CON ỐC SÊN MUỐN BIẾT VÌ SAO NÓ CHẬM CHẠP - CHƯƠNG 01 - LUIS SEPÚLVEDA - TRUYỆN THIẾU NHIA
CON ỐC SÊN MUỐN BIẾT VÌ SAO NÓ CHẬM CHẠP
Tác giả: Luis Sepúlveda
Thể loại: truyện thiếu nhi, teen
CHƯƠNG 01:
Trên một cánh đồng gần nhà bạn
và nhà tôi có một đàn ốc sên đang sinh sống, chắc mẩm là đã được ở nơi tốt nhất
trần đời. Chẳng có con nào bò tới tận bìa đồng cỏ, lại càng không bò đến tận
con đường nhựa bắt đầu chính tại nơi mọc lên những nhánh cỏ cuối cùng.
Vì chúng chưa bao giờ đi đây đi
đó nên chẳng thể so sánh, do đó không hay biết rằng đối với loài sóc thì ngọn
cây dẻ gai là chỗ trú ngụ tuyệt vời nhất, hoặc với loài ong thì không có nơi
nào dễ chịu hơn những cái tổ bằng gỗ đặt thành hàng ở đầu bên kia đồng cỏ.
Chúng không biết so sánh, việc đó cũng chẳng quan trọng gì, bởi với chúng, cánh
đồng đẫm nước mưa này, nơi ngập tràn cây răng-sư-tử, hay còn gọi là bồ công
anh, chính là nơi tuyệt vời nhất để sinh sống.
Khi những ngày đầu tiên của mùa
xuân tới, và khi mặt trời nhả những tia ấm áp nhẹ nhàng ve vuốt, chúng thức dậy
sau kỳ nghỉ đông, chỉ cần cố gắng dãn cơ chút xíu là có thể nâng cái vỏ đủ để
thò đầu ra ngoài rồi giương cao hai cái tua đỡ hai con mắt. Thế rồi chúng thích
thú khám phá cánh đồng giờ đã ngập tràn cỏ cùng những bông hoa dại nhỏ và nhất
là hoa bồ công anh ngon nghẻ.
Mấy cụ sên lão làng nhất gọi
cánh đồng ấy là "Xứ sở Bồ Công Anh", chúng cũng gọi cây ô rô rậm rạp,
vẫn thường đâm chồi nảy lộc trỗi dậy tươi mới mỗi độ xuân sang từ những mảnh lá
còn sót lại sau cơn tàn phá của băng giá mùa đông, là "Nhà". Phần lớn
thời gian, chúng sống dưới tán lá ô rô này, để trốn ánh mắt hau háu của lũ
chim.
Giữa đồng loại với nhau, chúng gọi
nhau đơn giản là "sên", chuyện đó khiến đôi lần xảy ra vài vụ nhầm lẫn
mà sau này việc hoá giải diễn ra rất chậm chạp. Chẳng hạn, nếu có con nào đó muốn
nói chuyện với một con khác, nó sẽ thì thầm: "Sên ơi, tôi muốn kể cho anh
nghe chuyện này", thế là tất cả những con khác đều ngoái đầu nhìn. Những
con ở bên phải quay sang trái, những con ở bên trái thì quay sang phải, những
con ở đằng trước ngoái đầu ra sau, còn những con ở đằng sau thì rướn cái đầu bé
tí của chúng ra thì thầm: "Cậu muốn kể chuyện gì cho tôi à?"
Khi tình huống này xảy ra, con ốc
sên muốn kể chuyện chầm chậm bò, đầu tiên là sang trái, sau là sang phải, tiếp
nữa là về phía trước hoặc phía sau mà lặp đi lặp lại: "Xin lỗi, không phải
tôi muốn kể chuyện với anh đâu", cho đến khi nó tới được chỗ con ốc sên mà
thật ra nó muốn kể chuyện, thông thường chuyện ở đây là một câu chuyện liên
quan đến cuộc sống nơi đồng cỏ.
Chúng vốn biết rõ mình chậm chạp
và lặng lẽ, rất chậm chạp và rất lặng lẽ, chúng cũng biết sự chậm chạp và lặng
lẽ ấy khiến chúng mong manh, mong manh hơn rất nhiều so với các động vật khác
có khả năng di chuyển nhanh nhẹn và biết kêu báo động. Để khỏi phải sợ sự chậm
chạp và lặng lẽ, chúng tránh nói đến vấn đề này và chấp nhận sống như chúng vốn
thế với vẻ cam chịu.
Những cụ sên già vẫn thường thì
thầm thế này:
- Sóc kêu to và chuyền nhanh từ
cành này sang cành khác. Chim oanh và khướu, con thì líu lo, con thì khẹc khẹc,
cũng bay nhanh. Chó và mèo, con sủa gâu gâu, con kêu meo meo, thì chạy lẹ.
Nhưng còn chúng ta, chúng ta chậm chạp và lặng lẽ, đời vốn thế chẳng việc gì phải
khác đi.
Tuy nhiên trong số chúng có một
con ốc sên, dù đã chấp nhận cuộc sống chậm chạp và lặng lẽ, vẫn muốn tìm hiểu
nguyên nhân của sự chậm chạp ấy.
Con ốc sên muốn biết tại sao
nó chậm chạp rất thắc mắc chuyện nó cũng như các con khác trong đàn không có
tên. Với nó, không có tên là điều bất công, và một trong số các cụ sên già hỏi
nó tại sao lại muốn có một cái tên, nó thì thầm, vẫn không lên giọng:
- Vì cây ô rô có tên là "ô
rô" và chẳng hạn, mỗi lúc trời mưa, chúng ta vẫn nói với nhau là ta sẽ trú
dưới tán cây ô rô. Cây bồ công anh ngon tuyệt tên là bồ công anh hoặc là
răng-sư-tử, và chính nhờ thế mà khi chúng ta nói sẽ ăn lá bồ công anh thì không
thể ăn nhầm sang cây tầm ma được.
Nhưng những lập luận của con ốc
sên muốn biết tại sao nó chậm chạp chẳng khiến những con khác quan tâm. Chúng
thì thầm với nhau rằng như thế thì mọi thứ vẫn tốt, rằng biết được tên của ô
rô, bồ công anh, sóc, khướu, đồng cỏ mà chúng gọi là Xứ sở Bồ Công Anh cũng đủ
lắm rồi, và chúng nhận thấy chẳng cần gì hơn để được hạnh phúc như chúng xưa
nay vẫn thế, những con ốc sên chậm chạp và lặng lẽ, chỉ cần lo giữ ẩm cơ thể và
tự vỗ béo để chống chọi với mùa đông dài dằng dặc.
Một ngày kia, con ốc sên muốn biết
tại sao nó chậm chạp nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm của hai cụ sên già nhất
hội. Họ nhắc đến con cú sống trên cành dẻ gai cổ thụ nhất và cao nhất trong số
ba cây dẻ gai mọc dọc một bên đồng cỏ. Họ kể rằng chim cú biết rất nhiều chuyện,
và vào những đêm trăng tròn, cú ngân nga bài ca về nhiều loài cây, những cây
tên là hồ đào, dẻ, sồi xanh, sồi trắng, những cây mà loài ốc sên chưa từng thấy
và cũng chẳng thể hình dung nổi.
Nó quyết định hỏi bác cú về
nguyên nhân vì sao nó chậm chạp, rồi chậm, thật chậm, nó tiến về phía cây dẻ
gai cổ thụ nhất. Nó đi khỏi gia trang ô rô khi hừng đông chiếu những tia nắng sớm
đầu tiên toả rạng đồng cỏ, và đến được chỗ cây dẻ gai đúng vào lúc bóng tối bao
trùm như một chiếc áo choàng tĩnh lặng.
- Bác cú ơi, cháu hỏi bác một
câu được không? nó rướn thân mình lên cao và thì thầm cất giọng.
- Cháu là ai thế? Cháu đang ở chỗ
nào? cú hỏi
- Cháu là ốc sên và cháu đang đứng
dưới gốc cây ạ, ốc sên đáp.
- Vậy thì tốt nhất cháu nên leo
lên tận cành của bác thì hơn, giọng cháu nhỏ cứ như tiếng cỏ mọc vậy. Cháu lên
đây nào, cú mời mọc, và ốc sên lại bắt đầu một hành trình nữa, chậm, thật chậm.
Trong lúc leo lên ngọn cây dẻ
gai vừa được những tia sáng yếu ớt của các ngôi sao lọt qua tán lá chiếu rọi,
nó đi ngang qua một cô sóc đang ôm bầy con ngủ, lên cao hơn thì phải tránh đường
cho công trường lao động nặng nhọc của một anh nhện đang chăng tơ giữa các cành
nhánh, và khi cảm thấy mệt nhoài vì phải bò lên cao thì cũng vừa lúc nó đến được
cành cây nơi bác cú đang đậu, và ban mai ngày mới đã chiếu rọi cây dẻ gai dưới
đủ mọi sắc màu.
- Cháu lên rồi đây ạ, ốc sên thì
thầm.
- Bác biết rồi, cú đáp.
- Bác không mở mắt nhìn cháu
sao? ốc sên thì thầm.
- Bác mở mắt vào ban đêm và
trông thấy mọi thứ đang hiện hữu, còn ban ngày bác nhắm mắt và nhìn thấy những
gì đã chứng kiến. Cháu muốn hỏi gì? cú hỏi.
- Cháu muốn biết tại sao cháu lại
chậm chạp đến thế, ốc sên thì thầm.
Thế là cú mở cặp mắt tròn to vô
cùng chăm chú nhìn ốc sên. Rồi nó lại nhắm mắt.
- Cháu chậm vì cháu phải vác nặng,
cú giải thích.
Ốc sên thấy câu trả lời ấy không
xác đáng, bản thân nó có bao giờ thấy cái vỏ ốc nặng nề đâu, nó không mệt vì phải
vác cái vỏ và cũng chưa hề nghe con ốc sên nào than vãn về cái khối nặng ấy cả.
Nó nói với bác cú như vậy và chờ cho đầu cú xoay xong một vòng.
- Như bác đây, bác có thể bay được
nhưng bác không bay. Ngày trước, rất lâu trước cả khi nhà ốc sên các cháu đến đồng
cỏ này, nơi đây có nhiều cây cối hơn các cháu thấy bây giờ rất nhiều. Nào là dẻ
gai, dẻ, sồi, hồ đào. Tất cả những cây ấy đều là nhà của bác, bác thường bay từ
cành này sang cành khác, rồi nỗi nhớ những cái cây không còn nữa kia đè nặng
lên bác đến mức bác không thể bay được nữa. Cháu là một chàng ốc sên trẻ tuổi
và tất cả những gì cháu đã thấy, tất cả những gì cháu đã nếm trải, cay đắng và
ngọt bùi, mưa gió và nắng cháy, gió lạnh và bóng đêm, tất cả những điều ấy theo
cháu, tất cả những điều ấy đè nặng, và vì cháu quá bé nhỏ nên khối nặng ấy khiến
cháu chậm chạp.
- Vậy chậm chạp như thế có ích
gì cho cháu không? ốc sên thì thầm.
- Câu này thì bác chẳng trả lời
được. Cháu sẽ phải tự mình tìm hiểu thôi, cú đáp rồi lặng thinh, tỏ ý không muốn
nghe thêm câu hỏi nào nữa.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment