CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 09 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 09: CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG MỎ
KIM CƯƠNG (1)
Cách buổi chiều hôm đó không lâu,
có một việc vô cùng thú vị xảy ra. Không chỉ có Sara mà toàn trường đều thấy đó
là một câu chuyện rất hấp dẫn. Nó đã trở thành chủ đề của mọi cuộc nói chuyện
trong nhiều tuần. Một trong các lá thư mà Đại úy Crewe gửi cho con gái, ông đã
đề cập đến một câu chuyện thú vị nhất từ trước tới nay. Một người bạn học ngày
bé của ông đã tình cờ gặp ông ở Ấn Độ.
Ông ta là chủ một khu đất rộng, nơi
người ta phát hiện có mỏ kim cương. Lúc ấy ông ta đang bận rộn với việc triên
khai công việc khai thác. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, ông ta sẽ là người sở
hữu một khối lượng tài sản khổng lồ khiến cho ai nghe thấy cũng phải choáng
váng. Thú vị hơn là ông ấy rất quý Đại úy Crewe - người bạn học năm xưa nên ông
đã tạo cho Đại úy Crewe một cơ hội để chia sẻ kho báu khổng lồ này bằng việc mời
Đại úy Crewe cùng tham gia vào dự án.
Ít nhất thì đó cũng là những điều mà Sara
được biết khi đọc xong thư. Bất kỳ một dự án làm ăn nào cho dù lớn đến đâu cũng
không gây chú ý cho bọn trẻ nhưng những mỏ kim cương nghe giống như câu chuyện
Ngàn lẻ một đêm khiến không ai có thể thờ ơ được. Sara kể điều đó cho
Ermengarde và Lottie theo dòng suy nghĩ của em những mỏ kim cương hiện lên với
những con đường hầm lát ngọc bích trong lòng đất. Nơi đó những viên đá lấp lánh
đính khắp nơi trong đường hầm. Nơi đó có những người thợ mỏ da đen kỳ dị xúc từng
xúc đầy những viên đã quý màu đỏ. Ermengarde thích câu chuyện đến mê li, còn
Lottie thì bắt Sara kể đi kể lại chuyện đó hằng đêm. Lavinia thì lại hằn học
khi nghe thấy câu chuyện đó. Nó nói với Jessie rằng nó không tin về sự tồn tại
của các mỏ kim cương.
“Mẹ tớ có một chiếc nhẫn kim cương
trị giá bốn mươi bảng!”
Nó nói.
“Nhưng chiếc nhẫn nhỏ lắm. Nếu thật sự có những
mỏ chứa đầy những hạt kim cương như thế thì người chủ của chúng sẽ vô cùng giàu
có, điều đó không thể tin được, điều đó thật nực cười.”
“Có lẽ Sara sẽ giàu có đến nỗi cậu ấy
sẽ trở nên buồn cười.”
Jessie rúc rích đáp lại.
“Nếu nó giàu thế thì trông nó sẽ càng
lố bịch cho mà xem,”
Lavinia gầm gừ.
“Tớ nghĩ rằng cậu ghét Sara!”
Jessie nói.
“Không! Tớ không ghét nó!”
Lavinia
cưỡng lại.
“Nhưng tớ không thích có những mỏ chứa đầy kim cương trên đời.”
“Ồ! Nhưng phải có chỗ nào đó để người
ta có thể khai thác kim cương chứ,” Jessie nói.
“Tớ không biết. Tớ chắc rằng thế,
còn tớ không quan tâm nữa về bất cứ chuyện gì về Sara nữa.”
“Có đấy, một trong những điều mà cậu
ấy hay giả vờ là giả vờ làm công chúa. Cậu ấy lúc nào cũng suy nghĩ về điều đó.
Cậu ấy nói rằng việc giả vờ làm công chúa sẽ khiến cậu ấy học bài dễ hơn. Cậu ấy
cũng muốn Ermengarde cũng trở thành công chúa nữa nhưng Ermengarde nói rằng nó
béo quá.”
“Nó béo quá!”
Lavinia nói.
“Còn
Sara thì gầy quá!”
Một cách rất tự nhiên, Jessie lại
cười khúc khích:
“Sara nói rằng: vấn đề quan trọng ở
đây là bạn suy nghĩ gì và bạn sẽ làm gì.”
“Tớ thì cho rằng nó sẽ trở thành một
công chúa khi nó là một con ăn mày.”
Lavinia nói.
“Từ nay chúng ta sẽ nói ‘Muôn
tâu công chúa’ mỗi khi gặp nó.”
Bài học ngày hôm nay đã kết thúc, cả
lớp đang ngồi trước đống lửa trong lớp, tận hưởng thời gian thích thú nhất
trong ngày. Đó là thời gian mà bà Minchin và cô Amelia đang uống trà trong
phòng khách. Thường vào lúc này bọn trẻ nói chuyện rất rôm rả, bọn chúng nói
cho nhau nghe nhiều bí mật nhất là những lúc bọn học sinh nhỏ tuổi không chạy
nhảy và trêu đùa ầm ĩ. Việc mà chúng thường ngày vẫn làm. Khi bọn chúng làm mất
trật tự thì các học sinh lớn thường can thiệp bằng những câu mắng mỏ vì không
ai muốn chúng gây mất trật tự cả vì nếu không bà Minchin và cô Amelia xuất hiện
sẽ đánh dấu sự kết thúc cho những giây phút thú vị như thế này. Khi Lavinia
đang nói thì cửa phòng mở ra và Sara đi vào, Lottie đi theo sau em, như một
thói quen, giống như một chú cún con đi theo chủ.
“Nó đây rồi! Lại đi cùng với con bé
khủng khiếp kia nữa cơ chứ.”
Lavinia kêu lên khe khẽ.
“Nếu nó thích con nhóc
kia thì tại sao nó không giữ trong phòng. Chỉ chốc nữa thôi là con nhóc ấy sẽ
gào rú lên cho mà xem.”
Tự nhiên Lottie lại muốn tới chơi
trong lớp học và em đã khẩn thiết xin bà mẹ nuôi Sara cho em được đi cùng. Em
tham gia vào nhóm các học sinh nhỏ tuổi và chơi đùa trong góc lớp. Sara ngồi
trên bậc cửa sổ mở một cuốn sách và đọc. Đó là cuốn sách viết về cuộc Đại cách
mạng Pháp.
Chẳng mấy chốc em đã bị cuốn vào
không khí của nhà ngục Bastille. Trước mắt em hiện lên cảnh những người tù sau
nhiều năm bị giam giữ trong ngục tối được những người cách mạng đến giải cứu và
kéo lê họ ra, râu tóc màu xám của họ mọc dài che lấp cả mặt. Họ hầu như đã quên
hẳn thế giới bên ngoài. Họ giống như đang trong một giấc mơ.
Trí tưởng tượng của Sara đang bay bổng
theo nội dung cuốn sách đến nỗi phải mất một lúc sau khi có tiếng khóc của
Lottie em mới choàng tỉnh. Khi bị ai đó quấy rầy trong lúc đang đọc sách, Sara
thường rất khó giữ được bình tĩnh. Những ai thích đọc sách sẽ hiểu cảm giác giận
dữ tràn ngập trong lòng khi lâm vào những tình huống như thế. Những lúc ấy người
ta khó có thể kiềm chế và sẽ trở nên cáu bẳn.
“Tớ cảm thấy như có ai đó vừa đánh
tớ!”
Sara nói với Ermengarde.
“Lúc ấy cảm giác của tớ như muốn đánh lại, tớ phải
khó khăn lắm mới có thể không nói ra những lời khó chịu bằng cách nghĩ ngay đến
những điều khác.”
Sara đã phải nghĩ ngay đến một vài
việc khi em đặt cuốn sách trên bậu cửa và nhảy xuống sàn nhà.
Sara thấy Lottie đã bò lăn bò càng
trong phòng. Nó la hét ầm ĩ khiến Lavinia và Jessie rất tức giận. Cô bé vừa bị
ngã và đầu gối bị trầy xước. Nó đang la hét, nhảy như choi choi giữa đám bạn.
Trong lúc đó thì lũ bạn thay nhau mắng mỏ em hoặc cũng có đứa vỗ về an ủi em.
“Im ngay lập tức, con bé khóc nhè
kia! Im ngay!”
Lavinia ra lệnh.
“Em không phải đứa bé khóc nhè…
không phải…”
Lottie gào lên.
“Sara! Sara!”
“Nếu nó không im miệng thì bà
Minchin sẽ nghe thấy đấy,”
Jessie kêu lên.
“Lottie yêu quý! Tớ sẽ cho cậu một
xu.”
“Không cần!”
Lottie thổn thức và
cúi xuống nhìn đầu gối béo múp của mình. Cô bé nhìn thấy một giọt máu và lại òa
khóc to hơn.
Sara chạy ào đến, em quỳ xuống và
vòng tay qua Lottie.
“Nào Lottie!”
Sara nói.
“Thôi nào!
Em đã hứa với chị rồi cơ mà.”
“Lavinia nói em là đứa bé khóc
nhè,”
Lottie gạt nước mắt nói.
“Nhưng nếu như em vẫn còn khóc thì
em sẽ là một đứa bé hay khóc nhè. Lottie yêu quý! Em đã hứa với chị rồi cơ mà!”
Lottie nhớ rằng mình đã hứa với
Sara rằng sẽ không ăn vạ nữa, nhưng cô bé vẫn thích khóc to như mọi lần.
“Em không có mẹ!”
Cô bé kêu lên.
“Em không có mẹ! Không có gì hết!”
“Có, em có đấy chứ,”
Sara nói vui vẻ.
“Em quên rồi à? Em không muốn Sara là mẹ của em à?”
Lottie bò đến bên cạnh Sara.
“Nào, hãy đến ngồi trên bậu cửa sổ
với chị,”
Sara tiếp tục dỗ dành Lottie,
“và chị sẽ kể thêm cho em nghe một câu
chuyện nữa.”
“Thật không?”
Lottie tươi tỉnh.
“Có
thật là chị sẽ kể cho em nghe về những cái mỏ kim cương?”
“Mỏ kim cương?”
Lavinia không chịu
đựng nổi.
“Đứa bé hư thân kia! Tao chỉ muốn tát cho mày một cái.”
Sara đứng bật dậy. Hãy nhớ lại rằng
khi Sara đang miệt mài với cuốn sách về ngục Bastille em đã phải nhớ lại rất
nhanh một vài việc phải làm là chạy đến đây dỗ dành đứa con nuôi Lottie. Vì vậy
em có vẻ khó giữ được bình tĩnh. Em không phải là thiên thần. Thêm nữa em không
thích gì Lavinia.
Em nói với Lavinia bằng một giọng
giận dữ:
“Tớ cũng muốn tát cậu một cái nhưng
tớ đã không làm việc đó,”
Sara nói và tỏ vẻ kiềm chế.
“Ít ra ở đây tớ và Lottie
đều muốn tát cậu. Và cậu cũng xứng đáng bị như thế nhưng tớ sẽ không làm điều
đó. Chúng ta không còn là những đứa trẻ dại dột nữa. Chúng ta đều đủ lớn để hiểu
hết mọi việc.”
Lavinia liền chộp ngay lấy cơ hội.
“Vâng… Muôn tâu lệnh bà!”
Nó nói.
“Chúng ta đều là những nàng công chúa, tôi tin như thế. Ít ra một trong hai
chúng ta là công chúa. Ngôi trường này thật vinh hạnh biết bao khi có học sinh
trong trường là một nàng công chúa.”
Sara quay về phía Lavinia. Trông em
như thể sẽ muốn xông đến bợp tai Lavinia một cái. Một trong những mẹo sống của
em là luôn biết cách giả vờ. Em không bao giờ tiết lộ điều đó với những bạn học
nào mà em biết họ không thích điều đó. Gần đây, em thường giả vờ mình là một
nàng công chúa và em giấu điều đó tận sâu trong tim. Em luôn ngượng ngùng và rất
nhạy cảm khi có ai động đến điều đó. Đối với em, đó là một bí mật lớn. Và bây
giờ Lavinia đã rêu rao điều đó cho gần như là toàn bộ các học sinh. Sara cảm thấy
máu chảy rần rật trên mặt và nóng ran hai tai. Em đang cố gắng kiềm chế. Một
công chúa sẽ không dễ bị kích thích mỗi khi giận dữ. Em buông hai tay xuống và
đứng im một lát. Cuối cùng, Sara cũng cất tiếng, giọng nói rắn rỏi và rành rọt.
Đầu em ngẩng cao và tất cả các em học sinh đều chú ý lắng nghe.
“Đúng thế,”
Em nói.
“Thỉnh thoảng
mình cũng vờ làm một nàng công chúa. Tớ giả vờ làm công chúa để tớ có những
hành động và ý chí của một công chúa!”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment