HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 21 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM

HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH

TRUYENHOANGDUNG

Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại


CHƯƠNG 21:


Ngày… tháng … năm …

Em đã từng yêu anh bằng một tình yêu đơn độc, đầy sự hy sinh. Lúc nào cũng chỉ mong anh hạnh phúc, mong được thấy anh vui vẻ. Chỉ cần có thể bên anh thôi là đủ, không đòi hỏi nhận thêm gì, chẳng biết bản thân ngày qua ngày đều lặng lẽ tổn thương. Để rồi sau này khi đành phải dừng lại, em không chấp nhận nổi việc hết mình hi sinh cho bất kỳ ai nữa.

Em đã từng yêu anh bằng một tình yêu cố gắng, cam chịu. Biết là anh không tốt, biết là anh chẳng rõ ràng, càng biết rằng với em anh vốn không đủ yêu thương nhưng vẫn không cách nào quay lưng được. Vẫn âm thầm hy vọng, âm thầm tin tưởng, hạnh phúc với từng chút hạnh phúc anh dành cho. Để rồi sau này anh đi, em không còn dám đặt lòng quá nặng vào mối tình nào nữa.

Em đã từng yêu anh bằng một tình yêu vội vã, chẳng đắn đo. Mau chóng tưởng rằng anh đã trân trọng, quan tâm. Mau chóng cho rằng mình sẽ bền vững , lâu dài. Để rồi sau này nhìn khoảnh khắc anh nhất định dứt khoát buông tay, em không còn đủ tự tin cũng như tin tưởng mà nhận lấy tình cảm của ai nữa.

Và em đã từng yêu anh, thật lòng yêu anh bằng một tình yêu đầy trẻ dại, khờ khạo như thế. Không biết nên yêu em bao nhiêu, yêu anh bao nhiêu mới là phải. Không biết xử lý lúc nào anh lạnh nhạt, hững hờ ra sao. Cũng không mạnh dạn với chính mình, lo chuyên tâm đắp xây hạnh phúc. Để rồi chẳng đủ sức giữ nổi anh, cũng không đủ mạnh mẽ để vượt qua những nỗi đau chia cách. Thế nhưng em sẽ không trách mình, càng không bao giờ trách anh.

Vì đó vẫn là em, là chính em, chẳng ai khác. Cần phải trải qua va vấp đổ vỡ thì mới trưởng thành lên được. Rồi một ngày em sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc! Dù có ai, hay chẳng còn ai trong cuộc đời này.

Ngày… tháng… năm…

Đã từng vì một người mà cố gắng sống tốt hơn. Cố gắng tối không thức khuya, sáng dậy thật sớm, đến lớp đầy đặn, bớt ngồi máy tính, đọc sách nhiều hơn… Vì muốn người ta an tâm, không phiền lòng vì mình. Muốn người ta luôn được vui vẻ, thoải mái nhất. Cuối cùng mới biết, hóa ra người ta có bao giờ lo lắng đâu. Chỉ là tự mình huyễn hoặc, tự mình ảo tưởng vị trí bản thân trong lòng kẻ khác.

Đã từng vì một người mà cố gắng thay đổi vẻ ngoài của bản thân. Lao vào các hướng dẫn làm đẹp, tránh tối đa các nguyên nhân hại da, hại tóc, bắt đầu xài nước hoa, bắt đầu tập tành phối đồ. Sau này, khi người ta đi rồi, còn làm đẹp hơn thế nữa. Có lẽ vì muốn ngày gặp lại, người ta sẽ hối tiếc. Có người thì lại muốn một hôm nào đó, người ta sẽ quay về.

Và cũng đã từng vì một người mà cố gắng chạm những thành công này, những thành tích nọ. Chỉ vì mong được người ta chú ý đến, chỉ mong được người ta nhận thấy giá trị của bản thân mình. Cả con đường tương lai phía trước, đâu đâu cũng thấy thấp thoáng hình của người ta.

Đã từng có những ngày trẻ dại như thế. Thậm chí vẫn đang như thế. Cuộc đời của mình mà cứ đi cố gắng sống vì một kẻ khác thôi. Mất đi người ta rồi, cảm thấy đời chẳng còn là đời, sống chẳng còn là sống nữa.

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, đời này có một người như thế để ta lấy làm động lực, cố gắng phấn đấu hoàn thiện bản thân mình như thế cũng là một phước phần mà chẳng mấy ai có được nhỉ??!

“ Dẫu, có là một phước phần đớn đau…”

Ngày… tháng… năm…

Là vì em nhớ sự dịu dàng của anh. Người đã từng quan tâm em như thế. Người đã từng ân cần với em như thế. Em nhớ những lúc anh nhẹ nhàng hỏi thăm, tìm gọi. Em nhớ những lúc anh vờ nhõng nhẽo, hay khó chịu ghen tuông. Nhớ những lúc anh của em dễ thương, đáng yêu đến lạ. Hay cả những lúc anh tức giận vì em làm chuyện sai, em không nghe lời. Em thật sự rất nhớ giọng nói ấm áp của anh. Nhớ những câu nói, những biểu hiện cho thấy chúng ta là của nhau, chúng ta thuộc về nhau.

Biết không anh, sự dịu dàng là một điều gì đó dễ khiến người ta nhói thắt, bồi hồi tim khi nhớ về. Nó êm đềm, rất nhẹ chảy trôi trong dòng ký ức. Nhưng từng gợn sóng nó vỗ vào lòng lại mang sức tác động vô cùng lớn. Có khi đó chỉ là hình ảnh của một khoảnh khắc thôi, của một câu chuyện thoáng qua mà lắm lúc người trung tâm được kể đến còn không để ý, không ghi nhớ, chẳng lưu lại chút gì.

Ấy vậy mà ta lại cất sâu, khắc cốt ghi tâm. Từng vô cùng hạnh phúc, vô cùng xem trọng như vậy.

Thế nên mới đau.

Thế nên mới chẳng thể buông bỏ.

Là vì em thua sự dịu dàng ấy!

Anh mãi mãi không bao giờ có thể nhìn thấy hình ảnh một người con gái giữa màn đêm tối đen, tĩnh lặng ngồi ôm mình bó gối, run rẩy khóc nức nở lên rõ ràng từng tiếng một, nước mắt như mưa tuôn xuống. Vừa khóc lại vừa tự lấy tay quệt đi, không muốn nhòa ướt, lấm lem mặt mình.

Vì tràn về những nỗi nhớ anh…

Vì vỡ òa tất cả kìm nén…

Anh mãi mãi không bao giờ, không bao giờ có thể nhìn thấy hình ảnh ấy!

Bởi nếu có một ngày gặp lại, đối diện với anh chắc chắn sẽ là nụ cười thật tươi trên môi cô.

Hệt như cô chưa từng Yêu và Đau vì anh bao giờ.

Hệt như em, chưa từng yêu và đau vì anh bao giờ.

Có đôi lần em dằn vặt với câu hỏi, liệu thời gian có thể nào cho phép em được một lần quay ngược về sống lại những khoảnh khắc ấy không? Những khoảnh khắc có anh dịu dàng nói cười, có anh dịu dàng cầm tay, có anh dịu dàng trao môi hôn.

Có đôi lần, em đã thật sự mong nhớ chúng như thế đấy.

Dù biết rằng tất cả sẽ chỉ cần một lần thoáng qua. Thậm chí nếu được về rồi có khi còn đớn đau hơn bây giờ đấy, lúc nhận ra thực tại đã không còn gì nữa.

Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.

Đau là bởi vì ký ức. Nặng lòng không thể buông bỏ cũng bởi vì ký ức.

Rõ ràng có thể quên đi. Rõ ràng có thể vui hơn. Vậy mà vẫn cứ chọn buồn.
Nhưng bởi vì nhớ quá, thương quá biết phải làm sao?

Thật xót xa khi giữa việc nhớ và quên, việc chọn nhớ anh lại làm em thấy nhẹ lòng đến vậy. Cũng như giữa chẳng đoái hoài và thường xuyên theo dõi, việc chọn không dời xa khỏi cuộc sống của anh, cùng ký ức của chúng ta, lại làm em an tâm biết bao. Hay giữa từ bỏ và tiếp tục chờ đợi, nuôi hi vọng một ngày gặp lại và sẽ mãi bên nhau khiến em cảm thấy vô cùng yên bình.

Hóa ra, cho đến tận sau cùng, chỉ riêng mình em là sợ mất anh mà thôi!

Là vì em nhớ sự dịu dàng của anh.

Là vì em thua sự dịu dàng của anh.

Là vì em chẳng thể quên những hạnh phúc của chúng ta đã từng vun đắp và gìn giữ như thế.

Mặc kệ giờ đây chỉ còn mỗi em cứ ôm khư khư tất cả.

Còn anh, xa rất xa rồi.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.