ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 26 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 26: GIÓ CÁT SA MẠC 5
Đột
nhiên xa xa có tiếng tù và rúc lên, quân sĩ báo:
- Đại
hãn tới rồi!
Truật
Xích dừng lại không đánh nữa, giục ngựa ra đón. Quân sĩ hộ vệ Thiết Mộc Chân
phi ngựa lại. Truật Xích tiến lên gọi một tiếng:
-
Gia gia!
Hôm
trước Thiết Mộc Chân bị Triết Biệt bắn trúng mũi tên ấy bị thương rất nặng, lúc
kịch chiến gắng gượng nhịn đau, nhưng sau khi thu quân, đau quá ngất đi mấy lần.
Đại tướng Giả Lặc Mễ và con thứ ba của Thiết Mộc Chân là Oa Khoát Đài thay
phiên nhau dùng miệng hút máu đọng trong vết thương ra, lúc khạc lúc nhổ. Các
tướng cùng bốn con trai y chầu chực quanh giường suốt đêm, đến sáng hôm sau mới
qua cơn nguy hiểm.
Kỵ
mã trinh sát của quân Mông Cổ túa ra bốn phía, mọi người thề là phải bắt sống
được Triết Biệt dùng ngựa xé xác, loạn đao băm thây để trả thù cho Đại hãn. Chiều
tối hôm sau, một toán nhỏ quân Mông Cổ rốt lại cũng gặp Triết Biệt nhưng bị y đả
thương mấy người chạy mất, nhưng Triết Biệt cũng bị thương.
Thiết
Mộc Chân được tin, trước tiên sai con lớn đuổi theo, lại đích thân dẫn con thứ
hai là Sát Hợp Đài, con thứ ba là Oa Khoát Đài, con út là Đà Lôi cùng đuổi
theo.
Truật
Xích chỉ con ngựa đen, nói:
-
Gia gia, tìm được con ngựa đen của thằng giặc đây rồi.
Thiết
Mộc Chân nói:
-
Ta không cần ngựa mà cần người.
Truật
Xích nói:
- Dạ,
nhất định chúng ta sẽ tìm ra y.
Rồi
trở lại trước mặt Quách Tĩnh, tuốt yêu đao chém dọa một nhát, quát:
-
Ngươi có nói không?
Quách
Tĩnh bị y đánh đến nỗi máu chảy đầy mặt, nhưng lại càng bướng bỉnh, không ngừng
kêu lên:
-
Ta không nói, ta không nói!
Thiết
Mộc Chân thấy đứa nhỏ này ăn nói ngây thơ, không nói là không biết mà nói là ta
không nói. Ắt nó biết rõ nơi Triết Biệt ẩn núp bèn hạ giọng nói với con thứ ba
là Oa Khoát Đài:
-
Ngươi tới lừa cho thằng nhỏ này nói ra.
Oa
Khoát Đài cười hì hì bước tới trước mặt Quách Tĩnh, rút trên mũ trụ của mình một
cái lông công màu sắc đẹp đẽ cầm ở tay, cười nói:
-
Ngươi nói ra đi, ta cho ngươi cái này.
Quách
Tĩnh vẫn nói:
-
Ta không nói.
Con
thứ hai của Thiết Mộc Chân là Sát Hợp Đài nói:
-
Thả chó ra!
Bọn
quân sĩ tùy tùng của y lập tức dắt sáu con chó ngao lớn tới.
Người
Mông Cổ tính ưa săn bắn, các bậc tù trưởng quý nhân ai cũng nuôi chó săn, chim
ưng săn. Sát Hợp Đài lại rất thích chó, lần này đuổi theo Triết Biệt rất eần
chó săn nên mang theo sáu con chó ngao, lúc ấy bèn thả ra, trước tiên cho sáu
con chó vây quanh con ngựa đánh hơi một hồi, sau đó sai đi tìm nơi Triết Biệt ẩn
núp. Sáu con chó ngao sủa ầm ĩ, chạy tới chạy lui trong căn lều tranh.
Quách
Tĩnh vốn không quen Triết Biệt nhưng hôm trước thấy y trên chiến trường anh
dũng phi thường, bất giác ngưỡng mộ, mà sau khi bị Truật Xích đánh mấy roi,
trong lòng rất tức giận, tính bướng bỉnh trời cho nổi lên, bèn huýt sáo một tiếng
gọi con chó chăn dê của mình tới. Lúc ấy sáu con chó ngao của Sát Hợp Đài đã
tìm tới trước đống cỏ khô, con chó chăn dê của Quách Tĩnh nghe chủ ra lệnh bèn
đứng chắn trước đống cỏ không cho sáu con chó ngao xông vào.
Oa
Khoát Đài huýt sáo lớn một tiếng, sáu con chó ngao lớn đồng thời xúm cả vào nhất
thời tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên, bảy con chó điên cuồng giằng xé cắn sủa nhau
dính thành một khối. Con chó chăn dê thân hình đã nhỏ, lại là một chọi sáu,
trong chớp mắt đã bị cắn rách toàn thân nhưng vô cùng can đảm, nhất định không lui,
dựa vào đống cỏ sống chết chống lại. Quách Tĩnh vừa khóc vừa cổ vũ con chó thân
yêu ra sức chống lại. Thiết Mộc Chân và Oa Khoát Đài thấy tình hình như thế, biết
Triết Biệt núp trong đống cỏ, đều cười vang nhìn bảy con chó cắn nhau.
Truật
Xích cả giận giơ cao roi ngựa vút vút vút đánh luôn mấy roi khiến Quách Tĩnh
đau thấu tim gan. Nó lăn lộn dưới đất, tới cạnh Truật Xích đột nhiên chồm lên,
ôm giữ chân phải của y, liều mạng không chịu buông ra. Truật Xích dùng sức hất
ra, nào ngờ đứa nhỏ này ôm chặt cứng, hất mãi vẫn không chịu buông. Ba người
Sát Hợp Đài. Oa Khoát Đài. Đà Lôi thấy huynh trưởng luống cuống như thế đều cười
phá ra. Thiết Mộc Chân cũng không khỏi mĩm cười.
Truật
Xích mặt mũi đỏ bừng, rút trường đao trong lưng ra, nhằm giữa đỉnh đầu Quách
Tĩnh bổ xuống. Mắt thấy đứa nhỏ này sẽ phải đầu một nơi thân một nẻo, đột nhiên
trong đống cỏ khô có một thanh mã đao cụt đầu phóng mau ra. Choang một tiếng,
hai thanh đao chạm nhau. Truật Xích chỉ thấy cánh tay chấn động tê rần, hoảng sợ
mất vía. Đám quân sĩ đồng thanh quát ầm lên. Triết Biệt đã từ đống cỏ khô nhảy
ra.
Y
đưa tay trái nắm Quách Tĩnh kéo một cái ra phía sau lưng, cười nhạt nói:
-
Tàn ác với trẻ con không xấu hổ à?
Bọn
quân sĩ đều giơ đao chĩa mâu vây quanh Triết Biệt. Triết Biệt thấy không thể chống
cự vứt thanh mã đao trong tay xuống đất. Truật Xích bước lên đánh thắng vào bụng
y một quyền. Triết Biệt không hề đón đỡ, quát lên:
-
Giết ta mau đi?
Rồi
dằn giọng nói:
-
Tiếc cho ta không được chết dưới tay bậc anh hùng hảo hán!
Thiết
Mộc Chân nói:
-
Ngươi nói gì?
Triết
Biệt nói:
- Nếu
ta ở trên chiến trường, bị kẻ hảo hán giỏi hơn giết chết thì cũng cam lòng. Bây
giờ lại như chim ưng lớn rơi xuống đất, bị kiến cắn chết!
Nói
xong trợn tròn hai mắt gầm lên một tiếng. Sáu con chó của Sát Hợp Đài đang đè
con chó chăn dê xuống đất cắn túi bụi, chợt nghe tiếng gầm oai mãnh dị thường
hoảng sợ nhất tề nhảy dựng lên, cụp đuôi len lét lui ra.
Đột
nhiên bên cạnh Thiết Mộc Chân có một người bước ra nói:
- Đại
hãn đừng cho thằng tiểu tử này khoe khoang, tôi xin đánh nhau với y.
Thiết
Mộc Chân nhìn lại thì ra là đại tướng Bác Nhĩ Truật, trong lòng rất mừng rỡ,
nói:
-
Được, ngươi ra tỷ thí với y đi. Chúng ta không phải không có anh hùng hảo hán.
Bác
Nhĩ Truật bước lên vài bước nói một mình ta giết ngươi, cho ngươi có chết cũng
vui lòng Triết Biệt thấy y thân thể cao lớn, giọng nói sang sảng, bèn hỏi:
-
Ngươi là ai?
Bác
Nhĩ Truật nói:
-
Ta là Bác Nhĩ Truật. Ngươi chưa nghe qua à?
Triết
Biệt giật mình nghĩ thầm: Từ lâu đã nghe nói:
-
Bác Nhĩ Truật là anh hùng trong quân Mông Cổ, té ra là y.
Rồi
ngước mắt ngạo nghễ nhìn Bác Nhĩ Truật, hừ một tiếng.
Thiết
Mộc Chân nói:
-
Ngươi tự khoe giỏi nghề cung tiễn, mọi người gọi ngươi là Triết Biệt, ngươi cứ
so tài cung tên với người bạn thân này của ta.
(Trong
tiếng Mông Cổ. Triết Biệt có nghĩa là giáo mác, cũng có nghĩa là tay thần tiễn.
Triết Biệt vốn có tên khác nhưng vì y tiễn pháp như thần nên mọi người gọi là
Triết Biệt, còn tên thật thì không ai rõ.)
Triết
Biệt nghe Thiết Mộc Chân gọi Bác Nhĩ Truật là bạn thân bèn nói:
-
Ngươi là bạn thân của Đại hãn thì ta cứ giết ngươi trước đã.
Quân
sĩ Mông Cổ nghe thấy đều cười ha hả. Mọi người đều biết Bác Nhĩ Truật võ nghệ
cao cường, trước nay vô địch, nổi tiếng khắp vùng sa mạc, tuy đã thấy qua tiễn
pháp cao cường của Triết Biệt, nhưng nói muốn giết Bác Nhĩ Truật thì đúng là
không biết tự lượng sức mình.
***
Lúc
Thiết Mộc Chân còn trẻ, bị người bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột bắt giam, bị đóng
gông giam cầm. Bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột mở tiệc ở bến Nạn Hà, vừa uống rượu vừa
dùng roi đánh đập, định làm nhục y xong sẽ giết chết. Sau cùng, những người dự
tiệc uống rượu quá say. Thiết Mộc Chân bèn dùng gông đánh tên lính canh giữ chết
ngất, trốn vào rừng rậm.
Người
Tần Diệc Xích Ngột đổ ra truy bắt. Có một thanh niên tên Xích Lão Ôn không sợ
nguy hiểm, khẳng khái giữ y lại, đập vỡ cái gông của y vứt vào đống lửa đốt rụi,
cho y lên một chiếc xe chở lông dê. Quân đuổi theo tới nhà Xích Lão Ôn tra xét,
tìm tới trước xe, bốc mấy nắm lông dê lên, sắp lộ ra bàn Chân Thiết Mộc Chân.
Cha của Xích Lão Ôn lúc nguy cấp chợt nảy ý khôn, cười nói:
-
Trời nóng thế này ai mà núp được trong đống lông dê? Nếu y có trong đó thì cũng
đã chết nóng rồi. Lúc bấy giờ đang mùa hè, ai cũng mồ hôi như tắm, đám quân đuổi
theo thấy có lý bèn bỏ qua không lục soát nữa. Thiết Mộc Chân bình sinh trải
qua vô số nguy hiểm, nhưng lần ấy quả thật là nguy tựa chỉ mành treo chuông.
Thiết
Mộc Chân sau khi trốn thoát vô cùng vất vả cùng mẹ và em dựa vào nghề săn bắt
thú rừng để sống qua ngày.
Có
một hôm tám con ngựa trắng y nuôi bị một bộ lạc khác bắt trộm. Thiết Mộc Chân một
mình đuổi theo, gặp một thanh niên đang vắt sữa ngựa. Thiết Mộc Chân hỏi tin tức
bọn trộm, thanh niên ấy chính là Bác Nhĩ Truật, bèn nói:
- Sự
khốn khổ của bậc nam nhi đều giống nhau, ta và ngươi kết bạn với nhau đi.
Hai
người cưỡi ngựa đuổi theo, đuổi suốt ba ngày thì gặp bộ lạc trộm ngựa. Hai người
tên bắn không phát nào sai, giết chết mấy trăm người đối phương, đoạt lại được
tám con ngựa trắng. Thiết Mộc Chân muốn chia cho y, bèn hỏi y muốn lấy mấy con.
Bác Nhĩ Truật nói:
-
Ta ra sức vì bạn bè, chứ một con cũng không cần.
Từ
đó hai người cùng dựng nghiệp. Thiết Mộc Chân vẫn gọi y là bạn thân, quả thật
là bạn bè lúc hoạn nạn.
Bác
Nhĩ Truật. Xích Lão Ôn hai người cùng Mộc Hoa Lê. Bác Nhĩ Hốt là bốn đại công
thần khai quốc của Mông cổ.
***
Thiết
Mộc Chân vốn biết Bác Nhĩ Truật tiễn pháp như thần, bèn đưa cung tên của mình
cho y rồi lập tức nhảy xuống ngựa, nói:
-
Ngươi cưỡi ngựa của ta, dùng cung tên của ta cũng tính như ta bắn chết y.
Bác
Nhĩ Truật nói:
-
Tuân lệnh.
Rồi
tay trái cầm cung tay phải lắp tên nhảy lên con ngựa quý mõm trắng của Thiết Mộc
Chân. Thiết Mộc Chân nói với Oa Khoát Đài Ngươi cho Triết Biệt mượn ngựa Oa
Khoát Đài nói:
-
Thật có lợi cho y.
Quát
rồi nhảy xuống ngựa, một tên thân binh bèn dẫn tới cho Triết Biệt.
Triết
Biệt nhảy lên ngựa, nói với Thiết Mộc Chân:
-
Ta đã bị vây chặt, ngươi muốn giết ta cũng dễ như giết một con dê. Ngươi đã cho
ta tỷ thí cung tên với y ta cũng không thể không biết hay dở mà tỷ thí công bằng
với y. Ta chỉ cần một cánh cung, không cần tên.
Quân
Mông Cổ lại lớn tiếng khen ngợi:
-
Thằng ngu này cũng gan dạ thật.
Thiết
Mộc Chân bảo đưa cho y một cây cung tốt.
Bác
Nhĩ Truật lúc ở chiến trường đã thấy qua bản lĩnh của Triết Biệt, biết y rất giỏi
tiễn pháp, vốn không dám coi thường, nhưng lúc ấy y có cung không tên thì tiễn
pháp có giỏi hơn cũng làm sao thi triển? Nghĩ thầm chắc y sẽ bắt tên của mình để
sử dụng, bèn kẹp chặt hai chân thúc con ngựa quý mõm trắng phóng mau ra. Con ngựa
này chạy rất nhanh, trải nhiều trận đánh, trên chiến trường người cưỡi chỉ cần
dùng chân thúc để ra hiệu thì có thể tiến lui như ý trước nay Thiết Mộc Chân rất
thương yêu nó.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment