CHƯƠNG 101 - NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI - TRUYỆN XUYÊN KHÔNG
NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI
Tác giả: Vệ Sơ Lãng
Thể loại: Xuyên không, Ngôn tình cổ đại
Chương 101: CẶP MẮT NÀNG RẤT SẮC BÉN NHA
Người đến là Ngô mụ mụ, lão bà của lão Ngô thợ
quản lý việc trồng cây ở khu phía sau vườn hoa số 6 , đôi phu phụ hai người bọn
họ dẫn theo cả hài tử ở tại trong đại viện cho nhân viên mà Tô Mạt cho người
xây dựng lên.
Lão Ngô là thợ trồng cây chăm sóc hoa cỏ rất giỏi, là sư phó rất đắc lực trong vườn cây của Tô Mạt.
Thấy bà ta kinh hoảng như thế, Tô Mạt lập tức nói:“Ngô mụ mụ, xảy ra chuyện gì ?”
Lão Ngô là thợ trồng cây chăm sóc hoa cỏ rất giỏi, là sư phó rất đắc lực trong vườn cây của Tô Mạt.
Thấy bà ta kinh hoảng như thế, Tô Mạt lập tức nói:“Ngô mụ mụ, xảy ra chuyện gì ?”
Ngô mụ mụ bước lên phía trước vội vàng nói:“Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi, phía sau có hai đứa nhỏ, một nam hài tử một nữ hài tử, đều máu me nhầy nhụa, thật sự rất dọa người a!”
Giữa ban ngày, lại là dưới chân thiên tử, thế nhưng có người cả thân máu me be bết ngã ở dưới vườn hoa của bọn họ, nghe có vẻ rất đáng sợ a.
Nàng vội nói:“Chúng ta đi ngay xem sao.”
Nàng quay đầu nói với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ, ta có đem đồ cho tỷ, ngươi về phòng trước xem đi.”
Nàng biết đại tiểu thư thích sạch sẽ, bị bệnh quá sạch, không thích gặp những thứ bẩn thỉu dơ dáy.
Hơn nữa tỷ tỷ hiện tại đã lớn, cũng đã đến tuổi cập kê, không thể tùy tiện gặp người ngoài.
Dù sao cũng có mụ mụ trong nhà đi theo, nếu quá phận, lão phu nhân cùng Vương phu nhân sẽ gây áp lực cho Quốc Công, lại cấm không cho đại tiểu thư ra ngoài nữa.
Đại tiểu thư suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền cùng Kim Kết đi vào trong nhà.
Hồ tiên sinh sai người đi đến phòng khám bệnh của hắn chuẩn bị hòm thuốc, nấu nước ấm, vải bố trắng sạch sẽ.
Hắn lại đi trước một bước đuổi kịp Ngô mụ mụ.
Tô Mạt vẫy tay Hồ Tú Hồng, Thủy Muội vội chạy theo, vừa nhấc chân đã chạy nhanh đi.
Lại bị Tĩnh thiếu gia giữ chặt một phen, hắn hơi hơi nhíu mi,“Không được chạy.”
Trong vườn hoa nơi nơi đều là chướng ngại vật, võ công hiện tại của nàng vẫn còn hạn chế, lấy ra để dọa Triệu Khoan tiên sinh bảo thủ kia còn được, ở trong mắt hắn, nàng ngay cả tự mình chăm sóc bản thân cũng không biết.
Tô Mạt chu miệng, hướng hắn làm cái mặt quỷ,“Biết rồi.”
Nói xong quay đầu đi nhanh, bọn họ đến khu vực phía sau thì thấy, Ngô mụ mụ đã kêu hai mụ mụ khác dùng cánh cửa khiêng hai đứa nhỏ qua đây.
Hồ tiên sinh dặn các nàng chú ý, vững chắc nhanh nhẹn khiêng vào trong phòng khám bệnh.
Hồ Tú Hồng nhìn nhìn thấy máu liền hứng thú, nàng không giống như sư muội nhìn thấy máu thì khó chịu, ngược lại mở to đôi mắt giống như mèo thấy cá vậy.
Hai đứa nhỏ kia thoạt nhìn như là hai tỷ đệ, nữ hài tử lớn một chút, khoảng mười ba bốn tuổi, nam hài tử không quá mười một mười hai tuổi.
Có dung mạo thanh tú, nhìn rất thu hút.
Nhất là nam hài tử, làn da trắng trẻo, lông mi thật dài, bọ dáng bị ngất đi vô cùng có mỹ cảm.
Tô Mạt vỗ đầu mình một hồi,“Phải có lòng thương hại chứ, người ta bị thương kìa, sao lại nhìn đến mấy thứ đó chứ.”
Nhất là nam hài tử, làn da trắng trẻo, lông mi thật dài, bọ dáng bị ngất đi vô cùng có mỹ cảm.
Tô Mạt vỗ đầu mình một hồi,“Phải có lòng thương hại chứ, người ta bị thương kìa, sao lại nhìn đến mấy thứ đó chứ.”
Nhưng luôn cảm thấy trong đầu có ý tưởng chợt lướt qua, tự mình lại nắm bắt không được.
Hành động của nàng dọa đến mấy người bên cạnh, làm họ đều nhìn về phía nàng, Tô Mạt lập tức nói:“Bọn họ bị roi đánh, nhanh trị liệu, nếu không sẽ lưu lại vết sẹo.”
Đặc biệt là nữ hài tử, để lại vết sẹo trên lưng sẽ rất khó coi, về sau lập gia đình sẽ bị ảnh hưởng .
Mọi người đem bọn họ đưa vào phòng, để họ nằm riêng trên giường gỗ nhỏ.
Hồ tiên sinh nói với nữ nhi:“Ngươi cùng Mạt Mạt phối hợp với nhau, chữa thương cho vị cô nương này.”
Nói xong đem tấm màn ngăn hai bên hạ xuống, ngăn cách tầm mắt.
Tô Mạt bảo những người không phận sự đều lui ra ngoài chờ, lại dùng rượu trắng làm sạch dụng cụ, sau đó cầm một thanh tiểu đao mỏng hơ nóng trên lửa tẩy trùng, dùng vải bố sạch lau đi lau lại, gẩy ra những sợi vải vụn ăn sâu vào trong thịt trên lưng vị tiểu cô nương kia.
“Ách......” Cô gái vô thức rên rỉ, đôi mày thanh dài nhăn lại, một bộ dáng cực kỳ thống khổ.
Nàng vốn là bác sĩ ngoại khoa, tuy rằng mới tốt nghiệp, nhưng cũng rất có trình độ .
Hơn nữa hiện tại học võ công nên có nội lực, sử dụng dao thao tác rất nhanh liền đem lưng thiếu nữ kia xử lý sạch sẽ, sau đó lấy vải trắng tẩy trùng giúp nàng ta.
Bị đau cô gái lớn tiếng rên rỉ, thoáng lặng lẽ trợn mắt, sau lại ngất luôn.
Tô Mạt nhanh nhẹn bôi thuốc cho nàng ta, băng bó, nghe được tiếng rên rỉ thiếu niên ở cách vách kia “Ôi...... Ôi......”, cảm thấy rất kỳ quái, liền vén lên mành đi qua.
Hồ tiên sinh đang giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, so với nữ hài tử kia thì càng nặng hơn.
Hắn tuy rằng không có tỉnh lại, nhưng đau nhức vẫn làm cho hắn cuộn thân mình lại, tay chân co rút.
Thủy Muội ở một bên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, căn bản không biết hỗ trợ như thế nào.
Hồ tiên sinh thở dài, tuy rằng nữ nhi cùng Thủy Muội giống nhau cùng được dạy y, nhưng hai đứa nhỏ này bởi vì tư chất hữu hạn, so với Tô Mạt vẫn kém rất xa rất xa.
Không đợi hắn nói, Tô Mạt lập tức rút kim châm ra, xác định huyệt đâm chuẩn xác xuống.
Giảm bớt được sự thống khổ của thiếu niên đó,
lại kiềm chế hắn khỏi bị co rút, miễn cho lúc trị liệu gia tăng khó khăn.
Hồ tiên sinh khen ngợi gật đầu, lại nói với Thủy Muội:“Ngươi cùng hai người bọn họ xem mạch, sau đó kê đơn thuốc đi.”
Thủy Muội vâng lời, vội đi trước xem mạch cho cô nương kia, lại bắt mạch cho vị thiếu niên này.
Hồ tiên sinh khen ngợi gật đầu, lại nói với Thủy Muội:“Ngươi cùng hai người bọn họ xem mạch, sau đó kê đơn thuốc đi.”
Thủy Muội vâng lời, vội đi trước xem mạch cho cô nương kia, lại bắt mạch cho vị thiếu niên này.
Cuối cùng kê ra hai phương thuốc khác nhau.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, giao cho Hồ tiên sinh, Hồ tiên sinh nhìn về phía Tô Mạt,“Mạt Mạt, ngươi thấy sao?”
Tô Mạt nhìn Thủy Muội liếc mắt một cái, cười nói:“Thủy Muội đã rất lợi hại , cơ bản chẩn không sai. Sửa hai vị thuốc là được rồi.”
Thủy Muội ngượng ngùng hai má đỏ lên, rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình.
Tô Mạt chỉ cho nàng nhìn thấy,“Vị tỷ tỷ kia, thân thể thiên về nóng, trong cơ thể có độc nhiệt, cần dùng dược vật có tính hàn để giải bớt. Vị tiểu ca này trong cơ thể thiên về âm, sẽ phải dùng dược vật ôn tính hơi có tính nhiệt để trung hoà.”
Thủy Muội bội phục nói:“Tiểu thư, ngươi so với ta học ít thời gian hơn nhưng lại hiểu biết nhiều hơn ta.”
Tô Mạt cười nói:“Ta có chỗ nào học tốt chứ. Ta bất quá là đầu óc có chút lanh lẹ, đều đã học thuộc qua. Đi qua phối dược đi.”
Thủy Muội không ngu ngốc, lập tức liền đem phương thuốc sửa lại, đưa cho Tô Mạt xác định lại, sau đó lập tức đi bốc thuốc, nấu thuốc.
Tô Mạt ra khỏi phòng, gọi A Lí tới, phân phó nói:“A Lí, ngươi đi quan sát một chút, nhìn xem vết máu bắt đầu từ đâu, thuận tiện xóa sạch đi.”
A Lí vâng lệnh, lập tức đi làm.
Tô Mạt trở lại tòa viện của mình, Hồ phu nhân cùng đại tiểu thư đang uống trà, thấy nàng đến, các nàng đứng dậy, thân thiết nói:“Sao rồi?”
Tô Mạt nói:“Không có gì trở ngại, bất quá ta sợ lai lịch của bọn họ phiền toái.”
Đại tiểu thư khẩn trương nói:“Muốn báo quan hay không?”
Tô Mạt lắc đầu,“Chờ bọn hắn tỉnh lại xem bọn họ nói sao đã. Báo quan sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết.”
Nhìn qua nhìn lại, lại hỏi:“Tĩnh thiếu gia đâu?”
Hồ phu nhân cười nói:“Ở phòng luyện công.”
Tô Mạt ý bảo tự mình đi gặp, nàng nhẹ nhàng mà vén bức rèm che lên, rón ra rón rén đi vào phòng, Tĩnh thiếu gia không mở mắt, che dấu không được ý cười,“Tiểu quỷ nghịch ngợm kia, muốn làm cái gì?”
Thu khí nín thở lại, dùng chiêu đó chẳng lẽ hắn lại không phát hiện ra chứ?
Tĩnh thiếu gia chậm rãi mở mắt ra, che giấu đi
một tia mệt mỏi trong mắt, khôi phục ánh mắt trong vắt, mỉm cười nói:“Sợ bị
nàng vượt qua a.”
Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, cho dù nàng suốt ngày không ngừng tu luyện, cũng không thể đuổi kịp hắn . Hắn không cần để ý như vậy a.
Nàng lôi kéo hắn nhảy xuống giường,“Đi ra ngoài đi một chút. Ngắm vườn hoa của chúng ta một chút.”
Tĩnh thiếu gia thuận theo đi ra ngoài, thời điểm bước xuống giường lại bị lảo đảo một chút, thiếu chút nữa nghã, ôm Tô Mạt đè sát lên cái tủ bằng gỗ bên cạnh tường.
Tô Mạt hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn,“Ngươi, ngươi sao vậy ? Bị bệnh sao?”
Vừa nói vừa kéo tay hắn bắt mạch.
Tĩnh thiếu gia cầm tay nhỏ bé của nàng, cúi đầu, để lên cái trán của nàng:“Không, ta chọc nàng thôi.”
Nói xong nở nụ cười lang lảnh, Tô Mạt thấy hắn trung khí mười phần, không giống bộ dáng của người có bệnh, nghĩ chính mình lo lắng quá nhiều rồi, liền lôi kéo hắn đi ra ngoài dạo.
Nay vườn hoa còn có một bộ phận lớn chưa loại bỏ.
Tô Mạt đem giưởng sưởi Đại Chu hiện có cải tiến phương thức, ở giữa khu vườn hoa cũng tiến hành thí nghiệm, hiệu quả phi thường tốt, so với quy mô kinh doanh vườn hoa nhỏ khác thì mùa đông tỉ lệ nở hoa là rất cao, bảo đảm độ tươi của hoa.
Mà nàng từ trước tới nay không đánh những trận mà không nắm chắc thắng , những nông dân chuyên trồng hoa và những người thợ thủ công này đều là nàng bỏ tiền ra chiêu mộ đến, đem nhũng người thợ có kinh nghiệm chăm sóc hoa cỏ, nhưng lại không có nhiều tiền, không thể tự mở được vườn hoa mời tới, trả cho bọn họ gấp ba lần tiền thù lao, bao ăn bao ở, làm cho bọn họ đem cả thê tử đón đến đây ở cùng.
Làm cho bọn họ an tâm, an cư, mới có thể làm cho bọn họ toàn tâm toàn lực bán mạng làm việc cho mình.
Muốn hảo mã không ăn cỏ, hảo mã có thể phi nhanh, đó là chuyện không thể.
Tô Mạt trước nay vẫn tin tưởng vững chắc vào điểm ấy, cho nên nàng thuê hoa nông ( nông dân chuyên trồng hoa), hoa công ( thợ thủ công tạo dáng hoa), đều là trả mức thù lao cao, cuộc sống phong phú, tuyệt đối sẽ không để bọn họ chỉ làm công cụ kiếm tiền của mình.
Ngươi coi hắn là công cụ, như vậy thời điểm ngươi thật sự cần hắn cứu mạng, hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi, tuyệt đối sẽ không phát huy tính năng động chủ quan.
Đây là nàng ở hiện đại nghe dì mình hay nói tới về đạo công sở.
Đó là điển hình về người phụ nữ mạnh mẽ trong xã hội hiện đại.
Nàng hưng phấn giới thiệu cho Tĩnh thiếu gia toàn bộ vườn hoa này, thời tiết này, đang là mùa hoa đào rực rỡ, như một rặng mây đỏ, như đem cả bầu trời nhuộm lên một tầng đỏ nhạt, kiều diễm vô cùng.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, lần đầu tiên thấy nàng , cũng là lúc hoa đào nở rộ ở Lăng Hư quan, khi đó nàng nhu nhược giống con mèo nhỏ, lại lóe ra ánh mắt quật cường.
Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, cho dù nàng suốt ngày không ngừng tu luyện, cũng không thể đuổi kịp hắn . Hắn không cần để ý như vậy a.
Nàng lôi kéo hắn nhảy xuống giường,“Đi ra ngoài đi một chút. Ngắm vườn hoa của chúng ta một chút.”
Tĩnh thiếu gia thuận theo đi ra ngoài, thời điểm bước xuống giường lại bị lảo đảo một chút, thiếu chút nữa nghã, ôm Tô Mạt đè sát lên cái tủ bằng gỗ bên cạnh tường.
Tô Mạt hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn,“Ngươi, ngươi sao vậy ? Bị bệnh sao?”
Vừa nói vừa kéo tay hắn bắt mạch.
Tĩnh thiếu gia cầm tay nhỏ bé của nàng, cúi đầu, để lên cái trán của nàng:“Không, ta chọc nàng thôi.”
Nói xong nở nụ cười lang lảnh, Tô Mạt thấy hắn trung khí mười phần, không giống bộ dáng của người có bệnh, nghĩ chính mình lo lắng quá nhiều rồi, liền lôi kéo hắn đi ra ngoài dạo.
Nay vườn hoa còn có một bộ phận lớn chưa loại bỏ.
Tô Mạt đem giưởng sưởi Đại Chu hiện có cải tiến phương thức, ở giữa khu vườn hoa cũng tiến hành thí nghiệm, hiệu quả phi thường tốt, so với quy mô kinh doanh vườn hoa nhỏ khác thì mùa đông tỉ lệ nở hoa là rất cao, bảo đảm độ tươi của hoa.
Mà nàng từ trước tới nay không đánh những trận mà không nắm chắc thắng , những nông dân chuyên trồng hoa và những người thợ thủ công này đều là nàng bỏ tiền ra chiêu mộ đến, đem nhũng người thợ có kinh nghiệm chăm sóc hoa cỏ, nhưng lại không có nhiều tiền, không thể tự mở được vườn hoa mời tới, trả cho bọn họ gấp ba lần tiền thù lao, bao ăn bao ở, làm cho bọn họ đem cả thê tử đón đến đây ở cùng.
Làm cho bọn họ an tâm, an cư, mới có thể làm cho bọn họ toàn tâm toàn lực bán mạng làm việc cho mình.
Muốn hảo mã không ăn cỏ, hảo mã có thể phi nhanh, đó là chuyện không thể.
Tô Mạt trước nay vẫn tin tưởng vững chắc vào điểm ấy, cho nên nàng thuê hoa nông ( nông dân chuyên trồng hoa), hoa công ( thợ thủ công tạo dáng hoa), đều là trả mức thù lao cao, cuộc sống phong phú, tuyệt đối sẽ không để bọn họ chỉ làm công cụ kiếm tiền của mình.
Ngươi coi hắn là công cụ, như vậy thời điểm ngươi thật sự cần hắn cứu mạng, hắn cũng chỉ là công cụ mà thôi, tuyệt đối sẽ không phát huy tính năng động chủ quan.
Đây là nàng ở hiện đại nghe dì mình hay nói tới về đạo công sở.
Đó là điển hình về người phụ nữ mạnh mẽ trong xã hội hiện đại.
Nàng hưng phấn giới thiệu cho Tĩnh thiếu gia toàn bộ vườn hoa này, thời tiết này, đang là mùa hoa đào rực rỡ, như một rặng mây đỏ, như đem cả bầu trời nhuộm lên một tầng đỏ nhạt, kiều diễm vô cùng.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, lần đầu tiên thấy nàng , cũng là lúc hoa đào nở rộ ở Lăng Hư quan, khi đó nàng nhu nhược giống con mèo nhỏ, lại lóe ra ánh mắt quật cường.
Đến nay, nàng mạnh mẽ như con báo nhỏ, ánh mắt
tự tin kiên định, nhưng cũng có hơn vài phần ôn nhu, thiếu vài phần đề phòng.
Hắn thực tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm giác trái tim đóng băng càng ngày càng ấm lại.
Rất nhanh A Lí quay lại, nhìn thấy bọn hắn tản bộ cũng không tiến lên quấy rầy, vẫn là Tĩnh thiếu gia nghe được hô hấp của hắn, quay đầu hỏi:“A Lí, chuyện gì?”
A Lí tiến lên,“Chủ tử, tiểu thư, đã đi thăm dò qua. Vết máu là từ thôn trang bên cạnh đem tới, trung gian có hơn mười dặm.”
Tô Mạt ngưng mắt trông về phía xa, có chút đăm chiêu.
Tĩnh thiếu gia nhìn nàng,“Nghĩ gì vậy?”
Tô Mạt mỉm cười,“Không có gì, chúng ta đi thăm vị tỷ tỷ kia đi.”
Tĩnh thiếu gia không biết là có cái gì phải xem, nhưng nếu nàng muốn hắn xem, hắn cũng không cự tuyệt, thuận theo nàng tùy ý lôi kéo hắn đi qua đó.
Tô Mạt túm túm tay hắn, thấp giọng nói:“Ngươi đi nhìn nàng thử đi, có thể có võ công hay không?”
Trên mi tâm của Tĩnh thiếu gia hiện ra một tia lãnh ý, chẳng lẽ có người dám có ý đồ đả thương nàng?
Hắn nhẹ nhàng đi qua, ngón tay nhẹ nhàng đáp lên cổ tay của nàng ta, lông mày cũng giãn ra, hướng Tô Mạt lắc lắc đầu.
Hắn lôi kéo Tô Mạt đi ra ngoài,“Nàng ta không có võ công, phỏng chừng là trong thôn trang đó trốn ra ...... Ân, chính là trốn thoát .”
Tô Mạt hơi cười nhìn hắn, Tĩnh thiếu gia tuy rằng lạnh như băng , có đôi khi còn xấu xa , nhưng thực tế rất đơn thuần a, có cái gì nàng không biết về hắn chứ?
Hai tỷ đệ kia còn đang hôn mê, Hồ tiên sinh bảo Thủy Muội canh giữ bên cạnh, người khác không được tùy tiện quấy rầy, hắn đi phối dược.
Tô Mạt trở lại chủ viện của bọn họ, đại tiểu thư đang điều phối một ít đóa hoa.
Đại tiểu thư đối với việc chăm sóc hoa cỏ, nghiên cứu mùi hương rất có trình độ, Tô Mạt từ trong hoàng cung lấy một ít bí phương điều chế hương liệu, lại đem một ít phương thức điều chế thú vị mà nàng đã đọc qua, cả vài phương pháp nghiên cứu chế tạo dạy cho đại tiểu thư.
Đại tiểu thư như lấy được vật chí bảo, từ lúc không đi Thái Học đọc sách nữa, ở trong nhà tự đùa nghịch cái này.
Trầm hương, bách hợp hương, sạn hương ngũ lạng, kê thiệt hương, đàn hương, xạ hương …vân vân các loại hương liệu đó đều có thể mua được, đắt tiền có thể mấy lượng hoàng kim một lạng, rẻ một chút có thể là một lượng bạc mấy trăm cân, đắt rẻ không đồng đều.
Tĩnh thiếu gia mời đến cho nàng một vị sư phó hương liệu từ Tây Vực đến, hắn đối với hương liệu trời sinh mẫn cảm, sinh ra đã có cái mũi nạy bén, đầu óc cũng linh hoạt, tuy rằng vẻ bề ngoài thoạt nhìn thực chất phác gàn bướng lại lôi thôi, nhưng tuyệt đối là cao thủ nghiên cứu chế tạo hương liệu, hơn nữa khuôn mặt ngũ quan thâm thúy, đường nét rõ ràng, là mỹ nam tử có pha trộn hai dòng máu (con lai).
Hắn thực tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm giác trái tim đóng băng càng ngày càng ấm lại.
Rất nhanh A Lí quay lại, nhìn thấy bọn hắn tản bộ cũng không tiến lên quấy rầy, vẫn là Tĩnh thiếu gia nghe được hô hấp của hắn, quay đầu hỏi:“A Lí, chuyện gì?”
A Lí tiến lên,“Chủ tử, tiểu thư, đã đi thăm dò qua. Vết máu là từ thôn trang bên cạnh đem tới, trung gian có hơn mười dặm.”
Tô Mạt ngưng mắt trông về phía xa, có chút đăm chiêu.
Tĩnh thiếu gia nhìn nàng,“Nghĩ gì vậy?”
Tô Mạt mỉm cười,“Không có gì, chúng ta đi thăm vị tỷ tỷ kia đi.”
Tĩnh thiếu gia không biết là có cái gì phải xem, nhưng nếu nàng muốn hắn xem, hắn cũng không cự tuyệt, thuận theo nàng tùy ý lôi kéo hắn đi qua đó.
Tô Mạt túm túm tay hắn, thấp giọng nói:“Ngươi đi nhìn nàng thử đi, có thể có võ công hay không?”
Trên mi tâm của Tĩnh thiếu gia hiện ra một tia lãnh ý, chẳng lẽ có người dám có ý đồ đả thương nàng?
Hắn nhẹ nhàng đi qua, ngón tay nhẹ nhàng đáp lên cổ tay của nàng ta, lông mày cũng giãn ra, hướng Tô Mạt lắc lắc đầu.
Hắn lôi kéo Tô Mạt đi ra ngoài,“Nàng ta không có võ công, phỏng chừng là trong thôn trang đó trốn ra ...... Ân, chính là trốn thoát .”
Tô Mạt hơi cười nhìn hắn, Tĩnh thiếu gia tuy rằng lạnh như băng , có đôi khi còn xấu xa , nhưng thực tế rất đơn thuần a, có cái gì nàng không biết về hắn chứ?
Hai tỷ đệ kia còn đang hôn mê, Hồ tiên sinh bảo Thủy Muội canh giữ bên cạnh, người khác không được tùy tiện quấy rầy, hắn đi phối dược.
Tô Mạt trở lại chủ viện của bọn họ, đại tiểu thư đang điều phối một ít đóa hoa.
Đại tiểu thư đối với việc chăm sóc hoa cỏ, nghiên cứu mùi hương rất có trình độ, Tô Mạt từ trong hoàng cung lấy một ít bí phương điều chế hương liệu, lại đem một ít phương thức điều chế thú vị mà nàng đã đọc qua, cả vài phương pháp nghiên cứu chế tạo dạy cho đại tiểu thư.
Đại tiểu thư như lấy được vật chí bảo, từ lúc không đi Thái Học đọc sách nữa, ở trong nhà tự đùa nghịch cái này.
Trầm hương, bách hợp hương, sạn hương ngũ lạng, kê thiệt hương, đàn hương, xạ hương …vân vân các loại hương liệu đó đều có thể mua được, đắt tiền có thể mấy lượng hoàng kim một lạng, rẻ một chút có thể là một lượng bạc mấy trăm cân, đắt rẻ không đồng đều.
Tĩnh thiếu gia mời đến cho nàng một vị sư phó hương liệu từ Tây Vực đến, hắn đối với hương liệu trời sinh mẫn cảm, sinh ra đã có cái mũi nạy bén, đầu óc cũng linh hoạt, tuy rằng vẻ bề ngoài thoạt nhìn thực chất phác gàn bướng lại lôi thôi, nhưng tuyệt đối là cao thủ nghiên cứu chế tạo hương liệu, hơn nữa khuôn mặt ngũ quan thâm thúy, đường nét rõ ràng, là mỹ nam tử có pha trộn hai dòng máu (con lai).
Tô Mạt mời hắn làm sư phó hương liệu của chính
mình cùng đại tiểu thư, về sau mở cửa hàng hương liệu, sẽ không còn nhiều khó
khăn nữa.
Hương liệu cao cấp ở Đại Chu tuyệt đối được tính là loại sản phẩm xa xỉ, giá cao, các hộ gia đình, nam nữ già trẻ đều phải dùng, hơn nữa mỗi khi đến thời điểm tiết đoan ngọ còn sử dụng một lượng lớn hương liệu tặng cho người thân bằng hữu.
Giống như hào môn phu nhân bọn họ, đều phải mua xạ hương thượng đẳng, băng phiến, trầm hương, la hương… vân vân, động một tý là lãng phí không chỉ hơn một ngàn lượng bạc, đó là một việc làm ăn rất có tiền đồ a. Hơn nữa trong giới hào môn tặng quà cáp qua lại, bình thường chính là đồ vật ăn uống, muốn nói cao cấp hơn phân nửa chính là gấm vóc, hương liệu, vàng bạc ngọc khí các mặt hàng thượng đẳng đó.
Mà hương liệu cùng gấm vóc lại là những mặt hàng hay dùng để tặng nhất .
Nếu Tô Mạt đám người bọn họ có thể nghiên cứu phát triển ra một loại hương liệu tiện dùng lại có chất lượng tốt, vậy đương nhiên so với với các hương liệu ở chợ càng dễ kiếm tiền hơn.
Nay, Tô Mạt đã cùng vị kia hương liệu sư phó A Cổ Thái kia nói rõ thương lượng qua, hắn cũng lĩnh hội được ý tứ của nàng, tự đem mình nhốt trong phòng làm việc nghiên cứu.
A Cổ Thái có một thói quen, khi công việc chưa xong, hắn không chịu nói chuyện với người khác, không chịu tùy tiện xuất môn, cho dù ăn cơm cũng là ở trong phòng.
Tô Mạt sai người phái hai mụ mụ chuyên môn hầu hạ hắn, miễn cho hắn cứ đam mê công việc là không quan tâm gì đến cuộc sống sinh hoạt nữa, nếu không đến lúc đó nàng không lấy được nước hoa ngay cả đến vị điều hương sư phó kia cũng ngỏm luôn a.
Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đứng ở trong viện A Cổ Thái, liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt đánh úp lại, nhàn nhạt như không, nàng hít sâu một hơi,“A, thật sự là hương vị tao nhã.”
“Ha ha, ha ha ha ha, ta thành công rồi!”
Trong phòng truyền đến tiếng cười hưng phấn của A Cổ Thái, Tô Mạt vui vẻ, lôi kéo Tĩnh thiếu gia vọt vào,“A Cổ Thái, A Cổ Thái, ngươi thật sự đã điều chế được nước hoa sao?”
A Cổ Thái giống như người rừng, tóc cuốn khúc rối tung trên người, mặc trường bào bằng vải bông màu trắng, một thân làn da màu đồng cổ như vậy lộ ra bên ngoài không kiêng kị, hắn thấy Tô Mạt cao hứng giang hai tay cánh tay liền tặng cho nàng một cái ôm mãnh liệt.
Tĩnh thiếu gia tay mắt lanh lẹ, nhẹ nhàng đẩy ra, ôm Tô Mạt né tránh, làm cho A Cổ Thái ôm không khí.
A Cổ Thái liếc trắng mắt,“Ngươi, là quỷ hẹp hòi, ôm một cái thì chết a, cũng không phải sẽ bớt đi một miếng thịt a.”
Tĩnh thiếu gia cười nhẹ, buông Tô Mạt,“Nàng là của ta, không cho ôm.”
Hương liệu cao cấp ở Đại Chu tuyệt đối được tính là loại sản phẩm xa xỉ, giá cao, các hộ gia đình, nam nữ già trẻ đều phải dùng, hơn nữa mỗi khi đến thời điểm tiết đoan ngọ còn sử dụng một lượng lớn hương liệu tặng cho người thân bằng hữu.
Giống như hào môn phu nhân bọn họ, đều phải mua xạ hương thượng đẳng, băng phiến, trầm hương, la hương… vân vân, động một tý là lãng phí không chỉ hơn một ngàn lượng bạc, đó là một việc làm ăn rất có tiền đồ a. Hơn nữa trong giới hào môn tặng quà cáp qua lại, bình thường chính là đồ vật ăn uống, muốn nói cao cấp hơn phân nửa chính là gấm vóc, hương liệu, vàng bạc ngọc khí các mặt hàng thượng đẳng đó.
Mà hương liệu cùng gấm vóc lại là những mặt hàng hay dùng để tặng nhất .
Nếu Tô Mạt đám người bọn họ có thể nghiên cứu phát triển ra một loại hương liệu tiện dùng lại có chất lượng tốt, vậy đương nhiên so với với các hương liệu ở chợ càng dễ kiếm tiền hơn.
Nay, Tô Mạt đã cùng vị kia hương liệu sư phó A Cổ Thái kia nói rõ thương lượng qua, hắn cũng lĩnh hội được ý tứ của nàng, tự đem mình nhốt trong phòng làm việc nghiên cứu.
A Cổ Thái có một thói quen, khi công việc chưa xong, hắn không chịu nói chuyện với người khác, không chịu tùy tiện xuất môn, cho dù ăn cơm cũng là ở trong phòng.
Tô Mạt sai người phái hai mụ mụ chuyên môn hầu hạ hắn, miễn cho hắn cứ đam mê công việc là không quan tâm gì đến cuộc sống sinh hoạt nữa, nếu không đến lúc đó nàng không lấy được nước hoa ngay cả đến vị điều hương sư phó kia cũng ngỏm luôn a.
Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đứng ở trong viện A Cổ Thái, liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt đánh úp lại, nhàn nhạt như không, nàng hít sâu một hơi,“A, thật sự là hương vị tao nhã.”
“Ha ha, ha ha ha ha, ta thành công rồi!”
Trong phòng truyền đến tiếng cười hưng phấn của A Cổ Thái, Tô Mạt vui vẻ, lôi kéo Tĩnh thiếu gia vọt vào,“A Cổ Thái, A Cổ Thái, ngươi thật sự đã điều chế được nước hoa sao?”
A Cổ Thái giống như người rừng, tóc cuốn khúc rối tung trên người, mặc trường bào bằng vải bông màu trắng, một thân làn da màu đồng cổ như vậy lộ ra bên ngoài không kiêng kị, hắn thấy Tô Mạt cao hứng giang hai tay cánh tay liền tặng cho nàng một cái ôm mãnh liệt.
Tĩnh thiếu gia tay mắt lanh lẹ, nhẹ nhàng đẩy ra, ôm Tô Mạt né tránh, làm cho A Cổ Thái ôm không khí.
A Cổ Thái liếc trắng mắt,“Ngươi, là quỷ hẹp hòi, ôm một cái thì chết a, cũng không phải sẽ bớt đi một miếng thịt a.”
Tĩnh thiếu gia cười nhẹ, buông Tô Mạt,“Nàng là của ta, không cho ôm.”
A Cổ Thái làm ra một biểu tình khoa trương, hai
tay giơ cao hướng lên trời, làm ra một tư thế cầu nguyện,“Chân chủ phù hộ, có
một người so với ngươi còn là một nam tử vĩ đại hơn, đem nàng mang đi mất.”
Tĩnh thiếu gia mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí thế bức người, lạnh lùng nói:“Vậy phải xem hắn có toàn mạng hay không.”
A Cổ Thái ha ha cười, nói với Tô Mạt:“Ngươi tới đây xem.”
Tĩnh thiếu gia mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí thế bức người, lạnh lùng nói:“Vậy phải xem hắn có toàn mạng hay không.”
A Cổ Thái ha ha cười, nói với Tô Mạt:“Ngươi tới đây xem.”
Sau đó dẫn bọn họ vào nội thất, bên trong bày la liệt đầy chai lọ, bất quá hiện tại cơ bản đều là đồ sứ, thạch anh, dụng cụ bằng ngọc bằng vàng, bởi vì thủy tinh do Tô Mạt điều chế vẫn còn đang ở gian đoạn thử nghiệm.
Hắn lật ra một cái bình thủy tinh nhỏ đem từ Tây Vực đến, bật ra cái nút của cái lọ đưa cho Tô Mạt ngửi, đắc ý nói:“Thấy sao?”
Tô Mạt hít sâu một hơi, hương vị thực nhẹ, nhẹ nhàng như không có gì, nàng nhẹ nhàng đi tới đi lui ở trong phòng, nhìn đông nhìn tây nhìn xem, qua một khắc, lại ngửi tiếp, mùi hương nhẹ nhàng kia còn vương vẫn trên mũi.
“Được!” Tô Mạt không chút keo kiệt nào ca ngợi hắn.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment