CHƯƠNG 103 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 103: TĨNH THIẾU GIA LÀM NGƯỜI TA ĐAU LÒNG

Tô Mạt tóm được hắn hiện nguyên hình cười hắc hắc nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi nói dối nga!”

Tĩnh thiếu gia cứng người ngay lập tức, mặt cứ thế cũng đỏ lên .

Gương mặt bạch ngọc như hoa sơn trà của hắn lúc này đỏ ửng, quả thật nếu đem so sánh với ánh hào quang rực rỡ của mặt trời trên kia cũng thật giống nhau, da thịt trong sáng nhợt nhạt của hắn đỏ lên cơ hồ làm người ta nhìn thấy được từng sợi tơ máu.

“Ha ha!” Tô Mạt nghiêng nghiêng đầu, cười hớ hớ nhìn hắn, hắn né tránh ánh mắt của nàng, tầm mắt nhìn về phía bên kia, hắn dám nói nhận biết bằng nội lực, chính là ở nói dối chứ gì.

Tĩnh thiếu gia bất đắc dĩ cười khổ, nhìn nàng một cái,“Tiểu nha đầu, nàng càng ngày càng tệ .”

Tô Mạt hì hì cười ôm cánh tay hắn lắc lắc,“Tĩnh thiếu gia, thời điểm ngươi thẹn thùng thật đáng yêu a!”, sắc mặt Tĩnh thiếu gia càng ngày càng đỏ, lửa trên mặt đốt liên tục theo hai má hồng đến tận bên tai, lại hồng đến cổ, nếu không có áo che phủ chỉ sợ trong ngực đều đỏ hết cả.

Hắn dương mắt trừng trừng nhìn nàng,“Còn như vậy nữa, ta sẽ tức giận.”

Tô Mạt lập tức thức thời dừng cười, không dám chọc hắn nữa , tuy rằng chọc hắn thật sự rất thú vị. ^^!

Mới thời gian trước đây là hắn còn chọc nàng, nay nàng đã có thể chọc hắn , thật sự là vô cùng sung sướng nha.

Nàng thanh thanh cổ họng nói:“Hai tỷ đệ bọn họ đã chạy một đêm dài, lại hôn mê lâu như vậy, chưa ăn cơm, tự nhiên bụng đói kêu vang , ta liền cố ý nói đến chuyện ăn uống, cho dù là người đã ăn cơm rồi mà bị ta lãi nhãi suốt cũng nuốt nước miếng đánh ực, huống chi Phương Oánh lại nhịn không được. Hơn nữa Phương Vũ thực rõ ràng hung hăng nuốt xuống vài ngụm, ta liền biết rõ ràng.”

Thân hình Tĩnh thiếu gia cứng đờ, nha đầu này, đôi mắt lợi hại như vậy?

Nàng rốt cuộc là người hay là tiểu yêu tinh đây!

Ngày thường cùng mọi người nói chuyện, nàng tỏ ra ngoài vẻ mặt thật chân như vậy nhưng bên trong nội tâm là đang cười trộm người ta sao?

Ngón tay hắn nhẹ nhàng phủi phủi, ngay sau đó liền nhéo cái mũi nàng,“Thế vừa rồi vì sao nói ta nói dối?”

Tô Mạt cười hắc hắc,“Không nói cho ngươi biết, dù sao ngươi nhớ rõ thì tốt rồi, sau này đừng có nói dối với ta!”

Tĩnh thiếu gia bị nàng biến thành dở khóc dở cười, hừ hừ hai tiếng, ngón tay ở nàng trên đầu xoa xoa, tiểu nha đầu hôm nay lớn rồi, ngày thường không chải tóc, chẳng quan tâm đến chuyện đẹp xấu, lần này cần cưỡi ngựa xuất môn, mới đơn giản chải đầu làm kiểu tóc hai trái đào.

Hắn yêu thích đến nỗi cứ sờ sờ không chịu buông tay, đợi đến khi nàng bất mãn lấy mắt trừng hắn, hắn mới cười cười chịu thả tay xuống.

Chỉ có thời điểm hắn và nàng hai người ở cùng một chỗ may ra hắn mới có thể giống như một đứa nhỏ không hề cố kỵ mà cười nói như vậy

Tô Mạt thở dài, nắm tay hắn,“Đi, đi ăn thịt!”

Tĩnh thiếu gia nói:“Ngươi định xử lý như thế nào?”

Tô Mạt cười cười,“Xử lý như thế nào, đương nhiên là xử lý lạnh.”

Cái gọi là xử lý lạnh của nàng chính là yên lặng xem xét.

Nàng ngoắc ngón tay ra hiệu với Lăng Nhược nói:“Đi theo nói Lan Như âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, chờ đại tiểu thư trở về, nàng tạm thời không cần hồi kinh.”

Lăng Nhược chưa bao giờ hỏi Tô Mạt vì sao, ở trong ý thức của nàng, tiểu thư phân phó cái gì chỉ cần đi làm là được rồi.

Tiểu thư là thông minh nhất .

Nàng đi, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia cũng đi tìm đại tiểu thư bọn họ cùng nhau ăn cơm.

Nàng chỉ nói cho Lan Như âm thầm giám thị chứ chưa nói với người khác, để mọi người đừng ngạc nhiên, hơn nữa nếu làm cho cầu vồng biết, vậy tương đương hiểu được chính là nói cho Phương Oánh “Chúng ta biết ngươi cải trang , ngươi thành thật khai báo đi.”

Dù sao bọn cầu vồng cũng chẳng biết cái gì gọi là bí mật.

Hơn nữa cái vườn hoa này cũng không có gì bí mật, tất cả mọi người đều biết đến, bất quá là mở căn cứ trồng hoa cỏ, mỗi ngày nuôi trồng sinh sôi một lượng hoa tươi thật lớn đưa vào trong thành đi bán.

Thêm vào nghiên cứu chút hương liệu tinh dầu nước hoa , đi kinh thành mở một tiệm hương liệu thật to.

Cái này cũng chưa phải cái gì là ghê gớm.

Sau khi rượu chừng cơm no, A Cổ Thái đem nước hoa vừa mới nghiên cứu chế tạo ra tặng cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư mỗi người một bình nhỏ giống nhau, móng tay dù nhỏ nhưng so với chiếc bình xem ra cũng lớn, vậy thì lấy cây trâm quệt một chút, rồi bôi bôi nơi cổ tay, phía mang tai cùng dưới gáy là tốt rồi.

A Cổ Thái muốn Tô Mạt tìm thêm người hỗ trợ, phải tìm những người đáng tin một chút, nam nữ già trẻ đều phải nhất nhất nghe theo lời hắn chỉ huy, có rất nhiều việc cần phải làm.

Tô Mạt nghĩ nghĩ, phân phó A Lí,“Ngươi lên thôn trang trên, tìm bọn Liễu Đại, nói bọn họ dựa theo yêu cầu của A Cổ Thái chọn những người này đưa tới đây. Nhất định phải bí mật , cố gắng tránh để người khác biết.”

Những người A Cổ Thái muốn phải là khỏe mạnh nhưng văn nhược , không thích mấy tiểu tử khôi ngô kiện tráng, đỡ mất công bị nàng cướp người đi qua xưởng thủy tinh.

Nàng nghĩ nghĩ, hỏi Tĩnh thiếu gia,“Nếu muốn mở rộng số lương dân cư của thôn trang, có cách nào nhanh nhất?”

Tĩnh thiếu gia nghĩ nghĩ,“Mua nô lệ.”

Tô Mạt hai mắt sáng ngời, vỗ tay nói:“Ý kiến hay.”

Tuy nhiên không thể quang minh chính đại mua được, hơn nữa mua nô lệ, tốt nhất là phải mua được những người khăng khăng một mực chỉ làm cho bọn họ.

Hàng năm trong kinh thành luôn luôn có quan viên mang tội hoặc là bị lưu đày bị xét nhà , trong nhà nô lệ và tài sản đều bị sung công, gia quyến cũng bị bán đi chờ làm quan kĩ.

Loại này bị giáng tội nhân, bình thường có điểm văn hóa tri thức, nhưng là vì còn sống không thể không loan hạ thắt lưng, ngược lại làm nô lệ.

Còn có người tiến cung làm nữ quan.

Nàng nghĩ nghĩ sau đó nói với Tĩnh thiếu gia:“Đợi thời điểm quan gia bán đấu giá gia quyến của quan gia mang tội chúng ta đi mua một ít.”

Tĩnh thiếu gia suy xét một lược, hơi hơi vuốt cằm,“Được.”

Mọi người đều mua nô lệ, vườn hoa của nàng muốn mua thợ khéo cũng là chuyện bình thường .

Mua nô lệ bình thường so với thuê hoa nông sẽ tiết kiệm tiền hơn, đương nhiên hắn cũng biết ý tứ của nàng.

Nàng tuy thực nghịch ngợm nhưng đối với việc nam nhân thân mang tội làm cả nhà bị liên lụy, nữ quyến trong nhà vì một lòng với trượng phu hoặc phụ thân mà bị đem sung làm quan kĩ hoặc nô tỳ, nàng luôn cảm thấy đồng cảm với sự khuất nhục của họ.

Nếu nàng đến mua họ, ít nhất có thể đối xử tử tế các nàng, cấp cho các nàng cuộc sống mới có dũng khí cùng tôn nghiêm.

Những thứ nàng muốn hắn đều tận lực giúp nàng đạt được, bất kể hậu quả cũng không cần hỏi nguyên do.

Liên tục vài ngày, đại tiểu thư đi theo A Cổ Thái học tập kiến thức về hương liệu, Minh Nguyệt cũng là không có dị nghị gì, cũng không nói nhiều, còn giúp đại tiểu thư làm trợ thủ.

Đại tiểu thư tặng nàng ta không ít hương liệu để nàng lúc làm túi hương sẽ lấy ra dùng.

Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ, loại hương liệu này rất hiếm có, các nàng là hạ nhân rất ít có cơ hội có được.

Chính mình có được, làm thành túi hương tặng người khác, chuyện này thật sự là làm cho người ta nở mày nở mặt a.

Đại tiểu thư ở nơi nào nàng cũng cùng ở đó, tuy chỉ ngồi một bên thêu hoa làm túi hương nhưng cũng coi như hoàn thành công việc lão phu nhân giao cho.

Dù sao A Cổ Thái cùng đại tiểu thư đều cẩn thận thủ lễ tiết, không có gì vượt ranh giới.

Chỉ cần nàng không ra ngoài nói này nọ, sẽ cũng chẳng có người nào biết, cho dù không phải thầy trò cũng không có gì ghê gớm.

Cái gọi là bái sư, bất quá là để đề phòng vạn nhất .

Minh Nguyệt tuy rằng nghe theo lão phu nhân , nhưng nàng cũng hiểu được đại tiểu thư rất biết cách làm người.

Sống đúng chuẩn mực, lại thẳng thắn, đối đãi với hạ nhân cũng không trách móc nặng nề, ngược lại bởi vì tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo của nàng đối người khác càng phát ra khoan dung, đối chính mình ngược lại rất là khắc nghiệt.

Nhưng chính vì đại tiểu thư như vậy làm cho hạ nhân nàng đây cũng thấy thật đau lòng.

Minh Nguyệt có thể đối với đại tiểu thư như vậy Tô Mạt cảm thấy thực vui vẻ, coi như là nhẹ nhàng thở ra.

Nàng có rất nhiều biện pháp có thể làm cho Minh Nguyệt phản bội lão phu nhân ngược lại nguyện trung thành đại tiểu thư, nhưng là bao nhiêu phương pháp cũng không như nàng thiệt tình thực lòng tới cùng.

Tỷ tỷ có thể tự lấy sức quyến rũ bản thân cảm hóa nha đầu này, làm cho các nàng thiệt tình đi theo mình, thế này so với cái gì đương nhiên là tốt nhất.

Có người có thể dựa vào thông minh trí tuệ của mình chinh phục người khác, có người có thể dựa vào phẩm hạnh hành vi thường ngày phục nhân.

Trăm sông đều đổ về một biển.

Hôm nay bọn họ nhận được thư của Tô Nhân Vũ nói là muốn dẫn nhị thiếu gia, cùng lão phu nhân đến vườn hoa đạp thanh giải sầu.

Đồng thời cũng gửi cho Tô Mạt một tin tức, bệ hạ đã không muốn truy cứu chuyện của nàng nữa, hơn nữa nàng cũng đã lớn rồi, nay chỉ cần giúp Triệu học sĩ quản học viện là được, không cần trở lại đọc sách với mấy đứa nhỏ nữa.

Tô Mạt vui vẻ ra mặt, thật là chuyện vui hẹn nhau cùng đến nha!

Nàng chạy ra bên ngoài, đứng ở vườn hoa sử dụng tín hiệu triệu tập mọi người tập trung trên đài cao, lúc này mới dùng loa tự chế hét một tiếng ,“Quốc Công cùng lão phu nhân muốn tới du ngoạn, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, mọi người chuẩn bị thức ăn sao cho thiệt phong phú là tốt rồi.”

Vừa nghe được tin này, mọi người trong vườn hoa lập tức truyền miệng nhau một truyền mười mười truyền trăm nhanh chóng tất cả mọi người đều nắm rõ.

Cái Tô Mạt gọi là nghỉ ngơi chính là sau khi mọi người làm xong công việc cơ bản nhất thì có thể nghỉ ngơi, hoa nông này cũng có sổ sách, công việc được phân công rõ ràng làm dần đã thành thói quen.

Mỗi người họ tự mình quản kia một mảnh đất, cảm thấy mỗi ngày nếu không kiểm tra một lần cũng không yên lòng, chúng nó tựa như đứa nhỏ của bọn họ, không thể không khiến họ phải tỉ mỉ chăm sóc.

Hơn nữa công việc hằng ngày cũng không mấy mệt mỏi, lại được ăn ngon, mấy người họ cũng giống người trẻ tuổi vô lo thích náo nhiệt. Cho nên sau khi nghe lời này của Tô Mạt, cao hứng nhất chính là bà tử cùng người trẻ tuổi.

Những người thợ trồng hoa cao tuổi hơn một chút thì coi đây giống như lễ tết của nhà chủ, bọn họ đi theo ăn thịt uống rượu ăn mừng, không cần phải xuống tay xử lý công việc gì.

Hồ tiên sinh nhìn lại, cảm thấy thật sự càng ngày càng bội phục Tô Mạt.

Ngày đó hắn còn có chút lo lắng, Tô Mạt cấp tiền công cho hoa nông cao như vậy, nhưng lại hoàn toàn sử dụng phương thức chăn dê để quản lý bọn họ, không ước thúc gì thêm. Cũng chẳng có quy định xử phạt, hoàn toàn tùy ý để chính bọn họ phát triển .

Hiện tại đến xem, ngược lại phương thức này của nàng hoàn toàn thích hợp với nơi này.

Mấy hoa nông này am hiểu sâu rộng, tài nghệ có thừa, cũng có thói quen làm việc của riêng mình. Ta không có lấy roi nhìn bọn hắn chằm chằm, bọn họ càng cảm thấy thoải mái, có thể tập trung làm việc.

Chăm sóc hoa cỏ cũng giống như người già tập dưỡng sinh, khi đã làm được người ta sẽ làm và chỉ làm vậy thôi không vì riêng cái gì cả.

Cho dù có người bên ngoài nhìn vào giống như mỗi ngày việc làm không hết thế nhưng bên ngoài có loại hoa nào. sắc màu, loại nào chỉ cần có người đến báo mua bọn họ sẽ đều lấy ra được ngay. 

Cũng thật sự là làm cho Hồ tiên sinh mở mắt .

Lúc này chiếc xe ngựa lớn thường hay lui tới kinh thành cũng đã đến, hoa nông, hoa tượng cùng với bọn bà tử, tiểu nhị công việc đều lu bù cả lên.


Bởi vì vườn hoa của Tô Mạt có rất nhiều giống hoa thuần giống tiên diễm, hoa lại nở rất lâu nên người trong kinh thành đều thích.

Cho dù nhà mình có hoa viên, hoa nhiều đến không đủ chỗ bài trí cũng nhất định đến nơi này mua hoa của nàng.

Hơn nữa các hoa nông có kỹ thuật tốt ở mấy vùng phụ cận cơ bản đều bị nàng chiêu mộ đến đây, thực tự nhiên , Cẩm Tú Viên Đại Chu cẩm trở thành nơi vận chuyển hoa lớn nhất thành .

Sáng sớm tháng ba, tuy mới vào giờ Dần nhưng trời cũng đã khá sáng. Nơi này không giống ở Kinh Thành được nghe tiếng chuông báo canh thay vào đó mỗi sáng là tiếng gà trống báo thức

Bên ngoài không khí tươi mát, gió lạnh lất phất thổi.

Phảng phất phong cảnh thế ngoại đào nguyên.

Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia đào từ ổ chăn ra tha đi luyện công.

Tô Mạt cũng độc ác kéo đám người Hồ Tú Hồng, Thủy Muội đứng lên đánh đánh thái cực, rồi lại chạy chạy.

Dù sao cũng không được nằm trong chăn lười biếng, phải chú ý thân thể khỏe mạnh.

Lúc này xa xa có hàng đuốc dài giống nhau thổi đến.

Tĩnh thiếu gia nghiêng tai lắng nghe, đối Tô Mạt nói:“Hắn cũng đến đây.”

Tô Mạt biết “hắn” trong lời nói của Tĩnh thiếu gia là ai.

Thời điểm Tĩnh thiếu gia nói về hoàng đế với nàng chính là dùng từ “hắn” .

Vừa không xưng hô là phụ hoàng, cũng không chịu nói hoàng đế.

Hơn nữa hắn cực kì ít khi đề cập đến hoàng đế .

Tô Mạt phi thân một cái, nhảy lên một gốc cây liễu rủ, sau khi leo lên nhìn nhìn liền phân phó:“Thánh giá đến đây, các ngươi nhớ chú ý. Không được kích động, cũng không cần tỏ ra thận trọng, cứ làm bộ không biết theo lẽ thường là tốt rồi.”

Nàng nhắc nhở như vậy là muốn làm cho bọn hạ nhân ngày thường cãi nhau ầm ĩ, cười hì hì ha ha chú ý thu liễm một chút, đừng nói ra cái gì khó nghe.

Canh giờ này đi đến nơi, chứng minh bọn họ lên đường từ đêm qua.

Mặc dù có cây đuốc, nhưng không có ai mở đường, cũng không có thanh âm khác thì chắn chăc phải là cải trang.

Xem ra hắn là muốn mình không biết mà thả lỏng.

Tô Mạt đối với Hồ phu nhân nói:“Sư nương, phiền toái ngươi đi phân phó phòng bếp đi.”

Hồ phu nhân tuy rằng chưa nói gì về lai lịch của mình nhưng theo lời nói cử chỉ Tô Mạt biết nàng khẳng định không phải người thường.

Hoàng đế đến đây, hàng hóa linh tinh nàng phải tự quản, về cơ bản cũng không có gì sai lầm .

Nàng lại cho người ta đi sắp xếp lại đại viện của mình.

Sân nhà giữa của nàng ngày thường không tiếp khách mà dùng để họp.


Nàng ở tây sương, đại tiểu thư ở đông sương .

Hồ tiên sinh ở khóa viện.

Nay hoàng đế đến đây, khẳng định phải nhường cho hắn nhà giữa rồi, sau đó sắp xếp cho lão phu nhân ở một tòa sân, người khác liền đều ở khóa viện cùng thiên viện đi.

Lúc quản gia báo lại thời điểm Tô Nhân Vũ đến thì Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia, đại tiểu thư đã dừng sẵn ở ngoài cửa lớn của vườn hoa sơn trang chuẩn bị nghênh đón .

Hồ tiên sinh bởi vì không có công danh, những người khác càng không có tư cách nên cùng bọn hạ nhân và nhóm bà tử hoa nông đều trốn ra mặt sau của đại viện.

Cuối cùng Xa mã yết yết, tiền hô hậu ủng mà đến.

Tô Mạt cười lạnh, cho dù là cải trang nhưng cũng là trận trận không nhỏ chỉ vì sợ có người ám sát cho nên vẫn dẫn theo đội cao thủ Cẩm Y vệ đến.

Người khác không biết hoàng đế đích thân tới mới là lạ .

Xe thứ nhất là Tô Nhân Vũ, trong xe ngựa gồm nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư, xe ngựa thứ hai là lão phu nhân, xe ngựa thứ ba...... Dĩ nhiên là Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư......

Ngoài ra nhảy xuống ngựa còn có… dĩ nhiên là thái tử, Tô Trì, Hoàng Phủ Giác, Tô Việt......

Tô Mạt thật sự là muốn phát điên lên.

Bọn họ sẽ không đem nơi này nơi nàng làm tiên cảnh dao trì đi.

“Tô Mạt, ngươi thấy ngu chưa!”

Một người giục ngựa mà đến đứng ở trước mặt, ngạo nghễ nhìn nàng.

Một thân sắc cẩm y xanh ngọc, bởi vì là cải trang nên không có thêu Long Văn, chỉ có đoàn hoa.

Nhìn thiếu niên phong độ tuấn lãng như ngọc, mặt mày như họa, cười hì hì trên cao nhìn xuống nghễ nàng.

Hoàng Phủ Giới còn trẻ khí thịnh, hai năm này bởi vì điên cuồng luyện tập kỵ xạ mà bàn tay vốn dĩ là da thịt trẻ con chẳng mấy chốc theo năm tháng đã hơi hơi có dấu vết.

Dương quang sắc trở nên khỏe mạnh, tuấn mâu sinh huy nhìn đầy thần khí.

Tô Mạt thấy được Hoàng Phủ Giới, không khỏi bĩu môi, hắn hướng nàng cười nói:“Đến, chúng ta đua ngựa đi.”

Tô Mạt uốn éo đầu,“Không đi.”

Nay nàng đã rành cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa kỹ càng đương nhiên cũng chỉ có Tĩnh thiếu gia mới có khiêu chiến hứng thú.

Đứa nhỏ giống như Hoàng Phủ Giới vậy nàng mới không thèm nhìn đâu.

Hoàng Phủ Giới nhìn thoáng qua bên cạnh thấy Tĩnh thiếu gia, sau khi liếc mắt một cái đánh giá đám người thái tử hàn huyên đánh giá cảnh đẹp bên kia, mới đứng bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nhị ca, ngươi sớm đến đây thế nhưng lại không gọi ta. Thật sự là không có suy nghĩ nha.”

Tô Mạt quay đầu nhìn Tĩnh thiếu gia, hắn đã muốn biến trở về làm Hoàng Phủ Cẩn.

Hắn vốn là thanh nhã xuất trần, ấm áp như ngọc nguyệt sắc sắc trường bào, thế mà nay lại trong trẻo và lạnh lùng Như Nguyệt quang khí thế khiếp người, băng hàn sẳng giọng, làm cho người ta không dám nhìn gần.

Tô Mạt thở dài, muốn đi qua nắm lấy tay hắn.


Ngay lúc này mặt sau mã xa hoàng đế bước xuống cùng Tô Nhân Vũ tiến đến.

“Nha đầu, không nghĩ tới đi.”

Hoàng đế cười ha ha, lững thững đi tới.

Hắn tuy rằng đã đến trung niên, nhưng là cung đình bí dược rất nhiều, được bảo dưỡng tốt, cùng Tô Nhân Vũ thoạt nhìn giống huynh đệ, bất quá là ba mươi lăm sáu tuổi tuổi.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn thỉnh an hắn.

Thế nhưng Hoàng đế xem như không thấy Hoàng Phủ Cẩn, chỉ đối Tô Mạt nói:“Nha đầu, đến, dẫn trẫm đi dạo ngươi này cẩm tú viên. Trẫm cân nhắc , ngươi so với trẫm quá còn thoải mái, vườn này của ngươi so với Ngự Hoa viên xem con được hơn.”

Nói xong cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt lôi kéo nàng đi ra vườn dạo.

Tô Mạt quay đầu xem Hoàng Phủ Cẩn, nhìn gương mặt hắn lạnh lùng, biểu tình cứng ngắc, ánh mắt lạnh lẽo, lưng thẳng tắp.

Hoàng đế không cho hắn đứng lên, hắn cũng chỉ có thể quỳ mãi ở trên đất bụi bặm.

Tô Mạt cảm thấy đau đớn không chịu nổi, tránh tránh, nhắc nhở nói:“Bệ hạ, nhị điện hạ......”

Hoàng đế hừ một tiếng, thanh âm có chút trầm,“Nha đầu, ngươi là khi nào thì cùng lão nhị quan hệ tốt như vậy a?”

Tô Mạt trong lòng mắng một tiếng lão hồ li, hắn rõ ràng cái gì đều biết lại làm bộ nói như không biết.

Hắn biết Hoàng Phủ Cẩn chính là Tĩnh thiếu gia.

Biết hắn cùng nàng biết nhau như thế nào.

Biết hết thảy về bọn họ.

Còn diễn cái gì đây?

Đây là đến ngả bài sao?

Nàng lập tức cảnh giác đứng lên.

Tô Nhân Vũ nghe xong cười nói:“Bệ hạ, đây đều là một mảnh đất hoang khô cằn. Nếu không phải nhị điện hạ, tiểu nữ của thần chỉ sợ...... Nói ra thật xấu hổ.”

Hoàng đế ngắm hắn liếc mắt một cái,“Không có gì, nam nhân nào mà không phong lưu .”

Hắn cúi đầu nhìn Tô Mạt, nha đầu kia cũng coi như trưởng thành, vóc dáng đã cao lên, mái tóc mềm mại óng ánh nay đen bóng lượng lệ.

Hoàng Phủ Giác lĩnh mệnh đi.

Tô Mạt gắt gao nắm lấy tay trái của mình, vì sao nhất định phải như vậy.

Hắn rốt cuộc vì sao lại chán ghét Hoàng Phủ Cẩn như vậy?

Nàng nhất định phải đem chuyện này làm cho rõ ràng!

Lập tức, nàng chỉ có thể tận lực khen tặng hoàng đế, hy vọng có cách làm cho Hoàng Phủ Cẩn thoải mái một chút.

Ít nhất nàng có thể phỏng đoán tâm tư hoàng đế, không đến mức làm cho Hoàng Phủ Cẩn có nguy hiểm mà không biết.

Nàng cười cười đối hoàng đế nói:“Bệ hạ, ngài đói chưa? Ta bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Nếu mọi người đến đây, liền nhập gia tùy tục đi, đến nếm thử mấy món ăn mang mùi vị thôn dã đi.”

Hoàng đế ha ha cười, đối một bên lão phu nhân nói:“Nhiều năm thế này, nha đầu này vẫn có cách để cho trẫm thích .”

Hoàng Phủ Kha cắn răng vang khanh khách, khuôn mặt vốn xin đẹp đã vặn vẹo đến khó coi.

Lão phu nhân cười đến phi thường khéo khiêm cung,“Làm cho bệ hạ thoải mái là bổn phận của thần tử chúng ta.”

Hoàng đế cười lệnh cho Tô Mạt lĩnh bọn họ đi dùng bữa.

Bởi vì là cải trang, hắn làm cho mọi người thoải mái không cần chấp nhận quá nhiều quy củ, tất cả liều mạng ngồi vây quanh một cái bàn.

Hắn ngồi ở vị trí chủ tọa, thân thiết lôi kéo Tô Mạt ngồi ở bên cạnh hắn, hỏi nàng kinh doanh vườn hoa có mệt, có cái gì hay để du ngoạn một chút.

Phía dưới là lão phu nhân cùng thái tử, sau đó là Tô Nhân Vũ, ngũ hoàng tử được sắp xếp xuống dưới.

Không có Hoàng Phủ Cẩn.

Tô Mạt cắn chặt răng, buộc chính mình tạm thời không được cậy mạnh, phải co được dãn được, chỉ có nhận được khuất nhục cùng bất công mới có thể vào lúc thời cơ đến nhắm nhất kích mà thắng.

Tô Mạt thỉnh Hồ phu nhân chuẩn bị đồ ăn sáng, có vườn hoa đặc sắc, có rượu hoa đào, còn có Bách Hoa tửu, trà dược mới mẻ, các loại rau dại lạ mắt, rau được xào, trộn hoặc là nấu canh, lại có thỏ hoang, gà rừng được chiên xào du tạc hoặc là đêm đi hầm canh.

Còn có canh cá nấu với hoa đào, bên trong có nấm, rau thơm ngào ngạt, còn có cánh hoa đào hồng nhạt, mùi thơm lan tỏa bốn phía, mang theo hơi hơi toan khí, làm cho người ta xỉ giáp sinh tân, khẩu vị đại khai mở rộng tầm mắt.

Tô Mạt tự mình đem đến cho hoàng đế một chén, nàng đặt ở trước mặt hắn, cười nói:“Bệ hạ nếm thử cái này xem, là thời điểm chúng ta cảm thấy vui vẻ mới làm lung tung ra, không nghĩ tới thế nhưng......”

“Làm càn!” Hoàng Phủ Kha đứng lên, căm tức nàng,“Những thứ ngươi chơi đùa làm lung tung 

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.