ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 27 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 27: GIÓ CÁT SA MẠC 6
Triết
Biệt thấy ngựa của đối phương phóng nhanh, lập tức thúc ngựa bỏ chạy. Bác Nhĩ
Truật giương cung lắp tên, vút một tiếng, mũi tên bắn vào sau gáy Triết Biệt.
Triết Biệt nghiêng người qua một bên, mắt tinh tay lẹ chụp được mũi tên. Bác
Nhĩ Truật khen thầm: Giỏi quá!, lại bắn thêm một mũi. Triết Biệt nghe tiếng dây
cung bật, biết tên bay rất mau không thể chụp được bèn cúi xuống nằm móp trên
yên ngựa, mũi tên bay sượt qua đỉnh đầu. Lúc ấy y lập tức giục ngựa phóng về
phía trước, ưỡn người ngồi thẳng lên, nào ngờ Bác Nhĩ Truật có một tuyệt kỹ bắn
tên liên châu, vút vút hai mũi lại liên tiếp từ hai bên bắn tới.
Triết
Biệt không ngờ đối phương lợi hại như thế, nhào luôn xuống dưới bụng ngựa, chân
phải móc vào bàn đạp, toàn thân gần như tiếp đất, con ngựa đang phi nhanh mang
y như bay là là trên mặt đất. Y uốn lưng một cái, thân hình vừa chuyển qua một
bên đã lấy mũi tên bắt được lắp vào dây cung, buông dây phóng đi, mũi tên bắn
thẳng vào bụng Bác Nhĩ Truật, kế lật người ngồi lại trên yên ngựa.
Bác
Nhĩ Truật quát lớn:
-
Giỏi lắm!
Rồi
ngắm đúng vào mũi tên bay tới bắn ra một phát, hai đầu mũi tên chạm nhau, nhưng
quán tính còn lớn nên cùng bay chếch ra ngoài cắm xuống mặt cát. Thiết Mộc Chân
và quân sĩ đồng thanh reo hò khen ngợi. Bác Nhĩ Truật bật dây cung không phát
tên, chờ Triết Biệt né qua bên phải, đột nhiên bắn luôn một phát. Triết Biệt
tay trái cầm cung gạt nhẹ, mũi tên ấy rơi xuống đất. Bác Nhĩ Truật bắn thêm ba
phát liên tiếp đều bị y gạt ra.
Triết
Biệt dong ngựa phi mau, đột nhiên cúi xuống nhặt ba mũi tên dưới đất, lắp vào
cung bắn trả.
Bác
Nhĩ Truật muốn khoe bản lĩnh, nhảy lên đứng trên lưng ngựa, chân trái đạp lên
yên, chân phải đá tên bay ra, rồi từ trên cao ngắm xuống bắn trả lại một mũi.
Triết Biệt giục ngựa tránh qua bắn lại một phát, rắc một tiếng, mũi tên của Bác
Nhĩ Truật gãy làm hai đoạn.
Bác
Nhĩ Truật nghĩ thầm:
-
Mình có tên còn y không có tên mà đến bây giờ vẫn mới ngang tài thì làm sao trả
thù cho Đại hãn được?
Trong
lòng nóng nảy, bắn tên liên châu vút vút vút không ngừng tay, mọi người đều hoa
cả mắt. Triết Biệt không kịp bắt tên, chỉ tránh đông né tây, không ngờ tên bay
như mưa, vừa nhiều vừa nhanh, đột nhiên thụp một tiếng, vai trái đã bị trúng một
mũi. Mọi người cùng cất tiếng reo hò ầm ĩ.
Bác
Nhĩ Truật cả mừng đang định bắn thêm vài phát kết thúc tính mệnh của y, nhưng
quờ tay vào túi tên một cái lại thấy trống không, té ra mới rồi bắn một loạt
tên liên châu, hết sạch cả túi tên mà Thiết Mộc Chân đưa. Y ra trận trước nay
mang theo rất nhiều tên, trên lưng hai túi, trên ngựa sáu bao, tất cả là tám
túi tên, lần này vì là sử dụng cung tên của Đại hãn, trong lúc ác đấu lại bắn
theo thói quen lúc bình thời, quên mất số tên có hạn, mới giật mình biết tên đã
hết, vội quay ngựa cúi người nhặt tên rơi dưới đất.
Triết
Biệt nhìn thấy rất rõ, vút một tiếng, tiếng gió rít chưa tắt thì mũi tên đã
trúng hậu tâm Bác Nhĩ Truật. Mọi người đứng xem bật tiếng la hoảng nhưng nói ra
rất kỳ quái, mũi tên ấy tuy kình lực rất mạnh, trúng vào lưng Bác Nhĩ Truật đau
rần nhưng không cắm vào mà rơi xuống đất. Bác Nhĩ Truật thuận tay nhặt mũi tên
lên xem thì đầu tên đã bị Triết Biệt bẻ gãy, té ra là thủ hạ lưu tình. Y nhảy
lên lưng ngựa, nói:
-
Ta báo thù cho Đại hãn, không nhận ơn nghĩa của ngươi!
Triết
Biệt nói:
-
Triết Biệt trước nay không thiếu kẻ thù. Mũi tên vừa rồi là một mạng đổi một mạng?
Thiết
Mộc Chân thấy Bác Nhĩ Truật trúng tên vào lưng trong lòng vô cùng đau đớn,
nhưng nhìn ra lại thấy y rõ ràng vẫn chưa chết, bất giác mừng rỡ như điên, lúc ấy
nếu bảo y đem hàng ngàn hàng vạn bò dê ngựa trong bộ tộc ra đổi lấy sinh mạng của
Bác Nhĩ Truật, y cũng không hề do dự, nghe Triết Biệt nói thế vội nói:
-
Được, hai người không cần tỷ thí nữa. Một mạng của y đổi một mạng của ngươi.
Triết
Biệt nói:
-
Không phải đổi mạng ta.
Thiết
Mộc Chân nói:
-
Cái gì?.
Triết
Biệt chỉ Quách Tĩnh đứng trước cửa gian lều tranh, nói:
- Đổi
lấy tính mạng của nó? Xin Đại hãn đừng làm khó đứa nhỏ này. Còn như ta.
Y
nhường mày nói:
-
Ta bắn Đại hãn bị thương kể cũng đáng tội. Bác Nhĩ Truật, ngươi bắn đi!
Rồi
giơ tay giật mũi tên trên vai ra, máu ròng ròng lắp vào dây cung.
Lúc
ấy bộ thuộc của Bác Nhĩ Truật đã đưa tới sáu bao tên. Bác Nhĩ Truật nói:
-
Được, chúng ta tiếp tục tỷ thí.
Vút
vút vút vút, một loạt tên liên châu bắn mau ra. Mũi trước mũi sau tựa hồ dính
vào nhau, vạch thành một đường tên trên không.
Triết
Biệt thấy thế tên quá mau bèn uốn người lật xuống núp dưới bụng ngựa, móc chân
vào bàn đạp ngắm thật chính xác bắn vào bụng Bác Nhĩ Truật, con ngựa mõm trắng
thấy tên bay quá nhanh, không chờ chủ nhân giật cương, lách mau qua bên trái.
Nào ngờ mũi tên ấy của Triết Biệt mau lẹ phi thường, không phải như những mũi
khác, thụp một tiếng bắn trúng đầu con ngựa quý, con ngựa lập tức ngã vật xuống
đất.
Bác
Nhĩ Truật nằm lăn dưới đất, sợ bị truy kích, xoay người bắn một mũi gãy đôi
cánh cung trong tay Triết Biệt. Triết Biệt mất võ khí, càng không thể phản
kích, ngấm ngầm kêu khổ, chỉ còn cách thúc ngựa chạy quanh co để tránh tên.
Quân sĩ Mông Cổ đồng thanh reo hò trợ oai cho Bác Nhĩ Truật. Bác Nhĩ Truật nghĩ
thầm: Người này quả thật là một hảo hán, bất giác nảy lòng anh hùng tiếc anh
hùng, không muốn giết y, bèn giương cung lắp tên, nhắm thật chuẩn vào hậu tâm
y, kéo căng dây cung bắn ra một mũi.
Đây
quả là thần tiễn của tướng quân, không hề bắn sai, mũi tên ấy trúng vào gáy Triết
Biệt. Triết Biệt thân hình lảo đảo, rơi luôn xuống ngựa, mũi tên ấy rơi xuống cạnh
người y, té ra đầu mũi tên cũng bị bẻ gãy. Bác Nhĩ Truật lại đặt một mũi tên
khác lên dây cung, nhắm thẳng vào Triết Biệt, quay đầu nhìn Thiết Mộc Chân nói
Đại hãn, xin người ra ơn tha cho.
Thiết
Mộc Chân xem tới lúc ấy đã có lòng tiếc tài Triết Biệt liền kêu lên:
-
Ngươi còn chưa đầu hàng sao?
Triết
Biệt nhìn thần thái oai phong lẫm liệt của Thiết Mộc Chân, bất giác nảy lòng
kính phục, chạy tới quỳ xuống đất. Thiết Mộc Chân hô hô cười lớn, nói:
-
Giỏi lắm, giỏi lắm, từ nay trở đi ngươi theo ta thôi?.
Người
Mông Cổ biểu lộ tâm tình phần nhiều là dùng lời ca tiếng hát. Triết Biệt lạy rạp
xuống đất, cao giọng hát:
- Đại
hãn tha mạng cho ta, từ nay lội qua nước sôi giẫm lên lửa bỏng, ta cũng cam
lòng. Chặt đứt sông dài, đập tan núi lớn, theo giúp Đại hãn. Đánh dẹp giặc
ngoài, cố kết nhân tâm! Bảo ta tới đâu ta sẽ tới đó. Xin vì Đại hãn xông thành
phá trận, ruổi rong ngàn dặm, sớm tối không sờn!
Thiết
Mộc Chân cả mừng lấy ra hai khối vàng lớn thưởng Bác Nhĩ Truật một khối. Triết
Biệt một khối. Triết Biệt tạ ơn, nói:
- Đại
hãn, tôi cho đứa nhỏ kia số vàng này được không?
Thiết
Mộc Chân cười nói:
-
Đó là của ngươi, ngươi muốn cho ai thì cho!
Triết
Biệt đưa khối vàng cho Quách Tĩnh. Quách Tĩnh vẫn lắc đầu không nhận, nói:
- Mẹ
nói phải giúp đỡ khách, không được lấy gì của khách.
Thiết
Mộc Chân lúc đầu thấy Quách Tĩnh bất khuất chống cự Ngột Xích, đã ưa thích
phong thái của đứa nhỏ này, đến khi nghe mấy câu ấy lại càng vui vẻ nói với Triết
Biệt:
-
Lúc ngươi về thì đưa luôn đứa nhỏ này tới chỗ ta, rồi suất lãnh đội ngũ, theo
đường cũ quay về. Mấy tên quân sĩ tùy tùng khiêng xác con ngựa quý mõm trắng vắt
lên lưng hai con ngựa, chở đi sau cùng.
Triết
Biệt lúc sắp chết lại được sống, lại tìm được minh chúa, vô cùng vui vẻ, nằm
dài ra nghỉ ngơi chờ Lý Bình từ chợ trở về, kể lại mọi chuyện. Lý Bình thấy
trán con có vết roi rườm máu vô cùng đau lòng, nhưng khi nghe Triết Biệt nói
con mình cương cường nghĩa hiệp, liền nói:
-
Con ngoan lắm, làm người phải như thế.
Nghĩ
nếu con mình suốt đời chăn dê trên đồng cỏ thì làm sao trả thù cho cha, chẳng bằng
tới quân đội rèn luyện thêm, tìm cơ hội tiến thân, lúc ấy hai mẹ con liền theo
Triết Biệt về quân doanh của Thiết Mộc Chân.
Thiết
Mộc Chân sai Triết Biệt giữ một chức Thập phu trưởng dưới trướng con thứ ba là
Oa Khoát Đài. Triết Biệt yết kiến tam vương tử xong lại tới bái tạ Bác Nhĩ Truật.
Hai người rất kính phục nhau, kết thành bạn thân.
Triết
Biệt nhớ ơn Quách Tĩnh, đối xử với hai mẹ con họ rất chu đáo, đã định khi nào
Quách Tĩnh hơi lớn sẽ đem hết võ công tiễn pháp của mình truyền thụ cho nó.
***
Hôm
ấy Quách Tĩnh đang đánh đáo với mấy đứa trẻ Mông Cổ, chợt thấy từ xa có hai kỵ
binh Mông Cổ phóng ngựa phi mau tới, rõ ràng là có tin gấp bẩm báo với Đại hãn.
Hai người bước vào trướng của Thiết Mộc Chân không bao lâu, đã có tiếng tù và
rúc vang, binh sĩ các nơi phóng ngựa rầm rập đổ về.
Thiết
Mộc Chân huấn luyện quân sĩ, kỷ luật nghiêm khắc, quân pháp như sơn. Mười người
lính Mông Cổ phiên chế thành một tiểu đội do một viên Thập phu trưởng suất
lãnh, mười Thập phu do một Bách phu trưởng suất lãnh, mười Bách phu do một viên
Thiên phu trưởng suất lãnh, mười Thiên phu đo một viên Vạn phu trưởng suất
lãnh. Thiết Mộc Chân ban ra một mệnh lệnh thì mấy vạn người như tâm ý điều khiển
cánh tay, cánh tay điều khiển ngón tay, chỉ như một người.
Quách
Tĩnh và đám trẻ con đứng xem nghe tù và rúc hết hồi thứ nhất, quân sĩ các doanh
đều đã cầm binh khí lên ngựa. Lúc tù và rúc hồi thứ hai, bốn phía đã vang lên
tiếng vó ngựa, người đông như kiến. Lúc tù và rúc hết hồi thứ ba thì cánh đồng
cỏ lớn trước viên môn đã dày đặc một đám năm vạn người ngựa sắp hàng chỉnh tề,
ngoài tiếng ngựa thở khin khịt không hề có tiếng thì thào trò chuyện.
Thiết
Mộc Chân có ba con xúm quanh bước ra cửa viên môn, cao giọng nói lớn:
-
Chúng ta đã đánh bại rất nhiều kẻ địch, nước Đại Kim cũng biết. Bây giờ quốc
vương Đại Kim sai Tam vương tử và Lục vương tử tới đây phong quan chức cho Đại
hãn của các ngươi?
Quân
Mông Cổ vung đao đi ngựa lên đông thanh reo hò. Lúc ấy người Kim cai trị phía bắc
Trung Quốc, binh lực hùng cường, oai thế vang tới tận miền xa, người Mông Cổ chỉ
là một bộ lạc nhỏ trên vùng thảo nguyên sa mạc, nên Thiết Mộc Chân coi việc được
Đại Kim phong quan chức là điều rất vinh dự.
Thiết
Mộc Chân ra lệnh, đại vương tử Truật Xích dẫn đầu một vạn người ngựa đi trước
đón tiếp, bốn vạn người ngựa còn lại dàn ra trên thảo nguyên. Lúc bấy giờ vua
Chương tông Hoàn Nhan Cảnh đang trị vì nước Kim, biết rõ các bộ lạc Vương Hãn.
Thiết Mộc Chân ở sa mạc phía bắc rất cường thịnh, sợ sẽ trở thành mối lo ở phía
bắc bèn phái Tam vương tử Vinh vương Hoàn Nhan Hồng Hy. Lục vương tử Triệu
vương Hoàn Nhan Hồng Liệt tới phong cho quan chức, một là để ràng buộc, hai ỉa
để thăm dò hư thực của các bộ lạc này, hoặc dùng sức mạnh trấn áp, hoặc dùng
mưu kế mua chuộc, tùy cơ hành sự Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt là người từng
đi sứ tới Lâm An, bị Khưu Xử Cơ đánh bị thương ở thôn Ngưu Gia, gặp Giang Nam
thất quái ở Gia Hưng.
Quách
Tĩnh và đám trẻ con đứng xa xem nhiệt náo, qua một hồi lâu chợt thấy phía xa bụi
bay mù mịt. Ngột Xích đã đưa Hoàn Nhan Hồng Hy. Hoàn Nhan Hồng Liệt về tới.
Anh
em Hoàn Nhan dẫn một vạn tinh binh, người nào cũng áo gấm giáp sắt, đội bên
trái cầm trường mâu, đội bên phải cầm lang nha bổng, cưỡi ngựa lớn chân cao, tiếng
giáp Khua lanh canh vang xa suốt một dặm. Đến khi tới gần, càng thấy rõ áo gấm
rực rỡ, giáp trụ sáng choang, đao thương chớp ánh mặt trời, quân dung cực kỳ
hùng tráng. Anh em Hoàn Nhan Hồng Hy sóng ngựa cùng đi.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment