HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - CHƯƠNG 19 - TRUYỆN NGÔN TÌNH VIỆT NAM
HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH
Tác giả : Hạ Vũ
Thể loại: Ngôn tình hiện đại
CHƯƠNG 19:
Ngày… tháng… năm….
Tôi đã từng thích một người, suốt quãng thời gian dài, trong lòng là bao
nhiêu bão tố. Lúc dâng cao, lúc ào ạt, lúc ngả nghiêng, lúc xô bờ. Còn người ấy,
chỉ đứng ngoài thản nhiên, lặng lẽ, không hề hay biết.
Khi thì bắt bản thân nhất định phải mạnh mẽ, tin vào chính mình. Không
được vội buông xuôi, từ bỏ. Không được sớm nghĩ đến thất bại, rút lui.
Sau đó lại nhìn ra rõ ràng bản hân và người có rất nhiều điểm không hợp,
rõ ràng không thể đến được với nhau, rõ ràng sẽ không bao giờ có được lòng người,
mà có được rồi, có khi cũng chẳng bền lâu.
Khi thì cho phép mình thả trôi theo cảm xúc, dốc lòng tiến bước, cố gắng
chủ động.
Sau đó lại tự nhắc mình không nên chủ động quá, sợ người sẽ xem thường,
sợ người sẽ thương hại, chủ động hoài có chắc đổi được yêu thương.
Khi thì chẳng cho tim được mong chờ, hy vọng. Chẳng được phân định rõ
ràng, biết ai là của ai. Chỉ cần bên người thấy vui là được. Làm những điều như
những cặp tình nhân, mà không cần ai gọi cả hai là tình nhân.
Sau đó lại chẳng giữ nổi lòng mình, muốn người là của riêng, muốn người
nghiêm túc, kề cận mình nhiều hơn thế, khi bắt đầu thấy người hững hờ lạnh nhạt,
dường như chẳng có những cảm xúc của mình.
Và khi thì im lặng buông tay từ bỏ bởi những thất vọng, đợi chờ, tủi
đau.
Sau đó lại phó mặc tới đâu thì tới, đừng xem quan trọng nữa, có thì vui
không thì thôi, khi người chỉ vừa cất vài câu hỏi thăm.
Cứ như thế, mãi tự xoay mình trong vòng tròn luẩn quẩn chẳng thế thoát
ra. Cho đến cuối cùng cũng đành phải dứt khoát lặng im, quay lưng, bước đi,
buông bỏ. Nhận ra bản thân mình hình như vẫn thế.
Vẫn một khi yêu là dốc hết lòng hết dạ, nghiêm túc chân thành, chỉ muốn
thuộc về riêng một người.
Chấp niệm đến rã rời.
Ngày… tháng … năm….
Cậu à, nỗi nhớ này sao dài rộng thế, Nhớ những khi trò truyện, vui cười
với nhau. Nhớ những lời quan tâm thăm hỏi. Đang ở đâu, ăn chưa, đang làm gì. Vụn
vặt thế mà cũng đều đặn qua tháng ngày. Đâu phải dễ tìm được người mình muốn
quan tâm, càng chẳng dễ tìm được ai quan tâm đến mình.
Nhớ cả những lúc hai đứa xem phim cùng nhau. Ở xa nhà, chỉ có thể xem
cùng lúc qua máy tính riêng của nhau. Hẹn giờ cùng nhau bấm bắt đầu, bàn luận
bình phẩm bằng những con chữ qua màn hình tán gẫu trên mạng. Thấy vui lắm! Xem
được một bộ phim ở nhà không bấm lướt qua đoạn nào, cần rất nhiều kiên trì. Cần
hơn cả chính là có một người xem cùng. Và là xem cùng với cậu.
Nhớ ngậm ngùi khoảng thời gian đầu hai đứa liên lạc với nhau. Khi ấy, cậu
vô cùng ấm áp. Cậu nói thật nhiều, cười thật nhiều. Luôn trả lời nhanh những
tin nhắn của tớ. Tận dụng từng khoảng thời gian rảnh và có thể nhất để trò chuyện
cùng tớ. Có khi là đang ở trên đường. Có khi là vừa mới đặt chân tới đâu đó,
cũng liền nhắn ngay. Những khi ấy, tớ thật sự rất vui và hạnh phúc. Nhưng đều
giả vờ và ngại ngùng, bảo khi nào cậu thật sự ổn định thì hãy nhắn. Rõ ràng là
đợi tin cậu từng phút giây. Thế mà lại chẳng dám chạm vào những khi cậu quá nồng
nhiệt như thế.
Là vì tớ sợ, nó sẽ sớm mất đi….
Như chính ngày hôm nay, ngay bây giờ vậy.
Khi cậu nhận ra lòng mình vẫn vướng nặng cuộc tình ngày ấy. Cũng như nhận
ra rằng tớ chẳng đủ sức là người thay thế.
Rồi cứ thế, cậu đi….
Thế nên, cậu à, dẫu nỗi nhớ này có dài rộng đến thế nào thì tớ vẫn cảm
thấy chẳng so nổi với khoảng cách mà tớ cần phải vượt qua để có thể đến với cậu.
Nó xa thật xa, mà lại lắm những gai nhọn giăng đầy. Chưa kể, dù tớ có thể vượt
qua được, bước đến rồi, chẳng dám chắc liệu cậu có nắm lấy tay tớ không.
Vì vậy tớ chỉ có thế như thế này, cùng cậu đột nhiên lặng im như vậy, lặng
lẽ nhìn hoài màu tên cậu bật sáng thanh công cụ tán gẫu, nhưng không thể gõ một
lời nào. Bởi thứ lỗi cho tớ đã chẳng còn là tớ như ngày xưa nữa. Cam tâm tình
nguyện chịu mọi đau đớn, tủi buồn để ở bên một người, làm tờ băng dán vết
thương cho người ấy, đến khi vết thương ấy lành rồi, người liền chẳng hề bận
tâm tiếc nuối mà vứt tớ đi. Thậm chí, lại còn lần nữa quay đầu về nơi đã từng
khiến người tổn thương, bất chấp có thể tổn thương thêm lần nữa.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Xin lỗi, tớ chẳng thể dũng cảm và vững lòng như ngày ấy được nữa rồi.
Chẳng thế chấp nhận nổi việc mình hết lòng vì một người, còn người ta
thì nhẫn tâm và phũ phàng đến như vậy.
Do đó, chỉ có thế như này thôi, cùng cậu lặng im như vậy.
Nhưng, sau này, có thể cho tớ một cơ hội được không? Khi tớ đã sẵn sàng,
đã hoàn thiện bản thân hơn, đầy đủ hơn. Và cậu, nếu chưa quay lại với người ấy,
vết thương cũng đã nhạt phai hơn xưa… thì có thể cho chúng ta thêm một cơ hội,
được không?
Tìm hiểu nhau nhiều hơn nữa, biết về nhau nhiều hơn nữa, để chẳng phí một
lần duyên gặp gỡ. Cũng là để tiếp nối câu chuyện ngày xưa, chẳng đáng phải đột
ngột dừng dở dang như vậy…
Có được không?
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment