CHƯƠNG 102 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG

NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại

Chương 102: CẶP MẮT NÀNG RẤT SẮC BÉN NHA 2

A Cổ Thái tại phương diện này là thiên tài!

A Cổ Thái kiêu ngạo vỗ tay, giống như đứa trẻ nhảy lên ríu rít, nhấc tay hô lớn:“Ta muốn chúc mừng một chút.”

Nói xong liền lớn tiếng kêu,“Lãn mụ mụ, Lãn mụ mụ, nấu thịt kho tàu cho ta...... Phải nhanh đó!”

Lãn mụ mụ kỳ thật là họ Lam.

Còn có Cần mụ mụ của A Cổ Thái, là họ Tần.

*Lãn = lười; Cần: chăm chỉ ( anh chàng người Tây Vực này gọi sai họ của hai người mụ mụ chăm sóc anh ta)

Tô Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, vì hắn là tín đồ Islam, nàng cùng hắn tranh luận qua rất nhiều lần,“Ngươi là con dân của chân chủ Allah, ngươi không có thể ăn thịt heo.”

A Cổ Thái lại có vẻ mặt kiên nghị,“Allah trong mộng nói cho ta biết, chỉ cần tín ngưỡng của ta kiên định vững chắc, có thể ăn thịt heo. Mỗi lần ăn, ta đều có niệm kinh Coran.”

Tô Mạt cuối cùng cũng bị hắn đả bại.

Bởi vì A Cổ Thái thực biết nói sạo,“Ta đối chân chủ thành kính, cho dù là ăn cơm hay lúc ngủ, ăn thịt uống rượu, cũng luôn tin tưởng vững chắc. Chân chủ ở tâm linh của ta, là linh hồn của ta, không ở miệng của ta.”

Tô Mạt nói hắn nói sạo, hắn không thừa nhận, sẽ càng dùng nhiều lý lẽ để sạo hơn nữa, đụng phải một tên y như mình thích cãi chầy cãi cối , Tô Mạt lười phí đầu óc cãi với hắn.

Tùy hắn, dù sao nàng cũng không có tôn giáo tín ngưỡng, chính hắn không cần, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu hắn làm chi.

Tô Mạt nói với một mụ mụ khác:“Tần mụ mụ, đi nói cho đại tiểu thư, mời nàng ta lại đây một chút.”

Tần mụ mụ vâng lệnh đi.


Rất nhanh đại tiểu thư dẫn theo Minh Nguyệt lại đây.

Minh Nguyệt là lão phu nhân phái tới cho đại tiểu thư, lão phu nhân nói nếu muốn ra ngoài thì phải mang theo Minh Nguyệt, Tô Mạt cũng hiểu được, là muốn để Minh Nguyệt đến giám thị tỷ tỷ.

Nàng cũng không muốn quản, hơn nữa có Minh Nguyệt ở đây cũng làm cho lão phu nhân yên tâm hơn.

Cho nên nàng đối Minh Nguyệt rất tôn trọng, hơn nữa đối xử với nàng ta khá tốt, nhưng tuyệt đối không hối lộ nàng ta, cũng tuyệt đối sẽ không chủ động gợi ý để nàng tavì đại tiểu thư mà giấu diếm điều gì.

Bởi vì đại tiểu thư lãnh ngạo chân thành, làm người lại thẳng thắn, cũng không có cái gì cần phải che giấu.

Đại tiểu thư ngửi được mùi thơm ngát kia, vui mừng nhấc váy chạy vào, “Mạt nhi, mau đưa ta ngửi coi.”

Tô Mạt đem cái bình nhỏ đưa cho nàng, bôi một chút lên cổ tay của nàng, bảo nàng đi vài vòng rồi lại ngửi tiếp.

Đại tiểu thư kinh hỉ vô cùng, hơi lộ ra trên khuôn mặt trong trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy nụ cười rực rỡ như hoa nói, “Mạt nhi, ngươi, ngươi cùng A Cổ Thái sư phó, quả thực là...... Rất thần kỳ ! Có cái này, về sau hương liệu của Đại Chu ta sẽ càng thêm phong phú.”

Kỳ thật trước mắt Đại Chu có hương lộ, hương cao, nước hoa, chính là những thứ kia đều là Tây Vực đem tới, không phải Đại Chu có thể tự làm ra.

Phương thức xông hương của Đại Chu chỉ dùng để đốt, trong lư hương có bánh hương liệu, mặt trên có thêm vào đá vân mẫu, đem hương liệu đặt ở trên, sau đó dựa vào nhiệt khí mà xuất ra hương khí.

Có thể xông quần áo, xông chăn, thậm chí là mang ở trên người, giấu trong tay áo, treo ở trong màn, mùi hương tỏa ra hoặc mùi thơm ngào ngạt hoặc là thanh nhã .

Hương lộ có khi còn dùng để ăn, có thể cho vào trong nước tắm rửa, có thể sử dụng để bôi lên da dẻ cho thơm.

Nay Tô Mạt nghiên cứu ra loại hương này, , về sau kem bôi mặt, son môi, dầu làm bóng tóc, thuốc bôi trơn da …vân vân đều có thể bỏ thêm hương liệu vào…..

Tô Mạt thấy đại tiểu thư vui mừng mặt mày hớn hở, là vẻ mặt nàng chưa bao giờ thể hiện, biết tỷ tỷ là thật tâm thích.

Liền nới với A Cổ Thái:“A Cổ Thái, ngươi thu đệ tử đi, còn có thể giúp ngươi.”

Mắt A Cổ Thái liếc Tĩnh thiếu gia một cái, cười nói:“Đồ đệ của ta, không phải là ngươi sao?”

Tô Mạt hơi hơi gợi lên khóe môi, nheo mắt nhìn hắn, A Cổ Thái lập tức sửa miệng,“Ngươi là người dẫn dắt ta, người dẫn đường, không phải là đồ đệ.”

Tô Mạt cười cười,“Người dẫn đường của ngươi, là thần Allah, ta là bằng hữu của ngươi.”

Nàng tiếp tục nói:“Đại tỷ tỷ ta thích hương liệu, nhưng ngươi là nam nhân, tỷ ấy là nữ nhân, nếu tiếp xúc với nhau thường xuên, người đời tụ lại xầm xì bàn tán thật khó nghe. Ngươi thu nàng làm đồ đệ đi, một ngày là thầy suốt đời là thầy, như vậy sẽ không sợ gì cả.”

A Cổ Thái nhìn đại tiểu thư liếc mắt một cái, đại tiểu thư chỉnh đốn trang phục thi lễ.

A Cổ Thái thực khó xử,“Thu đồ đệ, phải xem thiên phú , nếu nàng không có thiên phú, mà chỉ là thích, không bằng giống như mọi người coi hương liệu như món đồ chơi là được rồi.”

Đại tiểu thư nhìn về phía hắn, ánh mắt trong suốt kiên định,“A Cổ Thái sư phó, ta không phải chỉ là chơi đùa, ta thật sự thích nó. So với tất cả mọi thứ trên đời hương liệu là thứ ta thích nhất.”

Làm một tiểu thư khuê các, học tập tam tòng tứ đức, may vá, nấu nướng, nữ công gia chánh gì đó đốivới nàng mà nói không có một chút lực hấp dẫn nào.

Nếu muốn nàng sống cả đời này chỉ vì hầu hạ một người nam nhân, cùng nữ nhân khác tranh đoạt sủng ái của hắn, nàng cảm thấy không bằng chết đi còn tốt hơn.

Thật ra, ý tưởng này của nàng ban đầu chỉ mơ mơ hồ hồ .

Nhưng là từ lúc nàng cùng Tô Mạt ở chung một chỗ, nàng càng bị ý nghĩ của Tô Mạt ảnh hưởng.

Nữ nhân đối nam nhân cả đời trước sau như một, đương nhiên cũng muốn nam nhân đối với mình như vậy, nếu đã không thể như vậy chi bằng không có còn tốt hơn.

Nữ nhân sống như vậy cả đời cũng có thể vui vẻ, không phụ thuộc vào nam nhân.

Nàng mỗi ngày đều bị tư tưởng này của Tô Mạt ảnh hưởng, cho tới bước này ngày hôm nay cũng là điều tất nhiên.

A Cổ Thái ánh mắt bừng sáng, kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt ấy dần dần ngưng đọng lại, có nhiều hơn vài phần trang trọng cùng tôn kính.

Hắn còn dùng một lễ tiết tiêu chuẩn của Islam, rất trịnh trọng nói:“Đại tiểu thư, ngươi đã thật sự muốn học, như vậy ta A Cổ Thái, người sùng bái Tô Mạt tiểu thư, là tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cự tuyệt . Từ nay về sau chúng ta nhận nhau làm huynh muội, như vậy là có thể tránh cho thế tục Đại Chu các ngươi xì xào a.”

Tô Mạt lắc đầu,“Không được, ngươi phải làm sư phụ của đại tiểu thư, không phải nghĩa huynh.”

Cho dù thân huynh muội cũng không thể sớm chiều ở chung như vậy, huống chi chỉ là huynh muội kết nghĩa.

Hiện nay bọn họ còn chưa có quyền tự do ấy.

Cũng bởi vì nàng vẫn chưa có lực lượng mạnh mẽ như vậy để có thể bảo hộ bọn họ.

Tỷ tỷ không phải nàng, nàng có thể làm như vậy không hề cố kỵ, không hề áp lực, không sợ ánh mắt thế tục, cho dù người khác có nói ra nói vào, nàng cũng không quan tâm.

Nhưng tỷ tỷ thì không giống vậy, người khác xàm ngôn vô tình, chỉ sợ tỷ ấy chịu không nổi.

Dù sao miệng lưỡi thế gian vẫn rất đáng sợ!

Trên đời này có biết bao nhiêu người không có chết vì bị kẻ địch hãm hại, không phải chết vì mắc bệnh hiểm nghèo, cũng chẳng phải chết do tai nạn.

Thế nhưng cuối cùng lại chết do cứ ba người nhiều chuyện sẽ thành một miệng cọp?

Dao nhỏ có thể giết người.

Chính là như vậy .

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, bị người khác châm chọc khiêu khích, trăm phương nghìn kế cô lập.

Cho dù là tiểu hài tử, cũng không cách nào nghĩ thông được.

Đại tiểu thư sau khi trang trọng chỉnh lại quần áo liền làm lễ bái lạy.

A Cổ Thái nâng nàng dậy nói:“Không cần phiền toái như vậy, không cần phiền toái như vậy.”

Thấy vậy Tô Mạt cười một tiếng, xem ra A Cổ Thái này ngày thường điệu bộ cà lơ phất phơ , thế nhưng cũng có lúc chân tay luống cuống, nàng trêu ghẹo:“A Cổ Thái, ngươi thu đồ nhi, có phải rất muốn uống rượu mừng hay không.”

Hai con ngươi màu lam hắc của A Cổ Thái lập tức lóe sáng lên như là bảo thạch thượng đẳng, “Đó là tự nhiên , không cần ngươi nhắc nhở . Đi, chúng ta cùng đi uống rượu ăn thịt, ta mời khách!”

Nghe hắn đã muốn nói chuyện bừa bãi, Tô Mạt ôm cánh tay Tĩnh thiếu gia cười đến thắt lưng không đứng dậy nổi.

A Cổ Thái kỳ quái nhìn nàng,“Thiệt là kỳ quái, điều ta nói có gì đáng buồn cười sao?”

Tô Mạt khoát tay,“Không có gì, đi thôi.”

Bọn họ cùng A Cổ Thái đi ra ngoài sân thì đúng lúc gặp phải Hồ tiên sinh đang đi đến phòng, tiểu nha đầu thông báo, “Tiểu thư, Hồ tiên sinh nói hai người kia tỉnh rồi mời ngài đi qua đấy.”

Tô Mạt lên tiếng bảo đại tiểu thư cùng A Cổ Thái đi trước, còn nàng cùng Tĩnh thiếu gia đi xem.

Hai người kia đã muốn tỉnh, Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng cũng ở bên chiếu cố bọn họ.

Theo như lời họ mới vừa nói thì nữ hài tử này kêu là Phương Oánh, nam hài tử kia kêu là Phương Vũ, năm năm trước bọn họ cùng cha và mụ mụ đi đến kinh lý tìm người thân, nhưng đáng tiếc khi đến nơi phát hiện ra những người thân thích kia vốn đã chẳng còn chút bóng dáng, không ai biết họ đã chuyển đi nơi nào.

Mà nhà cũ của bọn họ cách mấy ngàn lý ở ngoài hồ châu, nay không còn cách nào khác chỉ có thể một bên ăn xin một bên tìm việc làm sinh sống qua ngày.

Về sau phụ thân làm khuân vác cho người ta, nương thì giặt quần áo, khâu may vá bổ thời gian cứ vậy trôi đi, nhưng có một ngày thật không ngờ bọn họ cuối cùng lại bị gia đình ác bá mà bọn họ coi trọng chà đạp tàn ác .

Lúc phụ thân đi đòi lại công đạo bị người ta đánh, khi đi cáo trạng cũng bị lính đánh gần chết, bệnh cũ cùng bệnh mới hội nhau cùng phát tác, không lâu sau đành ngậm uất ức mà ra đi.

Mẫu thân bị ác bá kia đoạt đi, vì hai hài tử bọn họ nên chỉ có thể kéo dài hơi tàn, chịu khuất nhục để sống tạm bợ qua ngày.

Ai biết được lão bà của tên ác bá rất hung hãn, gây phiền hà suốt, thừa dịp tên ác bá không ở nhà sai người đem nữ nhân mang thai đẩy xuống hồ muốn hại nàng ta chết đuối.

Lại sai người đem tỷ đệ bọn họ bán cho người môi giới, nhiều lần quay vòng, bọn họ rơi vào tay của một tên thiếu gia biến thái. Tên thiếu gia biến thái này mỗi ngày đều lấy việc đánh người làm niềm vui.

Lần này hắn dẫn theo gia đinh đến thôn trang của bằng hữu uống rượu, Phương Oánh liền thừa dịp hắn uống rượu say, đánh hắn ngất đi rồi dẫn theo đệ đệ chạy thoát ra ngoài.

Chạy suốt một đêm, hơn nữa cũng không phân biệt được phương hướng, vừa đau vừa mệt, vừa sợ vừa hãi, hai người chịu không nổi nữa, vi thế té xỉu ở bên ngoài.

Phương Oánh lôi kéo đệ đệ quỳ xuống dập đầu tạ ơn đám người Hồ tiên sinh,“Đa tạ ân nhân cứu giúp, chúng ta không thể liên lụy các ngươi, xin cáo từ . Nay không có gì để báo đáp, nếu có kiếp sau, xin được làm trâu làm ngựa, tỷ đệ hai người chúng ta nguyện ý làm nô bộc hầu hạ ngài.”

Người khác thì vẫn chịu được, chứ Hồ Tú Hồng làm sao còn nhịn được nữa, sớm đã xông lên đem bọn họ nâng lên,“Các ngươi đi nơi nào a? Nơi đây ngươi không có người quen, đi ra ngoài sẽ bị tên vô lại đó bắt đi. Các ngươi chỉ có thể ở nơi này.”

Phương Oánh lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Tô Mạt,“Không, chúng ta không thể liên lụy tới ân nhân.”

Hồ Tú Hồng quay đầu nhìn Tô Mạt,“Mạt Mạt, tỷ tỷ tốt của ta, ngươi nói nên làm sao bây giờ a?”

Tô Mạt nhìn nàng một cái không nói chuyện.

Hồ Tú Hồng bĩu môi, lôi kéo tay nàng, lấy lòng nói:“ Tỷ tỷ tốt của ta, ta đều gọi ngươi là tỷ tỷ rồi đó. Ngươi liền giúp đỡ đi. Không có ngươi sẽ không giải quyết ổn thỏa được chuyện này a, ngươi là người tốt, không thể thấy chết mà không cứu chứ.”

Tô Mạt nhìn hai tỷ đệ Phương Oánh liếc mắt một cái, cười cười, nói với Hồ Tú Hồng:“Ta cũng không có cách nào khác cứu a. Ta cũng vậy trộm đi ra ngoài . Ngươi cũng không phải không biết. Hơn nữa chuyện tình nơi này, có thể giấu giếm được ai, đến lúc đó người ta đến lục soát, thấy chúng ta chứa chấp nô bộc của nhà khác, là phải chịu tội đó .”

Phương Oánh lôi kéo đệ đệ muốn rời đi.

Hồ Tú Hồng ngăn bọn họ lại, quay đầu trừng mắt nhìn Tô Mạt,“Bọn họ đều là người đáng thương, Phương Vũ còn chưa thể nói chuyện, ngươi liền nhẫn tâm như vậy!”

Hồ tiên sinh thở dài, nhìn thấy nữ nhi của mình tính tình nóng nảy như lửa, xem ra vĩnh viễn đều sẽ không học được việc động não a.

Hắn cười nói:“Ngươi cũng đừng gào to lên thế. Mạt Mạt đã đáp ứng rồi. Đi sai người an bài hai phòng đi.”

Hồ Tú Hồng nghi hoặc nhìn Tô Mạt,“Mạt Mạt ngươi thực đáp ứng rồi?”

Tô Mạt nhìn thoáng qua Phương Oánh, ánh mắt lại nhẹ nhàng liếc Phương Vũ, cười nói:“A Cổ Thái kêu Lam mụ mụ nấu cho hắn một nồi thịt kho tàu, đây là thế giới của măng tươi, lấy thịt gà trộn măng, còn có hoa mã lan, các loại rau dại, thật sự ngon miệng a......”

Nàng liên tục nói hơn mười dạng thức ăn, có cá có thịt, có rau xanh ngon miệng, có đầy đủ cả sắc hương vị.

Lúc này đây, Tô Mạt nói đến vấn đề ăn? Mọi người thấy nghi hoặc, bất quá nàng vốn là người có tài ăn nói, mấy lời vừa nói ra, mọi người đều thấy đói bụng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Cho dù Hồ tiên sinh là người ổn trọng nhất trong đám người đó cũng chịu không nổi.

Tô Mạt hơi hơi cười nhìn hai tỷ đệ kia, ôn nhu nói:“Các ngươi yên tâm, tạm thời ở trong này vài hôm, ta đã sai người lau đi vết tích các ngươi để lại trên đường rồi. Không có người biết đến. Miệng vết thương của các ngươi còn chưa khỏi hẳn, không thể vận động mạnh, vẫn nên ở trong phòng, kêu người ta đưa đồ tới phòng cho các ngươi. Dưỡng thương khỏe lại, mới dọn ra ngoài.”

Phương Oánh hai mắt trong suốt đẫm lệ, cảm kích nhìn nàng, giọt nước mắt to lăn xuống, nàng khóc thút thít nói:“Thật sự có thể chứ? Sẽ không liên lụy đến ân nhân sao? Hắn, hắn, là tên ác ma.”

Tô Mạt nhịn không được cười rộ lên, lé mắt nhìn Tĩnh thiếu gia lườm một cái.

Tĩnh thiếu gia mặt không chút thay đổi, thản nhiên liếc lại nàng một cái, nói:“Ta đi tìm A Cổ Thái uống rượu .”

Nói xong xoay người đi.

Hồ Tú Hồng nghe xong lời nói đo Phương Oánh nói ra, lòng đầy căm phẫn , nắm tay dậm chân,“Hừ, một ngày nào đó, sẽ cho cái tên biến thái kia nếm mùi đau khổ.”

Sau đó lại lôi kéo tay Tô Mạt,“Mạt Mạt. Ngươi có bản lĩnh nhất, ngươi chính là giang hồ nữ hiệp khách, ngươi, ra chủ ý đi, đem cía đò con heo ngu ngốc kia trừng trị một phen. Ta không tin, hắn so với tên quần áo lượt là Tống gia kia lợi hại hơn?”

Tô Mạt cười cười, nói với Phương Vũ:“Ngươi cùng tỷ tỷ ngươi an tâm ở nơi này, không cần sợ, nơi này không có người gây thương tổn đến các ngươi.”

Phương Vũ kinh ngạc nhìn nàng, tựa hồ cố gắng nhìn vào môi của nàng, muốn biết nàng đang nói cái gì.

Phương Oánh trấn an sờ sờ vai hắn, áy náy nói:“Tô tiểu thư, thực xin lỗi. Đệ đệ của ta......”

Tô Mạt thân thiết nói:“Là bị bẩm sinh sao? Lỗ tai cũng không thể nghe thấy sao? Hồ tiên sinh là đại phu rất lợi hại, nhờ tiên sinh xem giúp cho.”

Phương Oánh trong mắt lộ ra sắc mặt vui mừng,“Thật sao?”

Nàng lôi kéo đệ đệ liền quỳ xuống,“Tô tiểu thư, về sau chúng ta ở tại chỗ này không ăn không ngồi không, nhất định hỗ trợ làm việc. Làm nô làm bộc, chúng ta cũng không sợ .”

Tô Mạt nâng bọn họ dậy, cười nói:“Nơi này cho dù là nơi làm việc, nhưng cũng không đến nỗi phải làm nô bộc. Chính là đến giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Mọi người đều là người một nhà cả.”

Phương Oánh không dám tin nhìn nàng, Hồ Tú Hồng đã chạy tới nói:“Là thật . Ngươi có thể làm cái gì, biết làm cái gì, thì làm cái đó. Sau đó sẽ có tiền công. Chính ngươi phải tự mình đứng lên, về sau muốn làm cái gì đều có thể tự mình làm.”

Phương Oánh tiếc nuối nhìn đệ đệ,“Ta, chỉ muốn nuôi dưỡng đệ đệ khôn lớn, về sau giúp hắn lập thê thất, chỉ là......”

Nàng ta thở dài, vẻ mặt cô đơn.

Phương Vũ giống như biết tỷ tỷ đau lòng, hắn nắm tay tỷ tỷ, ánh mắt trong suốt như nước nhìn tỷ tỷ.

Tô Mạt phát hiện ánh mắt hắn rất sáng, thực trong suốt, một chút tạp chất cũng không có. Tinh thuần giống như thiên không chưa từng bị ô nhiễm qua.

Có lẽ nhìn không thấy, nghe không thấy, sẽ thành như vậy.

Nàng nhìn hắn nhìn không chuyển mắt, hắn quay đầu hướng nàng cười cười, làm một động tác tay bày tỏ cảm ơn.

Tô Mạt lập tức liền hiểu ngay, kiếp trước nàng đã làm nghĩa công ở nhiều nơi, cũng có từng chăm sóc qua người câm điếc, cũng học được không ít thủ ngữ của bọn họ.

Nàng suy nghĩ một chút, dựa vào trí nhớ khoa tay múa chân vài động tác, nói cho hắn,“Nếu ngươi muốn học, thật ra là có thể xem khẩu hình của người khác.”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng gật gật đầu.

Hắn vui vẻ cười rộ lên, dùng sức gật đầu, tỏ vẻ hắn muốn học.

Tô Mạt lại phát sầu lên, nàng chỉ biết chút thôi, nơi này người khác cũng không hiểu a.

Nhưng nàng cũng không thể đứng ở nơi này rất lâu a.

Nàng dùng tay ra hiệu,“Ngươi từ từ học học. Dưỡng thương trước đã.”

Hắn cười rộ lên, sạch sẽ như nước suối từ trong mạch ngầm phun trào ra.

Hồ Tú Hồng vui vẻ nhảy dựng lên, lập tức đi kêu người thu dọn phòng ở, chuẩn bị đồ ăn.

Thủy Muội cũng do tiểu thư cứu đến đây, cho nên đối với hai tỷ đệ Phương Oánh liền có cảm giác đồng bệnh tương liên, chủ động chiếu cố bọn họ.

Vài thiếu niên thiếu nữ ấy có duyên tụ tập lại rồi thành bằng hữu của nhau.

Tô Mạt rời nơi đó, đi ra ngoài nhìn thấy dưới tàng cây gốc cây hoa đào Tĩnh thiếu gia đang đứng ở đó.

Hắn mặc một thân áo bào nguyệt sắc, tóc đen mượt như thác, đỉnh đầu búi tóc dùng kim mão cột lại, ở trong ngày xuân dưới bầu trời xanh thẳm, giống như vị trích tiên *(tiên mắc đọa bị giáng xuống trần), thanh nhã xuất trần.

Nàng chưa từng nghĩ tới có người sẽ phức tạp mâu thuẫn như thế, có thể đem thanh nhã, lãnh ngạo, tà tính, thâm trầm những tính cách như vậy hữu cơ dung hợp được, sắp đặt rất hoàn mỹ ở trong một thân thể.

Hắn rốt cuộc có mấy cái linh hồn?

Tô Mạt tò mò nhìn hắn.

Nếu là người thường, chắc là phải sợ hắn, bởi vì hắn rất rõ ràng là có nhân cách của một yêu tinh cực kỳ mãnh liệt.

Nhưng Tô Mạt cảm thấy đây không phải lỗi của hắn, là do hoàn cảnh tạo nên hắn như vậy.

Nàng chỉ hy vọng hắn sẽ vui vẻ.

Hy vọng lưu lại nhân cách tốt đẹp của hắn, đem những khoảng âm u trong con người hắn đều vứt bỏ đi.

Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có lớp sương mù, khí trời tháng ba hoa đào như nhảy múa, nàng cười cười hướng tới hắn lao tới, cầm lấy cánh tay hắn,“Đi , ‘ăn rượu uống thịt’ đi! Ha ha ha, mau đi thôi!”

Tĩnh thiếu gia thấy nàng học A Cổ Thái, nhịn không được cong lên khóe môi, như mặt nước gợi lên một tia cười yếu ớt.

Hắn cơ hồ nhịn không được, cứ như vậy vĩnh viễn đứng ở nơi này, không bao giờ phải rời khỏi nữa.

“Hai tỷ đệ kia......”

Tô Mạt ngửa đầu nhìn hắn,“Ngươi cũng chú ý tới rồi?”

Tĩnh thiếu gia ngưng mắt nhìn nàng, ý cười tựa như vầng trăng lẩn trong đám sương mờ, ló ra ngoài lớp sương ấy, hắn không chú ý tới cái gì, nhưng nàng hỏi như vậy, hắn tự nhiên không thể nói là không có.

Mỉm cười,“Cái gì?”

Tô Mạt chỉ biết là hắn đã biết rồi, lôi kéo hắn đi mau vài bước, thấp giọng nói:“Tóm lại ta cảm thấy là có điểm kỳ quái. Đầu tiên, tỷ tỷ kia, lúc kể về chuyện xưa bi thương, lại giống như đối phụ mẫu không có cảm tình gì. Nhưng, sự bi thương cùng phẫn nộ của nàng ta lại rất thật. Cho nên ta có điểm không chắc.”

Kiếp trước nàng có đi theo ông nội học mưu kế, ông nội dạy nàng nhìn người đánh giá người, nên học tập lý luận Tằng Quốc Phiên.

Lúc bắt đầu nàng không bằng ông nội, nhưng lúc sau này nàng có thể lợi hại hơn cả ông nội luôn.

Bởi vì nàng dù sao cũng là người trẻ tuổi, năng lực học tập và khám phá mạnh, lại có học qua tâm lý học, lại đọc về lĩnh vực vi biểu tình học, còn cố ý nghiên cứu.

Chỉ bằng cái này, đã hơn ông nội rồi…hắc hắc, còn có thể giúp ông nội phán đoán xem ba có nói dối hay không a.

Ha ha, thật sự là thú vị!

Nàng bây giờ rất nhớ tới ba cùng ông nội, là không còn tiếc nuối gì nữa.

Hơn nữa bi thương cũng qua hết rồi, nàng thậm chí còn tin rằng, chính mình có thể xuyên qua đây, như vậy sẽ không là đơn giản tử vong.

Ông trời làm cho nàng xuyên qua đến đây, chính là phá vỡ sự cân bằng tự nhiên, vì bảo trì cân bằng, khẳng định sẽ cho sinh mệnh vốn có của nàng một sự công bằng khác a.

Nàng cùng với người xuyên qua sẽ không giống, sẽ không khóc sướt mướt rối rắm kêu than lo lắng mình chết rồi cha mẹ người thân ở kiếp trước sẽ buồn bã thế này thế nọ.

Bởi vì nàng nghĩ đến càng nhiều hơn nữa, hơn nữa còn có một loại giác quan thứ sáu tồn tại.


Tĩnh thiếu gia nhìn nàng,“Thế nào?”

Nói chuyện ngắn gọn có chỗ tốt của kiểu nói chuyện đó, nhất là Tĩnh thiếu gia người thần bí như vậy, cho dù nói một chữ, người khác cũng suy nghĩ nửa ngày.

Nay hắn vẫn chỉ nói hai chữ, trí não Tô Mạt qua liền bắt đầu di động, cho rằng hắn nhất định cũng biết rồi.

“Ta cảm thấy hai tỷ đệ này có chút cổ quái!”

Ai, nếu tiểu Cầu vồng biết, lại muốn nói nàng không có lòng thương người không có sự đống tình.

Nàng mím môi, đè thấp thanh âm nói:“ Phương Vũ kia, ta hoài nghi hắn không phải thật sự điếc. Ít nhất không có biểu hiện ra ngoài toàn bộ điếc như vậy.”

Nếu người bình thường giả câm vờ điếc, là không thể gạt được y thuật của Hồ tiên sinh.

Vậy chứng tỏ, Phương Vũ là có bị điếc, nhưng không bị nặng đến nỗi như đang biểu hiện ra như vậy.

Tĩnh thiếu gia thế nhưng cũng bị nàng gợi lên lòng hiếu kỳ, phi thường muốn biết nàng như thế nào lại phán đoán được.

Hắn khó khi nào lộ ra được một tia hiếu kỳ,“Nàng làm sao mà biết được?”

Tô Mạt ngẩn ra,“A? Vậy còn ngươi?”

Nàng lúc này mới phản ứng lại, nguyên lai Tĩnh thiếu gia không biết nha, ha ha ha!

Tĩnh thiếu gia nhấc mi lên, nhẹ nhàng mân mê đôi môi trơn bóng,“Ân, ta muốn nghe một chút phương pháp của nàng.”

Tô Mạt cười hắc hắc,“Ta muốn trước hết nghe Tĩnh thiếu gia nói cơ.”

Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nàng kinh ngạc nhìn hắn, ba năm sau, hắn càng phát ra sự trầm ổn điềm đĩnh, khó được nhìn thấy nụ cười hơi tà khí như thế.

Lần đầu gặp hắn, hắn tà khí như vậy khi dễ nàng, hại nàng cứ nghĩ rằng hắn là một tên đại yêu nghiệt.

Ai biết, lại là một người trầm lắng đơn thuần nhất lại ôn nhu như vậy chứ.

Quả nhiên không thể đánh giá ấn tượng đầu tiên nha!

Tĩnh thiếu gia né tránh đôi mắt cười của nàng,“Ta là dùng nội lực nhận thức được .”

Dù sao nội lực của nàng không đủ cao thâm, hiện tại là không biết có thể được hay không , hắn nói dối một chút cũng không can hệ gì.

Nhưng nào biết được Tô Mạt tóm được hắn hiện nguyên hình, hắc hắc nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi nói dối nha!”

Hắn cúi đầu nhìn Tô Mạt, nha đầu kia cũng coi như trưởng thành, vóc dáng đã cao lên, mái tóc mềm mại óng ánh nay đen bóng lượng lệ.

Tính cách trẻ con, vóc người non nớt càng xinh đẹp.

Tuy rằng còn chưa lớn lên, nhưng khí chất kia, ánh mắt giảo hoạt toát ra trí tuệ, có thế phi thường so sánh với người lớn.

Nha đầu kia, thật giống như một điều bí ẩn, là ngọc trong đá.

Dù chưa từng được tạo hình nhưng đã muốn hào quang bắn ra bốn phía vậy nếu được tạo hình lịch lãm, theo năm tháng chẳng phải là......

Hắn hơi hơi gợi lên khóe môi tuấn mỹ thành thục, trên mặt hiện lên một tia nghiền ngẫm.

Hoàng đế dẫn Tô Mạt đi đến vườn hoa của nàng, Tô Nhân Vũ đi theo một bên hầu hạ. Đám người Thái tử cũng chạy lại đây, cùng đi một bên.

Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa đi theo bên cạnh thấy hoàng đế đối Tô Mạt một bộ che chở như thế phi thường ghen tị, tức giận nhìn chằm chằm nàng.

Tô Mạt cũng không muốn bị người người đố kỵ, có cái gì tốt chứ, mà hoàng đế cầm lấy tay nàng, chính nàng cũng không thế không muốn.

Hơn nữa - thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nơi đang xa dần, qua khe hở của đám hoa có thể nhìn đến bóng dáng Hoàng Phủ Cẩn.

Hắn vẫn quỳ gối ở đó không nhúc nhích.

Lòng của nàng, bỗng dưng đau giống như bị kim đâm.

Bàn tay to đang nắm tựa như cái kìm cứng ở trên tay nàng, làm cho nàng chỉ cảm thấy phi thường phẫn nộ.

Ngực nàng khí huyết cuồn cuộn, cơ hồ không thể nhẫn được nữa, định mở miệng phản kháng, đột nhiên, Tô Nhân Vũ nói:“Mạt nhi, ngươi theo Thái Học trộm đi đi ra, Triệu tiên sinh mồm miệng kín như bưng khả thủ khẩu như bình được ngay nha.”

Tô Nhân Vũ mỉm cười nhìn nàng.

Ánh mắt thâm u lập tức nhắc nhở nàng, trước mắt là hoàng đế, không phải phụ thân của nàng, nàng không có tư cách ở trước mặt hắn phản kháng.

Ít nhất hiện tại không có. Trừ phi nàng trở nên mạnh hơn, rất mạnh rất mạnh.

Hoàng đế cảm giác trên người nàng kia cổ lệ khí chậm rãi tiêu tán, lại liền thay thế bằng khí chất mượt mà, khóe môi hắn hơi hơi giơ giơ lên, cười cười, nói:“Nha đầu kia......”

Lúc này Hoàng Phủ Giác cười tiến lên hành lễ chờ lệnh,“Phụ hoàng, nhị ca cũng ở chỗ này a.”

Hoàng đế nhìn hắn một cái, cười cười, phất phất tay,“Đi, làm cho hắn biến đi, nên làm sao thì làm.”

Ánh mắt Thái tử âm lãnh đảo qua Hoàng Phủ Giác, một lời cũng không nói.

Hoàng Phủ Giác lĩnh mệnh đi.

truyenhoangdung.blogspot.com


No comments

Powered by Blogger.