quý giá hơn không tha xâm phạm sao?”
Một câu của Tô Mạt, như không
nhuyễn không cứng rắn, kì thực vừa nhuyễn lại vừa cứng.
Đám nô tài này, chính là ỷ
vào uy nghiêm của hoàng đế, bản thân làm gì có cái gì để dựa vào.
Nếu là hoàng đế vứt bỏ bọn hắn,
hắn nhất định phải chết.
Lưu Xuyên sợ tới mức giật
mình một cái, vội cười theo:“Tô tiểu thư nói đùa, tiểu nhân làm sao dám như vậy?”
Tô Mạt hừ một tiếng,“Lưu công
công, có câu nói người không quen không thể can sự vào chuyện của những người
thân. Lại nói là phụ tử người ta lại càng không được tự nhiên, nếu là có người
giẫm lên con của hắn, vậy người làm phụ thân kia trên mặt cũng sẽ tỏ rõ không
quan hệ tới mình sao. Đôi phu phụ, dù cãi nhau thế nào, nếu là có người nói với
thê tử là trượng phu vô năng, vậy thê tử kia cũng phải muốn cùng người ăn thau
đủ a.”
Lưu Xuyên sắc mặt đại biến, vội
không ngừng quỳ xuống đất dập đầu,“Quận vương chớ trách, tiểu nhân nhất thời hồ
đồ .”
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt nhìn hắn,“Ngươi
chỉ cần không đi quá giới hạn, bổn vương mặc kệ ngươi. Ngươi nếu là quá đáng, bổn
vương cũng lười thượng tấu thiên thính.”
Ý tứ kia của hắn là nếu chọc
hắn nóng nảy, chính là một đao xong luôn, tuyệt đối không nhiều lời.
Tô Mạt cười thầm, Hoàng Phủ Cẩn
luôn như vậy, bất quá đối phó với loại tiểu nhân này cũng là hữu hiệu nhất .
Tiểu nhân đều sợ chết lại
tham tài.
Lưu Xuyên nơm nớp lo sợ đã đi
rồi, Tô Mạt phi thân lên, thời điểm ở góc quẹo đưa cho hắn một đống thỏi bạc,
cười nói:“Lưu công công bị sợ hãi, chỗ bạc này cho ngươi uống trà an ủi. Ngươi
cũng biết, quận vương là cái tính tình gì. Đó là tính nóng nảy thà làm ngọc vỡ
chứ không chịu làm ngói lành. Lưu công công phải biết làm như thế nào a.”
Lưu Xuyên nịnh nọt cười rộ
lên, những thỏi bạc trắng bóng kia, sáng choe muốn làm mù mắt hắn.
“Tiểu nhân biết, tiểu nhân tự
nhiên biết. Tiểu nhân đến quận Vương phủ nơi đây, thì phải là nô tài của quận
Vương phủ, quận vương mới là chủ tử của nô tài.”
Tô Mạt cười cười,“Ta hy vọng
cùng người thông minh giao tiếp. Bên trên cho ngươi tới làm cái gì, ngươi nghe
theo là đúng rồi. Về phần làm như thế nào, mới là ngươi nên cân nhắc. Ngươi làm
tốt, quận vương sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi làm không tốt, ngươi cũng biết rồi
đấy. Một vị hoàng tử, tùy hứng lên, cho dù uống rượu say rồi đánh chết vài người
nô tài, hoàng thượng cũng sẽ không quản, bất quá là đổi tân nô tài đến......”
Lưu Xuyên mồ hôi lạnh chảy
ròng,“Nô tài biết, nô tài hiểu rõ, đa tạ tiểu thư nhắc nhở.”
Tô Mạt vỗ vỗ tay,“Đi thôi!”
Lưu Xuyên hoảng không ngừng chạy.
Tô Mạt nhìn bóng dáng hắn, ý
cười dần dần lộ ra, loại nô tài tham tài này lại sợ chết là kiểu đối phó dễ nhất.
