CÔNG CHÚA NHỎ - CHƯƠNG 10 - A LITTLE PRINCESS - FRANCES HODGSO BURNETT - TRUYỆN THIẾU NHI
CÔNG CHÚA NHỎ
Tác giả: Frances Hodgso Burnett
Thể loại: Truyện thiếu nhi, Tiểu thuyết thế giới
CHƯƠNG 10: CÂU CHUYỆN VỀ NHỮNG MỎ
KIM CƯƠNG (2)
Lavinia không nghĩ ra được câu nào
phù hợp để đối đáp lại. Đã nhiều lần trước đấy nó cũng không đủ lý lẽ để tranh
luận với Sara. Một trong những nguyên nhân của điều đó là hình như Sara luôn tỏ
ra thông cảm với chính đối thủ của mình trong các cuộc tranh luận. Nó cũng nhận
thấy rằng các học sinh đều đang dỏng tai nghe Sara nói. Sự thực là bọn trẻ đều
thích các nàng công chúa và tất cả bọn chúng đều đang hy vọng nghe nàng công
chúa này nói. Cả bọn đều tiến sát đến gần Sara để nghe cho rõ. Lavnia mãi mới
tìm ra câu trả lời Sara nhưng cũng rất yếu ớt.
“***!”
Nó nói.
“Tớ hy vọng rằng khi
cậu lên ngôi cậu sẽ không quên chúng tớ.”
“Tớ sẽ không quên cậu,”
Sara nói ngắn
gọn và sau đó em đứng im, mắt nhìn chằm chằm Lavinia. Cuối cùng Lavinia cầm tay
Jessie và quay đi.
Sau lần ấy những đứa nào ghét Sara
thường hay gọi em là Công chúa Sara mỗi khi chúng tỏ vẻ khinh thị còn những đứa
quý mến em thì cũng gọi là Công chúa Sara nhưng để tỏ lòng yêu quý. Không ai gọi
em là công chúa không. Bọn trẻ yêu quý Sara thường rất thích thú với cái danh
hiệu sang trọng đó. Bà Minchin sau khi biết được thường hay khoe điều đó với
các bậc phụ huynh đến thăm trường. Bà ta có ý đồ cho mọi người biết rằng trong
trường này có một người trong hoàng tộc đang học.
Đối với Becky thì danh hiệu đó là một
điều phù hợp nhất dành cho Sara. Tình thân của em và Sara đã bắt đầu từ buổi
chiều đông lạnh giá nọ khi em ngủ gật trên ghế trong phòng của Sara. Tình thân
đó đã được bồi đắp và phát triển mặc dù phải thú nhận là bà Minchin và cô
Amelia chưa biết gì về việc đó: Họ cho rằng Sara chỉ tỏ ra tốt bụng với đứa bé
rửa bát thuê kia nhưng họ không biết những lúc Becky hoàn thành công việc dọn
phòng của mình một cách nhanh chóng hơn bình thường. Rồi em vào phòng của Sara,
vui vẻ đặt giỏ than nặng trịch xuống, sau đó là những giây phút tuyệt diệu đối
với em, Sara bắt đầu kể chuyện cho Becky nghe, thường những câu chuyện của em
được chia làm nhiều phần, và cuối cùng là kẹo bánh Becky được ăn, được cho mang
về phòng nơi căn gác xép tối om trên nóc nhà.
“Tôi sẽ phải ăn cho bằng hết những
chiếc bánh này thưa cô!”
Becky nói.
“Bởi vì nếu tôi để rơi vụn bánh xuống sàn
nhà, thì bọn chuột sẽ nhảy ra vồ lấy!”
“Chuột cống!”
Sara kêu lên sợ hãi.
“Trên đó có chuột cống à?”
“Rất nhiều thưa cô,”
Becky trả lời
một cách tự nhiên.
“Bọn chuột cống và chuột nhắt thường sống trên đó. Tôi phải
quen với tiếng động khi chúng chạy. Tôi phải quen với điều đó, tôi không sợ miễn
sao chúng đừng chạy lên chân tôi.”
“Ôi!”
Sara kêu lên khe khẽ.
“Cô sẽ quen ngay thôi mà!”
Becky
nói.
“Cô phải quen, thưa cô, từ ngày còn bé khi đi rửa bát thuê. Tôi thậm chí
đã thích chuột hơn cả gián nữa.”
“Vì vậy tớ sẽ…”
Sara nói.
“Tớ cho rằng
cậu có thể kết bạn với một con chuột đúng lúc nhưng tớ không tin rằng tớ cần phải
làm bạn với một con gián.”
Có những hôm Becky không dám ngồi
lâu trong căn phòng sáng sủa và ấm áp của Sara. Những hôm nó - hai cô bé nói rất
ít, và Sara như thường lệ lại đưa cho Becky mấy thứ vừa mua được. Becky cất
chúng vào chiếc túi trong làn váy kéo vắt qua hông bằng một miếng vải. Từ đó trở
đi Sara luôn để ý tìm mua bánh kẹo trên phố, những thứ có thể gói được thành từng
gói nhỏ. Điều này bỗng chốc đã trở thành một sở thích mới của Sara. Khi ra phố
bằng xe ngựa hay đi bộ em luôn để mắt nhìn vào các cửa hàng. Lần đầu tiên em
mua về được hai hoặc ba chiếc bánh nhân thịt, em cảm thấy rất sung sướng như vừa
phát hiện một điều mới mẻ và thú vị. Khi Sara đưa cho Becky xem, đôi mắt Becky
bừng sáng.
“Thưa cô!”
Becky thầm thì.
“Chúng
là những chiếc bánh ngon… ngon nhất, bánh xốp là thứ tuyệt nhưng nó tan ngay
khi đưa vào miệng như… thưa cô… Nói thế nào cho cô hiểu như… như… còn những chiếc
bánh này thì không thể… nó sẽ ở trong bụng.”
Sara lưỡng lự:
“Tớ không biết như
là có tốt hay không nhưng tớ tin những chiếc bánh này có thể làm giảm cơn đói.”
Đúng là chúng có thể giảm được cơn
đói của Becky. Thêm mấy chiếc bánh Sandwich nhân thịt bò vừa mua ở một cửa hàng
ăn, mấy chiếc bánh mỳ tròn và ít nước sốt Bologna. Chẳng mấy chốc Becky bắt đầu
hết cảm thấy đói, hết mệt, giỏ than không còn quá nặng đối với em nữa. Dù giỏ
than có nặng như thế nào, người bếp có quát nạt đến bao nhiêu và dù cho công việc
vất vả có đè lên đôi vai gầy guộc nhưng Becky luôn có cái để trông đợi mong chờ.
Một buổi chiều, em có cơ hội được ngồi cùng với Sara trong căn phòng nhỏ xinh xắn.
Đối với em chỉ được nhìn thấy Sara đã là một điều hạnh phúc mà không cần bất cứ
điều gì khác kể cả bánh nhân thịt. Nếu thời gian không có nhiều, Sara và Becky
chỉ nói mấy lời với nhau, những lời tâm tình thân thiết. Nếu có nhiều thời gian
hơn, Sara lại kể một chuyện gì đó cho Becky nghe hoặc một điều gì đó mà sau đó
sẽ làm cho Becky nhớ mãi và nằm ngửa mặt nhìn lên trần căn gác xép nghĩ thâu
đêm.
Sara là người luôn làm những việc mà em thích thú một cách vô thức, tạo
hóa đã ban cho em bản năng là một người luôn đem đến niềm vui cho người khác.
Em sinh ra trên đời đã có sẵn một trái tim hào phóng và đôi tay mở rộng. Mặc dù
có những lúc trong tay em không có gì nhưng trái tim em lại đầy ắp tình thương,
tình yêu nồng ấm, em có thể đem lại tiếng cười và cảm giác thoải mái cho những
người xung quanh. Tiếng cười và cảm giác thoải mái đôi khi lại là món quà quý
giá nhất.
Đã lâu lắm Becky không có cơ hội được
cười, được hạnh phúc. Cuộc đời em chỉ toàn tăm tối, nghèo khó và vất vả. Sara
đã làm cho em cười vui, cùng cười đùa với em. Cả hai không ý thức được rằng tiếng
cười lúc này, cũng có ích hơn cả những chiếc bánh nhân thịt.
Vài tuần trước ngày sinh nhật lần
thứ mười một của Sara, ba em gửi cho em một lá thư. Sara đọc thư của ba và nhận
thấy lời lẽ của ba không còn vẻ tinh nghịch và hóm hỉnh như thường lệ. Ba không
được khoẻ, công việc liên quan đến những mỏ kim cương đã đè nặng lên vai ông.
“Con biết không Sara bé bỏng,”
Ông
viết,
“Ba của con không phải là nhà kinh doanh chuyên nghiệp, ba đang vất vả với
đống sổ sách và những con số. Thực sự ba không hiểu gì về chúng cả. Chúng quá sức
đối với ba. Ba bị sốt nên ba thức trắng gần như cả đêm và trằn trọc mãi, khi chợp
mắt được một chút thì toàn mơ thấy những điều không tốt. Nếu như có ‘cô chủ nhỏ’
của ba ở đây, chắc chắn cô chủ nhỏ sẽ cho ba lời khuyên nghiêm chỉnh và có ích.
Có phải thế không cô chủ nhỏ của ba?”
Có một thời gian, đại úy Crewe hay
đùa gọi con gái mình là cô chủ nhỏ bởi phong cách và giọng điệu chững chạc trước
tuổi của Sara.
Ông đã chuẩn bị rất chu đáo cho
ngày sinh nhật của con gái. Ông đặt hàng tận Paris một con búp bê cho Sara và tất
nhiên kèm theo là một bộ sưu tập quần áo búp bê khổng lồ. Khi viết thư trả lời
ba về món quà sinh nhật này Sara đã thể hiện một thái độ khác lạ.
“Con đang già đi,”
Em viết.
“Ba biết
không, con không phải đang sống vì những con búp bê, con búp bê này là con búp
bê cuối cùng nhé ba. Con nói nghiêm chỉnh đấy. Nếu con biết làm thơ con sẽ làm
một bài thơ về ‘Con búp bê cuối cùng’. Chắc chắn bài thơ đó sẽ rất thú vị.
Nhưng con lại không biết làm thơ. Con đã thử làm thơ vài lần nhưng những bài
thơ con viết nghe rất buồn cười. Nghe không giống Watts, Coleridge hay
Shakepeare chút nào."
"Đối với con, Emily vẫn luôn là người
bạn thân thiết nhất, nhưng con sẽ rất tôn trọng con ‘Búp bê cuối cùng’ mà ba
mua cho con. Con chắc chắn rằng lớp con cũng sẽ thích nó. Các bạn trong lớp con
thích búp bê lắm. Mặc dù đôi khi có những bạn lớn hơn con - khoảng mười lăm tuổi
- cứ hay tự cho mình là đã trở thành người lớn rồi.”
Khi đọc lá thư này Đại úy Crewe
đang rất đau đầu vì công việc ở mỏ kim cương. Chiếc bàn làm việc của ông ngổn
ngang giấy tờ và thư từ, chứa đựng đầy những thông tin rắc rối và không mấy tốt
đẹp về cuộc làm ăn với người bạn kia. Nhưng ông vẫn không kìm được nụ cười, ông
cười bởi vì đã từ lâu - mấy tuần này ông không được hưởng cảm giác vui sướng
như thế.
“Ôi!”
Ông nói.
“Nó càng lớn càng
hài hước. Cầu Chúa nhân từ cho công việc ở đây tiến triển tốt, ta sẽ sớm quay
trở lại nước Anh để gặp con gái yêu của ta. Còn gì bằng khi lúc này ta được hưởng
niềm hạnh phúc với đôi tay bé nhỏ của con gái ta choàng lấy cổ ta. Còn gì bằng
ngày…”
Sinh nhật của Sara được tổ chức như
một ngày hội lớn. Lớp học được trang hoàng lộng lẫy. Mỗi bữa tiệc sẽ được tổ chức
ở đây. Nghi thức mở các hộp quà cũng sẽ được tổ chức long trọng. Một bữa tiệc
thịnh soạn cũng sẽ được tổ chức tại phòng riêng của bà Minchin. Ngày sinh nhật
đến, cả trường nội trú như náo nức hẳn lên. Buổi sáng trôi qua nhanh đến nỗi mọi
ngươi không nhận ra vì phải tất bật công việc chuẩn bị. Những vòng hoa nhựa ruồi
được treo khắp nơi. Bàn ghế được kê lại, được phủ bằng những tấm vải đỏ.
Buổi sáng khi Sara bước sang phòng
khách riêng của em, em bỗng nhìn thấy một gói nhỏ màu nâu. Em biết đó là một
món quà và em cũng đoán được ai là tác giả của món quà này. Em nhẹ nhàng mở gói
quà ra. Đó là một chiếc gối vải hình vuông được làm bằng vải flaning màu đỏ hơi
cũ và bẩn, những chiếc đinh ghim màu đen được đính rất cẩn thận trên mặt gối tạo
thành chữ “Chúc nhiều vui vẻ”.
“Ôi!”
Sara kêu lên, một cảm giác ấm
áp tràn ngập trái tim em.
“Bạn thật vất vả! Tớ thích món quà của bạn lắm nhưng
nó làm tớ thấy buồn quá.”
Nhưng ngay sau đó có một việc làm
Sara phân vân, bỗng dưng em nhìn thấy giữa gối có một tấm thiệp được đính vào,
trên đó nắn nót ghi Cô Amelia Minchin.
Sara lật đi lật lại tấm thiệp.
“Cô Amelia”
Sara tự hỏi.
“Làm sao
có thể thế được nhỉ?”
Ngay lúc ấy em nghe có tiếng ai đang
khe khẽ mở cửa phòng. Sara quay lại và thấy Becky đang loay hoay đi vào. Trên mặt
cô bé rạng rỡ một nụ cười yêu thương và hạnh phúc. Em chạy về phía Sara nhưng bất
chợt đứng lại rứt rứt ngón tay tỏ vẻ lo lắng.
“Cô có thích không? Cô Sara?”
Em hỏi.
“Cô có thích không?”
“Thích không á?”
Sara kêu lên.
“Becky yêu quý, bạn tự làm đấy à?”
Becky hít hít xúc động, đôi mắt em
như mờ đi vì sung sướng.
“Nó chẳng qua chỉ được làm bằng một
miếng vải flaning, mà miếng vải cũng chẳng còn mới nữa; nhưng tôi muốn tặng cô
một cái gì đó vào ngày sinh nhật thế nên tôi đã thức mấy đêm để làm. Tôi biết rằng
cô có thể giả vờ nghĩ rằng chiếc gối cũ kỹ này là một chiếc gối bằng vải satanh
bóng bẩy với những đinh ghim đính kim cương. Khi tôi làm, tôi cũng đã cố tưởng
tượng như thế đấy. Còn tấm thiệp, thưa cô Sara, tôi đã lấy từ trong thùng rác đấy,
việc đó không sao chứ thưa cô. Cô Amelia đã vứt nó vào thùng rác trước đó. Tôi
không có một tấm thiệp nào cả. Tôi cũng biết rằng món quà này nếu không có một
tấm thiệp thì thật không được trọn vẹn, vì vậy tôi đã lấy tấm thiệp của cô
Amelia để dùng tạm.”
Sara chạy nhào tới Becky và ôm lấy
cô bé. Em xúc động không nói nên lời, chỉ thấy nghẹn ngào nơi cổ họng.
“Ôi Becky!”
Em bật khóc nhưng miệng
mỉm cười xúc động.
“Tôi yêu bạn vô cùng Becky ạ!”
“Ôi! Thưa cô!”
Becky nói trong hơi
thở.
“Cảm ơn cô, cô thật tốt bụng, món quà đó có đáng gì đâu. Thậm chí nó không
còn mới nữa.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment