ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 25 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 25: GIÓ CÁT SA MẠC 4
Oa Khoát Đài vâng lệnh quay lại, giương cung bắn ngã
luôn hai người bên địch. Hốt Đô Hổ ớ phía Tây suất lĩnh quân bản bộ nghênh chiến,
đánh nhau đến lúc tên hết thương gãy đành phải rút về. Giả Lặc Mễ mắt đỏ ngầu
kêu lên:
- Hốt Đô Hổ, con thỏ nhà ngươi chạy trốn à?
Hốt Đô Hổ cười nói:
- Ai chạy trốn? Ta hết sạch tên rồi.
Thiết Mộc Chân ngồi dưới đất rút trong túi tên một nắm
ném qua. Hốt Đô Hổ đón lấy, tiếng cung bật liên tiếp vang lên, một viên tướng
dưới ngọn cờ hắc độc đối diện trúng tên ngã ngựa. Hốt Đô Hổ xông mau xuống núi,
cướp con ngựa của viên tướng ấy phóng trở lên.
Thiết Mộc Chân khen:
- Hảo huynh đệ, đúng là nhờ có ngươi!
Hốt Đô Hổ toàn thân vấy máu, hạ giọng nói:
- Có thể giương cờ hiệu, thổi tù và chưa?
Thiết Mộc Chân đưa tay sờ lên vết thương trên cổ,
máu tươi từ bàn tay chảy xuống ròng ròng, nói:
- Quân địch còn chưa mệt mỏi, cứ chi trì thêm một
lúc.
Hốt Đô Hổ quỳ xuống khẩn cầu:
- Chúng tôi tình nguyện tử chiến vì người, nhưng
thân thể của Đại hãn là quan trọng.
Thiết Mộc Chân dắt một con ngựa tới, cầm đao nhảy
lên quát:
- Mọi người hãy cố gắng giữ vững rồi vung trường đao
chém chết ba tên địch xông lên núi đất.
Quân địch chợt thấy Thiết Mộc Chân lại lên ngựa,
không khỏi hoảng sợ, chạy ngược trở lại, thế công chậm hẳn.
Thiết Mộc Chân thấy thế địch đã hơi suy giảm bèn
quát lớn:
- Giương cờ hiệu, thổi tù và?
Trong tiếng reo hò của quân Mông Cổ, một vệ sĩ đứng
thẳng lên lưng ngựa, giơ cao ngọn cờ đại độc treo lông trắng, tiếng tù và thổi
vang vang. Quanh núi tiếng la thét ầm ầm vang lên, xa xa từng đoàn từng đoàn
quân Mông Cổ rầm rập phóng như bay tới xung sát.
Quân địch tuy đông nhưng đều tập trung bao vây tấn
công núi đất, hàng ngoài cùng của vòng vây vừa bị vỡ, quân ở trong đã xô đẩy
nhau tán loạn. Viên tướng áo đen thấy tình thế không hay, lớn tiếng quát tháo,
nhưng thế trận đã rối loạn, quân sĩ không còn ý chí chiến đấu, không đầy nửa giờ
đại quân đã tan rã như ngói vỡ, phần lớn bị giết, số còn lại bỏ chạy. Viên tướng
áo đen ấy cưỡi một con ngựa đen cuống cuồng chạy tháo thân.
Thiết Mộc Chân quát:
- Ai bắt được thằng giặc ấy sẽ được thưởng ba trăm
cân vàng!
Mấy chục quân sĩ Mông Cổ khỏe mạnh hò hét đuổi theo,
viên tướng áo đen ấy tên bắn không phát nào sai, ai chống lại là ngã ngựa, liên
tiếp bắn ngã mười người. Số còn lại không dám đuổi sát nên y thúc ngựa phi mau,
bỏ chạy mất dạng.
Quách Tĩnh núp trong bụi cây rậm dõi mắt nhìn theo,
tấm lòng trẻ thơ nảy sinh sự khâm phục ngưỡng mộ đối với viên tướng ảo đen ấy.
Trận này Thiết Mộc Chân thu được toàn thắng, tiêu diệt
quá nửa bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột nhiều đời thù hằn, nghĩ rằng từ đây họ không
còn là mối lo nữa, nhớ lại năm xưa bị bộ lạc Tần Diệc Xích Ngột cầm tù, cổ đeo
gông lớn, chịu đủ sỉ nhục, mối thù lớn ấy hôm nay mới rửa sạch, vết thương trên
cổ không ngừng chảy máu nhưng trong lòng vui vẻ, không kìm được ngẩng đầu lên
trời cười lớn.
Các tướng hò reo vang trời, xúm quanh Đại hãn thu
quân khải hoàn.
***
Quách Tĩnh chờ đến lúc họ đi xa, quân sĩ dọn đẹp chiến
trường vì trời tối cũng đã về mới từ bụi rậm chui ra, về tới nhà thì đã nửa
đêm, mẹ nó đang lo cuống lên như kiến bò trên chảo nóng, không biết làm sao là
tốt thì con về tới, vô cùng vui mừng. Quách Tĩnh kể lại mọi việc, tuy lắp ba lắp
bắp không rõ ràng nhưng cũng nói được đại khái. Lý Bình thấy nó mặt mày rạng rỡ,
không hề có vẻ lo sợ, nghĩ thầm con mình tuy còn nhỏ, đầu óc ngu xuẩn nhưng rốt
lại vẫn là dòng dõi nhà tướng, cũng có phong thái của cha, bất giác vừa mừng vừa
lo.
Sáng sớm hai hôm sau. Lý Bình mang hai tấm nệm lông
ra chợ cách đó hơn ba mươi dặm đổi lương thực Quách Tĩnh thả dê ngoài cổng,
nghĩ tới cuộc ác chiến mà mình thấy được trên núi hôm trước cảm thấy rất thích
thú, bèn giơ cao chiếc roi chăn dê múa may trên lưng ngựa, miệng quát tháo ầm ĩ
xua bầy dê đi cảm thấy mình giống đại tướng cầm quân ra trận.
Đang chơi tới lúc cao hứng, chợt nghe phía đông cỏ
tiếng vó ngựa, một con ngựa từ từ đi tới, trên lưng ngựa có một người nằm gục
trên yên. Con ngựa bước tới gần dừng lại, người trên ngựa ngẩng đầu lên. Quách
Tĩnh giật nảy mình, không kìm được một tiếng kêu hoảng sợ.
Chỉ thấy người kia mặt đầy bùn đất máu me, chính là
viên tướng áo đen hôm trước mình nhìn thấy. Tay trái y cầm thanh mã đao đã bị
gãy một nửa, trên lưỡi đao vết máu khô sẫm lại loang lổ, cung tên bắn quân truy
sát không biết đâu mất, có lẽ hôm trước sau khi chạy thoát lại gặp phải địch
nhân. Má bên phải có một vết thương rất lớn, máu đang chảy ròng ròng, đùi ngựa
cũng bị thương. Chỉ thấy y thân hình lắc lư đôi mắt đỏ ngầu cất tiếng rên rỉ:
- Nước.., nước... cho ta uống nước.
Quách Tĩnh vội vào nhà múc một bát nước trong bưng
ra cửa. Người kia đưa tay giật lấy ừng ực uống một hơi hết sạch, lại nói:
- Cho thêm bát nữa?.
Quách tĩnh lại bưng ra một bát. Người kia uống hết một
nửa, máu trên mặt nhỏ vào bát nước, nửa bát nước đổi thành màu đỏ. Người ấy hô
hô cười lớn, chợt da mặt giật giật nghiêng người một cái rồi rơi xuống ngựa ngất
đi luôn.
Quách Tĩnh cả sợ kêu ầm lên, không biết làm sao là tốt.
Qua một lúc người kia dần dần tĩnh lại, nói:
- Ngươi cho ngựa ta uống nước giúp, có gì ăn không?.
Quách Tĩnh đưa ra mấy tảng thịt dê cho y ăn, lại lấy
nước cho ngựa uống.
Người kia được ăn no một bữa, lập tức tinh thần phấn
chấn, vươn vai đứng dậy kêu lên:
- Hảo huynh đệ đa tạ ngươi!
Rồi gỡ trên cổ tay ra một chiếc vòng vàng to nặng
đưa cho Quách Tĩnh nói:
- Cho ngươi đấy.
Quách Tĩnh lắc đầu nói:
- Mẹ nói nên tiếp đãi khách, không được đòi gì của
khách.
Người kia hô hô cười rộ nói:
- Hảo hài tử, hảo hài tử.
Rồi đeo lại chiếc vòng vàng vào tay, xé một mảnh vải
áo băng lại vết thương trên mặt mình và vết thương ở đùi ngựa.
Đột nhiên từ phía đông văng vẳng có tiếng vó ngựa
phóng tới, người kia mặt đầy vẻ tức giận, kêu lên:
- Hừ, đúng là không chịu tha cho ta?
Hai người ra cửa nhìn về phía đông thấy xa xa bụi
bay mù mịt, rất nhiều người ngựa đang phóng thẳng tới.
Người kia nói:
- Hảo hài tử, trong nhà ngươi có cung tên không?
Quách Tĩnh nói:
- Có!
Rồi quay vào trong. Người kia nghe thế trên mặt lộ vẻ
vui mừng, thì thấy Quách Tĩnh đem cung và tên nhỏ xíu để chơi đùa của mình ra.
Người kia ha hả cười lớn, kế chau mày nói:
- Ta phải đánh nhau, cần thứ lớn kia.
Quách Tĩnh lắc lắc đầu.
Lúc ấy truy binh càng lúc càng tới gần, xa xa đã
nhìn thấy bóng cờ xí lay động. Người kia nghĩ con ngựa của mình đã bị thương,
chạy trên sa mạc không được xa, núp lại ở đây tuy nguy hiểm nhưng không còn
cách nào khác, liền nói:
- Một mình ta không thể đánh lại họ, phải núp thôi.
Nhưng đưa mắt nhìn khắp trong ngoài gian lều tranh
không có chỗ nào ẩn núp được, lúc khẩn cấp bèn chỉ chỉ vào đống cỏ khô cạnh nhà
nói:
- Ta núp trong này. Ngươi xua ngựa của ta đi càng xa
càng tốt. Ngươi cũng tìm chỗ trốn núp cho xa, đừng để họ nhìn thấy.
Nói xong vạch đống cỏ khô chui vào. Người Mông Cổ cứ
qua mùa hè nóng nực là cắt cỏ đánh thành đống để mùa đông nuôi súc vật và nấu
nướng, toàn nhờ vào cỏ khô, nên đống cỏ khô thường còn to hơn cả lều Mông Cổ.
Viên tướng kia chui vào đống cỏ, nếu không lục soát cẩn thận, quả thật rất khó
phát hiện ra.
Quách Tĩnh vung roi đập lên lưng con ngựa đen, con
ngựa đen tung vó lồng lên, hạy một đoạn xa mới dừng lại ăn cỏ. Quách Tĩnh cưỡi con
ngựa nhỏ của mình chạy về phía Tây.
Đám truy binh thấy có người, hai tên quân sĩ cưỡi ngựa
đuổi theo, con ngựa nhỏ của Quách Tĩnh chạy không nhanh, không bao lâu đã bị đuổi
kịp. Hai tên quân sĩ quát hỏi:
- Thằng nhỏ, có thấy một hán tử cười ngựa đen không?.
Quách Tĩnh không biết bịa đặt, há hốc miệng không
đáp. Hai tên quân sĩ lại hỏi mấy câu, thấy nó ngu ngơ ngờ nghệch, thủy chung vẫn
không trả lời bèn nói:
- Mang nó tới gặp đại vương tử?
Rồi kéo dây cương con ngựa nhỏ, đưa nó về trước căn
lều tranh.
Quách Tĩnh trong lòng định sẵn chủ ý: Mình cứ không
nói gì cả. Chỉ thấy vô số quân sĩ Mông Cổ hộ vệ một thiếu niên cao gầy đội khăn
đỏ. Quách Tĩnh nhớ mặt y, người này hôm trước từng suất lịnh binh mã chiến đấu,
sĩ tốt đều nghe theo lệnh y, biết y là kẻ thù của viên tướng áo đen. Vị đại
vương tử này cao giọng hỏi:
- Thằng nhỏ nói thế nào?
Hai tên quân sĩ thưa:
- Thằng nhỏ này tệ lắm, không biết nói năng gì cả.
Đại vương tử chăm chú nhìn quanh, đột nhiên thấy con
ngựa đen kia đang ăn cỏ xa xa, bèn trầm giọng nói:
- Có phải ngựa của y kia không? Đi dắt nó lại đây
xem.
Mười tên lính Mông cổ Chia thành năm tổ theo năm hướng
khác nhau rón rén tới gần bao vây con ngựa. Lúc con ngựa giật mình biết được,
ngẩng đầu lên định chạy thì đã không còn đường thoát.
Đại vương tử thấy con ngựa đen được dắt tới, hừ một
tiếng nói:
- Đây chẳng phải ngựa của Triết Biệt sao?
Bọn quân sĩ đồng thanh nói:
- Đúng thế!
Đại vương tử giơ roi ngựa lên, chát một tiếng đánh
xuống đầu Quách Tĩnh, quát:
- Y núp ở đâu? Mau nói ra ngay. Ngươi đừng hòng lừa
ta!
Triết Biệt núp trong đống cỏ khô, tay nắm chặt đao,
thấy Quách Tĩnh bị đánh một roi, trên trán lập tức nổi lên một lằn dài rườm
máu, tim đập thình thịch.
Y biết người này là Truật Xích con trưởng Thiết Mộc
Chân, tính tình độc ác nổi tiếng khắp sa mạc, nghĩ thầm đứa nhỏ này nhất định sẽ
sợ hãi mà nói thật vậy thì chỉ còn cách nhảy ra liều mạng một phen.
Quách Tĩnh đau quá định khóc nhưng cắn răng kìm nước
mắt, ngẩng đầu nói:
- Tại sao ngươi lại đánh ta? Ta chẳng làm gì xấu cả?
Nó chỉ biết làm việc xấu mới bị đánh đòn. Truật Xích
tức giận nói:
- Ngươi còn bướng à!
Roạt một tiếng lại đánh roi nữa. Quách Tĩnh khóc ầm
lên.
Lúc ấy bọn quân sĩ đã lục soát khắp nhà Quách Tĩnh một
lượt, hai tên xọc trường mâu đâm bừa vào đống cỏ khô, may là đống cỏ quá lớn,
chưa đâm tới chỗ Triết Biệt núp.
Truật Xích nói:
- Con ngựa ở đây, nhất định y chưa chạy xa đâu. Thằng
nhỏ, ngươi có nói không?
Roạt roạt roạt liên tiếp đánh luôn ba roi. Quách
Tĩnh giơ tay định chụp lấy roi, nhưng làm sao chụp được?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment