CHƯƠNG 113 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 113: BINH ĐẾN TƯỚNG CHẶN, NƯỚC ĐẾN ĐẤT CHẶN
Ban đầu Tống Dung Hoa dẫn người đến là muốn dạy
dỗ tạp quán của Tô Mạt, kết quả trên đường đi đến tất cả gia đinh đều bị người
ta kêu về, hiện tại Tống Minh Dương lại xuất hiện, nói như vậy là hắn cố ý phá
hư chuyện tốt của nàng.
Nàng tức giân không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ lôi kéo Hoàng Phủ Kha lên xe đi .
Chỉ quay lại ném cho Tô Mạt một câu,“Ngươi chờ đó!”
Sau khi Tô Mạt trở về, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười nói hai câu, đám người Hoàng Phủ Giác vừa nghe Tống Minh Dương đến, đều không khỏi hơi hơi nhíu mi.
Bọn họ hiểu biết Tống Minh Dương rõ hơn so với Tô Mạt nhiều.
Tô Mạt cũng không nhiều lời, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Thì ra kho hàng đã dựa theo yêu cầu của nàng mà sửa chữa, làm rất nhiều ô vuông, vững vàng chắc chắn, ngay ngắn có trình tự rõ ràng, từng cái giá bên ngoài đều có thể treo biển tên, có thể phân loại.
Trừ bỏ kho hàng, còn có một tòa tiểu khóa viện được dùng để điều chế hương liệu.
Tiểu khóa viện này thực sự là nơi ẩn nấp an toàn, người ngoài căn bản không thể tùy tiện vào tìm hiểu cái gì, hơn nữa cho dù là tiểu nhị tiền viện cũng không thể tùy tiện đi vào.
Nàng phái người nói cho A Cổ Thái đem các loại hương liệu đã có, hương lộ, nước hoa lại đây, sau đó ở trong tiểu viện này tăng gia sản xuất, nhân số lượng lên nhiều hơn nữa. Chờ mấy ngày nữa, sau khi xem hoàng lịch, chọn ngày tốt xong là có thể khai trương cửa hàng .
Ngày cửa hàng của Tô Mạt khai trương được khâm thiên giám chọn ngày, là ngày 26 tháng 03.
Tên của cửa hàng này là do hoàng đế cùng Triệu tiên sinh nghĩ ra. Ngự bút đề tự, ngân câu tranh sắt lại độc đáo uyển chuyển, hàm xúc ý nhị, học sinh cùng văn sĩ học đòi đều đến chiêm ngưỡng ngự bút, bọn họ làm cho đường cái trước mặt tiệm trở nên chật chội hết sức.
Hơn nữa tiệm còn tổ chức hát hí khúc , người đến xem diễn đông nườm nượp, quả thực là vô cùng náo nhiệt, thật sự là buổi khai trương này đã đem toàn bộ kinh thành đều oanh động hoàn toàn, ngay cả tiểu thương ở ngoại thành đều đến xem náo nhiệt.
Tô Mạt còn cầu hoàng đế một việc, là nếu triều đình có quan viên nào dám đến gây thêm phiền hoặc đến tặng lễ đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc giống nhau, phàm kẻ nào có ý muốn đến thiên ngoại lai hương tìm tòi hay xoi mói thì xin nhắn dùm cho họ biết, những người đó đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc như những đối tượng đã nói trên. Tin này vừa tung ra lập tức ngăn chặn hoàn toàn tâm tư giả dối của những kẻ muốn dụng tâm kín đáo với cửa hàng.
Hoàng đế còn cho Hoàng Phủ Giác đến tặng một đội múa sư tử còn Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân tặng một gánh hát ở trước cửa xướng tuồng năm ngày.
Hoàng Phủ Cẩn nay là hộ bộ, cùng Hoàng Phủ Giác phụ trách phần cống phẩm hương liệu và đồ chơi quý giá.
Bởi có Hoàng Phủ Cẩn kiểm soát nên trong kinh thành chuyện to chuyện nhỏ gì cũng không xảy ra.
Nàng tức giân không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ lôi kéo Hoàng Phủ Kha lên xe đi .
Chỉ quay lại ném cho Tô Mạt một câu,“Ngươi chờ đó!”
Sau khi Tô Mạt trở về, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười nói hai câu, đám người Hoàng Phủ Giác vừa nghe Tống Minh Dương đến, đều không khỏi hơi hơi nhíu mi.
Bọn họ hiểu biết Tống Minh Dương rõ hơn so với Tô Mạt nhiều.
Tô Mạt cũng không nhiều lời, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Thì ra kho hàng đã dựa theo yêu cầu của nàng mà sửa chữa, làm rất nhiều ô vuông, vững vàng chắc chắn, ngay ngắn có trình tự rõ ràng, từng cái giá bên ngoài đều có thể treo biển tên, có thể phân loại.
Trừ bỏ kho hàng, còn có một tòa tiểu khóa viện được dùng để điều chế hương liệu.
Tiểu khóa viện này thực sự là nơi ẩn nấp an toàn, người ngoài căn bản không thể tùy tiện vào tìm hiểu cái gì, hơn nữa cho dù là tiểu nhị tiền viện cũng không thể tùy tiện đi vào.
Nàng phái người nói cho A Cổ Thái đem các loại hương liệu đã có, hương lộ, nước hoa lại đây, sau đó ở trong tiểu viện này tăng gia sản xuất, nhân số lượng lên nhiều hơn nữa. Chờ mấy ngày nữa, sau khi xem hoàng lịch, chọn ngày tốt xong là có thể khai trương cửa hàng .
Ngày cửa hàng của Tô Mạt khai trương được khâm thiên giám chọn ngày, là ngày 26 tháng 03.
Tên của cửa hàng này là do hoàng đế cùng Triệu tiên sinh nghĩ ra. Ngự bút đề tự, ngân câu tranh sắt lại độc đáo uyển chuyển, hàm xúc ý nhị, học sinh cùng văn sĩ học đòi đều đến chiêm ngưỡng ngự bút, bọn họ làm cho đường cái trước mặt tiệm trở nên chật chội hết sức.
Hơn nữa tiệm còn tổ chức hát hí khúc , người đến xem diễn đông nườm nượp, quả thực là vô cùng náo nhiệt, thật sự là buổi khai trương này đã đem toàn bộ kinh thành đều oanh động hoàn toàn, ngay cả tiểu thương ở ngoại thành đều đến xem náo nhiệt.
Tô Mạt còn cầu hoàng đế một việc, là nếu triều đình có quan viên nào dám đến gây thêm phiền hoặc đến tặng lễ đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc giống nhau, phàm kẻ nào có ý muốn đến thiên ngoại lai hương tìm tòi hay xoi mói thì xin nhắn dùm cho họ biết, những người đó đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc như những đối tượng đã nói trên. Tin này vừa tung ra lập tức ngăn chặn hoàn toàn tâm tư giả dối của những kẻ muốn dụng tâm kín đáo với cửa hàng.
Hoàng đế còn cho Hoàng Phủ Giác đến tặng một đội múa sư tử còn Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân tặng một gánh hát ở trước cửa xướng tuồng năm ngày.
Hoàng Phủ Cẩn nay là hộ bộ, cùng Hoàng Phủ Giác phụ trách phần cống phẩm hương liệu và đồ chơi quý giá.
Bởi có Hoàng Phủ Cẩn kiểm soát nên trong kinh thành chuyện to chuyện nhỏ gì cũng không xảy ra.
Bởi vì được Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đám lưu
manh lớn lớn nhỏ nhỏ ở trong kinh thành cũng không dám đến quấy rối.
Những kẻ con nhà quyền quý ghi hận trong lòng như Tống gia đương nhiên cũng không thể trực tiếp đến quấy rối.
Cho nên, tuy rằng người đến người đi, rất là bận rộn, nhưng cũng không loạn, càng không có xuất hiện sự cố gì.
Tô Mạt chân chính cảm nhận được uy lực của Hoàng Phủ Cẩn, hắn quả thực chính là cây Định Hải Thần Châm a, ngồi xuống ở nơi nào, cũng khiến cho người ta nhìn đến mà sợ, những kẻ trong bụng có ý đồ bất lương càng thấy kinh hôn fbatj vía, chỉ có thể xem qua loa, cũng tuyệt đối không dám sinh sự.
Thiên Ngoại Lái Hương vừa khai trương, khách hàng ào ạt, ngày ngày người đến người đi, có người hâm mộ mà tới, có người xem náo nhiệt, còn có người đến là muốn xem thử cái gì gọi là nước hoa kia.
Tiểu nhị của cửa hàng không đủ người, liền điều người từ Tô phủ cùng Quận Vương phủ điều động tới, phàm là đến hỗ trợ đều có thể được tiền thù lao không ít, cho nên cản không nổi việc có người không được đến còn oán giận, đều hận không thể có thể chen đến Hương lâu làm công.
Mỗi ngày thời điểm buổi tối Hương lâu tính sổ, bàn tính của Hình chưởng quầy “ đồm độp” gẩy lên vang đùng, quả thực là quá khiến người ta chấn kinh rồi.
Đồng tiền và bạc vụn kia dùng sọt lớn khiêng, số nguyên bạc chẵn khác lại rất nhiều.
Đương nhiên, trong cửa hàng cũng có người đến tìm hiểu tin tức, đã thấy được việc mở tiệm hương liệu rất mực kiếm bạc, còn có người bắt đầu có ý định, cũng muốn mở tiệm.
Tô Mạt cũng không để ý tới, mở cửa hàng đều có tự do, dựa theo gió mà lên cũng không có gì sai, mấu chốt là cần sản phẩm tốt, có chân chống đỡ.
Sự tranh đấu ở trên thương trường vốn chính là không thể tránh được.
Hơn nữa lúc này có tư cách cùng năng lực cùng nàng đấu, phỏng chừng cũng chỉ có mấy nhà trong kinh thành.
Tuyệt đối không phải hộ thương gia bình thường.
Khai trương tiệm được một tháng, Tô Mạt sai người bày nhiều loại hàng bậc chung giá thấp, loại thượng đẳng trân quý đều giấu bớt đi, gây thèm thuồng, như vậy mới có thể dẫn dụ khẩu vị của người khác.
Ngày này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở lầu hai uống trà, nhìn bên ngoài trên đường cái đầu người chuyển động, đều là đến Hương lâu xem hàng hóa .
Mặc dù có thông đạo chuyên môn dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhưng là bởi vì ngựa xe như nước, bọn họ có chút chờ không nổi, liền theo đại sảnh đi vào.
Dù sao nơi đó càng rộng rãi.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vuốt nhẹ cốc trà, chậm rãi nói:“Tổng cộng bắt được 16 kẻ trên người mang acid mạnh, 08 kẻ mang theo sơn đỏ , 36 tên trên người mang chủy thủ, còn có kẻ có ý đồ phóng hỏa , kẻ trộm 18 tên......”
Tô Mạt nghe được cười ha ha,“Ngươi sao lại có thể lợi hại vậy chứ?”
Những kẻ con nhà quyền quý ghi hận trong lòng như Tống gia đương nhiên cũng không thể trực tiếp đến quấy rối.
Cho nên, tuy rằng người đến người đi, rất là bận rộn, nhưng cũng không loạn, càng không có xuất hiện sự cố gì.
Tô Mạt chân chính cảm nhận được uy lực của Hoàng Phủ Cẩn, hắn quả thực chính là cây Định Hải Thần Châm a, ngồi xuống ở nơi nào, cũng khiến cho người ta nhìn đến mà sợ, những kẻ trong bụng có ý đồ bất lương càng thấy kinh hôn fbatj vía, chỉ có thể xem qua loa, cũng tuyệt đối không dám sinh sự.
Thiên Ngoại Lái Hương vừa khai trương, khách hàng ào ạt, ngày ngày người đến người đi, có người hâm mộ mà tới, có người xem náo nhiệt, còn có người đến là muốn xem thử cái gì gọi là nước hoa kia.
Tiểu nhị của cửa hàng không đủ người, liền điều người từ Tô phủ cùng Quận Vương phủ điều động tới, phàm là đến hỗ trợ đều có thể được tiền thù lao không ít, cho nên cản không nổi việc có người không được đến còn oán giận, đều hận không thể có thể chen đến Hương lâu làm công.
Mỗi ngày thời điểm buổi tối Hương lâu tính sổ, bàn tính của Hình chưởng quầy “ đồm độp” gẩy lên vang đùng, quả thực là quá khiến người ta chấn kinh rồi.
Đồng tiền và bạc vụn kia dùng sọt lớn khiêng, số nguyên bạc chẵn khác lại rất nhiều.
Đương nhiên, trong cửa hàng cũng có người đến tìm hiểu tin tức, đã thấy được việc mở tiệm hương liệu rất mực kiếm bạc, còn có người bắt đầu có ý định, cũng muốn mở tiệm.
Tô Mạt cũng không để ý tới, mở cửa hàng đều có tự do, dựa theo gió mà lên cũng không có gì sai, mấu chốt là cần sản phẩm tốt, có chân chống đỡ.
Sự tranh đấu ở trên thương trường vốn chính là không thể tránh được.
Hơn nữa lúc này có tư cách cùng năng lực cùng nàng đấu, phỏng chừng cũng chỉ có mấy nhà trong kinh thành.
Tuyệt đối không phải hộ thương gia bình thường.
Khai trương tiệm được một tháng, Tô Mạt sai người bày nhiều loại hàng bậc chung giá thấp, loại thượng đẳng trân quý đều giấu bớt đi, gây thèm thuồng, như vậy mới có thể dẫn dụ khẩu vị của người khác.
Ngày này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở lầu hai uống trà, nhìn bên ngoài trên đường cái đầu người chuyển động, đều là đến Hương lâu xem hàng hóa .
Mặc dù có thông đạo chuyên môn dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhưng là bởi vì ngựa xe như nước, bọn họ có chút chờ không nổi, liền theo đại sảnh đi vào.
Dù sao nơi đó càng rộng rãi.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vuốt nhẹ cốc trà, chậm rãi nói:“Tổng cộng bắt được 16 kẻ trên người mang acid mạnh, 08 kẻ mang theo sơn đỏ , 36 tên trên người mang chủy thủ, còn có kẻ có ý đồ phóng hỏa , kẻ trộm 18 tên......”
Tô Mạt nghe được cười ha ha,“Ngươi sao lại có thể lợi hại vậy chứ?”
Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên, việc
khác thì tạm được, chuyện của nàng hắn rất để tâm làm.
Nếu là có người đến quấy rối, hắn đương nhiên không chút khách khí.
Hoặc nhiều hoặc ít đều phải đem chút thành tích về, nếu không, chẳng phải là làm cho bọn họ nghĩ đến nơi này dễ khi dễ, muốn quấy rối liền quấy rối sao?
Hai người nói lời này, liền thấy vài tên ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu xông tới, hô:“Các vị đại gia xin thương xót, chúng tiểu nhân không cần tiền bạc không cần châu báu, chỉ cầu thưởng cho con gà, gặm được miếng xương liền đi chỗ khác xin......”
Bọn khiếu hóa tử ( ăn mày, khất cái ) này bẩn thỉu, chỉ hướng trên thân khách xông tới, những người khách bị bọn họ làm cho chán ghét cô cùng, lập tức ôm cái mũi tránh ra.
Bọn tiểu nhị của Hương lâu tiến lên đuổi bọn hắn, kết quả còn chưa có động thủ, một đám bọn họ liền lập tức nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ.
“Mọi người đều đến đây xem, đánh người kìa, làm quan mà giết người, kẻ có tiền giỏi lắm nha, không cho bọn khiếu hóa tử đường sống nha, đánh chết người ......”
Một kẻ ăn mày cũng không vấn đề, kết quả càng ngày càng nhiều tên, nhìn thấy có vẻ có hơn trăm tên tập tại lúc này.
Trên lầu sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo, hừ nói:“Nhất định là có người cố ý như thế, ta sai người đuổi bọn chúng đi.”
Lúc này phía dưới sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, bọn tiểu nhị Hương lâu cùng nhiều khất cái đã xảy ra xung đột, người Hoàng Phủ Cẩn mang đến không có mệnh lệnh của hắn cũng không thể động thủ.
Dù sao bọn họ là đại biểu ý kiến hoàng gia, nếu động thủ, sẽ bị kẻ có tâm cơ kích động, có thể gán cho Hoàng Phủ Cẩn cái tội danh áp bức dân chúng, lũng đoạn thị trường.
Tuy rằng hoàng đế bảo hắn giúp đỡ quản lý, nhưng là nếu khiến cho dân chúng bạo loạn lên, vậy có thể lấy tội danh hắn dưới chân thiên tử lộng hành, ức hiếp dân chúng để trừng trị hắn.
Nói vậy đối phương cũng là lầm tưởng điểm ấy cố kỵ của Hoàng Phủ Cẩn, cho nên mới trực tiếp phái tới đội khất cái.
Bọn họ cũng hiểu được, nếu ăn cắp, phóng hỏa, lưu manh quấy rối những thứ đó đều không được.
Vậy chỉ có một con đường mới có thể gây cho Hương lâu nhiễu loạn -- thì phải là chiêu thức đi kích động quần chúng.
Từ xưa đến nay, người làm chuyện, đều không phải là tự đi chế ra dư luận sao.
Bọn họ phái ra đám khất cái này, cùng Hương lâu xảy ra xung đột, đến cuối cùng mặc kệ là ai đúng ai sai, dù sao nhóm người khất cái ‘bình nứt không sợ bể’, chẳng có gì tốt để mất cả.
Mà cuối cùng kẻ bị hại, vẫn là Hương lâu.
Đều đã bị người đội cho cái mũ to tướng trên đầu là ức hiếp dân chúng, ỷ thế hiếp người, đánh đập ăn mày, vi phú bất nhân ( vì làm giàu mà bất nhân).
Nếu là có người đến quấy rối, hắn đương nhiên không chút khách khí.
Hoặc nhiều hoặc ít đều phải đem chút thành tích về, nếu không, chẳng phải là làm cho bọn họ nghĩ đến nơi này dễ khi dễ, muốn quấy rối liền quấy rối sao?
Hai người nói lời này, liền thấy vài tên ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu xông tới, hô:“Các vị đại gia xin thương xót, chúng tiểu nhân không cần tiền bạc không cần châu báu, chỉ cầu thưởng cho con gà, gặm được miếng xương liền đi chỗ khác xin......”
Bọn khiếu hóa tử ( ăn mày, khất cái ) này bẩn thỉu, chỉ hướng trên thân khách xông tới, những người khách bị bọn họ làm cho chán ghét cô cùng, lập tức ôm cái mũi tránh ra.
Bọn tiểu nhị của Hương lâu tiến lên đuổi bọn hắn, kết quả còn chưa có động thủ, một đám bọn họ liền lập tức nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ.
“Mọi người đều đến đây xem, đánh người kìa, làm quan mà giết người, kẻ có tiền giỏi lắm nha, không cho bọn khiếu hóa tử đường sống nha, đánh chết người ......”
Một kẻ ăn mày cũng không vấn đề, kết quả càng ngày càng nhiều tên, nhìn thấy có vẻ có hơn trăm tên tập tại lúc này.
Trên lầu sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo, hừ nói:“Nhất định là có người cố ý như thế, ta sai người đuổi bọn chúng đi.”
Lúc này phía dưới sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, bọn tiểu nhị Hương lâu cùng nhiều khất cái đã xảy ra xung đột, người Hoàng Phủ Cẩn mang đến không có mệnh lệnh của hắn cũng không thể động thủ.
Dù sao bọn họ là đại biểu ý kiến hoàng gia, nếu động thủ, sẽ bị kẻ có tâm cơ kích động, có thể gán cho Hoàng Phủ Cẩn cái tội danh áp bức dân chúng, lũng đoạn thị trường.
Tuy rằng hoàng đế bảo hắn giúp đỡ quản lý, nhưng là nếu khiến cho dân chúng bạo loạn lên, vậy có thể lấy tội danh hắn dưới chân thiên tử lộng hành, ức hiếp dân chúng để trừng trị hắn.
Nói vậy đối phương cũng là lầm tưởng điểm ấy cố kỵ của Hoàng Phủ Cẩn, cho nên mới trực tiếp phái tới đội khất cái.
Bọn họ cũng hiểu được, nếu ăn cắp, phóng hỏa, lưu manh quấy rối những thứ đó đều không được.
Vậy chỉ có một con đường mới có thể gây cho Hương lâu nhiễu loạn -- thì phải là chiêu thức đi kích động quần chúng.
Từ xưa đến nay, người làm chuyện, đều không phải là tự đi chế ra dư luận sao.
Bọn họ phái ra đám khất cái này, cùng Hương lâu xảy ra xung đột, đến cuối cùng mặc kệ là ai đúng ai sai, dù sao nhóm người khất cái ‘bình nứt không sợ bể’, chẳng có gì tốt để mất cả.
Mà cuối cùng kẻ bị hại, vẫn là Hương lâu.
Đều đã bị người đội cho cái mũ to tướng trên đầu là ức hiếp dân chúng, ỷ thế hiếp người, đánh đập ăn mày, vi phú bất nhân ( vì làm giàu mà bất nhân).
Cho nên trong lúc nhất thời những binh sĩ không
dám ra tay, ngược lại bị vài tên khất cái xô xô đẩy đẩy.
Hoàng Phủ Cẩn buông ly trà, định phi thân xuống, Tô Mạt giữ lấy hắn, hơi hơi cười lắc đầu.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng một bộ dáng nhàn nhã trấn tĩnh, thật giống như Hương lâu này không phải của nàng vậy.
Hắn quay đầu, phía dưới đã muốn rối lung lên, đánh nhau, khóc nháo, xem náo nhiệt , người chân chính muốn đến xem cũng bị quấy rầy không có tâm tình nữa.
Đặc biệt các tiểu thư phu nhân của các đại gia tộc, nguyên bản chính là lén lút đến, nhiều người như vậy, còn gây chuyện, một cái vô ý, liền có khả năng liên luỵ đến các nàng.
Cho nên rất nhiều người đều lập tức rời đi.
Tô Mạt ý bảo Hoàng Phủ Cẩn,“Tĩnh thiếu gia, ngươi giúp ta quan sát, ngươi xem xem, có ai ở nơi nào đó thờ ơ lạnh nhạt?”
Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu được ý tứ của nàng, địch nhân phái đám khất cái, liền tuyệt đối muốn nhìn xem hiệu quả tại hiện trường.
Nếu là bị áp chế, sẽ mất mát.
Nếu là thành công, chế tạo hỗn loạn, sẽ đắc ý dào dạt.
Hình chưởng quầy đi ra ngoài điều đình, muốn thỉnh ăn mày nhóm ngồi vào vị trí, kết quả có kẻ lập tức lớn tiếng nói bọn họ đánh người lại định hối lộ, ý định bất lương.
Mười mấy tên ăn mày thậm chí đem tiệc rượu hất đổ.
Bọn họ chiêu này gọi là phép khích tướng, làm cho nhục nhã như thế, kết luận không có mấy nam nhi nhiệt huyết bừng bừng có thể chịu được, chỉ cần có người ra tay, đối với bọn họ đánh đòn hiểm.
Vậy kế sách bọn họ sẽ thành công.
Cho nên trong lời nói bọn họ càng mắng càng khó nghe,“Đây là Hương lâu rách nát gì chứ, là bán hương hay là đến khoe khoang ? Là tới khi dễ người mà.”
“Đúng a, nhiều quan binh đứng như vậy, đến diễu võ dương oai sao? Ta con dân Đại Chu dưỡng các ngươi, chính là để các ngươi khi dễ dân chúng sao?”
Lập tức có người phủ phục giống như bị bộ dáng thương nặng bò ra bên ngoài trước mặt dân chúng không rõ chân tướng khóc kể lể.
“Chúng ta nhóm khiếu hóa tử, bất quá là nghe nói nơi này hát hí khúc, thì đến xem náo nhiệt, thuận tiện xin miếng cơm ăn...... Ô ô, nào biết đâu rằng...... Bọn họ không phân rõ phải trái a, đi lên liền đánh người...... Nhìn đi, chân của ta...... Tay của huynh đệ ta......”
Bọn họ một đám giống như tự nhiên tàn phế giống vậy, nằm trên mặt đất, thống khổ kêu rên......
Trong lúc nhất thời cả con phố náo nhiệt lập tức biến thành cảnh hỗn loạn.
Hoàng Phủ Cẩn buông ly trà, định phi thân xuống, Tô Mạt giữ lấy hắn, hơi hơi cười lắc đầu.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng một bộ dáng nhàn nhã trấn tĩnh, thật giống như Hương lâu này không phải của nàng vậy.
Hắn quay đầu, phía dưới đã muốn rối lung lên, đánh nhau, khóc nháo, xem náo nhiệt , người chân chính muốn đến xem cũng bị quấy rầy không có tâm tình nữa.
Đặc biệt các tiểu thư phu nhân của các đại gia tộc, nguyên bản chính là lén lút đến, nhiều người như vậy, còn gây chuyện, một cái vô ý, liền có khả năng liên luỵ đến các nàng.
Cho nên rất nhiều người đều lập tức rời đi.
Tô Mạt ý bảo Hoàng Phủ Cẩn,“Tĩnh thiếu gia, ngươi giúp ta quan sát, ngươi xem xem, có ai ở nơi nào đó thờ ơ lạnh nhạt?”
Hoàng Phủ Cẩn lập tức hiểu được ý tứ của nàng, địch nhân phái đám khất cái, liền tuyệt đối muốn nhìn xem hiệu quả tại hiện trường.
Nếu là bị áp chế, sẽ mất mát.
Nếu là thành công, chế tạo hỗn loạn, sẽ đắc ý dào dạt.
Hình chưởng quầy đi ra ngoài điều đình, muốn thỉnh ăn mày nhóm ngồi vào vị trí, kết quả có kẻ lập tức lớn tiếng nói bọn họ đánh người lại định hối lộ, ý định bất lương.
Mười mấy tên ăn mày thậm chí đem tiệc rượu hất đổ.
Bọn họ chiêu này gọi là phép khích tướng, làm cho nhục nhã như thế, kết luận không có mấy nam nhi nhiệt huyết bừng bừng có thể chịu được, chỉ cần có người ra tay, đối với bọn họ đánh đòn hiểm.
Vậy kế sách bọn họ sẽ thành công.
Cho nên trong lời nói bọn họ càng mắng càng khó nghe,“Đây là Hương lâu rách nát gì chứ, là bán hương hay là đến khoe khoang ? Là tới khi dễ người mà.”
“Đúng a, nhiều quan binh đứng như vậy, đến diễu võ dương oai sao? Ta con dân Đại Chu dưỡng các ngươi, chính là để các ngươi khi dễ dân chúng sao?”
Lập tức có người phủ phục giống như bị bộ dáng thương nặng bò ra bên ngoài trước mặt dân chúng không rõ chân tướng khóc kể lể.
“Chúng ta nhóm khiếu hóa tử, bất quá là nghe nói nơi này hát hí khúc, thì đến xem náo nhiệt, thuận tiện xin miếng cơm ăn...... Ô ô, nào biết đâu rằng...... Bọn họ không phân rõ phải trái a, đi lên liền đánh người...... Nhìn đi, chân của ta...... Tay của huynh đệ ta......”
Bọn họ một đám giống như tự nhiên tàn phế giống vậy, nằm trên mặt đất, thống khổ kêu rên......
Trong lúc nhất thời cả con phố náo nhiệt lập tức biến thành cảnh hỗn loạn.
Ánh mắt Hoàng Phủ Cẩn như điện, đem vài người
trong đám người phía dưới nằm trong vòng kiểm soát, ghé tới lỗ tai Tô Mạt nói
vài câu.
Tô Mạt lập tức gọi Lăng Nhược A Lí bọn họ, đem lời nói của Hoàng Phủ Cẩn bảo bọn họ âm thầm ghi nhớ, tra xét bối cảnh của bọn họ, chờ thời điểm bọn hắn rời đi liền đem bọn họ bắt lại.
Ăn mày là bầy đàn có mặt ngoài yếu thế, nàng không thể động, muốn lưu lại bọn họ diễn kịch.
Tô Mạt lập tức gọi Lăng Nhược A Lí bọn họ, đem lời nói của Hoàng Phủ Cẩn bảo bọn họ âm thầm ghi nhớ, tra xét bối cảnh của bọn họ, chờ thời điểm bọn hắn rời đi liền đem bọn họ bắt lại.
Ăn mày là bầy đàn có mặt ngoài yếu thế, nàng không thể động, muốn lưu lại bọn họ diễn kịch.
Nhưng vài kẻ dương dương tự đắc xem náo nhiệt kia, gây náo loạn còn dám tới vây xem, rất thất đức a.
Vậy, cũng đừng trách nàng độc ác !
Ánh mắt nàng lạnh lùng, khóe môi gợi ra một chút cười tàn nhẫn.
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng,“Không cần tức giận.”
Tô Mạt cười rất xinh đẹp đáng yêu,“Ta mới không tức giận đâu.”
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Còn muốn chờ sao?”
Tô Mạt hơi suy tư, nói:“Dứt khoát đem sự tình náo loạn lớn ra, sau đó dẫn cá lớn lộ diện.”
Lãnh ý trên sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi rút đi, khóe môi lộ ra nụ cười mỉm, thật sự là nha đầu làm cho người ta bất đắc dĩ.
Cùng nàng ở chùng một chỗ, người khác muốn thể hiện cũng không thể .
Hắn đem nàng ôm vào trong lòng, trên cao nhìn xuống nhìn phía dưới tình trạng hỗn loạn, giống như là vũ đài thú vị nhất vậy,“Tiểu Mạt Lị, nàng như vậy làm cho ta thực không có cảm giác thành tựu. Người khác sẽ nói nam nhân của ngươi thực vô năng .”
Tô Mạt nhất quyệt miệng, hừ nói:“Ai dám nói? Giết hắn!”
Nàng phân phó nói:“Đi, nói với Hình chưởng quầy, phái ra vài tay chân, đánh cho vài tên khất cái giãn giãn gân cốt.”
Cho kịch vui này thêm chút gay cấn.
Hạ nhân lĩnh mệnh đi xuống truyền lệnh cho Hình chưởng quầy .
Hình chưởng quầy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vốn nói không phải là do đại nhân vật âm thầm bảo hộ sao, cho nên hắn cảm thấy chính mình nhặt được bảo bối, có thể đi theo Tô tiểu thư kiếm chút bạc.
Nào biết đâu rằng mới khai trương liền ra lòi ra cái sọt lớn vậy chứ.
Hắn gấp đến độ nói:“Chủ nhân đâu? Loại tình huống này không thể đàn áp mạnh mẽ, chỉ có thể bỏ tiền giải hạn. Chúng ta lấy mấy trăm lượng bạc, đem bọn họ đuổi đi. Nếu là xung đột mạnh mẽ, chỉ sợ gặp phiền toái.”
Tay chân hung ác của các tửu lâu, không phải vì khi dễ người dân lương thiện mà chuẩn bị sao?
Chân chính không sợ chết, hoặc là kẻ mạnh, bọn tay chân kia có tác dùng gì?
Hình chưởng quầy nghĩ đến Tô Mạt bất quá là tiểu hài tử, nhưng có khả năng sợ phiền phức , hoặc là nuông chiều thành quen, muốn để cho người có vũ lực giải quyết.
Hắn vội vàng vận dụng quan hệ của mình, sai
người đi tìm hiểu, rốt cuộc là loại người nào nhìn Hương lâu không vừa mắt.
Còn tìm người đi liên lạc với đám ăn mày kia, tốt nhất có thể tìm được kẻ dẫn đầu của bọn chúng, nói chuyện điều kiện.
Kết quả không đợi những người đó trở về, đám ăn mày kia đột nhiên hô to,“Có vương pháp hay không, đánh người lại muốn đem vài đống tiền dơ bẩn bãi bình, triều đình như thế nào không phái người đến chủ trì công đạo? Chúng ta muốn đi đánh trống minh oan, đi, đi nha môn Kinh Triệu Doãn......”
Còn tìm người đi liên lạc với đám ăn mày kia, tốt nhất có thể tìm được kẻ dẫn đầu của bọn chúng, nói chuyện điều kiện.
Kết quả không đợi những người đó trở về, đám ăn mày kia đột nhiên hô to,“Có vương pháp hay không, đánh người lại muốn đem vài đống tiền dơ bẩn bãi bình, triều đình như thế nào không phái người đến chủ trì công đạo? Chúng ta muốn đi đánh trống minh oan, đi, đi nha môn Kinh Triệu Doãn......”
Nếu cửa hoàng thành bọn họ không thể đi vào, đương nhiên là muốn đi đến gõ trống ở cửa Hình bộ.
Trên lầu Tô Mạt sai người lại hâm nóng rượu, thản nhiên tự đắc vừa uống vừa xem náo nhiệt.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:“Hoàng Phủ Giác không có tới......”
Tô Mạt cười nói:“Hắn khẳng định đã biết tin tức, sẽ không tùy tiện đi ra. Phía sau, nếu là có hoàng tử xuất hiện, thì không phải chính mình tự tìm điều không thoải mái sao, người ta nói không chừng ngay cả hắn kéo xuống nước luôn. Cho dù hắn vận dụng quan hệ tìm người đến, cũng vô dụng.”
Đám ăn mày kia rõ ràng muốn đối phó với Hương lâu, ai giúp Hương lâu nói tốt chính là chống lại bọn họ.
Bọn họ chính là nhất định phải cho Hương lâu đẹp mặt.
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Chúng ta khi nào thì ra tay?”
Hắn mặc dù có biện pháp riêng, tuy rằng bạo lực lại trực tiếp, hơn nữa tác dụng có hậu hoạn.
Bất quá, ở trước mặt nàng, hắn sẽ không tùy tiện lộ ra, hơn nữa, hắn nguyện ý nhìn bộ dáng nàng chỉ vẽ giang sơn, định liệu trước toàn cục.
Đều nói nam nhân sợ hãi nữ nhân của mình quá mạnh mẽ, mạnh mẽ che luôn sự phát sáng của bản thân.
Nhưng hắn hiện tại lại cảm thấy, nàng mạnh mẽ, hắn càng yên tâm, nàng có thể tự bảo hộ chính mình.
Mặc kệ bất kì lúc nào, cho dù là thời khắc gian nan, hắn cũng tin tưởng vững chắc, nàng biết bảo vệ bản thân.
Sẽ không ở lúc hắn nguy hiểm, bị người ta gây thương tổn.
Hắn sợ nhất thời điểm chính mình không phân thân ra được, có người sẽ nhằm vào nàng, kia mới là nhược điểm lớn nhất của hắn.
Nhược điểm này, biện pháp giải quyết, hoặc là hắn đem nàng vĩnh viễn mang theo trên người, nhưng là như vậy nàng sẽ không vui vẻ.
Biện pháp tốt nhất, chính là nàng cũng đủ mạnh mẽ.
Mà hiện nay, tiểu nữ nhân này, chẳng những mạnh mẽ, thậm chí còn muốn giúp hắn, bảo hộ hắn.
Hắn ôn nhu cười, thật sự là tiểu nữ nhân khiến cho người khác mê muội!
Phía dưới đã đánh nhau thành một mảnh, có khất cái bị đả thủ của Hương lâu đánh, cũng có quần chúng vây xem có dụng tâm kín đáo bắt đầu kích động, nói ra Hương lâu có bối cảnh hào môn, ỷ thế hiếp người.
Trong lúc nhất thời tình cảm quần chúng bị xúc
động, thậm chí có người bắt đầu đem những món đồ trên bàn của Hương lâu bày ra
bên ngoài bắt đầu đập loạn xạ.
Tô Mạt lại phân phó người, đem vài quần chúng xem xáo nhiệt bên ngoài có dụng tâm kín đáo cũng tìm cơ hội bí mật bắt lại.
Nàng đứng dậy, duỗi lưng, duỗi cánh tay, tuy rằng không lộ rõ rằng, nhưng là nàng mẫn cảm cảm thấy có người ở bên người nàng đang giăng võng.
Tô Mạt lại phân phó người, đem vài quần chúng xem xáo nhiệt bên ngoài có dụng tâm kín đáo cũng tìm cơ hội bí mật bắt lại.
Nàng đứng dậy, duỗi lưng, duỗi cánh tay, tuy rằng không lộ rõ rằng, nhưng là nàng mẫn cảm cảm thấy có người ở bên người nàng đang giăng võng.
Vô số lần muốn gây khó dễ cho nằng kết quả không động được đến vạt áo của nàng.
Cho nên mới sẽ vận dụng thủ đoạn ti bỉ như vậy.
Như vậy lần này, cho dù không khiến đối thủ mất xác, cũng muốn bẻ đi cái răng ửa của hắn!
Nàng lập tức hưng phấn lên, ánh mắt sáng ngời, như là dã thú thấy con mồi nghiến răng soàn soạt.
Thần sắc Hoàng Phủ Cẩn chững lại, nghiêng tai lắng nghe một chút,“Kinh Triệu Doãn nha môn dẫn người đến đây.”
Tô Mạt cười cười, quay đầu nhìn hắn,“Tĩnh thiếu gia, Kinh Triệu Doãn nha môn ngày thường quan hệ với ai tốt?”
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng,“Hình bộ Hải Thị Lang.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Hải Thị Lang này, là môn sinh của ai?”
Hoàng Phủ Cẩn đuôi lông mày giương lên,“Hải Thị Lang ngày thường kết giao với người khác không nhiều lắm, nhưng hắn là môn sinh của môn sinh Tống Thụy Thành.”
Tống Thụy Thành chính là tả tướng, nhi tử của lão tướng quân.
Tô Mạt thản nhiên cười khẽ,“Tĩnh thiếu gia ngày thường cũng không quan tâm chính sự, cũng không kết giao với người khác. Cũng biết cũng rất nhiều chuyện a.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, trong lúc nhất thời không rõ cho nên, Tô Mạt cầm tay hắn, ôn nhu nói:“Hải Thị Lang này, khẳng định có quan hệ tốt với người, vị tất chính là Tống gia. Ngươi phải giúp ta điều tra.”
Hoàng Phủ Cẩn đảo khách thành chủ nắm tay nàng, nhẹ nhàng nắm chặt, lập tức buông ra, đứng dậy nói:“Ta liền đi.”
Tô Mạt hướng hắn vẫy vẫy tay,“Yên tâm đi, ta tự mình có thể lo liệu.”
Đột nhiên, phía dưới truyền đến một roi quất lanh lảnh, thanh âm trong trẻo của thiếu niên phẫn nộ truyền đến,“Vô liêm sỉ, thanh thiên bạch nhật, dám xuất đầu lộ diện gây rối. Nếu ai cũng như thế, chẳng lẽ người đứng đắn còn không có thể làm ăn đàng hoàng sao hả?”
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn vội từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Hoàng Phủ Giới cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt lạnh lẽo trầm ngâm.
Tuổi còn nhỏ, lại có một phong thái uy nghiêm, chính khí hào hùng .
Tô Mạt cười một tiếng,“Hắn như vậy, thật giống một tiểu tướng quân chính nghĩa.”
Hoàng Phủ Cẩn nhếch khóe môi một cái, ánh mắt
sâu kín nhìn nàng,“Không được quá gần gũi hắn.”
Tô Mạt buồn cười, liếc xéo hắn một cái,“Ngươi
ghen sao?”
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chen chúc giữa mình và cửa sổ, cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng, khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nói:“Nàng muốn cho ta ghen sao? Sẽ rất đáng sợ đấy.”
Trái tim Tô Mạt mềm nhũn, vội cúi đầu, né tránh ánh mắt thâm thúy của hắn, sẵng giọng:“Ngươi đi nhanh đi, toàn nói chuyện không liên quan gì hết. Lcus về ta tính với ngươi chuyện của Tống Dung Hoa.”
Hoàng Phủ Cẩn ủy khuất nói:“Ta cùng nàng ta nói cũng chưa nói qua hai câu, như thế nào lại tính trên đầu ta?”
Đầu Tô Mạt lệch sang một bên, hừ một tiếng,“Ta đây mặc kệ. Dù sao nàng ta nhìn ngươi mê đắm, ta đây không thích.”
Hoàng Phủ Cẩn vội xoay người phi thân biến mất, nói đạo lý với nàng, hắn không phải là đối thủ, nàng nếu giở trò vô lại, hắn chỉ có nướ bị khi dễ mà thôi.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Chờ Hoàng Phủ Cẩn đi không bao lâu, Kinh Triệu Doãn Trần Lượng đã dẫn bộ đầu sai dịch lớn nhỏ cưỡi ngựa chạy lại đây.
Tô Mạt cảm thấy mừng thầm: Mắc câu.
Đang trong thời điểm không biết địch nhân là ai, lửa cháy đổ thêm dầu, đả thảo kinh xà, là có thể xem tướng số, tìm đúng kẻ địch.
Rất nhanh A Lí cùng A Tùng trở về bẩm báo:“Tiểu thư, những người đó có quản gia của Ngưng Lộ các, còn có tiệm hoa tươi Hoa Mãn giật dây sai khiến, còn có một cửa tiệm trân khí ( cửa hàng bán dụng cụ) ......”
Tô Mạt hơi hơi vuốt cằm, đã tra được bọn họ bị ai sai khiến chưa?
A Lí lắc đầu,“Bọn họ khăng khăng nói là đi xem náo nhiệt, còn nói bởi vì công việc buôn bán xung đột, ghen tị tiểu thư, sợ tiểu thư cướp công việc buôn bán của bọn họ, cho nên kết phường kết phái đến xem náo nhiệt .”
Tô Mạt tỏ ý bảo bọn họ đem mấy người kia thả ra, A Lí lập tức đi làm.
Tô Mạt lại đi trở về bên cửa sổ, bên kia vài tên ăn mày bị Hoàng Phủ Giới quất cho bò lăn bò càng trên đất, cũng có người bắt đầu vây công hắn.
Đứng ở trên lầu nhìn xem rõ ràng, thấy dưới lầu có người vụng trộm triển khai công kích Hoàng Phủ Giới, Tô Mạt không muốn hắn phá hư kế hoạch của chính mình, gọi A Lí tới,“Bắt hắn lên đây cho ta.”
A Lí cười cười, từ bên hông rút ra một đoạn dây dài, nới với Tô Mạt:“Tiểu thư hơi lùi chút.”
Tô Mạt vội né tránh, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, Hoàng Phủ Giới đang ngồi trên ngựa vung tay còn không kịp hạ xuống lập tức đã bị dây thừng trói trụ, lập tức xả kéo lên, đúng lúc mấy người vừa mới lặng lẽ triển khai công kích hắn, đâm ra chủy thủ cũng rơi vào khoảng không.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chen chúc giữa mình và cửa sổ, cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng, khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nói:“Nàng muốn cho ta ghen sao? Sẽ rất đáng sợ đấy.”
Trái tim Tô Mạt mềm nhũn, vội cúi đầu, né tránh ánh mắt thâm thúy của hắn, sẵng giọng:“Ngươi đi nhanh đi, toàn nói chuyện không liên quan gì hết. Lcus về ta tính với ngươi chuyện của Tống Dung Hoa.”
Hoàng Phủ Cẩn ủy khuất nói:“Ta cùng nàng ta nói cũng chưa nói qua hai câu, như thế nào lại tính trên đầu ta?”
Đầu Tô Mạt lệch sang một bên, hừ một tiếng,“Ta đây mặc kệ. Dù sao nàng ta nhìn ngươi mê đắm, ta đây không thích.”
Hoàng Phủ Cẩn vội xoay người phi thân biến mất, nói đạo lý với nàng, hắn không phải là đối thủ, nàng nếu giở trò vô lại, hắn chỉ có nướ bị khi dễ mà thôi.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Chờ Hoàng Phủ Cẩn đi không bao lâu, Kinh Triệu Doãn Trần Lượng đã dẫn bộ đầu sai dịch lớn nhỏ cưỡi ngựa chạy lại đây.
Tô Mạt cảm thấy mừng thầm: Mắc câu.
Đang trong thời điểm không biết địch nhân là ai, lửa cháy đổ thêm dầu, đả thảo kinh xà, là có thể xem tướng số, tìm đúng kẻ địch.
Rất nhanh A Lí cùng A Tùng trở về bẩm báo:“Tiểu thư, những người đó có quản gia của Ngưng Lộ các, còn có tiệm hoa tươi Hoa Mãn giật dây sai khiến, còn có một cửa tiệm trân khí ( cửa hàng bán dụng cụ) ......”
Tô Mạt hơi hơi vuốt cằm, đã tra được bọn họ bị ai sai khiến chưa?
A Lí lắc đầu,“Bọn họ khăng khăng nói là đi xem náo nhiệt, còn nói bởi vì công việc buôn bán xung đột, ghen tị tiểu thư, sợ tiểu thư cướp công việc buôn bán của bọn họ, cho nên kết phường kết phái đến xem náo nhiệt .”
Tô Mạt tỏ ý bảo bọn họ đem mấy người kia thả ra, A Lí lập tức đi làm.
Tô Mạt lại đi trở về bên cửa sổ, bên kia vài tên ăn mày bị Hoàng Phủ Giới quất cho bò lăn bò càng trên đất, cũng có người bắt đầu vây công hắn.
Đứng ở trên lầu nhìn xem rõ ràng, thấy dưới lầu có người vụng trộm triển khai công kích Hoàng Phủ Giới, Tô Mạt không muốn hắn phá hư kế hoạch của chính mình, gọi A Lí tới,“Bắt hắn lên đây cho ta.”
A Lí cười cười, từ bên hông rút ra một đoạn dây dài, nới với Tô Mạt:“Tiểu thư hơi lùi chút.”
Tô Mạt vội né tránh, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, Hoàng Phủ Giới đang ngồi trên ngựa vung tay còn không kịp hạ xuống lập tức đã bị dây thừng trói trụ, lập tức xả kéo lên, đúng lúc mấy người vừa mới lặng lẽ triển khai công kích hắn, đâm ra chủy thủ cũng rơi vào khoảng không.
Tô Mạt phân định rõ ràng, cất giọng lạnh lùng
nói:“Cứ đánh mấy tên biết võ công kia tàn phế rồi tính tiếp!”
Mấy tên thủ hạ của A Lí lập tức đi làm, phi thân xuống đất, không thấy dùng loại binh khí gì, quyền cước đấm đá, chiêu nào cũng lợi hại, vài tên tay cầm chủy thủ cùng ám khí lập tức bị đánh cho xương tay đứt gãy, kêu thảm thiết lăn thành một đám ở trên đất.
Lúc này Trần Lượng cũng đã đến dưới lầu, lập tức sai nha dịch tiến lên bắt người.
Hoàng Phủ Giới bị A Lí tha lên, vừa muốn lên tiếng mắng to, liền thấy đôi xinh đẹp mắt của Tô Mạt lạnh lùng trừng mắt hắn, hắn vội hỏi:“Tô Mạt, ta đến giúp ngươi. Ta đi tìm Ngũ Ca, hắn lại không ở trong cung.”
Không phải không ở trong cung.
Là trường hợp như vậy, không thích hợp ra tay.
Ngũ điện hạ thế mà là người xem xét thời thế giỏi nhất.
Tô Mạt cười lạnh,“Ngươi vừa lên đến liền vung roi quất người, đây là đặc quyền của hoàng tử công chúa các ngươi sao?”
Cùng Hoàng Phủ Kha và Tống Dung Hoa thật đúng là giống nhau!
Khuôn mặt xinh đẹp Hoàng Phủ Giới lập tức đỏ lên, khó hiểu nhìn Tô Mạt, hắn là đến hỗ trợ, như thế nào nàng chẳng những không cảm kích, ngược lại nàng còn châm chọc hắn như vậy?
Hắn nghĩ không thông, không khỏi nhíu mày, ủy khuất tức giận nhìn nàng.
Tô Mạt hừ một tiếng,“Ngươi có biết hay không, nếu hỗ trợ mà không động não, sẽ làm trở ngại thêm chứ không giúp được gì, chẳng những sẽ hại chết chính ngươi, còn có thể hại chết ta, hại chết người khác, hại chết rất nhiều người. Hôm nay ngươi giết một tên ăn mày, chỉ cần sự tình bị làm lớn ra, dư luận gây xôn xao, bệ hạ không thể không dùng đến chiêu ‘thiên tử phạm pháp, tội cũng như dân thường’, vậy ngươi thảm rồi. Ngươi có biết không hả!”
Nàng tức giận với hắn, khí thế khí thế bức người, Hoàng Phủ Giới cả kinh một câu cũng nói không nên lời.
Hắn không muốn bị nàng xem thường, mỗi ngày cố gắng đọc sách, cưỡi ngựa bắn tên, để có một ngày đứng ở trước mặt nàng, có thể khiến nàng ngưỡng mộ, khiến nàng bội phục, khiến nàng vui lòng phục tùng.
Nhưng là......
Hắn thất bại thảm hại.
Gục đầu xuống, thương tâm cực kỳ.
Hắn cởi xuống dây thừng trên người, phẫn nộ nói:“Phải, ta vô dụng, ta chỉ biết gây họa, ta không tốt. Nhị ca điều gì cũng đều tốt, ta điều gì cũng không đúng. Bọn họ không đến giúp ngươi là đúng, ta đến giúp ngươi sẽ không đúng, chính là muốn hại ngươi. Ta khốn kiếp, ta cút ngay đã được chưa hả!”
Hai mắt hắn đen bóng, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, vừa quay người đã chạy bình bịch đi, dẫm cầu thang “ đùng đùng” chấn động.
Mấy tên thủ hạ của A Lí lập tức đi làm, phi thân xuống đất, không thấy dùng loại binh khí gì, quyền cước đấm đá, chiêu nào cũng lợi hại, vài tên tay cầm chủy thủ cùng ám khí lập tức bị đánh cho xương tay đứt gãy, kêu thảm thiết lăn thành một đám ở trên đất.
Lúc này Trần Lượng cũng đã đến dưới lầu, lập tức sai nha dịch tiến lên bắt người.
Hoàng Phủ Giới bị A Lí tha lên, vừa muốn lên tiếng mắng to, liền thấy đôi xinh đẹp mắt của Tô Mạt lạnh lùng trừng mắt hắn, hắn vội hỏi:“Tô Mạt, ta đến giúp ngươi. Ta đi tìm Ngũ Ca, hắn lại không ở trong cung.”
Không phải không ở trong cung.
Là trường hợp như vậy, không thích hợp ra tay.
Ngũ điện hạ thế mà là người xem xét thời thế giỏi nhất.
Tô Mạt cười lạnh,“Ngươi vừa lên đến liền vung roi quất người, đây là đặc quyền của hoàng tử công chúa các ngươi sao?”
Cùng Hoàng Phủ Kha và Tống Dung Hoa thật đúng là giống nhau!
Khuôn mặt xinh đẹp Hoàng Phủ Giới lập tức đỏ lên, khó hiểu nhìn Tô Mạt, hắn là đến hỗ trợ, như thế nào nàng chẳng những không cảm kích, ngược lại nàng còn châm chọc hắn như vậy?
Hắn nghĩ không thông, không khỏi nhíu mày, ủy khuất tức giận nhìn nàng.
Tô Mạt hừ một tiếng,“Ngươi có biết hay không, nếu hỗ trợ mà không động não, sẽ làm trở ngại thêm chứ không giúp được gì, chẳng những sẽ hại chết chính ngươi, còn có thể hại chết ta, hại chết người khác, hại chết rất nhiều người. Hôm nay ngươi giết một tên ăn mày, chỉ cần sự tình bị làm lớn ra, dư luận gây xôn xao, bệ hạ không thể không dùng đến chiêu ‘thiên tử phạm pháp, tội cũng như dân thường’, vậy ngươi thảm rồi. Ngươi có biết không hả!”
Nàng tức giận với hắn, khí thế khí thế bức người, Hoàng Phủ Giới cả kinh một câu cũng nói không nên lời.
Hắn không muốn bị nàng xem thường, mỗi ngày cố gắng đọc sách, cưỡi ngựa bắn tên, để có một ngày đứng ở trước mặt nàng, có thể khiến nàng ngưỡng mộ, khiến nàng bội phục, khiến nàng vui lòng phục tùng.
Nhưng là......
Hắn thất bại thảm hại.
Gục đầu xuống, thương tâm cực kỳ.
Hắn cởi xuống dây thừng trên người, phẫn nộ nói:“Phải, ta vô dụng, ta chỉ biết gây họa, ta không tốt. Nhị ca điều gì cũng đều tốt, ta điều gì cũng không đúng. Bọn họ không đến giúp ngươi là đúng, ta đến giúp ngươi sẽ không đúng, chính là muốn hại ngươi. Ta khốn kiếp, ta cút ngay đã được chưa hả!”
Hai mắt hắn đen bóng, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, vừa quay người đã chạy bình bịch đi, dẫm cầu thang “ đùng đùng” chấn động.
A Lí có chút nhịn không được, có chút đồng tình
nhìn bóng dáng của Hoàng Phủ Giới.
Nói với Tô Mạt :“Tiểu thư, Thất điện hạ cũng là hảo ý.”
Tô Mạt bĩu môi,“Ta đương nhiên biết.”
Có lúc ít nhiều cũng gì hảo ý, xuất phát từ hảo tâm, lại bởi vì phương pháp không hợp lí, làm ra chuyện xấu ?
Nói với Tô Mạt :“Tiểu thư, Thất điện hạ cũng là hảo ý.”
Tô Mạt bĩu môi,“Ta đương nhiên biết.”
Có lúc ít nhiều cũng gì hảo ý, xuất phát từ hảo tâm, lại bởi vì phương pháp không hợp lí, làm ra chuyện xấu ?
Thậm chí bị người xấu lợi dụng?
Lần này nếu Hoàng Phủ Giới giết một người, chuyện này liền thật sự gây đến phiền toái rất lớn.
Phía dưới Trần Lượng ngông nghênh mang theo Hình chưởng quầy, lúc này một thanh âm thanh thúy truyền đến,“Trần đại nhân, chậm đã!”
Trần Lượng vừa thấy Tô Mạt, nhất thời cảm thấy vui vẻ, hết thảy dựa theo kế hoạch tiến hành, nha đầu chết tiệt này đã mắc câu.
Chỉ cần nàng dám xuất ra ngọc bài được ngự ban, như vậy bọn họ liền thắng.
Vừa có thể ly gián cảm tình giữa nàng cùng hoàng đế, còn có thể làm cho hoàng đế đối với Tô gia sinh ra nghi kị thậm chí chán ghét.
Dù sao lấy thanh danh của hoàng đế ở bên ngoài diễu võ dương oai, cho dù là công chúa cũng đều phải bị xử phạt.
Huống chi là nha đầu được hoàng đế nhìn nhiều hơn vài ánh mắt?
Càng sâu xa hơn, Hương lâu này có Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác hai người bọn họ giám sát, xảy ra chuyện như vậy, nhân hai người bọn họ cũng thoát không được can hệ.
Trần Lượng đắc ý dào dạt, nhìn Tô Mạt bằng nửa con mắt.
Tô Mạt mỉm cười, thi lễ,“Trần đại nhân tựa hồ thực nhàn nhã a. Không bằng lên trên lầu uống ly trà.”
Trần Lượng muốn cự tuyệt, ai ngờ Tô Mạt lại cười nói tiếp:“Trần đại nhân, kế hoạch có biến đổi, chẳng lẽ không có người thông tri ngươi sao?”
Trần Lượng sắc mặt đại biến, lại vẫn là tự trấn định, cười lạnh nói:“Ngươi nha đầu này, nói năng bậy bạ, cái gì kế hoạch. Các ngươi ỷ thế hiếp người, khiến cho mặt mũi hoàng gia mất hết, nhiễu loạn sự yên ổn trong kinh thành, bản quan muốn bắt ngươi vấn tội. Đây chính là kế hoạch.”
Ra là chuyện như vậy, hoàng đế không có chỉ thị, Tô quốc Công cũng không dám xuất đầu, vài tên hoàng tử lại như rùa đen rút đầu......
Ai lại không sợ dính đến nước bẩn?
Chẳng lẽ ở kinh thành trông coi cửa hàng là dễ dàng như vậy sao?
Trần Lượng hừ một tiếng,“Tô lão bản, trị an trong kinh thành này, đều là do ta quản .”
Nói xong liền vẫy hô người đem nàng bắt đi.
Tô Mạt dung mạo như đanh lại, nhất thời có một cỗ uy nghiêm tản ra, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại làm cho người ta không dám xâm phạm.
Vài người cứ do dự không biết xông lên hay không một lúc.
Đặc biệt biết nàng là nữ nhi của Quốc Công, lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment