CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 124 TẬP 05 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung - truyện ngôn tình trung quốc

Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 05: ĐẠI LỤC NGỦ SAY


CHƯƠNG 124: THỨ MÀ TÔI MONG MUỐN 2

Cô có thể cảm nhận được máu trong cơ thể mình đang cạn dần, cũng cảm thấy tay chân đang mất dần sức lực. Không biết vua zombie đã hút bao nhiêu máu của cô, chỉ biết cô bắt đầu có cảm giác choáng váng, mơ màng. Khuôn mặt tươi cười, hài lòng của Huggins dần dần nhòe đi, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến cảnh bản thân mình bước vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Cô nhìn thấy gương mặt người đàn ông đang kề sát trên cổ mình, trên miệng dính đầy máu tươi, hàng lông mi đen dài nhắm chặt vẻ thỏa mãn, vì mùi máu tươi mà hơi thở của anh ta càng thêm dồn dập.

Thế nhưng nơi cuối hàng mi kia, trên khuôn mặt đã gần như mất đi ý thức của vua zombie, một giọt nước mắt trong suốt đang lặng lẽ chảy xuống.

“Nếu như không thể khống chế được… hệ gene…” 

Cô đột nhiên ghé sát vào tai anh ta, thì thào.

 “Mặc Sơ… vậy tại sao anh lại rơi nước mắt?”

Cơ thể cường tráng đang chế ngự cô bỗng nhiên run rẩy như thể bị điện giật. Nhưng động tác hút máu vẫn tiếp tục, anh ta giống như một người đói khát lâu ngày, càng hút càng không nỡ buông ra. Anh ta chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với ánh mặt tuyệt vọng đáng thương của cô.

Mà cô cũng rõ ràng nhìn thấy, trong đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm kia, vẻ đau đớn mơ hồ đang từ từ lan rộng.

Thế nhưng cô không thể xác định nổi vẻ đau xót ấy sâu đậm đến nhường nào. Cô cảm nhận được hơi thở của mình càng lúc càng yếu ớt, cô biết, mình sắp rơi vào cõi vĩnh hằng…

A Triệt…

Đế đô, dãy núi phía chân trời. Mặt trời không ngừng chiếu những tia nắng chói chang xuống nhân gian, núi rừng xanh thẫm một màu, yên ắng đến khác thường.

Quan Duy Lăng dưỡng thương đã sắp khỏi hẳn, ngồi trước giường Nguyên soái với vẻ mặt nghiêm túc, buồn bã. Anh ta vừa nhận được tin tức, hôm qua, một cao thủ trong đội quân tinh nhuệ của loài người đã lẻn vào doanh trại quân địch, tìm được Hứa Mộ Triều trong một căn cứ. Thậm chí cục tình báo còn nhận được tin Hứa Mộ Triều đã thoát khỏi doanh trại địch. Thế nhưng đã một ngày một đêm trôi qua mà vẫn không có thêm bất cứ tin tức nào. Ngay cả binh sĩ mai phục ở địa điểm ứng cứu cũng không thấy bóng dáng của cô đâu. Nghĩ đến thủ đoạn cải tạo người thành nửa người nửa máy của Minh Hoằng, cùng dáng vẻ khuất nhục của cô khi bị Minh Hoằng ôm siết vào lòng, Quan Duy Lăng cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt.

Nếu như cô không chạy trốn được, bị bắt về… hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Nguyên soái…”

 Quan Duy Lăng lặng lẽ nói. 

“Cô ấy phải kiên cường lắm mới có thể nhận lấy bao nhiêu đau khổ như vậy, phải không?”

Mà nỗi đau khổ này, biết bao giờ mới chấm dứt đây?

Ngày hôm nay, đối với Quan Duy Lăng, đối với phủ nguyên soái, vốn là một ngày hết sức bình thường. Vết thương của Quan Duy Lăng đã dần hồi phục, anh ta sắp phải trở lại tiền tuyến, còn phủ nguyên soái vẫn im lìm như thể không còn sức sống.

Quan Duy Lăng nói chuyện với Nguyên soái xong, trước khi rời đi, lại nhìn thấy ngón tay của Nguyên soái khẽ động đậy, thậm chí đôi mắt đẹp đẽ bấy lâu vẫn khép chặt kia cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động. Vì vậy mà ngày hôm nay đã trở thành ngày khiến toàn bộ loài người vui mừng òa khóc.

Niềm vui to lớn ùa đến không gì sánh nổi bắt đầu dâng lên trong lòng Quan Duy Lăng. Anh ta cuống cuồng gọi bác sĩ và Tạ Mẫn Hồng đến ngay phòng Nguyên soái. Sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng, ai nấy đều nín thở chờ đợi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đang say ngủ kia.

Ngày Mười bảy tháng Tám, hai giờ bảy phút chiều, Nguyên soái Cố Triệt hôn mê bất tỉnh suốt tám tháng trời cuối cùng cũng từ từ mở mắt.

Từ trên xuống dưới trong phủ nguyên soái, sau những giây phút căng thẳng, lặng yên không một tiếng động, tất cả đã vỡ òa trong niềm vui sướng hân hoan. Hai người Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng không cầm được nước mắt, nhào đến trước giường Nguyên soái, nghẹn ngào không nói nên lời, đội ngũ y bác sĩ và người hầu thì ôm nhau khóc nấc lên.

Nằm trên giường bệnh lâu ngày khiến gương mặt trắng trẻo của Nguyên soái càng có vẻ nhợt nhạt. Cho dù là người có sức chiến đấu đứng đầu đại lục thì lúc này thân thể, tay chân vẫn cảm thấy cứng nhắc, không thể điều khiển theo ý mình.

Nhưng sau vài giây im lặng nhìn vẻ mặt vui mừng của mọi người, anh liền chậm rãi ngồi dậy. Anh gạt tay Tạ Mẫn Hồng đang định đỡ anh ra, cất giọng trầm thấp, lạnh lùng mà quyết tuyệt: 

“Những ngày qua, mọi người nói gì, tôi đều nghe thấy hết. Mẫn Hồng, báo cho Cố thị, bảo Cố Tích phải từ chức trong vòng ba ngày.”

“Tuân lệnh!”

“Duy Lăng, tổng kết tình hình chiến sự mới nhất rồi báo cáo cho tôi. Báo cho Tư lệnh Thôi, kể từ hôm nay, tôi sẽ đích thân chỉ huy quân tiền tuyến.”

“Tuân lệnh!”

Vị bác sĩ đứng bên cạnh tỏ vẻ do dự. 

“Nguyên soái, thân thể của ngài…”

Cố Triệt không thèm liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái, tiếp tục ra những mệnh lệnh ngắn gọn mà súc tích cho các thuộc hạ. Chỉ trong vòng nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi, hai người Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng đã phấn chấn tinh thần, hả lòng hả dạ. Lúc này, đừng nói là liên quân người máy và zombie, cho dù là cả đại lục, cả vũ trụ này kéo đến tấn công, bọn họ cũng chẳng thấy có gì đáng sợ.

Đội ngũ y bác sĩ và người hầu nhìn nhau cười vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể tận dụng thời gian truyền nốt dịch cho Nguyên soái và chuẩn bị thức ăn thanh đạm mà bổ dưỡng nhất cho anh. Hai người Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng nhận lệnh, đang định rời đi thì Cố Triệt lại gọi Tạ Mẫn Hồng lại.

Những người khác đều lui ra ngoài. Lúc này Cố Triệt mới nhìn Tạ Mẫn Hồng, chậm rãi nói: 

“Thư của cô ấy đâu?”

Tạ Mẫn Hồng hít sâu một hơi, đi tới bên giá sách, lấy từ bên trong chiếc két âm tường ra một lá thư, cẩn thận đưa cho Cố Triệt. 

“Nửa năm trước, cô ấy vừa đi, tôi liền cất giữ nó giúp ngài.”

Cố Triệt gật đầu, mở bức thư ra, đôi hàng mi đen dài cụp xuống, trong cặp mắt sáng trong như hai vì sao trên bầu trời ánh lên tia xao động.

Một lát sau, anh ngẩng đầu, gáp lá thư lại thật ngay ngắn, sau đó cầm chặt trong tay.

“Nguyên soái… Hôm qua vừa nhận được tin, cô ấy đã trốn thoát khỏi doanh trại của quân địch… Vậy nhưng, đến giờ vẫn chưa có tin tức nào khác.”

 Tạ Mẫn Hồng cảm thấy báo cho Nguyên soái biết tin tức này còn khó khăn hơn báo tin về thực trạng cuộc chiến đang khiến người ta phải nản lòng kia.

Cố Triệt trầm mặc một lát, sau đó giật hết các ống truyền dịch ra, vững vàng đứng lên.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua bầu trời xanh trong ở phía tây. Tạ Mẫn Hồng đột nhiên kinh ngạc phát hiện, lần đầu tiên trong mắt vị Nguyên soái vốn lạnh lùng vô tình này ánh lên nhưng tia cảm xúc dịu dàng đến vậy.

“Mẫn Hồng, hai mươi lăm năm.” 

Giọng nói của Cố Triệt hạ xuống rất thấp.

 “Đây là lần đầu tiên, ngoài mong muốn về quyền lực và thắng lợi, tôi có một mong muốn khác, mà mong muốn ấy lại bị người khác tước đoạt mất.”

Tạ Mẫn Hồng bỗng nhiên không rét mà run, anh ta kinh ngạc phát hiện vẻ dịu dàng trong mắt Cố Triệt đã nhanh chóng biến mất không còn chút dấu vết, thay vào đó là vẻ lo lắng và sát khí như thể có một tầng mây đen giăng đầy trên mặt anh. Sắc mặt này của Cố Triệt, anh ta mới chỉ thấy hai lần, một lần là trong ngày lão Nguyên soái mất, Phó nguyên soái vì muốn soán ngôi mà công khai bôi nhọ tư cách của ông, lần thứ hai là khi xác thực được tin Cố Lệ đã chết.

Lần thứ nhất, trong vòng ba tháng ngắn ngủi, xương trắng của mười vạn quân phản loạn đã chất thành đống, vây cánh toàn tộc của tên Phó nguyên soái kia không một ai sống sót, từ đó cắt đứt mọi hậu họa. Lần thứ hai, ngoài những tên người thú đã làm nhục Cố Lệ bị Hứa Mộ Triều thẳng tay trừng trị ra, hơn ba nghìn cận vệ thuộc bộ tộc của Đồ Lôi, bất kể có liên quan hay không liên qua, đều bị Cố Triệt cho người lẳng lặng phanh thây xẻ thịt, ngay cả Hứa Mộ Triều một lòng bảo vệ thú tộc cũng không biết đến sự thật tàn khốc này.

Sau đó, Tạ Mẫn Hồng nghe thấy vị Nguyên soái vốn không kiêng dè ai này thản nhiên khẳng định lại một lần nữa: 

“Thứ mà tôi mong muốn.”


truyenhoangdung.blogspot.com




CHƯƠNG TRƯỚC
CHƯƠNG SAU


No comments

Powered by Blogger.