TỰ YÊU - CHƯƠNG 18 - HẾT - DU PHONG - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
TỰ YÊU
Tác giả: Du Phong
Thể loại: Ngôn tình
Chứng kiến nhiều người thề nguyện sống
chết bên nhau rồi lại lần lượt rời xa nhau, cô thầm nghĩ, nếu sau này có chẳng
may không đến được với anh, không biết cô phải sống như thế nào nữa, bởi tình
yêu cô dành cho anh dường như là tất cả những gì cô có.
Rồi một ngày, họ chia tay thật.
Không có quá nhiều nước mắt và dằn vặt tự phía cô, dường như nỗi đau là một thứ
gì đó không đậm sâu và khủng khiếp như cô vẫn tưởng tượng.
Cô dành thời gian để chăm sóc bản
thân và theo đuổi những gì mà khi còn bên anh cô chưa bao giờ nghĩ tới. Cô vui
vẻ và thanh thản một cách vô cùng tự nhiên chứ không hề miễn cưỡng. Cô tự hỏi,
phải chăng tình cảm lúc trước trao cho anh không phải là tình yêu, bởi thế nên
cô mới cảm thấy nhẹ lòng đến như vậy.
Sau rồi cố mới hiểu, cô đã yêu anh
thật lòng, cũng đã quên anh thật lòng. Chỉ là cô mạnh mẽ đến nỗi cô đón nhận mọi
thứ một cách thản nhiên đến chính mình cũng không tin được. Và cũng bởi đôi khi
người ta quen với việc khuếch đại tổn thương của mình, khiến bản thân tự đày đọa
và khiến người khác ảo tưởng về chính nỗi đau mà họ đang mang.
Thật ra chẳng có cô gái nào là
không thể tự chăm sóc cho mình, tự mình sống tốt, chỉ là họ muốn trở nên bé nhỏ,
yếu ớt trong vòng tay che chở của người đàn ông mình yêu mà thôi.
Chẳng thế mà khi tình yêu đó chẳng
may kết thúc, con gái có thể trở mình tự tin, mạnh mẽ và độc lập tới mức khó
tin.
Đa phần con trai sẽ tiếc nuối khi
thấy hình ảnh một người-yêu-cũ hoàn toàn khác như vậy. Họ nghĩ rằng nỗi đau làm
cô gái thay đổi thành một con người khác.
Nhưng họ nhầm, thực ra kinh nghiệm
và thương tổn giúp con gái nhận ra họ sống tốt nhất khi được là chính mình: Tự
lập và kiêu hãnh.
Hóa ra là em đã sống những ngày
tháng không anh
Yên lành và thản nhiên hơn là em vẫn
nghĩ.
Không ồn ào, đắm say, không ngọt
ngào, thi vị,
Cuộc sống chẳng còn anh bình lặng đến
không ngờ...
Hóa ra chuyện chúng mình chỉ như một
giấc mơ,
Giọt nước mắt đã khô khi em trở
mình về thực tại.
Không còn buồn lo, không còn sợ
hãi,
Thứ không thuộc về mình có đáng phải
vậy không?
Hóa ra là em có thể một mình chống
chọi với mùa đông
Những vấn vương trong lòng không
còn vì anh mà sống dậy,
Bước chẳng hẫng nhịp nào khi
vô tình chợt thấy.
Bóng hình anh chung lối bóng một
người.
Hóa ra sao tất cả em vẫn là em
thôi.
Vẫn nguyên vẹn tiếng cười, vẹn
nguyên thương nhớ,
Vẫn dành trọn trái tim và từng nhịp
thở
Cho kẻ bước tới sau, kẻ biết giữ ân
tình.
Hóa ra quên một người không có phải
không anh?
*************
Kể từ giờ em phải sống thật vui
Để chôn vùi nỗi buồn vào quá khứ.
Ai tổn thương mình thì cũng nên tha
thứ,
Bởi sau cùng em đáng được bình yên.
Kể từ giờ không phải nhớ hay quên,
Không muộn phiền vì một người nào nữa.
Vui đi em, nếu không thì sẽ lỡ
Chuyến tàu mang hạnh phúc đến ga rồi.
Tôi đã từng dành ra nhiều thời gian
để chờ đợi một vài thứ dẫu biết nó không bao giờ thuộc về mình.
Tôi đã dành nhiều nỗi buồn và nước
mắt tiếc thương cho những thứ đi xa khỏi cuộc sống của tôi, không bao giờ quay
trở lại.
Tôi đã bước qua cuộc đời của nhiều
người và cũng để nhiều người bước qua cuộc đời tôi. Hạnh phúc có, tổn thương
có, nuối tiếc có...
Nhưng...
Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã bỏ lại
nhiều thứ như vậy trên con đường đã đi qua. Đơn giản, tôi tâm niệm, không
có thứ gì là vô nghĩa, tôi đã nhận về những thứ tương xứng.
Mất đi quãng thời gian dài ngập
trong cô đơn, tuyệt vọng, tôi nhận về sự kiên nhẫn, tôi hiểu ra cô đơn cũng là
cách tới lấy lại thăng bằng trong cuộc sống, khiến tôi yêu bản thân mình hơn,
và sẵn sàng đón đợi những thứ mới sắp sửa tới trong đời mình.
Mất đi những giọt nước mắt, những tổn
thương sâu đậm trong đời, tôi nhận ra ai cũng có khả năng làm đau mình, và nỗi
đau lớn nhất mà tôi phải chịu đựng là nỗi đau cho chính bản thân tôi tạo ra. Sự
thù hận người khác sau lỗi lầm của họ, hay sự dằn vặt bản thân sau những lỗi lầm
của chính tôi, cả hai đều không mang lại cho tôi điều gì cả. Cái tôi cần là chấp
nhận những thứ đã qua như một bài học trên đường đời và cố gắng không bao giờ
đi lại vết xe đổ đó thêm một lần nào nữa.
Mất đi những người tôi đã từng rất
quý trọng, coi họ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, tôi nhận
ra chẳng có điều gì là vĩnh viễn, có chuyện gì là không thể đổi thay. Qua đó,
tôi biết quý trọng hơn những người con đang hiện hữu trong đời mình, và cố gắng
đối thật tốt với họ, để một ngày nếu không cần hay không thể ở bên tôi, cả họ
và tôi đều không bao giờ phải nhớ về nhau bằng sự nuối tiếc và đau khổ.
Tôi luôn nghĩ sau cùng, cái mà người
ta muốn nhận được nhất đó chính là sự thanh thản. Ngồi một mình ngẫm ngợi về tất
cả những gì đã đi qua, người ta không có nuối tiếc, không còn muốn lãng quên bất
cứ điều gì, đó mới là sự giản dị tận cùng của hạnh phúc.
Muốn như vậy, hãy hài lòng với tất
cả những gì bạn đang có, tận hưởng nó, chứ đừng dành thời gian để ca thán, dằn
vặt hay nuối tiếc, nếu không bạn sẽ để tất cả trôi qua một cách vô nghĩa, bắt đầu
và kết thúc chỉ như một dấu chấm lửng mà thôi.
Bạn đang cảm thấy đơn côi? Tận hưởng
nó, trao cho bản thân cái quyền năng tự-thỏa-mãn với sự cô đơn của mình! Hãy biết
chăm sóc cho bản thân và tìm vui nơi những thứ mà không-một-ai, ngoài riêng
mình bạn được cảm nhận.
Bạn đang hạnh phúc trong tình yêu? Tận
hưởng nó, hãy cố gắng để trao cho người ấy tất cả những gì có thể, đừng nghi ngại,
đừng sợ hãi, đừng phân vân. Bởi bạn không biết mình còn bao nhiêu thời gian cho
việc ở cạnh bên và yêu thương một người đến như thế.
Nếu bạn vừa trải qua một chuyện tình
buồn? Tận hưởng nó, tận hưởng những nỗi xót xa, những điều đã mơ nhưng không
bao giờ thành sự thật. Để bạn có thể hiểu rằng yêu thương một người khó thế
nào, để có thêm kiên trì nhẫn nại để chờ đợi một tình yêu tiếp theo, bớt đi những dại khờ và ngu ngơ như thế.
Có nhiều người luôn than thở về cuộc
sống của mình, về những tổn thương mà mình đang chịu đựng. Họ không biết rằng
dù họ hạnh phúc hay đau khổ thì thế giới bên ngoài vẫn đẹp tươi, thời gian vẫn
cứ trôi và ngày cuối cùng vẫn đang đếm ngược. Vậy thay vì ca tháng, sao ta
không nở một nụ cười thật tươi để đợi những niềm vui đang chờ gõ cửa?
THE END!
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment