CHƯƠNG 104 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 104: THẢ CON TÔM BẮT CON TÉP TÍNH KẾ LẦN NHAU

Tô Mạt hơi hơi nhíu mi, bàn tay bị sững lại.

Trên mặt Hoàng đế vẫn y như trước mỉm cười, tự mình tiếp nhận lấy,“Nhất định là các ngươi cảm thấy ngon miệng, cố ý đến chia xẻ với trẫm. Có phải thế không?”

Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ thánh minh.”

Cũng không thèm nhìn tới Hoàng Phủ Kha.

Tống Dung Hoa nói với thái tử:“Điện hạ, chúng ta cũng nếm thử, nhìn xem có phải thật sự ngon hay không.”

Thái tử tỏ ý sai người hầu tùy thân đi múc canh.

Lúc này lão phu nhân cười phân phó Xuân Thủy,“Nha đầu, ngươi đi đem canh múc cho mọi người đi. Tuy rằng trong thiên hạ nơi đâu cũng là của bệ hạ, nhưng bệ hạ cùng các vị điện hạ dù sao cũng không thể tự mình động thủ. Chúng ta thật hổ thẹn với chủ nhân, thay bệ hạ phân ưu.”

Xuân Thủy mỉm cười, lập tức tiến lên, im lặng nhanh nhẹn múc canh chia cho mọi người.

Lão phu nhân nghiễm nhiên trở thành bộ dáng đương gia chủ nhân, hệt như bình thường ở Quốc Công phủ.

Lão phu nhân đại tiểu thư liếc mắt một cái, cười cười,“Nhu nha đầu, đi tới lồng hấp lấy điểm tâm đến, để cho bệ hạ cùng thái tử điện hạ nếm thử.”

Đại tiểu thư dung mạo tài tình, là ai cũng nhìn thấy, phương diện nữ công gia chánh cũng chỉ có thể tận dụng mọi thứ để thi thố.

Thái tử bị thu hút nhìn chằm chằm vào trên mặt đại tiểu thư, nàng chỉ cảm thấy giống như bị ánh mặt trời thiêu nướng vậy, hai gò má hơi hơi một chút đỏ hồng như vườn đào bị làn gió xuân quét tới rất say mê lòng người.

Nàng lên tiếng đáp ứng, mang theo nha hoàn Minh Nguyệt cùng vú em đi.

Nhị tiểu thư vội đứng dậy, nhẹ giọng nói với lão phu nhân:“Lão tổ mẫu, ta đi giúp tỷ tỷ.”

Nàng giống như vô tình hướng lên phía trước, hoàng đế đang ở uống canh, mặt mày giãn ra, rất là vừa lòng.

Thái tử trong tay bưng ly trà, ánh mắt dõi theo phương hướng đại tiểu thư, lúc quay lại, vừa đúng đụng phải tầm mắt của nhị tiểu thư nhìn qua.

Nhị tiểu thư cuống quít né tránh, hơi hơi cúi đầu, vội xoay người đi rất nhanh.

Hoàng Phủ Giác múc cho Hoàng Phủ Giới muống thịt gào xào hoa ã Lan, khen:“Đây, thất đệ nếm thử món này xem. Ngươi tuyệt đối chưa từng ăn qua.”

Hoàng Phủ Giới luôn luôn nhìn chằm chằm Tô Mạt xem, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bưng lên ăn một miếng,“Uhm, thơm! Tô Mạt, đây là cái gì?”

Tô Mạt quay đầu cười nói:“Là rau dại. Ngươi đương nhiên là chưa từng ăn qua .”

Hoàng Phủ Giới hưng phấn mà nói:“Ngon, ta sai người mang chút ít về cho mẫu quý phi nếm thử.”

Tô Mạt che miệng cười khẽ,“Không cần ngươi lo, chúng ta đều thu thập xong rồi, chờ ngươi trở về, chỉ cần mang theo bao lớn bao nhỏ mang về là xong.”

Hoàng Phủ Giới ngượng ngùng cười cười, gãi đầu, nới với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, ngươi không phải nói nơi này có hồ sen rất lớn sao? Dẫn ta đi xem với.”

Hoàng Phủ Giác nhìn về phía Tô Việt,“Ăn cơm trước, sau khi ăn xong kêu Tô Việt dẫn chúng ta cùng đi coi.”

Nơi này Tô Việt đã tới vài lần, có vẻ quen thuộc.

Tô Việt đang yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn hoàng đế, lại nhìn Tô Mạt, trên mặt vẻ mặt có chút sầu lo.

Nay đúng là lúc hoa đào nở rộ, đại tiểu thư làm điểm tâm là món mà lúc hai tỷ muội bọn họ chơi đùa nghĩ ra món ăn đó, dùng các loại dáng hoa khác nhau khắc thành khuôn mẫu, giống y như thật.

Có hoa đào, mẫu đơn, hoa hồng …vân vân các loại hình dáng khác nhau.

Tô Mạt kêu A Cổ Thái giúp nàng từ những hoa tươi điều chế ra các bột hoa có thể sử dụng trong thực phẩm, lúc bỏ vào món điểm tâm thì mùi hương quyện vào trong bánh, lúc hấp bánh thì mùi hương lan tỏa theo hơi nước, theo hơi nước tràn ngập ra ngoài, bốn phía tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Nói là để cho đại tiểu thư đi làm, thực chất chỉ là chỉ huy một chút, có tính tượng trưng đảo qua vài cái thôi, điểm tâm chân chính đã có đầu bếp nữ chuyên môn điểm tâm làm.

Các đầu bếp đó là Tĩnh thiếu gia biết Tô Mạt thích ăn điểm tâm liền mời tới, chỉ cần nàng rời kinh thành đi tới địa phương khác ở vài ngày, hai nữ đầu bếp kia sẽ đi theo nàng.

Có các nàng ấy giúp đại tiểu thư, Tô Mạt không lo lắng gì cả, khẳng định có thể làm ra món điểm tâm không thua gì đầu bếp ngự thiện phòng.

Mọi người dùng bữa xong, Tô Mạt sai người dọn đi bát đũa, lại bưng tới bếp lò nhỏ pha trà uống.

Nơi này nàng có gần hết các loại trà, hơn nữa đều là loại trà mới tốt nhất, phàm là nơi nào có, người của Tĩnh thiếu gia sẽ nghĩ biện pháp bằng tốc độ nhanh nhất vận chuyển lại đây.

Những điều này Tô Mạt không biết, nàng cứ nghĩ là hắn mua từ chỗ mấy tiệm bán trà.

Mà hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không chủ động giải thích cho nàng biết, cho dù tiêu phí khí lực rất lớn, cũng nhẹ nhàng bâng quơ một câu,“Nhìn thấy có thứ này, nghĩ rằng có thể nàng thích, thuận tay liền mua đến đây.”

Ngoài loại trà xanh tới từ phía Nam, còn có Vuc Di Nham trà, Kỳ Môn hồng trà, Lục An trà xanh…vân vân, chỉ cần là có, Tô Mạt không câu nệ cái gì, đều giao cho đôi phu phụ Hồ tiên sinh, tùy ý bọn họ sử dụng.

Đối với nàng mà nói, những đồ vật cho bản thân dùng, đủ dùng là tốt rồi, không cần phải cất giấu đi không cho người thân bên cạnh, đến lúc đó lại lưu lại thanh danh là ‘ vắt cổ chày ra nước.’.

Bên kia hoàng đế cùng lão phu nhân và vài người khác nói đến việc nhà việc cửa, chắc là do đường xa ngồi xe mệt nhọc, hắn tựa vào cái gối kê trên đầu, hơi hơi híp mắt lại, tham gia vào câu chuyện câu được câu mất.

Tô Nhân Vũ nhìn thấy hắn mệt mỏi, liền muốn cho hắn nghỉ ngơi, kêu mọi người lui ra ngoài hết.

Hoàng đế khoát tay áo,“Trẫm không có việc gì hết, trẫm ở nhìn mấy nha đầu nấu trà. Ân, này trà rất thơm!”

Hắn vừa nói như thế, mọi người lập tức cẩn thận thưởng thức, quả nhiên, trong không khí trôi lững lờ một loại hương thơm nhàn nhạt nhưu có như không, lúc không chú ý tới, hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi, muốn cẩn thận hít sâu vào, lại không có.

Hoàng Phủ Giới tính tình nóng vội, đứng dậy đi đến bên người Tô Mạt,“Tô Mạt, đây là loại trà gì, thơm quá.”

Tô Mạt mỉm cười,“Thất điện hạ ngửi được ra mùi gì?”

Hoàng Phủ Giới nhắm mắt lại dùng sức hít hà ngửi,“Giống -- hoa đào, ân...... Lại không đúng, có điểm giống hoa hồng...... Còn...... Ai nha, chỉ là một loại trà mà thôi, như thế nào lại có nhiều hương vị như vậy. Thật đúng là nữ nhân chính là quái đản, phiền toái muốn chết.”

Mỗi một lần ngửi lại thấy một hương vị khác.

Từ nhàn nhạt như có như không, đến thản nhiên tươi mát lịch sự tao nhã, lại đến mùi thơm quanh quẩn vương vít......

Hắn không kiên nhẫn, vươn tay đoạt lấy hộp đựng lá trà bằng bạch ngọc.

Tô Mạt đang đúng lấy lấy một nhúm trà bỏ vào bên trong hũ sứ pha trà, đúng lúc bị hắn tóm được.

Làn da nàng trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài, mềm mại như không xương.

Sau khi nắm giữ một hồi, Hoàng Phủ Giới mặt đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời giống như không biết phải làm sao cho đúng, cuống quít buông ra, hét lên:“Đều là cánh hoa?”

Cảm thấy miệng khô lưỡi khô liền đoạt lấy ly trà Tô Mạt vừa đổ ra từ trong ấm trà uống cạn một hơi.

“Nóng!”

“A --”

Không đợi Tô Mạt nói xong, hắn đã nóng muốn nhảy dựng lên, vội vàng quăng cái chén sứ trắng có vẽ những hình hoa văn tinh xảo tuyệt mỹ hoa cỏ chim muông lên trên bàn.

Nóng đến nỗi miệng hắn lập tức tê cứng, đau rát, lập tức nhảy dựng lên, che miệng lao ra ngoài.

Các cung nữ nô tì vội vàng theo ra ngoài giúp hắn đi lấy nước lạnh.

Hoàng đế ôm đầu, cười ha ha,“Lão thất này, cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, sao vẫn giống như tên hầu tử hấp ta hấp tấp thế kia.”

Hoàng Phủ Giác cười nói:“Phụ hoàng, khởi điểm cái này gọi là hồn nhiên chân chất, cũng là cực kỳ khó có được. Thất đệ tính tình thẳng thắn mộc mạc, đó là phúc khí a.”

Hoàng đế gật gật đầu, ngửi được một mùi hương hoa đào,“Đây là thứ gì?”

Tô Mạt lấy ra cái ly thủy tinh Tĩnh thiếu gia tặng cho nàng mà nàng thấy trân quý nhất, rót ra một ly bách hoa trà do chính nàng sáng chế ra, bên trong có hoa đào, hoa hồng, hoa mai …vân vân, dùng phương pháp đặc thù, căn cứ vào độ phối hợp mùi hương mà điều chế đi ra bách hoa trà.

Cái chén thủy tinh này nàng cũng không vừa ý lắm, nhưng ở thời đại này, loại thoạt nhìn bán trong suốt này, có chút hiệu quả đánh bóng cũng không tệ lắm rồi.

Sau đó dâng lên cho thái tử một cái chén ngọc, lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ và những người khác thì dùng loại chung trà thượng hạng do các lò gốm sứ nổi tiếng làm ra.

Hoàng đế nhìn ngắm cái chén trong tay, trong chén có những cánh hoa chìm nổi, những làn khói tỏa ra mờ mịt, giống như đang ngắm hoa trong làn sương mờ vậy, một nụ hoa hồng chậm rãi nở rộ, biến thành một đóa nho nhỏ.

Một cánh hoa đào nhẹ nhàng nở to ra, biến thành một chiếc thuyền lá nhỏ màu hồng.

Một khối sum suê màu xanh hình cầu, ở trong nước khoan khoái trở mình, biến thành như những lá cây lục bình xanh biếc.

Hắn nhìn ngơ ngác, đây sao có thể gọi là uống trà, quả thực là một loại hưởng thụ nghệ thuật a.

Đây là cảnh một cánh hoa tượng trưng cho một thế giới mà, hiệu quả trong chớp mắt có thể nhìn thấy được trong ly trà kia, vô cùng rung động.

Tất cả mọi người đều bị loại trà đạo của nàng làm kinh sợ, thì thào nói rất có ý nghĩa a.

Hoàng Phủ Giác xuất khẩu ngâm nói:“Hoa phát nhất thế giới, trà hương mãn viên xuân. Phụ hoàng, thật sự là trà tốt, hoa viên đẹp, Mạt nhi cũng rất tài giỏi.”

Hoàng đế vuốt cằm cười khẽ, bưng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, miệng đầy mùi thơm ngào ngạt, thơm mà không tầm thường, thấm một mùi hương thanh nhã, từ từ rơi vào trong bụng, nhất thời một mùi thơm quay lại vương vít, đọng lại trong miệng, răng lưỡi mùi thơm nhàn nhạt.

Tuy rằng trong cung danh trà có nhiều, thậm chí có một loại Kim trà, một lượng hoàng kim một lượng trà.

Nhưng hoàng đế cảm thấy uống vào cũng không có gì quá bất ngờ.

Loại trà hoa này, trong cung cũng không có, nhưng nàng thế nhưng lại làm ra được hiệu quả thần kỳ như vậy, thật sự là rất khác biệt, quả thực là nha đầu tính tình tinh tế, trí tuệ hơn người.

Tô Mạt thản nhiên nhìn hắn, khóe môi hơi hơi gợi lên, uống trà uống không phải là trà, mà là tâm tình, dưới tâm tình thoải mái nhàn hạ, khung cảnh thanh nhã tú lệ, tâm tình thả lỏng thoải mái.

Người đó sẽ thấy sung sướng.

Trong lòng thấy thư thái, miệng sẽ khoan khoái, người đến cầu xin chuyện gì, sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hoàng đế uống hết non nửa ly trà, ý cười trên mặt không dứt, liên tục cùng Tô Nhân Vũ và lão phu nhân tán thưởng, Tô Mạt là đứa nhỏ tốt.

“Thật là một viên dạ minh châu, nha đầu kia thông minh, lại thú vị, nha đầu đó xếp thứ nhất rồi.”

Trong chỗ sâu thâm u ánh mắt của Hoàng đế, chớp động một vầng quang mang khác lạ.

Tô Nhân Vũ khiêm tốn cười,“Bệ hạ đừng khen nha đầu đó, sẽ làm hư mất.”

Hoàng Phủ Giác ngồi vào bên người Tô Mạt, hắn hôm nay mặc chiếc áo cẩm bào màu xanh trúc thêu mặc trúc, quả thực ứng câu người quân tử khiêm tốn, ôn nhã như ngọc kia, thế gian này chỉ sợ không có ai so với hắn càng thích hợp với lời này.

Hắn vươn ra ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng gạt gạt những lá trà vương trên bàn, mỉm cười,“Nha đầu, nghĩ muốn cái gì? Hiện tại cứ việc nói ra. Bệ hạ tâm tình tốt, sẽ không cự tuyệt .”

Tô Mạt mân mê miệng, nhẹ nhàng mà đung đưa cánh môi, như cánh hoa có màu sắc của hoa hồng ẩn dưới làn khói trà mờ mịt rất là mê người.

Hoàng Phủ Giác cười cười, tới gần hơn một chút, thấp giọng nói:“Ngươi kinh doanh vườn hoa, không phải muốn làm hương liệu sao? Hơn nữa nếu ở trong kinh mở cửa hàng, đương nhiên là nên có quan hệ với hoàng gia mới tốt. Nội vụ phủ cùng hộ bộ, đều phải có người tới quản lý việc làm ăn của hoàng gia. Hoàng thương phân lĩnh nhiều chuyện khác nhau. Nay chính sách triều đình tuy rằng trọng nông ức thương, không được để kinh thương trong dân gian quá mức lan tràn, nhưng trong cung trong kinh thành các chư vị quan to, quý nhân, đương nhiên là có buông lỏng chút . Nếu ngươi thích, sao không thử xem.”

Tô Mạt thu hút nhìn hắn, hắn tươi cười ôn nhuận, con ngươi như hắc bảo thạch của hắn chiết xạ ra tia sáng quắc.

Nàng cảm thấy nghi hoặc, hắn vì sao phải giúp nàng?

Rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì?

Nàng suy nghĩ một chút, chính mình hiện nay bất quá chỉ là mở một vườn hoa, không có cái gì tốt khiến người khác tính kế mình cả, càng không khiến người ta kiêng kị ghen tị.

Nàng cười cười, thấp giọng nói:“Ngũ điện hạ, nếu ta lĩnh ‘Trân Bảo các’ cùng ‘Kì Hương các’, ngươi thấy việc có thành không ?”

Hoàng phu Giới hơi hơi vuốt cằm, hướng nàng cười cười,“Không cần lo lắng, cái này ta sẽ nói giúp ngươi.”

Bên kia hoàng đế cùng Tô Nhân Vũ không biết nói cái gì, tiếng cười vang lên lang lảnh, lúc này đại tiểu thư đưa tới điểm tâm, lập tức lại là mùi thơm ngào ngạt bay khắp phòng.

Hoàng phu Giới đã quay lại, vọt vào trong,“Thơm quá!”

Tô Mạt quay đầu nhìn hoàng đế, vô tình đụng phải ánh mắt âm trầm của thái tử.

Tướng mạo hắn là cực tuấn mĩ, nhưng luôn luôn có một cỗ hơi thở âm trầm, làm cho người ta bất thình lình không rét mà run.

Nàng nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn, hắn và Tô Trì cùng nhau về nhà, thời điểm đó, cũng là một vị công tử ôn nhuận nho nhã, khiêm tốn. Tại sao, thời gian mới có bấy lâu, đã thành vậy rồi?

Né tránh tầm mắt của thái tử, lại trốn không thoát Tô Trì.

Tô Trì là huynh trưởng nàng, hắn quang minh chính đại lấy mắt trừng nàng, hàm ý không cần nói cũng biết, trách nàng cùng Hoàng Phủ Giác quá mức thân cận.

Lúc này mọi người đều đang nhấm nháp điểm tâm, đều khen không dứt miệng.

Lão phu nhân ý bảo đại tiểu thư tự mình đưa qua cho thái tử .


Đại tiểu thư nhẹ nhàng cắn môi, hơi hơi cúi đầu, bưng một cái đĩa bánh hoa đào.

Nàng eo nhỏ gầy vai gầy, tuy rằng làm người cao ngạo, nhưng cũng có thời điểm ngượng ngùng, chậm rãi đi qua, đem điểm tâm dặt xuống.

Nói cũng chưa nói đã muốn đi.

Chiếc áo khoác trên người bị người ta giữ lại, nàng cả kinh, cuống quít giương mắt nhìn hắn.

Đối diện với ánh mắt đen lành lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, chậm rãi , hắn cười rộ lên,“Là do nàng làm à?”

Đại tiểu thư việc rũ mắt xuống,“Là Mạt nhi dạy.”

Thái tử hừ một tiếng, không vui nói:“Làm cái gì mà cứ giờ giờ khắc khắc trên miệng đều nhắc tới tiểu nha đầu đó.”

Đại tiểu thư sững ra một lát, nhịn không được nhíu mi,“Điện hạ không thích Mạt nhi à?”

Nếu là có người chán ghét Mạt nhi, vậy thì đã khiến nàng khó nghĩ rồi.

Thái tử đảo mắt, nhìn về phía bên kia thấy Tô Mạt cũng Hoàng Phủ Giác đang nói cười vui vẻ, thản nhiên nói:“Làm sao có thể. Chẳng qua là sợ nàng ta còn nhỏ, bị người ta lừa cũng không biết.”

Đại tiểu thư hơi thi lễ,“Đa tạ điện hạ nhắc nhở.”

Nói xong muốn cáo lui.

Thái tử chuyển thành nắm gọn áo khoác của nàng kéo nàng gần lại một chút, , khẽ cười nói:“Nàng sợ cái gì? Chẳng lẽ ta có thể ăn nàng hay sao chứ?”

Hắn nhặt lên một miếng bảnh hoa đào mỏng, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng.

Bạc môi ngậm miếng điểm tâm màu xanh ngọc, vẻ yêu mỵ mê hoặc người không thể nói rõ.

Trong lòng Đại tiểu thư đột nhiên nhảy lên một cái, vội di dời ánh mắt.

Lúc này Hoàng Phủ Giác đứng dậy, đi đến phía trước, hành lễ với hoàng đế, cười nói:“Phụ hoàng, hôm nay coi như đến đúng ngày rồi a?”

Hoàng đế ha ha cười, nhìn hắn một cái,“Nói đi, ngươi lại nghĩ tới muốn cái gì?”

Hoàng Phủ Giác ôn nhã đoan chính, thế nhưng cũng hơi làm ra bộ dáng làm nũng,“Phụ hoàng quá xem thường người ta đi. Nhi thần tuy rằng bất tài, nhưng cũng sẽ không dựa vào hơi người khác da mặt dày xin phụ hoàng này nọ.”

Thái tử nhất thời sắc mặt trầm xuống, khí thế đóng băng.

Hoàng đế hướng Tô Mạt ngoắc lại,“Nha đầu, đến đây.”

Tô Mạt đứng dậy, đi đến trước mặt hoàng đế, hắn ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh hắn.

“Nha đầu, nói đi, nghĩ muốn cái gì, chỉ cần trẫm có, muốn gì cũng được.”

Hoàng Phủ Kha thấy Tô Mạt chiếm hết sự sủng nịch, mọi người đều đối với nàng tốt như vậy, nhất thời tức giận đến sắc mặt đều thay đổi.

Nhỏ giọng nói với Tống Dung Hoa,“Ta thấy phụ hoàng đem Ngũ ca tặng cho nàng ta luôn đi. Ngũ ca ngày thường thích cùng nàng ta thì thầm to nhỏ lắm mà.”

Thanh âm tuy rằng nhỏ, nhưng lại làm cho mọi người nghe rõ rành mạch.

Tô Mạt sắc mặt lạnh lùng, Hoàng Phủ Giác lập tức trách mắng:“Kha Kha ngươi nói cái gì thế. Dùng thiện xong rồi thì mau đi chơi đi.”

Lúc này Hoàng Phủ Giới vừa mới từ bên ngoài xông đến, chỉ nghe thấy câu nói đem Ngũ Ca tặng cho Tô Mạt kia, liền lớn tiếng nói:“Ngũ ca cũng không phải là lễ vật, như thế nào có thể tùy tiện tặng đi. Thập tam muội ngươi hồ đồ.”

Hoàng Phủ Kha hướng hắn làm mặt quỷ, thè lưỡi, châm chọc nói:“Ta thấy ngươi cũng muốn để phụ hoàng đem ngươi thành lễ vật tặng cho nàng ta a.”

Nói xong lôi kéo Tống Dung Hoa chạy ra ngoài, một bên quay đầu hướng về phía Tô Hinh Nhi nói:“Tiểu què tử, còn không mau lên?”

Tô Hinh Nhi như phụng thánh chỉ, lập tức vội vàng theo đi ra ngoài.

Bên kia nhị tiểu thư cười như muốn giảng hòa, bưng điểm tâm nói:“Ngũ điện hạ cũng nếm thử món do ta làm đi.”

Hoàng Phủ Giác ôn ôn cười khẽ,“Đa tạ , nhưng là mới vừa rồi trong bữa ăn ăn hơi nhiều, hiện nay thực sự là nuốt không trôi nữa.”

Hoàng đế nhìn thấy những lời nói sắc bén của tụi nhỏ sao lại không hiểu chứ, chính là bất động thanh sắc, nói với Tô Mạt:“Nha đầu, nghĩ xong chưa?”

Tô Mạt suy nghĩ một lúc, nhìn Hoàng Phủ Giác liếc mắt một cái, lời đề nghị vô tình của hắn thực là hấp dẫn a.

Nếu có thể sử dụng uy danh của hoàng gia, vậy thì việc làm ăn của mình sẽ dễ dàng biết bao, mấu chốt nhất là, không chỉ có việc làm ăn.

Còn có thứu khác......

Nàng cười cười, một bộ dáng ngây thơ vô tà,“Bệ hạ, không bằng ngài cũng phong ta làm quan đi.”

Lời nàng vừa nói ra, khiến lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ sợ hãi quá chừng, vội ngăn nàng lại.

Lão phu nhân trách cứ nói:“Nói hươu nói vượn, còn không dập đầu bồi tội với bệ hạ.”

Hoàng đế lại cười sờ sờ đầu nàng, nói:“Không sao.”

Tiểu nha đầu này thông minh như vậy, mới sẽ không lỗ mãng như thế đâu, muốn làm chức quan, khẳng định là đằng sau còn có chiêu khác.

Quả nhiên, Tô Mạt cười nói:“Bệ hạ, tiểu nữ muốn dựa vào vườn hoa này, ở tại trong kinh thành mở một cửa tiệm hương liệu thật lớn, sau đó vì muốn có thêm những đồ đựng hương liệu tốt nhất, tiểu nữ còn muốn mở thêm một tòa Trân Bảo các. Bệ hạ nếu hỏi tới rồi, không bằng chung vốn làm cùng tiểu nữ đi. Bệ hạ cái gì cũng không cần quản, chỉ cần chờ đếm tiền là được rồi.”

Lão phu nhân, Tô Nhân Vũ cùng vài người khác cười rộ lên,“ Nha đầu này, thật biết tính kế a, dám tính kế cả với bệ hạ, ngươi lá gan không nhỏ a.”

Tô Mạt vén váy đứng dậy, liền dập đầu hành lễ với hoàng đế,“Bệ hạ, nếu ngài đáp ứng tiểu nữ, còn thỉnh phái tới hai vị đến hỗ trợ.”

Lời vừa nói ra, Hoàng Phủ Giác hơi hơi nhíu mi, nha đầu này, hắn bất quá chỉ là chỉ điểm cho nàng một chút thôi, trong thời gian ngắn ngủn như vậy nàng chẳng những sắp xếp bố cục, ngay cả mặt bằng nhà cửa cũng bắt tay vào xây rồi.

Hoàng đế cũng không đáp ứng ngay, ngược lại hỏi:“Ngươi muốn ai?”

Tô Mạt nhìn hắn một cái, bất cứ giá nào cũng phải liều thôi, nàng giả bộ khó nghĩ, tầm mắt xẹt qua dừng trên mặt chúng hoàng tử, cười nói:“Thái tử điện hạ đi theo bệ hạ học tập trị quốc khẳng định bề bộn nhiều việc đã rất mệt mỏi. Tiểu nữ không dám quấy nhiễu. Ngũ điện hạ học vấn rất tốt, tinh thông cổ kim, lại thông thái học rộng, lại tinh thông hồ Ngữ, thực quá tốt đi.”

Nghe nàng nói ngũ hoàng tử, hoàng đế tươi cười sâu sa, hơi hơi vuốt cằm, ngũ hoàng tử ngưng mắt nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt nàng là đôi mắt đen như hạt nho, cực kì linh động nhanh nhẹn, không khỏi mỉm cười.

Ai ngờ Tô Mạt tiếp tục nói:“Nhưng đám gian thương này tính tình điêu ngoa, lại giả dối, ngũ điện hạ là quân tử, ôn nhã đoan chính, khẳng định sẽ không theo dùng vũ lực đả thương người. Đến lúc đó chúng ta chẳng phải là sẽ bị người ta khi dễ sao, cho nên thần nữ thỉnh cầu bệ hạ, phái Nhị điện hạ tới giúp tiểu nữ. Để Nhị điện hạ đứng ở đó thôi, đám thương nhân này liền sợ tới mức run cầm cập a. Làm sao còn dám dùng tới mánh lới nữa!”

Nói xong chính nàng cười khanh khách lên trước.

Không khí thoáng chốc lạnh lùng, trong con ngươi sâu thẳm hoàng đế tia lạnh lùng chợt lóe rồi biến mất, lập tức khôi phục như lúc ban đầu, chính là cười cười, chỉ vào nàng nói:“Ngươi tiểu nha đầu giảo hoạt này......”

Ngũ hoàng tử có chút đăm chiêu nhìn nàng, quả nhiên là thông minh vô cùng, giỏi nhất là hành sự tùy theo hoàn cảnh, xem xét thời thế.

Nguyên bản hắn muốn lợi dụng nàng đả kích thái tử một chút, kết quả ngược lại bị nàng tính kế.

Nguyên bản Hoàng Phủ Cẩn sau khi mang binh trở về, hiện nay chỉ ở nhà nhàn rỗi, gần đây lại cần phải xây hoàng tử phủ, hoàng tử vượt qua mười sáu tuổi tuổi sẽ bị đưa ra khỏi cung.

Chỉ cần ra ngoài cung, sẽ không ai hỏi thăm tới Hoàng Phủ Cẩn.

Trừ bỏ chết già trong Vương phủ, chỉ sợ cả đời đều không có việc gì để làm.

Không nghĩ tới Tô Mạt lại lợi dụng thời cơ này, thừa dịp hoàng đế đến đây cải trang thư giãn, thừa dịp hắn uống trà hoa cao hứng lên.

Thừa dịp tự mình mở miệng cầu tình.

Thừa dịp......

Tất cả nàng ta tựa hồ đều tính toán xong hết rồi.

Thế mà cứ như vậy, kiếm giúp Hoàng Phủ Cẩn một công việc.

Hoàng Phủ Giác khẽ cười, thật sự là...... tiểu nha đầu khiến hắn đều phải bội phục.

Thông minh như thế không biết là phúc hay họa đây, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn rõ nàng, cũng không sao cưỡng lại được muốn đến gần nàng hơn.

Thậm chí sẽ có một chút không thoải mái, nữ nhân quá mức thông minh, luôn khiến cho nam nhân dè chừng.

Nhưng lại không cưỡng lại được, muốn biết về nàng càng nhiều hơn, nhìn xem nàng rốt cuộc còn có bộ dáng gì nữa.

Tại sao còn tuổi nhỏ, mà có thể làm ra nhiều chuyện như thế.

Hàn ý trên mặt Hoàng đế chợt lóe lên rồi tắt ngay, nếu đáp ứng rồi, sẽ không thể đổi ý.

Nha đầu này, ăn chắc rồi, đoán chắc, cũng thăm dò tình thế trước mắt.

Dù sao cũng không phải là cái gì quá to lớn, hắn cười nói:“Ngươi đã thích, trẫm liền chuẩn. Hương liệu trong cung, ngọc khí thủy tinh ngọc lưu ly bảo thạch những thứ này, cũng sẽ do ngươi và lão ngũ quản lý. Trẫm nói với ngươi, lão ngũ đối với vấn đề này rất có nghiên cứu, đám Hồ thương đừng nghĩ lấy hàng giả lừa hắn, hơn nữa, trẫm còn ban thưởng qua cho hắn một đôi bình ngọc lưu ly. Trong suốt như thủy tinh, sáng long lanh như thủy quang. Lần khác ngươi là lão ngũ đi nhìn xem thử đi.”

Hắn ghé sát vào nàng khẽ cười nói:“Lần tới ngươi quấn quít lấy hắn, làm cho hắn tặng cho ngươi. Coi như trẫm đáp ứng với người điều kiện kèm theo, nếu không các ngươi hợp lại với nhau tính kế trẫm, trẫm còn không kịp thể tính kế các ngươi?”

Tô Mạt che miệng cười yếu ớt, không chút khách khí nói:“Bệ hạ cũng keo kiệt quá đi.”

Lời vừa nói ra, bốn phía kinh sợ.

Cũng dám chỉnh cả hoàng đế, chê mình sống đủ rồi chắc?

Hoàng đế lại cười ha ha, vỗ đầu gối nói:“Cũng chỉ có ngươi tiểu nha đầu này!”

Hắn đứng dậy, nói với Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân:“Rượu cơm no nê, lại uống cả trà rồi, trẫm muốn đi nghỉ ngơi, trễ chút nữa, chúng ta sẽ đi dạo vườn hoa.”

Hai người lập tức đáp ứng, đứng dậy cáo lui, lại sai người lập tức thu thập, hầu hạ hoàng đế nghỉ tạm. Thái tử hung hăng trừng mắt liếc ngũ điện hạ một cái, cáo lui đi ra ngoài.

Tô Trì đưa mắt ra hiệu với Tô Mạt, cắn răng nói:“Ngươi đi theo ta.”

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.