Hoàng đế sai hắn đến giám thị
Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là giám thị thôi, làm cho hắn giám thị, nhưng nếu hắn
dám nói hươu nói vượn, đó là muốn bị rơi đầu.
Nàng vừa muốn quay đầu, đã bị
một người nắm lấy tay, Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng liếc bóng dáng Lưu Xuyên một
cái, lôi kéo Tô Mạt bước đi.
Này quận Vương phủ, bất quá
chỉ là nhà giam lỏng hắn mà thôi, nhưng cho dù là địa ngục, nếu là có người dám
đối với nàng bất kính hoặc gây ra mấy chuyện xấu với nàng, hắn cũng có thể khiến
nơi này tắm trong biển máu, vì nàng chém giết một hồi.
Tô Mạt tùy ý hắn lôi kéo phi
thân lên một góc lương đình, trông về phía dưới xa xa, ngói lưu ly màu lục, tầng
tầng lớp lớp, hoa cỏ thấp thoáng, rất là đẹp mặt.
Nàng khẽ cười nói:“Ngươi sao
lại ngốc vậy? Hắn là người hoàng đế phái tới, chúng ta không thể thờ ơ với hắn,
càng không thể đuổi hắn đi, phải cho hắn im lặng, làm việc cho ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn đã tỉnh táo lại,
hai ngày này hắn chỉ là vì sự tình đến quá mức đột nhiên, quá mức bi phẫn
thương tâm, mới đánh mất lẽ thường.
Tô Mạt nhìn hắn,“Ngươi hiện tại
có thể nói cho ta biết, vì sao lại như vậy?”
Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút,
Tô Mạt lập tức uốn éo đầu hừ một tiếng:“Không nói cho ta biết? Quên đi. Ta còn
có việc, đi trước .”
Nói xong định nhảy xuống.
Hoàng Phủ Cẩn cuống quít giữ
chặt nàng, vội vàng nói:“Mạt nhi, không phải.”
Tô Mạt cảm thấy đắc ý, tên
nhóc này, nhìn đi phải trị dứt căn bệnh này của ngươi.
“Vậy là chuyện gì?” Nàng hơi
hơi cười nhìn hắn, ánh mắt giảo hoạt như một con tiểu hồ ly.
Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, chạm
vào ánh mắt của nàng đột nhiên hiểu được, trong lòng nhất thời mềm lại.
Tiểu nha đầu này, luôn thông
minh như vậy, làm cho hắn ở lúc thống khổ nhất thời điểm khó chịu nhất, lập tức
có thể quên ngay đi những điều không vui đó, sốt ruột cũng được, vui mừng cũng
được, tóm lại nàng chính là có thể làm cho hắn quên mất những điều này, trong
con mắt đều là nàng.
Tiểu yêu tinh!
Hắn ngay cả cái quyền được ở
một mình bi thương nuốt hận cũng đã cho nàng rồi, hắn nên như thế nào để cảm tạ
nàng đây, như thế nào để yêu nàng đây?
Hắn thở dài, đem nàng ôm chặt
vào trong lòng, nhớ tới trong lời nói của Tô Việt, lại nói:“Nay nàng lớn rồi,
thật ra không thể tiếp tục như thế nữa.”
Tô Mạt hừ một cái lại tiếp một
cái, nheo mắt với hắn,“Không thể như thế, liền có thể hôn sao?”
Còn bá đạo như vậy, dùng sức
như vậy, coi nàng trở thành thịt xương để hắn cắn sao?
Hoàng Phủ Cẩn hai má nhất thời
đỏ bừng, nàng lại đang chế nhạo hắn, hắn áy náy nói:“Mạt nhi, thực xin lỗi......
Ta, không bao giờ làm như vậy nữa.”
Tô Mạt cười một tiếng, ai
không cho hắn làm như vậy ? Hai người yêu nhau, hôn nhau có quan hệ gì đâu?
Chính là......
Không nên lên cơn đói khát
như vậy, nàng bĩu môi, ung dung nhìn hắn, như là mèo con nhìn con mồi.
Hoàng Phủ Cẩn đành phải chủ động
báo cáo, nói:“Hắn đem Diệp công công người từ nhỏ đi theo hầu hạ ta nhốt lại rồi.”
Tô Mạt a một tiếng, nàng trước
kia vào trong cung của hắn, chỉ biết là hắn có một lão bộc vẫn hầu hạ hắn.
Hơn nữa nàng cũng nhìn ra được
lão bộc kia có quan hệ với hắn rất đặc biệt.
“Lấy lý do gì?”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên
nói:“Nói hắn đem ta dưỡng thành kiểu người tính tình quái gở kì quặc thiếu tình
cảm, là cố ý.”
Nay nói ra, tâm không phải
không đau, nhưng cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Thật giống như nói việc gì
khác vậy.
Trận mưa gậy kia, cũng thản
nhiên tan mất.
Bạc tình bạc nghĩa thiếu tình
cảm, ha ha, chê cười, đem con dưỡng thành kẻ bạc tình thiếu tình cảm, chẳng lẽ
không phỉa là kẻ phụ thân cao cao tại thượng kia, hỉ nộ vô thường sao?
Hắn lạnh lùng nhíu mày, đem
hai chữ phụ thân kia hung hăng ném ra ngoài.
Tô Mạt giang hai tay cánh tay
nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng hắn, an ủi nói:“Chúng ta cùng nhau nghĩ biện
pháp, đem Diệp công công thoát ra. Để hắn đến trong vương phủ hưởng phúc.”
Nàng còn chưa chân chính gặp
qua vị Diệp công công này, nhưng hắn đối tốt với Hoàng Phủ Cẩn, chính là bằng hữu
của nàng.
Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“Hiện tại
đừng cố sức, không có biện pháp .”
Tuy rằng hắn không biết đã xảy
ra chuyện gì, nhưng cảm giác của hắn tinh tường, hoàng đế đối Diệp công công giống
như có mối hận nghiến răng.
Diệp công công rõ ràng gọi là
Diệp Tri Vân, hoàng đế lại luôn gọi hắn là Diệp Xuẩn Trư, không xứng gọi chữ “
Vân”.
Chuyện ân oán trong thâm
cung, hắn không muốn lấy mấy chuyện đo đi làm phiền nàng.
Hắn thầm mong nàng khoái hoạt.
Sự tình này, hắn có thể tự
mình lo liệu.
Có một số việc hắn khinh thường
không hứng thú, cũng không đại biểu hắn không thể làm.
Có một số việc hắn không có hứng
thú, không có nghĩa là thời điểm hắn bị ép buộc làm cũng chẳng sao.
“Cửa hàng của nàng tìm thế
nào rôid? Có cần ta đi hù dọa người hay không?”
Hắn mỉm cười, khôi phục bộ
dáng vân đạm phong khinh.
Tô Mạt nhìn hắn, ngón tay nhỏ
nhắn nhẹ nhàng mà sờ sờ hai má hắn,“Hiện tại là Hoàng Phủ Cẩn hay là Tĩnh thiếu
gia đấy?”
Hoàng Phủ Cẩn cầm đầu ngón
tay của nàng, ôn nhu nói:“Hoàng Phủ Cẩn, chính là Tĩnh thiếu gia, Tĩnh thiếu
gia chính là Hoàng Phủ Cẩn.”
Tô Mạt cảm thấy vui mừng, ôm
hắn tiến vào trong lòng, thật tốt, hắn rốt cục có thể dũng cảm mà đối diện với
chính tâm ma của mình.
Chỉ cần hắn có thể mở miệng
thừa nhận hai người là một, như vậy cũng có nghĩa là hắn chân chính đối diện với
tâm lý tổn thương, không hề trốn tránh .
Trước đây, hắn luôn đem chính
mình là Tĩnh thiếu gia để trốn tránh những cái mà hắn không muốn nhắc tới.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment